Chương 47: Phượng hoàng hồi sinh từ nắm tro tàn
Dr. Mèo Hoang
17/08/2019
"Tiêm adrenalin và cấp cứu tim nhanh lên! Lần thứ mấy trong ngày rồi!" – Bác sĩ bước vào phòng bệnh nhíu mày nói.
"Lần thứ 5 rồi, từ hôm qua tới giờ cứ như vậy!" – Một bác sĩ trẻ hơn nhanh chóng tiến hành nhồi tim, cả hai cùng ái ngại nhìn cô gái đang héo mòn ốm yếu nằm trên giường, trên thân thể gắn đầy những thứ dây nhợ, máy móc.
"Cậu kiểm tra hết tất cả các chỉ số chưa?" – Bác sĩ có vẻ là đàn anh nhíu mày chất vấn.
"Em đã kiểm tra hết rồi mọi thứ đều bình thường duy chỉ có tim cứ trụy mãi!" - Cậu bác sĩ trẻ gãi gãi đầu khó hiểu, trong lòng thầm thở dài không biết nguyên nhân vì sao.
"Tránh ra máy sốc điện đây!" – Điều dưỡng đẩy máy sốc điện vào mọi người trong phòng nhanh chóng tản ra, dây nhợ trên người bệnh nhân quả thật rất nhiều, một cơ thể gầy gò hết sức có thể nằm đó tái xanh.
"Tránh ra giật!" – Phát điện đầu tiên giựt xuống, đường tâm đồ vẫn lạnh lùng một đường thẳng lạnh lùng.
"Nạp tăng lên 250v, tránh ra giật!" – Phát điện thứ hai kết quả vẫn không có gì thay đổi.
"Tăng lên nữa đi! Tránh ra, giật!" – Phát điện thứ ba chạy qua cơ thể nhỏ bé gầy gò vì bệnh tật, cơ thể bị điện hút kéo lên rồi rơi xuống phịch trên giường.
Sở Tâm Lam mơ mơ hồ hồ, cơ thể như rơi từ trên tầng cao xuống đất, cô bừng mở mắt dậy, ánh mắt vô cùng hoảng hốt.
Sở Tâm Lam ánh mắt vô cùng hoang mang nhìn xung quanh, cổ họng cô rất đau, muốn nói nhưng không nói được, ống thở đặt bên trong khiến cô rất khó chịu, toàn thân không có chút sức lực nào.
Rồi một người nào đó đến rọi ánh sáng chói lóa vào mắt cô. Cô đang ở đâu Tống Hiểu Thần đâu rồi, không phải cô đã chết hay sao, đây là đâu cơ thể đau nhức thế này không lẽ chết rồi vẫn có thể biết đau hay sao. Không đúng nếu chết rồi thì không phải thở nữa, hiện tại cô đang hít thở.
"Tháo ống ra bệnh nhân đang kháng lực lại máy thở!" – Một bác sĩ ra lệnh, điều dưỡng nhanh chóng thực hiện. Ống trên miệng cô được lấy ra cảm giác buồn nôn nhanh chóng đến, Sở Tâm Lam nôn khan vài cái nhíu mày.
"N... N... N... Nước!" – Tâm Lam vô cùng khó khăn lên tiếng, cổ họng đau rát chỉ mong uống ngụm nước để xoa dịu đi.
"Mau chóng đem đi kiểm tra tổng quát lại một lần nữa, bệnh nhân tỉnh lại quả thật là một kì tích, ca này chúng ta có thể dùng báo cáo hội nghị!" – Bác sĩ lớn ôn tồn nói, mặt mày anh vô cùng vui vẻ. Anh không nghĩ bệnh nhân nằm liệt được chẩn đoán đã chết não lại có thể hồi sinh một cách kỳ diệu đến như vậy.
"Cô Sở có biết mình tên là gì hay không?" – Bác sĩ trẻ đứng gần nhanh chóng hỏi.
Tâm Lam nhíu mày, cô Sở không phải là cô Triệu, tại sao mọi người biết mình là Sở Tâm Lam không phải Triệu Khả Như. Tâm Lam khẽ nhíu mày, miệng cô khó cử động động tác mọi thứ đều trở nên vô cùng chậm chạp.
"S... S... Sở... T... Tâm... L... L... Am!" – Tâm Lam khó nhọc nói tên mình, nếu họ đã khẳng định cô là cô Sở thì chắc chắn cô không thể trả lời mình là Triệu Khả Như được.
"Đúng rồi! Cô biết mình đã ngủ trong bao lâu không? Nếu không phải gia tộc giàu có kia cưu mang thì chắc nhà cô đã không còn gì nữa rồi!" – Bác sĩ trẻ kia cười nói, rồi anh nhanh chóng ghi ghi chép chép gì đó vô hồ sơ đưa cho điều dưỡng rồi đi ra bên ngoài.
"La... làm... Ơ... Ơn... T... Ôi... N...g...ngủ..." – Tâm Lam khó khăn nói, dây thanh âm bị đè lâu như vậy hoạt động lại có chút khó khăn. Giọng nói khàn đặc xa lạ truyền đến tai.
"Cô ngủ bao lâu rồi đúng không?" – Điều dưỡng còn lại trong phòng nhanh chóng đáp, Tâm Lam khẽ gật đầu – "Cô nằm đây 4 năm rồi"
Nghe câu trã lời đó Tâm Lam mở to mắt kinh ngạc, 4 năm sao có thể là 4 năm, không lẽ những gì cô trải qua kia chỉ là giấc mơ mà thôi, không đúng nếu là giấc mơ vì sao cô lại biết đau, không đúng nhưng nếu như cô nhớ sau khi nói những lời cuối cùng với Hiểu Thần thì cô như té xuống từ trên cao và rồi tỉnh lại như vậy làm sao có thể được 4 năm... Nếu tính đúng thì 1 năm cô cưới Hiểu Thần sau đó mang thai vi chi chỉ gần 2 năm tại sao lại là 4 năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.