Chương 13
Hiên Viên Huyền
05/09/2020
Cơm nước xong xuôi, Sở Lam cũng không để Tiểu Liễu xuống, trái lại cái tay còn ngang nhiên sờ loạn trong quần áo y. Tiểu Liễu cuống cuồng giữ chặt tay hắn lại.
Không phải là chưa từng bị người khác chạm qua, thế nhưng Tiểu Liễu không thể lí giải nổi thứ cảm giác đang dấy lên trong lòng mình.
Người kia rốt cuộc muốn làm cái gì. Trước đây luôn khi dễ ức hiếp y, hôm qua vẫn còn đe dọa nhục mạ y, hôm nay lại đánh cược cả tính mạng để cứu y, lúc thì hung dữ, lúc thì lại thật ôn nhu.
“Uy, ngươi bao tuổi rồi?”
“A? Hôm nay vừa tròn mười sáu.” Tiểu Liễu ngạc nhiên đáp, tâm nghĩ lúc đầu vốn muốn cùng công tử đón tân niên, vậy mà hôm nay lại…
“Ta hai mươi, lớn hơn ngươi bốn tuổi.”
“Nga.”
“Nhà ngươi có những ai?”
“… Bọn họ…” Kỳ thực cho tới bây giờ, chưa một ai hỏi qua những việc này, đến công tử cũng chưa từng hỏi.
“Nói a!” Tiểu Liễu ngồi ở trên đùi Sở Lam, cả người bị hắn ôm trong ngực. Hai tay Sở Lam còn đang ở trong người y tác oai tác quái, ngoài miệng lại luôn mồm giục.
“Phụ thân đã mất, nương cùng ca ca tỷ tỷ thì ta không biết.” Y hồi lâu mới chậm rãi đáp.
“Không biết? “
“Ta…” Khi bị bán cho hoa thuyền, liên hệ giữa y và người nhà cũng bị cắt đứt. Thế nhưng có người nói gia hương (quê nhà) của y đã gặp lũ lụt, mười người chết chín, người nhà hơn phân nửa cũng đã…
“Ngươi là bị bọn họ bán vào kỹ trại? Lúc đó mấy tuổi a?”
“Ân…Hạ huyệt phụ thân cần tiền, lúc đó sáu tuổi.”
Tay Sở Lam ngừng lại: “Sáu tuổi?” Sáu tuổi đã bị…
Cơ thể Tiểu Liễu vô thức co lại, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Lúc đầu ở trên thuyền mới chỉ làm việc vặt…”
“Thì ra ngươi sống trên hoa thuyền a, ta không có nghe Tề Gia Nghĩa nói qua. Vậy bao nhiêu tuổi thì ngươi tiếp khách?” Tay Sở Lam tiếp tục trêu đùa sờ soạng bên hông y, bất quá tâm trí Tiểu Liễu đều bị mấy câu hỏi đánh lạc hướng, không hề kháng cự.
Công tử cũng chưa hề hỏi y mấy chuyện này, Tiểu Liễu nghĩ, lần đầu tiên ư?
Tên khách nhân đó là một kẻ dữ tợn. Đầu tiên hắn muốn y phải xướng tiểu khúc, nhưng thấy y sợ đến không xướng lên lời, hắn liền tức giận kêu tú bà lại, tú bà phải dùng rất nhiều lời lẽ ngon ngọt để xin lỗi hắn. Sau đó, tên kia còn muốn y dùng miệng hầu hạ, y cũng làm không được…Hắn liền cầm một cây sáo đâm vào phía sau của y…
Tiểu Liễu thấp giọng trả lời: “Mười tuổi.”
Sở Lam cử động tay, nâng thắt lưng y lên, ôm y xoay lại ngồi đối diện với mình.
“Vậy năm năm đó…” Sở Lam tiến đến gần khuôn mặt Tiểu Liễu, nhìn kỹ biểu tình của y, một tay vuốt nhẹ xương sườn, lơ đãng hỏi: “Vậy đã có bao nhiêu tên nam nhân rồi?”
Rõ ràng là một câu hỏi thô tục. Tiểu Liễu cả người căng cứng, định nhảy xuống khỏi đùi hắn.
Quả nhiên hắn cũng giống như những người khác khinh bỉ y…Bao nhiêu nam nhân ư, làm sao y nhớ kỹ được, hơn nữa khách y tiếp đều là không có tiền, đôi khi sẽ phải tiếp nhiều người cùng một lúc.
Cơ thể y phát run nhưng lại chẳng thể thoát ra khỏi lồng ngực kia, không biết làm gì hơn, đành phải đưa mắt nhìn ra phía khác, tay nắm chặt.
Thế nhưng Sở Lam vẫn một mực nâng khuôn mặt y lên, bắt y nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Để ta giúp ngươi tính. Ngươi như vậy chắc hẳn sẽ không được ai coi trọng, chỉ có thể tiếp khách hạng ba, không có nhiều tiền. Một ngày tiếp ba khách, một năm ba trăm sáu mươi ngày, cứ cho là chỉ dùng phân nửa thời gian tiếp khách, cộng thêm khách quen, vậy năm năm cũng phải đến một nghìn?”
Tiểu Liễu bị buộc nhìn vào mắt hắn, nghe hắn nói, từng từ từng từ như xuyên qua tim, từng từ từng từ như nhỏ máu, thế nhưng từng từ đó cũng đều là thật, giống như một người lôi y ra giữa thanh thiên bạch nhật mà làm nhục. Nhưng cặp mắt hắn nhìn y lại không có biểu tình gì, không khinh bỉ, cũng không hề chế giễu.
Chỉ như vậy mà nhìn y.
Y động cũng không dám động, đành liều mạng nhắm mắt lại.
“Ta nói không sai chứ?” Sở Lam lơ đãng hỏi, tay lại tiến vào bên trong y, ngón tay đặt trên rốn y, khẽ ấn nhẹ, dễ dàng nhận thấy đây là chỗ mẫn cảm của tiểu hài nhi. Tiểu Liễu khẽ cựa quậy tránh ra.
Sở Lam cái gì cũng muốn biết.
Năm năm, tiếp qua nhiều nam nhân như vậy, thế nhưng ngoài cái vẻ phong trần, tiểu hài tử này làm gì cũng trúc trắc, hôn môi không được, hầu ăn không được, cái gì cũng chưa hề làm qua, đến ngay cả việc ấn ấn rốn của y cũng khiến y lúng túng.
Sở Lam thầm nghĩ, cái tên này thật là ngốc. Bồi khách đã năm năm, cứ ngỡ sẽ biết xu nịnh, biết bảo hộ thân mình, biết tránh lộng thương cơ thể, thế mà ngay cả ve vãn tán tỉnh cũng không biết, như vậy chẳng phải rất khó coi sao, chẳng trách bị xếp vào hàng tiểu quan kém cỏi nhất, ai cũng có thể khi dễ ức hiếp y.
Sở Lam rút tay ra khỏi y phục Tiểu Liễu, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt y.
Để đầu y tựa vào ngực mình, gắt gao ôm y, sau lại đứng dậy, bế y về giường.
Tiểu Liễu ngồi ở trên giường, trong lòng nghĩ mặc hắn muốn làm thế nào thì làm. Cùng lắm thì cũng sẽ chỉ như quay lại cuộc sống không được ai coi trọng trước đây, cùng lắm thì cũng sẽ chỉ thêm một nam nhân nữa thượng qua, không hề gì.
Sở Lam tựa đầu mình trên đầu Tiểu Liễu, tay khẽ vuốt ve phía sau, thanh âm tuy nhẹ nhưng lại nghiêm túc mà nói: “Cho dù trước đây có bao nhiêu nam nhân thượng ngươi, sau này ngươi chỉ được có một mình ta.”
Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy Tiểu Liễu ra, thấy y nhìn hắn ngơ ngác, liền cười gian tà nói: “Nếu như về sau còn có nam nhân khác thì ta bóp chết ngươi!”
Tiểu Liễu căn bản cho rằng hắn hồ đồ, không phải trước đây còn muốn bán y cho kỹ trại ư? Không phải còn xem thường y? Lời này là có ý tứ gì?
“Đừng nghĩ vớ vẩn, chẳng lẽ ta còn không rõ ngươi đang nghĩ gì trong đầu a.”
“Tiểu Liễu là tên của ngươi? Là tên thật từ lúc đầu ư?”
“Chính là tên thật.” Tiểu Liễu vẫn nằm ngây ngốc.
“Họ gì?”
“Họ…”
Tiểu Liễu chưa kịp nói tiếp đã bị Sở Lam đưa tay che miệng ngăn lại: “Sau này là họ Sở, Sở Liễu, nhớ kĩ.” (Sau này cưới chồng, phải theo họ chồng, nhớ cho kĩ =)))
Sở Liễu? Họ Sở? Tiểu Liễu nhất thời không hiểu được, chỉ lặng lẽ nhìn Sở Lam, muốn biết rốt cuộc người này đang có suy nghĩ gì.
“Sở Liễu!” Sở Lam gọi to.
“A?”
Tiểu Liễu lập tức vô thức đáp lại khiến Sở Lam thỏa mãn mà cười.
Sở Lam lẳng lặng nhìn tiểu hài nhi trước mặt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác ôn nhu chưa từng thấy. Hắn một tay vén y bào của Tiểu Liễu, tháo dây lưng bên hông, chậm rãi đem quần y cởi xuống, lộ ra khí quan cùng hai tiểu hoàn trắng mịn màng đang run rẩy.
Tiểu Liễu chưa kịp che đi, đã bị Sở Lam một hơi ngậm vào trong miệng.
Một trận tê dại theo đó dâng thẳng lên, Tiểu Liễu xấu hổ khép hai đùi vào, nhưng lại thấy cặp mắt xuân thủy kia dẫn theo tia trêu chọc ý tứ liếc về phía mình.
Tức khắc, huyết trong người như dồn lên trên mặt, không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể để hắn tự ý an bài.
Chân bị mở ra càng ngày càng rộng.
Kỳ thực Sở Lam chưa hề có kinh nghiệm trong cái loại chuyện này, chẳng qua hắn chỉ muốn làm, nay miệng lưỡi liền có phần lúng túng, khó tránh phải răng chạm vào tiểu căn kia. Mà khi hắn mút, Tiểu Liễu cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, nhiệt khí theo chỗ kia truyền thẳng đến bụng dưới, ấm nóng tỏa ra, nhưng giữa lưng lại là lạnh lẽo tê dại…Đầu lưỡi Sở Lam ngụ trên điểm mẫn cảm của y vẽ loạn, rồi còn tự mình cắn nhẹ hai tiểu hoàn. Hai đùi Tiểu Liễu co giật nảy lên, liều mạng lui về phía sau, nhưng lại vô lực không thể làm gì, đành tựa ở lưng người nọ…
Bỏ cuộc a…
Sở Lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ hồng thoả mãn, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, tâm đắc ý, lại dùng miệng tiếp tục mút…
“A…” một tiếng, mật dịch của Tiểu Liễu bị Sở Lam nuốt không còn một mảnh.
Sở Lam đứng lên, lạnh lùng liếm môi, nói: “Có chút tanh, không tồi.”
Tiểu Liễu chân vẫn đang mở ra, sững sờ nhìn hắn.
Sở Lam xấu xa cười, cầm hạ thân sớm đã cứng lên nóng hổi tựa gần vào khuôn mặt Tiểu Liễu. (-.-)
“Đến phiên ngươi giúp ta làm, không được từ chối!”
Tiểu Liễu ngày trước đã nhiều lần làm qua loại chuyện này, tuy lần nào cũng là không tình nguyện, nhưng kinh nghiệm so với Sở Lam dĩ nhiên nhiều hơn. Y cẩn thận cúi xuống hầu hạ hắn. Sở Lam thoải mái, thiếu chút nữa chân mềm nhũn, nắm tóc Tiểu Liễu ra sức ấn ra ấn vào, nhưng Tiểu Liễu lại không hề chống cự, chỉ nghĩ thầm trong lòng rằng: “Vì sao vóc người mình so với hắn đã nhỏ, mà chỗ đó cũng nhỏ hơn rất nhiều a?”(=.=)
Sở Lam thỏa mãn cúi xuống, đẩy Tiểu Liễu nằm trên giường, quả nhiên muốn làm đến cùng.
Nằm ở dưới thân Sở Lam, Tiểu Liễu nghe được tiếng thở gấp không dứt của hắn. Bằng kinh nghiệm từng trải, y cũng biết người nọ sẽ không dừng lại ở đây, toàn thân y liền căng cứng, cũng không dám hô hấp. Nhưng y đâu ngờ rằng, Sở Lam sau khi thở hổn hển một trận, đột nhiên liền nhảy xuống giường, ngực phập phồng, nửa luyến tiếc, nửa căm tức nhìn y: “Đồ gầy như que củi!”
Tiểu hài nhi nhìn hắn ngơ ngác.
“Đi ngủ!” Sở Lam kêu to, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại hồng lên từng tầng. Nhìn hắn vội vã đi ra khỏi động, Tiểu Liễu lại càng thêm ngơ ngác. Nhưng quả thật từ trước đến nay chưa thấy người nào tuấn tú như vậy, ngay cả nổi giận mà cũng vẫn trông thật đẹp.
Đợi Sở Lam lần thứ hai lấy tay giải quyết xong, bước vào trong động, Tiểu Liễu đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà say giấc nồng.
Sở Lam móc ra từ trong ngực một hộp ngọc lục sắc, vốn định bôi lên hậu đình của tiểu hài nhi để chữa thương nhưng lúc này cũng ngại không dám, đành nhảy lên giường ôm chầm tiểu hài nhi cùng đi ngủ.
***
Một đêm yên ắng. Sáng sớm hôm sau, thủ hạ Sở Lam bên ngoài động khẽ hô lên: “Công tử!”
Sở Lam nghe xong liền nhíu mày, nhìn xuống thấy tiểu hài nhi đang vùi đầu vào ngực mình vẫn chưa tỉnh lại, hắn mới nhẹ nhàng động đậy.
Thị vệ của Sở Lam canh giữ quy củ ngoài động, không dám nhìn trộm, thấy Sở Lam đi ra mới bẩm báo: “Công tử, thư của lão phu nhân.” tay đưa bồ câu buộc thư dâng tới.
Sở Lam mở ra, vừa liếc mắt qua khóe miệng đã nhếch lên, thì ra là tin báo Võ lâm đại hội năm nay tổ chức sớm hơn dự kiến, mẫu thân muốn hắn phải khởi hành ngay ngày hôm nay.
“Còn có, không thể tìm thấy Thu cô nương.”
Sở Lam nhíu mi.
Tên thủ hạ tiếp tục hồi bẩm: “Tiểu Chanh và mấy a hoàn đều bị đánh ngất. Khi Tề thiếu gia cùng tiểu thư quay trở về đã không thấy nàng đâu, hai người họ đã đi tìm suốt đêm qua.”
Sở Lam không hề kinh ngạc, thầm nghĩ, sư tỷ, lần này quả nhiên vẫn không khiến ngươi hồi tâm chuyển ý. Hắn nhìn bọn thủ hạ đang chờ nhận lệnh, cười nói: “Chúng ta không cần quá lo lắng, cứ ngụ tại đây vài ngày, mùng năm xuất phát.”
Hắn vô thức quay đầu lại xem xét trong động, còn ba ngày nữa là đến mùng năm, vậy tiểu hài nhi kia…Nghĩ mà trong lòng đầy sốt ruột.
Tiểu Liễu bị gọi tỉnh dậy, rửa mặt rồi húp cháo, húp xong lại bị Sở Lam bế xốc lên giường.
Sở Lam lấy ra bộ lục hạp liệu thương thánh dược, tâm nghĩ, chỉ cần bôi thuốc này là đến chiều tối đã có thể khỏi, ngực đột nhiên đập thình thịch.
“Cởi quần ra.”
Tiểu Liễu kinh ngạc. Hôm qua y cùng cái tên ác thiểu (thiếu niên hư hỏng)này ngủ cùng giường ư, vậy sao lại có thể ngủ ngon đến như vậy.
Y không rõ mình đối với Sở Lam là loại tình cảm gì, có lúc thì ghét hắn, hận hắn, lúc lại cảm thấy có chút cảm kích biết ơn, sau đó lại là buồn bực, còn cả một thứ cảm giác nào đó không rõ ràng nữa. Thế nhưng lúc này thấy hắn sắc mặt kì quái, bắt y cởi quần, trong lòng không khỏi hoảng sợ mà lui về phía sau.
“Uy, ngoan ngoãn nghe lời ta, mau cởi quần ra.”
Tiểu Liễu vẫn là bất động.
“Ta nói chưa đủ hả, cởi quần ra ta bôi dược cho ngươi!” Nói xong, Sở Lam đem cái lục hạp tử ném lên trên giường.
Tiểu Liễu nhìn lục hạp tử tinh xảo không gì sánh được nọ, biết đó chính là một vật phẩm giá trị, nhưng lại thầm nghĩ, ta có vấn đề gì mà phải bôi dược?
Sở Lam bản tính vốn không kiên nhẫn nay lại thấy y cứ bất động, bực mình tiến thẳng vài bước, vén tay áo lên, rồi đem quần y lột xuống. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, rốt cuộc hắn cũng rút ra được kết luận, đối với cái loại tiểu hài nhi này chỉ có cách trực tiếp hành động, nói mãi cũng chỉ vô ích mà thôi.
Không đợi Tiểu Liễu phản ứng, hắn đã nói tiếp: “Người ngươi gầy ốm như vậy, có cái gì ta còn chưa thấy qua, mau bôi dược.” Hắn một mặt nói, một mặt mở nắp lục ngọc hạp trên giường, lộ ra bên trong là dung dịch dược cao trong suốt óng ánh.
Hắn nói thì hay, nhưng kỳ thực cũng không dám tự mình làm, chỉ có thể để cho Tiểu Liễu tự bôi dược.
Tiểu Liễu cuối cùng cũng hiểu, bất quá vết thương phía sau cũng không sâu lắm, y chịu đã quen nên không hề nhớ tới. Y nhìn thứ dược cao kia, biết là thứ tốt, thế nhưng chẳng lẽ lại phải tự làm trước mặt người nọ ư?
Y nhìn Sở Lam, lại không dám mở miệng bảo hắn đi ra chỗ khác, còn đang do dự thì Sở Lam đã hết nhịn nổi…
“Bôi dược ngươi cũng không làm được? Nằm úp sấp xuống, mông nâng lên, tay chấm chút dược rồi lần xuống nơi bị thương mà bôi một lớp. Dược này là bí kíp của Sở gia ta a, người bên ngoài muốn cầu cũng không được đâu.”
Tiểu Liễu đương nhiên biết cách bôi dược, nhưng nghe Sở Lam miêu tả như vậy thì càng thêm không tình nguyện.
“Ngươi!” Sở Lam phát hỏa, lại thấy tiểu hài nhi đang sợ hãi nhưng vẫn không chịu khuất phục, cơn nộ khí đành nuốt ngược vào trong bụng.
Hắn lao tới ôm lấy thắt lưng tiểu hài nhi, ngón tay điểm chút dược cao rồi luồn vào.
Tiểu Liễu xấu hổ, lúng túng sợ hãi, ngón tay của Sở Lam cũng đã tiến vào trong. Y căng thẳng, liều mạng co chặt lại khiến ngón tay của hắn khó khăn chật vật, không đi vào được.
Sở Lam trấn an tiểu hài nhi, bảo y ngoan ngoãn một chút để hắn giúp y thượng dược mới mau khỏi. Thế nhưng nhìn Tiểu Liễu khiếp đảm, phía bên trong lại càng thêm co chặt, khiến hắn suýt nữa vì nhịn dục hoả bạo phát mà nghẹn chết. Hắn là đại thiếu gia, đã bao giờ phải chịu uất ức bất lực như thế này đâu cơ chứ.
“Sở Liễu!” Sở Lam hô.
Bất ngờ nghe tiếng gọi, lại bị Sở Lam sờ soạng thắt lưng, Tiểu Liễu hai tay siết chặt mền chăn trên giường, ngơ ngẩn nhớ lại chuyện tối hôm qua, phía sau nhất thời thả lỏng, Sở Lam nhanh nhẹn nhấn ngón tay vào.
Bên trong thật chặt.
Sở Lam nuốt nước miếng.
Không phải là chưa từng bị người khác chạm qua, thế nhưng Tiểu Liễu không thể lí giải nổi thứ cảm giác đang dấy lên trong lòng mình.
Người kia rốt cuộc muốn làm cái gì. Trước đây luôn khi dễ ức hiếp y, hôm qua vẫn còn đe dọa nhục mạ y, hôm nay lại đánh cược cả tính mạng để cứu y, lúc thì hung dữ, lúc thì lại thật ôn nhu.
“Uy, ngươi bao tuổi rồi?”
“A? Hôm nay vừa tròn mười sáu.” Tiểu Liễu ngạc nhiên đáp, tâm nghĩ lúc đầu vốn muốn cùng công tử đón tân niên, vậy mà hôm nay lại…
“Ta hai mươi, lớn hơn ngươi bốn tuổi.”
“Nga.”
“Nhà ngươi có những ai?”
“… Bọn họ…” Kỳ thực cho tới bây giờ, chưa một ai hỏi qua những việc này, đến công tử cũng chưa từng hỏi.
“Nói a!” Tiểu Liễu ngồi ở trên đùi Sở Lam, cả người bị hắn ôm trong ngực. Hai tay Sở Lam còn đang ở trong người y tác oai tác quái, ngoài miệng lại luôn mồm giục.
“Phụ thân đã mất, nương cùng ca ca tỷ tỷ thì ta không biết.” Y hồi lâu mới chậm rãi đáp.
“Không biết? “
“Ta…” Khi bị bán cho hoa thuyền, liên hệ giữa y và người nhà cũng bị cắt đứt. Thế nhưng có người nói gia hương (quê nhà) của y đã gặp lũ lụt, mười người chết chín, người nhà hơn phân nửa cũng đã…
“Ngươi là bị bọn họ bán vào kỹ trại? Lúc đó mấy tuổi a?”
“Ân…Hạ huyệt phụ thân cần tiền, lúc đó sáu tuổi.”
Tay Sở Lam ngừng lại: “Sáu tuổi?” Sáu tuổi đã bị…
Cơ thể Tiểu Liễu vô thức co lại, nhưng vẫn cúi đầu nói: “Lúc đầu ở trên thuyền mới chỉ làm việc vặt…”
“Thì ra ngươi sống trên hoa thuyền a, ta không có nghe Tề Gia Nghĩa nói qua. Vậy bao nhiêu tuổi thì ngươi tiếp khách?” Tay Sở Lam tiếp tục trêu đùa sờ soạng bên hông y, bất quá tâm trí Tiểu Liễu đều bị mấy câu hỏi đánh lạc hướng, không hề kháng cự.
Công tử cũng chưa hề hỏi y mấy chuyện này, Tiểu Liễu nghĩ, lần đầu tiên ư?
Tên khách nhân đó là một kẻ dữ tợn. Đầu tiên hắn muốn y phải xướng tiểu khúc, nhưng thấy y sợ đến không xướng lên lời, hắn liền tức giận kêu tú bà lại, tú bà phải dùng rất nhiều lời lẽ ngon ngọt để xin lỗi hắn. Sau đó, tên kia còn muốn y dùng miệng hầu hạ, y cũng làm không được…Hắn liền cầm một cây sáo đâm vào phía sau của y…
Tiểu Liễu thấp giọng trả lời: “Mười tuổi.”
Sở Lam cử động tay, nâng thắt lưng y lên, ôm y xoay lại ngồi đối diện với mình.
“Vậy năm năm đó…” Sở Lam tiến đến gần khuôn mặt Tiểu Liễu, nhìn kỹ biểu tình của y, một tay vuốt nhẹ xương sườn, lơ đãng hỏi: “Vậy đã có bao nhiêu tên nam nhân rồi?”
Rõ ràng là một câu hỏi thô tục. Tiểu Liễu cả người căng cứng, định nhảy xuống khỏi đùi hắn.
Quả nhiên hắn cũng giống như những người khác khinh bỉ y…Bao nhiêu nam nhân ư, làm sao y nhớ kỹ được, hơn nữa khách y tiếp đều là không có tiền, đôi khi sẽ phải tiếp nhiều người cùng một lúc.
Cơ thể y phát run nhưng lại chẳng thể thoát ra khỏi lồng ngực kia, không biết làm gì hơn, đành phải đưa mắt nhìn ra phía khác, tay nắm chặt.
Thế nhưng Sở Lam vẫn một mực nâng khuôn mặt y lên, bắt y nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Để ta giúp ngươi tính. Ngươi như vậy chắc hẳn sẽ không được ai coi trọng, chỉ có thể tiếp khách hạng ba, không có nhiều tiền. Một ngày tiếp ba khách, một năm ba trăm sáu mươi ngày, cứ cho là chỉ dùng phân nửa thời gian tiếp khách, cộng thêm khách quen, vậy năm năm cũng phải đến một nghìn?”
Tiểu Liễu bị buộc nhìn vào mắt hắn, nghe hắn nói, từng từ từng từ như xuyên qua tim, từng từ từng từ như nhỏ máu, thế nhưng từng từ đó cũng đều là thật, giống như một người lôi y ra giữa thanh thiên bạch nhật mà làm nhục. Nhưng cặp mắt hắn nhìn y lại không có biểu tình gì, không khinh bỉ, cũng không hề chế giễu.
Chỉ như vậy mà nhìn y.
Y động cũng không dám động, đành liều mạng nhắm mắt lại.
“Ta nói không sai chứ?” Sở Lam lơ đãng hỏi, tay lại tiến vào bên trong y, ngón tay đặt trên rốn y, khẽ ấn nhẹ, dễ dàng nhận thấy đây là chỗ mẫn cảm của tiểu hài nhi. Tiểu Liễu khẽ cựa quậy tránh ra.
Sở Lam cái gì cũng muốn biết.
Năm năm, tiếp qua nhiều nam nhân như vậy, thế nhưng ngoài cái vẻ phong trần, tiểu hài tử này làm gì cũng trúc trắc, hôn môi không được, hầu ăn không được, cái gì cũng chưa hề làm qua, đến ngay cả việc ấn ấn rốn của y cũng khiến y lúng túng.
Sở Lam thầm nghĩ, cái tên này thật là ngốc. Bồi khách đã năm năm, cứ ngỡ sẽ biết xu nịnh, biết bảo hộ thân mình, biết tránh lộng thương cơ thể, thế mà ngay cả ve vãn tán tỉnh cũng không biết, như vậy chẳng phải rất khó coi sao, chẳng trách bị xếp vào hàng tiểu quan kém cỏi nhất, ai cũng có thể khi dễ ức hiếp y.
Sở Lam rút tay ra khỏi y phục Tiểu Liễu, nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt y.
Để đầu y tựa vào ngực mình, gắt gao ôm y, sau lại đứng dậy, bế y về giường.
Tiểu Liễu ngồi ở trên giường, trong lòng nghĩ mặc hắn muốn làm thế nào thì làm. Cùng lắm thì cũng sẽ chỉ như quay lại cuộc sống không được ai coi trọng trước đây, cùng lắm thì cũng sẽ chỉ thêm một nam nhân nữa thượng qua, không hề gì.
Sở Lam tựa đầu mình trên đầu Tiểu Liễu, tay khẽ vuốt ve phía sau, thanh âm tuy nhẹ nhưng lại nghiêm túc mà nói: “Cho dù trước đây có bao nhiêu nam nhân thượng ngươi, sau này ngươi chỉ được có một mình ta.”
Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy Tiểu Liễu ra, thấy y nhìn hắn ngơ ngác, liền cười gian tà nói: “Nếu như về sau còn có nam nhân khác thì ta bóp chết ngươi!”
Tiểu Liễu căn bản cho rằng hắn hồ đồ, không phải trước đây còn muốn bán y cho kỹ trại ư? Không phải còn xem thường y? Lời này là có ý tứ gì?
“Đừng nghĩ vớ vẩn, chẳng lẽ ta còn không rõ ngươi đang nghĩ gì trong đầu a.”
“Tiểu Liễu là tên của ngươi? Là tên thật từ lúc đầu ư?”
“Chính là tên thật.” Tiểu Liễu vẫn nằm ngây ngốc.
“Họ gì?”
“Họ…”
Tiểu Liễu chưa kịp nói tiếp đã bị Sở Lam đưa tay che miệng ngăn lại: “Sau này là họ Sở, Sở Liễu, nhớ kĩ.” (Sau này cưới chồng, phải theo họ chồng, nhớ cho kĩ =)))
Sở Liễu? Họ Sở? Tiểu Liễu nhất thời không hiểu được, chỉ lặng lẽ nhìn Sở Lam, muốn biết rốt cuộc người này đang có suy nghĩ gì.
“Sở Liễu!” Sở Lam gọi to.
“A?”
Tiểu Liễu lập tức vô thức đáp lại khiến Sở Lam thỏa mãn mà cười.
Sở Lam lẳng lặng nhìn tiểu hài nhi trước mặt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác ôn nhu chưa từng thấy. Hắn một tay vén y bào của Tiểu Liễu, tháo dây lưng bên hông, chậm rãi đem quần y cởi xuống, lộ ra khí quan cùng hai tiểu hoàn trắng mịn màng đang run rẩy.
Tiểu Liễu chưa kịp che đi, đã bị Sở Lam một hơi ngậm vào trong miệng.
Một trận tê dại theo đó dâng thẳng lên, Tiểu Liễu xấu hổ khép hai đùi vào, nhưng lại thấy cặp mắt xuân thủy kia dẫn theo tia trêu chọc ý tứ liếc về phía mình.
Tức khắc, huyết trong người như dồn lên trên mặt, không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể để hắn tự ý an bài.
Chân bị mở ra càng ngày càng rộng.
Kỳ thực Sở Lam chưa hề có kinh nghiệm trong cái loại chuyện này, chẳng qua hắn chỉ muốn làm, nay miệng lưỡi liền có phần lúng túng, khó tránh phải răng chạm vào tiểu căn kia. Mà khi hắn mút, Tiểu Liễu cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, nhiệt khí theo chỗ kia truyền thẳng đến bụng dưới, ấm nóng tỏa ra, nhưng giữa lưng lại là lạnh lẽo tê dại…Đầu lưỡi Sở Lam ngụ trên điểm mẫn cảm của y vẽ loạn, rồi còn tự mình cắn nhẹ hai tiểu hoàn. Hai đùi Tiểu Liễu co giật nảy lên, liều mạng lui về phía sau, nhưng lại vô lực không thể làm gì, đành tựa ở lưng người nọ…
Bỏ cuộc a…
Sở Lam nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ hồng thoả mãn, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, tâm đắc ý, lại dùng miệng tiếp tục mút…
“A…” một tiếng, mật dịch của Tiểu Liễu bị Sở Lam nuốt không còn một mảnh.
Sở Lam đứng lên, lạnh lùng liếm môi, nói: “Có chút tanh, không tồi.”
Tiểu Liễu chân vẫn đang mở ra, sững sờ nhìn hắn.
Sở Lam xấu xa cười, cầm hạ thân sớm đã cứng lên nóng hổi tựa gần vào khuôn mặt Tiểu Liễu. (-.-)
“Đến phiên ngươi giúp ta làm, không được từ chối!”
Tiểu Liễu ngày trước đã nhiều lần làm qua loại chuyện này, tuy lần nào cũng là không tình nguyện, nhưng kinh nghiệm so với Sở Lam dĩ nhiên nhiều hơn. Y cẩn thận cúi xuống hầu hạ hắn. Sở Lam thoải mái, thiếu chút nữa chân mềm nhũn, nắm tóc Tiểu Liễu ra sức ấn ra ấn vào, nhưng Tiểu Liễu lại không hề chống cự, chỉ nghĩ thầm trong lòng rằng: “Vì sao vóc người mình so với hắn đã nhỏ, mà chỗ đó cũng nhỏ hơn rất nhiều a?”(=.=)
Sở Lam thỏa mãn cúi xuống, đẩy Tiểu Liễu nằm trên giường, quả nhiên muốn làm đến cùng.
Nằm ở dưới thân Sở Lam, Tiểu Liễu nghe được tiếng thở gấp không dứt của hắn. Bằng kinh nghiệm từng trải, y cũng biết người nọ sẽ không dừng lại ở đây, toàn thân y liền căng cứng, cũng không dám hô hấp. Nhưng y đâu ngờ rằng, Sở Lam sau khi thở hổn hển một trận, đột nhiên liền nhảy xuống giường, ngực phập phồng, nửa luyến tiếc, nửa căm tức nhìn y: “Đồ gầy như que củi!”
Tiểu hài nhi nhìn hắn ngơ ngác.
“Đi ngủ!” Sở Lam kêu to, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại hồng lên từng tầng. Nhìn hắn vội vã đi ra khỏi động, Tiểu Liễu lại càng thêm ngơ ngác. Nhưng quả thật từ trước đến nay chưa thấy người nào tuấn tú như vậy, ngay cả nổi giận mà cũng vẫn trông thật đẹp.
Đợi Sở Lam lần thứ hai lấy tay giải quyết xong, bước vào trong động, Tiểu Liễu đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ mà say giấc nồng.
Sở Lam móc ra từ trong ngực một hộp ngọc lục sắc, vốn định bôi lên hậu đình của tiểu hài nhi để chữa thương nhưng lúc này cũng ngại không dám, đành nhảy lên giường ôm chầm tiểu hài nhi cùng đi ngủ.
***
Một đêm yên ắng. Sáng sớm hôm sau, thủ hạ Sở Lam bên ngoài động khẽ hô lên: “Công tử!”
Sở Lam nghe xong liền nhíu mày, nhìn xuống thấy tiểu hài nhi đang vùi đầu vào ngực mình vẫn chưa tỉnh lại, hắn mới nhẹ nhàng động đậy.
Thị vệ của Sở Lam canh giữ quy củ ngoài động, không dám nhìn trộm, thấy Sở Lam đi ra mới bẩm báo: “Công tử, thư của lão phu nhân.” tay đưa bồ câu buộc thư dâng tới.
Sở Lam mở ra, vừa liếc mắt qua khóe miệng đã nhếch lên, thì ra là tin báo Võ lâm đại hội năm nay tổ chức sớm hơn dự kiến, mẫu thân muốn hắn phải khởi hành ngay ngày hôm nay.
“Còn có, không thể tìm thấy Thu cô nương.”
Sở Lam nhíu mi.
Tên thủ hạ tiếp tục hồi bẩm: “Tiểu Chanh và mấy a hoàn đều bị đánh ngất. Khi Tề thiếu gia cùng tiểu thư quay trở về đã không thấy nàng đâu, hai người họ đã đi tìm suốt đêm qua.”
Sở Lam không hề kinh ngạc, thầm nghĩ, sư tỷ, lần này quả nhiên vẫn không khiến ngươi hồi tâm chuyển ý. Hắn nhìn bọn thủ hạ đang chờ nhận lệnh, cười nói: “Chúng ta không cần quá lo lắng, cứ ngụ tại đây vài ngày, mùng năm xuất phát.”
Hắn vô thức quay đầu lại xem xét trong động, còn ba ngày nữa là đến mùng năm, vậy tiểu hài nhi kia…Nghĩ mà trong lòng đầy sốt ruột.
Tiểu Liễu bị gọi tỉnh dậy, rửa mặt rồi húp cháo, húp xong lại bị Sở Lam bế xốc lên giường.
Sở Lam lấy ra bộ lục hạp liệu thương thánh dược, tâm nghĩ, chỉ cần bôi thuốc này là đến chiều tối đã có thể khỏi, ngực đột nhiên đập thình thịch.
“Cởi quần ra.”
Tiểu Liễu kinh ngạc. Hôm qua y cùng cái tên ác thiểu (thiếu niên hư hỏng)này ngủ cùng giường ư, vậy sao lại có thể ngủ ngon đến như vậy.
Y không rõ mình đối với Sở Lam là loại tình cảm gì, có lúc thì ghét hắn, hận hắn, lúc lại cảm thấy có chút cảm kích biết ơn, sau đó lại là buồn bực, còn cả một thứ cảm giác nào đó không rõ ràng nữa. Thế nhưng lúc này thấy hắn sắc mặt kì quái, bắt y cởi quần, trong lòng không khỏi hoảng sợ mà lui về phía sau.
“Uy, ngoan ngoãn nghe lời ta, mau cởi quần ra.”
Tiểu Liễu vẫn là bất động.
“Ta nói chưa đủ hả, cởi quần ra ta bôi dược cho ngươi!” Nói xong, Sở Lam đem cái lục hạp tử ném lên trên giường.
Tiểu Liễu nhìn lục hạp tử tinh xảo không gì sánh được nọ, biết đó chính là một vật phẩm giá trị, nhưng lại thầm nghĩ, ta có vấn đề gì mà phải bôi dược?
Sở Lam bản tính vốn không kiên nhẫn nay lại thấy y cứ bất động, bực mình tiến thẳng vài bước, vén tay áo lên, rồi đem quần y lột xuống. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, rốt cuộc hắn cũng rút ra được kết luận, đối với cái loại tiểu hài nhi này chỉ có cách trực tiếp hành động, nói mãi cũng chỉ vô ích mà thôi.
Không đợi Tiểu Liễu phản ứng, hắn đã nói tiếp: “Người ngươi gầy ốm như vậy, có cái gì ta còn chưa thấy qua, mau bôi dược.” Hắn một mặt nói, một mặt mở nắp lục ngọc hạp trên giường, lộ ra bên trong là dung dịch dược cao trong suốt óng ánh.
Hắn nói thì hay, nhưng kỳ thực cũng không dám tự mình làm, chỉ có thể để cho Tiểu Liễu tự bôi dược.
Tiểu Liễu cuối cùng cũng hiểu, bất quá vết thương phía sau cũng không sâu lắm, y chịu đã quen nên không hề nhớ tới. Y nhìn thứ dược cao kia, biết là thứ tốt, thế nhưng chẳng lẽ lại phải tự làm trước mặt người nọ ư?
Y nhìn Sở Lam, lại không dám mở miệng bảo hắn đi ra chỗ khác, còn đang do dự thì Sở Lam đã hết nhịn nổi…
“Bôi dược ngươi cũng không làm được? Nằm úp sấp xuống, mông nâng lên, tay chấm chút dược rồi lần xuống nơi bị thương mà bôi một lớp. Dược này là bí kíp của Sở gia ta a, người bên ngoài muốn cầu cũng không được đâu.”
Tiểu Liễu đương nhiên biết cách bôi dược, nhưng nghe Sở Lam miêu tả như vậy thì càng thêm không tình nguyện.
“Ngươi!” Sở Lam phát hỏa, lại thấy tiểu hài nhi đang sợ hãi nhưng vẫn không chịu khuất phục, cơn nộ khí đành nuốt ngược vào trong bụng.
Hắn lao tới ôm lấy thắt lưng tiểu hài nhi, ngón tay điểm chút dược cao rồi luồn vào.
Tiểu Liễu xấu hổ, lúng túng sợ hãi, ngón tay của Sở Lam cũng đã tiến vào trong. Y căng thẳng, liều mạng co chặt lại khiến ngón tay của hắn khó khăn chật vật, không đi vào được.
Sở Lam trấn an tiểu hài nhi, bảo y ngoan ngoãn một chút để hắn giúp y thượng dược mới mau khỏi. Thế nhưng nhìn Tiểu Liễu khiếp đảm, phía bên trong lại càng thêm co chặt, khiến hắn suýt nữa vì nhịn dục hoả bạo phát mà nghẹn chết. Hắn là đại thiếu gia, đã bao giờ phải chịu uất ức bất lực như thế này đâu cơ chứ.
“Sở Liễu!” Sở Lam hô.
Bất ngờ nghe tiếng gọi, lại bị Sở Lam sờ soạng thắt lưng, Tiểu Liễu hai tay siết chặt mền chăn trên giường, ngơ ngẩn nhớ lại chuyện tối hôm qua, phía sau nhất thời thả lỏng, Sở Lam nhanh nhẹn nhấn ngón tay vào.
Bên trong thật chặt.
Sở Lam nuốt nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.