Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người
Chương 22: Kỹ Xảo Nhỏ Trong Tình Yêu.
Giang Thành Nhị Lang
30/05/2021
Bộ phim “Nhìn thấy cầu vồng” mới vừa bắt đầu quay đã có sự kiện đổi nữ chính, đúng là xui xẻo.
Phó đạo diễn Vương Kỳ cảm thấy không may mắn, sau khi tuyển nữ chính và chờ sau khi cô ta vào đoàn, ông ta chuẩn bị quà cho các diễn viên và nhân viên trong đoàn.
Vương Kỳ chính là đạo diễn mà lúc trước đã từng kêu Lâm Linh đi tiệc rượu, béo núc ních, là người mập mạp và tính tình ôn hòa hơn những đạo diễn khác.
Có đôi khi Lâm Linh vẫn chưa nắm chắc vai diễn của mình, cô sẽ học hỏi những diễn viên gạo cội đã lớn tuổi hoặc có kinh nghiệm phong phú.
Có vài tiền bối khá nhiệt huyết, sẵn sàng chỉ dạy đàn em mới vào như Lâm Linh, có vài người thì tính tình không được tốt lắm, mời họ chỉ dạy thì phải chuẩn bị tinh thần bị ăn mắng.
Sau vài lần Lâm Linh đã đã học được cách cư xử, cô sẽ chỉ hỏi những tiền bối tính tình kiên nhẫn, nếu học không có ở đây, cô sẽ đi hỏi đạo diễn.
Phó đạo diễn mập mạp này là một trong số đó, phó đạo diễn tên Vương Kỳ này chưa lớn tuổi lắm, khoảng ba mươi, tốt nghiệp Khoa Đạo diễn ở Học viện Điện ảnh, có chuyên môn nghiệp vụ xuất sắc.
Mỗi lần Lâm Linh cảm thấy mình chưa nắm chắc những biểu hiện trước ống kính, đều sẽ đi hỏi ông ta và được hướng dẫn rất chuyên nghiệp.
Sau khi thấy tính tình phó đạo diễn Vương không tệ lắm, thỉnh thoảng Chu Tiểu Vân sẽ đi theo Lâm Linh hỏi một ít vấn đề liên quan đến diễn xuất.
Sau vài lần, hai người Lâm Linh và Chu Tiểu Vân đơn phương cảm thấy quan hệ giữa mình và phó đạo diễn Vương khá thân.
Biểu hiện cụ thể là khi phó đạo diễn Vương tặng quà cứu giải xui cho các diễn viên, người đầu tiên là Lâm Linh, người thứ hai là Chu Tiểu Vân.
Dưới ánh mắt mong chờ của phó đạo diễn Vương, Lâm Linh nhận hộp quà được đóng gói tinh xảo cũng bắt đầu hơi lo lắng.
Phó đạo diễn Vương trịnh trọng như vậy, chẳng lẽ trong này có món quà gì ý nghĩa đặc biệt?
Ví dụ như tiền mặt?
Giải xui giải xui, chẳng lẽ phó đạo diễn Vương đã anh dũng quên mình, bỏ tiền ra để giải xui cho họ?
Thế thì cô sẽ rất vui!
Dưới sự chú ý của phó đạo diễn Vương, Chu Tiểu Vân và những diễn viên đến khá sớm, Lâm Linh ôm tâm trạng thành kính cẩn thận mở hộp ra… Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một mảng xanh lục.
Bàn tay mở hộp của Lâm Linh khẽ ngừng.
Không sao, cô tự an ủi mình, chắc chắn mảng xanh lục này là đồ trang trí.
Sau đó hăng hái mở chiếc hộp ra.
…
…
…
Cho nên ý nghĩa của rau xà lách xanh mượt này là gì?
Lâm Linh không biết rau xà lách và giải xui có liên quan gì đến nhau.
Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình chợt bừng tỉnh: “Tớ biết rồi, chắc chắn là đạo diễn có lòng quan tâm, dùng phương thức uyển chuyển này để nhắc nhở cậu.”
Lâm Linh nhìn cô: “Nhắc nhở tớ chuyện gì?”
Chu Tiểu Vân dùng giọng điệu vui vẻ chúc phúc cười nói: “Cậu bị cắm sừng rồi.”
Đến người luôn im lặng không thích nói nhiều không thích xen vào những chuyện này như Vương Quân Tả cũng thấy rất đúng, đồng ý gật đầu, giọng điệu tiếc nuối: “Nén bi thương.”
Trong lúc Lâm Linh cũng cảm thấy có thể mình bị cắm sừng rồi, chìm trong đau khổ không thể kiềm chế, mếu máo chuẩn bị gào khóc.
Phó đạo diễn Vương đứng bên cạnh nổi trận lôi đình: “Mọi người bị bệnh à! Rau xà lách, phát tài đó mọi người không biết à? Đầu óc bị lừa đá, không biết động não hả?”
Lâm Linh: May quá, thì ra mình không bị cắm sừng! Cô biết Giang Ngộ không phải loại người này!
Quả nhiên đám người Chu Tiểu Vân, Vương Quân Tả đều mở hộp ra, đều là những mảng rau xà lách xanh mượt.
Lâm Linh: …
Chu Tiểu Vân: …
Vương Quân Tả: …
Phó đạo diễn Vương ngơ ngác nhìn đám người các cô.
Đang chuẩn bị phê bình họ.
Sau lưng có giọng nữ thánh thót vang lên: “Đạo diễn, tôi có không? Rau xà lách phát tài, ý nghĩa tốt đẹp biết bao.”
Lâm Linh nhìn ra sau lưng phó đạo diễn, là nữ chính mới đến đoàn phim: Hạ Viện Viện.
Đây là lần đầu tiên Lâm Linh gặp Hạ Viện Viện, lần trước khi Hạ Viện Viện tặng quà cho diễn viên đoàn phim, cô đã đến trễ một bước.
Lâm Linh luôn luôn chuyên nghiệp, ngày nào cô cũng là một trong những người đến đoàn phim sớm nhất.
Trùng hợp là đêm trước đó.
Bởi vì Lâm Linh bị lật kèo, bị Giang Ngộ lăn lộn đến nửa đêm, tất nhiên hôm sau sẽ dậy trễ.
Cho nên bỏ lỡ việc gặp mặt cô ta.
Lúc trước Chu Tiểu Vân miêu tả cô ta là tiểu thư con nhà giàu, hôm nay gặp mặt, đúng là như vậy.
Hạ Viện Viện mặc quần áo giản dị rộng rãi, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, chỉ trang điểm tông nude, nói nói cười cười, duyên dáng yêu kiều.
Trông có vẻ ngây thơ vô tội.
Sau khi Lâm Linh nhìn thoáng qua cô ta thì thu hồi lại ánh mắt.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Cô gái này không dễ chọc!
Không phải vì Lâm Linh đã nhận thấy được gì từ gương mặt cô ta, cũng không phải trên người Hạ Viện Viện có vị trà xanh hay vị bạch liên hoa gì đó bị đôi mắt sáng như đuốc của cô phát hiện.
Đơn giản là vì sau lưng cô ta có năm trợ lý và còn hai anh vệ sĩ áo đen to cao vạm vỡ!
Ai dám chọc cô ta, chẳng phải sẽ bị vệ sĩ đánh bán sống bán chết hay sao?
Với vừa nghĩ vậy, lỡ như ai có vô tình cãi nhau với cô ta thì chỉ có thể nhịn cơn tức lại, nếu không phải chuẩn bị tinh thần bị vệ sĩ của cô ta trả thù.
Bây giờ đời là thế, muốn vô địch trong đại hội battle thì có tài ăn nói thôi chưa đủ, còn phải thông thạo cả mười tám môn võ công thần thông mới được.
Cũng may cô là người tốt bụng lương thiện, sẽ không xung đột với người khác!
Quay đầu nhìn Chu Tiểu Vân, bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ thấy trong mắt Chu Tiểu Vân là suy nghĩ giống cô như đúc.
Gặp nữ chính Hạ Viện Viện mới đến, phó đạo diễn Vương thu hồi lửa giận, cười ha ha lấy hộp quà màu hồng trong túi áo da rắn ra đưa cho cô ta, khen ngợi: “Rau xà lách phát tài là tập tục ở chỗ chúng ta, chắc chắn nó sẽ phù hộ đoàn phim chúng ta phát tài ha ha. Bọn họ không có biến thức, không sáng suốt như nữ chính xinh đẹp cao quý của chúng ta.”
Lâm Linh: … Đạo diễn keo kiệt này, nịnh bợ thì nịnh bợ đi, còn giẫm bọn họ một cái nữa.
Hạ Viện Viện cười nhận lấy, quan tâm giải thích: “Họ không biết, không thể trách họ được. Đạo diễn có lòng nên tôi sẽ nhận.”
“Được được, cô cứ việc nhận đi.”
…
Chờ sau khi Hạ Viện Viện, năm trợ lý và hai vệ sĩ của cô ta đi rồi.
Chu Tiểu Vân chợt thở dài, cơ thể thả lỏng.
Lâm Linh khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy?”
“Tớ nhớ lần trước tớ còn nói xấu cô ta, ông trời phù hộ, may mà cô ta không nghe thấy. Nếu không cậu nhìn hai vệ sĩ bên cạnh cô ta đi, cơ thể của tớ, hẳn là một cú đấm thôi!”
Chu Tiểu Vân nghĩ mà sợ.
Cô hành nghề trong giới buôn chuyện đã hai mươi mấy năm, lần đầu tiên cảm lo lắng sự an toàn mạng sống vì cái miệng nói nhiều của mình!
Lo lắng được một phút, Chu Tiểu Vân chọt chọt Lâm Linh đang gửi tin nhắn cho bạn trai.
Đừng hỏi cô tại sao lại biết gửi tin nhắn cho bạn trai mà không phải những người khác.
Phí lời, Lâm Linh đang chụp hình rau xà lách gửi qua chất vấn bạn trai mình này.
Cô nghe Lâm Linh gửi tin nhắn thoại cho bạn trai nói: “Anh yêu, anh thấy rau xà lách này có xanh không, có giống nón xanh trên đầu em không?”
Chu Tiểu Vân: “…”
Cô gái này biết kiếm chuyện vô cớ thật nhỉ?
Đốt nến cầu phúc cho bạn trai Lâm Linh.
Cô không hiểu: “Tớ nói này đạo diễn đã giải thích rồi mà, pinyin của rau xà lách là / Shēngcài/, ngụ ý phát tài, không có liên quan đến bạn trai cậu! Tớ thuận miệng nói thôi, cậu đừng đổ oan cho bạn trai đáng thương vô tội của cậu được không?”
Lâm Linh cất điện thoại, ánh mắt như thể cậu không hiểu đâu: “Cậu không hiểu, tớ đâu có nghi ngờ anh ấy thật. Tình cảm giữa hai người yêu nhau sợ nhất là chiến tranh lạnh, lạnh lùng lạnh lùng là tình cảm sẽ tan biến ngay. Không trải qua mưa gió thì sao có thể thấy cầu vồng, tình cảm trải qua bao gian nan trắc trở mới đáng quý, Đường Tăng thỉnh kinh mà còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt cửa ải mà phải không? Tớ sắp xếp một thử thách nho nhỏ, nếu anh ấy vượt qua, tình cảm chúng tớ sẽ tăng thêm một bước, đúng không?”
“Tớ nói cậu nghe, tớ gửi tin nhắn cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ sốt ruột giải thích rồi dỗ dành tớ, tớ làm nũng, tình cảm sẽ ấm áp mặn nồng.”
Chu Tiểu Vân bội phục mãnh liệt, vỗ tay vì sự thông minh của cô.
Mỗi ngày một kỹ xảo nhỏ trong tình yêu, cô sẽ học.
Sau khi Lâm Linh nói xong không bao lâu, có thông báo tin nhắn Wechat.
Cô tự tin nói: “Cậu nhìn đi, có tin nhắn.”
Sau khi Lâm Linh mở Wechat ra, nhìn xem Giang Ngộ trả lời cái gì, gấp không chờ nổi nghiệm thu thành tựu tình yêu.
Chu Tiểu Vân tò mò dò đầu qua xem.
Chỉ thấy trên màn hình di động lớn bằng bàn tày, Giang Ngộ không hề nói gì, chỉ gửi cho một đường link.
Lâm Linh nhanh tay click vào.
Màn hình hiển thị trang chủ của một bệnh viện: Bệnh viện não trực thuộc Đại học Y thành phố C, tư vấn trực tuyến QQ: 123456789.
Cô nhanh tay lẹ mắt tắt giao diện này nhưng vẫn bị Chu Tiểu Vân nhìn thấy.
Suốt một phút.
Hai người nhìn thấy sự mơ màng trong mắt nhau.
Một lát sau.
“Ha ha ha ha ha ha ha mắc cười muốn chết, bạn trai cậu bảo cậu đến bệnh viện khám não, ha ha ha ha mẹ ơi.”
“Học được rồi học được rồi, mỗi ngày một kỹ xảo nhỏ độc thân, get.”
“Ban nãy cậu chưa nói nếu anh ấy không vượt qua thì sẽ làm sao?”
“Đồ đáng chết này, đúng là làm người ta đau lòng ha ha ha.”
Lâm Linh: Tại cô chưa xem xét kỹ!
Hai ngày nay Giang Ngộ dễ tính bất thường, là lúc dễ tính nhất trong suốt hai năm, cô cảm thấy hơi đắc ý vênh váo, suýt chút quên mất, người đàn ông này, rất chó.
Về nhà tính sổ với anh sau!
___
Lúc trước đoàn phim không có nữ chính, rất nhiều cảnh diễn phải gác lại.
Sau khi Hạ Viện Viện vào đoàn, làm nữ chính trong phim, cô và Lâm Linh đóng vai trà xanh kẻ thứ ba có cảnh diễn tương đối quan trọng.
Nữ chính và trà xanh kẻ thứ ba là bạn tốt của nhau. Nữ chính là tuýp phụ nữ thế kỷ mới, độc lập, lạc quan, mạnh mẽ, năng lực làm việc mạnh mẽ, không kết hôn không sinh con, đã thành công trở thành giám đốc điều hành của một công ty.
Cũng chính cô đã phát hiện quan hệ mập mờ của nam phụ và trà xanh.
Đoạn làm khó nữ chính là nên nói thẳng cho bạn thân để bạn thân đi báo thù hay ngồi xuống nói chuyện với trà xanh trước.
Cuối cùng vì muốn bảo vệ lòng tự trọng của cô bạn thân, nữ chính quyết định nói thẳng với trà xanh.
Trà xanh cho rằng cô ta mới là vợ của nam phụ, than thở khóc lóc những khó khăn của mình cho nữ chính nghe.
Nữ chính nghe xong thì vạch mặt cô ta.
Cuộc chiến giữa phụ nữ chạm vào là nổ ngay.
“Cắt.”
Quay đến đây, đạo diễn hô cắt.
Lâm Linh thả lỏng nét nghiêm túc trên mặt mình, cười thân thiện với Hạ Viện Viện đang ngồi đối diện.
Hạ Viện Viện cũng cười thân thiện, nói với Lâm Linh: “Cô diễn hay quá, cố lên cố lên!”
“Cảm ơn sự khích lệ của cô, tôi cảm thấy màn diễn của cô mới là hay, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, từng câu từng chữ đều rất tuyệt vời.”
Toàn cảnh giao lưu thương mại tâng bốc lẫn nhau.
Nhưng không phải Lâm Linh đang nịnh nọt, cô thật sự cảm thấy Hạ Viện Viện diễn rất tuyệt.
Sau khi bộ phim truyền hình đầu tiên của Lâm Linh được phát sóng, phản hồi rất kém, cô chọn ra một ít bình luận, ngoại trừ một số bình luận mặt cô cũng được xem là đẹp ra thì kỹ năng diễn xuất của cô còn rất lộn xộn.
Ấn tượng sâu sắc nhất là cảnh diễn khóc, cô sắm vai nha hoàn, sau khi tiểu thư của mình trúng tên bỏ mình, cô quỳ gối khóc bên cạnh tiểu thư đã chết.
Sau khi cảnh diễn này phát sóng, có một người nói rằng: Cô bé, một cảnh khóc nhỏ thôi mà cô khóc bung cả mặt nạ.
Mẹ!
Ý bảo cô đã quá sức!
Sau khi đọc bình luận này xong, suýt chút tức chết nhưng lại không thể không thừa nhận người này đang nói thật.
Bởi vì chính bản thân cô cũng thấy cay mắt.
Để rèn luyện khả năng diễn xuất, cô đã dành nửa năm học lớp đào tạo diễn viên. Từ trước đến nay, lúc không đóng phim, cô vẫn thường lên lớp. Cô đã học được rất nhiều kỹ năng nhưng một số đạo diễn nói rằng kỹ năng của cô bị giậm chân tại chỗ, không theo kịp cảm xúc của mình.
Cô không phải diễn viên có tài năng bẩm sinh.
Cô chỉ có thể cố gắng từng bước một.
Cảnh hôm qua do phó đạo diễn Vương quay, phó đạo diễn đưa nam chính trong đoàn đến một địa điểm khác để quay.
Sau khi xem hiệu ứng từ máy quay, Vương Kỳ khen ngợi Hạ Viện Viện: “Tốt lắm, tốt lắm, quả nhiên là sinh viên xuất sắc khối C, vẻ mặt tức giận này gãi đúng chỗ ngứa.”
Hạ Viện Viện cười khẽ: “Cảm ơn đạo diễn.”
Lâm Linh đứng bên cạnh máy quay lễ phép hỏi: “Đạo diễn, tôi thì sao?”
Vương Kỳ bĩu môi, không kiên nhẫn nói: “Cô à, cũng được, có tiến bộ.”
Được phó đạo diễn Vương khen ngợi, Lâm Linh cười rất vui vẻ.
Cô tiến bộ rồi!
Bước tiếp theo là phải hướng đến sau màn ảnh, tiến lên tiến lên tiến lên!
Vương Kỳ nhìn thoáng qua Lâm Linh: “Cô vui vậy làm gì? Chỉ tiến bộ có chút thôi mà cũng thấy đắc chí hả? Cô không nhìn thử sự chênh lệch giữa cô và Hạ Viện Viện, cách nhau nghìn dặm!”
Khóe mắt và đuôi lông mày Lâm Linh đều cực kỳ vui vẻ, bị Vương Kỳ đã kích cũng không thấy uể oải.
Cười phản bác ông ta: “Con người phải tiến bộ từng chút một, đạo diễn phải hiểu đạo lý không thể ăn một phát đã mập ngay chứ. Tôi tiến bộ, tôi nên vui vẻ, có gì sai đâu? Ông cũng vậy, đã già đầu rồi mà để tôi phải dạy đạo lý dễ hiểu như vậy, ông đó sống mà không hiểu gì cả.”
Vương Kỳ: “…”
Biết nói hợp tình hợp lý thế à?
Hạ Viện Viện bị hấp dẫn bởi tiếng cãi cọ của Lâm Linh và Vương Kỳ, ngẩng đầu lên khỏi máy quay và nhìn về hướng Lâm Linh.
Ánh nắng chiều buổi chạng vạng xuyên qua lớp cửa thủy tinh để lại trên mặt cô một tia sáng mỏng manh, trong ánh sáng đôi mắt sáng ngời tươi cười kia rạng rỡ hơn nhiều.
Nụ cười thường trực trên mặt Hạ Viện Viện biến mất.
Phó đạo diễn Vương Kỳ cảm thấy không may mắn, sau khi tuyển nữ chính và chờ sau khi cô ta vào đoàn, ông ta chuẩn bị quà cho các diễn viên và nhân viên trong đoàn.
Vương Kỳ chính là đạo diễn mà lúc trước đã từng kêu Lâm Linh đi tiệc rượu, béo núc ních, là người mập mạp và tính tình ôn hòa hơn những đạo diễn khác.
Có đôi khi Lâm Linh vẫn chưa nắm chắc vai diễn của mình, cô sẽ học hỏi những diễn viên gạo cội đã lớn tuổi hoặc có kinh nghiệm phong phú.
Có vài tiền bối khá nhiệt huyết, sẵn sàng chỉ dạy đàn em mới vào như Lâm Linh, có vài người thì tính tình không được tốt lắm, mời họ chỉ dạy thì phải chuẩn bị tinh thần bị ăn mắng.
Sau vài lần Lâm Linh đã đã học được cách cư xử, cô sẽ chỉ hỏi những tiền bối tính tình kiên nhẫn, nếu học không có ở đây, cô sẽ đi hỏi đạo diễn.
Phó đạo diễn mập mạp này là một trong số đó, phó đạo diễn tên Vương Kỳ này chưa lớn tuổi lắm, khoảng ba mươi, tốt nghiệp Khoa Đạo diễn ở Học viện Điện ảnh, có chuyên môn nghiệp vụ xuất sắc.
Mỗi lần Lâm Linh cảm thấy mình chưa nắm chắc những biểu hiện trước ống kính, đều sẽ đi hỏi ông ta và được hướng dẫn rất chuyên nghiệp.
Sau khi thấy tính tình phó đạo diễn Vương không tệ lắm, thỉnh thoảng Chu Tiểu Vân sẽ đi theo Lâm Linh hỏi một ít vấn đề liên quan đến diễn xuất.
Sau vài lần, hai người Lâm Linh và Chu Tiểu Vân đơn phương cảm thấy quan hệ giữa mình và phó đạo diễn Vương khá thân.
Biểu hiện cụ thể là khi phó đạo diễn Vương tặng quà cứu giải xui cho các diễn viên, người đầu tiên là Lâm Linh, người thứ hai là Chu Tiểu Vân.
Dưới ánh mắt mong chờ của phó đạo diễn Vương, Lâm Linh nhận hộp quà được đóng gói tinh xảo cũng bắt đầu hơi lo lắng.
Phó đạo diễn Vương trịnh trọng như vậy, chẳng lẽ trong này có món quà gì ý nghĩa đặc biệt?
Ví dụ như tiền mặt?
Giải xui giải xui, chẳng lẽ phó đạo diễn Vương đã anh dũng quên mình, bỏ tiền ra để giải xui cho họ?
Thế thì cô sẽ rất vui!
Dưới sự chú ý của phó đạo diễn Vương, Chu Tiểu Vân và những diễn viên đến khá sớm, Lâm Linh ôm tâm trạng thành kính cẩn thận mở hộp ra… Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một mảng xanh lục.
Bàn tay mở hộp của Lâm Linh khẽ ngừng.
Không sao, cô tự an ủi mình, chắc chắn mảng xanh lục này là đồ trang trí.
Sau đó hăng hái mở chiếc hộp ra.
…
…
…
Cho nên ý nghĩa của rau xà lách xanh mượt này là gì?
Lâm Linh không biết rau xà lách và giải xui có liên quan gì đến nhau.
Chu Tiểu Vân đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình chợt bừng tỉnh: “Tớ biết rồi, chắc chắn là đạo diễn có lòng quan tâm, dùng phương thức uyển chuyển này để nhắc nhở cậu.”
Lâm Linh nhìn cô: “Nhắc nhở tớ chuyện gì?”
Chu Tiểu Vân dùng giọng điệu vui vẻ chúc phúc cười nói: “Cậu bị cắm sừng rồi.”
Đến người luôn im lặng không thích nói nhiều không thích xen vào những chuyện này như Vương Quân Tả cũng thấy rất đúng, đồng ý gật đầu, giọng điệu tiếc nuối: “Nén bi thương.”
Trong lúc Lâm Linh cũng cảm thấy có thể mình bị cắm sừng rồi, chìm trong đau khổ không thể kiềm chế, mếu máo chuẩn bị gào khóc.
Phó đạo diễn Vương đứng bên cạnh nổi trận lôi đình: “Mọi người bị bệnh à! Rau xà lách, phát tài đó mọi người không biết à? Đầu óc bị lừa đá, không biết động não hả?”
Lâm Linh: May quá, thì ra mình không bị cắm sừng! Cô biết Giang Ngộ không phải loại người này!
Quả nhiên đám người Chu Tiểu Vân, Vương Quân Tả đều mở hộp ra, đều là những mảng rau xà lách xanh mượt.
Lâm Linh: …
Chu Tiểu Vân: …
Vương Quân Tả: …
Phó đạo diễn Vương ngơ ngác nhìn đám người các cô.
Đang chuẩn bị phê bình họ.
Sau lưng có giọng nữ thánh thót vang lên: “Đạo diễn, tôi có không? Rau xà lách phát tài, ý nghĩa tốt đẹp biết bao.”
Lâm Linh nhìn ra sau lưng phó đạo diễn, là nữ chính mới đến đoàn phim: Hạ Viện Viện.
Đây là lần đầu tiên Lâm Linh gặp Hạ Viện Viện, lần trước khi Hạ Viện Viện tặng quà cho diễn viên đoàn phim, cô đã đến trễ một bước.
Lâm Linh luôn luôn chuyên nghiệp, ngày nào cô cũng là một trong những người đến đoàn phim sớm nhất.
Trùng hợp là đêm trước đó.
Bởi vì Lâm Linh bị lật kèo, bị Giang Ngộ lăn lộn đến nửa đêm, tất nhiên hôm sau sẽ dậy trễ.
Cho nên bỏ lỡ việc gặp mặt cô ta.
Lúc trước Chu Tiểu Vân miêu tả cô ta là tiểu thư con nhà giàu, hôm nay gặp mặt, đúng là như vậy.
Hạ Viện Viện mặc quần áo giản dị rộng rãi, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo, chỉ trang điểm tông nude, nói nói cười cười, duyên dáng yêu kiều.
Trông có vẻ ngây thơ vô tội.
Sau khi Lâm Linh nhìn thoáng qua cô ta thì thu hồi lại ánh mắt.
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Cô gái này không dễ chọc!
Không phải vì Lâm Linh đã nhận thấy được gì từ gương mặt cô ta, cũng không phải trên người Hạ Viện Viện có vị trà xanh hay vị bạch liên hoa gì đó bị đôi mắt sáng như đuốc của cô phát hiện.
Đơn giản là vì sau lưng cô ta có năm trợ lý và còn hai anh vệ sĩ áo đen to cao vạm vỡ!
Ai dám chọc cô ta, chẳng phải sẽ bị vệ sĩ đánh bán sống bán chết hay sao?
Với vừa nghĩ vậy, lỡ như ai có vô tình cãi nhau với cô ta thì chỉ có thể nhịn cơn tức lại, nếu không phải chuẩn bị tinh thần bị vệ sĩ của cô ta trả thù.
Bây giờ đời là thế, muốn vô địch trong đại hội battle thì có tài ăn nói thôi chưa đủ, còn phải thông thạo cả mười tám môn võ công thần thông mới được.
Cũng may cô là người tốt bụng lương thiện, sẽ không xung đột với người khác!
Quay đầu nhìn Chu Tiểu Vân, bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ thấy trong mắt Chu Tiểu Vân là suy nghĩ giống cô như đúc.
Gặp nữ chính Hạ Viện Viện mới đến, phó đạo diễn Vương thu hồi lửa giận, cười ha ha lấy hộp quà màu hồng trong túi áo da rắn ra đưa cho cô ta, khen ngợi: “Rau xà lách phát tài là tập tục ở chỗ chúng ta, chắc chắn nó sẽ phù hộ đoàn phim chúng ta phát tài ha ha. Bọn họ không có biến thức, không sáng suốt như nữ chính xinh đẹp cao quý của chúng ta.”
Lâm Linh: … Đạo diễn keo kiệt này, nịnh bợ thì nịnh bợ đi, còn giẫm bọn họ một cái nữa.
Hạ Viện Viện cười nhận lấy, quan tâm giải thích: “Họ không biết, không thể trách họ được. Đạo diễn có lòng nên tôi sẽ nhận.”
“Được được, cô cứ việc nhận đi.”
…
Chờ sau khi Hạ Viện Viện, năm trợ lý và hai vệ sĩ của cô ta đi rồi.
Chu Tiểu Vân chợt thở dài, cơ thể thả lỏng.
Lâm Linh khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy?”
“Tớ nhớ lần trước tớ còn nói xấu cô ta, ông trời phù hộ, may mà cô ta không nghe thấy. Nếu không cậu nhìn hai vệ sĩ bên cạnh cô ta đi, cơ thể của tớ, hẳn là một cú đấm thôi!”
Chu Tiểu Vân nghĩ mà sợ.
Cô hành nghề trong giới buôn chuyện đã hai mươi mấy năm, lần đầu tiên cảm lo lắng sự an toàn mạng sống vì cái miệng nói nhiều của mình!
Lo lắng được một phút, Chu Tiểu Vân chọt chọt Lâm Linh đang gửi tin nhắn cho bạn trai.
Đừng hỏi cô tại sao lại biết gửi tin nhắn cho bạn trai mà không phải những người khác.
Phí lời, Lâm Linh đang chụp hình rau xà lách gửi qua chất vấn bạn trai mình này.
Cô nghe Lâm Linh gửi tin nhắn thoại cho bạn trai nói: “Anh yêu, anh thấy rau xà lách này có xanh không, có giống nón xanh trên đầu em không?”
Chu Tiểu Vân: “…”
Cô gái này biết kiếm chuyện vô cớ thật nhỉ?
Đốt nến cầu phúc cho bạn trai Lâm Linh.
Cô không hiểu: “Tớ nói này đạo diễn đã giải thích rồi mà, pinyin của rau xà lách là / Shēngcài/, ngụ ý phát tài, không có liên quan đến bạn trai cậu! Tớ thuận miệng nói thôi, cậu đừng đổ oan cho bạn trai đáng thương vô tội của cậu được không?”
Lâm Linh cất điện thoại, ánh mắt như thể cậu không hiểu đâu: “Cậu không hiểu, tớ đâu có nghi ngờ anh ấy thật. Tình cảm giữa hai người yêu nhau sợ nhất là chiến tranh lạnh, lạnh lùng lạnh lùng là tình cảm sẽ tan biến ngay. Không trải qua mưa gió thì sao có thể thấy cầu vồng, tình cảm trải qua bao gian nan trắc trở mới đáng quý, Đường Tăng thỉnh kinh mà còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt cửa ải mà phải không? Tớ sắp xếp một thử thách nho nhỏ, nếu anh ấy vượt qua, tình cảm chúng tớ sẽ tăng thêm một bước, đúng không?”
“Tớ nói cậu nghe, tớ gửi tin nhắn cho anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ sốt ruột giải thích rồi dỗ dành tớ, tớ làm nũng, tình cảm sẽ ấm áp mặn nồng.”
Chu Tiểu Vân bội phục mãnh liệt, vỗ tay vì sự thông minh của cô.
Mỗi ngày một kỹ xảo nhỏ trong tình yêu, cô sẽ học.
Sau khi Lâm Linh nói xong không bao lâu, có thông báo tin nhắn Wechat.
Cô tự tin nói: “Cậu nhìn đi, có tin nhắn.”
Sau khi Lâm Linh mở Wechat ra, nhìn xem Giang Ngộ trả lời cái gì, gấp không chờ nổi nghiệm thu thành tựu tình yêu.
Chu Tiểu Vân tò mò dò đầu qua xem.
Chỉ thấy trên màn hình di động lớn bằng bàn tày, Giang Ngộ không hề nói gì, chỉ gửi cho một đường link.
Lâm Linh nhanh tay click vào.
Màn hình hiển thị trang chủ của một bệnh viện: Bệnh viện não trực thuộc Đại học Y thành phố C, tư vấn trực tuyến QQ: 123456789.
Cô nhanh tay lẹ mắt tắt giao diện này nhưng vẫn bị Chu Tiểu Vân nhìn thấy.
Suốt một phút.
Hai người nhìn thấy sự mơ màng trong mắt nhau.
Một lát sau.
“Ha ha ha ha ha ha ha mắc cười muốn chết, bạn trai cậu bảo cậu đến bệnh viện khám não, ha ha ha ha mẹ ơi.”
“Học được rồi học được rồi, mỗi ngày một kỹ xảo nhỏ độc thân, get.”
“Ban nãy cậu chưa nói nếu anh ấy không vượt qua thì sẽ làm sao?”
“Đồ đáng chết này, đúng là làm người ta đau lòng ha ha ha.”
Lâm Linh: Tại cô chưa xem xét kỹ!
Hai ngày nay Giang Ngộ dễ tính bất thường, là lúc dễ tính nhất trong suốt hai năm, cô cảm thấy hơi đắc ý vênh váo, suýt chút quên mất, người đàn ông này, rất chó.
Về nhà tính sổ với anh sau!
___
Lúc trước đoàn phim không có nữ chính, rất nhiều cảnh diễn phải gác lại.
Sau khi Hạ Viện Viện vào đoàn, làm nữ chính trong phim, cô và Lâm Linh đóng vai trà xanh kẻ thứ ba có cảnh diễn tương đối quan trọng.
Nữ chính và trà xanh kẻ thứ ba là bạn tốt của nhau. Nữ chính là tuýp phụ nữ thế kỷ mới, độc lập, lạc quan, mạnh mẽ, năng lực làm việc mạnh mẽ, không kết hôn không sinh con, đã thành công trở thành giám đốc điều hành của một công ty.
Cũng chính cô đã phát hiện quan hệ mập mờ của nam phụ và trà xanh.
Đoạn làm khó nữ chính là nên nói thẳng cho bạn thân để bạn thân đi báo thù hay ngồi xuống nói chuyện với trà xanh trước.
Cuối cùng vì muốn bảo vệ lòng tự trọng của cô bạn thân, nữ chính quyết định nói thẳng với trà xanh.
Trà xanh cho rằng cô ta mới là vợ của nam phụ, than thở khóc lóc những khó khăn của mình cho nữ chính nghe.
Nữ chính nghe xong thì vạch mặt cô ta.
Cuộc chiến giữa phụ nữ chạm vào là nổ ngay.
“Cắt.”
Quay đến đây, đạo diễn hô cắt.
Lâm Linh thả lỏng nét nghiêm túc trên mặt mình, cười thân thiện với Hạ Viện Viện đang ngồi đối diện.
Hạ Viện Viện cũng cười thân thiện, nói với Lâm Linh: “Cô diễn hay quá, cố lên cố lên!”
“Cảm ơn sự khích lệ của cô, tôi cảm thấy màn diễn của cô mới là hay, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, từng câu từng chữ đều rất tuyệt vời.”
Toàn cảnh giao lưu thương mại tâng bốc lẫn nhau.
Nhưng không phải Lâm Linh đang nịnh nọt, cô thật sự cảm thấy Hạ Viện Viện diễn rất tuyệt.
Sau khi bộ phim truyền hình đầu tiên của Lâm Linh được phát sóng, phản hồi rất kém, cô chọn ra một ít bình luận, ngoại trừ một số bình luận mặt cô cũng được xem là đẹp ra thì kỹ năng diễn xuất của cô còn rất lộn xộn.
Ấn tượng sâu sắc nhất là cảnh diễn khóc, cô sắm vai nha hoàn, sau khi tiểu thư của mình trúng tên bỏ mình, cô quỳ gối khóc bên cạnh tiểu thư đã chết.
Sau khi cảnh diễn này phát sóng, có một người nói rằng: Cô bé, một cảnh khóc nhỏ thôi mà cô khóc bung cả mặt nạ.
Mẹ!
Ý bảo cô đã quá sức!
Sau khi đọc bình luận này xong, suýt chút tức chết nhưng lại không thể không thừa nhận người này đang nói thật.
Bởi vì chính bản thân cô cũng thấy cay mắt.
Để rèn luyện khả năng diễn xuất, cô đã dành nửa năm học lớp đào tạo diễn viên. Từ trước đến nay, lúc không đóng phim, cô vẫn thường lên lớp. Cô đã học được rất nhiều kỹ năng nhưng một số đạo diễn nói rằng kỹ năng của cô bị giậm chân tại chỗ, không theo kịp cảm xúc của mình.
Cô không phải diễn viên có tài năng bẩm sinh.
Cô chỉ có thể cố gắng từng bước một.
Cảnh hôm qua do phó đạo diễn Vương quay, phó đạo diễn đưa nam chính trong đoàn đến một địa điểm khác để quay.
Sau khi xem hiệu ứng từ máy quay, Vương Kỳ khen ngợi Hạ Viện Viện: “Tốt lắm, tốt lắm, quả nhiên là sinh viên xuất sắc khối C, vẻ mặt tức giận này gãi đúng chỗ ngứa.”
Hạ Viện Viện cười khẽ: “Cảm ơn đạo diễn.”
Lâm Linh đứng bên cạnh máy quay lễ phép hỏi: “Đạo diễn, tôi thì sao?”
Vương Kỳ bĩu môi, không kiên nhẫn nói: “Cô à, cũng được, có tiến bộ.”
Được phó đạo diễn Vương khen ngợi, Lâm Linh cười rất vui vẻ.
Cô tiến bộ rồi!
Bước tiếp theo là phải hướng đến sau màn ảnh, tiến lên tiến lên tiến lên!
Vương Kỳ nhìn thoáng qua Lâm Linh: “Cô vui vậy làm gì? Chỉ tiến bộ có chút thôi mà cũng thấy đắc chí hả? Cô không nhìn thử sự chênh lệch giữa cô và Hạ Viện Viện, cách nhau nghìn dặm!”
Khóe mắt và đuôi lông mày Lâm Linh đều cực kỳ vui vẻ, bị Vương Kỳ đã kích cũng không thấy uể oải.
Cười phản bác ông ta: “Con người phải tiến bộ từng chút một, đạo diễn phải hiểu đạo lý không thể ăn một phát đã mập ngay chứ. Tôi tiến bộ, tôi nên vui vẻ, có gì sai đâu? Ông cũng vậy, đã già đầu rồi mà để tôi phải dạy đạo lý dễ hiểu như vậy, ông đó sống mà không hiểu gì cả.”
Vương Kỳ: “…”
Biết nói hợp tình hợp lý thế à?
Hạ Viện Viện bị hấp dẫn bởi tiếng cãi cọ của Lâm Linh và Vương Kỳ, ngẩng đầu lên khỏi máy quay và nhìn về hướng Lâm Linh.
Ánh nắng chiều buổi chạng vạng xuyên qua lớp cửa thủy tinh để lại trên mặt cô một tia sáng mỏng manh, trong ánh sáng đôi mắt sáng ngời tươi cười kia rạng rỡ hơn nhiều.
Nụ cười thường trực trên mặt Hạ Viện Viện biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.