Chương 25
Lưu Du Quả Khả Nhạc
04/11/2022
Chuyến du lịch chỉ có năm ngày bốn đêm. Đến ngày thứ tư, mấy người hẹn nhau cùng đi chơi lướt sóng với lái thuyền máy.
Thời Sơ Thần khá hứng thú với mấy trò mạo hiểm. Cô thích đi du lịch, trải nghiệm những trò cảm giác mạnh có tiếng ở những quốc gia từng đi qua cô đều chơi rồi. Đi thuyền máy là lần đầu tiên.
“Chơi bao giờ chưa?” Đàm Lễ hỏi cô.
Thời Sơ Thần lắc lắc đầu, thuận miệng nói một câu: “Nhưng em biết lái xe máy.”
Đàm Lễ nhìn nhìn cô, muốn tiếp tục nghe cô nói.
“Lúc ở Mỹ, chỉ là biết thôi chứ chưa có bằng lái.”
Thực sự chủ đề này còn có thể đi sâu hơn. Mấy người yêu nhau bất kể là nam hay nữ đều có những lúc rất nhạy cảm. Ví dụ như Đàm Lễ, anh rất muốn hỏi là ai dạy vậy? Vì sao lại học?
Nhưng cô hoàn toàn không có ý muốn nói tiếp.
“Anh có muốn đi cùng em không?” Thời Sơ Thần hỏi.
Đàm Lễ gật gật đầu rồi mặc áo phao vào cho cô, dẫn cô lên thuyền máy.
Thời Sơ Thần vốn tưởng rằng Đàm Lễ sẽ là người thận trọng khi chơi nhưng lại không ngờ anh lại điên lên…
Còn khá kích thích.
“Chơi ác như vậy à?” Nhan Tư Vũ và Uông Nhã Tích phi thuyền máy tới huých anh một cái: “Tăng tốc mạnh thế, bắn hết bọt sóng vào người tôi rồi.”
Đàm Lễ hất hất tóc, nhìn mặt Thời Sơ Thần rất vui vẻ: “Em có muốn lái thử không?”
Thời Sơ Thần nhún vai: “Anh dám ngồi không?”
Đàm Lễ cười đỡ cô lên thuyền máy.
Nếu như nói Đàm Lễ lái nhanh là do có kĩ thuật thì Thời Sơ Thần hoàn toàn biểu hiện ra là: “Người không biết thì không sợ bố con thằng nào hết.” Cô chẳng hiểu kỹ năng gì cả nhưng còn phi ác hơn cả Đàm Lễ.
Tăng tốc hết cơ rồi phanh mạnh.
Một vài khúc cua Đàm Lễ đều không trụ được phải nắm chắc tay vịn.
Lúc hai người từ thuyền máy bước xuống, mấy người trên bãi cát không nhịn được mà vỗ tay. Tô Lệ Vãn tiến đến cạnh Thời Sơ Thần: “Sơ Sơ, cô đúng là nữ cường mà.”
Thời Sơ Thần tháo dây buộc tóc ra, tóc còn ướt xõa xuống.
Nước biển với mồ hôi lẫn lộn từ trên mặt cô chảy xuống. Đàm Lễ có chút thất thần, cũng rất nhanh hồi lại. Anh lấy khăn tắm choàng lên đầu nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
“… ???” Lại là cơm chó à??” Nhan Tư Vũ vẻ mặt bất lực.
Đàm Lễ yêu đương rắc cơm chó rất vui vẻ.
********* E.book.Truyen.N.e.t
Trên nick Weibo, Thời Sơ Thần đăng liền chín tấm ảnh. Tám tấm đầu là ảnh cô dưới ống kính của Đàm Lễ vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp. Tấm cuối cùng là được Uông Nhã Tích chụp lại khi cô đang chơi lướt ván và được chụp ở dưới nước nên các nét trên khuôn mặt cô đều nhăn lại và nhếch nhác.
Kết hợp với caption: Tôi dưới ống kính của anh ấy và tôi thực tế.
Sau đó, hiếm khi cập nhật khoảnh khắc của bạn bè một cách đồng bộ, mà không có caption.
Lúc Uông Nhã tích ăn cơm xong, lướt vòng bạn bè thì nhìn thấy mấy bức ảnh Thời Sơ Thần đăng, không tránh được và trách Nhan Tư Vũ: “Anh nhìn trình độ chụp ảnh của Đàm Lễ kìa, nhìn trình độ của anh xem.”
Nhan Tư Vũ bộ mặt kiêu ngạo: “Thẩm mỹ tốt nhất của anh đã dùng cho cái lúc tìm bạn gái rồi…”
Câu nói này của ánh ấy chọc cười mọi người. Lưu Mộng ngồi bên cạnh Thời Sơ Thần, điện thoại cô để trên bàn đổ chuông. Thời Sơ Thần vô thức nhìn một cái, hiện lên một số là 100086. Lưu Mộng nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên liền dùng tay che điện thoại đi rồi cầm lên, đứng lên: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Vương Hiểu Xung nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta một lúc, một lúc sau thì không thấy Lưu Mộng nữa. Anh cũng đứng ra khỏi ghế.
Lúc Thời Sơ Thần và Uông Nhã Tích ra khỏi ghế, hai người họ hoàn toàn không ở hành lang, từ nhà vệ sinh mấy bước liền nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra từ chỗ rẽ.
Quả nhiên, số điện thoại 10086 mà cô vừa nhìn thấy đó không hề bình thường, dù sao chủ sở hữu đầu số 10086 đó cũng hiển thị là liên thông Tư Thành.
“Anh yêu anh tin em, em với anh ta thật sự không gặp nhau. Anh ta bám lấy em, cứ luôn gọi điện cho em, em chẳng có cách nào.” Tiếng Lưu Mộng kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Em nghĩ em nói câu này thì anh sẽ tin à?” Vương Hiểu Xung hỏi cô ta.
Thời Sơ Thần và Uông Nhã Tích quay lại nhìn nhau một cái, bọn họ muốn trở về thì phải đi qua ngã rẽ chỗ này, nhưng Vương Hiểu Xung và Lưu Mộng lại đang đứng ngay ở bên trái.
Gặp phải tình huống này, hai người chỉ biết đứng ngây ra.
“Lưu Mộng, em thật sự không biết hài lòng với những gì mình có.”
“Em không hài lòng bao giờ?”
Hai người loáng thoáng nghe nhìn thấy tiếng dậm chân của cô ta.
“Em muốn được trải qua những ngày tháng tốt đẹp là sai sao? Anh nhìn bạn gái của ba bạn học của anh xem, em có gì không bằng họ? Tại sao bạn trai, chồng của ba người họ ai cũng đều có tiền đồ như thế?”
“Đủ rồi! Lưu Mộng!” Vương Hiểu Xung hạ giọng, “Em không cần phải viện cớ cho việc quá giới hạn của em.”
Thời Sơ Thần và Uông Nhã Tích ngơ ngác nhìn nhau. Trong tình cảnh này, người trong cuộc không thấy ngại, người phải ngại chính là hai người bọn họ.
“Em không có, em thật sự không có.” Lưu Mộng vừa khóc vừa nói.
“Lưu Mộng, em luôn nói là bọn họ tốt, bọn họ có tiền đồ. Em luôn muốn anh phải học hỏi bọn họ, vậy bản thân em thì sao? Em nói em không kém hơn với mấy cô gái, nhưng ít nhất là bọn họ không dựa dẫm hết vào bạn trai của mình”. Vương Hiểu Xung thở dài một cái, “Đừng có để mọi thứ trở nên không chịu đựng được, về Tư Thành rồi nói tiếp.”
Nói xong Vương Hiểu Xung bước về phía trước. Lưu Mộng ngây người ra vài giây mới kịp phản ứng lại kéo lấy tay anh ấy. Đến chỗ ngã ba thoáng nhìn thấy hai người Thời Sơ Thần và Uông Nhã Tích đã đứng chờ màn kịch cẩu huyết này kết thúc.
Lưu Mộng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, đến cuối cũng không mở miệng, hừ một tiếng rồi trở lại chỗ ghế ngồi.
Uông Nhã Tích muốn nói gì đó yeutruyen.net nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm. Cô chẳng có thiện cảm với Lưu Mộng mấy nhưng lúc này nói gì thì cũng không khác nào xát muối vào vết thương của Vương Hiểu Xung. EQ của cô vẫn chưa đến nỗi thấp như thế.
Vương Hiểu Xung quen với sự nhanh mồm nhanh miệng của yeutruyen.net cô nên cười khổ: “Đừng cười nhạo tôi nữa.”
“Tôi không hề, anh đừng nói linh tinh.”
“Khiến các cô chê cười rồi.” Vương Hiểu Xung đối mặt với Thời Sơ Thần vẫn hơi ngại, dù sao thì cũng không phải có nhiều năm bạn bè như Uông Nhã Tích.
Thời Sơ Thần xua xua tay: “Cũng không phải là thường xuyên cãi nhau mà…”
“Không cần an ủi tôi.” Vương Hiểu Xung cười cắt lời cô, lúc này, anh ấy không hề muốn nghe thấy những lời an ủi, điều này như càng lộ ra việc anh ta vô cùng yếu đuối.
Thời Sơ Thần lắc lắc đầu: “Tôi không muốn an ủi anh đâu.” Cô chớp chớp mắt: “Khi nào anh chia tay rồi thì báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ giới thiệu bạn gái mới cho.”
“…”
Lưu Mộng lấy túi xách từ trên ghế, nhìn thấy ba người đang nói chuyện rôm rả bên ngoài, đột nhiên trong lòng như có lửa đốt. Nhưng lúc đó lại không thể nói gì, chỉ có thể tức tối nhìn chằm chằm bọn nhanh bước rời đi.
“Không đuổi theo à?” Uông Nhã Tích hỏi anh ấy.
“Không…” Vương Hiểu Xung lắc lắc đầu: “Từ giờ không bao giờ đuổi theo nữa.”
Du lịch luôn để lại chút gì đó nuối tiếc. Tối đó Lưu Mộng đổi vé rồi về Tư Thành, bầu không khí trên đường về ít nhiều có chút bị ảnh hưởng.
*********
“Sao tớ lại cảm thấy mấy người xung quanh Đàm Lễ nhà các cậu luôn có tỉ lệ mọc sừng cao nhỉ?” Tần Tinh hỏi Thời Sơ Thần.
Thời Sơ Thần tính toán cẩn thận một lúc, đúng là khá cao.
Thời Sơ Thần liếc cô một cái: “Sao dạo này cậu rảnh rỗi thế?”
“Vừa bận bịu với một quảng cáo nhỏ xong, cũng chẳng rảnh lắm.” Tần Tình ngồi khoanh chân trên ghế sô pha.
“Nho này ngọt thế, cậu mua à?” Thời Sơ Thần ngắt một quả nho cho vào miệng.
Tần Tinh không phải là người thích ăn hoa quả.
“Thập Lục cho đấy.” Cô sợ quý nhân Thời Sơ Thần quên chuyện rồi liền giải thích một câu: “Chính là cái cậu thực tập sinh ý.”
“Thực tập sinh vẫn chưa qua à?”
“Người ta còn chưa tốt nghiệp đại học mà.”
“Các cậu đang yêu nhau à?”
“Hả?” Tần Tinh suýt thì bị sặc quả nho, “Cậu đùa cái gì đấy? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi?”
“Có sao đâu? Cũng chỉ kém cậu vài tuổi.”
“…” Tần Tinh đơ ra một lúc, nuốt miếng nho trong miệng. “Dù vậy cũng không thể nào.”
“Không thể là do cậu ta kém cậu vài tuổi, hay là vì…trong lòng cậu có người khác?”
Tần Tinh ngước mắt lên nhìn cô, bị cô nhìn thấu nội tâm nên cũng đành chịu.
Cô im lặng không nói gì.
“Thực ra Mạnh Dịch Nghiêu có gì tốt đâu? Ngoài việc có đứa bạn tốt như tớ ra thì tớ chẳng tìm thấy ưu điểm nào ở cậu ta.” Thời Sơ Thần đẩy đẩy cô, “Nhưng cái cậu gì mà Thập Lục đấy thì khác, ít nhất là trẻ tuổi.”
“Cái gì mà gọi là có gì tốt? Với lại cậu thích người trẻ như thế sao lại tìm một người hơn cậu nhiều tuổi thế?” Tần Tinh tức tối phản bác cô, “Mạnh Dịch Nghiêu cũng chỉ mới 25 tuổi, sao lại bị cậu nói nghe như 52 tuổi vậy.”
Âm thanh ngày càng nhỏ dần.
“Vậy là đang nói giúp cậu ta à?”
“Không có.”
“Vịt chết già mồm.” Thời Sơ Thần nhớ lại một chuyện liền hỏi cô: “Cậu có biết chuyện Dịch Hoa muốn độc lập rút khỏi Mạnh thị không?”
Hai người đều không hiểu chuyện trên thương trường lắm nhưng Thời Sơ Thần nghe Thời Đại Cường phân tích rồi, đại khái là Mạnh Dịch Nghiêu có ý muốn tách khỏi Mạnh thị.
Tần Tinh gật gật đầu, chuyện này sao cô ấy có thể không biết được.
Thời Sơ Thần thấy cô không nói chuyện.
“Cậu nhìn tớ làm gì…lại chẳng có liên quan gì đến tớ.” Tần Tinh càng nói càng nhỏ.
Chuyện làm ăn thì không hiểu nhưng trên phương diện tình cảm ai cũng đều biết, hành động này của Mạnh Dịch Nghiêu chẳng khác nào muốn vạch rõ ranh giới với Mạnh thị.
Vì ai, không cần nói cũng biết.
“Tớ không muốn anh ấy như thế này.” Tần Tinh cắn cắn môi.
“Vậy Mạnh Dịch Nghiêu thật sự thảm rồi, mất cả người lẫn của, mất cả chì lẫn chài.”
“…” Tần Tinh lườm cô: “Tớ đã rối như này rồi, cậu đừng có mà như thế.”
“Không phải tớ đã nói, cậu thực tập sinh kia của cậu khá tốt đó, hay là cậu thử suy nghĩ việc yêu đương với cậu ta xem. Mạnh Dịch Nghiêu thì tính gì.”
“Thời Xuân Nhất, sao cậu lại như vậy hả! Rốt cuộc ai mới là bạn của cậu hả? Sao cậu có thể đi nói giúp người ngoài?”
Oh ha, nóng nảy, Thời Xuân Nhất đều gọi ra hết rồi.
“Vậy cậu thì sao? Đến khi nào mới hiểu rõ lòng mình đây?”
“Tớ đâu có không rõ lòng mình đâu?” Tần Tinh nói nhỏ, “Tớ là không dám…tớ sợ rồi…”
Sợ hết thảy làm việc nghĩa không được chùn bước, đến cuối cùng lại toi công vô ích.
“Xét đến cùng, cậu vẫn là không tin cậu ta.”
Tần Tinh cúi đầu, không trả lời cô.
Nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, không phải là cô không tin Mạnh Dịch Nghiêu, là do cô quá tín nhiệm rồi. Cô ấy biết Mạnh Dịch Nghiêu cũng sẽ vì cô mà bất chấp tất cả.
Nhưng cái giá phải trả quá đắt rồi. Cô không muốn gánh trách nhiệm hết đời này. Cô không muốn cuộc sống của bản thân phải gánh thêm bất cứ bất hạnh nào nữa.
Nói đến cùng, là cô ấy không có dũng khí mà thôi.
**********
Thời Sơ Thần khá hứng thú với mấy trò mạo hiểm. Cô thích đi du lịch, trải nghiệm những trò cảm giác mạnh có tiếng ở những quốc gia từng đi qua cô đều chơi rồi. Đi thuyền máy là lần đầu tiên.
“Chơi bao giờ chưa?” Đàm Lễ hỏi cô.
Thời Sơ Thần lắc lắc đầu, thuận miệng nói một câu: “Nhưng em biết lái xe máy.”
Đàm Lễ nhìn nhìn cô, muốn tiếp tục nghe cô nói.
“Lúc ở Mỹ, chỉ là biết thôi chứ chưa có bằng lái.”
Thực sự chủ đề này còn có thể đi sâu hơn. Mấy người yêu nhau bất kể là nam hay nữ đều có những lúc rất nhạy cảm. Ví dụ như Đàm Lễ, anh rất muốn hỏi là ai dạy vậy? Vì sao lại học?
Nhưng cô hoàn toàn không có ý muốn nói tiếp.
“Anh có muốn đi cùng em không?” Thời Sơ Thần hỏi.
Đàm Lễ gật gật đầu rồi mặc áo phao vào cho cô, dẫn cô lên thuyền máy.
Thời Sơ Thần vốn tưởng rằng Đàm Lễ sẽ là người thận trọng khi chơi nhưng lại không ngờ anh lại điên lên…
Còn khá kích thích.
“Chơi ác như vậy à?” Nhan Tư Vũ và Uông Nhã Tích phi thuyền máy tới huých anh một cái: “Tăng tốc mạnh thế, bắn hết bọt sóng vào người tôi rồi.”
Đàm Lễ hất hất tóc, nhìn mặt Thời Sơ Thần rất vui vẻ: “Em có muốn lái thử không?”
Thời Sơ Thần nhún vai: “Anh dám ngồi không?”
Đàm Lễ cười đỡ cô lên thuyền máy.
Nếu như nói Đàm Lễ lái nhanh là do có kĩ thuật thì Thời Sơ Thần hoàn toàn biểu hiện ra là: “Người không biết thì không sợ bố con thằng nào hết.” Cô chẳng hiểu kỹ năng gì cả nhưng còn phi ác hơn cả Đàm Lễ.
Tăng tốc hết cơ rồi phanh mạnh.
Một vài khúc cua Đàm Lễ đều không trụ được phải nắm chắc tay vịn.
Lúc hai người từ thuyền máy bước xuống, mấy người trên bãi cát không nhịn được mà vỗ tay. Tô Lệ Vãn tiến đến cạnh Thời Sơ Thần: “Sơ Sơ, cô đúng là nữ cường mà.”
Thời Sơ Thần tháo dây buộc tóc ra, tóc còn ướt xõa xuống.
Nước biển với mồ hôi lẫn lộn từ trên mặt cô chảy xuống. Đàm Lễ có chút thất thần, cũng rất nhanh hồi lại. Anh lấy khăn tắm choàng lên đầu nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
“… ???” Lại là cơm chó à??” Nhan Tư Vũ vẻ mặt bất lực.
Đàm Lễ yêu đương rắc cơm chó rất vui vẻ.
********* E.book.Truyen.N.e.t
Trên nick Weibo, Thời Sơ Thần đăng liền chín tấm ảnh. Tám tấm đầu là ảnh cô dưới ống kính của Đàm Lễ vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp. Tấm cuối cùng là được Uông Nhã Tích chụp lại khi cô đang chơi lướt ván và được chụp ở dưới nước nên các nét trên khuôn mặt cô đều nhăn lại và nhếch nhác.
Kết hợp với caption: Tôi dưới ống kính của anh ấy và tôi thực tế.
Sau đó, hiếm khi cập nhật khoảnh khắc của bạn bè một cách đồng bộ, mà không có caption.
Lúc Uông Nhã tích ăn cơm xong, lướt vòng bạn bè thì nhìn thấy mấy bức ảnh Thời Sơ Thần đăng, không tránh được và trách Nhan Tư Vũ: “Anh nhìn trình độ chụp ảnh của Đàm Lễ kìa, nhìn trình độ của anh xem.”
Nhan Tư Vũ bộ mặt kiêu ngạo: “Thẩm mỹ tốt nhất của anh đã dùng cho cái lúc tìm bạn gái rồi…”
Câu nói này của ánh ấy chọc cười mọi người. Lưu Mộng ngồi bên cạnh Thời Sơ Thần, điện thoại cô để trên bàn đổ chuông. Thời Sơ Thần vô thức nhìn một cái, hiện lên một số là 100086. Lưu Mộng nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên liền dùng tay che điện thoại đi rồi cầm lên, đứng lên: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Vương Hiểu Xung nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta một lúc, một lúc sau thì không thấy Lưu Mộng nữa. Anh cũng đứng ra khỏi ghế.
Lúc Thời Sơ Thần và Uông Nhã Tích ra khỏi ghế, hai người họ hoàn toàn không ở hành lang, từ nhà vệ sinh mấy bước liền nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra từ chỗ rẽ.
Quả nhiên, số điện thoại 10086 mà cô vừa nhìn thấy đó không hề bình thường, dù sao chủ sở hữu đầu số 10086 đó cũng hiển thị là liên thông Tư Thành.
“Anh yêu anh tin em, em với anh ta thật sự không gặp nhau. Anh ta bám lấy em, cứ luôn gọi điện cho em, em chẳng có cách nào.” Tiếng Lưu Mộng kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Em nghĩ em nói câu này thì anh sẽ tin à?” Vương Hiểu Xung hỏi cô ta.
Thời Sơ Thần và Uông Nhã Tích quay lại nhìn nhau một cái, bọn họ muốn trở về thì phải đi qua ngã rẽ chỗ này, nhưng Vương Hiểu Xung và Lưu Mộng lại đang đứng ngay ở bên trái.
Gặp phải tình huống này, hai người chỉ biết đứng ngây ra.
“Lưu Mộng, em thật sự không biết hài lòng với những gì mình có.”
“Em không hài lòng bao giờ?”
Hai người loáng thoáng nghe nhìn thấy tiếng dậm chân của cô ta.
“Em muốn được trải qua những ngày tháng tốt đẹp là sai sao? Anh nhìn bạn gái của ba bạn học của anh xem, em có gì không bằng họ? Tại sao bạn trai, chồng của ba người họ ai cũng đều có tiền đồ như thế?”
“Đủ rồi! Lưu Mộng!” Vương Hiểu Xung hạ giọng, “Em không cần phải viện cớ cho việc quá giới hạn của em.”
Thời Sơ Thần và Uông Nhã Tích ngơ ngác nhìn nhau. Trong tình cảnh này, người trong cuộc không thấy ngại, người phải ngại chính là hai người bọn họ.
“Em không có, em thật sự không có.” Lưu Mộng vừa khóc vừa nói.
“Lưu Mộng, em luôn nói là bọn họ tốt, bọn họ có tiền đồ. Em luôn muốn anh phải học hỏi bọn họ, vậy bản thân em thì sao? Em nói em không kém hơn với mấy cô gái, nhưng ít nhất là bọn họ không dựa dẫm hết vào bạn trai của mình”. Vương Hiểu Xung thở dài một cái, “Đừng có để mọi thứ trở nên không chịu đựng được, về Tư Thành rồi nói tiếp.”
Nói xong Vương Hiểu Xung bước về phía trước. Lưu Mộng ngây người ra vài giây mới kịp phản ứng lại kéo lấy tay anh ấy. Đến chỗ ngã ba thoáng nhìn thấy hai người Thời Sơ Thần và Uông Nhã Tích đã đứng chờ màn kịch cẩu huyết này kết thúc.
Lưu Mộng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, đến cuối cũng không mở miệng, hừ một tiếng rồi trở lại chỗ ghế ngồi.
Uông Nhã Tích muốn nói gì đó yeutruyen.net nhưng lại cảm thấy không thích hợp lắm. Cô chẳng có thiện cảm với Lưu Mộng mấy nhưng lúc này nói gì thì cũng không khác nào xát muối vào vết thương của Vương Hiểu Xung. EQ của cô vẫn chưa đến nỗi thấp như thế.
Vương Hiểu Xung quen với sự nhanh mồm nhanh miệng của yeutruyen.net cô nên cười khổ: “Đừng cười nhạo tôi nữa.”
“Tôi không hề, anh đừng nói linh tinh.”
“Khiến các cô chê cười rồi.” Vương Hiểu Xung đối mặt với Thời Sơ Thần vẫn hơi ngại, dù sao thì cũng không phải có nhiều năm bạn bè như Uông Nhã Tích.
Thời Sơ Thần xua xua tay: “Cũng không phải là thường xuyên cãi nhau mà…”
“Không cần an ủi tôi.” Vương Hiểu Xung cười cắt lời cô, lúc này, anh ấy không hề muốn nghe thấy những lời an ủi, điều này như càng lộ ra việc anh ta vô cùng yếu đuối.
Thời Sơ Thần lắc lắc đầu: “Tôi không muốn an ủi anh đâu.” Cô chớp chớp mắt: “Khi nào anh chia tay rồi thì báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ giới thiệu bạn gái mới cho.”
“…”
Lưu Mộng lấy túi xách từ trên ghế, nhìn thấy ba người đang nói chuyện rôm rả bên ngoài, đột nhiên trong lòng như có lửa đốt. Nhưng lúc đó lại không thể nói gì, chỉ có thể tức tối nhìn chằm chằm bọn nhanh bước rời đi.
“Không đuổi theo à?” Uông Nhã Tích hỏi anh ấy.
“Không…” Vương Hiểu Xung lắc lắc đầu: “Từ giờ không bao giờ đuổi theo nữa.”
Du lịch luôn để lại chút gì đó nuối tiếc. Tối đó Lưu Mộng đổi vé rồi về Tư Thành, bầu không khí trên đường về ít nhiều có chút bị ảnh hưởng.
*********
“Sao tớ lại cảm thấy mấy người xung quanh Đàm Lễ nhà các cậu luôn có tỉ lệ mọc sừng cao nhỉ?” Tần Tinh hỏi Thời Sơ Thần.
Thời Sơ Thần tính toán cẩn thận một lúc, đúng là khá cao.
Thời Sơ Thần liếc cô một cái: “Sao dạo này cậu rảnh rỗi thế?”
“Vừa bận bịu với một quảng cáo nhỏ xong, cũng chẳng rảnh lắm.” Tần Tình ngồi khoanh chân trên ghế sô pha.
“Nho này ngọt thế, cậu mua à?” Thời Sơ Thần ngắt một quả nho cho vào miệng.
Tần Tinh không phải là người thích ăn hoa quả.
“Thập Lục cho đấy.” Cô sợ quý nhân Thời Sơ Thần quên chuyện rồi liền giải thích một câu: “Chính là cái cậu thực tập sinh ý.”
“Thực tập sinh vẫn chưa qua à?”
“Người ta còn chưa tốt nghiệp đại học mà.”
“Các cậu đang yêu nhau à?”
“Hả?” Tần Tinh suýt thì bị sặc quả nho, “Cậu đùa cái gì đấy? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi?”
“Có sao đâu? Cũng chỉ kém cậu vài tuổi.”
“…” Tần Tinh đơ ra một lúc, nuốt miếng nho trong miệng. “Dù vậy cũng không thể nào.”
“Không thể là do cậu ta kém cậu vài tuổi, hay là vì…trong lòng cậu có người khác?”
Tần Tinh ngước mắt lên nhìn cô, bị cô nhìn thấu nội tâm nên cũng đành chịu.
Cô im lặng không nói gì.
“Thực ra Mạnh Dịch Nghiêu có gì tốt đâu? Ngoài việc có đứa bạn tốt như tớ ra thì tớ chẳng tìm thấy ưu điểm nào ở cậu ta.” Thời Sơ Thần đẩy đẩy cô, “Nhưng cái cậu gì mà Thập Lục đấy thì khác, ít nhất là trẻ tuổi.”
“Cái gì mà gọi là có gì tốt? Với lại cậu thích người trẻ như thế sao lại tìm một người hơn cậu nhiều tuổi thế?” Tần Tinh tức tối phản bác cô, “Mạnh Dịch Nghiêu cũng chỉ mới 25 tuổi, sao lại bị cậu nói nghe như 52 tuổi vậy.”
Âm thanh ngày càng nhỏ dần.
“Vậy là đang nói giúp cậu ta à?”
“Không có.”
“Vịt chết già mồm.” Thời Sơ Thần nhớ lại một chuyện liền hỏi cô: “Cậu có biết chuyện Dịch Hoa muốn độc lập rút khỏi Mạnh thị không?”
Hai người đều không hiểu chuyện trên thương trường lắm nhưng Thời Sơ Thần nghe Thời Đại Cường phân tích rồi, đại khái là Mạnh Dịch Nghiêu có ý muốn tách khỏi Mạnh thị.
Tần Tinh gật gật đầu, chuyện này sao cô ấy có thể không biết được.
Thời Sơ Thần thấy cô không nói chuyện.
“Cậu nhìn tớ làm gì…lại chẳng có liên quan gì đến tớ.” Tần Tinh càng nói càng nhỏ.
Chuyện làm ăn thì không hiểu nhưng trên phương diện tình cảm ai cũng đều biết, hành động này của Mạnh Dịch Nghiêu chẳng khác nào muốn vạch rõ ranh giới với Mạnh thị.
Vì ai, không cần nói cũng biết.
“Tớ không muốn anh ấy như thế này.” Tần Tinh cắn cắn môi.
“Vậy Mạnh Dịch Nghiêu thật sự thảm rồi, mất cả người lẫn của, mất cả chì lẫn chài.”
“…” Tần Tinh lườm cô: “Tớ đã rối như này rồi, cậu đừng có mà như thế.”
“Không phải tớ đã nói, cậu thực tập sinh kia của cậu khá tốt đó, hay là cậu thử suy nghĩ việc yêu đương với cậu ta xem. Mạnh Dịch Nghiêu thì tính gì.”
“Thời Xuân Nhất, sao cậu lại như vậy hả! Rốt cuộc ai mới là bạn của cậu hả? Sao cậu có thể đi nói giúp người ngoài?”
Oh ha, nóng nảy, Thời Xuân Nhất đều gọi ra hết rồi.
“Vậy cậu thì sao? Đến khi nào mới hiểu rõ lòng mình đây?”
“Tớ đâu có không rõ lòng mình đâu?” Tần Tinh nói nhỏ, “Tớ là không dám…tớ sợ rồi…”
Sợ hết thảy làm việc nghĩa không được chùn bước, đến cuối cùng lại toi công vô ích.
“Xét đến cùng, cậu vẫn là không tin cậu ta.”
Tần Tinh cúi đầu, không trả lời cô.
Nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, không phải là cô không tin Mạnh Dịch Nghiêu, là do cô quá tín nhiệm rồi. Cô ấy biết Mạnh Dịch Nghiêu cũng sẽ vì cô mà bất chấp tất cả.
Nhưng cái giá phải trả quá đắt rồi. Cô không muốn gánh trách nhiệm hết đời này. Cô không muốn cuộc sống của bản thân phải gánh thêm bất cứ bất hạnh nào nữa.
Nói đến cùng, là cô ấy không có dũng khí mà thôi.
**********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.