So In Love (Tình Yêu Của Đời Em)
Chương 30: 10/ 2006
Tô Tiểu Lại
01/12/2022
1,
Ngày 08 tháng 10 năm 2006
Kinh nghiệm của Mộc Mộc: Tại sao chỉ cho phép Tiểu Lại phóng hoả nhưng lại không cho Mộc Mộc đốt đèn?
Buổi tối ăn cơm xong, Tiểu Lại và Mộc Mộc đi tản bộ.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, anh có nhìn thấy cửa tiệm bánh nướng nhân thịt kia không? Anh còn nhớ hồi trước gần chỗ cũ tụi mình ở cũng có một cửa tiệm bánh nướng nhân thịt giống vậy không, lúc đó tụi mình mới yêu nhau, thường xuyên đến đó ăn đó.
Mộc Mộc (nghi ngờ): Có hả? Hồi nào vậy? Sao anh chẳng nhớ gì hết?
Tiểu Lại: Đệch, biết ngay anh sẽ không nhớ mà. Bởi vì em yêu anh nhiều hơn anh yêu em đấy!
Mộc Mộc: Em đừng nói một hồi lại đẩy câu chuyện đến độ cao như thế.
Tiểu Lại (đầy cảm xúc): Đúng thế, mọi thứ tụi mình có với nhau đều vẫn còn nguyên trong ký ức của em. Em nhớ rõ từng con đường tụi mình ghé qua, nhớ rõ từng món quà anh tặng, nhớ rõ công viên tụi mình từng đi dạo……Em nhớ rõ tất cả, tất cả mọi thứ.
Mộc Mộc (áy náy): Tiểu Lại, anh…..Anh sai rồi.
Mộc Mộc: Tiểu Lại này, tụi mình ghé siêu thị kia ở gần đây đi dạo đi.
Tiểu Lại: Siêu thị nào? Gần đây có siêu thị hả? Sao em lại không biết.
Mộc Mộc: Sau khi tụi mình yêu nhau, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh thì anh và em cùng đến đây mua quà còn gì, em quên rồi sao? Em không thích con gấu bằng vải đó đến tụi mình còn đến đây đổi, em nhớ chưa?
Tiểu Lại (suy nghĩ đăm chiêu): Có hả? Tụi mình từng mua đồ ở đó sao? Từng tặng con gấu bằng vải sao? Sao em không nhớ vậy kìa?
Mộc Mộc (giận dỗi): Em nhìn em xem, em cũng có nhớ rõ đâu. Khi nãy em còn bảo nhớ rõ mọi thứ tụi mình có với nhau còn gì!!!
Tiểu Lại: Xin anh đây, anh là người lớn rồi, đừng ấu trí như thế có được không, ngay cả chút thường thức cũng không có. Em cũng đâu phải người máy, sao có thể nhớ rõ hết mọi thứ được.
Mộc Mộc:……
***
2,
Ngày 14 tháng 10 năm 2006
Kinh nghiệm của Mộc Mộc: Tiểu Lại là người không phân rõ phải trái.
Kinh nghiệm của Tiểu Lại: Mộc Mộc là người không có lý cũng nói thành có lý.
Kinh nghiệm của Mộc Mộc đến từ ——
Tiểu Lại cảm thấy Mộc Mộc tức giận, lúc nóng nảy dễ nói năng lộn xộn, vì vậy Tiểu Lại quyết định hy sinh cái tôi, giúp đỡ bạn học Mộc Mộc tiến bộ.
Tiểu Lại: Mộc Mộc này, từ hôm nay trở đi, ngày nào em cũng sẽ cãi nhau với anh.
Mộc Mộc: Tại sao? Đang yên lành tự nhiên cãi nhau làm gì.
Tiểu Lại: Em cảm thấy khả năng tư duy logic của anh có vấn đề, không phải là yếu bình thường thôi đâu. Vì để anh cải thiện hơn, đề cao khả năng của mình trong phương diện này thì em quyết định tăng cường huấn luyện cho anh.
Mộc Mộc (chần chờ): Ờm, vậy sao, hình như cũng có lý nhỉ. Nhưng mà đúng thật anh hơi yếu về phương diện này, là khi kích động thì anh lập tức căng thẳng, cách nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.
Tiểu Lại: Vậy thì anh đồng ý cãi nhau với em không?
Mộc Mộc: Ừ, không thành vấn đề. Tiểu Lại nè, anh định cãi nhau với anh thế nào?
Tiểu Lại (tức giận): Được lắm, anh là đồ vong ơn bội nghĩa, vô duyên vô cớ lại muốn cãi nhau với em, anh nói xem, em làm gì có lỗi với anh hả? Đồ không lương tâm, chỉ khổ em đối xử với anh tốt như thế…..
Mộc Mộc: Khi nãy là em bảo muốn trau dồi logic của anh mà…..
Tiểu Lại (bĩu môi): Em nói chơi thôi, anh tin là thật à. Xem ra anh không muốn sống yên ổn với em, em đi guốc trong bụng anh rồi đấy nhé.
Mộc Mộc (tủi thân): Nếu không phải do em đề nghị thì anh mới không thèm cãi nhau với em đâu. Thôi thôi, anh không cãi với em nữa, em đừng giận.
Tiểu Lại (nhướn mày): Cái gì? Không cãi với em nữa á? Em muốn cãi nhau với anh, tại sao anh lại không cãi với em. Em vì bản thân em hả? Em là đang muốn giúp anh rèn luyện kỹ năng diễn đạt bằng miệng thôi. Anh tưởng cả ngày em đi làm không vất vả hả? Anh tưởng em ăn no rảnh rỗi sinh nông nổi hả? Em thấy anh gan quá nhỏ, ngay cả em nói cũng không thèm nghe. Anh nói xem, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?
Mộc Mộc: Anh muốn bỏ nhà ra đi…..
Kinh nghiệm của Tiểu Lại đến từ —–
Tiết trời dần chuyển lạnh. Tiểu Lại lấy chiếc chăn đôi do mẹ làm ra. Nhưng mà sáng nào Tiểu Lại cũng bị tỉnh giấc vì lạnh. Bởi vì cho dù Tiểu Lại có cố gắng thế nào đi nữa thì chăn đều sẽ bị Mộc Mộc cướp lấy. Sau đó, Tiểu Lại lại lấy thêm một chiếc chăn khác, nhưng vẫn bị tỉnh giấc vì lạnh mỗi ngày…….
Tiểu Lại (nổi cơn điên): Mộc Mộc! Em chịu hết nổi rồi! Anh không thể chừa em một góc chăn được sao? Chẳng phải anh có chăn rồi sao? Lần nào cũng kéo chăn của em, ghét quá đi, anh muốn em lạnh chết hả!
Mộc Mộc: Đó là do anh kéo lúc nằm mơ, đâu phải là anh cố ý.
Tiểu Lại: Em mặc kệ là do anh nằm mơ hay là tỉnh, dù sao anh nghe cho kỹ đây, nếu lần này em còn bị tỉnh giấc vì lạnh nữa thì em sẽ liều mạng với anh, đừng tưởng là ngon ăn!
Mộc Mộc: Em đúng là bà tám, keo kiệt muốn chết, không phải chỉ kéo có cái chăn sao……Nếu ai cũng giống như em thì xã hội này sẽ trở nên thế nào đây!
Tiểu Lại:……Anh bớt nói tầm phào đi. Dù sao nếu anh còn cướp chăn của em nữa thì em sẽ đá anh xuống giường đấy.
Mộc Mộc: Biết rồi…..
Nửa đêm, Tiểu Lại lại bị tỉnh giấc vì lạnh.
Tiểu Lại: Hắt xì! Anh lại cướp chăn của em, em bảo anh cướp của em này, em bảo anh đông chết em này, anh còn ép em đến góc tường nữa…..
Tiểu Lại giơ chân đá mông —— Nhưng Mộc Mộc chỉ trở người, rồi ngủ tiếp.
Dùng tay véo mặt —– Mộc Mộc thoải mái hắt xì một cái, rồi ngủ tiếp.
Tiểu Lại dùng chỉ kẻ mày vẽ một đường đen trên mặt của Mộc Mộc —– Nhưng Mộc Mộc vẫn thơm giấc nồng như thường.
—- Tiểu Lại chỉ đành ra tuyệt chiêu, một tay bóp mũi của Mộc Mộc, một tay bịt chặt miệng của Mộc Mộc lại…..
Mộc Mộc: A……Tiểu Lại, em bị khùng à, đêm hôm khuya khoắt định làm gì đấy!
Tiểu Lại: Ai bảo anh cướp chăn của em, đệch! Em không thể chịu được nữa (người đàn bà đanh đá bùng nổ), anh vốn không hề nghĩ đến em, em muốn tách riêng khỏi anh!
Mộc Mộc: Tiểu……Tiểu Lại, ấy, anh sai rồi, em đừng véo anh nữa, đau quá…..A……(tiếng heo bị giết) nhưng mà, Tiểu Lại, anh phải nghe anh nói, thật ra anh cướp chăn của em là có ý đồ cả đấy.
Tiểu Lại: Hả, ý đồ gì?
Mộc Mộc (kéo chăn): Em nhìn xem, nếu anh kéo hết chăn thì nếu không phải là đàn ông thay lòng đổi dạ thì chính là lòng dạ độc ác, nhưng anh vẫn để lại một phần ba góc chăn ở trên đùi này, đó chính là biểu hiện anh cực kỳ yêu em.
Tiểu Lại: Tại sao?
Mộc Mộc: Điều này nói lên rằng anh sẽ không rời bỏ em, bởi vì chỉ có cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em thì anh mới ngủ được.
Tiểu Lại:……
Ngày 08 tháng 10 năm 2006
Kinh nghiệm của Mộc Mộc: Tại sao chỉ cho phép Tiểu Lại phóng hoả nhưng lại không cho Mộc Mộc đốt đèn?
Buổi tối ăn cơm xong, Tiểu Lại và Mộc Mộc đi tản bộ.
Tiểu Lại: Mộc Mộc, anh có nhìn thấy cửa tiệm bánh nướng nhân thịt kia không? Anh còn nhớ hồi trước gần chỗ cũ tụi mình ở cũng có một cửa tiệm bánh nướng nhân thịt giống vậy không, lúc đó tụi mình mới yêu nhau, thường xuyên đến đó ăn đó.
Mộc Mộc (nghi ngờ): Có hả? Hồi nào vậy? Sao anh chẳng nhớ gì hết?
Tiểu Lại: Đệch, biết ngay anh sẽ không nhớ mà. Bởi vì em yêu anh nhiều hơn anh yêu em đấy!
Mộc Mộc: Em đừng nói một hồi lại đẩy câu chuyện đến độ cao như thế.
Tiểu Lại (đầy cảm xúc): Đúng thế, mọi thứ tụi mình có với nhau đều vẫn còn nguyên trong ký ức của em. Em nhớ rõ từng con đường tụi mình ghé qua, nhớ rõ từng món quà anh tặng, nhớ rõ công viên tụi mình từng đi dạo……Em nhớ rõ tất cả, tất cả mọi thứ.
Mộc Mộc (áy náy): Tiểu Lại, anh…..Anh sai rồi.
Mộc Mộc: Tiểu Lại này, tụi mình ghé siêu thị kia ở gần đây đi dạo đi.
Tiểu Lại: Siêu thị nào? Gần đây có siêu thị hả? Sao em lại không biết.
Mộc Mộc: Sau khi tụi mình yêu nhau, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh thì anh và em cùng đến đây mua quà còn gì, em quên rồi sao? Em không thích con gấu bằng vải đó đến tụi mình còn đến đây đổi, em nhớ chưa?
Tiểu Lại (suy nghĩ đăm chiêu): Có hả? Tụi mình từng mua đồ ở đó sao? Từng tặng con gấu bằng vải sao? Sao em không nhớ vậy kìa?
Mộc Mộc (giận dỗi): Em nhìn em xem, em cũng có nhớ rõ đâu. Khi nãy em còn bảo nhớ rõ mọi thứ tụi mình có với nhau còn gì!!!
Tiểu Lại: Xin anh đây, anh là người lớn rồi, đừng ấu trí như thế có được không, ngay cả chút thường thức cũng không có. Em cũng đâu phải người máy, sao có thể nhớ rõ hết mọi thứ được.
Mộc Mộc:……
***
2,
Ngày 14 tháng 10 năm 2006
Kinh nghiệm của Mộc Mộc: Tiểu Lại là người không phân rõ phải trái.
Kinh nghiệm của Tiểu Lại: Mộc Mộc là người không có lý cũng nói thành có lý.
Kinh nghiệm của Mộc Mộc đến từ ——
Tiểu Lại cảm thấy Mộc Mộc tức giận, lúc nóng nảy dễ nói năng lộn xộn, vì vậy Tiểu Lại quyết định hy sinh cái tôi, giúp đỡ bạn học Mộc Mộc tiến bộ.
Tiểu Lại: Mộc Mộc này, từ hôm nay trở đi, ngày nào em cũng sẽ cãi nhau với anh.
Mộc Mộc: Tại sao? Đang yên lành tự nhiên cãi nhau làm gì.
Tiểu Lại: Em cảm thấy khả năng tư duy logic của anh có vấn đề, không phải là yếu bình thường thôi đâu. Vì để anh cải thiện hơn, đề cao khả năng của mình trong phương diện này thì em quyết định tăng cường huấn luyện cho anh.
Mộc Mộc (chần chờ): Ờm, vậy sao, hình như cũng có lý nhỉ. Nhưng mà đúng thật anh hơi yếu về phương diện này, là khi kích động thì anh lập tức căng thẳng, cách nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.
Tiểu Lại: Vậy thì anh đồng ý cãi nhau với em không?
Mộc Mộc: Ừ, không thành vấn đề. Tiểu Lại nè, anh định cãi nhau với anh thế nào?
Tiểu Lại (tức giận): Được lắm, anh là đồ vong ơn bội nghĩa, vô duyên vô cớ lại muốn cãi nhau với em, anh nói xem, em làm gì có lỗi với anh hả? Đồ không lương tâm, chỉ khổ em đối xử với anh tốt như thế…..
Mộc Mộc: Khi nãy là em bảo muốn trau dồi logic của anh mà…..
Tiểu Lại (bĩu môi): Em nói chơi thôi, anh tin là thật à. Xem ra anh không muốn sống yên ổn với em, em đi guốc trong bụng anh rồi đấy nhé.
Mộc Mộc (tủi thân): Nếu không phải do em đề nghị thì anh mới không thèm cãi nhau với em đâu. Thôi thôi, anh không cãi với em nữa, em đừng giận.
Tiểu Lại (nhướn mày): Cái gì? Không cãi với em nữa á? Em muốn cãi nhau với anh, tại sao anh lại không cãi với em. Em vì bản thân em hả? Em là đang muốn giúp anh rèn luyện kỹ năng diễn đạt bằng miệng thôi. Anh tưởng cả ngày em đi làm không vất vả hả? Anh tưởng em ăn no rảnh rỗi sinh nông nổi hả? Em thấy anh gan quá nhỏ, ngay cả em nói cũng không thèm nghe. Anh nói xem, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?
Mộc Mộc: Anh muốn bỏ nhà ra đi…..
Kinh nghiệm của Tiểu Lại đến từ —–
Tiết trời dần chuyển lạnh. Tiểu Lại lấy chiếc chăn đôi do mẹ làm ra. Nhưng mà sáng nào Tiểu Lại cũng bị tỉnh giấc vì lạnh. Bởi vì cho dù Tiểu Lại có cố gắng thế nào đi nữa thì chăn đều sẽ bị Mộc Mộc cướp lấy. Sau đó, Tiểu Lại lại lấy thêm một chiếc chăn khác, nhưng vẫn bị tỉnh giấc vì lạnh mỗi ngày…….
Tiểu Lại (nổi cơn điên): Mộc Mộc! Em chịu hết nổi rồi! Anh không thể chừa em một góc chăn được sao? Chẳng phải anh có chăn rồi sao? Lần nào cũng kéo chăn của em, ghét quá đi, anh muốn em lạnh chết hả!
Mộc Mộc: Đó là do anh kéo lúc nằm mơ, đâu phải là anh cố ý.
Tiểu Lại: Em mặc kệ là do anh nằm mơ hay là tỉnh, dù sao anh nghe cho kỹ đây, nếu lần này em còn bị tỉnh giấc vì lạnh nữa thì em sẽ liều mạng với anh, đừng tưởng là ngon ăn!
Mộc Mộc: Em đúng là bà tám, keo kiệt muốn chết, không phải chỉ kéo có cái chăn sao……Nếu ai cũng giống như em thì xã hội này sẽ trở nên thế nào đây!
Tiểu Lại:……Anh bớt nói tầm phào đi. Dù sao nếu anh còn cướp chăn của em nữa thì em sẽ đá anh xuống giường đấy.
Mộc Mộc: Biết rồi…..
Nửa đêm, Tiểu Lại lại bị tỉnh giấc vì lạnh.
Tiểu Lại: Hắt xì! Anh lại cướp chăn của em, em bảo anh cướp của em này, em bảo anh đông chết em này, anh còn ép em đến góc tường nữa…..
Tiểu Lại giơ chân đá mông —— Nhưng Mộc Mộc chỉ trở người, rồi ngủ tiếp.
Dùng tay véo mặt —– Mộc Mộc thoải mái hắt xì một cái, rồi ngủ tiếp.
Tiểu Lại dùng chỉ kẻ mày vẽ một đường đen trên mặt của Mộc Mộc —– Nhưng Mộc Mộc vẫn thơm giấc nồng như thường.
—- Tiểu Lại chỉ đành ra tuyệt chiêu, một tay bóp mũi của Mộc Mộc, một tay bịt chặt miệng của Mộc Mộc lại…..
Mộc Mộc: A……Tiểu Lại, em bị khùng à, đêm hôm khuya khoắt định làm gì đấy!
Tiểu Lại: Ai bảo anh cướp chăn của em, đệch! Em không thể chịu được nữa (người đàn bà đanh đá bùng nổ), anh vốn không hề nghĩ đến em, em muốn tách riêng khỏi anh!
Mộc Mộc: Tiểu……Tiểu Lại, ấy, anh sai rồi, em đừng véo anh nữa, đau quá…..A……(tiếng heo bị giết) nhưng mà, Tiểu Lại, anh phải nghe anh nói, thật ra anh cướp chăn của em là có ý đồ cả đấy.
Tiểu Lại: Hả, ý đồ gì?
Mộc Mộc (kéo chăn): Em nhìn xem, nếu anh kéo hết chăn thì nếu không phải là đàn ông thay lòng đổi dạ thì chính là lòng dạ độc ác, nhưng anh vẫn để lại một phần ba góc chăn ở trên đùi này, đó chính là biểu hiện anh cực kỳ yêu em.
Tiểu Lại: Tại sao?
Mộc Mộc: Điều này nói lên rằng anh sẽ không rời bỏ em, bởi vì chỉ có cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của em thì anh mới ngủ được.
Tiểu Lại:……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.