Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người
Chương 46: Phòng Ngủ.
Giang Thành Nhị Lang
30/05/2021
Lúc Lâm Linh dừng xe trong gara biệt thự, nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối.
Gió đêm thổi phất phơ, thành phố C không lạnh như thành phố A, Lâm Linh cởi áo khoác lông, kéo hành lý ra khỏi gara.
Gió đêm thổi phớt qua, bây giờ cô cực kỳ tỉnh táo.
Khi cô đạp bóng đêm phong trần mệt mỏi mở cửa biệt thự, đi vào phòng khách mở đèn phòng khách, ánh đèn chói mắt chiếu từ trên xuống, Lâm Linh giơ tay che mắt.
Phòng khách to như vậy mà rất trống trải, im lặng không tiếng động.
Nếu phải hình dung tâm trạng hiện tại, đại khái là chột dạ ngoại tình bên ngoài về nhưng cố gắng duy trì cảm giác bình tĩnh.
Ở trong phòng khách, cổ vũ mình hai phút, Lâm Linh đặt hành lý ở phòng khách, tự lên lâu hài trước.
Mặc dù cô biết có thể lúc này Giang Ngộ đang bận rộn xử lý chuyện công ty nhưng Lâm Linh vẫn không ngưng rón rén mở cửa phòng ngủ.
“Em đang làm gì vậy?”
Sau lưng chợt có giọng nói lạnh lùng làm Lâm Linh sợ đến mức ấn chốt cửa xuống, cửa phòng ngủ mở ra.
Lâm Linh quay đầu lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh đã mặc quần áo ở nhà, xem ra đã về từ lâu.
Chẳng lẽ cố ý về bắt cô? hông thể nào không thể nào? Lâm Linh lén nghĩ.
Nhìn trộm sắc mặt của anh, hình như không có giận, cô nói mà, cô chỉ không trả lời tin nhắn của anh thôi, sau đó suýt chút quên về, đâu phải chuyện gì lớn lao đâu, anh sẽ không tức giận, nghĩ đến đây Lâm Linh thả lỏng.
Mặt vội tươi cười xán lạn, bước lên khoác tay anh, khẽ nhón chân muốn hôn lên môi anh, nào ngờ anh chẳng hề phối hợp, cũng không biết cúi cúi đầu, chiều cao Lâm Linh chưa đủ cao nên “bẹp”, cô hôn lên cằm anh.
“Anh?” Lâm Linh hơi chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu đen cực kỳ nghi ngờ.
“Em đã về rồi sao anh lại không vui?” Nói rồi lại muốn dính lên người anh nhưng lại bị anh chặn không cho cô tiến tới.
Giọng Giang Ngộ lạnh nhạt: “Em về sớm hơn nữa, anh sẽ thấy vui hơn, bây giờ anh còn công việc, em ngủ sớm đi.”
Nói xong câu đó, anh xoay người, đi vào phòng làm việc không chút do dự, không hề có ý định trao cho cô cái ôm từ biệt.
Lâm Linh đứng sững tại chỗ, không biết nên để tay chân ở đâu.
Phai nhạt, tình cảm phai nhạt.
Biểu hiện bạn nãy của Giang Ngộ, Lâm Linh chợt đắn đo. Nếu nói anh giận thì anh lại rất bình tĩnh, nếu nói anh không giận thì biểu hiện lại không giống.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người làm người ta không thể ra tay được, sao anh lại nói đi là đi, cô biết phát huy thế nào đây!
Anh hỏi thêm câu nữa đi, hỏi thêm câu nữa là cô có thể phát biểu bài cảm nghĩ nhớ nhung ba nghìn chữ đang ấp ủ rồi, phát biểu xong chắc chắn anh sẽ cảm động sự chân thành tha thiết của cô đến mức khóc lã chã, anh cảm động như vậy thì chuyện cô không trả lời tin nhắn của anh, suýt chút không về thành phố C sẽ trôi qua.
Lâm Linh đứng trước cửa suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vắt hết óc tổng kết: Thủ đoạn của bạn trai cô tăng cấp rồi, biết làm thế nào để cô phải đắn đo.
Ừ, nên cổ vũ.
Nếu anh đang bận việc, Lâm Linh dứt khoát quyết định không dỗ anh, lái xe mấy tiếng đồng hồ, cô cũng thấy hơi mệt, vì hôm nay về nên cô đã nhẫn tâm bỏ món cá hun khói bà nội làm.
Lâm Linh lấy váy ngủ lụa tơ tằm màu xanh lá cây trong tủ quần áo ra, định vào phòng tắm tắm cái rồi nói.
Sau khi tắm rửa một tiếng đồng hồ, Lâm Linh tắm trong thoải mái hơn trước ra khỏi phòng tắm. Mở cửa phòng tắm, phòng ngủ vẫn quạnh quẽ, Giang Ngộ vẫn còn ở phòng làm việc, chưa về.
Lúc này Lâm Linh bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, cô vừa bôi các sản phẩm dưỡng da, vừa đau khổ nhớ đến “Sổ tay dỗ dành bạch liên hoa” nhưng có lẽ mấy ngày nay cô chơi ở thành phố A nên không còn rành nghề nữa, đầu óc hơi bó buộc, suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa tìm được cách nào hay.
Lúc này cửa phòng ngủ bị người ta mở từ bên ngoài.
Lâm Linh quay đầu lại nhìn, anh đã về nhưng nét mặt vẫn giống như trước, không có cảm xúc gì, trực tiếp đến giường, xốc chăn lên, tư thế giống muốn đi ngủ.
Lâm Linh quay đầu lại, tăng tốc độ bảo vệ da, sau đó cũng bò lên giường theo.
Chờ khi cô bò lên giường, vừa định mở miệng, Giang Ngộ lại lấy quyển sách trên tủ đầu giường nghiêm túc đọc.
Làm bất chợt Lâm Linh không biết nên làm thế nào để phá vỡ hình ảnh nghiêm túc học hành đẹp đẽ này.
Hé miệng không phát ra âm thanh, cô quyết định nhịn một chút, không quấy rầy anh đọc sách.
Cầm điện thoại lướt video.
[Nữ thần đến Khang Nhất Khang dùng bữa, kẻ thù nhìn thấy cô ấy ngồi xổm trong bụi cỏ cho rằng không ai nhìn thấy, kết quả đối phương trực tiếp đánh chữ hỏi cô ấy có phải DDVP không, nhổ cỏ trong bụi cỏ ha ha ha ha ha]
Ha ha ha ha ha buồn cười quá, video này làm Lâm Linh bật cười, vui vẻ bấm like, lại tiếp tục lướt xuống dưới, càng lướt càng high, chỉ lo cười ha ha ha, đã quên bạn trai đang giận dỗi.
Mà Giang Ngộ đang cầm quyển tạp chí kinh tế tài chính, lật hai trang, nghe tiếng cười vui vẻ thanh thúy của cô thì nhìn sang, chỉ thấy cô nằm nghiêng, cầm di động, mặt tươi cười, hai chân trắng nõn còn thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh nhíu mày, không nói gì.
Vốn dĩ Lâm Linh đang lướt video vui vẻ, cho đến khi cô lướt đến video “phổ cập khoa học”.
[Massage ngực có tác dụng giúp ngực phát dục lần hai, các cô gái ngực phẳng có bạn trai hành động nào.]
Lâm Linh cúi đầu nhìn bộ ngực cũng được xem là đẫy đà nhưng cô vẫn chưa hài lòng muốn tăng thêm một chút, trầm tư.
Sau khi đau khổ suy tư vài phút, cô thả điện thoại xuống, lén lút chui vào chăn chỉ lộ ra cái đầu, dưới chăn, cô chậm rãi dịch đến bên cạnh anh, kéo dây áo ngủ ra, sau đó vươn tay kéo anh vào góc áo.
Ánh mắt Giang Ngộ dời khỏi tạp chí kinh tế, cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh, nghe nói massage có thể hỗ trợ ngực phát dục lần hai, anh giúp em đi.”
Lâm Linh kéo tay trái anh vào trong chăn.
Sau đó Giang Ngộ cảm nhận được cảm xúc mềm mại ấm áp dưới tay mình.
Cúi đầu nhìn mái tóc đen dài xõa ra sau đầu của cô, được chăn che phủ, chỉ lộ ra xương quai xanh xanh mảnh mai, đôi mắt ẩm ướt vô tội nhìn anh không chớp mắt, ngây thơ không hiểu sự đời nhưng xúc cảm dưới tay trái lại chân thật đến thế, bỗng dưng anh nghĩ đến một từ không biết đọc được ở đâu.
Vừa ngây thơ vừa gợi dục.
Chỉ trầm mặc trong chớp mắt, Giang Ngộ bỏ qua tờ tạp chí trong tay, giọng nghe rất bình tĩnh: “Được, anh giúp em.”
Lâm Linh chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo Giang Ngộ đã ôm cô từ trong chăn ra ngồi lên đùi đối diện anh, một tay ôm eo áp cô về hướng mình, tay kia kéo dây lưng hai bên, bởi vì động tác của anh nên lắc lư thành độ cong nhẹ.
Lâm Linh ngửi được hương vị gỗ linh sam thơm ngát trên người anh.
Cổ họng Giang Ngộ lăn lăn, giọng vừa khàn vừa nguy hiểm: “Là em xin anh giúp em.”
…
…
Sau khi lăn lộn xong, Lâm Linh vùi trong chăn đưa lưng về phía Giang Ngộ, hốc mắt phiếm hồng, rưng rưng nước mắt, hai tay hai chân cuộn tròn, giống cô bé bị ức hiếp tàn nhẫn.
“Biến thái.”
“Biến thái lắm.”
Mấy chữ này thốt ra từ miệng cô, còn kèm theo sự nức nở nghẹn ngào, không nói câu nào đã khóc thút thít, trông có vẻ cực kỳ đáng thương.
Giang Ngộ bình tĩnh mở hòm thuốc ra, dùng tăm bông quệt thuốc mỡ, lại kéo cô vào lòng mình, bôi thuốc thật cẩn thận, nghe cô chỉ trích thì hơi buồn cười: “Em vừa quyến rũ anh vừa khóc hả?”
Lâm Linh nói một cách hợp tình hợp lý: “Đúng vậy.”
Cô chỉ muốn dỗ dành anh, dùng sắc đẹp quyến rũ anh, mong anh có thể bớt giận nhưng anh đâu thể cắn cô đến mức rách da.
Sau khi bôi thuốc xong, Giang Ngộ kéo dây váy ngủ lại, vén tóc ướt nước mắt dính bên miệng ra đằng sau, sau đó lại sờ đôi mắt hồng hồng của cô, khẽ dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Lần sau? Không có lần sau!!!
Vốn dĩ Lâm Linh nằm trong ngực anh, bỗng nhớ đến gì đó, giật giật góc áo anh, ngồi quỳ trên giường, ôm cổ anh, nhìn anh chằm chằm: “Em đã thảm vậy rồi, anh không được giận em nữa nha.”
Giang Ngộ nhìn cô, mắt lấp lánh cong cong, chóp mũi ửng đỏ, cẩn thận nói anh đừng giận nữa.
Khẽ cong môi, giọng nghiền ngẫm: “Ai nói anh giận?”
Lâm Linh chớp mắt không thể tin nổi mình vừa nghe được gì, lăn lộn cô xong rồi mà bây giờ nói không có giận?
Giống như đoán được lòng cô đang nghĩ gì, không đợi cô hỏi, Giang Ngộ đã nói: “Chỉ trị vài bệnh nhẹ của em thôi.”
?!!!
Không ngờ cô đường đường là bạch liên hoa xuất sắc lại bị thẳng nam sắt như thép này chơi một vố.
Thở phì phì thu hồi cánh tay trên người anh lại, Lâm Linh xốc chăn lên, chui vào chăn, chăn đi vào trong chăn vùi mình,
Giây tiếp theo, nghe tiếng anh tắt đèn, phòng chìm trong bóng tối.
Nệm sau lưng hơi lõm xuống, đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Trong bóng tối, cô nghe anh nói.
“Ngủ đi.”
Bôn ba suốt cả ngày, Lâm Linh cũng rất mệt mỏi, cô chưa kịp dỗi anh, mí mắt đã không biết cố gắng sụp xuống, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Lâm Linh dậy rất sớm, ở thành phố A nên cô đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm, cho dù đêm qua ngủ khá trễ nhưng sáng nay chưa đến bảy giờ cô đã mở mắt ra.
Lúc thức giấc không thấy bóng dáng Giang Ngộ, Lâm Linh ngồi dậy, xoa mắt, đêm qua khóc quá thảm nên mắt hơi mỏi.
Vừa định gọi anh, Giang Ngộ đã ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng quần áo.
Anh vừa ra Lâm Linh đã ra vẻ che ngực, oan ức làm nũng: “Người ta đau ngực.”
Giang Ngộ đi vòng qua, cúi người xem xét “vết thương” của cô, thấy trên làn da trắng tuyết có vết đỏ nhạt, không xác định được cô đang đau thật hay đau giả.
Khẽ suy nghĩ: “Em muốn thế nào?”
Lâm Linh lập tức thay đổi mặt, mi mắt cong cong, vội vã đứng dậy, vòng lên cổ anh, tay chân dính trên người anh: “Anh ôm em đi rửa mặt thì em sẽ không đau nữa.”
Giang Ngộ giơ tay đỡ eo cô, nhéo má, khẽ nói: “Em suy nghĩ vất vả thật đấy.”
Lâm Linh gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”
…
Ăn sáng xong, Lâm Linh nhìn điện thoại không có tin nhắn nào của người đại diện, thở dài.
Đây là trạng thái bình thường của vai diễn quần chúng, thất nghiệp quanh năm, phó đạo diễn Vương nói ông vẫn phải xem xét điều đó.
Thấy Lâm Linh vừa cầm điện thoại vừa thở dài, Giang Ngộ cho cô sự lựa chọn: “Không có gì làm thì đến công ty với anh.”
Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Linh ngừng lại, trợn mắt, giọng hơi run: “Làm, làm ở phòng làm việc?”
Gió đêm thổi phất phơ, thành phố C không lạnh như thành phố A, Lâm Linh cởi áo khoác lông, kéo hành lý ra khỏi gara.
Gió đêm thổi phớt qua, bây giờ cô cực kỳ tỉnh táo.
Khi cô đạp bóng đêm phong trần mệt mỏi mở cửa biệt thự, đi vào phòng khách mở đèn phòng khách, ánh đèn chói mắt chiếu từ trên xuống, Lâm Linh giơ tay che mắt.
Phòng khách to như vậy mà rất trống trải, im lặng không tiếng động.
Nếu phải hình dung tâm trạng hiện tại, đại khái là chột dạ ngoại tình bên ngoài về nhưng cố gắng duy trì cảm giác bình tĩnh.
Ở trong phòng khách, cổ vũ mình hai phút, Lâm Linh đặt hành lý ở phòng khách, tự lên lâu hài trước.
Mặc dù cô biết có thể lúc này Giang Ngộ đang bận rộn xử lý chuyện công ty nhưng Lâm Linh vẫn không ngưng rón rén mở cửa phòng ngủ.
“Em đang làm gì vậy?”
Sau lưng chợt có giọng nói lạnh lùng làm Lâm Linh sợ đến mức ấn chốt cửa xuống, cửa phòng ngủ mở ra.
Lâm Linh quay đầu lại, nhìn anh từ trên xuống dưới, thấy anh đã mặc quần áo ở nhà, xem ra đã về từ lâu.
Chẳng lẽ cố ý về bắt cô? hông thể nào không thể nào? Lâm Linh lén nghĩ.
Nhìn trộm sắc mặt của anh, hình như không có giận, cô nói mà, cô chỉ không trả lời tin nhắn của anh thôi, sau đó suýt chút quên về, đâu phải chuyện gì lớn lao đâu, anh sẽ không tức giận, nghĩ đến đây Lâm Linh thả lỏng.
Mặt vội tươi cười xán lạn, bước lên khoác tay anh, khẽ nhón chân muốn hôn lên môi anh, nào ngờ anh chẳng hề phối hợp, cũng không biết cúi cúi đầu, chiều cao Lâm Linh chưa đủ cao nên “bẹp”, cô hôn lên cằm anh.
“Anh?” Lâm Linh hơi chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt màu đen cực kỳ nghi ngờ.
“Em đã về rồi sao anh lại không vui?” Nói rồi lại muốn dính lên người anh nhưng lại bị anh chặn không cho cô tiến tới.
Giọng Giang Ngộ lạnh nhạt: “Em về sớm hơn nữa, anh sẽ thấy vui hơn, bây giờ anh còn công việc, em ngủ sớm đi.”
Nói xong câu đó, anh xoay người, đi vào phòng làm việc không chút do dự, không hề có ý định trao cho cô cái ôm từ biệt.
Lâm Linh đứng sững tại chỗ, không biết nên để tay chân ở đâu.
Phai nhạt, tình cảm phai nhạt.
Biểu hiện bạn nãy của Giang Ngộ, Lâm Linh chợt đắn đo. Nếu nói anh giận thì anh lại rất bình tĩnh, nếu nói anh không giận thì biểu hiện lại không giống.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người làm người ta không thể ra tay được, sao anh lại nói đi là đi, cô biết phát huy thế nào đây!
Anh hỏi thêm câu nữa đi, hỏi thêm câu nữa là cô có thể phát biểu bài cảm nghĩ nhớ nhung ba nghìn chữ đang ấp ủ rồi, phát biểu xong chắc chắn anh sẽ cảm động sự chân thành tha thiết của cô đến mức khóc lã chã, anh cảm động như vậy thì chuyện cô không trả lời tin nhắn của anh, suýt chút không về thành phố C sẽ trôi qua.
Lâm Linh đứng trước cửa suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vắt hết óc tổng kết: Thủ đoạn của bạn trai cô tăng cấp rồi, biết làm thế nào để cô phải đắn đo.
Ừ, nên cổ vũ.
Nếu anh đang bận việc, Lâm Linh dứt khoát quyết định không dỗ anh, lái xe mấy tiếng đồng hồ, cô cũng thấy hơi mệt, vì hôm nay về nên cô đã nhẫn tâm bỏ món cá hun khói bà nội làm.
Lâm Linh lấy váy ngủ lụa tơ tằm màu xanh lá cây trong tủ quần áo ra, định vào phòng tắm tắm cái rồi nói.
Sau khi tắm rửa một tiếng đồng hồ, Lâm Linh tắm trong thoải mái hơn trước ra khỏi phòng tắm. Mở cửa phòng tắm, phòng ngủ vẫn quạnh quẽ, Giang Ngộ vẫn còn ở phòng làm việc, chưa về.
Lúc này Lâm Linh bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, cô vừa bôi các sản phẩm dưỡng da, vừa đau khổ nhớ đến “Sổ tay dỗ dành bạch liên hoa” nhưng có lẽ mấy ngày nay cô chơi ở thành phố A nên không còn rành nghề nữa, đầu óc hơi bó buộc, suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa tìm được cách nào hay.
Lúc này cửa phòng ngủ bị người ta mở từ bên ngoài.
Lâm Linh quay đầu lại nhìn, anh đã về nhưng nét mặt vẫn giống như trước, không có cảm xúc gì, trực tiếp đến giường, xốc chăn lên, tư thế giống muốn đi ngủ.
Lâm Linh quay đầu lại, tăng tốc độ bảo vệ da, sau đó cũng bò lên giường theo.
Chờ khi cô bò lên giường, vừa định mở miệng, Giang Ngộ lại lấy quyển sách trên tủ đầu giường nghiêm túc đọc.
Làm bất chợt Lâm Linh không biết nên làm thế nào để phá vỡ hình ảnh nghiêm túc học hành đẹp đẽ này.
Hé miệng không phát ra âm thanh, cô quyết định nhịn một chút, không quấy rầy anh đọc sách.
Cầm điện thoại lướt video.
[Nữ thần đến Khang Nhất Khang dùng bữa, kẻ thù nhìn thấy cô ấy ngồi xổm trong bụi cỏ cho rằng không ai nhìn thấy, kết quả đối phương trực tiếp đánh chữ hỏi cô ấy có phải DDVP không, nhổ cỏ trong bụi cỏ ha ha ha ha ha]
Ha ha ha ha ha buồn cười quá, video này làm Lâm Linh bật cười, vui vẻ bấm like, lại tiếp tục lướt xuống dưới, càng lướt càng high, chỉ lo cười ha ha ha, đã quên bạn trai đang giận dỗi.
Mà Giang Ngộ đang cầm quyển tạp chí kinh tế tài chính, lật hai trang, nghe tiếng cười vui vẻ thanh thúy của cô thì nhìn sang, chỉ thấy cô nằm nghiêng, cầm di động, mặt tươi cười, hai chân trắng nõn còn thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh nhíu mày, không nói gì.
Vốn dĩ Lâm Linh đang lướt video vui vẻ, cho đến khi cô lướt đến video “phổ cập khoa học”.
[Massage ngực có tác dụng giúp ngực phát dục lần hai, các cô gái ngực phẳng có bạn trai hành động nào.]
Lâm Linh cúi đầu nhìn bộ ngực cũng được xem là đẫy đà nhưng cô vẫn chưa hài lòng muốn tăng thêm một chút, trầm tư.
Sau khi đau khổ suy tư vài phút, cô thả điện thoại xuống, lén lút chui vào chăn chỉ lộ ra cái đầu, dưới chăn, cô chậm rãi dịch đến bên cạnh anh, kéo dây áo ngủ ra, sau đó vươn tay kéo anh vào góc áo.
Ánh mắt Giang Ngộ dời khỏi tạp chí kinh tế, cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh, nghe nói massage có thể hỗ trợ ngực phát dục lần hai, anh giúp em đi.”
Lâm Linh kéo tay trái anh vào trong chăn.
Sau đó Giang Ngộ cảm nhận được cảm xúc mềm mại ấm áp dưới tay mình.
Cúi đầu nhìn mái tóc đen dài xõa ra sau đầu của cô, được chăn che phủ, chỉ lộ ra xương quai xanh xanh mảnh mai, đôi mắt ẩm ướt vô tội nhìn anh không chớp mắt, ngây thơ không hiểu sự đời nhưng xúc cảm dưới tay trái lại chân thật đến thế, bỗng dưng anh nghĩ đến một từ không biết đọc được ở đâu.
Vừa ngây thơ vừa gợi dục.
Chỉ trầm mặc trong chớp mắt, Giang Ngộ bỏ qua tờ tạp chí trong tay, giọng nghe rất bình tĩnh: “Được, anh giúp em.”
Lâm Linh chưa kịp phản ứng lại, giây tiếp theo Giang Ngộ đã ôm cô từ trong chăn ra ngồi lên đùi đối diện anh, một tay ôm eo áp cô về hướng mình, tay kia kéo dây lưng hai bên, bởi vì động tác của anh nên lắc lư thành độ cong nhẹ.
Lâm Linh ngửi được hương vị gỗ linh sam thơm ngát trên người anh.
Cổ họng Giang Ngộ lăn lăn, giọng vừa khàn vừa nguy hiểm: “Là em xin anh giúp em.”
…
…
Sau khi lăn lộn xong, Lâm Linh vùi trong chăn đưa lưng về phía Giang Ngộ, hốc mắt phiếm hồng, rưng rưng nước mắt, hai tay hai chân cuộn tròn, giống cô bé bị ức hiếp tàn nhẫn.
“Biến thái.”
“Biến thái lắm.”
Mấy chữ này thốt ra từ miệng cô, còn kèm theo sự nức nở nghẹn ngào, không nói câu nào đã khóc thút thít, trông có vẻ cực kỳ đáng thương.
Giang Ngộ bình tĩnh mở hòm thuốc ra, dùng tăm bông quệt thuốc mỡ, lại kéo cô vào lòng mình, bôi thuốc thật cẩn thận, nghe cô chỉ trích thì hơi buồn cười: “Em vừa quyến rũ anh vừa khóc hả?”
Lâm Linh nói một cách hợp tình hợp lý: “Đúng vậy.”
Cô chỉ muốn dỗ dành anh, dùng sắc đẹp quyến rũ anh, mong anh có thể bớt giận nhưng anh đâu thể cắn cô đến mức rách da.
Sau khi bôi thuốc xong, Giang Ngộ kéo dây váy ngủ lại, vén tóc ướt nước mắt dính bên miệng ra đằng sau, sau đó lại sờ đôi mắt hồng hồng của cô, khẽ dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Lần sau? Không có lần sau!!!
Vốn dĩ Lâm Linh nằm trong ngực anh, bỗng nhớ đến gì đó, giật giật góc áo anh, ngồi quỳ trên giường, ôm cổ anh, nhìn anh chằm chằm: “Em đã thảm vậy rồi, anh không được giận em nữa nha.”
Giang Ngộ nhìn cô, mắt lấp lánh cong cong, chóp mũi ửng đỏ, cẩn thận nói anh đừng giận nữa.
Khẽ cong môi, giọng nghiền ngẫm: “Ai nói anh giận?”
Lâm Linh chớp mắt không thể tin nổi mình vừa nghe được gì, lăn lộn cô xong rồi mà bây giờ nói không có giận?
Giống như đoán được lòng cô đang nghĩ gì, không đợi cô hỏi, Giang Ngộ đã nói: “Chỉ trị vài bệnh nhẹ của em thôi.”
?!!!
Không ngờ cô đường đường là bạch liên hoa xuất sắc lại bị thẳng nam sắt như thép này chơi một vố.
Thở phì phì thu hồi cánh tay trên người anh lại, Lâm Linh xốc chăn lên, chui vào chăn, chăn đi vào trong chăn vùi mình,
Giây tiếp theo, nghe tiếng anh tắt đèn, phòng chìm trong bóng tối.
Nệm sau lưng hơi lõm xuống, đôi tay rắn chắc mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Trong bóng tối, cô nghe anh nói.
“Ngủ đi.”
Bôn ba suốt cả ngày, Lâm Linh cũng rất mệt mỏi, cô chưa kịp dỗi anh, mí mắt đã không biết cố gắng sụp xuống, chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Lâm Linh dậy rất sớm, ở thành phố A nên cô đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm, cho dù đêm qua ngủ khá trễ nhưng sáng nay chưa đến bảy giờ cô đã mở mắt ra.
Lúc thức giấc không thấy bóng dáng Giang Ngộ, Lâm Linh ngồi dậy, xoa mắt, đêm qua khóc quá thảm nên mắt hơi mỏi.
Vừa định gọi anh, Giang Ngộ đã ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng quần áo.
Anh vừa ra Lâm Linh đã ra vẻ che ngực, oan ức làm nũng: “Người ta đau ngực.”
Giang Ngộ đi vòng qua, cúi người xem xét “vết thương” của cô, thấy trên làn da trắng tuyết có vết đỏ nhạt, không xác định được cô đang đau thật hay đau giả.
Khẽ suy nghĩ: “Em muốn thế nào?”
Lâm Linh lập tức thay đổi mặt, mi mắt cong cong, vội vã đứng dậy, vòng lên cổ anh, tay chân dính trên người anh: “Anh ôm em đi rửa mặt thì em sẽ không đau nữa.”
Giang Ngộ giơ tay đỡ eo cô, nhéo má, khẽ nói: “Em suy nghĩ vất vả thật đấy.”
Lâm Linh gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”
…
Ăn sáng xong, Lâm Linh nhìn điện thoại không có tin nhắn nào của người đại diện, thở dài.
Đây là trạng thái bình thường của vai diễn quần chúng, thất nghiệp quanh năm, phó đạo diễn Vương nói ông vẫn phải xem xét điều đó.
Thấy Lâm Linh vừa cầm điện thoại vừa thở dài, Giang Ngộ cho cô sự lựa chọn: “Không có gì làm thì đến công ty với anh.”
Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Linh ngừng lại, trợn mắt, giọng hơi run: “Làm, làm ở phòng làm việc?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.