Chương 80: Một thời đại mới của Đại Thanh bắt đầu
Hân Hân Hướng Vinh
23/08/2016
Khi vào giữa thu Khang Hi năm 57, bệnh nặng mới khỏi, cơ thể Khang sư
phụ mặc dù căn bản là tốt lắm, nhưng thể lực lại không bằng trước, tinh
thần rất kém cỏi, trên triều chánh căn bản là Tứ a ca can hiệp quản lý.
Buông chánh sự ra, Khang sư phụ càng có nhiều thời gian nhàn hạ ngậm kẹo đùa cháu. Hoằng Lịch là hoàng tôn sau Thanh nhi được sủng ái nhất.
Chuyến đi Anh quốc của Sở Sở và Thanh nhi cũng chết từ trong trứng nước, bởi vì thân thể Khang sư phụ ba ngày hai bữa đau đầu nhức óc. Trải qua
cơn bệnh nặng lúc trung thu Khang sư phụ đối với Tâtin dùng, cho nên
trên căn bản mỗi lần đều khiến Sở Sở đưa chút thuốc tây phục dụng, hoặc
là tiêm cái gì đó.
Sở Sở cũng làm hết sức, từ trên ẩm thực điều chỉnh cho Khang sư phụ khỏe mạnh hơn, nhưng hiệu quả quá nhỏ, đến Khang Hi năm 61, Khang sư phụ lần nữa nằm trên giường không dậy nổi, bình yên trên triều đình rốt cuộc bị đánh rách, cho dù Bát a ca không chủ động, tất cả mọi người trong Bát gia đảng vẫn là tập kết toàn bộ lực lượng đánh một trận cuối cùng. Bát gia đảng đem toàn bộ hy vọng đặt ở trên người Long Khoa Đa. Mọi người đều biết, Long Khoa Đa hôm nay là Cửu môn Đề đốc, cho dù đánh nhau với binh lực kỳ doanh ngoài cũng khó phân thắng thua.
Vả lại Khang Hi nghỉ ở Sướng Xuân Viên ngoài thành, kinh thành thực tế là tòa thành trống, nếu như tin tức Khang Hi hoăng thệ vừa truyền ra, cửu môn sẽ bị phong tỏa, Bát a ca khoác hoàng bào, cho dù Tứ a ca có chiếu thư truyền ngôi cũng chỉ là uổng công, ván đã đóng thuyền, cho nên lôi kéo Long Khoa Đa có thể nói là cơ hội duy nhất có thể lật ngược tình thế của Bát gia đảng hôm nay. Vả lại kỳ nhân Long Khoa Đa thường đung đưa trái phải, cũng đã từng là người Bát gia đảng không phải sao? Lại nói Đông gia dù sao không phải cùng một lòng với Tứ gia, cho nên một năm này Bát gia đảng động tác thường xuyên, Long Khoa Đa có thái độ gì đây?
Long Khoa Đa quả thật động lòng, Bát gia đảng ra điều kiện quá mê người, sau khi đại sự thành hứa hẹn cho hắn một Thiết Mạo Tử Vương, phải biết từ khi Đại Thanh khai quốc đến nay trừ tam phiên còn không có một vương gia khác họ, chớ nói chi là Thiết Mạo Tử Vương được truyền thừa. Mà Long Khoa Đa cũng giống như Niên Canh Nghiêu, cơ hồ đều là vì lợi ích nhiều nhất, liền khuynh hướng chuyển sang bên kia. Thứ người như thế này biết cái gì là trung nghĩa, cho nên có chút dị động mờ ám, Long Khoa Đa đung đưa không ngừng, khiến không khí trong kinh thành chưa từng yên ổn, cho dù tin chiến thắng Tây Bắc liên tiếp cũng không cách nào hòa tan không khí mạo hiểm khẩn trương trong kinh thành.
*Thiết Mạo Tử Vương: tiếng Trung: 铁帽子王, là tên gọi những vương tước thế tập võng thế dưới thời nhà Thanh, Trung Quốc. Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, nhưng sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con.
*Tam phiên tức 3 vị vương từng là hàng tướng của nhà Minh gồm có Bình Tây vương Ngô Tam Quế ở Vân Nam, Bình Nam vương Thượng Khả Hỷ ở Quảng Đông và Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung ở Phúc Kiến. color=“gray”>
Tháng mười Khang Hi năm 61, bên trong phòng ngủ của Sướng Xuân Viên, Khang Hi bệnh rất nặng, mấy ngày liền không có ăn uống gì, trên mặt gầy gò, xương má nhô lên thật cao, không có khí phách thiên cổ nhất đế, chỉ là sự già nua bệnh tật của một ông lão sắp chết. Ba ngày trước Khang Hi thỉnh thoảng hôn mê, thỉnh thoảng thanh tỉnh. Sáng sớm hôm nay tinh thần ngược lại đột nhiên khá hơn, Sở Sở ở Sướng Xuân Viên đã một tháng hầu hạ ngày đêm không rời, từ sắc mặt xám trắng của Sở Sở, Tứ a ca biết hoàng a mã chỉ sợ là đại nạn đã tới rồi.
Sáng sớm hôm nay, Khang Hi rất ngoài dự đoán, vả lại muốn ăn thứ gì đó, tinh thần rất là tốt, thần trí cũng rất thanh tỉnh. Từ Lý Đức Toàn đến tiểu Thanh nhi, Hoằng Lịch đều hết sức cao hứng, nhưng Sở Sở lại không cao hứng nổi, đủ loại hiện tượng đều giống như biểu hiện hồi quang phản chiếu. Sau khi Khang sư phụ ăn vào nửa bát cháo nhỏ, vẫy tay cho lui mọi người, để một mình Sở Sở lại.
Sau khi mọi người rời khỏi đây, trong phòng dị thường trống trải có chút thê lương, ánh mắt mờ tối của Khang Hi thoáng qua một tia sáng sắc nói:
“Nha đầu, bây giờ có thể nói cho trẫm, con rốt cuộc là từ đâu tới đây?”
Sở Sở không khỏi ngẩn ra, vạn vạn không nghĩ tới Khang sư phụ sẽ ở cái thời khắc cuối cùng này hỏi cái vấn đề này, nghĩ một lát, Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn Khang Hi, nói:
“Con là từ ba trăm năm sau tới, cụ thể là tại sao, con cũng không hiểu, tỉnh dậy đã đến nơi này, cho nên tất cả mọi chuyện con đều là biết trước, cũng không phải con thông minh đa năng tài giỏi, nói một cách thẳng thừng, con so với tất cả mọi người nơi này nhiều hơn ba trăm năm trí khôn!”
Khang Hi khẽ cười nói:
“Không trách được con so với tiên tri còn linh hơn, từ chuyện làm mưa nhân tạo ở Trực Đãi Sơn Đông đến chuyện thu nhận Lý Vệ, trẫm đã có loại cảm giác này, giống như con đã sớm biết tất cả!”
Khang Hi quan sát Sở Sở ngồi ở trước giường, hơn hai mươi năm một chút biến hóa cũng không có, vẫn là bộ dạng mười sáu mười bảy, vẫn là mặt mày bình thường, lại theo năm tháng lịch lãm càng ngày càng tôi luyện ra một loại phong hoa đậm đà, cho dù không thể khuynh quốc, cũng có thể khuynh thành rồi. Dù sao dáng ngoài nghiêng lệ kia sao so được với nội tâm phong phú, cho nên lâu năm như vậy Tứ tiểu tử rốt cuộc vẫn làm được, khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi uống, mặc dù mình không tán thành lắm, nhưng đặt trên người nha đầu này ngược lại rất là đáng giá.
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Khang Hi nói:
“Ta hiểu biết rõ con cùng đứa bé Hoằng Lịch kia có tâm kết, nhưng nhìn chung trong những tôn tử của trẫm cũng chỉ có nó là có thể là quân vương giữ vững sự nghiệp!”
Ánh mắt Sở Sở chợt lóe nói:
“Ngài lựa chọn không sai!”
Sở Sở nghĩ Tiểu Kiền mặc dù xa hoa lãng phí, nhưng thành tích cũng không tệ lắm, Khang Hi thở dài thật thấp tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc Thanh nhi không phải là nam nhi, nếu như vậy, trẫm cần gì phí tâm dạy Hoằng Lịch!”
Sở Sở trầm mặc không nói lời nào, Khang Hi lại nói:
“Trẫm biết con cùng lão Cửu ở Anh quốc làm ăn rất lớn, cũng thật sớm chuẩn bị đường lui, chỉ là trẫm vẫn hi vọng con có thể bồi lão Tứ mấy năm, dù sao trẫm ném cho nó bao nhiêu cục diện rối rắm, con cũng biết mà!”
Nói đến đây, ngừng tạm từ bên gối lấy ra thánh chỉ đưa cho Sở Sở nói:
“Một lát, con mau cầm thánh chỉ này đi tới phủ lão Thập Tam!”
Tiếp đó lại lấy ra một cái khác, nói:
“Cái này con nhận lấy, là cho con, về sau hữu dụng cũng chưa biết chừng, dạy Hoằng Lịch vẫn khá ít ngày, tâm tính còn chưa có quá lộ, nhưng trẫm cảm giác nó đối với con là có chút hận ý!”
Hốc mắt Sở Sở nóng lên nhỏ một chuỗi nước mắt, vạn vạn không nghĩ tới Khang Hi trước khi chết lại cho chính mình một bùa hộ thân, phương diện này mình quả thật so với tất cả con trai con gái của Khang Hi còn may mắn hơn rất nhiều. Giao cho nhiều chuyện như vậy xong, Khang Hi có chút chống đỡ không nổi nặng nề thở dốc mấy cái, giọng nói dồn dập:
“Con mau đi đi, kêu Lý Đức Toàn đi vào!”
Lúc tinh thần Khang Hi đã không còn tốt như lúc nãy nữa. Giống như con cá mắc cạn ở trên bờ không có sức sống, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ lấy thánh chỉ, nhanh chóng cho gọi Long Khoa Đa, Lý Quang, Trương Đình Ngọc tới trước kiến giá, cho gọi các vương công bối lặc bên ngoài hầu chỉ.
Sở Sở thầm nghĩ: Khang Hi thật sự là thiên vị ghê gớm, trong lịch sử đều nói ông ấy thích Thập Tứ, thích Thập Bát, nhưng Sở Sở cảm thấy ông ta nghiêng về nhất vẫn là Tứ a ca Dận Chân. Thời khắc như vậy, Long Khoa Đa làm Cửu môn Đề đốc, nếu không từ trong thành đến Sướng Xuân Viên, tương đương với mất tất cả quyền hành, mà thánh chỉ trong tay mình, nếu như mình đoán không sai, nhất định là Khang Hi cho Tứ a ca tầng bảo hiểm thứ hai để đăng vị.
Dù sao chuyện Thập Tam trung thành nhất với Tứ a ca ai cũng rõ ràng. Sở Sở lặng lẽ ra khỏi phòng sách, chạm mặt Hoằng Lịch càng ngày càng già dặn, không oán Khang sư phụ lo lắng, chính là mình cũng cảm thấy ánh mắt Tiểu Kiền có lúc nhìn mình, mỗi lần có một chút ác độc khó có thể che giấu, làm cho lòng người lạnh lẽo. Mắt Hoằng Lịch quét qua thánh chỉ trong tay Sở Sở không khỏi sửng sốt, nhưng là ở trên lễ tiết vẫn không thể bắt bẻ, tiến lên thi lễ nói:
“Trắc phúc tấn cát tường, ngài đây là...”
Sở Sở gật đầu một cái không có trả lời hắn, vẫn đi thẳng, Hoằng Lịch khó lường nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Sở, âm thầm nắm quyền.
Hôm nay quả thật rất khẩn trương, Sở Sở muốn vào thành vẫn bị ngăn ở ngoài cửa thành. Giữ cửa không phải là người khác, chính là Tiểu Thập Thất tương đối được cưng chiều sau này. Sở Sở biết được năm ngoái, Thập Thất liền theo Long Khoa Đa lịch lãm, hôm nay cũng có tiền đồ, chỉ là Sở Sở nhớ hắn thực sự thuộc Tứ gia đảng, hôm nay ngăn lại đường đi của mình, cũng hiểu là tại sao.
Tiểu Thập Thất cùng Sở Sở mặc dù không tính là quá quen, nhưng mà vẫn từng có mấy lần tiếp xúc, biết phân lượng Sở Sở, vì vậy mặc dù ngăn nàng nhưng mà vẫn là tự mình giải thích nói: Long Khoa Đa mới vừa nhận lệnh ra khỏi thành, giao phó hắn không có thủ dụ không thể để người nào vào thành.
Sở Sở có chút dở khóc dở cười thầm nói: đều nói tiểu tử này thông minh, liền việc này xem ra quả thật ngu ghê gớm, biết thánh chỉ là không thể lộ vào lúc này, nhanh chóng lấy ra
“Như vậy ta có thể tiến vào sao?”
Thập Thất có chút muốn nói lại thôi, nghĩ một lát, mỉm cười tiến tới bên tai Sở Sở nói:
“Thật ra thì hiện tại trong thành rất loạn, chính ngài một người có chút không ổn thỏa!”
Sở Sở ngược lại nhất thời hiểu, cười như không cười nói:
“Không bằng ngươi và ta cùng đi vào đi, có ngươi hộ giá vẫn an toàn hơn!”
Gãi đúng chỗ ngứa, mặt mày Thập Thất hớn hở nói:
“Như vậy cũng được, chuyện thủ cửa thành này thật chán, gia đã sớm không muốn làm rồi, đi theo Tứ tẩu cũng làm cho huynh đệ một chuyện vẫn tốt hơn!”
Sở Sở bật cười nói:
“Ngươi thật ra hết sức cơ trí, ta đều hoài nghi ngươi là cố ý ở chỗ này chờ ta, kề cận ta!”
Thập Thất xin lỗi gãi gãi đầu nói:
“Hắc hắc không dối gạt Tứ tẩu, ngạch nương đệ nói qua với đệ, vừa loạn lên ai cũng đừng tìm, liền theo ngài chính xác không sai được, đám nương nương trong cung đều nói ngài là yêu quái biết coi bói đó!”
Sở Sở dở khóc dở cười nói:
“Được rồi, cùng yêu quái đi làm chuyện đứng đắn đi!”
Cứ như vậy có Tiểu Thập Thất hộ giá, đi rất nhanh tới bên ngoài cửa phủ Thập Tam. Bên ngoài cửa lớn có thị vệ hoàng gia canh giữ, cửa chính có chút loang lổ, khóa đồng trên cửa cũng nhợt nhạt đi rồi. Cửa chính mười năm cũng không mở ra, có thể nghĩ nhất định đầy mạng nhện, bình thường ra vào, đưa nhu phẩm cần thiết cho cuộc sống đại khái đều là từ cửa nách đi vào, ngoài cửa lớn đã mười năm không có người nào tới, thật không nghĩ tới Sở Sở sẽ đến đệ Thập Tam ca, không khỏi nhỏ giọng nói:
“Tứ tẩu, ngài tới nơi này làm gì, nơi này chính là phủ Thập Tam ca, người xem, trên cửa còn dán niêm phong!”
Sở Sở nhất thời sinh ra cảm khái, nghĩ đến chuyện cùng Thập Tam Thập Tứ chơi đùa giống như đang ở ngày hôm qua, hôm nay cửa lớn lụn bại như thế, Thập Tam sẽ là hình dáng gì đây, Sở Sở suýt nữa mất đi dũng khí đi vào, nhưng thánh chỉ trong tay không chỉ là bảo hiểm của Tứ a ca, mà càng là ánh mặt trời duy nhất chiếu vào mười năm xám xịt trong cuộc đời của Thập Tam, thở dài một tiếng cũng không để ý Thập Thất nói đâu đâu, rút ra thánh chỉ lớn tiếng nói:
“Thánh chỉ Vạn Tuế Gia đến, lệnh Ái Tân Giác La Dận Tường tiếp chỉ!”
Thị vệ hoàng gia nhanh chóng quỳ đầy đất, qua một lúc lâu cửa chính ken két ken két mở ra, Sở Sở mang theo Thập Thất đi vào. Bên trong nhìn qua tạm được, so bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Đại khái là có nô tài sửa sang lại. Trong đình rộng rãi một bóng dáng tang thương cùng phía sau đông đảo thê thiếp con trai con gái đang quỳ, Sở Sở âm thầm gật đầu, Khang Hi ở phương diện này vẫn còn có tình người, tối thiểu cấm chừng vẫn còn có thê thiếp con cái bầu bạn, cũng không coi là quá thê lương đau khổ.
Dận Tường cùng thê thiếp phía sau cửa cũng ngẩng đầu nhìn Sở Sở cùng Thập Thất, trong mắt là hi vọng sáng quắc. Sở Sở duy nhất thấy chính là đích phúc tấn Dận Tường - Triệu Giai thị. Nhớ ban đầu là đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, hôm nay tính cả mười năm mất trí nhớ đã hơn hai mươi năm. Thiếu phụ xinh đẹp năm đó đã nghiễm nhiên bị năm tháng khắc lên dấu vết rất sâu, không còn phong hoa nữa. Thập Tam có chút trố mắt, nhìn Sở Sở kiều diễm như cũ, không khỏi có loại cảm giác trở lại quá khứ, nhưng làm sao có thể, nghĩ đến mình bên tóc mai đã trắng, không khỏi thở dài thật thấp, năm tháng đối xử tử tế duy nhất cũng chỉ có nha đầu này thôi.
Bộ dạng Thập Tam lại làm lòng Sở Sở rất chua xót, chỉ là mười năm quang cảnh, Thập Tam ban đầu hăng hái tiêu sái sảng khoái, đã chán chường thành một người đàn ông trung niên bình thường. Mười năm giam cầm không khỏi phai mờ chí hướng một người đàn ông, phai mờ ánh sáng lóng lánh trong mắt đã từng có. Hôm nay Thập Tam ở cục diện đáng buồn, không thuận mắt, con ngươi quét qua thánh chỉ trong tay Sở Sở, lại lần nữa trong mắt nâng tinh quang sáng lạn vô cùng. Sở Sở hơi yên tâm, mở ra thánh chỉ tuyên đọc, lần đầu nhận thánh chỉ đi đọc, Sở Sở còn có chút không quen, chủ yếu đối với thánh chỉ tỏ vẻ nho nhã có chút mâu thuẫn, nói đơn giản chính là lệnh Thập Tam cầm thánh chỉ đi kỳ doanh ngoài thành mang binh vào cung hộ giá, những người không ph tân quân giết không cần hỏi, vả lại đặc lệnh Thập Tam là một trong những đại thần phụ chính.
Thập Tam có chút kích động nhận lấy thánh chỉ, có chút bi thương hỏi:
“Chẳng lẽ hoàng a mã...”
Nói còn chưa dứt lời, ngoài thành chuông tang thùng thùng vang lên, làm người ta cảm thấy tim đập nhanh, Sở Sở nói:
“Đừng nói những chuyện này nữa, mau ra thành, Thập Thất cùng Thập Tam cùng đi, cần phải bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Sướng Xuân Viên!”
Nói xong mấy người chia nhau lên ngựa cấp tốc ra thành.
Thời điểm Sở Sở đến Sướng Xuân Viên tất cả đều kết thúc, Long Khoa Đa sau cùng vẫn là lựa chọn Tứ a ca, cho nên Tứ a ca Dận Chân danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị hoàng đế, vả lại đối với đảng Bát a ca coi như vẻ mặt ôn hoà, không chỉ có không có giáng tội, ngược lại có phong thưởng, phong ba kế vị gây oanh oanh liệt liệt trong lịch sử cũng rất bình thản kết thúc.
Tháng mười năm Khang Hi thứ 61, Tứ a ca lên ngôi vị hoàng đế lấy niên hiệu Ung Chính. Di thể Khang Hi tối nay dời vào đại nội phát tang không đề cập tới, Đại Thanh đưa tiễn thiên cổ nhất đế đi, chính thức tiến vào một kỷ niên mới. Cho dù Tứ a ca cũng chính là Ung Chính không nguyện ý như thế nào. Ở mùa xuân năm Ung Chính đầu tiên, Sở Sở vẫn mang theo Thanh nhi đi hải ngoại, vừa đi chính là một năm. Nếu không phải Ung Chính tự mình viết thư ba phen hai lần thúc giục, Sở Sở và Thanh nhi thật tính toán ở lại Anh quốc luôn, Sở Sở còn may, chính là Thanh nhi hoàn toàn bị phong tình Luân Đôn mê hoặc.
Bây giờ Cửu a ca đã không phải là a ca trước kia, ở trong giới quý tộc có danh tiếng rất tốt, vả lại tuyệt đối được xưng tụng thủ phủ, bên cạnh trang viên Sở Sở xây tòa thành rất lớn, vừa có rất nhiều phong cách của Trung Quốc ở bên trong, vừa có rất nhiều kiến trúc hiện đại. Những mưa gió ở Đại Thanh triều Cửu a ca đã sớm biết, quả nhiên so với những lời Sở Sở ban đầu nói cùng mình không sai biệt. Sau khi bi thương một hồi lại buông ra, dù sao Sở Sở đã nói với hắn, đời sau rất là sùng bái hoàng a mã, chuyện này không phải là chuyện hoàng a mã trọn đời theo đuổi s
Sở Sở cân nhắc liên tục vẫn quyết định không nói chuyện Bát a ca với hắn, đỡ phải để hắn bộc phát nghĩa khí trở về thì nguy. Thật vất vả tránh thoát phong ba cửu long đoạt đích, dính líu vào nữa liền quá oan.
Mùa xuân năm Ung Chính thứ hai, Sở Sở và Thanh nhi trở lại kinh thành, hôm nay ngự tiền tổng quản là Cao Vô Dung, đây chính là vua nào triều thần nấy thực tế nhất. Tứ a ca vẫn có thói quen ở tại Viên Minh Viên, ở vườn phía Nam xây thêm Quang Minh đại điện cùng Cần Chính điện với nội các, lục bộ, Quân Cơ xứ, lấy tên là “Tị Thanh” nghe báo cáo và quyết định sự vụ. Nơi này thực tế trở thành một hành cung của người khác, thuộc về Viên Minh Viên của Ung Chính.
Sở Sở và Thanh nhi theo Cao Vô Dung bước vào Viên Minh Viên thì suýt nữa không nhận ra được, quả thật trang nghiêm túc mục, không hưu nhàn nhà riêng lúc trước nữa, có thiên tử dừng chân, lâm viên ngày xưa nghiễm nhiên đã là cung điện hoàng gia.
Sở Sở cũng làm hết sức, từ trên ẩm thực điều chỉnh cho Khang sư phụ khỏe mạnh hơn, nhưng hiệu quả quá nhỏ, đến Khang Hi năm 61, Khang sư phụ lần nữa nằm trên giường không dậy nổi, bình yên trên triều đình rốt cuộc bị đánh rách, cho dù Bát a ca không chủ động, tất cả mọi người trong Bát gia đảng vẫn là tập kết toàn bộ lực lượng đánh một trận cuối cùng. Bát gia đảng đem toàn bộ hy vọng đặt ở trên người Long Khoa Đa. Mọi người đều biết, Long Khoa Đa hôm nay là Cửu môn Đề đốc, cho dù đánh nhau với binh lực kỳ doanh ngoài cũng khó phân thắng thua.
Vả lại Khang Hi nghỉ ở Sướng Xuân Viên ngoài thành, kinh thành thực tế là tòa thành trống, nếu như tin tức Khang Hi hoăng thệ vừa truyền ra, cửu môn sẽ bị phong tỏa, Bát a ca khoác hoàng bào, cho dù Tứ a ca có chiếu thư truyền ngôi cũng chỉ là uổng công, ván đã đóng thuyền, cho nên lôi kéo Long Khoa Đa có thể nói là cơ hội duy nhất có thể lật ngược tình thế của Bát gia đảng hôm nay. Vả lại kỳ nhân Long Khoa Đa thường đung đưa trái phải, cũng đã từng là người Bát gia đảng không phải sao? Lại nói Đông gia dù sao không phải cùng một lòng với Tứ gia, cho nên một năm này Bát gia đảng động tác thường xuyên, Long Khoa Đa có thái độ gì đây?
Long Khoa Đa quả thật động lòng, Bát gia đảng ra điều kiện quá mê người, sau khi đại sự thành hứa hẹn cho hắn một Thiết Mạo Tử Vương, phải biết từ khi Đại Thanh khai quốc đến nay trừ tam phiên còn không có một vương gia khác họ, chớ nói chi là Thiết Mạo Tử Vương được truyền thừa. Mà Long Khoa Đa cũng giống như Niên Canh Nghiêu, cơ hồ đều là vì lợi ích nhiều nhất, liền khuynh hướng chuyển sang bên kia. Thứ người như thế này biết cái gì là trung nghĩa, cho nên có chút dị động mờ ám, Long Khoa Đa đung đưa không ngừng, khiến không khí trong kinh thành chưa từng yên ổn, cho dù tin chiến thắng Tây Bắc liên tiếp cũng không cách nào hòa tan không khí mạo hiểm khẩn trương trong kinh thành.
*Thiết Mạo Tử Vương: tiếng Trung: 铁帽子王, là tên gọi những vương tước thế tập võng thế dưới thời nhà Thanh, Trung Quốc. Thông thường các vương gia truyền tước lại cho con trai mình, nhưng sẽ bị giáng xuống một cấp; chỉ có các Thiết mạo tử vương là được giữ nguyên tước vị khi truyền lại cho con.
*Tam phiên tức 3 vị vương từng là hàng tướng của nhà Minh gồm có Bình Tây vương Ngô Tam Quế ở Vân Nam, Bình Nam vương Thượng Khả Hỷ ở Quảng Đông và Tĩnh Nam vương Cảnh Tinh Trung ở Phúc Kiến. color=“gray”>
Tháng mười Khang Hi năm 61, bên trong phòng ngủ của Sướng Xuân Viên, Khang Hi bệnh rất nặng, mấy ngày liền không có ăn uống gì, trên mặt gầy gò, xương má nhô lên thật cao, không có khí phách thiên cổ nhất đế, chỉ là sự già nua bệnh tật của một ông lão sắp chết. Ba ngày trước Khang Hi thỉnh thoảng hôn mê, thỉnh thoảng thanh tỉnh. Sáng sớm hôm nay tinh thần ngược lại đột nhiên khá hơn, Sở Sở ở Sướng Xuân Viên đã một tháng hầu hạ ngày đêm không rời, từ sắc mặt xám trắng của Sở Sở, Tứ a ca biết hoàng a mã chỉ sợ là đại nạn đã tới rồi.
Sáng sớm hôm nay, Khang Hi rất ngoài dự đoán, vả lại muốn ăn thứ gì đó, tinh thần rất là tốt, thần trí cũng rất thanh tỉnh. Từ Lý Đức Toàn đến tiểu Thanh nhi, Hoằng Lịch đều hết sức cao hứng, nhưng Sở Sở lại không cao hứng nổi, đủ loại hiện tượng đều giống như biểu hiện hồi quang phản chiếu. Sau khi Khang sư phụ ăn vào nửa bát cháo nhỏ, vẫy tay cho lui mọi người, để một mình Sở Sở lại.
Sau khi mọi người rời khỏi đây, trong phòng dị thường trống trải có chút thê lương, ánh mắt mờ tối của Khang Hi thoáng qua một tia sáng sắc nói:
“Nha đầu, bây giờ có thể nói cho trẫm, con rốt cuộc là từ đâu tới đây?”
Sở Sở không khỏi ngẩn ra, vạn vạn không nghĩ tới Khang sư phụ sẽ ở cái thời khắc cuối cùng này hỏi cái vấn đề này, nghĩ một lát, Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn Khang Hi, nói:
“Con là từ ba trăm năm sau tới, cụ thể là tại sao, con cũng không hiểu, tỉnh dậy đã đến nơi này, cho nên tất cả mọi chuyện con đều là biết trước, cũng không phải con thông minh đa năng tài giỏi, nói một cách thẳng thừng, con so với tất cả mọi người nơi này nhiều hơn ba trăm năm trí khôn!”
Khang Hi khẽ cười nói:
“Không trách được con so với tiên tri còn linh hơn, từ chuyện làm mưa nhân tạo ở Trực Đãi Sơn Đông đến chuyện thu nhận Lý Vệ, trẫm đã có loại cảm giác này, giống như con đã sớm biết tất cả!”
Khang Hi quan sát Sở Sở ngồi ở trước giường, hơn hai mươi năm một chút biến hóa cũng không có, vẫn là bộ dạng mười sáu mười bảy, vẫn là mặt mày bình thường, lại theo năm tháng lịch lãm càng ngày càng tôi luyện ra một loại phong hoa đậm đà, cho dù không thể khuynh quốc, cũng có thể khuynh thành rồi. Dù sao dáng ngoài nghiêng lệ kia sao so được với nội tâm phong phú, cho nên lâu năm như vậy Tứ tiểu tử rốt cuộc vẫn làm được, khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi uống, mặc dù mình không tán thành lắm, nhưng đặt trên người nha đầu này ngược lại rất là đáng giá.
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, Khang Hi nói:
“Ta hiểu biết rõ con cùng đứa bé Hoằng Lịch kia có tâm kết, nhưng nhìn chung trong những tôn tử của trẫm cũng chỉ có nó là có thể là quân vương giữ vững sự nghiệp!”
Ánh mắt Sở Sở chợt lóe nói:
“Ngài lựa chọn không sai!”
Sở Sở nghĩ Tiểu Kiền mặc dù xa hoa lãng phí, nhưng thành tích cũng không tệ lắm, Khang Hi thở dài thật thấp tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc Thanh nhi không phải là nam nhi, nếu như vậy, trẫm cần gì phí tâm dạy Hoằng Lịch!”
Sở Sở trầm mặc không nói lời nào, Khang Hi lại nói:
“Trẫm biết con cùng lão Cửu ở Anh quốc làm ăn rất lớn, cũng thật sớm chuẩn bị đường lui, chỉ là trẫm vẫn hi vọng con có thể bồi lão Tứ mấy năm, dù sao trẫm ném cho nó bao nhiêu cục diện rối rắm, con cũng biết mà!”
Nói đến đây, ngừng tạm từ bên gối lấy ra thánh chỉ đưa cho Sở Sở nói:
“Một lát, con mau cầm thánh chỉ này đi tới phủ lão Thập Tam!”
Tiếp đó lại lấy ra một cái khác, nói:
“Cái này con nhận lấy, là cho con, về sau hữu dụng cũng chưa biết chừng, dạy Hoằng Lịch vẫn khá ít ngày, tâm tính còn chưa có quá lộ, nhưng trẫm cảm giác nó đối với con là có chút hận ý!”
Hốc mắt Sở Sở nóng lên nhỏ một chuỗi nước mắt, vạn vạn không nghĩ tới Khang Hi trước khi chết lại cho chính mình một bùa hộ thân, phương diện này mình quả thật so với tất cả con trai con gái của Khang Hi còn may mắn hơn rất nhiều. Giao cho nhiều chuyện như vậy xong, Khang Hi có chút chống đỡ không nổi nặng nề thở dốc mấy cái, giọng nói dồn dập:
“Con mau đi đi, kêu Lý Đức Toàn đi vào!”
Lúc tinh thần Khang Hi đã không còn tốt như lúc nãy nữa. Giống như con cá mắc cạn ở trên bờ không có sức sống, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ lấy thánh chỉ, nhanh chóng cho gọi Long Khoa Đa, Lý Quang, Trương Đình Ngọc tới trước kiến giá, cho gọi các vương công bối lặc bên ngoài hầu chỉ.
Sở Sở thầm nghĩ: Khang Hi thật sự là thiên vị ghê gớm, trong lịch sử đều nói ông ấy thích Thập Tứ, thích Thập Bát, nhưng Sở Sở cảm thấy ông ta nghiêng về nhất vẫn là Tứ a ca Dận Chân. Thời khắc như vậy, Long Khoa Đa làm Cửu môn Đề đốc, nếu không từ trong thành đến Sướng Xuân Viên, tương đương với mất tất cả quyền hành, mà thánh chỉ trong tay mình, nếu như mình đoán không sai, nhất định là Khang Hi cho Tứ a ca tầng bảo hiểm thứ hai để đăng vị.
Dù sao chuyện Thập Tam trung thành nhất với Tứ a ca ai cũng rõ ràng. Sở Sở lặng lẽ ra khỏi phòng sách, chạm mặt Hoằng Lịch càng ngày càng già dặn, không oán Khang sư phụ lo lắng, chính là mình cũng cảm thấy ánh mắt Tiểu Kiền có lúc nhìn mình, mỗi lần có một chút ác độc khó có thể che giấu, làm cho lòng người lạnh lẽo. Mắt Hoằng Lịch quét qua thánh chỉ trong tay Sở Sở không khỏi sửng sốt, nhưng là ở trên lễ tiết vẫn không thể bắt bẻ, tiến lên thi lễ nói:
“Trắc phúc tấn cát tường, ngài đây là...”
Sở Sở gật đầu một cái không có trả lời hắn, vẫn đi thẳng, Hoằng Lịch khó lường nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Sở, âm thầm nắm quyền.
Hôm nay quả thật rất khẩn trương, Sở Sở muốn vào thành vẫn bị ngăn ở ngoài cửa thành. Giữ cửa không phải là người khác, chính là Tiểu Thập Thất tương đối được cưng chiều sau này. Sở Sở biết được năm ngoái, Thập Thất liền theo Long Khoa Đa lịch lãm, hôm nay cũng có tiền đồ, chỉ là Sở Sở nhớ hắn thực sự thuộc Tứ gia đảng, hôm nay ngăn lại đường đi của mình, cũng hiểu là tại sao.
Tiểu Thập Thất cùng Sở Sở mặc dù không tính là quá quen, nhưng mà vẫn từng có mấy lần tiếp xúc, biết phân lượng Sở Sở, vì vậy mặc dù ngăn nàng nhưng mà vẫn là tự mình giải thích nói: Long Khoa Đa mới vừa nhận lệnh ra khỏi thành, giao phó hắn không có thủ dụ không thể để người nào vào thành.
Sở Sở có chút dở khóc dở cười thầm nói: đều nói tiểu tử này thông minh, liền việc này xem ra quả thật ngu ghê gớm, biết thánh chỉ là không thể lộ vào lúc này, nhanh chóng lấy ra
“Như vậy ta có thể tiến vào sao?”
Thập Thất có chút muốn nói lại thôi, nghĩ một lát, mỉm cười tiến tới bên tai Sở Sở nói:
“Thật ra thì hiện tại trong thành rất loạn, chính ngài một người có chút không ổn thỏa!”
Sở Sở ngược lại nhất thời hiểu, cười như không cười nói:
“Không bằng ngươi và ta cùng đi vào đi, có ngươi hộ giá vẫn an toàn hơn!”
Gãi đúng chỗ ngứa, mặt mày Thập Thất hớn hở nói:
“Như vậy cũng được, chuyện thủ cửa thành này thật chán, gia đã sớm không muốn làm rồi, đi theo Tứ tẩu cũng làm cho huynh đệ một chuyện vẫn tốt hơn!”
Sở Sở bật cười nói:
“Ngươi thật ra hết sức cơ trí, ta đều hoài nghi ngươi là cố ý ở chỗ này chờ ta, kề cận ta!”
Thập Thất xin lỗi gãi gãi đầu nói:
“Hắc hắc không dối gạt Tứ tẩu, ngạch nương đệ nói qua với đệ, vừa loạn lên ai cũng đừng tìm, liền theo ngài chính xác không sai được, đám nương nương trong cung đều nói ngài là yêu quái biết coi bói đó!”
Sở Sở dở khóc dở cười nói:
“Được rồi, cùng yêu quái đi làm chuyện đứng đắn đi!”
Cứ như vậy có Tiểu Thập Thất hộ giá, đi rất nhanh tới bên ngoài cửa phủ Thập Tam. Bên ngoài cửa lớn có thị vệ hoàng gia canh giữ, cửa chính có chút loang lổ, khóa đồng trên cửa cũng nhợt nhạt đi rồi. Cửa chính mười năm cũng không mở ra, có thể nghĩ nhất định đầy mạng nhện, bình thường ra vào, đưa nhu phẩm cần thiết cho cuộc sống đại khái đều là từ cửa nách đi vào, ngoài cửa lớn đã mười năm không có người nào tới, thật không nghĩ tới Sở Sở sẽ đến đệ Thập Tam ca, không khỏi nhỏ giọng nói:
“Tứ tẩu, ngài tới nơi này làm gì, nơi này chính là phủ Thập Tam ca, người xem, trên cửa còn dán niêm phong!”
Sở Sở nhất thời sinh ra cảm khái, nghĩ đến chuyện cùng Thập Tam Thập Tứ chơi đùa giống như đang ở ngày hôm qua, hôm nay cửa lớn lụn bại như thế, Thập Tam sẽ là hình dáng gì đây, Sở Sở suýt nữa mất đi dũng khí đi vào, nhưng thánh chỉ trong tay không chỉ là bảo hiểm của Tứ a ca, mà càng là ánh mặt trời duy nhất chiếu vào mười năm xám xịt trong cuộc đời của Thập Tam, thở dài một tiếng cũng không để ý Thập Thất nói đâu đâu, rút ra thánh chỉ lớn tiếng nói:
“Thánh chỉ Vạn Tuế Gia đến, lệnh Ái Tân Giác La Dận Tường tiếp chỉ!”
Thị vệ hoàng gia nhanh chóng quỳ đầy đất, qua một lúc lâu cửa chính ken két ken két mở ra, Sở Sở mang theo Thập Thất đi vào. Bên trong nhìn qua tạm được, so bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Đại khái là có nô tài sửa sang lại. Trong đình rộng rãi một bóng dáng tang thương cùng phía sau đông đảo thê thiếp con trai con gái đang quỳ, Sở Sở âm thầm gật đầu, Khang Hi ở phương diện này vẫn còn có tình người, tối thiểu cấm chừng vẫn còn có thê thiếp con cái bầu bạn, cũng không coi là quá thê lương đau khổ.
Dận Tường cùng thê thiếp phía sau cửa cũng ngẩng đầu nhìn Sở Sở cùng Thập Thất, trong mắt là hi vọng sáng quắc. Sở Sở duy nhất thấy chính là đích phúc tấn Dận Tường - Triệu Giai thị. Nhớ ban đầu là đại mỹ nhân phong hoa tuyệt đại, hôm nay tính cả mười năm mất trí nhớ đã hơn hai mươi năm. Thiếu phụ xinh đẹp năm đó đã nghiễm nhiên bị năm tháng khắc lên dấu vết rất sâu, không còn phong hoa nữa. Thập Tam có chút trố mắt, nhìn Sở Sở kiều diễm như cũ, không khỏi có loại cảm giác trở lại quá khứ, nhưng làm sao có thể, nghĩ đến mình bên tóc mai đã trắng, không khỏi thở dài thật thấp, năm tháng đối xử tử tế duy nhất cũng chỉ có nha đầu này thôi.
Bộ dạng Thập Tam lại làm lòng Sở Sở rất chua xót, chỉ là mười năm quang cảnh, Thập Tam ban đầu hăng hái tiêu sái sảng khoái, đã chán chường thành một người đàn ông trung niên bình thường. Mười năm giam cầm không khỏi phai mờ chí hướng một người đàn ông, phai mờ ánh sáng lóng lánh trong mắt đã từng có. Hôm nay Thập Tam ở cục diện đáng buồn, không thuận mắt, con ngươi quét qua thánh chỉ trong tay Sở Sở, lại lần nữa trong mắt nâng tinh quang sáng lạn vô cùng. Sở Sở hơi yên tâm, mở ra thánh chỉ tuyên đọc, lần đầu nhận thánh chỉ đi đọc, Sở Sở còn có chút không quen, chủ yếu đối với thánh chỉ tỏ vẻ nho nhã có chút mâu thuẫn, nói đơn giản chính là lệnh Thập Tam cầm thánh chỉ đi kỳ doanh ngoài thành mang binh vào cung hộ giá, những người không ph tân quân giết không cần hỏi, vả lại đặc lệnh Thập Tam là một trong những đại thần phụ chính.
Thập Tam có chút kích động nhận lấy thánh chỉ, có chút bi thương hỏi:
“Chẳng lẽ hoàng a mã...”
Nói còn chưa dứt lời, ngoài thành chuông tang thùng thùng vang lên, làm người ta cảm thấy tim đập nhanh, Sở Sở nói:
“Đừng nói những chuyện này nữa, mau ra thành, Thập Thất cùng Thập Tam cùng đi, cần phải bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Sướng Xuân Viên!”
Nói xong mấy người chia nhau lên ngựa cấp tốc ra thành.
Thời điểm Sở Sở đến Sướng Xuân Viên tất cả đều kết thúc, Long Khoa Đa sau cùng vẫn là lựa chọn Tứ a ca, cho nên Tứ a ca Dận Chân danh chính ngôn thuận thừa kế ngôi vị hoàng đế, vả lại đối với đảng Bát a ca coi như vẻ mặt ôn hoà, không chỉ có không có giáng tội, ngược lại có phong thưởng, phong ba kế vị gây oanh oanh liệt liệt trong lịch sử cũng rất bình thản kết thúc.
Tháng mười năm Khang Hi thứ 61, Tứ a ca lên ngôi vị hoàng đế lấy niên hiệu Ung Chính. Di thể Khang Hi tối nay dời vào đại nội phát tang không đề cập tới, Đại Thanh đưa tiễn thiên cổ nhất đế đi, chính thức tiến vào một kỷ niên mới. Cho dù Tứ a ca cũng chính là Ung Chính không nguyện ý như thế nào. Ở mùa xuân năm Ung Chính đầu tiên, Sở Sở vẫn mang theo Thanh nhi đi hải ngoại, vừa đi chính là một năm. Nếu không phải Ung Chính tự mình viết thư ba phen hai lần thúc giục, Sở Sở và Thanh nhi thật tính toán ở lại Anh quốc luôn, Sở Sở còn may, chính là Thanh nhi hoàn toàn bị phong tình Luân Đôn mê hoặc.
Bây giờ Cửu a ca đã không phải là a ca trước kia, ở trong giới quý tộc có danh tiếng rất tốt, vả lại tuyệt đối được xưng tụng thủ phủ, bên cạnh trang viên Sở Sở xây tòa thành rất lớn, vừa có rất nhiều phong cách của Trung Quốc ở bên trong, vừa có rất nhiều kiến trúc hiện đại. Những mưa gió ở Đại Thanh triều Cửu a ca đã sớm biết, quả nhiên so với những lời Sở Sở ban đầu nói cùng mình không sai biệt. Sau khi bi thương một hồi lại buông ra, dù sao Sở Sở đã nói với hắn, đời sau rất là sùng bái hoàng a mã, chuyện này không phải là chuyện hoàng a mã trọn đời theo đuổi s
Sở Sở cân nhắc liên tục vẫn quyết định không nói chuyện Bát a ca với hắn, đỡ phải để hắn bộc phát nghĩa khí trở về thì nguy. Thật vất vả tránh thoát phong ba cửu long đoạt đích, dính líu vào nữa liền quá oan.
Mùa xuân năm Ung Chính thứ hai, Sở Sở và Thanh nhi trở lại kinh thành, hôm nay ngự tiền tổng quản là Cao Vô Dung, đây chính là vua nào triều thần nấy thực tế nhất. Tứ a ca vẫn có thói quen ở tại Viên Minh Viên, ở vườn phía Nam xây thêm Quang Minh đại điện cùng Cần Chính điện với nội các, lục bộ, Quân Cơ xứ, lấy tên là “Tị Thanh” nghe báo cáo và quyết định sự vụ. Nơi này thực tế trở thành một hành cung của người khác, thuộc về Viên Minh Viên của Ung Chính.
Sở Sở và Thanh nhi theo Cao Vô Dung bước vào Viên Minh Viên thì suýt nữa không nhận ra được, quả thật trang nghiêm túc mục, không hưu nhàn nhà riêng lúc trước nữa, có thiên tử dừng chân, lâm viên ngày xưa nghiễm nhiên đã là cung điện hoàng gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.