Chương 58: Viên Minh Viên vui mừng nghênh đón chủ cũ trở về
Hân Hân Hướng Vinh
18/08/2016
Án khoa cử Giang Nam làm rối kỉ cương kéo chậm bước chân hồi kinh của Khang Hi gia, cho nên khi loan giá Khang Hi hồi kinh thì thời tiết đã qua hạ đến đầu thu. Theo Khang Hi vào kinh Sở Sở không có vào thành, bị Tứ a ca mang theo trực tiếp đi Tây Giao, dọc theo đường đi Sở Sở hỏi nhiều lần, làm sao không vào thành, mình vốn còn muốn đi Thập Sát Hải xem một chút, Tứ a ca chỉ là cười không nói lời nào, làm Sở Sở rất buồn bực.
Hôm nay Dung Nguyệt cư đã sớm vào mấy năm trước bị Tứ a ca nhập vào Viên Minh Viên. Bên ngoài lâm viên Điền Văn Viễn và Đại Nữu sớm có được tin mang theo cả đám nô tài chờ đợi rồi. Kể từ tìm được Sở Sở, Tứ a ca liền truyền tin hồi kinh sửa sang lại Viên Minh Viên, bây giờ Viên Minh Viên so với làng du lịch Sở Sở lúc trước uy nghiêm trang trọng hơn rất nhiều, bên trong căn bản không thay đổi, cũng đã là lâm viên tư gia không có mở ra cho người ngoài vào.
Khi Sở Sở nói Tứ a ca cho nàng ở nơi riêng biệt thì Tứ a ca đương nhiên nghĩ tới Viên Minh Viên, dù sao nơi này coi như là sản nghiệp Sở Sở tự mình kiếm ra được, chính mình không để cho người khác đi vào ở qua. Niên thị mấy lần nghĩ đến, cũng bị Tứ a ca nghiêm nghị bác bỏ trở về, ở trong lòng Tứ a ca nơi này là địa phương thuộc về Sở Sở, bất kể nàng có ở đó hay không.
Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn trực tiếp điều vào nơi này, dù sao về sau Tứ a ca lại ở chỗ này ở lâu dài, cho nên khi xa giá của Tứ a ca đến trước cửa Viên Minh Viên thì Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn dị thường khẩn trương. Tứ a ca truyền về tin tức làm Đại Nữu kích động ba ngày ba đêm không có chợp mắt, ngày thứ tư liền đem chuyện trên tay giao xuống, mình dẫn theo mấy bà tử đến Viên Minh Viên dọn dẹp, nhưng cách cách không có đúng hẹn trở lại, làm trễ nãi một tháng mới lại được tin.
Sáng sớm Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn, Ngạc Kỳ Thái mang theo một đám đông nha đầu bà tử nô tài, ở trước cửa Viên Minh Viên chờ đợi, thẳng đến buổi trưa mới nhìn thấy xa giá Ung vương gia từ xa xa. Mắt Đại Nữu không khỏi có chút ươn ướt, tuy nói vẫn cho rằng cách cách không có chết, nhưng mắt thấy sắp gặp mặt vẫn cảm thấy giống như trong mộng.
Xe ngựa dừng lại, Tứ a ca dẫn đầu ra ngoài, nhấc màn xe lên, đưa tay cho Sở Sở đang ở trong xe, thân thể Sở Sở nghiêng ra ngoài, tránh thoát tay Tứ a ca đưa ra, lưu loát nhảy một cái xuống xe ngựa, nhoẻn miệng cười đứng ở dưới á mặt trời mùa thu. Đại Nữu và Điền Văn Viễn không khỏi sững sờ tại chỗ, mặc dù nghe nói Đông cách cách mười năm nay không có thay đổi, chính mắt thấy vẫn không khỏi giật mình. Cô nương nhảy xuống xe vẫn là mười sáu mười bảy tuổi, còn là trang phục nữ nhân Mãn Thanh màu đỏ tươi, con ngươi linh động, khóe miệng dí dỏm, so sánh với mười năm trước giống như càng thêm kiều diễm rực rỡ, phải nói biến hóa này làm Đại Nữu cảm thấy cách cách bây giờ cùng với lúc trước khi chưa có yêu Vương gia y chang không khác, giống nhau vui vẻ không lo, giống nhau phóng khoáng tiêu sái.
Mọi người quỳ xuống đất hành lễ nói:
“Vương gia cát tường, trắc phúc tấn cát tường!”
Sở Sở trợn mắt một cái thầm nghĩ: luôn bị người khác quỳ tới quỳ lui sớm muộn gì cũng giảm thọ. Tứ a ca khoát khoát tay mọi người mới đứng dậy. Đại Nữu đi nhanh hai bước đến trước mắt Sở Sở, nhẹ nhàng hạ bái nói:
“Cách cách, nô tỳ Đại Nữu thỉnh an ngài!” Giọng nói mang theo run rẩy rõ ràng.
Sở Sở sớm nghe Nhị Nữu càm ràm rất nhiều chuyện về mình và Đại Nữu, biết những năm qua chỉ có Đại Nữu kiên trì tin tưởng mình không có chết, vẫn đợi mình trở về, Sở Sở rất cảm động. Vả lại nghe nói là nha đầu cận thân của mình, tình cảm hẳn không bạc bẽo, lần đầu tiên thấy còn chưa có thấy rõ diện mạo, chỉ là khí tức trên người, Sở Sở đã cảm thấy chính mình cùng Đại Nữu hết sức hợp ý. Nàng mỉm cười tự tay cầm tay của nàng ấy, nâng nàng ấy đứng lên tỉ mỉ nhìn, không có xinh đẹp như Nhị Nữu, nhưng cũng không kém, mặt mày rõ ràng, một đôi mắt hàm chứa lệ quang sáng trong, nhìn mình chằm chằm không hề tin, có mừng rỡ. Một cô nương làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái, chân mày khóe mắt có một tia khí thế bén nhọn không hòa hợp với nàng ấy, rất không hòa hợp.
Chỉ là Sở Sở suy nghĩ một chút cũng đúng. Nghe Nhị Nữu nói Đại Nữu hôm nay còn có quyền hành hơn so với đích phúc tấn Tứ a ca, trong tay nắm tất cả sự vụ của hậu viện Ung Thân Vương phủ, làm sao mà có thể không có khí thế bén nhọn giết phạt. Nghĩ đến người ta vẫn nhớ mong mình mười năm, mà mình lại quên người ta, Sở Sở bất giác cảm thấy rất là có lỗi, nói:
“Thật xin lỗi ta nhớ không ra cô, chẳng qua ta sẽ tranh thủ mau sớm nhớ lại, cô cùng ta nói một chút chuyện đã qua, không biết chừng ta rất mau liền nhớ lại thì sao!”
Đại Nữu gật đầu một cái. Tứ a ca cũng là âm thầm cau mày, thầm nghĩ: nhất định phải nhắc nhở Điền Văn Viễn, không th để cho Đại Nữu nói những chuyện nát mười năm trước kia. Hiện tại mình phát hiện cùng Sở Sở ở chung một chỗ mấy tháng, một chút tiến triển cũng không có, nếu lúc này bị nàng nhớ tới chuyện mười năm trước, Tứ a ca không dám tưởng tượng sẽ là cục diện làm mình nhức đầu như thế nào.
Sở Sở buông tay Đại Nữu ra, ngẩng đầu nhìn lâm viên trước mắt, bất giác sửng sốt, Sở Sở cũng không nghĩ tới Tứ a ca đáp ứng để cho mình chỗ ở riêng biệt, hẳn là đại danh đỉnh đỉnh Viên Minh Viên, hiện đại đã không còn là lâm viên Hoàng Gia. Cửa chính sơn đỏ dát thỏi đồng, rất là khí phách, hai bên cửa là hai con sư tử bằng đá, trên cửa treo một bảng hiệu màu lam chữ vàng, viết ba chữ to “Viên Minh Viên”, là Khang Hi gia ngự bút viết, liếc nhìn hai bên lại đều là tường rào cao lớn trùng điệp mấy dặm không dứt.
Sở Sở nói với Tứ a ca:
“Thế nào, đây chính là chỗ ở của ta ư, trên hiệp nghị của chúng ta đã nói rồi đấy, coi như là nhà riêng của ta!”
Tứ a ca cười nói:
“Đây vốn là chỗ của nàng, bên trong đều là do nàng thiết kế, mấy năm trước ta chỉ là đem Dung Nguyệt cư gộp vào, ba chữ này là hoàng a mã đề, đại khái là cảm thấy làm cho nàng”
“Viên mà vào thần
Quân tử lúc trung cũng
Minh mà chiếu khắp
Đạt người chi cơ trí cũng!”
Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Sư phụ rất là thích dùng những điển cố này!”
Nói xong cất bước đi vào, bên trong lại khác hẳn với mặt ngoài uy vũ, phong cách ngược lại rất là buông lỏng, Sở Sở ngược lại tin tưởng đây là mình thiết kế, bởi vì đều là mình đặc biệt thích, vả lại khắp nơi toát ra hơi thở hiện đại, một cổ nhân tuyệt đối thiết kế không ra phong cách hỗn loạn như vậy. Hàng rào sắt quanh viện, bảng chỉ đường cùng đèn lưu ly kiểu dáng gần giống đèn đường ở hiện đại, vườn nhạc dạo tinh xảo xa hoa như vây, Sở Sở quay một vòng âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ: nếu quả thật là mình thiết kế, mình chẳng phải thành chuyên gia đạo văn lợi hại nhất sao.
Sở Sở rất ưa thích một viện độc lập phía ngoài hàng rào sắt, là Dung Nguyệt cư mà Tứ a ca nói, nàng thích mấy cây chuối tây ở dưới cửa thư phòng nơi đó, cùng ôn tuyền cẩm thạch trong viện, so với Lưu Cầu quán thực dụng hơn. Mặc dù Sở Sở không nhớ lại cái gì, lại cảm thấy Dung Nguyệt cư này rất quen thuộc rất thoải mái, chỉ có hai cửa vào, Sở Sở cảm thấy nhìn cách bố cục phải là một viện ba cổng, Ngạc Kỳ Thái ấp úng nói:
“Phía sau nguyên là có một hậu viện, bị Vương gia kêu phá hủy, trồng vài cây trúc ngược lại so với trước đây thanh nhã hơn chút.”
Sở Sở gật đầu một cái, cảm thấy mình nhắc tới hậu viện, Tứ a ca cùng mấy nô tài thể diện, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, không biết có phải hay không là ảo giác của mình, tóm lại Sở Sở muốn tiến vào phòng bên cạnh phòng ngủ chính, Tứ a ca đơn giản nói chỉ ở tại thư phòng trước mặt, Sở Sở không có cách, nghĩ tới mấy ngày hắn sẽ về phủ, nên cũng không quản hắn nói khỉ gió gì đó.
Sở Sở an trí thỏa đáng đã tới lúc dùng bữa tối, đang suy nghĩ ăn cái gì, bên ngoài giọng nói Cao Vô Dung truyền vào:
“Thập Tam gia, Thập Tứ gia đến!”
Theo cái âm thanh thông báo này, bất thình lình xông tới hai người nam nhân. Đi đầu là một người hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mày kiếm mắt sáng rất là hoạt bát, phía sau là một người thô kệch hơn, tuổi cũng lớn hơn chút, ánh mắt của hai người nhìn Sở Sở cũng hết sức kinh dị, Tứ a ca nói:
“Đã trễ thế này các đệ còn tới nơi này làm gì?”
Người đàn ông trước mặt làm như không nghe thấy, cặp mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Sở Sở, làm Sở Sở rất lúng túng, Sở Sở quyết định tự cứu, vừa định mở miệng nói gì đó, người nam nhân trước mặt đã tiến lên kéo tay Sở Sở lại, nói:
“Cô còn sống, cô quả nhiên còn sống, thật tốt! Gia vốn không tin, nhưng thực sự gặp được, gia cảm thấy đời này cũng đáng giá.”
Sở Sở nghĩ vị trước mặt này đại khái chính đại tướng quân vương gia Dận Trinh sau này, làm Sở Sở cảm thấy ngoài ý muốn, một người đàn ông rất trực bạch đáng yêu, vậy phía sau nhất định là Hiệp vương Dận Tường rồi. Sở Sở thật không nghĩ tới trước kia mình có thể quen biết nhiều nhân vật phong vân như vậy, bất giác mồm há hốc, trên mặt Tứ a ca xẹt qua một t không vui nói:
“Nếu đều tới, tối nay ở chỗ này cùng nhau dùng bữa đi, cũng coi như cho nha đầu này an ủi.”
Sở Sở vỗ tay nói:
“Tốt! Nhiều người náo nhiệt, chỉ là ăn cái gì nhỉ, đúng rồi! Không bằng ăn cá, như thế nào?”
Thập Tứ Thập Tam bất giác mỉm cười, âm thầm lấy làm kỳ: nha đầu này mười năm nay không chỉ dung mạo không thay đổi, tính tình này xem ra cũng không có gì khác biệt. Tứ a ca cưng chiều nhìn Sở Sở một cái, ôn thanh nói:
“Được! Nàng muốn ăn cá gì?”
Sở Sở thầm nghĩ: muốn ăn cá hồi, các ngươi nơi này có ư?
“Có cá gì?”
Thập Tam cười nói:
“Lúc này chỉ là một vài loại cá sông!”
Mắt Sở Sở sáng lên, có chút trò đùa dai, nháy mắt mấy cái, nói:
“Không bằng chúng ta ăn lẩu cá, như thế nào?”
Thầm nghĩ: hôm nay ta nấu lẩu cay, cay không chết ngươi mới là lạ đó, ai bảo Tứ a ca bắt buộc mình trở về, nghĩ tới có chút xin lỗi, liếc Thập Tam Thập Tứ một cái, thầm nghĩ: thật xin lỗi hai vị rồi, ai bảo các ngươi cùng vào cửa này coi như bị tội liên đới. Nghĩ xong không khỏi âm thầm cười trộm, bộ dạng Sở Sở quỷ linh tinh, làm ba người bất giác mỉm cười, cho dù biết rất có thể bị nàng trêu cợt, ba người cũng vui vẻ chịu đựng.
Sở Sở tự mình làm lẩu cá siêu cay, đem ba người cay thiếu chút nữa muốn sặc khí, ực mạnh mấy ly nước trà mà trong miệng vẫn như lửa đốt, cho nên vội vã ăn vài miếng xong, Thập Tứ cùng Thập Tam liền vội vàng nói trong phủ có việc gấp vội vàng cáo từ chạy. Trước khi đi Sở Sở vẫn cùng Thập Tứ định ngày mai đi kinh thành du lịch một ngày, Tứ a ca cũng không có cách nào tránh, ngầm cười khổ, ở dưới ánh mắt xấu xa của Sở Sở, vẫn miễn cưỡng chịu không ít.
Ngày hôm sau chuyến du lịch một ngày của Sở Sở không thể thực hiệnbuổi chiều, có lẽ là do mấy tháng bôn ba, có lẽ là mười năm đau lòng, có lẽ buổi tối ăn vô cùng cay, dù sao khi Sở Sở đang ngủ say, Đại Nữu lắc lư nàng mấy cái:
“Cách cách tỉnh, cách cách mau tỉnh lại!”
Sở Sở miễn cưỡng mở ra ánh mắt mông lung, xuyên thấu qua màn cửa sổ màu hồng, bên ngoài vẫn còn tối đen như mực, nhanh chóng nói:
“Đại Nữu, cô làm gì thế, nửa đêm không cho người ta ngủ!”
Đại Nữu lo lắng kéo nàng xuống đất thật nhanh, mặc quần áo cho nàng, nói:
“Ngài mau đi xem một chút đi! Vương gia không tốt, thượng thổ hạ tả(nôn mửa, tiêu chảy) giày vò quá nửa đêm, hiện tại nằm ở trên giường cả người mơ hồ, chỉ kêu tên cách cách, sốt vô cùng lợi hại!”
Sở Sở nói:
“Nếu như vậy nên mau tìm đại phu đến khám bệnh, ta lại không thể đi chữa bệnh mà!”
Đại Nữu không khỏi âm thầm hấp khí thầm nghĩ: đây chính là có nhân có quả báo ứng xác đáng, nhìn ý này của cách cách, một chút cũng không quan tâm vương gia. Đại Nữu mặc thoả đáng cho nàng, đẩy nàng đi ra ngoài nói:
“Dù sao ngài đi xem một chút đi, Cao Vô Dung cũng vội muốn chết, thái y viện chánh phụ viện đều tới, chỉ là chén thuốc rót không vào được, cũng chỉ là uổng công.”
Sở Sở lầm bầm mấy câu, mãi cho tới trước mặt thư phòng, hôm nay bên ngoài bên trong thư phòng đều là đèn dầu sáng rỡ, Cao Vô Dung tại phòng ngoài đi lại lo lắng, nhìn thấy bóng dáng của Sở Sở, vội vàng vén rèm nói:
“Trắc phúc tấn, người mau xem gia, đây là thế nào?”
Sở Sở đi vào, một gian thư phòng rất nhã trí cùng với một phòng ngủ nhỏ, so với phòng ngủ của mình nhỏ hơn rất nhiều, đoán chừng trước kia là địa phương tạm thời nghỉ ngơi. Trong phòng có hai gã sai vặt phục vụ, cũng không cần nha hoàn rất kỳ quái. Trước giường hai thái y đang luân phiên xem mạch, Sở Sở thấy Tứ a ca nằm ở trên giường, trên mặt đầy mồ hôi hột, hai mắt nhắm chặt, môi khẽ nhúc nhích phát ra một chút rên rỉ rất nhỏ, âm thanh rất mơ hồ, nghe không rõ, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, Sở Sở không khỏi có chút tự trách, phỏng đoán đại khái là mình buộc hắn ăn lẩu cá cay nên mới bị
Sở Sở đến, làm hai thái y giống như thấy quỷ, hai người kia là Vương thái y cùng Hoàng thái y đã từng cứu trị qua Sở Sở, hôm nay chính là phó viện thái y viện, là Cao Vô Dung cả đêm vào thành mời tới. Hai người mặc dù nghe nói Đông cách cách trở lại, nhưng khi vừa thấy được Đông cách cách vẫn như mười năm trước, lại càng hoảng sợ. Sở Sở cũng không để ý đến ánh mắt quái dị của bọn họ, dù sao mình đã quen, quét chén thuốc một cái hỏi:
“Hắn đây là bệnh gì?”
Hoàng thái y nói:
“Khí nóng tích tụ trong lồng ngực, nóng lạnh lui tới không chừng, lại ăn cay quá nhiều đưa tới...”
Ba la ba la nói một đống Sở Sở không nghe hiểu, Sở Sở nhíu nhíu mày cắt đứt bản thảo sơ bộ của ông ta, nói:
“Được rồi, ông nói nên dùng thuốc gì đi!”
Bên cạnh Vương thái y nói:
“Nên dùng sài hồ canh, vốn cũng không coi là bệnh nặng, chỉ là thuốc không đút vào được.”
Sở Sở nói:
“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!”
Đối với Cao Vô Dung nói:
“Lại đi sắc thuốc, thuận tiện cầm chút rượu mạnh, không cần rượu ngon, loại bình thường các nô tài uống là được rồi.”
Cao Vô Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm: biết gia thật ra là do tâm bệnh đưa tới, lại nói cách cách từ trước đến giờ thông minh bác học vô cùng, có nàng ở đây cũng sẽ không xảy ra sự cố gì. Nghĩ tới đó vội vàng theo như lời Sở Sở phân phó lấy được rượu mạnh, nước nóng. Sở Sở thầm nghĩ: chính mình là cái mệnh gì, còn phải phục vụ vị gia này, nghĩ tới tức giận trợn mắt nhìn nằm Tứ a ca mấy lần. Dưới sự giúp đỡ của gã sai vặt dùng rượu đã hâm nóng lau toàn thân cho hắn, lại dùng biện pháp cứng rắn đổ thuốc, bởi vì dựa vào rất gần, Sở Sở nghe rõ Tứ a ca trong miệng nói là:
“Sở Sở, Sở Sở nàng trở lại, Sở Sở...”
Trong lòng Sở Sở không khỏi hiện lên một tia thương hại, thở dài mệnh gã sai vặt đổi y đã ướt mồ hôi cho hắn, dùng vải bông ngâm ở trong nước lạnh vắt khô, đặt ở trên trán của hắn, dọn dẹp không sai biệt lắm, cho lui nô tài. Sở Sở duỗi duỗi eo, nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, suy nghĩ một chút trận này bệnh của Tứ a ca mình có một phần trách nhiệm rất lớn, nhanh chóng nhìn về phía Tứ a ca đã an ổn hơn rất nhiều, nói:
“Hôm nay bản cô nương liền coi chừng bệnh nhân này, coi như bồi lễ với ngươi!”
Quét phòng một vòng không có chỗ nào nằm thoải mái, nhanh chóng ngồi ở chân giường, nằm ở mép giường rồi ngủ mất tiêu
Hôm nay Dung Nguyệt cư đã sớm vào mấy năm trước bị Tứ a ca nhập vào Viên Minh Viên. Bên ngoài lâm viên Điền Văn Viễn và Đại Nữu sớm có được tin mang theo cả đám nô tài chờ đợi rồi. Kể từ tìm được Sở Sở, Tứ a ca liền truyền tin hồi kinh sửa sang lại Viên Minh Viên, bây giờ Viên Minh Viên so với làng du lịch Sở Sở lúc trước uy nghiêm trang trọng hơn rất nhiều, bên trong căn bản không thay đổi, cũng đã là lâm viên tư gia không có mở ra cho người ngoài vào.
Khi Sở Sở nói Tứ a ca cho nàng ở nơi riêng biệt thì Tứ a ca đương nhiên nghĩ tới Viên Minh Viên, dù sao nơi này coi như là sản nghiệp Sở Sở tự mình kiếm ra được, chính mình không để cho người khác đi vào ở qua. Niên thị mấy lần nghĩ đến, cũng bị Tứ a ca nghiêm nghị bác bỏ trở về, ở trong lòng Tứ a ca nơi này là địa phương thuộc về Sở Sở, bất kể nàng có ở đó hay không.
Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn trực tiếp điều vào nơi này, dù sao về sau Tứ a ca lại ở chỗ này ở lâu dài, cho nên khi xa giá của Tứ a ca đến trước cửa Viên Minh Viên thì Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn dị thường khẩn trương. Tứ a ca truyền về tin tức làm Đại Nữu kích động ba ngày ba đêm không có chợp mắt, ngày thứ tư liền đem chuyện trên tay giao xuống, mình dẫn theo mấy bà tử đến Viên Minh Viên dọn dẹp, nhưng cách cách không có đúng hẹn trở lại, làm trễ nãi một tháng mới lại được tin.
Sáng sớm Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn, Ngạc Kỳ Thái mang theo một đám đông nha đầu bà tử nô tài, ở trước cửa Viên Minh Viên chờ đợi, thẳng đến buổi trưa mới nhìn thấy xa giá Ung vương gia từ xa xa. Mắt Đại Nữu không khỏi có chút ươn ướt, tuy nói vẫn cho rằng cách cách không có chết, nhưng mắt thấy sắp gặp mặt vẫn cảm thấy giống như trong mộng.
Xe ngựa dừng lại, Tứ a ca dẫn đầu ra ngoài, nhấc màn xe lên, đưa tay cho Sở Sở đang ở trong xe, thân thể Sở Sở nghiêng ra ngoài, tránh thoát tay Tứ a ca đưa ra, lưu loát nhảy một cái xuống xe ngựa, nhoẻn miệng cười đứng ở dưới á mặt trời mùa thu. Đại Nữu và Điền Văn Viễn không khỏi sững sờ tại chỗ, mặc dù nghe nói Đông cách cách mười năm nay không có thay đổi, chính mắt thấy vẫn không khỏi giật mình. Cô nương nhảy xuống xe vẫn là mười sáu mười bảy tuổi, còn là trang phục nữ nhân Mãn Thanh màu đỏ tươi, con ngươi linh động, khóe miệng dí dỏm, so sánh với mười năm trước giống như càng thêm kiều diễm rực rỡ, phải nói biến hóa này làm Đại Nữu cảm thấy cách cách bây giờ cùng với lúc trước khi chưa có yêu Vương gia y chang không khác, giống nhau vui vẻ không lo, giống nhau phóng khoáng tiêu sái.
Mọi người quỳ xuống đất hành lễ nói:
“Vương gia cát tường, trắc phúc tấn cát tường!”
Sở Sở trợn mắt một cái thầm nghĩ: luôn bị người khác quỳ tới quỳ lui sớm muộn gì cũng giảm thọ. Tứ a ca khoát khoát tay mọi người mới đứng dậy. Đại Nữu đi nhanh hai bước đến trước mắt Sở Sở, nhẹ nhàng hạ bái nói:
“Cách cách, nô tỳ Đại Nữu thỉnh an ngài!” Giọng nói mang theo run rẩy rõ ràng.
Sở Sở sớm nghe Nhị Nữu càm ràm rất nhiều chuyện về mình và Đại Nữu, biết những năm qua chỉ có Đại Nữu kiên trì tin tưởng mình không có chết, vẫn đợi mình trở về, Sở Sở rất cảm động. Vả lại nghe nói là nha đầu cận thân của mình, tình cảm hẳn không bạc bẽo, lần đầu tiên thấy còn chưa có thấy rõ diện mạo, chỉ là khí tức trên người, Sở Sở đã cảm thấy chính mình cùng Đại Nữu hết sức hợp ý. Nàng mỉm cười tự tay cầm tay của nàng ấy, nâng nàng ấy đứng lên tỉ mỉ nhìn, không có xinh đẹp như Nhị Nữu, nhưng cũng không kém, mặt mày rõ ràng, một đôi mắt hàm chứa lệ quang sáng trong, nhìn mình chằm chằm không hề tin, có mừng rỡ. Một cô nương làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái, chân mày khóe mắt có một tia khí thế bén nhọn không hòa hợp với nàng ấy, rất không hòa hợp.
Chỉ là Sở Sở suy nghĩ một chút cũng đúng. Nghe Nhị Nữu nói Đại Nữu hôm nay còn có quyền hành hơn so với đích phúc tấn Tứ a ca, trong tay nắm tất cả sự vụ của hậu viện Ung Thân Vương phủ, làm sao mà có thể không có khí thế bén nhọn giết phạt. Nghĩ đến người ta vẫn nhớ mong mình mười năm, mà mình lại quên người ta, Sở Sở bất giác cảm thấy rất là có lỗi, nói:
“Thật xin lỗi ta nhớ không ra cô, chẳng qua ta sẽ tranh thủ mau sớm nhớ lại, cô cùng ta nói một chút chuyện đã qua, không biết chừng ta rất mau liền nhớ lại thì sao!”
Đại Nữu gật đầu một cái. Tứ a ca cũng là âm thầm cau mày, thầm nghĩ: nhất định phải nhắc nhở Điền Văn Viễn, không th để cho Đại Nữu nói những chuyện nát mười năm trước kia. Hiện tại mình phát hiện cùng Sở Sở ở chung một chỗ mấy tháng, một chút tiến triển cũng không có, nếu lúc này bị nàng nhớ tới chuyện mười năm trước, Tứ a ca không dám tưởng tượng sẽ là cục diện làm mình nhức đầu như thế nào.
Sở Sở buông tay Đại Nữu ra, ngẩng đầu nhìn lâm viên trước mắt, bất giác sửng sốt, Sở Sở cũng không nghĩ tới Tứ a ca đáp ứng để cho mình chỗ ở riêng biệt, hẳn là đại danh đỉnh đỉnh Viên Minh Viên, hiện đại đã không còn là lâm viên Hoàng Gia. Cửa chính sơn đỏ dát thỏi đồng, rất là khí phách, hai bên cửa là hai con sư tử bằng đá, trên cửa treo một bảng hiệu màu lam chữ vàng, viết ba chữ to “Viên Minh Viên”, là Khang Hi gia ngự bút viết, liếc nhìn hai bên lại đều là tường rào cao lớn trùng điệp mấy dặm không dứt.
Sở Sở nói với Tứ a ca:
“Thế nào, đây chính là chỗ ở của ta ư, trên hiệp nghị của chúng ta đã nói rồi đấy, coi như là nhà riêng của ta!”
Tứ a ca cười nói:
“Đây vốn là chỗ của nàng, bên trong đều là do nàng thiết kế, mấy năm trước ta chỉ là đem Dung Nguyệt cư gộp vào, ba chữ này là hoàng a mã đề, đại khái là cảm thấy làm cho nàng”
“Viên mà vào thần
Quân tử lúc trung cũng
Minh mà chiếu khắp
Đạt người chi cơ trí cũng!”
Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Sư phụ rất là thích dùng những điển cố này!”
Nói xong cất bước đi vào, bên trong lại khác hẳn với mặt ngoài uy vũ, phong cách ngược lại rất là buông lỏng, Sở Sở ngược lại tin tưởng đây là mình thiết kế, bởi vì đều là mình đặc biệt thích, vả lại khắp nơi toát ra hơi thở hiện đại, một cổ nhân tuyệt đối thiết kế không ra phong cách hỗn loạn như vậy. Hàng rào sắt quanh viện, bảng chỉ đường cùng đèn lưu ly kiểu dáng gần giống đèn đường ở hiện đại, vườn nhạc dạo tinh xảo xa hoa như vây, Sở Sở quay một vòng âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ: nếu quả thật là mình thiết kế, mình chẳng phải thành chuyên gia đạo văn lợi hại nhất sao.
Sở Sở rất ưa thích một viện độc lập phía ngoài hàng rào sắt, là Dung Nguyệt cư mà Tứ a ca nói, nàng thích mấy cây chuối tây ở dưới cửa thư phòng nơi đó, cùng ôn tuyền cẩm thạch trong viện, so với Lưu Cầu quán thực dụng hơn. Mặc dù Sở Sở không nhớ lại cái gì, lại cảm thấy Dung Nguyệt cư này rất quen thuộc rất thoải mái, chỉ có hai cửa vào, Sở Sở cảm thấy nhìn cách bố cục phải là một viện ba cổng, Ngạc Kỳ Thái ấp úng nói:
“Phía sau nguyên là có một hậu viện, bị Vương gia kêu phá hủy, trồng vài cây trúc ngược lại so với trước đây thanh nhã hơn chút.”
Sở Sở gật đầu một cái, cảm thấy mình nhắc tới hậu viện, Tứ a ca cùng mấy nô tài thể diện, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, không biết có phải hay không là ảo giác của mình, tóm lại Sở Sở muốn tiến vào phòng bên cạnh phòng ngủ chính, Tứ a ca đơn giản nói chỉ ở tại thư phòng trước mặt, Sở Sở không có cách, nghĩ tới mấy ngày hắn sẽ về phủ, nên cũng không quản hắn nói khỉ gió gì đó.
Sở Sở an trí thỏa đáng đã tới lúc dùng bữa tối, đang suy nghĩ ăn cái gì, bên ngoài giọng nói Cao Vô Dung truyền vào:
“Thập Tam gia, Thập Tứ gia đến!”
Theo cái âm thanh thông báo này, bất thình lình xông tới hai người nam nhân. Đi đầu là một người hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mày kiếm mắt sáng rất là hoạt bát, phía sau là một người thô kệch hơn, tuổi cũng lớn hơn chút, ánh mắt của hai người nhìn Sở Sở cũng hết sức kinh dị, Tứ a ca nói:
“Đã trễ thế này các đệ còn tới nơi này làm gì?”
Người đàn ông trước mặt làm như không nghe thấy, cặp mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Sở Sở, làm Sở Sở rất lúng túng, Sở Sở quyết định tự cứu, vừa định mở miệng nói gì đó, người nam nhân trước mặt đã tiến lên kéo tay Sở Sở lại, nói:
“Cô còn sống, cô quả nhiên còn sống, thật tốt! Gia vốn không tin, nhưng thực sự gặp được, gia cảm thấy đời này cũng đáng giá.”
Sở Sở nghĩ vị trước mặt này đại khái chính đại tướng quân vương gia Dận Trinh sau này, làm Sở Sở cảm thấy ngoài ý muốn, một người đàn ông rất trực bạch đáng yêu, vậy phía sau nhất định là Hiệp vương Dận Tường rồi. Sở Sở thật không nghĩ tới trước kia mình có thể quen biết nhiều nhân vật phong vân như vậy, bất giác mồm há hốc, trên mặt Tứ a ca xẹt qua một t không vui nói:
“Nếu đều tới, tối nay ở chỗ này cùng nhau dùng bữa đi, cũng coi như cho nha đầu này an ủi.”
Sở Sở vỗ tay nói:
“Tốt! Nhiều người náo nhiệt, chỉ là ăn cái gì nhỉ, đúng rồi! Không bằng ăn cá, như thế nào?”
Thập Tứ Thập Tam bất giác mỉm cười, âm thầm lấy làm kỳ: nha đầu này mười năm nay không chỉ dung mạo không thay đổi, tính tình này xem ra cũng không có gì khác biệt. Tứ a ca cưng chiều nhìn Sở Sở một cái, ôn thanh nói:
“Được! Nàng muốn ăn cá gì?”
Sở Sở thầm nghĩ: muốn ăn cá hồi, các ngươi nơi này có ư?
“Có cá gì?”
Thập Tam cười nói:
“Lúc này chỉ là một vài loại cá sông!”
Mắt Sở Sở sáng lên, có chút trò đùa dai, nháy mắt mấy cái, nói:
“Không bằng chúng ta ăn lẩu cá, như thế nào?”
Thầm nghĩ: hôm nay ta nấu lẩu cay, cay không chết ngươi mới là lạ đó, ai bảo Tứ a ca bắt buộc mình trở về, nghĩ tới có chút xin lỗi, liếc Thập Tam Thập Tứ một cái, thầm nghĩ: thật xin lỗi hai vị rồi, ai bảo các ngươi cùng vào cửa này coi như bị tội liên đới. Nghĩ xong không khỏi âm thầm cười trộm, bộ dạng Sở Sở quỷ linh tinh, làm ba người bất giác mỉm cười, cho dù biết rất có thể bị nàng trêu cợt, ba người cũng vui vẻ chịu đựng.
Sở Sở tự mình làm lẩu cá siêu cay, đem ba người cay thiếu chút nữa muốn sặc khí, ực mạnh mấy ly nước trà mà trong miệng vẫn như lửa đốt, cho nên vội vã ăn vài miếng xong, Thập Tứ cùng Thập Tam liền vội vàng nói trong phủ có việc gấp vội vàng cáo từ chạy. Trước khi đi Sở Sở vẫn cùng Thập Tứ định ngày mai đi kinh thành du lịch một ngày, Tứ a ca cũng không có cách nào tránh, ngầm cười khổ, ở dưới ánh mắt xấu xa của Sở Sở, vẫn miễn cưỡng chịu không ít.
Ngày hôm sau chuyến du lịch một ngày của Sở Sở không thể thực hiệnbuổi chiều, có lẽ là do mấy tháng bôn ba, có lẽ là mười năm đau lòng, có lẽ buổi tối ăn vô cùng cay, dù sao khi Sở Sở đang ngủ say, Đại Nữu lắc lư nàng mấy cái:
“Cách cách tỉnh, cách cách mau tỉnh lại!”
Sở Sở miễn cưỡng mở ra ánh mắt mông lung, xuyên thấu qua màn cửa sổ màu hồng, bên ngoài vẫn còn tối đen như mực, nhanh chóng nói:
“Đại Nữu, cô làm gì thế, nửa đêm không cho người ta ngủ!”
Đại Nữu lo lắng kéo nàng xuống đất thật nhanh, mặc quần áo cho nàng, nói:
“Ngài mau đi xem một chút đi! Vương gia không tốt, thượng thổ hạ tả(nôn mửa, tiêu chảy) giày vò quá nửa đêm, hiện tại nằm ở trên giường cả người mơ hồ, chỉ kêu tên cách cách, sốt vô cùng lợi hại!”
Sở Sở nói:
“Nếu như vậy nên mau tìm đại phu đến khám bệnh, ta lại không thể đi chữa bệnh mà!”
Đại Nữu không khỏi âm thầm hấp khí thầm nghĩ: đây chính là có nhân có quả báo ứng xác đáng, nhìn ý này của cách cách, một chút cũng không quan tâm vương gia. Đại Nữu mặc thoả đáng cho nàng, đẩy nàng đi ra ngoài nói:
“Dù sao ngài đi xem một chút đi, Cao Vô Dung cũng vội muốn chết, thái y viện chánh phụ viện đều tới, chỉ là chén thuốc rót không vào được, cũng chỉ là uổng công.”
Sở Sở lầm bầm mấy câu, mãi cho tới trước mặt thư phòng, hôm nay bên ngoài bên trong thư phòng đều là đèn dầu sáng rỡ, Cao Vô Dung tại phòng ngoài đi lại lo lắng, nhìn thấy bóng dáng của Sở Sở, vội vàng vén rèm nói:
“Trắc phúc tấn, người mau xem gia, đây là thế nào?”
Sở Sở đi vào, một gian thư phòng rất nhã trí cùng với một phòng ngủ nhỏ, so với phòng ngủ của mình nhỏ hơn rất nhiều, đoán chừng trước kia là địa phương tạm thời nghỉ ngơi. Trong phòng có hai gã sai vặt phục vụ, cũng không cần nha hoàn rất kỳ quái. Trước giường hai thái y đang luân phiên xem mạch, Sở Sở thấy Tứ a ca nằm ở trên giường, trên mặt đầy mồ hôi hột, hai mắt nhắm chặt, môi khẽ nhúc nhích phát ra một chút rên rỉ rất nhỏ, âm thanh rất mơ hồ, nghe không rõ, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, Sở Sở không khỏi có chút tự trách, phỏng đoán đại khái là mình buộc hắn ăn lẩu cá cay nên mới bị
Sở Sở đến, làm hai thái y giống như thấy quỷ, hai người kia là Vương thái y cùng Hoàng thái y đã từng cứu trị qua Sở Sở, hôm nay chính là phó viện thái y viện, là Cao Vô Dung cả đêm vào thành mời tới. Hai người mặc dù nghe nói Đông cách cách trở lại, nhưng khi vừa thấy được Đông cách cách vẫn như mười năm trước, lại càng hoảng sợ. Sở Sở cũng không để ý đến ánh mắt quái dị của bọn họ, dù sao mình đã quen, quét chén thuốc một cái hỏi:
“Hắn đây là bệnh gì?”
Hoàng thái y nói:
“Khí nóng tích tụ trong lồng ngực, nóng lạnh lui tới không chừng, lại ăn cay quá nhiều đưa tới...”
Ba la ba la nói một đống Sở Sở không nghe hiểu, Sở Sở nhíu nhíu mày cắt đứt bản thảo sơ bộ của ông ta, nói:
“Được rồi, ông nói nên dùng thuốc gì đi!”
Bên cạnh Vương thái y nói:
“Nên dùng sài hồ canh, vốn cũng không coi là bệnh nặng, chỉ là thuốc không đút vào được.”
Sở Sở nói:
“Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi!”
Đối với Cao Vô Dung nói:
“Lại đi sắc thuốc, thuận tiện cầm chút rượu mạnh, không cần rượu ngon, loại bình thường các nô tài uống là được rồi.”
Cao Vô Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm: biết gia thật ra là do tâm bệnh đưa tới, lại nói cách cách từ trước đến giờ thông minh bác học vô cùng, có nàng ở đây cũng sẽ không xảy ra sự cố gì. Nghĩ tới đó vội vàng theo như lời Sở Sở phân phó lấy được rượu mạnh, nước nóng. Sở Sở thầm nghĩ: chính mình là cái mệnh gì, còn phải phục vụ vị gia này, nghĩ tới tức giận trợn mắt nhìn nằm Tứ a ca mấy lần. Dưới sự giúp đỡ của gã sai vặt dùng rượu đã hâm nóng lau toàn thân cho hắn, lại dùng biện pháp cứng rắn đổ thuốc, bởi vì dựa vào rất gần, Sở Sở nghe rõ Tứ a ca trong miệng nói là:
“Sở Sở, Sở Sở nàng trở lại, Sở Sở...”
Trong lòng Sở Sở không khỏi hiện lên một tia thương hại, thở dài mệnh gã sai vặt đổi y đã ướt mồ hôi cho hắn, dùng vải bông ngâm ở trong nước lạnh vắt khô, đặt ở trên trán của hắn, dọn dẹp không sai biệt lắm, cho lui nô tài. Sở Sở duỗi duỗi eo, nhìn sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, suy nghĩ một chút trận này bệnh của Tứ a ca mình có một phần trách nhiệm rất lớn, nhanh chóng nhìn về phía Tứ a ca đã an ổn hơn rất nhiều, nói:
“Hôm nay bản cô nương liền coi chừng bệnh nhân này, coi như bồi lễ với ngươi!”
Quét phòng một vòng không có chỗ nào nằm thoải mái, nhanh chóng ngồi ở chân giường, nằm ở mép giường rồi ngủ mất tiêu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.