Chương 60
Dr. Mèo Hoang
09/11/2019
Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy Sở Tâm Lam nhìn ngơ ngác xung quanh, xác
định mình đang nằm và nhìn lên trần nhà, thật sự không biết vì sao mình
lại nằm trong đệm đắp mền ấm áp, cô nhớ mình đang ngồi bên ngoài nói
chuyện với Hiểu Thần. Cô lật đật ngồi dậy nhìn sang chỗ đệm đối diện mà
cô đã chuẩn bị sẵn cho anh. Nhìn thấy người đàn ông trong lòng cô đang
an yên ngủ, trong lòng Tâm Lam dấy lên một cổ ấm áp vô cùng. Cảm giác
nhìn anh ngủ với cô như mới vừa hôm qua, thế mà bây giờ lại trở nên xa
lạ đến thế này.
Nhìn ra bên ngoài thấy trời đã sáng nhưng vẫn còn tờ mờ sương Tâm Lam nhanh chóng đứng lên dọn dẹp đồ đạc rồi xuống bếp. Cô nhanh chống chuẩn bị bửa sáng rồi để mọi thứ trên bàn xoay người đi xuống núi.
“Sở Tâm Lam! Cô ở đâu vậy Sở Tâm Lam!” – Tống Hiểu Thần thức dậy không nhìn thấy Sở Tâm Lam nên đi xung quanh xem xét nhưng vẫn không tháy bóng dáng cô, đành cất tiếng gọi.
“Cậu ồn ào cái gì vậy?” – Thạch tiên sinh nhăn nhó bước ra ngoài. Cuộc sống hằng ngày yên ả đơn độc của ông bỗng chốc bị đảo lộn.
“Thạch tiên sinh!” – Tống Hiểu Thần nghiêm nghị, nhàn nhạt chào Thạch Đại Phiên, ông nhìn một lượt từ trên xuống dưới Tống Hiểu Thần – “Tôi bận vẫn đẹp hơn cậu nhiều!” – Nói đoạn ông xoay người bước vào bếp.
Tống Hiểu Thần ngẫn ngơ nhìn theo, anh lại đưa mắt nhìn xuống bộ quần áo trên người mình, trong lòng thầm trách Sở Tâm Lam.
“Này xuống đây tên nhóc kia!” – Thạch tiên sinh cất tiếng gọi trong bếp.
“Thạch tiên sinh ông cần gì?” – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt đi xuống bếp cất giọng hỏi.
“Này!” – Ông đưa tờ giấy trên bàn cho Tống Hiểu Thần đọc.
-
Tống HIểu Thần đọc xong ngước mắt nhìn Thạch Đại Phiên.“Cậu nhìn tôi cái gì? Đi hâm đồ ăn đi!” – Thạch Đại Phiên nhướng mắt giọng
điệu ra lệnh nói. Gương mặt Tống Hiểu Thần sa sầm, anh vô cùng khó chịu
nhưng đúng là chung quy không thể làm gì được nên ngoan ngoãn xoay người về phía bếp. Trước mặt anh là bếp củi, Tống Hiểu Thần không tin ở cái
thế kỉ này còn có người dùng bếp củi. Loay hoay mãi vẫn không cách nào
nhóm được bếp lên.
“Này này tránh ra! Cậu thật sự quá vô dụng rồi!” – Thạch Đại Phiên lên tiêng, bước đến đẩy Hiểu Thần ra nhanh chóng ngồi xuống nhóm lửa. Ông thuần thục làm nên ngọn lửa nhanh chóng được thổi bùng lên.
“Con bé đó không ngờ tay nghề nấu ăn lại tốt như vậy!” - Vừa húp cháo Thạch Đại Phiên chép miệng nhận xet. Tống Hiểu Thần vẫn trầm mạc không đáp, quả thật ban đầu anh cũng thấy Sở Tâm Lam thực sự nấu ăn rất ngon.
Đến gần trưa thì nghe tiêng ngoài cổng Tống Hiểu Thần đang đánh cờ với Thạch Đại Phiên nhanh chóng bước ra thấy Sở Tâm Lam tay xách nách mang, tui với túi nhíu mày hỏi.
“Cô đi đâu sáng giờ vậy?”
“Tôi xuống làng mua đồ! Trưa nay tôi cho mọi người ăn ngon 1 bửa nhé!” - Nhìn Sở Tâm Lam đi vào, giày thể thao dính đầy bùn đất, mặt mày thì mồ hôi lại vô cùng hớn hở nói.
“Sao cô không gọi tôi?” – Tống Hiểu Thần nhíu mày nói. Tay đưa ra mang giúp Sở Tâm Lam vài túi đồ.
“Này mua nhiều thế tính ở lại đây luôn hả?” – Thạch Đại Phiên nhướng mày nhìn những túi đồ lớn nhỏ của Sở Tâm Lam rồi nhíu mày nói.
“Hehehe nếu ông sợ điều đó thì đi cùng cháu xuống núi một bận là được mà!” – Sở Tâm Lam cười khì khì rồi na vài thứ vào bếp. Tống Hiểu Thần mang giúp những thứ nặng nề còn lại vào bên trong.“Sao cô mang bao gạo này lên đây được?” – Tống Hiểu Thần vô cùng ngạc nhiên nói, bao gạo này nói cũng cả chục ký anh không tin một cô gái có thể na nó lên trên này được.
“Tôi có thuê con la thồ đồ!” - Sở Tâm Lam cười cười nói.
“Này cô ở đây thật à?” – Tống Hiểu Thần nhìn Sở Tâm Lam thâm dò tình hình, anh thật sự không biết trong cái đầu nhỏ bé của cô đang lường tính chuyện gì nữa.
“Uhm” – Cô nhanh chóng đáp mà không suy nghĩ, trong lòng cô hiện tại chỉ nghĩ ra được mỗi cách chính là ăn vạ đến khi nào Thạch Đại Phiên đồng ý thì thôi.
“Cô!” – Tống Hiểu Thần giật mình nhìn Sở Tâm Lam nói không nên lời. Anh không ngờ cô lại có suy nghĩ đó thật.
“Anh có thể về trước, con cơ hội tôi vẫn muốn thử!” – Sở Tâm Lam vừa làm vừa nói như thể cô không để biểu cảm của Tống Hiểu Thần vào mắt mình.
Nhìn ra bên ngoài thấy trời đã sáng nhưng vẫn còn tờ mờ sương Tâm Lam nhanh chóng đứng lên dọn dẹp đồ đạc rồi xuống bếp. Cô nhanh chống chuẩn bị bửa sáng rồi để mọi thứ trên bàn xoay người đi xuống núi.
“Sở Tâm Lam! Cô ở đâu vậy Sở Tâm Lam!” – Tống Hiểu Thần thức dậy không nhìn thấy Sở Tâm Lam nên đi xung quanh xem xét nhưng vẫn không tháy bóng dáng cô, đành cất tiếng gọi.
“Cậu ồn ào cái gì vậy?” – Thạch tiên sinh nhăn nhó bước ra ngoài. Cuộc sống hằng ngày yên ả đơn độc của ông bỗng chốc bị đảo lộn.
“Thạch tiên sinh!” – Tống Hiểu Thần nghiêm nghị, nhàn nhạt chào Thạch Đại Phiên, ông nhìn một lượt từ trên xuống dưới Tống Hiểu Thần – “Tôi bận vẫn đẹp hơn cậu nhiều!” – Nói đoạn ông xoay người bước vào bếp.
Tống Hiểu Thần ngẫn ngơ nhìn theo, anh lại đưa mắt nhìn xuống bộ quần áo trên người mình, trong lòng thầm trách Sở Tâm Lam.
“Này xuống đây tên nhóc kia!” – Thạch tiên sinh cất tiếng gọi trong bếp.
“Thạch tiên sinh ông cần gì?” – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt đi xuống bếp cất giọng hỏi.
“Này!” – Ông đưa tờ giấy trên bàn cho Tống Hiểu Thần đọc.
“Này này tránh ra! Cậu thật sự quá vô dụng rồi!” – Thạch Đại Phiên lên tiêng, bước đến đẩy Hiểu Thần ra nhanh chóng ngồi xuống nhóm lửa. Ông thuần thục làm nên ngọn lửa nhanh chóng được thổi bùng lên.
“Con bé đó không ngờ tay nghề nấu ăn lại tốt như vậy!” - Vừa húp cháo Thạch Đại Phiên chép miệng nhận xet. Tống Hiểu Thần vẫn trầm mạc không đáp, quả thật ban đầu anh cũng thấy Sở Tâm Lam thực sự nấu ăn rất ngon.
Đến gần trưa thì nghe tiêng ngoài cổng Tống Hiểu Thần đang đánh cờ với Thạch Đại Phiên nhanh chóng bước ra thấy Sở Tâm Lam tay xách nách mang, tui với túi nhíu mày hỏi.
“Cô đi đâu sáng giờ vậy?”
“Tôi xuống làng mua đồ! Trưa nay tôi cho mọi người ăn ngon 1 bửa nhé!” - Nhìn Sở Tâm Lam đi vào, giày thể thao dính đầy bùn đất, mặt mày thì mồ hôi lại vô cùng hớn hở nói.
“Sao cô không gọi tôi?” – Tống Hiểu Thần nhíu mày nói. Tay đưa ra mang giúp Sở Tâm Lam vài túi đồ.
“Này mua nhiều thế tính ở lại đây luôn hả?” – Thạch Đại Phiên nhướng mày nhìn những túi đồ lớn nhỏ của Sở Tâm Lam rồi nhíu mày nói.
“Hehehe nếu ông sợ điều đó thì đi cùng cháu xuống núi một bận là được mà!” – Sở Tâm Lam cười khì khì rồi na vài thứ vào bếp. Tống Hiểu Thần mang giúp những thứ nặng nề còn lại vào bên trong.“Sao cô mang bao gạo này lên đây được?” – Tống Hiểu Thần vô cùng ngạc nhiên nói, bao gạo này nói cũng cả chục ký anh không tin một cô gái có thể na nó lên trên này được.
“Tôi có thuê con la thồ đồ!” - Sở Tâm Lam cười cười nói.
“Này cô ở đây thật à?” – Tống Hiểu Thần nhìn Sở Tâm Lam thâm dò tình hình, anh thật sự không biết trong cái đầu nhỏ bé của cô đang lường tính chuyện gì nữa.
“Uhm” – Cô nhanh chóng đáp mà không suy nghĩ, trong lòng cô hiện tại chỉ nghĩ ra được mỗi cách chính là ăn vạ đến khi nào Thạch Đại Phiên đồng ý thì thôi.
“Cô!” – Tống Hiểu Thần giật mình nhìn Sở Tâm Lam nói không nên lời. Anh không ngờ cô lại có suy nghĩ đó thật.
“Anh có thể về trước, con cơ hội tôi vẫn muốn thử!” – Sở Tâm Lam vừa làm vừa nói như thể cô không để biểu cảm của Tống Hiểu Thần vào mắt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.