Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người
Chương 54: Đẹp
Giang Thành Nhị Lang
30/05/2021
Bạn trai không biết ăn nói, cũng may miệng của bạn thân rất ngọt.
Lâm Linh đã gửi một bức ảnh cho Ngô Phỉ, Lâm Linh trong ảnh có mái tóc dài, đen, suôn và thẳng, mặt trang điểm nhẹ nhàng trong trẻo, mắt nhìn xa xăm, một sợi tóc xõa lên đôi má trắng hồng, khóe môi khẽ cong.
Chuyên Gia Tình Cảm Xuất Sắc Đương Đại: “A a a a a, chị gái đang giết người bằng sắc đẹp hả? Tớ không có!”
“Dung nhan tuyệt mỹ như vậy tồn tại thật hả?”
“Thế giới thì kỳ lạ còn Lâm Linh thì dễ thương.”
“Năm tệ một dòng, ba dòng tổng cộng mười lăm tệ, cộng thêm chất xám đại văn hào dùng để đặt câu, công sức đi trích đoạn lên Weibo, tổng cộng một trăm tệ, không trả giá, trả tiền đi.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “… Óc heo của cậu trị giá tám mươi lăm tệ?”
Đương Đại lần một.
Từ trước đến nay Lâm Linh là người hào phóng, không so đo với những người chậm phát triển trí tuệ, nhanh tay gửi lì xì một tệ cho bạn thân, làm lơ liên hoàn meme và sự công kích điên cuồng của Ngô Phỉ, tự thưởng thức bức ảnh này thêm vài lần, càng ngày càng cảm thấy bức hình này đẹp. Mặc dù cô đẹp đến ba trăm sáu mươi độ không góc chết ha ha nhưng trong bức ảnh này, cô cực kỳ dịu dàng, cực kỳ có khí chất.
Lúc Weibo Official bắt đầu đăng ảnh trong phim, không có nhiều phản hồi lắm, chỉ có vài bình luận rời rạc.
“Chị gái này trang điểm đậm, đường nét rõ ràng diện mạo xinh đẹp, tôi cứ ngỡ chị ấy không thể khống chế được vai bạch liên hoa trà xanh, lúc thấy tấm ảnh sân khấu này, tôi biết tôi có thể yên tâm rồi.”
“Cũng thú vị.”
Sau đó phim lại chiếu đến cảnh Lâm Linh lên sân khấu, có thêm vài bình luận.
“Đồng ý chủ post, mấy tập gần đây cô gái này xuất hiện rồi, tôi không hề cảm thấy có gì gượng gạo, thậm chí tôi còn cảm thấy chị gái này là trà xanh.
“+ Số CMND.”
“Yêu rồi yêu rồi.”
Lâm Linh đọc lời đánh giá của cư dân mạng, càng cảm thấy ánh mắt của cô là đúng.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “Tớ định gửi tấm ảnh này cho Giang Ngộ, ép anh ấy dùng hình tớ làm ảnh đại diện Wechat, cậu thấy thế nào? Một là cậu đồng ý, hai là cậu cực kỳ đồng ý.”
“…” Nếu Ngô Phỉ không nhớ nhầm, hình như ảnh đại diện của Giang Ngộ là ảnh chân dung cơ bản, vừa nhìn là thấy ảnh đại diện này cực kỳ phù hợp với thân phận tổng giám đốc bá đạo tích chữ như vàng, nếu thay thành hình của Lâm Linh, Ngô Phỉ không thể tưởng tượng được mình sẽ thấy khó chịu đến nhường nào. Nhưng sau khi trải qua chuyện Lâm Linh chia tay và chuyện mình thấy tình, tam quan của cô ấy đã sụp đổ từ lâu rồi.
Chuyên Gia Tình Cảm Xuất Sắc Đương Đại: “Cậu vui là được, dù sao đó là bạn trai cậu, cậu muốn làm gì thì làm thế đó.”
Lâm Linh nhìn bộ dạng sắp chết không sống nổi nữa của Ngô Phỉ, biết dạo này chuyện tình cảm cô ấy không được suôn sẻ lắm, bị đả kích, làm bạn thân của cô ấy, tất nhiên Lâm Linh phải khai sáng cho cô ấy, sợ trong cơn giận cô ấy sẽ không tin vào tình yêu nữa, ừm…. Chuyên gia viết chuyện tình cảm dễ cố chấp lắm.
Lâm Linh cũng hận sắt không thành thép: “Cậu nhìn bộ dạng quỷ quái bây giờ của cậu đi, một mình tmb thôi mà đã đả kích cậu đến mức không con hình người nữa hả? Chuyện này cậu không bằng cm rồi, một tháng thất tình mười mấy lần nhưng cậu ta vẫn kiên cường sống tiếp đó thôi?”
Ngô Phỉ: “… Chẳng phải tớ vẫn đang sống bình thường hả?”
Lâm Linh gửi cô ấy meme ‘băm đầu heo của cậu.jpg’ nhục nhã cô ấy: “… Ý tớ là cậu phải kiên cường lên.”
Chuyên Gia Tình Cảm Xuất Sắc Đương Đại: “Được rồi tớ kiên cường.”
“Tớ không thoải mái.”
“Tớ không kiên cường nữa.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “…”
Có phải cô ấy bị bệnh gì giấu cô không?
“Cậu không kiên cường thì thôi, vốn dĩ tớ đã hỏi thăm đoàn phim rồi, có vài anh trai đẹp trai đang độc thân chưa có bạn gái, tớ còn định giới thiệu cho cậu, bây giờ thì thôi, cậu yếu đuối không xứng.”
Chuyên Gia Tình Cảm Xuất Sắc Đương Đại: “Mẹ ơi mẹ ơi, bây giờ tớ cực kỳ kiên cường, gửi địa chỉ cho tớ đi, tớ đã chuẩn bị hành lý xong xuôi rồi, tối nay có thể lên máy bay liền.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “…”
Quả nhiên không có nỗi khổ nào mà trai đẹp không thể chữa được, nếu có, vậy thì một đống trai.
…
Lâm Linh để điện thoại xuống, nhà tạo mẫu đã tạo kiểu xong, mũ phượng rất nặng, suýt chút cô đã không thể ngẩng đầu lên.
Hôm nay quay cảnh quan trọng, triều đình gian trá xảo quyệt, nữ chính đã trải qua bao thăng trầm, tiêu diệt hết đối thủ này đến đối thủ khác, cuối cùng bước lên vị trí hoàng hậu, đứng trên đỉnh cao, quan sát nghìn dân bái lạy.
Phó đạo diễn Vương rất xem trọng cảnh quay này, người luôn luôn keo kiệt như ông ta đã bỏ một số tiền lớn mời nhà thiết kế chế tác mũ phượng và khăn quàng vai, cho nên bây giờ Lâm Linh đang mặc trang phục đắt tiền và chất lượng nhất phim này.
Trang phục đắt tiền vừa nặng vừa lộng lẫy, cộng với chiếc mũ phượng phức tạp tinh xảo, lối trang điểm tinh tế bắt mắt, khoảnh khắc Lâm Linh ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cô cũng hơi bất ngờ.
Mà chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu đã khích lệ từ lâu rồi.
“Từ lúc tôi hành nghề đến nay, đây là lần đầu tiên tôi trang điểm đẹp và ổn thỏa nhất, cô đẹp thật đấy Lâm Linh.”
“Cô là hoàng hậu đẹp nhất lịch sử.”
Chu Tiểu Vân đi theo phó đạo diễn Vương vào thúc giục, vừa thấy Lâm Linh cũng sợ ngây người: “Trời ơi, đẹp quá rồi đó?”
“Xinh đẹp như vậy mà cuối cùng hoàng thượng lại phế cô, thật sự không thể tin nổi!”
Phó đạo diễn Vương cũng gật đầu hài lòng, không hổ là trang phục ông ta bỏ số tiền lớn, hiệu quả rất tốt. Nếu trước khi quay ông chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm thì khi nhìn thấy trang phục Lâm Linh, ông chắc tám mươi phần trăm bộ phim này sẽ thành công.
Lâm Linh cũng thấy rất xinh đẹp, nếu không phải ê kíp tạo hình đoàn phim yêu cầu giữ bí mật thì cô đã chụp mười tám bức liên tục gửi Giang Ngộ để anh thưởng thức dung nhanh tuyệt sắc của bạn gái anh.
Xem anh còn dám nói anh đã làm nổ cả dãy Ngân Hà không.
Đáng tiếc.
Trước khi quay, Lâm Linh đọc kịch bản lại để khắc sâu cảm giác cô là hoàng hậu dưới một người và trên vạn người.
“Cắt.”
Ngoài dự đoán, cảnh này Lâm Linh diễn rất tốt, một lần là qua ngay.
Đã hai tháng kể từ khi bộ phim khởi quay, Lâm Linh và các diễn viên trong đoàn đã làm việc rất tốt và nhập vai rất nhanh. Phim này nói về nữ chính nên Lâm Linh là người có nhiều đất diễn nhất, những nhân vật khác bao gồm cả nam chính thì không nhiều lắm nhưng không khí đoàn phim rất hòa hợp, chưa bao giờ xảy ra chuyện không cần thiết, có lẽ mọi người đều là diễn viên mới, nam chính nổi tiếng nhất Ngô Thụy Thần cũng là diễn viên nhỏ có chút danh tiếng, nhỏ hơn Lâm Linh hai tuổi, rất khiêm tốn lịch sự, lần này gặp Lâm Linh cũng gọi là chị Lâm.
Lâm Linh chợt cảm thấy địa vị của cô trong đoàn phim đã tăng lên.
Sau khi kết thúc công việc, Lâm Linh gửi hình phim gặp gỡ cầu vồng cho Giang Ngộ, hỏi anh: “Đẹp không?”
Vài phút trôi qua mà Giang Ngộ chưa trả lời, lại nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi chiều, nếu anh không họp thì sẽ đang làm việc.
Bởi vì vốn dĩ Vương Kỳ cho rằng việc quay phim chiều nay sẽ rất lâu nên chỉ sắp xếp một cảnh quay, không ngờ lại hoàn thành trong vòng một lần, hơn nữa còn tốt đến mức Vương Kỳ cho rằng quay bao nhiêu lần cũng không bằng hiệu quả của lần đầu tiên. Cho nên Vương Kỳ rất vui, lần đầu tiên cho tất cả các thành viên trong đoàn nghỉ sớm.
Mặc dù chỉ có vài tiếng đồng hồ nhưng Lâm Linh đã làm việc chăm chỉ hai tháng rất vui vẻ, thấy Giang Ngộ chưa trả lời, cô định dắt Chu Tiểu Vân đi ăn uống.
Bởi vì sự nổi tiếng của bộ phim “Nhìn thấy cầu vồng”, không chỉ khiến nam chính nữ chính thu hút rất nhiều người hâm mộ mà độ quan tâm của Hạ Viện Viện rẻ tiền và nữ số bốn là cô cũng tăng. Mấy ngày nay lượt theo dõi Weibo đã tăng gần một trăm nghìn người theo dõi, thỉnh thoảng Lâm Linh chia sẻ bài đăng của Weibo Official “Nhìn thấy cầu vồng”, bên dưới có mấy chục hàng trăm bình luận, khen cô xinh đẹp. Lúc trước bình luận nhiều like nhất trong Weibo của cô toàn là bói toán, ngũ cốc, quảng cáo…
Đúng là khó nhìn.
Hai người định đến một quán lẩu nổi tiếng gần đây, cũng may trong quán có chỗ trống, Lâm Linh cầm số đi theo người phục vụ vào quán.
Tiệm ăn rất đông, dọc đường đi rất nhiều người đều nhìn Lâm Linh. Lúc đi ngang qua một bàn trong số đó, cô gái và bạn trai đang nói chuyện nhưng mắt cứ dán vào Lâm Linh.
“Đây là cô trà xanh người thứ ba trong Nhìn thấy cầu vồng đúng không?”
“Wow, người thật đẹp hơn nhiều.”
Cuối cùng Lâm Linh cũng nhận ra vấn đề, ctb nghe họ nói, sau khi đi theo người phục vụ vào bàn ngồi xuống xong, hai người bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm.
Chu Tiểu Vân: “Cậu làm gì vậy, sao cậu lại quên đeo khẩu trang?”
Lâm Linh: “Sao chị lại nói người ta như vậy, người ta đâu cố ý, người ta cũng thấy áy náy mà.”
Chu Tiểu Vân: “…”
Chị đây muốn nôn lắm em biết không?
Bởi vì bị nhiều người nhận ra nên dù gì cũng hơi bất tiện, vốn dĩ Lâm Linh muốn đến trung tâm mua sắm đi dạo nhưng khi cô nghĩ đến trung tâm mua sắm đông đúc, nói không chừng sự xuất hiện của cô sẽ dẫn đến chuyện giẫm đạp, vì sự an toàn của mọi người, cô quyết định dọn đường hồi phủ.
Người tốt bụng như cô nên về khách sạn đọc kịch bản.
Trở lại khách sạn, Lâm Linh tắm rửa xong, mở điện thoại ra thấy vài tiếng trôi qua rồi mà anh chưa trả lời cô. Hít một hơi thật sâu, Lâm Linh tự bảo mình phải bình tĩnh, anh là giám đốc, bận bịu là chuyện đương nhiên, hẳn là anh đang họp, cô là bạn gái tri kỷ nên phải khoan dung… Dẹp đi!
Không thể nhịn nổi cục tức này, Lâm Linh định nhân lúc anh không online lén sỉ vả anh, xả giận.
Đầu tiên là Lâm Linh tìm meme trong bookmark của mình, động tác cực kỳ nhanh, chọn này chọn kia.
“Anh không có khí chất của heo nhưng có hình tượng của heo.jpg”
“Băm đầu heo của anh.jpg”
Sau đó mười ngón tung bay: “Giang Ngộ là đồ ngốc.”, chọn gửi.
Cô tính hết rồi, thời gian hoạt động có thể khống chế trong vòng ba giây nên cô còn hơn một trăm mười giây để thưởng thức kiệt tác hoàn mỹ và… Thu hồi.
Không phải cô nhát gan mà là muốn bạn trai có thể diện.
Nhưng người tính không bằng tốc độ mạng tính, khi cô gửi năm chữ “Giang Ngộ là đồ ngốc” và hai meme thành công thì Giang Ngộ bên kia cũng gửi tin nhắn cho cô: “Đẹp.”
Lâm Linh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu hồi ba tin nhắn, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng tiếc là đã bị anh thấy.
Giang Ngộ: “?”
“Em thấy khí chất heo trên người anh rất dồi dào.”
Lâm Linh: “…”
Được thôi, bị anh bắt được, ô chỉ có thể im lặng, ai bảo cô xui xẻo.
Cũng may Giang Ngộ khác loại tiểu nhân bắt được bím tóc người ta là giẫm đến chết như cô, mỉa mai một câu rồi ngừng, hỏi cô: “Chừng nào em quay xong?”
Lâm Linh đã gửi một bức ảnh cho Ngô Phỉ, Lâm Linh trong ảnh có mái tóc dài, đen, suôn và thẳng, mặt trang điểm nhẹ nhàng trong trẻo, mắt nhìn xa xăm, một sợi tóc xõa lên đôi má trắng hồng, khóe môi khẽ cong.
Chuyên Gia Tình Cảm Xuất Sắc Đương Đại: “A a a a a, chị gái đang giết người bằng sắc đẹp hả? Tớ không có!”
“Dung nhan tuyệt mỹ như vậy tồn tại thật hả?”
“Thế giới thì kỳ lạ còn Lâm Linh thì dễ thương.”
“Năm tệ một dòng, ba dòng tổng cộng mười lăm tệ, cộng thêm chất xám đại văn hào dùng để đặt câu, công sức đi trích đoạn lên Weibo, tổng cộng một trăm tệ, không trả giá, trả tiền đi.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “… Óc heo của cậu trị giá tám mươi lăm tệ?”
Đương Đại lần một.
Từ trước đến nay Lâm Linh là người hào phóng, không so đo với những người chậm phát triển trí tuệ, nhanh tay gửi lì xì một tệ cho bạn thân, làm lơ liên hoàn meme và sự công kích điên cuồng của Ngô Phỉ, tự thưởng thức bức ảnh này thêm vài lần, càng ngày càng cảm thấy bức hình này đẹp. Mặc dù cô đẹp đến ba trăm sáu mươi độ không góc chết ha ha nhưng trong bức ảnh này, cô cực kỳ dịu dàng, cực kỳ có khí chất.
Lúc Weibo Official bắt đầu đăng ảnh trong phim, không có nhiều phản hồi lắm, chỉ có vài bình luận rời rạc.
“Chị gái này trang điểm đậm, đường nét rõ ràng diện mạo xinh đẹp, tôi cứ ngỡ chị ấy không thể khống chế được vai bạch liên hoa trà xanh, lúc thấy tấm ảnh sân khấu này, tôi biết tôi có thể yên tâm rồi.”
“Cũng thú vị.”
Sau đó phim lại chiếu đến cảnh Lâm Linh lên sân khấu, có thêm vài bình luận.
“Đồng ý chủ post, mấy tập gần đây cô gái này xuất hiện rồi, tôi không hề cảm thấy có gì gượng gạo, thậm chí tôi còn cảm thấy chị gái này là trà xanh.
“+ Số CMND.”
“Yêu rồi yêu rồi.”
Lâm Linh đọc lời đánh giá của cư dân mạng, càng cảm thấy ánh mắt của cô là đúng.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “Tớ định gửi tấm ảnh này cho Giang Ngộ, ép anh ấy dùng hình tớ làm ảnh đại diện Wechat, cậu thấy thế nào? Một là cậu đồng ý, hai là cậu cực kỳ đồng ý.”
“…” Nếu Ngô Phỉ không nhớ nhầm, hình như ảnh đại diện của Giang Ngộ là ảnh chân dung cơ bản, vừa nhìn là thấy ảnh đại diện này cực kỳ phù hợp với thân phận tổng giám đốc bá đạo tích chữ như vàng, nếu thay thành hình của Lâm Linh, Ngô Phỉ không thể tưởng tượng được mình sẽ thấy khó chịu đến nhường nào. Nhưng sau khi trải qua chuyện Lâm Linh chia tay và chuyện mình thấy tình, tam quan của cô ấy đã sụp đổ từ lâu rồi.
Chuyên Gia Tình Cảm Xuất Sắc Đương Đại: “Cậu vui là được, dù sao đó là bạn trai cậu, cậu muốn làm gì thì làm thế đó.”
Lâm Linh nhìn bộ dạng sắp chết không sống nổi nữa của Ngô Phỉ, biết dạo này chuyện tình cảm cô ấy không được suôn sẻ lắm, bị đả kích, làm bạn thân của cô ấy, tất nhiên Lâm Linh phải khai sáng cho cô ấy, sợ trong cơn giận cô ấy sẽ không tin vào tình yêu nữa, ừm…. Chuyên gia viết chuyện tình cảm dễ cố chấp lắm.
Lâm Linh cũng hận sắt không thành thép: “Cậu nhìn bộ dạng quỷ quái bây giờ của cậu đi, một mình tmb thôi mà đã đả kích cậu đến mức không con hình người nữa hả? Chuyện này cậu không bằng cm rồi, một tháng thất tình mười mấy lần nhưng cậu ta vẫn kiên cường sống tiếp đó thôi?”
Ngô Phỉ: “… Chẳng phải tớ vẫn đang sống bình thường hả?”
Lâm Linh gửi cô ấy meme ‘băm đầu heo của cậu.jpg’ nhục nhã cô ấy: “… Ý tớ là cậu phải kiên cường lên.”
Chuyên Gia Tình Cảm Xuất Sắc Đương Đại: “Được rồi tớ kiên cường.”
“Tớ không thoải mái.”
“Tớ không kiên cường nữa.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “…”
Có phải cô ấy bị bệnh gì giấu cô không?
“Cậu không kiên cường thì thôi, vốn dĩ tớ đã hỏi thăm đoàn phim rồi, có vài anh trai đẹp trai đang độc thân chưa có bạn gái, tớ còn định giới thiệu cho cậu, bây giờ thì thôi, cậu yếu đuối không xứng.”
Chuyên Gia Tình Cảm Xuất Sắc Đương Đại: “Mẹ ơi mẹ ơi, bây giờ tớ cực kỳ kiên cường, gửi địa chỉ cho tớ đi, tớ đã chuẩn bị hành lý xong xuôi rồi, tối nay có thể lên máy bay liền.”
Bạch Linh Thịnh Thế: “…”
Quả nhiên không có nỗi khổ nào mà trai đẹp không thể chữa được, nếu có, vậy thì một đống trai.
…
Lâm Linh để điện thoại xuống, nhà tạo mẫu đã tạo kiểu xong, mũ phượng rất nặng, suýt chút cô đã không thể ngẩng đầu lên.
Hôm nay quay cảnh quan trọng, triều đình gian trá xảo quyệt, nữ chính đã trải qua bao thăng trầm, tiêu diệt hết đối thủ này đến đối thủ khác, cuối cùng bước lên vị trí hoàng hậu, đứng trên đỉnh cao, quan sát nghìn dân bái lạy.
Phó đạo diễn Vương rất xem trọng cảnh quay này, người luôn luôn keo kiệt như ông ta đã bỏ một số tiền lớn mời nhà thiết kế chế tác mũ phượng và khăn quàng vai, cho nên bây giờ Lâm Linh đang mặc trang phục đắt tiền và chất lượng nhất phim này.
Trang phục đắt tiền vừa nặng vừa lộng lẫy, cộng với chiếc mũ phượng phức tạp tinh xảo, lối trang điểm tinh tế bắt mắt, khoảnh khắc Lâm Linh ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cô cũng hơi bất ngờ.
Mà chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu đã khích lệ từ lâu rồi.
“Từ lúc tôi hành nghề đến nay, đây là lần đầu tiên tôi trang điểm đẹp và ổn thỏa nhất, cô đẹp thật đấy Lâm Linh.”
“Cô là hoàng hậu đẹp nhất lịch sử.”
Chu Tiểu Vân đi theo phó đạo diễn Vương vào thúc giục, vừa thấy Lâm Linh cũng sợ ngây người: “Trời ơi, đẹp quá rồi đó?”
“Xinh đẹp như vậy mà cuối cùng hoàng thượng lại phế cô, thật sự không thể tin nổi!”
Phó đạo diễn Vương cũng gật đầu hài lòng, không hổ là trang phục ông ta bỏ số tiền lớn, hiệu quả rất tốt. Nếu trước khi quay ông chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm thì khi nhìn thấy trang phục Lâm Linh, ông chắc tám mươi phần trăm bộ phim này sẽ thành công.
Lâm Linh cũng thấy rất xinh đẹp, nếu không phải ê kíp tạo hình đoàn phim yêu cầu giữ bí mật thì cô đã chụp mười tám bức liên tục gửi Giang Ngộ để anh thưởng thức dung nhanh tuyệt sắc của bạn gái anh.
Xem anh còn dám nói anh đã làm nổ cả dãy Ngân Hà không.
Đáng tiếc.
Trước khi quay, Lâm Linh đọc kịch bản lại để khắc sâu cảm giác cô là hoàng hậu dưới một người và trên vạn người.
“Cắt.”
Ngoài dự đoán, cảnh này Lâm Linh diễn rất tốt, một lần là qua ngay.
Đã hai tháng kể từ khi bộ phim khởi quay, Lâm Linh và các diễn viên trong đoàn đã làm việc rất tốt và nhập vai rất nhanh. Phim này nói về nữ chính nên Lâm Linh là người có nhiều đất diễn nhất, những nhân vật khác bao gồm cả nam chính thì không nhiều lắm nhưng không khí đoàn phim rất hòa hợp, chưa bao giờ xảy ra chuyện không cần thiết, có lẽ mọi người đều là diễn viên mới, nam chính nổi tiếng nhất Ngô Thụy Thần cũng là diễn viên nhỏ có chút danh tiếng, nhỏ hơn Lâm Linh hai tuổi, rất khiêm tốn lịch sự, lần này gặp Lâm Linh cũng gọi là chị Lâm.
Lâm Linh chợt cảm thấy địa vị của cô trong đoàn phim đã tăng lên.
Sau khi kết thúc công việc, Lâm Linh gửi hình phim gặp gỡ cầu vồng cho Giang Ngộ, hỏi anh: “Đẹp không?”
Vài phút trôi qua mà Giang Ngộ chưa trả lời, lại nhìn đồng hồ, bốn giờ rưỡi chiều, nếu anh không họp thì sẽ đang làm việc.
Bởi vì vốn dĩ Vương Kỳ cho rằng việc quay phim chiều nay sẽ rất lâu nên chỉ sắp xếp một cảnh quay, không ngờ lại hoàn thành trong vòng một lần, hơn nữa còn tốt đến mức Vương Kỳ cho rằng quay bao nhiêu lần cũng không bằng hiệu quả của lần đầu tiên. Cho nên Vương Kỳ rất vui, lần đầu tiên cho tất cả các thành viên trong đoàn nghỉ sớm.
Mặc dù chỉ có vài tiếng đồng hồ nhưng Lâm Linh đã làm việc chăm chỉ hai tháng rất vui vẻ, thấy Giang Ngộ chưa trả lời, cô định dắt Chu Tiểu Vân đi ăn uống.
Bởi vì sự nổi tiếng của bộ phim “Nhìn thấy cầu vồng”, không chỉ khiến nam chính nữ chính thu hút rất nhiều người hâm mộ mà độ quan tâm của Hạ Viện Viện rẻ tiền và nữ số bốn là cô cũng tăng. Mấy ngày nay lượt theo dõi Weibo đã tăng gần một trăm nghìn người theo dõi, thỉnh thoảng Lâm Linh chia sẻ bài đăng của Weibo Official “Nhìn thấy cầu vồng”, bên dưới có mấy chục hàng trăm bình luận, khen cô xinh đẹp. Lúc trước bình luận nhiều like nhất trong Weibo của cô toàn là bói toán, ngũ cốc, quảng cáo…
Đúng là khó nhìn.
Hai người định đến một quán lẩu nổi tiếng gần đây, cũng may trong quán có chỗ trống, Lâm Linh cầm số đi theo người phục vụ vào quán.
Tiệm ăn rất đông, dọc đường đi rất nhiều người đều nhìn Lâm Linh. Lúc đi ngang qua một bàn trong số đó, cô gái và bạn trai đang nói chuyện nhưng mắt cứ dán vào Lâm Linh.
“Đây là cô trà xanh người thứ ba trong Nhìn thấy cầu vồng đúng không?”
“Wow, người thật đẹp hơn nhiều.”
Cuối cùng Lâm Linh cũng nhận ra vấn đề, ctb nghe họ nói, sau khi đi theo người phục vụ vào bàn ngồi xuống xong, hai người bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm.
Chu Tiểu Vân: “Cậu làm gì vậy, sao cậu lại quên đeo khẩu trang?”
Lâm Linh: “Sao chị lại nói người ta như vậy, người ta đâu cố ý, người ta cũng thấy áy náy mà.”
Chu Tiểu Vân: “…”
Chị đây muốn nôn lắm em biết không?
Bởi vì bị nhiều người nhận ra nên dù gì cũng hơi bất tiện, vốn dĩ Lâm Linh muốn đến trung tâm mua sắm đi dạo nhưng khi cô nghĩ đến trung tâm mua sắm đông đúc, nói không chừng sự xuất hiện của cô sẽ dẫn đến chuyện giẫm đạp, vì sự an toàn của mọi người, cô quyết định dọn đường hồi phủ.
Người tốt bụng như cô nên về khách sạn đọc kịch bản.
Trở lại khách sạn, Lâm Linh tắm rửa xong, mở điện thoại ra thấy vài tiếng trôi qua rồi mà anh chưa trả lời cô. Hít một hơi thật sâu, Lâm Linh tự bảo mình phải bình tĩnh, anh là giám đốc, bận bịu là chuyện đương nhiên, hẳn là anh đang họp, cô là bạn gái tri kỷ nên phải khoan dung… Dẹp đi!
Không thể nhịn nổi cục tức này, Lâm Linh định nhân lúc anh không online lén sỉ vả anh, xả giận.
Đầu tiên là Lâm Linh tìm meme trong bookmark của mình, động tác cực kỳ nhanh, chọn này chọn kia.
“Anh không có khí chất của heo nhưng có hình tượng của heo.jpg”
“Băm đầu heo của anh.jpg”
Sau đó mười ngón tung bay: “Giang Ngộ là đồ ngốc.”, chọn gửi.
Cô tính hết rồi, thời gian hoạt động có thể khống chế trong vòng ba giây nên cô còn hơn một trăm mười giây để thưởng thức kiệt tác hoàn mỹ và… Thu hồi.
Không phải cô nhát gan mà là muốn bạn trai có thể diện.
Nhưng người tính không bằng tốc độ mạng tính, khi cô gửi năm chữ “Giang Ngộ là đồ ngốc” và hai meme thành công thì Giang Ngộ bên kia cũng gửi tin nhắn cho cô: “Đẹp.”
Lâm Linh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu hồi ba tin nhắn, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng tiếc là đã bị anh thấy.
Giang Ngộ: “?”
“Em thấy khí chất heo trên người anh rất dồi dào.”
Lâm Linh: “…”
Được thôi, bị anh bắt được, ô chỉ có thể im lặng, ai bảo cô xui xẻo.
Cũng may Giang Ngộ khác loại tiểu nhân bắt được bím tóc người ta là giẫm đến chết như cô, mỉa mai một câu rồi ngừng, hỏi cô: “Chừng nào em quay xong?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.