Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế
Chương 12: Tuyết Rơi
Tịch Phi Tích
27/06/2024
Mọi người vẫn như cũ, nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học, chẳng qua thời gian nghỉ ngơi giữa trưa kéo dài thêm một chút, thời gian tan tầm buổi chiều cũng lùi lại một chút.
Mà ngày mai sẽ là ngày đầu tiên tận thế chính thức bắt đầu.
Tang Du chưa từng nói qua một từ nào liên quan đến ngày tận thế kia.
Tận thế vừa mới bắt đầu, cô đã nghe rất nhiều tin tức. Có không ít người bởi vì lan truyền tin đồn về tận thế trên mạng khiến cho xã hội khủng hoảng, cuối cùng nhận lại là còng số tám trên cổ tay và một phòng đơn tiêu chuẩn của nhà tù, sau đó cũng không bao giờ có thể bước ra ngoài được nữa.
Màn đêm buông xuống, thành phố dần chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng mười hai giờ, vốn Vân Thành nóng như thiêu đốt lại lần đầu tiên trong năm đón nhận tin tức nhiệt độ đã giảm xuống.
Tang Du tưởng tượng rất nhiều lần bản thân sẽ như nào khi tận thế lại lần nữa buông xuống. Nhưng khi tận thế thật sự xảy ra, có lẽ là trong lòng có vài phần tự tin, cô phát hiện bản thân bình tĩnh đến khó hiểu.
Tang Du quấn mình trong chiếc áo bông, mở cửa sổ ra, đặt nhiệt kế ở bên ngoài, nhìn nhiệt độ dần giảm từ bốn mươi độ xuống âm mười độ.
Đến tận đây, nhiệt độ dường như đã đạt đến đồng bộ, nhiệt kế ngừng thay đổi.
Tầm một giờ rưỡi đêm qua, bầu trời đêm của Vân Thành bắt đầu tung bay những bông tuyết trắng.
Sau khi xác định nhiệt độ sẽ không tiếp tục giảm, Tang Du đóng cửa sổ lại, bởi vì phòng ngủ mở cửa sổ khá lâu nên có chút lạnh lẽo, cô không nhịn được rùng mình một chút, đi tới bật điều hòa.
Theo sau, cô ra khỏi phòng, bật tất cả máy điều hòa trong biệt thự lên xong mới lặng lẽ bước về phòng, nằm trên giường không nói một lời.
Một đêm không mộng mị.
Tang Du xuống tầng lúc tám giờ sáng hôm sau.
Lẽ ra Tang Bán Thành đã có mặt tại công ty, lẽ ra Tang Hữu đang ở trường, lẽ ra Diệp Nhu còn đang ngủ đều ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
TV đang truyền phát một giọng nam:
“Chịu ảnh hưởng của dòng hải lưu, luồng khí nóng và lạnh của mùa hè năm nay đang xung đột dữ dội. Các luồng khí kéo các đám mây ở độ cao gần sát mặt đất, dẫn tới hiện tượng tuyết rơi lần này.
Mùa hè có tuyết rơi là tình huống không bình thường. Nhưng trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, có ghi chép về hiện tượng tuyết bất chợt rơi vào ngày hè này. Chúng tôi hy vọng người dân sẽ cẩn thận giữ ấm, tránh bị cảm lạnh do nhiệt độ đột ngột thay đổi.
Ngoài ra, mọi người không cần hoảng sợ trước hiện tượng bất thường này. Liên quan đến tình trạng tuyết rơi quy mô lớn ở nhiều thành phố phía Nam, đài truyền hình sẽ liên tục cập nhập đưa tin đến người dân……”
Nghe đến những lời chính phủ như vậy, Tang Du không khỏi cười nhạo một tiếng.
Cùng một đoạn văn như vậy, cô đã nghe rất nhiều lần, cũng chỉ có thể trấn an người dân trong một đoạn thời gian mà thôi.
Mà ngày mai sẽ là ngày đầu tiên tận thế chính thức bắt đầu.
Tang Du chưa từng nói qua một từ nào liên quan đến ngày tận thế kia.
Tận thế vừa mới bắt đầu, cô đã nghe rất nhiều tin tức. Có không ít người bởi vì lan truyền tin đồn về tận thế trên mạng khiến cho xã hội khủng hoảng, cuối cùng nhận lại là còng số tám trên cổ tay và một phòng đơn tiêu chuẩn của nhà tù, sau đó cũng không bao giờ có thể bước ra ngoài được nữa.
Màn đêm buông xuống, thành phố dần chìm vào giấc ngủ.
Rạng sáng mười hai giờ, vốn Vân Thành nóng như thiêu đốt lại lần đầu tiên trong năm đón nhận tin tức nhiệt độ đã giảm xuống.
Tang Du tưởng tượng rất nhiều lần bản thân sẽ như nào khi tận thế lại lần nữa buông xuống. Nhưng khi tận thế thật sự xảy ra, có lẽ là trong lòng có vài phần tự tin, cô phát hiện bản thân bình tĩnh đến khó hiểu.
Tang Du quấn mình trong chiếc áo bông, mở cửa sổ ra, đặt nhiệt kế ở bên ngoài, nhìn nhiệt độ dần giảm từ bốn mươi độ xuống âm mười độ.
Đến tận đây, nhiệt độ dường như đã đạt đến đồng bộ, nhiệt kế ngừng thay đổi.
Tầm một giờ rưỡi đêm qua, bầu trời đêm của Vân Thành bắt đầu tung bay những bông tuyết trắng.
Sau khi xác định nhiệt độ sẽ không tiếp tục giảm, Tang Du đóng cửa sổ lại, bởi vì phòng ngủ mở cửa sổ khá lâu nên có chút lạnh lẽo, cô không nhịn được rùng mình một chút, đi tới bật điều hòa.
Theo sau, cô ra khỏi phòng, bật tất cả máy điều hòa trong biệt thự lên xong mới lặng lẽ bước về phòng, nằm trên giường không nói một lời.
Một đêm không mộng mị.
Tang Du xuống tầng lúc tám giờ sáng hôm sau.
Lẽ ra Tang Bán Thành đã có mặt tại công ty, lẽ ra Tang Hữu đang ở trường, lẽ ra Diệp Nhu còn đang ngủ đều ngồi ngay ngắn trong phòng khách.
TV đang truyền phát một giọng nam:
“Chịu ảnh hưởng của dòng hải lưu, luồng khí nóng và lạnh của mùa hè năm nay đang xung đột dữ dội. Các luồng khí kéo các đám mây ở độ cao gần sát mặt đất, dẫn tới hiện tượng tuyết rơi lần này.
Mùa hè có tuyết rơi là tình huống không bình thường. Nhưng trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, có ghi chép về hiện tượng tuyết bất chợt rơi vào ngày hè này. Chúng tôi hy vọng người dân sẽ cẩn thận giữ ấm, tránh bị cảm lạnh do nhiệt độ đột ngột thay đổi.
Ngoài ra, mọi người không cần hoảng sợ trước hiện tượng bất thường này. Liên quan đến tình trạng tuyết rơi quy mô lớn ở nhiều thành phố phía Nam, đài truyền hình sẽ liên tục cập nhập đưa tin đến người dân……”
Nghe đến những lời chính phủ như vậy, Tang Du không khỏi cười nhạo một tiếng.
Cùng một đoạn văn như vậy, cô đã nghe rất nhiều lần, cũng chỉ có thể trấn an người dân trong một đoạn thời gian mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.