Sở Hữu Vật Tư Trăm Tỷ, Làm Người Thu Thuê Ở Tận Thế
Chương 8: Về Nhà
Tịch Phi Tích
27/06/2024
Sau khi trao đổi với bộ phận chăm sóc khách hàng và mua đủ số lượng để trang hoàng cho căn biệt thự ba tầng của nguyên thân, cô lại đặt mua thêm mười tấn than đá và năm tấn cát.
Mọi thứ dần được giao đến, Tang Du ký nhận tất cả, sau đó xếp hết mọi thứ vào không gian.
Không gian Đồng Hồ rất tiện lợi, mọi thứ được đưa vào đều sẽ tự động phân loại vào từng ô vuông. Mỗi ô vuông đều tự động dán nhãn, vừa gọn gàng vừa đẹp mắt.
Chỉ là, thứ khiến Tang Du bối rối lại là đồ vật bảo mệnh.
Cô mua ở trên mạng một ít bình xịt hơi cay, dùi điện,… Mấy thứ này đối phó một, hai người gì đó dưới trường hợp không phòng bị gì thì còn hữu dụng, còn sử dụng khi có nhiều người thì rất phiền toái.
Súng ống đạn dược gì đó tuy rằng dùng tốt, nhưng gia đình của nguyên thân là gia đình trong sạch, nếu muốn thu mua số lượng lớn mấy thứ này thì rất khó, chỉ đành đợi về sau xem có cơ hội thu gom hay không mà thôi.
Nghỉ ngơi ở chung cư một đêm, lúc gần đi, Tang Du thu hết những thứ có thể dùng được ở nơi này vào trong không gian.
Thay vì lưu lại về sau tiện nghi người khác, không bằng cô mang đi hết, nói không chừng lúc nào đó có thể lại dùng.
Ăn sáng đơn giản ở cửa hàng gần đó xong, Tang Du trở lại biệt thự. Đồ vật mua trên mạng hôm trước cũng lục tục giao đến tận nhà.
Nhìn số ô vuông đã chất đầy đồ chiếm một phần ba diện tích trong không gian, Tang Du không khỏi yên tâm hơn đôi chút.
Ít nhất là hiện tại cô có một phần tự tin để đối mặt với thảm họa sắp tới.
Buổi chiều, sau khi thu dọn sạch sẽ đồ vật trong biệt thự, Tang Du lấy giấy chứng nhận nhà đất, đi tới công ty môi giới bất động sản, kế đó mới tới sân bay.
Sáu giờ rưỡi, Tang Du đặt chân xuống Vân Thành mà cô cực kì quen thuộc.
Khác với sự khô nóng ở thành Nhược Hải, bởi vì Vân Thành có không ít ao hồ sông suối nên thời tiết ở nơi này là nóng ẩm.
Không giống như con người muôn hình muôn vẻ, tràn đầy niềm vui trên khóe môi ở thành thị này, đôi mắt của Tang Du chỉ có sự quạnh quẽ.
Tuy rằng tiền của nguyên thân còn đủ cho cô tiêu sài một khoảng thời gian nữa, nhưng về sau cô cũng không còn cơ hội vào ở hai căn nhà kia nên cô dứt khoát bán nhanh với giá thấp.
Trước khi nhiệt độ giảm xuống và tuyết rơi vào ngày 29 tháng 7, nhiệt độ ở Vân Thành sẽ càng ngày càng cao, nếu không phải tình huống đặc biệt thì cô không có ý định ra khỏi cửa.
Đứng trước căn biệt thự vừa xa lạ vừa quen thuộc, sau khi nhận diện khuôn mặt thành công, Tang Du đi vào trong sân.
Người nhà họ Tang không nhiều lắm, mọi người đều thích náo nhiệt, cho nên sân biệt thự cũng không lớn, hơn nửa sân đều được trồng hoa hồng mà mẹ của nguyên chủ yêu nhất nhất, một nửa còn lại xây một cái đình hóng gió và ghế đu dây.
Mọi thứ dần được giao đến, Tang Du ký nhận tất cả, sau đó xếp hết mọi thứ vào không gian.
Không gian Đồng Hồ rất tiện lợi, mọi thứ được đưa vào đều sẽ tự động phân loại vào từng ô vuông. Mỗi ô vuông đều tự động dán nhãn, vừa gọn gàng vừa đẹp mắt.
Chỉ là, thứ khiến Tang Du bối rối lại là đồ vật bảo mệnh.
Cô mua ở trên mạng một ít bình xịt hơi cay, dùi điện,… Mấy thứ này đối phó một, hai người gì đó dưới trường hợp không phòng bị gì thì còn hữu dụng, còn sử dụng khi có nhiều người thì rất phiền toái.
Súng ống đạn dược gì đó tuy rằng dùng tốt, nhưng gia đình của nguyên thân là gia đình trong sạch, nếu muốn thu mua số lượng lớn mấy thứ này thì rất khó, chỉ đành đợi về sau xem có cơ hội thu gom hay không mà thôi.
Nghỉ ngơi ở chung cư một đêm, lúc gần đi, Tang Du thu hết những thứ có thể dùng được ở nơi này vào trong không gian.
Thay vì lưu lại về sau tiện nghi người khác, không bằng cô mang đi hết, nói không chừng lúc nào đó có thể lại dùng.
Ăn sáng đơn giản ở cửa hàng gần đó xong, Tang Du trở lại biệt thự. Đồ vật mua trên mạng hôm trước cũng lục tục giao đến tận nhà.
Nhìn số ô vuông đã chất đầy đồ chiếm một phần ba diện tích trong không gian, Tang Du không khỏi yên tâm hơn đôi chút.
Ít nhất là hiện tại cô có một phần tự tin để đối mặt với thảm họa sắp tới.
Buổi chiều, sau khi thu dọn sạch sẽ đồ vật trong biệt thự, Tang Du lấy giấy chứng nhận nhà đất, đi tới công ty môi giới bất động sản, kế đó mới tới sân bay.
Sáu giờ rưỡi, Tang Du đặt chân xuống Vân Thành mà cô cực kì quen thuộc.
Khác với sự khô nóng ở thành Nhược Hải, bởi vì Vân Thành có không ít ao hồ sông suối nên thời tiết ở nơi này là nóng ẩm.
Không giống như con người muôn hình muôn vẻ, tràn đầy niềm vui trên khóe môi ở thành thị này, đôi mắt của Tang Du chỉ có sự quạnh quẽ.
Tuy rằng tiền của nguyên thân còn đủ cho cô tiêu sài một khoảng thời gian nữa, nhưng về sau cô cũng không còn cơ hội vào ở hai căn nhà kia nên cô dứt khoát bán nhanh với giá thấp.
Trước khi nhiệt độ giảm xuống và tuyết rơi vào ngày 29 tháng 7, nhiệt độ ở Vân Thành sẽ càng ngày càng cao, nếu không phải tình huống đặc biệt thì cô không có ý định ra khỏi cửa.
Đứng trước căn biệt thự vừa xa lạ vừa quen thuộc, sau khi nhận diện khuôn mặt thành công, Tang Du đi vào trong sân.
Người nhà họ Tang không nhiều lắm, mọi người đều thích náo nhiệt, cho nên sân biệt thự cũng không lớn, hơn nửa sân đều được trồng hoa hồng mà mẹ của nguyên chủ yêu nhất nhất, một nửa còn lại xây một cái đình hóng gió và ghế đu dây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.