Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người
Chương 32: Không Phải
Giang Thành Nhị Lang
30/05/2021
Lâm Linh uống say khướt đến mức không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, cô muốn đánh người, rất muốn đánh người.
Trong lúc mơ màng, cánh tay của cô như bị nắm lấy, rồi sau đó... cô mất đi ý thức.
Giang Ngộ cởi áo khoác ra che cho cô, rồi ôm người đã mê man ôm vào trong ngực, lạnh lùng dò xét Châu Mạt: "Cậu đã nói gì với cô ấy?"
Châu Mạt đang có hơi ngạc nhiên, anh em tốt của cậu ta sao có thể tránh được nắm đấm của người thích diễn trò kia một cách hoàn mỹ, còn có thể trấn an được cô nữa chứ.
Hai năm qua cậu ta chắc chắn... đã chịu khổ rất nhiều nhỉ?
Ngô Phỉ cũng nghĩ giống như cậu ta.
Cô ấy đã sớm phát hiện ra, Châu Mạt gọi điện qua cũng không nói bạn thân của cô uống rượu, anh ta lại biết từ câu đầu tiên.
Nếu không phải hôm nay thấy như vậy, Ngô Phỉ cũng không biết Lâm Linh có thói quen đánh người khi say, chẳng trách bốn năm đại học cô lại rất ít khi uống rượu, dù muốn thì cũng chỉ nếm qua một chút, cô chưa từng thấy dáng vẻ uống say của Lâm Linh.
Xem ra bạn trai của Lâm Linh thật sự hiểu rõ thói quen của cô.
Lâm Linh nói rất đúng, bạn trai cô đẹp trai còn rất chu đáo như vậy, chờ cô tỉnh sẽ nhắc nhở cô chuyện này ngay...Phải lấy wechat của Trần Mạt Bắc, cô ấy cũng muốn có bạn trai.
Nghe thấy câu hỏi của Giang Ngộ, Châu Mạt bỗng trở nên bi quan: "Cô ấy đến đây hỏi tôi trước, tôi không nói thì cô ấy gọi bạn đến đánh tôi." Vừa nói vừa chỉ Ngô Phỉ, sau đó giải thích cho mình tiếp: "Tôi còn bị cô ấy mắng một trận, tát một cái đây này."
"Đừng phí lời." Giang Ngộ đá cậu ta một cái, không kiên nhẫn nghe những chuyện này của cậu ta: "Cậu đã nói gì?"
Châu Mạt suy nghĩ một lát: "Là chuyện tốt nghiệp trung học của cậu, cả chuyện đại học..." Nhìn thấy sắc mặt Giang Ngộ càng trầm xuống, Châu Mạt càng nói chậm hơn: "Chuyện bạn gái cũ..."
Hôm nay cậu ta gặp chuyện gì thế? Cả hai người họ đều chạy đến bắt nạt? Tên khốn Trần Mạt Bắc kia còn chạy mất nên cậu ta là thảm nhất!
Giang Ngộ rất bất ngờ, cô lại biết chuyện xưa của một người bạn gái cũ râu ria, tâm trạng hơi trầm xuống, cúi đầu liếc nhìn cô gái đang ngủ trong lòng anh, cô nghe ngóng được gì?
Không cần nghĩ cũng rõ, Hạ Viện Viện nói cho cô biết.
Giang Ngộ hơi đau đầu, nếu biết Hạ Viện Viện gây nhiều phiền phức như vậy, anh sẽ không đồng ý với nhà họ Hạ.
"Nhiều chuyện."
Giang Ngộ lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi nhìn về Ngô Phỉ, giọng nói nhẹ nhàng: "Cô Ngô, hôm nay đã làm phiền cô, lát nữa có người sẽ đưa cô về."
Ngô Phỉ xua tay, cười đáng yêu: " Không phiền, chuyện nên làm mà."
Giang Ngộ khẽ gật đầu, ôm Lâm Linh đi.
Ngô Phỉ và Châu Mạt ở lại thì chỉ nhìn nhau, cảm thấy rất ngứa mắt.
Lâm Linh cảm giác đã ngủ rất lâu, lúc mở mắt ra trời vẫn còn sớm, chưa đến sáu giờ.
Khẽ xoa đầu hơi ong ong, hẳn là di chứng do ngủ quá lâu.
Ý thức của cô chỉ dừng ở lúc Giang Ngộ đến đón, khi ấy cô rõ ràng tức đến sắp phát điên, sau đó... không nhớ gì cả.
Lâm Linh không ngủ được, ngồi quỳ bên giường, rồi lấy tay đỡ đầu, cẩn thận quan sát anh.
Anh vẫn ngủ, lông mi dày hắt bóng dưới mi mắt, sống mũi cao thẳng,... Lâm Linh nhìn một lát không nhịn được bắt đầu sờ soạng, sao người đàn ông này lại vậy, lông mi còn dài hơn cô, xem cô có cắt đi không!
Bạn gái cũ à? Trông khá giống cô? Hay lắm, hôm nay cô muốn trả thù!
Nói là làm, Lâm Linh định đi lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc kéo nhỏ, phải nhanh chóng không được sợ, âm thầm cắt mất lông mi của anh, cắt xong lông mi thì đến tóc rồi đấm anh một cái, sắp xếp xong kế hoạch chà đạp anh rồi cô lẻn mất.
Tưởng tượng rõ hay, nhưng cô vừa quay người, hai bàn tay ở phía sau giơ ra ngăn cô lại, sau đó dễ dàng ôm cô vào ngực.
Lâm Linh muốn giãy dụa, Giang Ngộ khẽ vỗ vào mông cô: "Đừng nhúc nhích."
Lâm Linh... không động đậy.
Anh lại ngủ tiếp, một tay đệm dưới vai cô, một tay khác đặt trên eo để ôm cả người cô vào ngực, giữ chặt không cho cô lộn xộn. Lâm Linh tránh mấy lần nhưng không được nên không cố nữa, chỉ duỗi tay ôm cổ, đùi gác lên eo còn đầu thì dựa vào ngực anh, cả người treo lên người anh... Không cho cô động đậy, cô đè chết anh!
Đè ép một lúc không thấy anh phản ứng lại, Lâm Linh khẽ ngáp một cái, rồi ngủ thiếp đi...
Tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Có đôi tay vuốt ve mặt cô, rồi nắm chặt, Lâm Linh khẽ lắc đầu để tránh ra nhưng lại bị giữ lấy, thấy không tránh được nên cô khẽ tức giận, bất đắc dĩ mở mắt ra, thở hổn hển: "Anh làm gì thế? Em muốn ngủ!"
Giang Ngộ bóp khuôn mặt mềm mại của cô một cái rồi ung dung nói: "Bảy giờ bốn mươi, người chăm chỉ như em nên đi làm rồi."
"Còn nữa, em đè anh."
Lâm Linh nghĩ, anh mới đè em ý.
Lúc trước anh tìm một bạn gái trông giống em chắc không nghĩ đến sẽ có ngày này chứ?
Do đó, cho đến nay cô thật sự đã hiểu lầm rồi, không phải anh ở cùng cô do bị đe dọa, mà là do cô hơi giống với bạn gái trước nên mới không vật lộn mà ở cùng cô.
Mẹ kiếp, đây là kiếp nạn gì!
Càng nghĩ càng tức... Vốn cứ nghĩ cô mưu mô bắt được anh, không ngờ còn có một người đóng thế đang chờ cô?
Lâm Linh cô rạng rỡ cả một đời, cô không thể nuốt trôi cơn giận này!
Thế là Lâm Linh không chỉ không rời đi mà còn cố tình nhoài người đè lên anh, lén lút giữ cổ họng lúc anh không nhìn thấy, tỏ vẻ đáng thương: "Em vừa nghĩ tới chuyện Châu Mạt nói hôm qua, em đau lòng lắm, không thể nào nguôi. Có lẽ cô ấy rất tốt, trong lòng anh, em vĩnh viễn không thể so sánh được với cô ấy..." Giọng điệu có phần nghẹn ngào, cô vờ thút thít hai cái: "Thế nhưng.. không sao cả, coi như em là một người thay thế, chỉ cần anh ở bên em là được rồi, anh đồng ý với em đừng tìm cô ấy nữa được không?"
Cô nghiến răng nói ba chữ "người thay thế".
Lâm Linh đã chuẩn bị xong tâm trạng của mình, chờ anh trả lời cô.
Mau nói em không phải người thay thế, nếu không em bóp chết anh!
Cũng may Giang Ngộ không phụ lòng cô, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh ở trên đầu: "Không phải, em không phải người thay thế."
Không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, không còn dáng vẻ đánh giá cô theo khuôn phép như trước nữa, giống ngày xưa anh hay làm những hành động cưng chiều, nũng nịu.
Từ ngữ anh dùng để tấn công cô cũng thật phong phú.
Lâm Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên từ ngực anh, nhìn thẳng: "Thật sao?"
"Nhưng Châu Mạt nói, vẻ ngoài của cô ta có hơi giống em?" Lâm Linh vẫn truy hỏi anh.
Giang Ngộ đưa tay ra bế cô lên, hai người ngồi trên giường, Lâm Linh quỳ ngồi trước anh, dựa sát vào ôm lấy cổ anh không buông, muốn có một câu trả lời.
Ánh nắng buổi sáng luồn qua rèm cửa hắt vào phòng, Giang Ngộ tinh ý thấy đuôi mắt cô hơi cụp xuống, trong mắt cô chỉ có nghi ngờ, không có ý cười, nhưng anh biết khi cười, đôi mắt ấy sẽ cong như vầng trăng khuyết, vừa đẹp vừa vô tội, anh không nhịn được quay đầu đi, không nhìn mắt cô: "Trùng hợp."
Có thể thấy được, hai từ này quá nhẹ, Giang Ngộ nói thêm: "Em là duy nhất."
Anh không chỉ phủ nhận chuyện này, còn khen cô nữa ư? Hiếm khi nghe thấy anh lại cổ vũ cô, người đàn ông này đã hiểu chuyện hơn rồi?
Lâm linh bất giác trừng mắt nhìn anh, lát sau trong lòng bỗng rất vui mừng.
Nói cách khác, hôm qua cô đau lòng vô ích, hoàn toàn không có chuyện thay thế.
Hiểu rõ điều đó, sự phiền muộn về người thay thế tối qua đã tan biến, Lâm Linh vui mừng nhào vào lòng anh, hôn lên môi anh một cái, dáng vẻ thong dong: "Anh đã nói vậy thì em cũng cố gắng tin anh là người tốt."
Lâm Linh vùi đầu vào cổ anh, che giấu ý cười trong mắt.
Không thể để cho anh thấy cô dễ dụ, hôm qua cô thật sự tức giận.
Giang Ngộ cười với cô, ôm cô vào ngực rồi không nhịn được véo eo cô, trêu ghẹo: "Ừ, không nhìn ra gần đây em rất hay nói lý."
Nụ cười của Lâm Linh cứng đờ: "..."
Ý của anh là trước đây cô không nói lý sao?
Nhạt nhòa, tình cảm phai nhạt rồi.
Đàn ông hiểu chuyện cái gì, đều là lừa đảo!
Có được đáp án mình muốn, sau khi ăn sáng xong Lâm Linh vội vàng lái xe đến đoàn kịch.
Cả đoạn đường tâm trạng rất tốt. Mãi đến khi Ngô Phỉ gọi điện thoại tới.
Vừa may có đèn đỏ, Lâm Linh nhận điện thoại, mở loa ngoài.
Giọng nói oang oang của Ngô Phỉ vang lên trong điện thoại: "Như nào rồi chị em? Hôm qua cậu đã giải thích hết cho bạn trai chưa?"
Lâm linh nhíu mày, cô ấy nói đến chuyện hồi cấp ba kia à?
"Không, tớ không giải thích. Ngược lại anh ấy cũng không muốn nhận tấm lòng của tớ, sao tớ phải giải thích, để bị nhục nhã lần nữa à? Không được!"
"Hơn nữa" Lâm Linh nói: "Nhờ hôm qua tớ cũng hiểu được, tại sao lúc đó anh ấy không muốn nhắc đến chuyện hồi cấp ba, không phải lúc đó kiêu ngạo nên bị mất mặt vì bị tớ từ chối à, nếu vậy, độ thiện cảm đối với anh ấy của tớ lại giảm một bậc, chưa kể dù sao thì trong chuyện này tớ cũng là một bạn gái hiểu chuyện mà?"
Ngô Phỉ trầm mặc một lát, bỗng không tìm được kẽ hở trong lời nói của cô, quả thật cô nói rất có lý?
Vì vậy Ngô Phỉ cũng không nghĩ nhiều, đáp: "Cậu vui vẻ là được."
"Ừm!" Lâm Linh thật sự rất vui vẻ, lại nói với Ngô Phỉ chuyện bạn gái cũ của Giang Ngộ: "Anh ấy nói tớ không phải người thay thế, tớ nói mà, làm sao một người đẹp hào phóng như tớ lại đóng thế cho người khác được. Chẳng thực tế gì ha ha."
Ngô Phỉ cũng vui vẻ cho cô: "Vậy thì tốt, tớ còn sợ là đồ thay thế máu chó đấy, vậy thì cậu xui xẻo quá, không phải là tốt rồi!"
"Đúng rồi, bạn trai cậu nói sao về chuyện cậu khá giống bạn gái cũ?"
"Anh ấy bảo là trùng hợp." Lâm Linh đáp lời không chút do dự, giọng nói không giấu được sự vui vẻ.
Mà Ngô Phỉ ở bên kia lại nghi ngờ, lý do trùng hợp này quá qua loa, Lâm Linh cũng tin ư?
Suy nghĩ một lát, Ngô Phỉ vẫn nói ra ý mình: "Cậu có cảm thấy lý do trùng hợp này có hơi..."
Lâm Linh biết cô ấy muốn tốt cho cô, nói thẳng: "Ôi, đầu óc cậu cứ nói chuyện đâu đâu, nghĩ nhiều rồi. Bạn trai tớ nói anh ấy sẽ không lừa tớ, còn nói tớ là bé cưng duy nhất của anh ấy nữa."
Ngô Phỉ: ..." Không ngờ bạn trai Lâm Linh nhìn thì lạnh lùng mà cũng tình thú gớm?
Cúp điện thoại, Lâm Linh đến trường quay với tâm trạng vui vẻ.
Đã loại bỏ được hiểu lầm, việc hiện tại cô muốn làm là nhắc anh chuyện cưới xin một cách tự nhiên và uyển chuyển nhất.
Trong lúc mơ màng, cánh tay của cô như bị nắm lấy, rồi sau đó... cô mất đi ý thức.
Giang Ngộ cởi áo khoác ra che cho cô, rồi ôm người đã mê man ôm vào trong ngực, lạnh lùng dò xét Châu Mạt: "Cậu đã nói gì với cô ấy?"
Châu Mạt đang có hơi ngạc nhiên, anh em tốt của cậu ta sao có thể tránh được nắm đấm của người thích diễn trò kia một cách hoàn mỹ, còn có thể trấn an được cô nữa chứ.
Hai năm qua cậu ta chắc chắn... đã chịu khổ rất nhiều nhỉ?
Ngô Phỉ cũng nghĩ giống như cậu ta.
Cô ấy đã sớm phát hiện ra, Châu Mạt gọi điện qua cũng không nói bạn thân của cô uống rượu, anh ta lại biết từ câu đầu tiên.
Nếu không phải hôm nay thấy như vậy, Ngô Phỉ cũng không biết Lâm Linh có thói quen đánh người khi say, chẳng trách bốn năm đại học cô lại rất ít khi uống rượu, dù muốn thì cũng chỉ nếm qua một chút, cô chưa từng thấy dáng vẻ uống say của Lâm Linh.
Xem ra bạn trai của Lâm Linh thật sự hiểu rõ thói quen của cô.
Lâm Linh nói rất đúng, bạn trai cô đẹp trai còn rất chu đáo như vậy, chờ cô tỉnh sẽ nhắc nhở cô chuyện này ngay...Phải lấy wechat của Trần Mạt Bắc, cô ấy cũng muốn có bạn trai.
Nghe thấy câu hỏi của Giang Ngộ, Châu Mạt bỗng trở nên bi quan: "Cô ấy đến đây hỏi tôi trước, tôi không nói thì cô ấy gọi bạn đến đánh tôi." Vừa nói vừa chỉ Ngô Phỉ, sau đó giải thích cho mình tiếp: "Tôi còn bị cô ấy mắng một trận, tát một cái đây này."
"Đừng phí lời." Giang Ngộ đá cậu ta một cái, không kiên nhẫn nghe những chuyện này của cậu ta: "Cậu đã nói gì?"
Châu Mạt suy nghĩ một lát: "Là chuyện tốt nghiệp trung học của cậu, cả chuyện đại học..." Nhìn thấy sắc mặt Giang Ngộ càng trầm xuống, Châu Mạt càng nói chậm hơn: "Chuyện bạn gái cũ..."
Hôm nay cậu ta gặp chuyện gì thế? Cả hai người họ đều chạy đến bắt nạt? Tên khốn Trần Mạt Bắc kia còn chạy mất nên cậu ta là thảm nhất!
Giang Ngộ rất bất ngờ, cô lại biết chuyện xưa của một người bạn gái cũ râu ria, tâm trạng hơi trầm xuống, cúi đầu liếc nhìn cô gái đang ngủ trong lòng anh, cô nghe ngóng được gì?
Không cần nghĩ cũng rõ, Hạ Viện Viện nói cho cô biết.
Giang Ngộ hơi đau đầu, nếu biết Hạ Viện Viện gây nhiều phiền phức như vậy, anh sẽ không đồng ý với nhà họ Hạ.
"Nhiều chuyện."
Giang Ngộ lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi nhìn về Ngô Phỉ, giọng nói nhẹ nhàng: "Cô Ngô, hôm nay đã làm phiền cô, lát nữa có người sẽ đưa cô về."
Ngô Phỉ xua tay, cười đáng yêu: " Không phiền, chuyện nên làm mà."
Giang Ngộ khẽ gật đầu, ôm Lâm Linh đi.
Ngô Phỉ và Châu Mạt ở lại thì chỉ nhìn nhau, cảm thấy rất ngứa mắt.
Lâm Linh cảm giác đã ngủ rất lâu, lúc mở mắt ra trời vẫn còn sớm, chưa đến sáu giờ.
Khẽ xoa đầu hơi ong ong, hẳn là di chứng do ngủ quá lâu.
Ý thức của cô chỉ dừng ở lúc Giang Ngộ đến đón, khi ấy cô rõ ràng tức đến sắp phát điên, sau đó... không nhớ gì cả.
Lâm Linh không ngủ được, ngồi quỳ bên giường, rồi lấy tay đỡ đầu, cẩn thận quan sát anh.
Anh vẫn ngủ, lông mi dày hắt bóng dưới mi mắt, sống mũi cao thẳng,... Lâm Linh nhìn một lát không nhịn được bắt đầu sờ soạng, sao người đàn ông này lại vậy, lông mi còn dài hơn cô, xem cô có cắt đi không!
Bạn gái cũ à? Trông khá giống cô? Hay lắm, hôm nay cô muốn trả thù!
Nói là làm, Lâm Linh định đi lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc kéo nhỏ, phải nhanh chóng không được sợ, âm thầm cắt mất lông mi của anh, cắt xong lông mi thì đến tóc rồi đấm anh một cái, sắp xếp xong kế hoạch chà đạp anh rồi cô lẻn mất.
Tưởng tượng rõ hay, nhưng cô vừa quay người, hai bàn tay ở phía sau giơ ra ngăn cô lại, sau đó dễ dàng ôm cô vào ngực.
Lâm Linh muốn giãy dụa, Giang Ngộ khẽ vỗ vào mông cô: "Đừng nhúc nhích."
Lâm Linh... không động đậy.
Anh lại ngủ tiếp, một tay đệm dưới vai cô, một tay khác đặt trên eo để ôm cả người cô vào ngực, giữ chặt không cho cô lộn xộn. Lâm Linh tránh mấy lần nhưng không được nên không cố nữa, chỉ duỗi tay ôm cổ, đùi gác lên eo còn đầu thì dựa vào ngực anh, cả người treo lên người anh... Không cho cô động đậy, cô đè chết anh!
Đè ép một lúc không thấy anh phản ứng lại, Lâm Linh khẽ ngáp một cái, rồi ngủ thiếp đi...
Tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Có đôi tay vuốt ve mặt cô, rồi nắm chặt, Lâm Linh khẽ lắc đầu để tránh ra nhưng lại bị giữ lấy, thấy không tránh được nên cô khẽ tức giận, bất đắc dĩ mở mắt ra, thở hổn hển: "Anh làm gì thế? Em muốn ngủ!"
Giang Ngộ bóp khuôn mặt mềm mại của cô một cái rồi ung dung nói: "Bảy giờ bốn mươi, người chăm chỉ như em nên đi làm rồi."
"Còn nữa, em đè anh."
Lâm Linh nghĩ, anh mới đè em ý.
Lúc trước anh tìm một bạn gái trông giống em chắc không nghĩ đến sẽ có ngày này chứ?
Do đó, cho đến nay cô thật sự đã hiểu lầm rồi, không phải anh ở cùng cô do bị đe dọa, mà là do cô hơi giống với bạn gái trước nên mới không vật lộn mà ở cùng cô.
Mẹ kiếp, đây là kiếp nạn gì!
Càng nghĩ càng tức... Vốn cứ nghĩ cô mưu mô bắt được anh, không ngờ còn có một người đóng thế đang chờ cô?
Lâm Linh cô rạng rỡ cả một đời, cô không thể nuốt trôi cơn giận này!
Thế là Lâm Linh không chỉ không rời đi mà còn cố tình nhoài người đè lên anh, lén lút giữ cổ họng lúc anh không nhìn thấy, tỏ vẻ đáng thương: "Em vừa nghĩ tới chuyện Châu Mạt nói hôm qua, em đau lòng lắm, không thể nào nguôi. Có lẽ cô ấy rất tốt, trong lòng anh, em vĩnh viễn không thể so sánh được với cô ấy..." Giọng điệu có phần nghẹn ngào, cô vờ thút thít hai cái: "Thế nhưng.. không sao cả, coi như em là một người thay thế, chỉ cần anh ở bên em là được rồi, anh đồng ý với em đừng tìm cô ấy nữa được không?"
Cô nghiến răng nói ba chữ "người thay thế".
Lâm Linh đã chuẩn bị xong tâm trạng của mình, chờ anh trả lời cô.
Mau nói em không phải người thay thế, nếu không em bóp chết anh!
Cũng may Giang Ngộ không phụ lòng cô, cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của anh ở trên đầu: "Không phải, em không phải người thay thế."
Không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, không còn dáng vẻ đánh giá cô theo khuôn phép như trước nữa, giống ngày xưa anh hay làm những hành động cưng chiều, nũng nịu.
Từ ngữ anh dùng để tấn công cô cũng thật phong phú.
Lâm Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên từ ngực anh, nhìn thẳng: "Thật sao?"
"Nhưng Châu Mạt nói, vẻ ngoài của cô ta có hơi giống em?" Lâm Linh vẫn truy hỏi anh.
Giang Ngộ đưa tay ra bế cô lên, hai người ngồi trên giường, Lâm Linh quỳ ngồi trước anh, dựa sát vào ôm lấy cổ anh không buông, muốn có một câu trả lời.
Ánh nắng buổi sáng luồn qua rèm cửa hắt vào phòng, Giang Ngộ tinh ý thấy đuôi mắt cô hơi cụp xuống, trong mắt cô chỉ có nghi ngờ, không có ý cười, nhưng anh biết khi cười, đôi mắt ấy sẽ cong như vầng trăng khuyết, vừa đẹp vừa vô tội, anh không nhịn được quay đầu đi, không nhìn mắt cô: "Trùng hợp."
Có thể thấy được, hai từ này quá nhẹ, Giang Ngộ nói thêm: "Em là duy nhất."
Anh không chỉ phủ nhận chuyện này, còn khen cô nữa ư? Hiếm khi nghe thấy anh lại cổ vũ cô, người đàn ông này đã hiểu chuyện hơn rồi?
Lâm linh bất giác trừng mắt nhìn anh, lát sau trong lòng bỗng rất vui mừng.
Nói cách khác, hôm qua cô đau lòng vô ích, hoàn toàn không có chuyện thay thế.
Hiểu rõ điều đó, sự phiền muộn về người thay thế tối qua đã tan biến, Lâm Linh vui mừng nhào vào lòng anh, hôn lên môi anh một cái, dáng vẻ thong dong: "Anh đã nói vậy thì em cũng cố gắng tin anh là người tốt."
Lâm Linh vùi đầu vào cổ anh, che giấu ý cười trong mắt.
Không thể để cho anh thấy cô dễ dụ, hôm qua cô thật sự tức giận.
Giang Ngộ cười với cô, ôm cô vào ngực rồi không nhịn được véo eo cô, trêu ghẹo: "Ừ, không nhìn ra gần đây em rất hay nói lý."
Nụ cười của Lâm Linh cứng đờ: "..."
Ý của anh là trước đây cô không nói lý sao?
Nhạt nhòa, tình cảm phai nhạt rồi.
Đàn ông hiểu chuyện cái gì, đều là lừa đảo!
Có được đáp án mình muốn, sau khi ăn sáng xong Lâm Linh vội vàng lái xe đến đoàn kịch.
Cả đoạn đường tâm trạng rất tốt. Mãi đến khi Ngô Phỉ gọi điện thoại tới.
Vừa may có đèn đỏ, Lâm Linh nhận điện thoại, mở loa ngoài.
Giọng nói oang oang của Ngô Phỉ vang lên trong điện thoại: "Như nào rồi chị em? Hôm qua cậu đã giải thích hết cho bạn trai chưa?"
Lâm linh nhíu mày, cô ấy nói đến chuyện hồi cấp ba kia à?
"Không, tớ không giải thích. Ngược lại anh ấy cũng không muốn nhận tấm lòng của tớ, sao tớ phải giải thích, để bị nhục nhã lần nữa à? Không được!"
"Hơn nữa" Lâm Linh nói: "Nhờ hôm qua tớ cũng hiểu được, tại sao lúc đó anh ấy không muốn nhắc đến chuyện hồi cấp ba, không phải lúc đó kiêu ngạo nên bị mất mặt vì bị tớ từ chối à, nếu vậy, độ thiện cảm đối với anh ấy của tớ lại giảm một bậc, chưa kể dù sao thì trong chuyện này tớ cũng là một bạn gái hiểu chuyện mà?"
Ngô Phỉ trầm mặc một lát, bỗng không tìm được kẽ hở trong lời nói của cô, quả thật cô nói rất có lý?
Vì vậy Ngô Phỉ cũng không nghĩ nhiều, đáp: "Cậu vui vẻ là được."
"Ừm!" Lâm Linh thật sự rất vui vẻ, lại nói với Ngô Phỉ chuyện bạn gái cũ của Giang Ngộ: "Anh ấy nói tớ không phải người thay thế, tớ nói mà, làm sao một người đẹp hào phóng như tớ lại đóng thế cho người khác được. Chẳng thực tế gì ha ha."
Ngô Phỉ cũng vui vẻ cho cô: "Vậy thì tốt, tớ còn sợ là đồ thay thế máu chó đấy, vậy thì cậu xui xẻo quá, không phải là tốt rồi!"
"Đúng rồi, bạn trai cậu nói sao về chuyện cậu khá giống bạn gái cũ?"
"Anh ấy bảo là trùng hợp." Lâm Linh đáp lời không chút do dự, giọng nói không giấu được sự vui vẻ.
Mà Ngô Phỉ ở bên kia lại nghi ngờ, lý do trùng hợp này quá qua loa, Lâm Linh cũng tin ư?
Suy nghĩ một lát, Ngô Phỉ vẫn nói ra ý mình: "Cậu có cảm thấy lý do trùng hợp này có hơi..."
Lâm Linh biết cô ấy muốn tốt cho cô, nói thẳng: "Ôi, đầu óc cậu cứ nói chuyện đâu đâu, nghĩ nhiều rồi. Bạn trai tớ nói anh ấy sẽ không lừa tớ, còn nói tớ là bé cưng duy nhất của anh ấy nữa."
Ngô Phỉ: ..." Không ngờ bạn trai Lâm Linh nhìn thì lạnh lùng mà cũng tình thú gớm?
Cúp điện thoại, Lâm Linh đến trường quay với tâm trạng vui vẻ.
Đã loại bỏ được hiểu lầm, việc hiện tại cô muốn làm là nhắc anh chuyện cưới xin một cách tự nhiên và uyển chuyển nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.