Chương 35
Lưu Du Quả Khả Nhạc
04/11/2022
“Anh… với anh ta giống nhau không?”
Thời Sơ Thần nghe thấy vấn đề này, ngạc nhiên mất mấy giây, điều mà Đàm Lễ hỏi là anh ấy với Lạc Tinh Vũ có giống nhau hay không.
Tần Tinh trước kia từng khinh bỉ cô, nói gu người yêu của cô tương đối na ná nhau, khiếu thẩm mỹ nhìn chung chỉ có một loại. Trước giờ cô chưa từng tỉ mỉ suy nghĩ xem vấn đề hai người bọn họ có giống nhau hay không.
Cô đưa tay ra đặt lên mặt của anh, quan sát thật kỹ ngũ quan của anh, so sánh anh và Lạc Tinh Vũ: “Cho dù giống đi nữa thì cũng là anh ta giống anh không phải sao?”
“Em biết anh nói không phải về dáng vẻ bên ngoài mà.” Đàm Lễ kéo tay cô rồi nắm lấy những ngón yeutruyen.net tay.
“Có phải anh cảm thấy vì anh giống anh ta nên em mới thích anh đúng không?”
Đàm Lễ không cách nào phủ nhận điều đó bởi vì suy nghĩ này cứ luôn lởn vởn trong đầu anh.
Anh ép buộc bản thân đừng để ý những thứ ấy nhưng anh làm không được, anh không thể ngờ rằng chỉ một câu nói của Lạc Tinh Ninh thôi đã khiến anh dằn vặt lâu như vậy.
“Nếu như đúng thì anh định làm sao?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Anh…” Ánh mắt Đàm Lễ tối sầm lại, mở miệng định trả lời nhưng không biết phải nói như thế nào.
Anh sẽ phản ứng thế nào đây? Anh còn có thể thế nào được, chia tay với cô sao? Anh làm không được. Có chắc vấn đề này anh không hề để tâm chút nào không? Không thể nào.
Thời Sơ Thần tiến lên phía trước rồi hôn lên môi anh: “Anh là anh, chỉ là anh. Nếu bắt buộc phải nói một điểm tương đồng thì ngoài giới tính của hai người ra thì em không tìm được điểm nào khác nữa.”
Cô nâng mông lên, hai tay vòng ôm eo cô khiến cô tựa vào ngực của anh: “Lúc mười bảy mười tám tuổi em đã từng thích anh, sau đó lại phải lòng đứa con trai khác rồi sau này quen với Lạc Tinh Vũ, là vì trên người anh ta có điểm mà em thích. Rồi sau đó nữa thì gặp anh, em phát hiện ra chàng trai em thích năm mười tám tuổi vẫn tốt như vậy.”
Thời Sơ Thần buông tay ra ngước nhìn anh: “Em từng thích Lạc Tinh Vũ nhưng chưa hề cảm thấy trên người anh ta có bóng dáng của anh, giống như em thích anh vậy cũng sẽ không cảm thấy anh có bất cứ điểm gì giống người kia cả. Tình cảm mà em dành cho anh không thẹn với lòng, em trân trọng mỗi người mà em từng yêu, mọi người đều không phải là vật thay thế.”
Đàm Lễ ôm chặt cô, chặt đến nỗi ép cô thật sát vào người mình: “Anh xin lỗi, anh không nên hỏi em như vậy. Nhưng thật sự anh không khống chế được suy nghĩ trong đầu, kể từ khi biết em và anh ta từng bên nhau, anh không cách nào quên được câu nhìn anh giống người đó mà em anh ta nói. Anh vừa sợ lại vừa mừng vì bản thân mình giống anh ta…”
Đàm Lễ cảm thấy mấy hôm nay bản thân hết sức bi quan, thậm chí anh từng suy nghĩ nếu thật sự Thời Sơ Thần vì anh giống với Lạc Tinh Vũ mà bên anh, có lẽ đó cũng là một chuyện đáng để vui mừng, chí ít anh còn có thể dựa vào điểm này mà có được cô.
“Tình yêu không có gì phải hổ thẹn hết, anh không thể nghĩ như vậy.” Thời Sơ Thần như nghĩ ra điều gì đó liền dùng giọng điệu trêu ghẹo hỏi anh: “Sợ đến nỗi bệnh luôn hả?”
“…” Đàm Lễ tủi thân bập bẹ giải thích: “Máy điều hòa hôm đó mở nhiệt độ quá thấp chứ bộ.”
Cô rời khỏi vòng tay đang ôm chặt của anh, nâng khuôn mặt của anh lên: “Không cần cảm thấy có lỗi, em rất vui vì anh nói cho em biết cảm xúc trong lòng anh.”
Đàm Lễ cảm thấy thoải mái hơn sau bao ngày giằng co, Thời Sơ Thần nhìn vẻ mặt anh nở ra một nụ cười rồi lại hôn anh thêm lần nữa. Hôn một lúc lâu sau Đàm Lễ mới chợt đẩy cô ra: “Anh sợ lây bệnh cho em.”
“Ờm..” Thời Sơ Thần cười ra tiếng: “Bị sốt mà cũng lây nữa à?”
Đàm Lễ khịt khịt mũi cảm thấy không dễ chút nào: “Hình như có dấu hiệu bị cảm rồi.”
Thời Sơ Thần vẫn còn muốn hôn anh: “Hôn cũng hôn mất rồi, nếu lây cũng lây luôn rồi còn đâu.”
“Đợi khi nào hết rồi thì mặc sức em hôn.” Đàm Lễ vẫn tiếp tục từ chối cô.
“Vậy tối nay có phải anh muốn chia phòng ra ngủ luôn không?” Thời Sơ Thần chớp chớp mắt nhìn anh.
Đàm Lễ suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu: “Ừa, hôm nay em ngủ trên tầng đi, không thì anh ra phòng khách ngủ.”
Anh thấy Thời Sơ Thần liếc mắt nhìn nên bật cười.
Cũng may Đàm Lễ hạ sốt rất nhanh, sang ngày thứ hai đã khôi phục bình thường rồi cũng không có dấu hiệu cảm sốt nào.
“Ưm…” Thời Sơ Thần bị anh hôn đến nghẹt thở, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, lúc anh buông ra cả mặt cô cũng trở nên ửng hồng, “Cái tên thà chết cũng không chịu hôn em mấy ngày trước là anh sao?”
“Sợ bệnh cảm truyền sang em mà.”
“Em còn không sợ anh sợ gì chứ. Có thể cùng nhau bị cảm cùng nhau nghẹt mũi hạnh phúc biết bao.”
Đàm Lễ nhìn vào đôi môi vừa bé nhỏ lại vô cùng căng mọng của cô mở ra khép lại nhất thời nghĩ đến chính đôi môi đó đã từng nếm qua hết tất cả mùi vị trên cơ thể của anh, phần bụng dưới liền vô cùng căng thẳng.
“Sơ Sơ.” Anh trở mình ôm cô đặt nằm trên người.
“Hửm?”
Anh vuốt eo cô rồi nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời: “Em ăn anh đi?”
Thời Sơ Thần tinh ranh, rõ ràng nghe đã hiểu nhưng lại cố ý hỏi lại anh: “Ăn ở đâu?”
Đàm Lễ nắm bàn tay cô đặt lên cái trụ trời vốn đã cương cứng lên: “Ở đây.”
“Ở đây là ở đâu?” Cô vờ như đang không hiểu gì hết, chớp chớp mắt làm vẻ mặt vô tội.
Thời Sơ Thần cảm thấy cô có chút giống với cô gái ở quán trà sữa Đài Loan trong đoạn video, nhất định phải bắt chàng trai muốn mua trà sữa trân châu đọc tên “bobo(*) bập bẹ ra từng chữ” cho bằng được.
(*) Cái này có nghĩa là khoai môn nhưng đọc ra đồng âm với hun đó, tin chắc mọi người đều biết câu thả thính này.
“Ngoan nào, Sơ Sơ, liếm cho anh đi được không?”
“Liếm ở đâu nào?” Thời Sơ Thần không nghe theo, muốn anh nói ra mới thôi.
Cái quần đã bị cô kéo xuống nên cái vừa cương vừa cứng kia cũng bật ra ngoài, nó ngóc đầu lên như khiêu gợi, toát ra dục vọng ham muốn mạnh mẽ của mình.
Thời Sơ Thần thích dáng vẻ anh nói ra những lời thô tục, thoạt nhìn thì anh giống với kiểu người lạnh lùng, điều này phản ánh lên sự tương phản vô cùng rõ ràng, cứ mỗi lần anh dirty talk đều khiến cô vô cùng hưng phấn.
“Ừm.” Lúc những ngón tay kia của cô sờ lên cây côn thịt kia Đàm Lễ khẽ rên “hừ” lên một tiếng, bàn tay anh vuốt vuốt đầu cô: “Nhớ nuốt trọn nó đi, nha?”
Thời Sơ Thần vô cùng thỏa mãn, vừa chuẩn bị há miệng định ngậm phần đầu thì bị anh kéo lên nói ra yêu cầu khác: “Xoay mông lại.”
Cô có chút chưa hiểu nhưng vẫn làm theo những gì mà anh nói.
Cái mông trắng trẻo vừa căng vừa mịn của cô đối diện với anh, Đàm Lễ nhẹ nhàng hôn lên mông cô, cảm giác nắm trọn gậy thịt kia vô cùng rõ ràng.
Hai tay Đàm Lễ vạch khe mông của cô ra liếm lấy liếm để phần ẩm ướt bên dưới.
“Ư…” Thời Sơ Thần giật mình một phen đem hơn nửa phần gậy thịt ngậm vào trong miệng.
“Nằm xuống, Sơ Sơ.” Anh vỗ vỗ mông cô.
Thời Sơ Thần nghe thấy răm rắp làm theo, Đàm Lễ đỡ hai chân cô lên, môi dán chặt vào âm vật của cô.
Trong nháy mắt một dòng dâm dịch phụt ra, chất nhầy ướt nhẹp theo lối giữa tràn ra ngoài, nằm trọn trong miệng rồi đến lưỡi của anh, thậm chí Thời Sơ Thần có thể nghe thấy tiếng mút chụt chụt.
Mái tóc rũ rượi, từng sợi xõa xuống giữa chân anh giống như chiếc lông vũ đang trêu ghẹo anh vậy. Cặp ngực đầy đặn dính chặt trên người anh, cọ xát theo từng nhịp thở của cô.
Đầu Thời Sơ Thần di chuyển lên xuống ra sức nuốt vào nhả ra, quy đầu thỉnh thoảng cọ phải hàm trên của cô rồi nhanh chóng bị lưỡi nhỏ nuốt lấy.
Đầu lưỡi của Đàm Lễ chọc vào trong huyệt đạo, lỗ huyệt căng ra đồng thời chất nhầy phun trào tựa như đầu lưỡi ấy đang muốn đưa nó tiến vào bên trong.
Tựa như hoa huyệt của cô khi bao bọc lấy dương vật của anh vậy.
Giống như đồng đội cùng nhau hợp tác chiến đấu, khiến cho hai bên đều cảm thấy vui vẻ.
Lại như kẻ địch không hề nhận thua, đều muốn khiến đối phương mất đi khống chế.
Hai người đồng thời đạt đỉnh cực khoái, dư âm sung sướng tột định làm họ không thốt lên lời.
Thời Sơ Thần xoay người, đầu ngón tay lướt qua khóe miệng cố ý để lại vệt trắng đục, Đàm Lễ ôm lấy cô, lật người cô đặt dưới cơ thể mình, trong giây phút này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là anh muốn cắm cô, rất mạnh bạo, lấy tất cả sức lực để làm cô.
Khi gậy thịt thọc vào trong tiểu huyệt, anh dùng sức nặng của cơ thể đè nặng lên đôi chân cô. Ngày trước Thời Sơ Thần có luyện qua yoga, vô cùng dẻo dai, hai chân bị anh mở ra hết mức, Đàm Lễ chỉ cần nhìn xuống là có thể nhìn thấy dương vật của anh ra ra vào vào cơ thể cô.
“Sơ Sơ.” Cô hơi cong người, tùy tiện hôn lên vành tai rồi lại dùng đầu lưỡi mân mê vành tai giống như anh vừa trêu ghẹo âm hộ của cô lúc nãy vậy. “Thích không?”
“Ừm…Thích lắm.” Thời Sơ Thần cũng không làm bộ làm tịch nữa, biết rõ là anh hỏi về cái gì, chọn câu mà anh thích để yeutruyen.net trả lời: “Thích…gậy thịt của… Đàm Lễ… lắm… ư…a…”
Cô xoay người càng để lộ ra nhiều khoảng trống trên da thịt cho anh liếm láp nhiều hơn, làn da trắng nõn sau gáy hiện lên thêm hai vệt ửng hồng.
Hai tay Đàm Lễ ấn giữ hai bầu vú căng mọng đang đung đưa qua lại của cô, cảm giác cứ như chiếc bánh pudding sữa vừa mềm mại vừa non nớt. Những ngón tay kéo hai bầu sữa khép lại với nhau, ngậm ngậm hai đầu nhũ hoa rồi đầu lưỡi khều khều chọc ghẹo tiếp đến lại gặm cắn nó.
“Chỗ này…cũng muốn…ư…” Thời Sơ Thần nắm mu bàn tay anh đặt lên bên này ra hiệu anh bên kia cũng phải cắn một chút.
Đàm Lễ giảm tốc độ chậm lại, đưa vào rút ra tăng lực mạnh hơn, mỗi lần đều thẳng hông thọc mạnh đến cổ tử cung.
Khi đưa vào cô lại chống người đưa ngực nâng lên, thở ra một cách vui thích, nhưng khi côn thịt vừa rời, các ngón tay nhỏ xinh cong chặt như muốn níu lại.
Thời Sơ Thần bị anh đâm khiến cả người liên tục bị đẩy lên, có thể thấy được hiện trạng vô cùng mãnh liệt, đầu gối cọ xát vào chăn mền cũng đổi vị trí.
Đàm Lễ ở phía sai vừa mãnh mẽ thọc vào rút ra, vừa dùng hai cánh tay kéo cả người cô lại sát mình.
Thời Sơ Thần rên la kịch liệt, ê cả da đầu, ngón tay bắt đầu bấu chặt tấm ra giường, cách hai lớp vải vẫn có thể cảm nhận được móng tay đang cấu vào lòng bàn tay.
“Ư…Anh mạnh quá…ah…”
Đàm Lễ cũng đang thở hổn hển, nghe thấy câu rên rỉ như khen ngợi của cô càng trở nên phấn khích hơn: “Chơi em như vậy, có sướng không, hả?”
“Sướ…ng…ư…a…” Thời Sơ Thần khoác tay lên hông của anh, mông thịt hùa theo nhịp đẩy của anh: “Dương vật to quá… Sướng lắm…ơ…oh….a…tuyệt quá…”
Cô là cô bé thiên sứ của anh, sạch sẽ thuần khiết, lại bị anh làm đến nỗi toàn nói ra những lời thô tục, trên mặt tràng đầy vẻ dâm dục, phía dưới toàn là nước.
Đàm Lễ yêu chết dáng vẻ này của cô.
Cuối cùng, lại một lần nữa hai người cùng bị khoái cảm chiếm đoạt, Thời Sơ Thần toàn thân căng cứng, hoa huyệt siết chặt côn thịt, cảm nhận từng chút từng chút một sự run rẩy mạnh mẽ sau khi dừng lại.
Đàm Lễ ôm cô trong bộ dạng tê liệt, luồng khí nóng phả vào mặt cô, có chút ngứa.
Thời Sơ Thần nhúc nhích tìm một tư thế thoải mái nhất: “Anh mãnh liệt thế, tối nay suýt nữa bị anh chơi chết rồi.”
Mấy tháng trước, khi lần đầu tiên anh nghe cô nói thế còn sốc không chấp nhận nổi, còn hiện tại vừa hưởng thụ vừa trả lời một cách rất lưu manh: “Bé bướm gợi tình như vậy, không phải là muốn anh đâm mạnh hơn à?”
(*) Bạo quá nhưng tác giả để thế mình giữ nguyên.
“Anh có thích không?” Thời Sơ Thần ngẩng đầu nhìn anh.
“Thích chứ.” Đàm Lễ hôn lên trán cô: “Lát nữa anh lại làm cho em sướng.”
“…”
****
Em gái, thiên sứ của nhân gian.
Tôi chỉ ăn khuya có một chút mà nhận được một đống câu hỏi về Đàm Lễ.
Anh ta chỉ sốt có một chút thôi mà, đâu phải là gãy tay gãy chân đâu…
Đàm Lễ: ?????
Tôi đâu dám nói anh ta không quan trọng đâu…
Các bậc thầy độc giả, anh ta nấu xong còn ăn thịt luôn nữa đó nha.
Thời Sơ Thần nghe thấy vấn đề này, ngạc nhiên mất mấy giây, điều mà Đàm Lễ hỏi là anh ấy với Lạc Tinh Vũ có giống nhau hay không.
Tần Tinh trước kia từng khinh bỉ cô, nói gu người yêu của cô tương đối na ná nhau, khiếu thẩm mỹ nhìn chung chỉ có một loại. Trước giờ cô chưa từng tỉ mỉ suy nghĩ xem vấn đề hai người bọn họ có giống nhau hay không.
Cô đưa tay ra đặt lên mặt của anh, quan sát thật kỹ ngũ quan của anh, so sánh anh và Lạc Tinh Vũ: “Cho dù giống đi nữa thì cũng là anh ta giống anh không phải sao?”
“Em biết anh nói không phải về dáng vẻ bên ngoài mà.” Đàm Lễ kéo tay cô rồi nắm lấy những ngón yeutruyen.net tay.
“Có phải anh cảm thấy vì anh giống anh ta nên em mới thích anh đúng không?”
Đàm Lễ không cách nào phủ nhận điều đó bởi vì suy nghĩ này cứ luôn lởn vởn trong đầu anh.
Anh ép buộc bản thân đừng để ý những thứ ấy nhưng anh làm không được, anh không thể ngờ rằng chỉ một câu nói của Lạc Tinh Ninh thôi đã khiến anh dằn vặt lâu như vậy.
“Nếu như đúng thì anh định làm sao?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Anh…” Ánh mắt Đàm Lễ tối sầm lại, mở miệng định trả lời nhưng không biết phải nói như thế nào.
Anh sẽ phản ứng thế nào đây? Anh còn có thể thế nào được, chia tay với cô sao? Anh làm không được. Có chắc vấn đề này anh không hề để tâm chút nào không? Không thể nào.
Thời Sơ Thần tiến lên phía trước rồi hôn lên môi anh: “Anh là anh, chỉ là anh. Nếu bắt buộc phải nói một điểm tương đồng thì ngoài giới tính của hai người ra thì em không tìm được điểm nào khác nữa.”
Cô nâng mông lên, hai tay vòng ôm eo cô khiến cô tựa vào ngực của anh: “Lúc mười bảy mười tám tuổi em đã từng thích anh, sau đó lại phải lòng đứa con trai khác rồi sau này quen với Lạc Tinh Vũ, là vì trên người anh ta có điểm mà em thích. Rồi sau đó nữa thì gặp anh, em phát hiện ra chàng trai em thích năm mười tám tuổi vẫn tốt như vậy.”
Thời Sơ Thần buông tay ra ngước nhìn anh: “Em từng thích Lạc Tinh Vũ nhưng chưa hề cảm thấy trên người anh ta có bóng dáng của anh, giống như em thích anh vậy cũng sẽ không cảm thấy anh có bất cứ điểm gì giống người kia cả. Tình cảm mà em dành cho anh không thẹn với lòng, em trân trọng mỗi người mà em từng yêu, mọi người đều không phải là vật thay thế.”
Đàm Lễ ôm chặt cô, chặt đến nỗi ép cô thật sát vào người mình: “Anh xin lỗi, anh không nên hỏi em như vậy. Nhưng thật sự anh không khống chế được suy nghĩ trong đầu, kể từ khi biết em và anh ta từng bên nhau, anh không cách nào quên được câu nhìn anh giống người đó mà em anh ta nói. Anh vừa sợ lại vừa mừng vì bản thân mình giống anh ta…”
Đàm Lễ cảm thấy mấy hôm nay bản thân hết sức bi quan, thậm chí anh từng suy nghĩ nếu thật sự Thời Sơ Thần vì anh giống với Lạc Tinh Vũ mà bên anh, có lẽ đó cũng là một chuyện đáng để vui mừng, chí ít anh còn có thể dựa vào điểm này mà có được cô.
“Tình yêu không có gì phải hổ thẹn hết, anh không thể nghĩ như vậy.” Thời Sơ Thần như nghĩ ra điều gì đó liền dùng giọng điệu trêu ghẹo hỏi anh: “Sợ đến nỗi bệnh luôn hả?”
“…” Đàm Lễ tủi thân bập bẹ giải thích: “Máy điều hòa hôm đó mở nhiệt độ quá thấp chứ bộ.”
Cô rời khỏi vòng tay đang ôm chặt của anh, nâng khuôn mặt của anh lên: “Không cần cảm thấy có lỗi, em rất vui vì anh nói cho em biết cảm xúc trong lòng anh.”
Đàm Lễ cảm thấy thoải mái hơn sau bao ngày giằng co, Thời Sơ Thần nhìn vẻ mặt anh nở ra một nụ cười rồi lại hôn anh thêm lần nữa. Hôn một lúc lâu sau Đàm Lễ mới chợt đẩy cô ra: “Anh sợ lây bệnh cho em.”
“Ờm..” Thời Sơ Thần cười ra tiếng: “Bị sốt mà cũng lây nữa à?”
Đàm Lễ khịt khịt mũi cảm thấy không dễ chút nào: “Hình như có dấu hiệu bị cảm rồi.”
Thời Sơ Thần vẫn còn muốn hôn anh: “Hôn cũng hôn mất rồi, nếu lây cũng lây luôn rồi còn đâu.”
“Đợi khi nào hết rồi thì mặc sức em hôn.” Đàm Lễ vẫn tiếp tục từ chối cô.
“Vậy tối nay có phải anh muốn chia phòng ra ngủ luôn không?” Thời Sơ Thần chớp chớp mắt nhìn anh.
Đàm Lễ suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu: “Ừa, hôm nay em ngủ trên tầng đi, không thì anh ra phòng khách ngủ.”
Anh thấy Thời Sơ Thần liếc mắt nhìn nên bật cười.
Cũng may Đàm Lễ hạ sốt rất nhanh, sang ngày thứ hai đã khôi phục bình thường rồi cũng không có dấu hiệu cảm sốt nào.
“Ưm…” Thời Sơ Thần bị anh hôn đến nghẹt thở, hơi thở càng ngày càng gấp gáp, lúc anh buông ra cả mặt cô cũng trở nên ửng hồng, “Cái tên thà chết cũng không chịu hôn em mấy ngày trước là anh sao?”
“Sợ bệnh cảm truyền sang em mà.”
“Em còn không sợ anh sợ gì chứ. Có thể cùng nhau bị cảm cùng nhau nghẹt mũi hạnh phúc biết bao.”
Đàm Lễ nhìn vào đôi môi vừa bé nhỏ lại vô cùng căng mọng của cô mở ra khép lại nhất thời nghĩ đến chính đôi môi đó đã từng nếm qua hết tất cả mùi vị trên cơ thể của anh, phần bụng dưới liền vô cùng căng thẳng.
“Sơ Sơ.” Anh trở mình ôm cô đặt nằm trên người.
“Hửm?”
Anh vuốt eo cô rồi nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời: “Em ăn anh đi?”
Thời Sơ Thần tinh ranh, rõ ràng nghe đã hiểu nhưng lại cố ý hỏi lại anh: “Ăn ở đâu?”
Đàm Lễ nắm bàn tay cô đặt lên cái trụ trời vốn đã cương cứng lên: “Ở đây.”
“Ở đây là ở đâu?” Cô vờ như đang không hiểu gì hết, chớp chớp mắt làm vẻ mặt vô tội.
Thời Sơ Thần cảm thấy cô có chút giống với cô gái ở quán trà sữa Đài Loan trong đoạn video, nhất định phải bắt chàng trai muốn mua trà sữa trân châu đọc tên “bobo(*) bập bẹ ra từng chữ” cho bằng được.
(*) Cái này có nghĩa là khoai môn nhưng đọc ra đồng âm với hun đó, tin chắc mọi người đều biết câu thả thính này.
“Ngoan nào, Sơ Sơ, liếm cho anh đi được không?”
“Liếm ở đâu nào?” Thời Sơ Thần không nghe theo, muốn anh nói ra mới thôi.
Cái quần đã bị cô kéo xuống nên cái vừa cương vừa cứng kia cũng bật ra ngoài, nó ngóc đầu lên như khiêu gợi, toát ra dục vọng ham muốn mạnh mẽ của mình.
Thời Sơ Thần thích dáng vẻ anh nói ra những lời thô tục, thoạt nhìn thì anh giống với kiểu người lạnh lùng, điều này phản ánh lên sự tương phản vô cùng rõ ràng, cứ mỗi lần anh dirty talk đều khiến cô vô cùng hưng phấn.
“Ừm.” Lúc những ngón tay kia của cô sờ lên cây côn thịt kia Đàm Lễ khẽ rên “hừ” lên một tiếng, bàn tay anh vuốt vuốt đầu cô: “Nhớ nuốt trọn nó đi, nha?”
Thời Sơ Thần vô cùng thỏa mãn, vừa chuẩn bị há miệng định ngậm phần đầu thì bị anh kéo lên nói ra yêu cầu khác: “Xoay mông lại.”
Cô có chút chưa hiểu nhưng vẫn làm theo những gì mà anh nói.
Cái mông trắng trẻo vừa căng vừa mịn của cô đối diện với anh, Đàm Lễ nhẹ nhàng hôn lên mông cô, cảm giác nắm trọn gậy thịt kia vô cùng rõ ràng.
Hai tay Đàm Lễ vạch khe mông của cô ra liếm lấy liếm để phần ẩm ướt bên dưới.
“Ư…” Thời Sơ Thần giật mình một phen đem hơn nửa phần gậy thịt ngậm vào trong miệng.
“Nằm xuống, Sơ Sơ.” Anh vỗ vỗ mông cô.
Thời Sơ Thần nghe thấy răm rắp làm theo, Đàm Lễ đỡ hai chân cô lên, môi dán chặt vào âm vật của cô.
Trong nháy mắt một dòng dâm dịch phụt ra, chất nhầy ướt nhẹp theo lối giữa tràn ra ngoài, nằm trọn trong miệng rồi đến lưỡi của anh, thậm chí Thời Sơ Thần có thể nghe thấy tiếng mút chụt chụt.
Mái tóc rũ rượi, từng sợi xõa xuống giữa chân anh giống như chiếc lông vũ đang trêu ghẹo anh vậy. Cặp ngực đầy đặn dính chặt trên người anh, cọ xát theo từng nhịp thở của cô.
Đầu Thời Sơ Thần di chuyển lên xuống ra sức nuốt vào nhả ra, quy đầu thỉnh thoảng cọ phải hàm trên của cô rồi nhanh chóng bị lưỡi nhỏ nuốt lấy.
Đầu lưỡi của Đàm Lễ chọc vào trong huyệt đạo, lỗ huyệt căng ra đồng thời chất nhầy phun trào tựa như đầu lưỡi ấy đang muốn đưa nó tiến vào bên trong.
Tựa như hoa huyệt của cô khi bao bọc lấy dương vật của anh vậy.
Giống như đồng đội cùng nhau hợp tác chiến đấu, khiến cho hai bên đều cảm thấy vui vẻ.
Lại như kẻ địch không hề nhận thua, đều muốn khiến đối phương mất đi khống chế.
Hai người đồng thời đạt đỉnh cực khoái, dư âm sung sướng tột định làm họ không thốt lên lời.
Thời Sơ Thần xoay người, đầu ngón tay lướt qua khóe miệng cố ý để lại vệt trắng đục, Đàm Lễ ôm lấy cô, lật người cô đặt dưới cơ thể mình, trong giây phút này trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là anh muốn cắm cô, rất mạnh bạo, lấy tất cả sức lực để làm cô.
Khi gậy thịt thọc vào trong tiểu huyệt, anh dùng sức nặng của cơ thể đè nặng lên đôi chân cô. Ngày trước Thời Sơ Thần có luyện qua yoga, vô cùng dẻo dai, hai chân bị anh mở ra hết mức, Đàm Lễ chỉ cần nhìn xuống là có thể nhìn thấy dương vật của anh ra ra vào vào cơ thể cô.
“Sơ Sơ.” Cô hơi cong người, tùy tiện hôn lên vành tai rồi lại dùng đầu lưỡi mân mê vành tai giống như anh vừa trêu ghẹo âm hộ của cô lúc nãy vậy. “Thích không?”
“Ừm…Thích lắm.” Thời Sơ Thần cũng không làm bộ làm tịch nữa, biết rõ là anh hỏi về cái gì, chọn câu mà anh thích để yeutruyen.net trả lời: “Thích…gậy thịt của… Đàm Lễ… lắm… ư…a…”
Cô xoay người càng để lộ ra nhiều khoảng trống trên da thịt cho anh liếm láp nhiều hơn, làn da trắng nõn sau gáy hiện lên thêm hai vệt ửng hồng.
Hai tay Đàm Lễ ấn giữ hai bầu vú căng mọng đang đung đưa qua lại của cô, cảm giác cứ như chiếc bánh pudding sữa vừa mềm mại vừa non nớt. Những ngón tay kéo hai bầu sữa khép lại với nhau, ngậm ngậm hai đầu nhũ hoa rồi đầu lưỡi khều khều chọc ghẹo tiếp đến lại gặm cắn nó.
“Chỗ này…cũng muốn…ư…” Thời Sơ Thần nắm mu bàn tay anh đặt lên bên này ra hiệu anh bên kia cũng phải cắn một chút.
Đàm Lễ giảm tốc độ chậm lại, đưa vào rút ra tăng lực mạnh hơn, mỗi lần đều thẳng hông thọc mạnh đến cổ tử cung.
Khi đưa vào cô lại chống người đưa ngực nâng lên, thở ra một cách vui thích, nhưng khi côn thịt vừa rời, các ngón tay nhỏ xinh cong chặt như muốn níu lại.
Thời Sơ Thần bị anh đâm khiến cả người liên tục bị đẩy lên, có thể thấy được hiện trạng vô cùng mãnh liệt, đầu gối cọ xát vào chăn mền cũng đổi vị trí.
Đàm Lễ ở phía sai vừa mãnh mẽ thọc vào rút ra, vừa dùng hai cánh tay kéo cả người cô lại sát mình.
Thời Sơ Thần rên la kịch liệt, ê cả da đầu, ngón tay bắt đầu bấu chặt tấm ra giường, cách hai lớp vải vẫn có thể cảm nhận được móng tay đang cấu vào lòng bàn tay.
“Ư…Anh mạnh quá…ah…”
Đàm Lễ cũng đang thở hổn hển, nghe thấy câu rên rỉ như khen ngợi của cô càng trở nên phấn khích hơn: “Chơi em như vậy, có sướng không, hả?”
“Sướ…ng…ư…a…” Thời Sơ Thần khoác tay lên hông của anh, mông thịt hùa theo nhịp đẩy của anh: “Dương vật to quá… Sướng lắm…ơ…oh….a…tuyệt quá…”
Cô là cô bé thiên sứ của anh, sạch sẽ thuần khiết, lại bị anh làm đến nỗi toàn nói ra những lời thô tục, trên mặt tràng đầy vẻ dâm dục, phía dưới toàn là nước.
Đàm Lễ yêu chết dáng vẻ này của cô.
Cuối cùng, lại một lần nữa hai người cùng bị khoái cảm chiếm đoạt, Thời Sơ Thần toàn thân căng cứng, hoa huyệt siết chặt côn thịt, cảm nhận từng chút từng chút một sự run rẩy mạnh mẽ sau khi dừng lại.
Đàm Lễ ôm cô trong bộ dạng tê liệt, luồng khí nóng phả vào mặt cô, có chút ngứa.
Thời Sơ Thần nhúc nhích tìm một tư thế thoải mái nhất: “Anh mãnh liệt thế, tối nay suýt nữa bị anh chơi chết rồi.”
Mấy tháng trước, khi lần đầu tiên anh nghe cô nói thế còn sốc không chấp nhận nổi, còn hiện tại vừa hưởng thụ vừa trả lời một cách rất lưu manh: “Bé bướm gợi tình như vậy, không phải là muốn anh đâm mạnh hơn à?”
(*) Bạo quá nhưng tác giả để thế mình giữ nguyên.
“Anh có thích không?” Thời Sơ Thần ngẩng đầu nhìn anh.
“Thích chứ.” Đàm Lễ hôn lên trán cô: “Lát nữa anh lại làm cho em sướng.”
“…”
****
Em gái, thiên sứ của nhân gian.
Tôi chỉ ăn khuya có một chút mà nhận được một đống câu hỏi về Đàm Lễ.
Anh ta chỉ sốt có một chút thôi mà, đâu phải là gãy tay gãy chân đâu…
Đàm Lễ: ?????
Tôi đâu dám nói anh ta không quan trọng đâu…
Các bậc thầy độc giả, anh ta nấu xong còn ăn thịt luôn nữa đó nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.