Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người
Chương 36: Chia Tay
Giang Thành Nhị Lang
30/05/2021
Ba ngày, suốt ba ngày trời, Lâm Linh hoàn toàn không thấy bóng dáng của Giang Ngộ
Nhưng lần này, cô không gửi tin nhắn dỗ dành Giang Ngộ nữa. Đêm đó sau khi quay về cô đã suy nghĩ suốt đêm, cô cảm thấy Ngộ Phi nói đúng lắm, nếu như cuộc tình này cứ mãi mãi dựa vào việc cô dỗ dành anh, thế thì bây giờ cô đã thông suốt rồi, cô không thể tệ như thế được.
Anh không hề thích cô, cô nên chia tay.
Trước khi chia tay, cô cần thời gian suy nghĩ.
Giang Ngộ không quay lại cũng được, hai người nên bình tĩnh lại để cảnh tượng lúc chia tay không quá khó chịu.
Lâm Linh biết trạng thái bây giờ của mình không hợp để nhận phim nên trả kịch bản người đại diện đã đưa cho mình, nói mình cần nghỉ ngơi một thời gian.
Người đại diện gật đầu lấy kịch bản lại, chẳng nói gì, dù sao Lâm Linh cũng là một diễn viên quần chúng nhỏ, muốn nghỉ ngơi bao lâu cũng được.
Ngô phỉ cũng biết hai ngày nay tâm trạng Lâm Linh không được vui, biểu hiện cụ thể là cô gửi video hài cho Lâm Linh nhưng Lâm Linh không hề cười.
Lúc trước cô sẽ gửi mười mấy giây tiếng cười như heo.
Bây giờ chỉ trả lời một chữ “Ồ”, cực kỳ lạnh lùng.
Vì giúp cô cải thiện tâm trạng, Ngô Phỉ kéo Lâm Linh ra ngoài mua sắm giảm bớt phiền muộn trong lòng.
Có một câu nói rất hay, không có gì shopping không giải quyết được.
Mà bản thân Lâm Linh cũng cảm thấy mình không thể cứ để tâm trạng sa sút thế này nên đồng ý Ngô Phỉ.
Hai người đến trung tâm mua sắm quy mô lớn.
Lâm Linh chán chường đi sau lưng Ngô Phỉ, dạo một vòng ở cửa hàng thời trang Cache – Cache, xem những sản phẩm mùa đông mới của hang.
Không có bộ nào đẹp.
Lúc này một giọng nữ ngọt ngào vang lên sau lưng cô: “Xin chào, tôi có thể xem bộ trên tay cô không?”
“Được thôi.” Lâm Linh quay đầu, nghĩ rằng cô gái có giọng nói ngọt ngào thế này, chắc hẳn sẽ xinh đẹp lắm.
Quay đầu nhìn, đầu tiên nhìn thấy gương mặt trông có vẻ khá quen, cười rộ lên mắt cong mong, môi khẽ mỉm… Là một cô gái xa lạ xinh đẹp.
Nhìn ra đằng sau, lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Viện Viện!
Lâm Linh mỉm cười, nhìn Hạ Viện Viện: “Lâu rồi không gặp!”
“Lâu rồi không gặp cô Lâm.” Hạ Viện Viện bước lên trước một bước, khoác tay cô gái xinh đẹp đó: “Xin giới thiệu với cô, đây là bạn thân của tôi, Cao Hiểu Tẩm.”
Lâm Linh đang định cười thân thiện, Hạ Viện Viện chợt làm ra vẻ vỗ đầu: “À tôi quên nói với cô rằng, Cao Hiểu Tẩm cũng tốt nghiệp MIT, học cùng trường với anh Giang, cũng là… Bạn gái cũ của anh ấy.”
Nụ cười của Lâm Linh chợt tắt, thảo nào cô cảm thấy hơi quen quen, đây là cô bạn gái cũ “nổi tiếng” của Giang Ngộ?
Nhìn kỹ, ngoại trừ lúc cười lên khá giống thì những chỗ khác có giống gì đâu, đồ chó Châu Mạt kia cố ý nói ra chọc tức cô đúng không?
“Ồ… Bạn gái cũ à.” Lâm Linh kinh ngạc một cách phóng đại: “Thì có liên quan gì đến tôi, Hạ Viện Viện cô cố tình giới thiệu cho tôi, tôi và cô thân nhau lắm à?”
Hạ Viện Viện cười mỉa mai, nhìn Lâm Linh khinh thường: “Người phụ nữ ác độc như cô ra vẻ làm gì? Lần trước nói cô vài câu, anh Giang Ngộ bảo ba tôi cảnh cáo đừng trêu cô nữa, bây giờ cô lại ra vẻ chẳng liên quan gì đến anh ấy, ngu ngốc lắm biết không?”
Lâm Linh: “…” Được thôi do cô tính nhầm, quên mất vụ này, thảo nào cô tự hỏi tại sao tự dưng Hạ Viện Viện lại trở nên ngoan ngoãn!
Nếu Hạ Viện Viện đã kể ra, Lâm Linh cũng nói thẳng: “Bạn trai tôi đã cảnh cáo cô, hôm nay cô vẫn dám đến tìm tôi gây chuyện, cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm cô tức chết!” Hạ Viện Viện thẳng thắn.
Lâm Linh: … Sao cô lại không làm theo kịch bản vậy?
Lại bị cô ta làm cho tức đến không nói nên lời, tự dưng cảm thấy Hạ Viện Viện này… Khá dễ thương?
Nhưng giây tiếp theo Hạ Viện Viện không hề dễ thương nữa, cô ta chỉ vào cô gái bên cạnh, đắc chí nói với Lâm Linh: “Nhưng cô đừng đắc ý, anh Giang Ngộ mới đối xử tốt với cô một chút mà cô đã quên mất thân phận của mình rồi, cô có biết không, người đứng kế bên tôi mới là tình yêu đích thực của anh Giang Ngộ. Cô không nhận ra cô khá giống cô ấy à, có phải rất muốn biết tại sao không? Bây giờ tôi nói cho cô biết, cô đừng quá đau lòng nha.”
“Bởi vì cô.” Hạ Viện Viện ác ý nói: “Chỉ là món đồ thay thế buồn cười mà thôi!”
Cao Hiểu Tẩm từ đầu đến giờ chưa nói gì, lúc này đưa tay ra, cười hòa nhã: “Xin chào, tôi là Cao Hiểu Tẩm, thật ra tôi và Giang Ngộ chia tay lâu rồi, người với người sẽ có chỗ giống nhau, cô đừng quá để tâm.”
Những gì Cao Hiểu Tẩm nói nghe có vẻ bình thường, biểu cảm không hề gây hấn, trông giống một người tốt bụng không có ác ý gì với Lâm Linh.
Nhưng nếu không có ác ý, thì hôm nay cô ta đã không đến đây với Hạ Viện Viện.
Lâm Linh lạnh lùng nhìn bàn tay chìa ra của Cao Hiểu Tẩm, không có ý định bắt tay mà giơ tay che miệng, vẻ mặt rất đau khổ: “Hai người đang nói thật ư?”
Hạ Viện Viện thấy bộ dạng của cô, cười sảng khoái, hôm nay cô ta đã trả lại cơn tức bị người phụ nữ này chèn ép trong khoảng thời gian gần đây.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng.
Lâm Linh lại bỏ tay xuống, vẻ mặt hài hước, cười không khép miệng lại được: “Sao lại thế được Hạ Viện Viện, lâu vậy rồi mà cô chẳng hề tiến bộ chút nào cả.”
Lâm Linh lắc đầu, thở dài tiếc nuối: “Hạ Viện Viện, cô có biết tôi và Giang Ngộ là bạn cấp ba không, nếu nói đến đồ thay thế thì cô Cao Hiểu Tẩm đây mới là người thay thế, cô không hiểu quan hệ nhân quả trước và sau, đến chuyện này mà cô cũng không hiểu hay sao?”
“Anh Giang Ngộ của cô không nói cho cô biết rằng thời cấp ba anh ấy đã từng theo đuổi tôi à?”
“Chậc chậc chậc, đúng là khá buồn cười, lần đầu tiên tôi gặp người ngu ngốc đến vậy.”
“Còn cô nữa.” Lâm Linh nhìn Cao Hiểu Tẩm, gương mặt lúc này đã hơi tái, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa thương hại: “Tội nghiệp quá đi.”
Bốn chữ “tội nghiệp quá đi” nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại lớn hơn bất kỳ từ ngữ nào khác.
Hạ Viện Viện và Cao Hiểu Tẩm mặt cắt không còn giọt máu, sắc mặt hai người càng ngày càng khó chịu.
Tay Hạ Viện Viện siết chặt kêu răng rắc, thấy cô ta lại chuẩn bị bắt đầu đánh nhau, Cao Hiểu Tẩm kịp thời giữ cô ta lại: “Chúng ta đi đi, đây không phải là nơi để làm loạn.”
Hạ Viện Viện vẫn còn lý trí, thả tay xuống mắng Lâm Linh: “Cô đừng đắc chí, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ làm cô phải khóc lóc cầu xin tôi.”
Đợi sau khi hai người này rời khỏi, Lâm Linh lắc đầu: “Hai đứa gà.”
Hạ Viện Viện chưa chịu ngoan ngoãn nữa à?
Chút chuyện cỏn con vậy mà cũng dám chạy đến trước mặt cô la lối?
Ngô Phỉ sau lưng bước lên vỗ tay: “Trời ơi, nhân tài kiệt xuất miệng pháo hả? Cậu có biết biểu hiện ban nãy của cậu, sự miệt thị của người bề trên, đặc biệt là ánh mắt thương hại đó, mẹ nó làm người ta tổn thương biết bao, nếu tố chất tâm lý không đủ mạnh, có khả năng sẽ nhảy sông tự tử.”
Lâm Linh xua tay, khiêm tốn: “Đâu đáng nhắc đến, đâu có gì đáng nhắc đến.”
Ngô Phỉ nhìn bóng lưng đã đi xa của bọn họ: “Thật ra tớ cũng thấy không giống.”
Nụ cười trên mặt Lâm Linh chợt tắt, bình tĩnh nói: “Giống hay không thì có liên quan gì, tớ chỉ biết, Cao Hiểu Tẩm quay lại, anh ấy sẽ thay đổi.”
“Vốn dĩ tớ đang đau đầu, hình tượng chung thủy xuất sắc quá, không tìm được lý do chia tay.”
“Cậu nhìn xem, chẳng phải đã có lý do rồi sao?”
——
Quán bar “Thanh Lạc”.
Chín giờ tối, là lúc quán bar đông đúc nhất, nhưng với tư cách là quán bar đứng nhất nhì thành phố C, lúc này Thanh Lạc chỉ có ba người khách Châu Mạt.
Châu Mạt đang ngồi một bên than khổ: “Anh hai, cầu xin cậu đó, cậu có thể về đi được không, đừng đến nữa, để tôi còn kinh doanh, cậu ở đây thì sao tôi mở cửa được!!!”
Giang Ngộ thấy cậu ta nói năng nhảm nhí, lạnh lùng liếc cậu ta: “Tôi nhớ là tôi trả tiền rồi mà?”
Trần Mạt Bắc ngồi bên cạnh nói đỡ: “Châu Mạt không có ý đó, chẳng phải cậu ấy sợ Lâm Linh tìm cậu ấy tính sổ hay sao? Tôi nghĩ cậu nên về nói rõ với cô ấy, thật ra cô ấy đâu có ý đó, mặc dù tôi mới gặp cô ấy có một lần nhưng tôi cảm thấy Lâm Linh khá tốt.”
“Hơn nữa thứ mà cậu có nhiều nhất là tiền, chẳng phải quá tốt rồi sao?”
Vì chuyện kinh doanh của quán nên Châu Mạt ở bên cạnh quyết định im lặng.
Trần Mạt Bắc này nữa, mới gặp mới nói chuyện vài câu, sao cậu ta lại biết đồ diễn sâu tốt?
Đèn quán bar chiếu lên người Giang Ngộ, anh đặt ly rượu trong tay xuống, tựa vào ghế sofa, nhíu màu, im lặng không nói gì.
Không biết đang nghĩ gì.
Châu Mạt vỗ vai anh: “Cậu về nói rõ với cô ấy đi, nếu không cô ấy lại đến chỗ tôi làm loạn, tôi không có đủ rượu cho cô ấy phá đâu.”
“Không.” Giang Ngộ chợt nói, giọng hơi trầm: “Sau khi tôi nói không muốn kết hôn, cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa, sẽ không đến làm phiền cậu đâu.”
Châu Mạt và Trần Mạt Bắc nhìn nhau, sau họ lại cảm thấy giọng của anh hơi… Bực tức?
Trần Mạt Bắc ngẫm nghĩ, an ủi anh: “Dù sao cậu từ chối lời cầu hôn của người ta rồi, người ta con gái mà chẳng lẽ không biết mất mặt?”
Giang Ngộ: “…”
Bây giờ Châu Mạt rất muốn tiễn ông thần này về: “Nhảm nhí, nếu tôi mất mặt đến vậy, tôi còn không dám ra đường, mặc dù da mặt đồ diễn sâu đó dày hơn phụ nữ bình thường nhưng có lẽ cũng biết ngại ngùng mà đúng không?”
Giang Ngộ xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, anh chỉ nói tạm thời không muốn kết hôn chứ không phải từ chối cô, hơn nữa cho dù kết hôn thì anh nên là người cầu hôn mới đúng.
Nhưng đúng là anh nên về thật.
…
Trần Mạt Bắc nhìn bóng lưng Giang Ngộ, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cậu ấy về để chia tay?”
“Chia cái mông ấy.” Châu Mạt bĩu môi, không còn gì để nói: “Cậu ấy chỉ muốn được Lâm Linh dỗ dành thôi. Lúc cấp ba cậu ấy… Thôi bỏ đi, đừng quan tâm cậu ấy nữa, mình uống rượu đi.”
——
Mười hai giờ khuya.
Lâm Linh vẫn ngồi trong phòng khách chờ.
Cuối cùng cũng chờ được tiếng mở cửa.
Lâm Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Ngộ, tươi cười: “Anh về rồi à?”
Thấy cô không dính anh như trước, Giang Ngộ hơi không thoải mái, nhíu mày: “Chưa ngủ à?”
“Ừ.” Lâm Linh lắc đầu: “Em đang đợi anh, có chuyện này muốn nói với anh.”
Giang Ngộ kéo cà vạt, đến phòng khách, lúc đi ngang qua Lâm Linh, bước chân không hề ngừng lại: “Tôi đang bận lắm, có chuyện gì mai nói.”
Không phải chuyện kết hôn, anh yên tâm.” Lâm Linh nhìn bóng dáng anh, gọi anh lại: “Bởi vì em nói muốn kết hôn với anh nên mấy ngày nay anh không muốn gặp em, anh trốn tránh em đúng không?”
Giang Ngộ dừng bước, lạnh nhạt hỏi: “Trốn tránh, tại sao tôi phải trốn tránh? Em nghĩ vậy hả?”
“Hẳn là không phải.” Lâm Linh nhìn bóng lưng anh, cười khẽ: “Anh đâu quan tâm đến em, sao lại trốn tránh em được?”
Giang Ngộ không nói gì.
Lâm Linh ngẩng đầu, chớp mắt, cố gắng kiềm nước mắt không biết cố gắng lại.
“Giang Ngộ, có phải từ trước đến nay anh chưa bao giờ thích em đúng không?”
Không đợi anh trả lời, Lâm Linh lại tự hỏi tự trả lời: “Chắc là đúng rồi, từ trước đến nay luôn là em… Em uy hiếp anh, ép buộc anh, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh, chắc chắn anh rất bực mình.”
“Em làm loạn gì vậy?” Giang Ngộ xoay người, sắc mặt vẫn bình thường nhưng giọng nói lại lạng băng.
Mấy ngày nay cảm xúc của Giang Ngộ cũng không tốt lắm, thậm chí còn rất tệ, mà tất cả những thứ này đều do cô ban tặng. Không biết hôm nay cô lại muốn làm gì, nói những lời nhàm chán như vậy.
Cô luôn thế, mỗi lần muốn đạt được mục đích gì, sẽ có hàng trăm hàng nghìn cách, bây giờ, cô còn muốn làm gì nữa?
Nghĩ đến đây, Giang Ngộ hơi bực bội, nhịn không được kéo cà vạt.
“Em không làm loạn, cũng không muốn tiến thêm một bước nào.” Lâm Linh cố gắng bình tĩnh nói. Cô chỉ đang nghĩ rằng, nếu như anh đã từng thích cô một chút, có lẽ mấy năm cô sẽ không sai lại thêm sai.
Nhưng những lời anh nói đã làm quét sạch số hy vọng ít ỏi trong lòng Lâm Linh, trái tim giống như bị người ta nhéo, khẽ đau.
Cô đã sai rồi, sai rất nghiêm trọng.
Đã có đáp án, Lâm Linh không mong đợi gì nữa, cô nhìn thẳng vào anh: “Giang Ngộ, em nghĩ chúng ta nên chia tay. Sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa, anh cũng không cần phải trốn tránh em.” Nói đến đây, cô chợt thấy tủi thân, bởi vì sự lảng tránh mấy ngày nay của anh.
Phòng khách cực kỳ im lặng.
Giang Ngộ giương mắt nhìn cô, đôi mắt âm trầm không rõ cảm xúc, hình như anh đã nghe được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, khẽ lên tiếng.
“Chia tay?”
Mấy ngày trước còn nói muốn kết hôn với anh, bây giờ lại muốn chia tay, cô nghĩ anh là gì, thích thì nói năng ngọt ngào dỗ dành anh, không thích thì chia tay?
Anh bước đến bên cạnh Lâm Linh, ánh mắt lạnh lẽo hơn hẳn: “Em đang đùa gì đó?”
Lâm Linh mở to mắt, thẳng thắn nói: “Em không có.”
Cô không muốn khóc, vì cuộc chia tay tối nay, cô đã chuẩn bị tâm lý, phải làm mình mạnh mẽ nói tạm biệt anh.
Cố gắng nhịn mãi nhịn mãi nhưng giây tiếp theo, cô vẫn không kiềm chế được, nước mắt tuôn trào, cực kỹ mãnh liệt làm hàng mi đen dài của cô ướt đẫm, Lâm Linh chớp mắt, vươn tay lau khô, không muốn để mình quá nhếch nhác nhưng nước mắt lại giống sợi trân châu bị đứt, rơi xuống không ngừng.
Trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
“Hôm nay em gặp bạn gái cũ của anh, cô ấy rất xinh. Em nghĩ chắc là anh rất thích cô ấy đúng không? Thích đến mức ở bên cạnh một người mình không yêu, xem cô ấy là đồ thay thế.”
Trong phòng khách rộng lớn, Lâm Linh khóc như mưa, cực kỳ tội nghiệp: “Em biết anh không hề thích em, cho dù em có thật lòng thích anh, nhưng em tác thành cho anh.”
Giang Ngộ nhìn cô khóc thở hổn hển, càng ngày càng bực bội: “Em đang nói bậy bạ gì vậy?”
Lâm Linh lắc đầu: “Em không có nói bậy, em đã biết rồi, em tác thành cho anh.”
Giang Ngộ bắt đầu không thể kiềm chế được tính tình mình, lạnh lùng mỉa mai: “Nói nghe hay lắm, tác thành cho tôi? Thế sao ban đầu không tác thành cho tôi, tại sao lại ở bên cạnh tôi nói những lời dối trá như ngày nào cũng nhớ tôi, lời nói dối vụng về, buồn cười là tôi lại tin nó. Thế nào, bây giờ mệt rồi, không muốn dỗ dành nữa, tác thành cho tôi?”
“Họ nói đúng lắm, người phụ nữ như em, dối trá.”
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn anh như không thể tin nổi.
Thì ra trong lòng anh, anh luôn nghĩ cô là người như vậy.
Giây sau cô cúi đầu.
Đúng, anh nói đúng, cô là người phụ nữ dối trá, ban đầu ở bên cạnh anh vì tiền, anh đã nhìn thấu, thế thì đã muốn tính sổ cô từ lâu lắm rồi.
Nhưng cô nên giải thích với anh thế nào đây, thật ra cô đã thích anh từ rất lâu rồi, thích đến mức có nhiều đêm anh không ở đây, cô cũng nhớ anh.
Tại sao, tại sao không ai tin.
Đến anh, cũng không tin.
Cô không muốn giải thích nữa, dù sao anh cũng sẽ không tin, anh sẽ cho rằng cô là người phụ nữ dối trá, cô cứ làm bạch liên hoa là được!
Nước mắt thấm ướt hàng mi cô, mắt khóc đến mức hồng hồng, nước mắt rơi từ hốc mắt xuống má, vừa tủi thân vừa mạnh mẽ.
Giang Ngộ nhíu mày, gân xanh trên trán giật giật: “Đừng khóc nữa.”
Cuối cùng Lâm Linh cũng không nhịn nổi nữa, đẩy anh ra, khóc nói: “Đúng, em là người phụ nữ dối trá đó được không? Chia tay, sau khi chia tay anh sẽ không cần phải thấy người phụ nữ tệ này nữa, em sẽ rời xa anh, không bao giờ tìm anh nữa.”
Sau khi Giang Ngộ bị cô đẩy ra, thấy cô khóc sưng mắt, chợt cảm thấy tự giễu, cảm thấy sự chống cự suốt mấy ngày qua chẳng hề có ý nghĩa gì cả, khoảnh khắc cô nói chia tay, anh cũng đã thua rồi.
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, thô bạo kéo cô vào lòng, lau nước mắt cho cô một cách cẩn thận, giọng bất đắc dĩ: “Em đừng làm loạn nữa, tôi cưới em được không?”
Lâm Linh đang đau lòng chợt trợn mắt nhìn anh.
“Cưới em?”
Vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi, giống như anh mới vừa nói câu gì đó khó tin.
Bàn tay lau nước mắt của Giang Ngộ chợt ngừng, mặt tức giận, bóp cằm cô thật chặt, hôn thật mạnh.
Trong lúc răng lưỡi dây dưa, Lâm Linh nghe giọng như đang tức muốn hộc máu của anh nói: “Đúng, mẹ nó tôi muốn cưới em, cho dù em là người phụ nữ dối trá, tôi cũng muốn cưới em.”
Rõ ràng giải thích chưa hết câu anh đã không nhịn nổi muốn ôm cô, không muốn thấy cô khóc nữa.
Nhưng Lâm Linh lại đẩy anh ra, mạnh mẽ nhìn anh: “Anh đừng lừa em, em biết anh không thích em, bạn gái cũ về là anh không quan tâm đến em nữa…” Nghẹn ngào một chốc: “Anh không thích em.”
Quay đầu sang chỗ khác, Lâm Linh không muốn nhìn anh nữa.
Sau khi im lặng thật lâu, Lâm Linh quay đầu, bất ngờ nhìn anh.
Sau anh lại không nói gì.
Không nói gì, vậy cô đi được chưa?
Nghĩ vậy, Lâm Linh giơ tay lên lau nước mắt, dù sao anh cũng đã nói rõ ràng: “Anh yên tâm đi, em không cần thẻ và nhà anh cho em, em để mọi thứ trong ngăn kéo đầu giường phòng ngủ. Sau này không còn người phụ nữ tệ như em làm phiền anh, chắc là anh sẽ rất vui vẻ.”
Nói xong, cô lấy chiếc túi không hề bắt mắt trên sofa, đây là túi cô mua ở trung tâm mua sắm, rất rẻ, vài trăm nghìn, dùng để đựng số đồ ít ỏi của cô.
Giang Ngộ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, túi xách là túi cô mới mua, từ lâu cô đã hạ quyết tâm muốn chia tay anh, không cần đồng nào của anh.
Anh chợt cảm thấy mấy năm nay mình ngu xuẩn đến cực đỉnh, cô là người thế nào, anh đã biết từ lâu nhưng lại giận chó đánh mèo vì một vài chuyện nhỏ nhặt khó hiểu, còn nghi ngờ chính bản thân mình. Đến Trần Mạt Bắc mới gặp cô một lần mà còn biết cô là người thế nào, tại sao anh lại ngu ngốc đến mức không nhìn thấy.
Lúc Lâm Linh đi đến cửa, Giang Ngộ chợt nói: “Đứng lại.”
Nhưng Lâm Linh tức muốn chết, lúc cô nói cô sẽ đi anh không gọi cô lại, bây giờ do dự lâu như vậy rồi mới lên tiếng, anh có ý gì?
Đồ lừa đảo, còn nói muốn cưới cô… Nhưng cô cũng có lòng tự trọng, tại sao anh nói muốn cưới cô, thì cô phải đồng ý?
Bước chân của Lâm Linh không hề ngừng lại theo lời anh, khi cô chuẩn bị mở cửa, Giang Ngộ nắm tay cô từ phía sau, cánh cửa mới vừa mở ra đã bị anh đóng lại ngay…
Lâm Linh cố gắng muốn thoát khỏi tay anh nhưng bị anh nắm chặt hơn.
“Anh buông em ra.”
Giang Ngộ không buông mà ngược lại còn bế Lâm Linh lên, bế lên giường trong phòng ngủ lầu hai, ép cô bên dưới, bắt hai tay cô lại không cho cô lộn xộn.
Giang Ngộ nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt thâm trầm, không thể phân biệt.
“Tôi thích em, thích từ năm cấp ba,” Giang Ngộ bình tĩnh, cúi đầu hôn lên môi cô an ủi: “Cho nên, em đừng đi.”
Nhìn mặt cô, phát hiện mắt Lâm Linh lại rưng rưng, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài xuống tấm chăn sạch sẽ, ướt một khoảng.
“Nhưng mà… Ban nãy anh mới… Quát em… Nói em là người phụ nữ dối trá, mấy ngày nay không hỏi thăm em cũng không về nhà…” Lâm Linh khẽ khụt khịt, nghẹn ngào nói, cực kỳ tủi thân. Ban nãy anh còn nói với cô những lời quá đáng như vậy, cô khó chịu muốn chết, đau lòng.
Giang Ngộ ôm cô vào lòng mình, vén tóc con bị ướt nước mắt dính trên mặt cô ra, hôn trán, lông mày cô, lại nhìn vành mắt đỏ ửng, hôn nước mắt cô, khẽ dỗ dành: “Xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên nói với em như vậy.”
“Không về nhà là vì anh cũng muốn bình tĩnh. Anh cũng là người, cũng sẽ mất lý trí, anh không mong trong lúc anh mất lý trí sẽ nói gì đó làm em tổn thương. Đây là chuyện ngoài ý muốn, anh xin lỗi em.”
Nhưng lần này, cô không gửi tin nhắn dỗ dành Giang Ngộ nữa. Đêm đó sau khi quay về cô đã suy nghĩ suốt đêm, cô cảm thấy Ngộ Phi nói đúng lắm, nếu như cuộc tình này cứ mãi mãi dựa vào việc cô dỗ dành anh, thế thì bây giờ cô đã thông suốt rồi, cô không thể tệ như thế được.
Anh không hề thích cô, cô nên chia tay.
Trước khi chia tay, cô cần thời gian suy nghĩ.
Giang Ngộ không quay lại cũng được, hai người nên bình tĩnh lại để cảnh tượng lúc chia tay không quá khó chịu.
Lâm Linh biết trạng thái bây giờ của mình không hợp để nhận phim nên trả kịch bản người đại diện đã đưa cho mình, nói mình cần nghỉ ngơi một thời gian.
Người đại diện gật đầu lấy kịch bản lại, chẳng nói gì, dù sao Lâm Linh cũng là một diễn viên quần chúng nhỏ, muốn nghỉ ngơi bao lâu cũng được.
Ngô phỉ cũng biết hai ngày nay tâm trạng Lâm Linh không được vui, biểu hiện cụ thể là cô gửi video hài cho Lâm Linh nhưng Lâm Linh không hề cười.
Lúc trước cô sẽ gửi mười mấy giây tiếng cười như heo.
Bây giờ chỉ trả lời một chữ “Ồ”, cực kỳ lạnh lùng.
Vì giúp cô cải thiện tâm trạng, Ngô Phỉ kéo Lâm Linh ra ngoài mua sắm giảm bớt phiền muộn trong lòng.
Có một câu nói rất hay, không có gì shopping không giải quyết được.
Mà bản thân Lâm Linh cũng cảm thấy mình không thể cứ để tâm trạng sa sút thế này nên đồng ý Ngô Phỉ.
Hai người đến trung tâm mua sắm quy mô lớn.
Lâm Linh chán chường đi sau lưng Ngô Phỉ, dạo một vòng ở cửa hàng thời trang Cache – Cache, xem những sản phẩm mùa đông mới của hang.
Không có bộ nào đẹp.
Lúc này một giọng nữ ngọt ngào vang lên sau lưng cô: “Xin chào, tôi có thể xem bộ trên tay cô không?”
“Được thôi.” Lâm Linh quay đầu, nghĩ rằng cô gái có giọng nói ngọt ngào thế này, chắc hẳn sẽ xinh đẹp lắm.
Quay đầu nhìn, đầu tiên nhìn thấy gương mặt trông có vẻ khá quen, cười rộ lên mắt cong mong, môi khẽ mỉm… Là một cô gái xa lạ xinh đẹp.
Nhìn ra đằng sau, lại thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Viện Viện!
Lâm Linh mỉm cười, nhìn Hạ Viện Viện: “Lâu rồi không gặp!”
“Lâu rồi không gặp cô Lâm.” Hạ Viện Viện bước lên trước một bước, khoác tay cô gái xinh đẹp đó: “Xin giới thiệu với cô, đây là bạn thân của tôi, Cao Hiểu Tẩm.”
Lâm Linh đang định cười thân thiện, Hạ Viện Viện chợt làm ra vẻ vỗ đầu: “À tôi quên nói với cô rằng, Cao Hiểu Tẩm cũng tốt nghiệp MIT, học cùng trường với anh Giang, cũng là… Bạn gái cũ của anh ấy.”
Nụ cười của Lâm Linh chợt tắt, thảo nào cô cảm thấy hơi quen quen, đây là cô bạn gái cũ “nổi tiếng” của Giang Ngộ?
Nhìn kỹ, ngoại trừ lúc cười lên khá giống thì những chỗ khác có giống gì đâu, đồ chó Châu Mạt kia cố ý nói ra chọc tức cô đúng không?
“Ồ… Bạn gái cũ à.” Lâm Linh kinh ngạc một cách phóng đại: “Thì có liên quan gì đến tôi, Hạ Viện Viện cô cố tình giới thiệu cho tôi, tôi và cô thân nhau lắm à?”
Hạ Viện Viện cười mỉa mai, nhìn Lâm Linh khinh thường: “Người phụ nữ ác độc như cô ra vẻ làm gì? Lần trước nói cô vài câu, anh Giang Ngộ bảo ba tôi cảnh cáo đừng trêu cô nữa, bây giờ cô lại ra vẻ chẳng liên quan gì đến anh ấy, ngu ngốc lắm biết không?”
Lâm Linh: “…” Được thôi do cô tính nhầm, quên mất vụ này, thảo nào cô tự hỏi tại sao tự dưng Hạ Viện Viện lại trở nên ngoan ngoãn!
Nếu Hạ Viện Viện đã kể ra, Lâm Linh cũng nói thẳng: “Bạn trai tôi đã cảnh cáo cô, hôm nay cô vẫn dám đến tìm tôi gây chuyện, cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm cô tức chết!” Hạ Viện Viện thẳng thắn.
Lâm Linh: … Sao cô lại không làm theo kịch bản vậy?
Lại bị cô ta làm cho tức đến không nói nên lời, tự dưng cảm thấy Hạ Viện Viện này… Khá dễ thương?
Nhưng giây tiếp theo Hạ Viện Viện không hề dễ thương nữa, cô ta chỉ vào cô gái bên cạnh, đắc chí nói với Lâm Linh: “Nhưng cô đừng đắc ý, anh Giang Ngộ mới đối xử tốt với cô một chút mà cô đã quên mất thân phận của mình rồi, cô có biết không, người đứng kế bên tôi mới là tình yêu đích thực của anh Giang Ngộ. Cô không nhận ra cô khá giống cô ấy à, có phải rất muốn biết tại sao không? Bây giờ tôi nói cho cô biết, cô đừng quá đau lòng nha.”
“Bởi vì cô.” Hạ Viện Viện ác ý nói: “Chỉ là món đồ thay thế buồn cười mà thôi!”
Cao Hiểu Tẩm từ đầu đến giờ chưa nói gì, lúc này đưa tay ra, cười hòa nhã: “Xin chào, tôi là Cao Hiểu Tẩm, thật ra tôi và Giang Ngộ chia tay lâu rồi, người với người sẽ có chỗ giống nhau, cô đừng quá để tâm.”
Những gì Cao Hiểu Tẩm nói nghe có vẻ bình thường, biểu cảm không hề gây hấn, trông giống một người tốt bụng không có ác ý gì với Lâm Linh.
Nhưng nếu không có ác ý, thì hôm nay cô ta đã không đến đây với Hạ Viện Viện.
Lâm Linh lạnh lùng nhìn bàn tay chìa ra của Cao Hiểu Tẩm, không có ý định bắt tay mà giơ tay che miệng, vẻ mặt rất đau khổ: “Hai người đang nói thật ư?”
Hạ Viện Viện thấy bộ dạng của cô, cười sảng khoái, hôm nay cô ta đã trả lại cơn tức bị người phụ nữ này chèn ép trong khoảng thời gian gần đây.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở miệng.
Lâm Linh lại bỏ tay xuống, vẻ mặt hài hước, cười không khép miệng lại được: “Sao lại thế được Hạ Viện Viện, lâu vậy rồi mà cô chẳng hề tiến bộ chút nào cả.”
Lâm Linh lắc đầu, thở dài tiếc nuối: “Hạ Viện Viện, cô có biết tôi và Giang Ngộ là bạn cấp ba không, nếu nói đến đồ thay thế thì cô Cao Hiểu Tẩm đây mới là người thay thế, cô không hiểu quan hệ nhân quả trước và sau, đến chuyện này mà cô cũng không hiểu hay sao?”
“Anh Giang Ngộ của cô không nói cho cô biết rằng thời cấp ba anh ấy đã từng theo đuổi tôi à?”
“Chậc chậc chậc, đúng là khá buồn cười, lần đầu tiên tôi gặp người ngu ngốc đến vậy.”
“Còn cô nữa.” Lâm Linh nhìn Cao Hiểu Tẩm, gương mặt lúc này đã hơi tái, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa thương hại: “Tội nghiệp quá đi.”
Bốn chữ “tội nghiệp quá đi” nhẹ nhàng nhưng lực sát thương lại lớn hơn bất kỳ từ ngữ nào khác.
Hạ Viện Viện và Cao Hiểu Tẩm mặt cắt không còn giọt máu, sắc mặt hai người càng ngày càng khó chịu.
Tay Hạ Viện Viện siết chặt kêu răng rắc, thấy cô ta lại chuẩn bị bắt đầu đánh nhau, Cao Hiểu Tẩm kịp thời giữ cô ta lại: “Chúng ta đi đi, đây không phải là nơi để làm loạn.”
Hạ Viện Viện vẫn còn lý trí, thả tay xuống mắng Lâm Linh: “Cô đừng đắc chí, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ làm cô phải khóc lóc cầu xin tôi.”
Đợi sau khi hai người này rời khỏi, Lâm Linh lắc đầu: “Hai đứa gà.”
Hạ Viện Viện chưa chịu ngoan ngoãn nữa à?
Chút chuyện cỏn con vậy mà cũng dám chạy đến trước mặt cô la lối?
Ngô Phỉ sau lưng bước lên vỗ tay: “Trời ơi, nhân tài kiệt xuất miệng pháo hả? Cậu có biết biểu hiện ban nãy của cậu, sự miệt thị của người bề trên, đặc biệt là ánh mắt thương hại đó, mẹ nó làm người ta tổn thương biết bao, nếu tố chất tâm lý không đủ mạnh, có khả năng sẽ nhảy sông tự tử.”
Lâm Linh xua tay, khiêm tốn: “Đâu đáng nhắc đến, đâu có gì đáng nhắc đến.”
Ngô Phỉ nhìn bóng lưng đã đi xa của bọn họ: “Thật ra tớ cũng thấy không giống.”
Nụ cười trên mặt Lâm Linh chợt tắt, bình tĩnh nói: “Giống hay không thì có liên quan gì, tớ chỉ biết, Cao Hiểu Tẩm quay lại, anh ấy sẽ thay đổi.”
“Vốn dĩ tớ đang đau đầu, hình tượng chung thủy xuất sắc quá, không tìm được lý do chia tay.”
“Cậu nhìn xem, chẳng phải đã có lý do rồi sao?”
——
Quán bar “Thanh Lạc”.
Chín giờ tối, là lúc quán bar đông đúc nhất, nhưng với tư cách là quán bar đứng nhất nhì thành phố C, lúc này Thanh Lạc chỉ có ba người khách Châu Mạt.
Châu Mạt đang ngồi một bên than khổ: “Anh hai, cầu xin cậu đó, cậu có thể về đi được không, đừng đến nữa, để tôi còn kinh doanh, cậu ở đây thì sao tôi mở cửa được!!!”
Giang Ngộ thấy cậu ta nói năng nhảm nhí, lạnh lùng liếc cậu ta: “Tôi nhớ là tôi trả tiền rồi mà?”
Trần Mạt Bắc ngồi bên cạnh nói đỡ: “Châu Mạt không có ý đó, chẳng phải cậu ấy sợ Lâm Linh tìm cậu ấy tính sổ hay sao? Tôi nghĩ cậu nên về nói rõ với cô ấy, thật ra cô ấy đâu có ý đó, mặc dù tôi mới gặp cô ấy có một lần nhưng tôi cảm thấy Lâm Linh khá tốt.”
“Hơn nữa thứ mà cậu có nhiều nhất là tiền, chẳng phải quá tốt rồi sao?”
Vì chuyện kinh doanh của quán nên Châu Mạt ở bên cạnh quyết định im lặng.
Trần Mạt Bắc này nữa, mới gặp mới nói chuyện vài câu, sao cậu ta lại biết đồ diễn sâu tốt?
Đèn quán bar chiếu lên người Giang Ngộ, anh đặt ly rượu trong tay xuống, tựa vào ghế sofa, nhíu màu, im lặng không nói gì.
Không biết đang nghĩ gì.
Châu Mạt vỗ vai anh: “Cậu về nói rõ với cô ấy đi, nếu không cô ấy lại đến chỗ tôi làm loạn, tôi không có đủ rượu cho cô ấy phá đâu.”
“Không.” Giang Ngộ chợt nói, giọng hơi trầm: “Sau khi tôi nói không muốn kết hôn, cô ấy chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa, sẽ không đến làm phiền cậu đâu.”
Châu Mạt và Trần Mạt Bắc nhìn nhau, sau họ lại cảm thấy giọng của anh hơi… Bực tức?
Trần Mạt Bắc ngẫm nghĩ, an ủi anh: “Dù sao cậu từ chối lời cầu hôn của người ta rồi, người ta con gái mà chẳng lẽ không biết mất mặt?”
Giang Ngộ: “…”
Bây giờ Châu Mạt rất muốn tiễn ông thần này về: “Nhảm nhí, nếu tôi mất mặt đến vậy, tôi còn không dám ra đường, mặc dù da mặt đồ diễn sâu đó dày hơn phụ nữ bình thường nhưng có lẽ cũng biết ngại ngùng mà đúng không?”
Giang Ngộ xoa huyệt Thái Dương đang đau nhức, anh chỉ nói tạm thời không muốn kết hôn chứ không phải từ chối cô, hơn nữa cho dù kết hôn thì anh nên là người cầu hôn mới đúng.
Nhưng đúng là anh nên về thật.
…
Trần Mạt Bắc nhìn bóng lưng Giang Ngộ, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cậu ấy về để chia tay?”
“Chia cái mông ấy.” Châu Mạt bĩu môi, không còn gì để nói: “Cậu ấy chỉ muốn được Lâm Linh dỗ dành thôi. Lúc cấp ba cậu ấy… Thôi bỏ đi, đừng quan tâm cậu ấy nữa, mình uống rượu đi.”
——
Mười hai giờ khuya.
Lâm Linh vẫn ngồi trong phòng khách chờ.
Cuối cùng cũng chờ được tiếng mở cửa.
Lâm Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Ngộ, tươi cười: “Anh về rồi à?”
Thấy cô không dính anh như trước, Giang Ngộ hơi không thoải mái, nhíu mày: “Chưa ngủ à?”
“Ừ.” Lâm Linh lắc đầu: “Em đang đợi anh, có chuyện này muốn nói với anh.”
Giang Ngộ kéo cà vạt, đến phòng khách, lúc đi ngang qua Lâm Linh, bước chân không hề ngừng lại: “Tôi đang bận lắm, có chuyện gì mai nói.”
Không phải chuyện kết hôn, anh yên tâm.” Lâm Linh nhìn bóng dáng anh, gọi anh lại: “Bởi vì em nói muốn kết hôn với anh nên mấy ngày nay anh không muốn gặp em, anh trốn tránh em đúng không?”
Giang Ngộ dừng bước, lạnh nhạt hỏi: “Trốn tránh, tại sao tôi phải trốn tránh? Em nghĩ vậy hả?”
“Hẳn là không phải.” Lâm Linh nhìn bóng lưng anh, cười khẽ: “Anh đâu quan tâm đến em, sao lại trốn tránh em được?”
Giang Ngộ không nói gì.
Lâm Linh ngẩng đầu, chớp mắt, cố gắng kiềm nước mắt không biết cố gắng lại.
“Giang Ngộ, có phải từ trước đến nay anh chưa bao giờ thích em đúng không?”
Không đợi anh trả lời, Lâm Linh lại tự hỏi tự trả lời: “Chắc là đúng rồi, từ trước đến nay luôn là em… Em uy hiếp anh, ép buộc anh, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh, chắc chắn anh rất bực mình.”
“Em làm loạn gì vậy?” Giang Ngộ xoay người, sắc mặt vẫn bình thường nhưng giọng nói lại lạng băng.
Mấy ngày nay cảm xúc của Giang Ngộ cũng không tốt lắm, thậm chí còn rất tệ, mà tất cả những thứ này đều do cô ban tặng. Không biết hôm nay cô lại muốn làm gì, nói những lời nhàm chán như vậy.
Cô luôn thế, mỗi lần muốn đạt được mục đích gì, sẽ có hàng trăm hàng nghìn cách, bây giờ, cô còn muốn làm gì nữa?
Nghĩ đến đây, Giang Ngộ hơi bực bội, nhịn không được kéo cà vạt.
“Em không làm loạn, cũng không muốn tiến thêm một bước nào.” Lâm Linh cố gắng bình tĩnh nói. Cô chỉ đang nghĩ rằng, nếu như anh đã từng thích cô một chút, có lẽ mấy năm cô sẽ không sai lại thêm sai.
Nhưng những lời anh nói đã làm quét sạch số hy vọng ít ỏi trong lòng Lâm Linh, trái tim giống như bị người ta nhéo, khẽ đau.
Cô đã sai rồi, sai rất nghiêm trọng.
Đã có đáp án, Lâm Linh không mong đợi gì nữa, cô nhìn thẳng vào anh: “Giang Ngộ, em nghĩ chúng ta nên chia tay. Sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa, anh cũng không cần phải trốn tránh em.” Nói đến đây, cô chợt thấy tủi thân, bởi vì sự lảng tránh mấy ngày nay của anh.
Phòng khách cực kỳ im lặng.
Giang Ngộ giương mắt nhìn cô, đôi mắt âm trầm không rõ cảm xúc, hình như anh đã nghe được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, khẽ lên tiếng.
“Chia tay?”
Mấy ngày trước còn nói muốn kết hôn với anh, bây giờ lại muốn chia tay, cô nghĩ anh là gì, thích thì nói năng ngọt ngào dỗ dành anh, không thích thì chia tay?
Anh bước đến bên cạnh Lâm Linh, ánh mắt lạnh lẽo hơn hẳn: “Em đang đùa gì đó?”
Lâm Linh mở to mắt, thẳng thắn nói: “Em không có.”
Cô không muốn khóc, vì cuộc chia tay tối nay, cô đã chuẩn bị tâm lý, phải làm mình mạnh mẽ nói tạm biệt anh.
Cố gắng nhịn mãi nhịn mãi nhưng giây tiếp theo, cô vẫn không kiềm chế được, nước mắt tuôn trào, cực kỹ mãnh liệt làm hàng mi đen dài của cô ướt đẫm, Lâm Linh chớp mắt, vươn tay lau khô, không muốn để mình quá nhếch nhác nhưng nước mắt lại giống sợi trân châu bị đứt, rơi xuống không ngừng.
Trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
“Hôm nay em gặp bạn gái cũ của anh, cô ấy rất xinh. Em nghĩ chắc là anh rất thích cô ấy đúng không? Thích đến mức ở bên cạnh một người mình không yêu, xem cô ấy là đồ thay thế.”
Trong phòng khách rộng lớn, Lâm Linh khóc như mưa, cực kỳ tội nghiệp: “Em biết anh không hề thích em, cho dù em có thật lòng thích anh, nhưng em tác thành cho anh.”
Giang Ngộ nhìn cô khóc thở hổn hển, càng ngày càng bực bội: “Em đang nói bậy bạ gì vậy?”
Lâm Linh lắc đầu: “Em không có nói bậy, em đã biết rồi, em tác thành cho anh.”
Giang Ngộ bắt đầu không thể kiềm chế được tính tình mình, lạnh lùng mỉa mai: “Nói nghe hay lắm, tác thành cho tôi? Thế sao ban đầu không tác thành cho tôi, tại sao lại ở bên cạnh tôi nói những lời dối trá như ngày nào cũng nhớ tôi, lời nói dối vụng về, buồn cười là tôi lại tin nó. Thế nào, bây giờ mệt rồi, không muốn dỗ dành nữa, tác thành cho tôi?”
“Họ nói đúng lắm, người phụ nữ như em, dối trá.”
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn anh như không thể tin nổi.
Thì ra trong lòng anh, anh luôn nghĩ cô là người như vậy.
Giây sau cô cúi đầu.
Đúng, anh nói đúng, cô là người phụ nữ dối trá, ban đầu ở bên cạnh anh vì tiền, anh đã nhìn thấu, thế thì đã muốn tính sổ cô từ lâu lắm rồi.
Nhưng cô nên giải thích với anh thế nào đây, thật ra cô đã thích anh từ rất lâu rồi, thích đến mức có nhiều đêm anh không ở đây, cô cũng nhớ anh.
Tại sao, tại sao không ai tin.
Đến anh, cũng không tin.
Cô không muốn giải thích nữa, dù sao anh cũng sẽ không tin, anh sẽ cho rằng cô là người phụ nữ dối trá, cô cứ làm bạch liên hoa là được!
Nước mắt thấm ướt hàng mi cô, mắt khóc đến mức hồng hồng, nước mắt rơi từ hốc mắt xuống má, vừa tủi thân vừa mạnh mẽ.
Giang Ngộ nhíu mày, gân xanh trên trán giật giật: “Đừng khóc nữa.”
Cuối cùng Lâm Linh cũng không nhịn nổi nữa, đẩy anh ra, khóc nói: “Đúng, em là người phụ nữ dối trá đó được không? Chia tay, sau khi chia tay anh sẽ không cần phải thấy người phụ nữ tệ này nữa, em sẽ rời xa anh, không bao giờ tìm anh nữa.”
Sau khi Giang Ngộ bị cô đẩy ra, thấy cô khóc sưng mắt, chợt cảm thấy tự giễu, cảm thấy sự chống cự suốt mấy ngày qua chẳng hề có ý nghĩa gì cả, khoảnh khắc cô nói chia tay, anh cũng đã thua rồi.
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, thô bạo kéo cô vào lòng, lau nước mắt cho cô một cách cẩn thận, giọng bất đắc dĩ: “Em đừng làm loạn nữa, tôi cưới em được không?”
Lâm Linh đang đau lòng chợt trợn mắt nhìn anh.
“Cưới em?”
Vẻ mặt kinh ngạc không thể tin nổi, giống như anh mới vừa nói câu gì đó khó tin.
Bàn tay lau nước mắt của Giang Ngộ chợt ngừng, mặt tức giận, bóp cằm cô thật chặt, hôn thật mạnh.
Trong lúc răng lưỡi dây dưa, Lâm Linh nghe giọng như đang tức muốn hộc máu của anh nói: “Đúng, mẹ nó tôi muốn cưới em, cho dù em là người phụ nữ dối trá, tôi cũng muốn cưới em.”
Rõ ràng giải thích chưa hết câu anh đã không nhịn nổi muốn ôm cô, không muốn thấy cô khóc nữa.
Nhưng Lâm Linh lại đẩy anh ra, mạnh mẽ nhìn anh: “Anh đừng lừa em, em biết anh không thích em, bạn gái cũ về là anh không quan tâm đến em nữa…” Nghẹn ngào một chốc: “Anh không thích em.”
Quay đầu sang chỗ khác, Lâm Linh không muốn nhìn anh nữa.
Sau khi im lặng thật lâu, Lâm Linh quay đầu, bất ngờ nhìn anh.
Sau anh lại không nói gì.
Không nói gì, vậy cô đi được chưa?
Nghĩ vậy, Lâm Linh giơ tay lên lau nước mắt, dù sao anh cũng đã nói rõ ràng: “Anh yên tâm đi, em không cần thẻ và nhà anh cho em, em để mọi thứ trong ngăn kéo đầu giường phòng ngủ. Sau này không còn người phụ nữ tệ như em làm phiền anh, chắc là anh sẽ rất vui vẻ.”
Nói xong, cô lấy chiếc túi không hề bắt mắt trên sofa, đây là túi cô mua ở trung tâm mua sắm, rất rẻ, vài trăm nghìn, dùng để đựng số đồ ít ỏi của cô.
Giang Ngộ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, túi xách là túi cô mới mua, từ lâu cô đã hạ quyết tâm muốn chia tay anh, không cần đồng nào của anh.
Anh chợt cảm thấy mấy năm nay mình ngu xuẩn đến cực đỉnh, cô là người thế nào, anh đã biết từ lâu nhưng lại giận chó đánh mèo vì một vài chuyện nhỏ nhặt khó hiểu, còn nghi ngờ chính bản thân mình. Đến Trần Mạt Bắc mới gặp cô một lần mà còn biết cô là người thế nào, tại sao anh lại ngu ngốc đến mức không nhìn thấy.
Lúc Lâm Linh đi đến cửa, Giang Ngộ chợt nói: “Đứng lại.”
Nhưng Lâm Linh tức muốn chết, lúc cô nói cô sẽ đi anh không gọi cô lại, bây giờ do dự lâu như vậy rồi mới lên tiếng, anh có ý gì?
Đồ lừa đảo, còn nói muốn cưới cô… Nhưng cô cũng có lòng tự trọng, tại sao anh nói muốn cưới cô, thì cô phải đồng ý?
Bước chân của Lâm Linh không hề ngừng lại theo lời anh, khi cô chuẩn bị mở cửa, Giang Ngộ nắm tay cô từ phía sau, cánh cửa mới vừa mở ra đã bị anh đóng lại ngay…
Lâm Linh cố gắng muốn thoát khỏi tay anh nhưng bị anh nắm chặt hơn.
“Anh buông em ra.”
Giang Ngộ không buông mà ngược lại còn bế Lâm Linh lên, bế lên giường trong phòng ngủ lầu hai, ép cô bên dưới, bắt hai tay cô lại không cho cô lộn xộn.
Giang Ngộ nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt thâm trầm, không thể phân biệt.
“Tôi thích em, thích từ năm cấp ba,” Giang Ngộ bình tĩnh, cúi đầu hôn lên môi cô an ủi: “Cho nên, em đừng đi.”
Nhìn mặt cô, phát hiện mắt Lâm Linh lại rưng rưng, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài xuống tấm chăn sạch sẽ, ướt một khoảng.
“Nhưng mà… Ban nãy anh mới… Quát em… Nói em là người phụ nữ dối trá, mấy ngày nay không hỏi thăm em cũng không về nhà…” Lâm Linh khẽ khụt khịt, nghẹn ngào nói, cực kỳ tủi thân. Ban nãy anh còn nói với cô những lời quá đáng như vậy, cô khó chịu muốn chết, đau lòng.
Giang Ngộ ôm cô vào lòng mình, vén tóc con bị ướt nước mắt dính trên mặt cô ra, hôn trán, lông mày cô, lại nhìn vành mắt đỏ ửng, hôn nước mắt cô, khẽ dỗ dành: “Xin lỗi, anh sai rồi, anh không nên nói với em như vậy.”
“Không về nhà là vì anh cũng muốn bình tĩnh. Anh cũng là người, cũng sẽ mất lý trí, anh không mong trong lúc anh mất lý trí sẽ nói gì đó làm em tổn thương. Đây là chuyện ngoài ý muốn, anh xin lỗi em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.