Chương 1
Lưu Du Quả Khả Nhạc
04/11/2022
14 giờ 36 phút chiều, đây là lần thứ ba Thời Sơ Thần lật chăn ra. Lại nhìn lướt qua thời gian trên màn hình điện thoại, thật sự là cô không tài
nào nhịn nổi nữa rồi, tiếng đập tủ ầm ầm ầm ở lầu trên đã cắt đứt mọi
tình tiết trong mộng của cô.
Cô mới chỉ vừa mơ đến đoạn giết người rồi làm sao để chặt xác, chiếc cưa máy è è khởi động, còn chưa kịp đụng vào thi thể thì tiếng ồn chết tiệt kia đã đánh thức cô.
Mơ nửa chừng kiểu này thì sao nắm bút hành văn một phát được bốn, năm vạn chữ được chứ?
Lúc thuê phòng ở đây, điều mà cô nhìn trúng không gì khác chính là môi trường sống và điều kiện cách âm tốt của nó. Ở giữa có hai cầu thang chia làm hai lối đi an toàn, cách thiết kế như vậy cũng tương tự như mô hình của một căn hộ, sẽ giúp cô tránh khỏi rất nhiều phiền toái. Dọn đến ở cũng được hơn một tuần thì nhìn chung mọi thứ đều khiến cô rất hài lòng, chỉ trừ việc có một hộ gia đình đang sửa sang ở tầng trên thôi.
Tầng trên là căn phòng với ban công biệt lập, tựa như vườn hoa trên không. Lúc đầu khi quan sát kết cấu của cả tòa nhà, cô đã vô cùng ưng ý vườn hoa rộng lớn ở đó. Vốn chẳng hề thiếu tiền, đừng nói chỉ là thuê phòng, thậm chí cô còn có thể chuyển tiền mua trọn căn nhà này, thế nhưng người môi giới nói rằng tầng trên cùng đó đã bị bán mất rồi.
Thời Sơ Thần là người cứng đầu, bản thân cô rất thích ngôi nhà như thế này, bất kể là ánh sáng hay là vị trí địa lý, tất cả đều hợp ý cô. Nhưng vì không mua được tầng cao nhất nên cô chỉ có thể hạ thấp yêu cầu mà thuê tầng 24.
Tiền chỉ cần chi cho việc cần thiết, vậy nên tầng 24 này, chỉ thuê không mua.
Sáng sớm bảy giờ cô mới nằm xuống giường, vật lộn một lúc cũng sắp tám giờ luôn rồi, cho đến hiện tại cô chỉ ngủ được sáu tiếng, mà trong sáu tiếng đồng hồ đó đã bị đánh thức tận ba lần.
Cục tức trong người cũng vọt thẳng lên cổ, chỉ thiếu điều chạy lên tầng trên phát hỏa mà thôi.
Khoác tạm chiếc áo lông, sau đó đi ra đợi thang máy, sắp xếp sẵn lời nói trong lòng, cặp mắt nhìn chằm chằm từng con số màu đỏ đang nhảy, vì không được ngủ ngon giấc nên hình như ngay cả ngón chân cũng tỉnh rụi cả rồi.
Cửa lớn phòng 2505 mở ra, mới sáng sớm đứng trước cửa nhìn sơ qua phong cách thiết kế của ngôi nhà này, trong lòng ngầm cảm thán chủ nhân của căn phòng này thật sự là rất có mắt nhìn, hoặc có thể nói là đã bỏ ra số tiền lớn để mời kiến trúc sư tài yeutruyen.net hoa về.
Đương nhiên, hiện giờ có thể nhìn thấy phòng sắp được hoàn thiện xong, nơi này góc nào cũng đẹp, chỉ là không hợp với chủ nhân.
“Đùng đùng đùng!” Cô dùng cả bàn tay gõ cửa, vỗ thật mạnh.
Mạnh đến nỗi bản thân cũng thấy bàn tay cũng cảm thấy tê dại.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu nhạt xoay người lại, anh đeo khẩu trang, giữa hàng mày và mắt vẫn có thể nhìn ra được da mặt không tồi.
“Có chuyện gì à?” Người đàn ông mặc áo khoác tháo khẩu trang xuống.
Nếu chấm trên thang điểm 10, vậy thì cái mặt của anh ta cũng được 8.5 đi, điểm đánh giá cho lần đầu gặp mặt.
“Tiếng động của các anh quá lớn, gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Hôm nay là thứ sáu, mà căn cứ theo “Luật tiếng ồn môi trường của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa” điều thứ năm mươi tư, cần phải hạn chế thời gian tiến hành những hoạt động sửa chữa trong nhà khu dân cư đã hoàn thiện, đồng thời dùng các biện pháp hữu hiệu, làm giảm bớt và tránh cho những hàng xóm xung quanh bị ô nhiễm tiếng ồn.”
Trước đó Thời Sơ Thần đã từng viết tình tiết giết người vì tranh cãi do tiếng ồn sửa chữa trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng theo điều này điều kia hoàn toàn là do cô bịa ra, đúng hay không cũng không sao, nghe có thể dọa người là được.
Người đàn ông mặc áo khoác liếc nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn Thời Sơ Thần, cười nhẹ nói: “Bây giờ là 14 giờ 50 phút chiều.”
Thời Sơ Thần nghe hiểu, ngụ ý đằng sau câu nói của tên kia là cô đi ngủ lúc 14 giờ chiều. sao?
“Cộng hòa nhân dân Trung Hoa không có luật nào quy định tôi không thể ngủ lúc 14 giờ 50 phút cả.”
Người đàn ông kia gật đầu mỉm cười: “Cô họ gì vậy?”
“Họ Thời.”
Anh ta lại gật gù, tiếp tục hỏi cô: “Vậy xin hỏi quý cô Thạch đây là luật sư à?”
Cô không thừa nhận, cũng không phủ định.
“Nếu cô đây là luật sư, có thể chưa được thuộc những điều khoản lắm. Thứ nhất, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa không có luật tiếng ồn môi trường, mà là “Luật phòng chống ô nhiễm tiếng ồn”. Thứ hai, điều mà cô nói tới nên là ở chương thứ sáu điều bốn mươi bảy, chứ không phải là điều năm mươi tư. Điều năm mươi tư là ở chương thứ bảy, đáng lẽ là: Vi phạm điều mười chín của luật này, mà không được sự chấp thuận của cơ quan công an địa phương, tự ý tiến hành tạo ra tiếng ồn lớn, cơ quan địa phương sẽ cảnh cáo hoặc phạt tiền tùy theo trường hợp khác nhau. Thứ ba, thời gian cấm hoạt động sửa chữa trong quy định ở điều bốn mươi bảy là ngày nghỉ, những ngày lễ và thời gian làm việc từ 12 giờ đến 14 giờ, 18 giờ đến 8 giờ ngày kế tiếp. Còn bây giờ là 14 giờ chiều…” vừa nói anh ta vừa tiếp tục xem đồng hồ: “…52 phút, chúng tôi đang sửa chữa trong thời gian cho phép.”
Tốt lắm, đoạn này cần được lược bỏ.
Thời Sơ Thần ếu thể nào ngờ được mình sẽ gặp luật sư hàng thật giá thật vào lúc này.
Nhưng mà, từ bé đến giờ cô còn chưa từng cãi thua ai bao giờ đâu.
Nói lý lẽ không được, dùng tình cảm cũng không xong, cô cứ lớn giọng là được chứ gì?
“Chẳng lẽ lúc tôi đi lên là 14 giờ 50 phút thì chứng tỏ rằng mấy người chỉ mới khởi công lúc 14 giờ 50 phút hay sao?”
Người đàn ông mặc áo khoác không ngờ rằng cô phản ứng nhanh như vậy nên có chút sửng sốt. Lúc hai rưỡi anh ta mới tới đây, quả thật họ đã hoạt động từ trước đó rồi. Anh ta ngoảnh đầu nhìn người phụ trách công trình, đội trưởng xây dựng há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ngậm miệng lại.
Thời Sơ Thần nổ tiếp: “Dưới tầng có camera quan sát, chúng ta có thể đi xem thử rốt cuộc là các người bắt đầu làm vào lúc mấy giờ. Nếu như tôi không nhớ lầm thì lần thứ nhất tôi bị đánh thức là 13 giờ 53 phút. Vậy xin hỏi ngài luật sư rằng đây là thời gian sửa chữa hợp pháp trong luật đúng không?”
“Đúng vậy không?” Anh ta quay sang nhìn leader.
“Hình như là sớm hơn lúc đó một chút, chúng tôi cũng đâu có để ý thời gian.” Một người phó trưởng nhóm gãi đầu nói: “Cũng không quá lâu mà… chỉ có hai ba phút thôi…”
Thời Sơ Thần nhìn anh trai khoác áo kia nhíu nhíu mày.
“Thật lòng xin lỗi, cô Thạch, hôm nay quả thực là sơ suất của chúng tôi. Bảo đảm với cô sẽ không xảy ra sai sót như vậy nữa.”
Người mặc áo khoác kia cũng đã xin lỗi rồi, Thời Sơ Thần chẳng có gì mà níu kéo không buông nữa, dù gì ở trong tòa nhà này, lên xuống thang máy ngẩng mặt cúi đầu đều gặp, cô gật gầu tỏ vẻ chấp nhận rồi ngoảnh mặt rời khỏi phòng 2505.
Battle xong cái toàn thân liền thoải mái hẳn. Nhưng hiện tại cô cũng chẳng thể nào vào giấc được nữa rồi, đành tùy tiện kiếm chút gì đó bỏ vào bụng rồi cầm lấy túi thể thao đi xuống phòng gym công cộng rèn luyện sức khỏe.
Đây chính là một điểm khác mà Thời Sơ Thần thích ở khu này, phòng gym này chạm tới tâm can của cô, một phòng tập cao cấp sạch sẽ, không có mùi và cũng sẽ không có mấy tên huấn luyện viên đực rựa nào sẽ hỏi bạn rằng: “Người đẹp có muốn tập riêng cùng anh không nè.”
Mỗi lần tập cũng mất thời gian gần hai tiếng, về đến nhà nghe lầu trên có vẻ vẫn chưa ngừng công. Thời Sơ Thần liếc qua đồng hồ, nhịn không quá một giờ.
18 giờ, đúng lúc tầng trên ngưng sửa chữa.
Sau khi Nhan Tư Vũ bước từ tầng 25 vào thang máy, ngón tay dừng trên phím tầng 24 ngập ngừng chẳng biết có nên xuống dưới đó chào hỏi với cô gái kia một tiếng hay không. Nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi bỏ đi, xuống đến tầng một ra khỏi thang máy anh ấy liền ấn gọi một cuộc điện thoại, kể hết một lượt về mọi việc đã xảy ra hôm nay với Đàm Lễ.
Dù sao những ngày tháng sau này người ở lầu 24 kia phải chạm mặt thường xuyên mới là Đàm Lễ.
Đàm Lễ đi công tác ở nước ngoài nửa tháng, trong phòng có công trình cần giám sát nên giao cho Nhan Tư Vũ. Lúc trước việc lắp đặt tưởng chừng đã kết thúc rồi, cuối cùng lại phát hiện có một ngăn tủ bị sai kích thước, chỉ có thể tháo ra làm lại một lần nữa.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
“Lúc trước tầng 24 không có chủ nhà.” Đàm Lễ nói với anh ấynhư vậy.
“Vậy thì không biết nữa, dù sao là một cô gái họ Thạch.”
Khoan dừng khoảng chừng là hai giây, Đàm Lễ bỗng hỏi anh ta một câu: “Shi(*)trong từ nào vậy?”
*trong tiếng Trung họ Thạch và họ Thời có cũng phát âm là /shi/.
“Chắc là Thạch trong viên đá.” Nhan Tư Vũ không biết anh băn khoăn vậy làm cái gì.
“Tôi biết rồi.” Giọng điệu của Đàm Lễ bình thản.
“Khi nào cậu về nước? Phòng bên này cũng gần xong, ngày kia thì không hoạt động, những có lẽ sáng thứ hai tuần sau chắc là kết thúc được, khi cậu về thì có thể nghiệm thu rồi.”
“Dự án trong tay tôi chắc thứ ba mới hoàn thành, cứ đặt sẵn vé bay vào thứ năm.”
“Được thôi, lúc đó cậu về tụi mình lam một bữa với nhau, gọi thêm Đường Hân nữa.”
Đàm Lễ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc yeutruyen.net rồi mới thản nhiên “Ừ” một tiếng.
***
Thứ sáu là lúc Thời Sơ Thần đến cửa hàng của mình. Quán cà phê còn một số công việc cuối cùng cần hoàn thành, với lại hôm nay mấy tấm tranh vẽ để trang trí được đặt sẵn sẽ giao tới, đó là do cô cất công tìm chuyên gia để vẽ.
“Đường tiểu thư, thiệt là ngại quá, lại phiền cô đích thân đem qua đây.”
Nhân viên chịu trách nhiệm mang tranh treo lên vị trí trên tường mà cô chỉ định.
“Gọi tôi là Đường Hân là được rồi, tôi cũng chỉ thuận đường đi qua thôi, bạn của tôi làm việc ở tầng trên, xíu nữa tôi sẽ lên chỗ anh ấy.” Đường Hân nhìn sơ qua cách bố trí của quán cà phê: “Trông đẹp quá.”
Thời Sơ Thần không có hứng thú đi tìm hiểu bạn trai của người khác.
“Đều nhờ có tranh của chị, thêu hoa trên gấm.” Vỗ vỗ Đường Hân: “Em pha chị ly cà phê nha.”
Đường Hân không ngờ rằng lại sẽ có người coi trọng những bức vẽ của cô sau đó thoáng hỏi qua rồi đặt rất nhiều tranh như vậy, cô nhìn sang cô gái tên Thời Sơ Thần đang pha cà phê cho cô kia, đường nét gò má đẹp đẽ một cách lạ lùng.
Ngay từ thuở nhỏ Đường Hân đã được khen tướng mạo rất xinh đẹp, thế nhưng vẻ đẹp của Thời Sơ Thần với cô ta không giống nhau, nét đẹp của Thời Sơ Thần vô cùng diễm lệ.
Thuận tay lấy chiếc khăn giấy trang điểm để trên bàn, tên cửa hàng cũng được thiết kế rất tinh xảo, logo cùng với một hàng nhỏ tiếng anh: “Sơ Lễ, Chuchu’s gift”.
Chuchu, Sơ Lễ, có một chút dễ thương, chắc hẳn sâu thẳm trong con người của cô ấy là một cô gái đáng yêu, Đường Hân nghĩ vậy.
“Cà phê tới đây.” Thời Sơ Thần đưa cho cô ta: “Em không có bỏ nhiều đường đâu, chị uống thử xem, tiện thể cho em chút ý kiến luôn nha.”
Cà phê còn hơi nóng, Đường Hân cẩn thận hớp nhẹ một ngụm, quá đắng rồi, nhưng phản ứng đầu tiên của cô chính là, Đàm Lễ chắc sẽ thích lắm.
“Hơi đắng một chút.” Cô thành thật nói: “Nhưng chị cảm thấy bạn trai chị sẽ rất thích nó.”
“Thật hả?” Thời Sơ Thần nhanh chân đi đến quầy pha chế lấy vài gói đường đưa cho cô: “Vậy em làm cho chị một ly mang đi nha.”
Đường Hân lấy đường cho vào ly, khuấy khuấy thêm hai cái mới cảm thấy ổn.
“Thật lòng mà nói em không dám bỏ nhiều đường cho chị đâu, em uống cà phê ngọt lắm, dựa theo tiêu chuẩn của em, em sẽ cho bốn gói đường vào đó.” Thời Sơ Thần nói với cô ta.
Đường Hân cong môi nhoẻn miệng cười, mỗi cô gái đều sẽ có thời kỳ hô hào kiêng ngọt, nhưng cô ấy lại nói muốn pha tận bốn gói đường.
Rời khỏi tiệm cà phê, cô cầm túi đồ trên tay đi đến phòng làm việc phiên dịch của Đàm Lễ. Anh vừa về nước hôm qua, Đường Hân nói muốn đi đón anh, nhưng anh lại từ chối, bảo không muốn cô ta quá mệt mỏi.
Cô với anh qua lại cũng hơn một năm rồi, đây là lần thứ hai cô đến nơi làm việc của anh.
Hai người giống với những cặp tình nhân khác, những gì nên có đã đều xảy ra. Nhưng Đường Hân luôn cảm thấy bọn họ với những đôi yêu nhau khác không giống lắm, phải chăng là do tính cách? Nói như thế nào đây, giống như luôn cảm thấy… quá tầm thường. Nó nhạt nhẽo đến độ một chút rung động cũng chẳng có.
Lúc ban đầu là do cô giáo giới thiệu hai người quen biết, cô nói: “Đàm Lễ rất là thích những cô gái thùy mị như em đó, hai đứa con chắc chắn sẽ rất hợp.”
Thì chắc là sẽ thích hợp mà.
Đường Hân trước giờ chưa từng có ý kiến với Đàm Lễ, cũng không rõ hai người họ có thích hợp hay không.
Thật ra Đàm Lễ không hề dễ chịu, anh ấy hình như chưa từng nhiệt huyết với chuyện này và ngay cả chính cô cũng không phải là một cô gái biết làm nũng.
Đàm Lễ đối xử với cô có tốt không? Dùng lương tâm mà nói, tốt vô cùng.
Chỉ là cái tốt ở đây không giống đối với người yêu mà thôi.
Nhưng hơn một năm qua, hai người họ cũng đã kéo dài đến bây giờ.
Bình thường mà nói, cũng không có gì là không tốt hết.
Ngày qua ngày, vô cùng nhạt nhẽo.
***
Đã nói năm nay sẽ ra sách mới, thì nhất định không để đến ngày 30.
Cô mới chỉ vừa mơ đến đoạn giết người rồi làm sao để chặt xác, chiếc cưa máy è è khởi động, còn chưa kịp đụng vào thi thể thì tiếng ồn chết tiệt kia đã đánh thức cô.
Mơ nửa chừng kiểu này thì sao nắm bút hành văn một phát được bốn, năm vạn chữ được chứ?
Lúc thuê phòng ở đây, điều mà cô nhìn trúng không gì khác chính là môi trường sống và điều kiện cách âm tốt của nó. Ở giữa có hai cầu thang chia làm hai lối đi an toàn, cách thiết kế như vậy cũng tương tự như mô hình của một căn hộ, sẽ giúp cô tránh khỏi rất nhiều phiền toái. Dọn đến ở cũng được hơn một tuần thì nhìn chung mọi thứ đều khiến cô rất hài lòng, chỉ trừ việc có một hộ gia đình đang sửa sang ở tầng trên thôi.
Tầng trên là căn phòng với ban công biệt lập, tựa như vườn hoa trên không. Lúc đầu khi quan sát kết cấu của cả tòa nhà, cô đã vô cùng ưng ý vườn hoa rộng lớn ở đó. Vốn chẳng hề thiếu tiền, đừng nói chỉ là thuê phòng, thậm chí cô còn có thể chuyển tiền mua trọn căn nhà này, thế nhưng người môi giới nói rằng tầng trên cùng đó đã bị bán mất rồi.
Thời Sơ Thần là người cứng đầu, bản thân cô rất thích ngôi nhà như thế này, bất kể là ánh sáng hay là vị trí địa lý, tất cả đều hợp ý cô. Nhưng vì không mua được tầng cao nhất nên cô chỉ có thể hạ thấp yêu cầu mà thuê tầng 24.
Tiền chỉ cần chi cho việc cần thiết, vậy nên tầng 24 này, chỉ thuê không mua.
Sáng sớm bảy giờ cô mới nằm xuống giường, vật lộn một lúc cũng sắp tám giờ luôn rồi, cho đến hiện tại cô chỉ ngủ được sáu tiếng, mà trong sáu tiếng đồng hồ đó đã bị đánh thức tận ba lần.
Cục tức trong người cũng vọt thẳng lên cổ, chỉ thiếu điều chạy lên tầng trên phát hỏa mà thôi.
Khoác tạm chiếc áo lông, sau đó đi ra đợi thang máy, sắp xếp sẵn lời nói trong lòng, cặp mắt nhìn chằm chằm từng con số màu đỏ đang nhảy, vì không được ngủ ngon giấc nên hình như ngay cả ngón chân cũng tỉnh rụi cả rồi.
Cửa lớn phòng 2505 mở ra, mới sáng sớm đứng trước cửa nhìn sơ qua phong cách thiết kế của ngôi nhà này, trong lòng ngầm cảm thán chủ nhân của căn phòng này thật sự là rất có mắt nhìn, hoặc có thể nói là đã bỏ ra số tiền lớn để mời kiến trúc sư tài yeutruyen.net hoa về.
Đương nhiên, hiện giờ có thể nhìn thấy phòng sắp được hoàn thiện xong, nơi này góc nào cũng đẹp, chỉ là không hợp với chủ nhân.
“Đùng đùng đùng!” Cô dùng cả bàn tay gõ cửa, vỗ thật mạnh.
Mạnh đến nỗi bản thân cũng thấy bàn tay cũng cảm thấy tê dại.
Một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu nhạt xoay người lại, anh đeo khẩu trang, giữa hàng mày và mắt vẫn có thể nhìn ra được da mặt không tồi.
“Có chuyện gì à?” Người đàn ông mặc áo khoác tháo khẩu trang xuống.
Nếu chấm trên thang điểm 10, vậy thì cái mặt của anh ta cũng được 8.5 đi, điểm đánh giá cho lần đầu gặp mặt.
“Tiếng động của các anh quá lớn, gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Hôm nay là thứ sáu, mà căn cứ theo “Luật tiếng ồn môi trường của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa” điều thứ năm mươi tư, cần phải hạn chế thời gian tiến hành những hoạt động sửa chữa trong nhà khu dân cư đã hoàn thiện, đồng thời dùng các biện pháp hữu hiệu, làm giảm bớt và tránh cho những hàng xóm xung quanh bị ô nhiễm tiếng ồn.”
Trước đó Thời Sơ Thần đã từng viết tình tiết giết người vì tranh cãi do tiếng ồn sửa chữa trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng theo điều này điều kia hoàn toàn là do cô bịa ra, đúng hay không cũng không sao, nghe có thể dọa người là được.
Người đàn ông mặc áo khoác liếc nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn Thời Sơ Thần, cười nhẹ nói: “Bây giờ là 14 giờ 50 phút chiều.”
Thời Sơ Thần nghe hiểu, ngụ ý đằng sau câu nói của tên kia là cô đi ngủ lúc 14 giờ chiều. sao?
“Cộng hòa nhân dân Trung Hoa không có luật nào quy định tôi không thể ngủ lúc 14 giờ 50 phút cả.”
Người đàn ông kia gật đầu mỉm cười: “Cô họ gì vậy?”
“Họ Thời.”
Anh ta lại gật gù, tiếp tục hỏi cô: “Vậy xin hỏi quý cô Thạch đây là luật sư à?”
Cô không thừa nhận, cũng không phủ định.
“Nếu cô đây là luật sư, có thể chưa được thuộc những điều khoản lắm. Thứ nhất, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa không có luật tiếng ồn môi trường, mà là “Luật phòng chống ô nhiễm tiếng ồn”. Thứ hai, điều mà cô nói tới nên là ở chương thứ sáu điều bốn mươi bảy, chứ không phải là điều năm mươi tư. Điều năm mươi tư là ở chương thứ bảy, đáng lẽ là: Vi phạm điều mười chín của luật này, mà không được sự chấp thuận của cơ quan công an địa phương, tự ý tiến hành tạo ra tiếng ồn lớn, cơ quan địa phương sẽ cảnh cáo hoặc phạt tiền tùy theo trường hợp khác nhau. Thứ ba, thời gian cấm hoạt động sửa chữa trong quy định ở điều bốn mươi bảy là ngày nghỉ, những ngày lễ và thời gian làm việc từ 12 giờ đến 14 giờ, 18 giờ đến 8 giờ ngày kế tiếp. Còn bây giờ là 14 giờ chiều…” vừa nói anh ta vừa tiếp tục xem đồng hồ: “…52 phút, chúng tôi đang sửa chữa trong thời gian cho phép.”
Tốt lắm, đoạn này cần được lược bỏ.
Thời Sơ Thần ếu thể nào ngờ được mình sẽ gặp luật sư hàng thật giá thật vào lúc này.
Nhưng mà, từ bé đến giờ cô còn chưa từng cãi thua ai bao giờ đâu.
Nói lý lẽ không được, dùng tình cảm cũng không xong, cô cứ lớn giọng là được chứ gì?
“Chẳng lẽ lúc tôi đi lên là 14 giờ 50 phút thì chứng tỏ rằng mấy người chỉ mới khởi công lúc 14 giờ 50 phút hay sao?”
Người đàn ông mặc áo khoác không ngờ rằng cô phản ứng nhanh như vậy nên có chút sửng sốt. Lúc hai rưỡi anh ta mới tới đây, quả thật họ đã hoạt động từ trước đó rồi. Anh ta ngoảnh đầu nhìn người phụ trách công trình, đội trưởng xây dựng há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ ngậm miệng lại.
Thời Sơ Thần nổ tiếp: “Dưới tầng có camera quan sát, chúng ta có thể đi xem thử rốt cuộc là các người bắt đầu làm vào lúc mấy giờ. Nếu như tôi không nhớ lầm thì lần thứ nhất tôi bị đánh thức là 13 giờ 53 phút. Vậy xin hỏi ngài luật sư rằng đây là thời gian sửa chữa hợp pháp trong luật đúng không?”
“Đúng vậy không?” Anh ta quay sang nhìn leader.
“Hình như là sớm hơn lúc đó một chút, chúng tôi cũng đâu có để ý thời gian.” Một người phó trưởng nhóm gãi đầu nói: “Cũng không quá lâu mà… chỉ có hai ba phút thôi…”
Thời Sơ Thần nhìn anh trai khoác áo kia nhíu nhíu mày.
“Thật lòng xin lỗi, cô Thạch, hôm nay quả thực là sơ suất của chúng tôi. Bảo đảm với cô sẽ không xảy ra sai sót như vậy nữa.”
Người mặc áo khoác kia cũng đã xin lỗi rồi, Thời Sơ Thần chẳng có gì mà níu kéo không buông nữa, dù gì ở trong tòa nhà này, lên xuống thang máy ngẩng mặt cúi đầu đều gặp, cô gật gầu tỏ vẻ chấp nhận rồi ngoảnh mặt rời khỏi phòng 2505.
Battle xong cái toàn thân liền thoải mái hẳn. Nhưng hiện tại cô cũng chẳng thể nào vào giấc được nữa rồi, đành tùy tiện kiếm chút gì đó bỏ vào bụng rồi cầm lấy túi thể thao đi xuống phòng gym công cộng rèn luyện sức khỏe.
Đây chính là một điểm khác mà Thời Sơ Thần thích ở khu này, phòng gym này chạm tới tâm can của cô, một phòng tập cao cấp sạch sẽ, không có mùi và cũng sẽ không có mấy tên huấn luyện viên đực rựa nào sẽ hỏi bạn rằng: “Người đẹp có muốn tập riêng cùng anh không nè.”
Mỗi lần tập cũng mất thời gian gần hai tiếng, về đến nhà nghe lầu trên có vẻ vẫn chưa ngừng công. Thời Sơ Thần liếc qua đồng hồ, nhịn không quá một giờ.
18 giờ, đúng lúc tầng trên ngưng sửa chữa.
Sau khi Nhan Tư Vũ bước từ tầng 25 vào thang máy, ngón tay dừng trên phím tầng 24 ngập ngừng chẳng biết có nên xuống dưới đó chào hỏi với cô gái kia một tiếng hay không. Nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi bỏ đi, xuống đến tầng một ra khỏi thang máy anh ấy liền ấn gọi một cuộc điện thoại, kể hết một lượt về mọi việc đã xảy ra hôm nay với Đàm Lễ.
Dù sao những ngày tháng sau này người ở lầu 24 kia phải chạm mặt thường xuyên mới là Đàm Lễ.
Đàm Lễ đi công tác ở nước ngoài nửa tháng, trong phòng có công trình cần giám sát nên giao cho Nhan Tư Vũ. Lúc trước việc lắp đặt tưởng chừng đã kết thúc rồi, cuối cùng lại phát hiện có một ngăn tủ bị sai kích thước, chỉ có thể tháo ra làm lại một lần nữa.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
“Lúc trước tầng 24 không có chủ nhà.” Đàm Lễ nói với anh ấynhư vậy.
“Vậy thì không biết nữa, dù sao là một cô gái họ Thạch.”
Khoan dừng khoảng chừng là hai giây, Đàm Lễ bỗng hỏi anh ta một câu: “Shi(*)trong từ nào vậy?”
*trong tiếng Trung họ Thạch và họ Thời có cũng phát âm là /shi/.
“Chắc là Thạch trong viên đá.” Nhan Tư Vũ không biết anh băn khoăn vậy làm cái gì.
“Tôi biết rồi.” Giọng điệu của Đàm Lễ bình thản.
“Khi nào cậu về nước? Phòng bên này cũng gần xong, ngày kia thì không hoạt động, những có lẽ sáng thứ hai tuần sau chắc là kết thúc được, khi cậu về thì có thể nghiệm thu rồi.”
“Dự án trong tay tôi chắc thứ ba mới hoàn thành, cứ đặt sẵn vé bay vào thứ năm.”
“Được thôi, lúc đó cậu về tụi mình lam một bữa với nhau, gọi thêm Đường Hân nữa.”
Đàm Lễ ở đầu dây bên kia im lặng một lúc yeutruyen.net rồi mới thản nhiên “Ừ” một tiếng.
***
Thứ sáu là lúc Thời Sơ Thần đến cửa hàng của mình. Quán cà phê còn một số công việc cuối cùng cần hoàn thành, với lại hôm nay mấy tấm tranh vẽ để trang trí được đặt sẵn sẽ giao tới, đó là do cô cất công tìm chuyên gia để vẽ.
“Đường tiểu thư, thiệt là ngại quá, lại phiền cô đích thân đem qua đây.”
Nhân viên chịu trách nhiệm mang tranh treo lên vị trí trên tường mà cô chỉ định.
“Gọi tôi là Đường Hân là được rồi, tôi cũng chỉ thuận đường đi qua thôi, bạn của tôi làm việc ở tầng trên, xíu nữa tôi sẽ lên chỗ anh ấy.” Đường Hân nhìn sơ qua cách bố trí của quán cà phê: “Trông đẹp quá.”
Thời Sơ Thần không có hứng thú đi tìm hiểu bạn trai của người khác.
“Đều nhờ có tranh của chị, thêu hoa trên gấm.” Vỗ vỗ Đường Hân: “Em pha chị ly cà phê nha.”
Đường Hân không ngờ rằng lại sẽ có người coi trọng những bức vẽ của cô sau đó thoáng hỏi qua rồi đặt rất nhiều tranh như vậy, cô nhìn sang cô gái tên Thời Sơ Thần đang pha cà phê cho cô kia, đường nét gò má đẹp đẽ một cách lạ lùng.
Ngay từ thuở nhỏ Đường Hân đã được khen tướng mạo rất xinh đẹp, thế nhưng vẻ đẹp của Thời Sơ Thần với cô ta không giống nhau, nét đẹp của Thời Sơ Thần vô cùng diễm lệ.
Thuận tay lấy chiếc khăn giấy trang điểm để trên bàn, tên cửa hàng cũng được thiết kế rất tinh xảo, logo cùng với một hàng nhỏ tiếng anh: “Sơ Lễ, Chuchu’s gift”.
Chuchu, Sơ Lễ, có một chút dễ thương, chắc hẳn sâu thẳm trong con người của cô ấy là một cô gái đáng yêu, Đường Hân nghĩ vậy.
“Cà phê tới đây.” Thời Sơ Thần đưa cho cô ta: “Em không có bỏ nhiều đường đâu, chị uống thử xem, tiện thể cho em chút ý kiến luôn nha.”
Cà phê còn hơi nóng, Đường Hân cẩn thận hớp nhẹ một ngụm, quá đắng rồi, nhưng phản ứng đầu tiên của cô chính là, Đàm Lễ chắc sẽ thích lắm.
“Hơi đắng một chút.” Cô thành thật nói: “Nhưng chị cảm thấy bạn trai chị sẽ rất thích nó.”
“Thật hả?” Thời Sơ Thần nhanh chân đi đến quầy pha chế lấy vài gói đường đưa cho cô: “Vậy em làm cho chị một ly mang đi nha.”
Đường Hân lấy đường cho vào ly, khuấy khuấy thêm hai cái mới cảm thấy ổn.
“Thật lòng mà nói em không dám bỏ nhiều đường cho chị đâu, em uống cà phê ngọt lắm, dựa theo tiêu chuẩn của em, em sẽ cho bốn gói đường vào đó.” Thời Sơ Thần nói với cô ta.
Đường Hân cong môi nhoẻn miệng cười, mỗi cô gái đều sẽ có thời kỳ hô hào kiêng ngọt, nhưng cô ấy lại nói muốn pha tận bốn gói đường.
Rời khỏi tiệm cà phê, cô cầm túi đồ trên tay đi đến phòng làm việc phiên dịch của Đàm Lễ. Anh vừa về nước hôm qua, Đường Hân nói muốn đi đón anh, nhưng anh lại từ chối, bảo không muốn cô ta quá mệt mỏi.
Cô với anh qua lại cũng hơn một năm rồi, đây là lần thứ hai cô đến nơi làm việc của anh.
Hai người giống với những cặp tình nhân khác, những gì nên có đã đều xảy ra. Nhưng Đường Hân luôn cảm thấy bọn họ với những đôi yêu nhau khác không giống lắm, phải chăng là do tính cách? Nói như thế nào đây, giống như luôn cảm thấy… quá tầm thường. Nó nhạt nhẽo đến độ một chút rung động cũng chẳng có.
Lúc ban đầu là do cô giáo giới thiệu hai người quen biết, cô nói: “Đàm Lễ rất là thích những cô gái thùy mị như em đó, hai đứa con chắc chắn sẽ rất hợp.”
Thì chắc là sẽ thích hợp mà.
Đường Hân trước giờ chưa từng có ý kiến với Đàm Lễ, cũng không rõ hai người họ có thích hợp hay không.
Thật ra Đàm Lễ không hề dễ chịu, anh ấy hình như chưa từng nhiệt huyết với chuyện này và ngay cả chính cô cũng không phải là một cô gái biết làm nũng.
Đàm Lễ đối xử với cô có tốt không? Dùng lương tâm mà nói, tốt vô cùng.
Chỉ là cái tốt ở đây không giống đối với người yêu mà thôi.
Nhưng hơn một năm qua, hai người họ cũng đã kéo dài đến bây giờ.
Bình thường mà nói, cũng không có gì là không tốt hết.
Ngày qua ngày, vô cùng nhạt nhẽo.
***
Đã nói năm nay sẽ ra sách mới, thì nhất định không để đến ngày 30.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.