Chương 8: Bởi vì cô ta không xứng
099
30/06/2019
Giang Huệ tức giận đến mức lồng ngực co rút đau.
Nhưng bà biết rõ, bà không ngăn cản được Trần Kính Đông.
Giống như Tần Liễu Liễu bỏ độc Trần Kính Đông, Trần Kính Đông không có cách nào tự kiềm chế.
Thế lớn đã mất, Giang Huệ chỉ có thể thuận theo, lạnh lùng nói: "Được, anh cưới cô gái này tôi mặc kệ, nhưng Sở Sở thì sao? Anh sắp xếp cho Sở Sở thế nào?"
Đôi mắt Trần Kính Đông hơi hơi trầm xuống.
Bắt đầu từ tối hôm đó, y đã chưa từng gặp lại Mục Sở Sở, thậm chí không nghe thấy đôi câu đôi lời của cô.
Y cũng không biết cô đi đâu, sống thế nào.
Có lúc, thậm chí trong lòng Trần Kính Đông có chút lo lắng, lo lắng không có ai bên cạnh chăm sóc Mục Sở Sở, nhưng đó cũng chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi, nỗi băn khoăn đó rất nhanh tiêu tan.
Y nói: "Con không biết cô ta ở đâu."
"Tên khốn kiếp này," Giang Huệ nghiến răng nghiến lợi, bà thật sự cảm thấy bản thân đã nuôi một đứa con trai vô tâm, lông mày khẽ nhíu, nói: "Cho dù nói thế nào, năm đó là Sở Sở giúp nhà họ Trần chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, bây giờ cho dù con bé có yêu cầu gì anh hay không, anh nhất định phải trả cổ phần công ty năm đó con bé đưa cho anh lại cho con bé, còn nữa, phụ nữ sống một mình rất khó khăn, các khoản ngân hàng trên danh nghĩa của anh, tôi muốn anh phải cho con bé ít nhất một phần ba, nếu không, anh đừng mơ tưởng cưới cô gái này vào cửa, về phần cho dù tương lai Sở Sở sống thế nào, con bé ở trong mắt tôi, đều là người thân của tôi, tôi sẽ đối xử với con bé như con gái, hai người các anh không có quyền can thiệp..."
Điều kiện của Giang Huệ coi như hà khắc.
Nhưng cũng là một chuyện có lương tâm.
Nếu năm đó không có Mục Sở Sở cầm theo toàn bộ của cải gả cho Trần Kính Đông, sao Trần Kính Đông có thể phát triển sản nghiệp được lớn như vậy?
Trần Kính Đông có được tất cả, nhưng Mục Sở Sở lại hai bàn tay trắng.
Điều kiện của Giang Huệ khiến Tần Liễu Liễu nghe đến thịt đau, nóng nảy.
Cô ta thật sự không muốn cho Mục Sở Sở một phần tiền nào.
Nhưng nếu không đồng ý, Giang Huệ sẽ không cho cô ta vào cửa.
So với số tiền tài đó, cô ta càng muốn vị trí bà Trần kia hơn.
Trần Liễu Liễu đẩy Trần Kính Đông, mắt đỏ hồng nói: "Kính Đông, cho dù nói thế nào, năm đó Mục Sở Sở thật sự giúp nhà họ Trần anh, tuy cô ta giết con chúng ta, lại hại em sinh non, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, nếu cần cho thì vẫn phải cho."
Vốn Trần Kính Đông cũng muốn chia tài sản cho Mục Sở Sở.
Nhưng giấy thỏa thuận ly hôn là do Mục Sở Sở để lại, cô không cần cái gì cả...
Trần Kính Đông nhớ tới ánh mắt của Mục Sở Sở lúc đó, lòng bỗng nhiên không thoải mái, khóe miệng y giật giật, gật đầu: "Được, cứ dựa theo lời mẹ nói, con sẽ kêu luật sự làm một phần hợp đồng cho Mục Sở Sở, con đảm bảo, nửa đời sau của cô ta sẽ áo cơm không lo..."
Có lẽ, đây cũng là điều cuối cùng y có thể cho Mục Sở Sở.
Năm năm hôn nhân, y chưa từng cho cô cái gì, bây giờ, y cũng chỉ có thể cho bao nhiêu đó thôi.
Vẻ mặt Giang Huệ mỏi mệt, ngồi trên ghế sofa vẫy vẫy tay: "Ít nhất bây giờ Tần Liễu Liễu cô ta không phải là con dâu của Giang Huệ tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta, các anh đi đi..."
Sắc mặt Tần Liễu Liễu rất khó nhìn.
Nhưng cô ta đã kiên nhẫn nhiều năm như vậy, cũng không muốn bùng nổ ở giờ phút này, vì thế vắt cánh tay Trần Kính Đông, vẻ mặt uất ức nói: "Kính Đông, chúng ta đi thôi, nếu bây giờ bác gái đã không muốn gặp em, em đây sẽ rời đi, chỉ hy vọng bác gái...bác gái có thể sống vui vẻ."
"Cô chết tôi mới có thể vui vẻ." Giang Huệ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Kính Đông: "Các anh muốn kết hôn tôi không phản đối, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm ra động tĩnh lớn, bởi vì...cô ta không xứng...còn nữa, tôi lại càng không muốn cho Sở Sở đau khổ, nếu các anh cố ý làm hôn lễ, người làm mẹ là tôi cũng chỉ có thể không tham dự, còn cả người thân bạn bè trong nhà, tôi cũng sẽ thông báo cho từng người, tuyệt đối không cho phép bọn họ tham gia hôn lễ của các anh..."
Vẻ mặt Tần Liễu Liễu lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng cô ta cắn chặt răng, lôi kéo Trần Kính Đông đi ra cửa chính nhà họ Trần...
Nhưng bà biết rõ, bà không ngăn cản được Trần Kính Đông.
Giống như Tần Liễu Liễu bỏ độc Trần Kính Đông, Trần Kính Đông không có cách nào tự kiềm chế.
Thế lớn đã mất, Giang Huệ chỉ có thể thuận theo, lạnh lùng nói: "Được, anh cưới cô gái này tôi mặc kệ, nhưng Sở Sở thì sao? Anh sắp xếp cho Sở Sở thế nào?"
Đôi mắt Trần Kính Đông hơi hơi trầm xuống.
Bắt đầu từ tối hôm đó, y đã chưa từng gặp lại Mục Sở Sở, thậm chí không nghe thấy đôi câu đôi lời của cô.
Y cũng không biết cô đi đâu, sống thế nào.
Có lúc, thậm chí trong lòng Trần Kính Đông có chút lo lắng, lo lắng không có ai bên cạnh chăm sóc Mục Sở Sở, nhưng đó cũng chỉ là trong một cái chớp mắt mà thôi, nỗi băn khoăn đó rất nhanh tiêu tan.
Y nói: "Con không biết cô ta ở đâu."
"Tên khốn kiếp này," Giang Huệ nghiến răng nghiến lợi, bà thật sự cảm thấy bản thân đã nuôi một đứa con trai vô tâm, lông mày khẽ nhíu, nói: "Cho dù nói thế nào, năm đó là Sở Sở giúp nhà họ Trần chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, bây giờ cho dù con bé có yêu cầu gì anh hay không, anh nhất định phải trả cổ phần công ty năm đó con bé đưa cho anh lại cho con bé, còn nữa, phụ nữ sống một mình rất khó khăn, các khoản ngân hàng trên danh nghĩa của anh, tôi muốn anh phải cho con bé ít nhất một phần ba, nếu không, anh đừng mơ tưởng cưới cô gái này vào cửa, về phần cho dù tương lai Sở Sở sống thế nào, con bé ở trong mắt tôi, đều là người thân của tôi, tôi sẽ đối xử với con bé như con gái, hai người các anh không có quyền can thiệp..."
Điều kiện của Giang Huệ coi như hà khắc.
Nhưng cũng là một chuyện có lương tâm.
Nếu năm đó không có Mục Sở Sở cầm theo toàn bộ của cải gả cho Trần Kính Đông, sao Trần Kính Đông có thể phát triển sản nghiệp được lớn như vậy?
Trần Kính Đông có được tất cả, nhưng Mục Sở Sở lại hai bàn tay trắng.
Điều kiện của Giang Huệ khiến Tần Liễu Liễu nghe đến thịt đau, nóng nảy.
Cô ta thật sự không muốn cho Mục Sở Sở một phần tiền nào.
Nhưng nếu không đồng ý, Giang Huệ sẽ không cho cô ta vào cửa.
So với số tiền tài đó, cô ta càng muốn vị trí bà Trần kia hơn.
Trần Liễu Liễu đẩy Trần Kính Đông, mắt đỏ hồng nói: "Kính Đông, cho dù nói thế nào, năm đó Mục Sở Sở thật sự giúp nhà họ Trần anh, tuy cô ta giết con chúng ta, lại hại em sinh non, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, nếu cần cho thì vẫn phải cho."
Vốn Trần Kính Đông cũng muốn chia tài sản cho Mục Sở Sở.
Nhưng giấy thỏa thuận ly hôn là do Mục Sở Sở để lại, cô không cần cái gì cả...
Trần Kính Đông nhớ tới ánh mắt của Mục Sở Sở lúc đó, lòng bỗng nhiên không thoải mái, khóe miệng y giật giật, gật đầu: "Được, cứ dựa theo lời mẹ nói, con sẽ kêu luật sự làm một phần hợp đồng cho Mục Sở Sở, con đảm bảo, nửa đời sau của cô ta sẽ áo cơm không lo..."
Có lẽ, đây cũng là điều cuối cùng y có thể cho Mục Sở Sở.
Năm năm hôn nhân, y chưa từng cho cô cái gì, bây giờ, y cũng chỉ có thể cho bao nhiêu đó thôi.
Vẻ mặt Giang Huệ mỏi mệt, ngồi trên ghế sofa vẫy vẫy tay: "Ít nhất bây giờ Tần Liễu Liễu cô ta không phải là con dâu của Giang Huệ tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta, các anh đi đi..."
Sắc mặt Tần Liễu Liễu rất khó nhìn.
Nhưng cô ta đã kiên nhẫn nhiều năm như vậy, cũng không muốn bùng nổ ở giờ phút này, vì thế vắt cánh tay Trần Kính Đông, vẻ mặt uất ức nói: "Kính Đông, chúng ta đi thôi, nếu bây giờ bác gái đã không muốn gặp em, em đây sẽ rời đi, chỉ hy vọng bác gái...bác gái có thể sống vui vẻ."
"Cô chết tôi mới có thể vui vẻ." Giang Huệ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Kính Đông: "Các anh muốn kết hôn tôi không phản đối, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm ra động tĩnh lớn, bởi vì...cô ta không xứng...còn nữa, tôi lại càng không muốn cho Sở Sở đau khổ, nếu các anh cố ý làm hôn lễ, người làm mẹ là tôi cũng chỉ có thể không tham dự, còn cả người thân bạn bè trong nhà, tôi cũng sẽ thông báo cho từng người, tuyệt đối không cho phép bọn họ tham gia hôn lễ của các anh..."
Vẻ mặt Tần Liễu Liễu lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng cô ta cắn chặt răng, lôi kéo Trần Kính Đông đi ra cửa chính nhà họ Trần...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.