Chương 10
Tự Niên
18/07/2024
10
Trấn thủ biên tái, bảo vệ giang sơn - Tần gia, ai có thể không biết?
Hắn đúng là tiểu tướng quân Tần gia.
Tính tình như lửa, nghe nói hắn cùng Cố Thanh Từ cực không hợp nhau, là sống c.h.ế.t đối đầu
Trên đường đi xóc nảy, hắn cưỡi ngựa nhanh như chớp.
Đến cuối cùng, khoảng cách ở giữa hai người vẫn là biến thành không.
Ta bị kéo vào người Tần Dục, cọ tại khải giáp trên n.g.ự.c hắn.
Hắn hít mấy hơi, sắc mặt không tốt lắm.
Chỉ có thể một tay che chở ta, để phòng ta rớt xuống lưng ngựa, một tay khống chế dây cương.
Đến cửa phủ Thế tử, sắc trời tối đen, nước mưa đã sớm làm ta cùng Tần Dục ướt đẫm.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn nóng rực, xuyên thấu qua quần áo lạnh buốt của ta mà truyền tới.
Cố Thanh Từ thấy ta chậm chạp chưa trở về, đứng ở cửa phủ, khí áp cực thấp phân phó hộ vệ đi tìm tung tích của ta.
Một tiếng ngựa hí, ánh mắt của hắn nhìn lại.
Liền trông thấy ta cùng Tần Dục ngồi chung một ngựa.
Ánh mắt toát ra ý lạnh, thần sắc u ám.
Tần Dục bóp lấy eo của ta, mang theo ta xuống ngựa: "Cẩn thận một chút."
Cố Thanh Từ tiến lên, từ trong tay Tần Dục, cơ hồ là đoạt lấy ta, ta đứng không vững, mắt cá chân truyền đến đau nhức kịch liệt, ngã vào trong n.g.ự.c Cố Thanh Từ, đ.â.m vào xương cốt của hắn. Chỉ còn lại đau đớn.
Tần Dục dựa vào thân ngựa, nhàn nhàn thản nhiên nói: "Nàng bị trặc chân, cũng là hạ nhân, ngươi tốt xấu đối với nàng ấy nhẹ nhàng một chút."
Không mặt Cố Thanh Từ đạm mạc: "Người của ta, không cần đến Tần tướng quân quan tâm."
Tần Dục trở mình lên ngựa, lãnh khốc nghiền ngẫm cong môi: "Vậy ngươi xem mà giữ lại đi, lần sau lại làm mất, ta sẽ không trả lại cho ngươi nữa đâu."
......
Một đêm này, là Cố Thanh mất tập trung, hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta rất lâu
Ta đoán không ra thế tử gia đang suy nghĩ gì.
Chủ động đưa tay đi sờ đai ngọc bên hông hắn.
Hắn chế trụ tay cổ tay ra, dùng tới mấy phần lực đạo, tiếng nói có chút khàn khàn: "Ngươi bị thương mắt cá chân, đêm nay coi như thôi đi......"
"Ngươi có phải đang trách ta hay không, ta đem một mình ngươi bỏ lại ở trong núi? Chuyện của Doanh Doanh lúc đó thực khẩn cấp, muộn một chút liền sẽ......" Mí mắt hắn kéo căng, mi mắt che khuất thần sắc nơi đáy mắt, "Nàng không thể có sơ xuất được!"
Ta hiểu...... Đều hiểu hết!
Tại nơi này của Thế tử gia, tiểu thư còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn, hơn hết thảy. Ta gật đầu sau hỏi: "Tiểu thư khoẻ rồi chứ?"
"Doanh doanh sau khi dùng thuốc, đã không còn lo lắng đến tính mạng nữa."
Ta rất ngoan lại rất cố chấp, lại đi cởi thắt lưng của hắn.
Hô hấp của Cố Thanh Từ, có chút loạn.
Ta nhìn xuyên qua hắn, có chút hoảng hốt: "Ta nghĩ sớm có thai một chút...... Cầu thế tử thành toàn nô tỳ đi."
Trấn thủ biên tái, bảo vệ giang sơn - Tần gia, ai có thể không biết?
Hắn đúng là tiểu tướng quân Tần gia.
Tính tình như lửa, nghe nói hắn cùng Cố Thanh Từ cực không hợp nhau, là sống c.h.ế.t đối đầu
Trên đường đi xóc nảy, hắn cưỡi ngựa nhanh như chớp.
Đến cuối cùng, khoảng cách ở giữa hai người vẫn là biến thành không.
Ta bị kéo vào người Tần Dục, cọ tại khải giáp trên n.g.ự.c hắn.
Hắn hít mấy hơi, sắc mặt không tốt lắm.
Chỉ có thể một tay che chở ta, để phòng ta rớt xuống lưng ngựa, một tay khống chế dây cương.
Đến cửa phủ Thế tử, sắc trời tối đen, nước mưa đã sớm làm ta cùng Tần Dục ướt đẫm.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn nóng rực, xuyên thấu qua quần áo lạnh buốt của ta mà truyền tới.
Cố Thanh Từ thấy ta chậm chạp chưa trở về, đứng ở cửa phủ, khí áp cực thấp phân phó hộ vệ đi tìm tung tích của ta.
Một tiếng ngựa hí, ánh mắt của hắn nhìn lại.
Liền trông thấy ta cùng Tần Dục ngồi chung một ngựa.
Ánh mắt toát ra ý lạnh, thần sắc u ám.
Tần Dục bóp lấy eo của ta, mang theo ta xuống ngựa: "Cẩn thận một chút."
Cố Thanh Từ tiến lên, từ trong tay Tần Dục, cơ hồ là đoạt lấy ta, ta đứng không vững, mắt cá chân truyền đến đau nhức kịch liệt, ngã vào trong n.g.ự.c Cố Thanh Từ, đ.â.m vào xương cốt của hắn. Chỉ còn lại đau đớn.
Tần Dục dựa vào thân ngựa, nhàn nhàn thản nhiên nói: "Nàng bị trặc chân, cũng là hạ nhân, ngươi tốt xấu đối với nàng ấy nhẹ nhàng một chút."
Không mặt Cố Thanh Từ đạm mạc: "Người của ta, không cần đến Tần tướng quân quan tâm."
Tần Dục trở mình lên ngựa, lãnh khốc nghiền ngẫm cong môi: "Vậy ngươi xem mà giữ lại đi, lần sau lại làm mất, ta sẽ không trả lại cho ngươi nữa đâu."
......
Một đêm này, là Cố Thanh mất tập trung, hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta rất lâu
Ta đoán không ra thế tử gia đang suy nghĩ gì.
Chủ động đưa tay đi sờ đai ngọc bên hông hắn.
Hắn chế trụ tay cổ tay ra, dùng tới mấy phần lực đạo, tiếng nói có chút khàn khàn: "Ngươi bị thương mắt cá chân, đêm nay coi như thôi đi......"
"Ngươi có phải đang trách ta hay không, ta đem một mình ngươi bỏ lại ở trong núi? Chuyện của Doanh Doanh lúc đó thực khẩn cấp, muộn một chút liền sẽ......" Mí mắt hắn kéo căng, mi mắt che khuất thần sắc nơi đáy mắt, "Nàng không thể có sơ xuất được!"
Ta hiểu...... Đều hiểu hết!
Tại nơi này của Thế tử gia, tiểu thư còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn, hơn hết thảy. Ta gật đầu sau hỏi: "Tiểu thư khoẻ rồi chứ?"
"Doanh doanh sau khi dùng thuốc, đã không còn lo lắng đến tính mạng nữa."
Ta rất ngoan lại rất cố chấp, lại đi cởi thắt lưng của hắn.
Hô hấp của Cố Thanh Từ, có chút loạn.
Ta nhìn xuyên qua hắn, có chút hoảng hốt: "Ta nghĩ sớm có thai một chút...... Cầu thế tử thành toàn nô tỳ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.