Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Chương 39: Rời Nhà Trốn Đi (3).

Giang Thành Nhị Lang

30/05/2021

Sáng sớm Lâm Linh đã bị bà nội đánh thức, cô đang ngủ mơ mơ màng màng, cứ ngỡ đang ở trong biệt thự thành phố C, cuộn tròn xoay người, đưa lưng về phía bà nội Lâm: “Anh trai… Em muốn ngủ thêm chút nữa.”

Bà nội đứng trước giường Lâm Linh, lớn tuổi rồi không theo kịp thời đại, năng lực hiểu cũng theo một phong cách riêng, nghe Lâm Linh gọi anh, bà nội nói với bạn đời đang đứng ngoài cửa: “Linh Linh nằm mơ nên không tỉnh táo, nó có anh trai hồi nào?”

Bình thường ông nội Lâm hay xem tin tức trên mạng, hiện đại hơn bà nội một chút: “Giới trẻ bây giờ đa dạng lắm, không gọi bạn trai là chồng nữa mà gọi là chú, oppa, chắc là từ gì để gọi bạn trai đó.”

Bà nội Lâm gật đầu, cho rằng ông nội Lâm nói đúng lắm, ngẫm nghĩ rồi lại càu nhàu với ông nội Lâm: “Linh Linh cũng thật là, quen bạn trai hai năm rồi mà không dẫn về nhà xem thử.”

Ông nội Lâm chợt im lặng, vờ như không nghe thấy gì.

Bà nội Lâm đang ngồi bên giường càu nhàu, bỗng nhiên một người xuất hiện sau lưng bà, Lâm Linh khẽ tựa vào lưng bà Lâm, mềm nhũn: “Bà nội, bắt được rồi nha, bà với ông đang lén nói xấu cháu.”

“Linh Linh thức rồi, dậy nhanh đi ăn sáng nữa này, sau khi ăn xong thì đi chợ mua thịt với ông nội.” Bà nội Lâm yêu thương gọi Lâm Linh dậy.

Đợi Lâm Linh vào nhà vệ sinh rửa mặt, ông nội Lâm đã đi dạo trong vườn rồi.

Bà nội Lâm đứng trước cửa nhà vệ sinh, nhìn Lâm Linh đánh răng rửa mặt.

Lâm Linh đã quen từ lâu, từ nhỏ bà nội đã vậy rồi, có vấn đề gì muốn hỏi, bà sẽ đi theo sau lưng cô.

Lúc học cấp hai, có một bạn nam trong lớp mời cô ăn kem nên về trễ, bà nội cũng giống vậy, không hỏi thẳng nhưng cho dù Lâm Linh làm gì, bà cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt muốn nói lại thôi, cho đến khi Lâm Linh tự thú, không chống chối nữa. Sau đó bà nội sẽ nói những câu như yêu sớm có hại cho sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần.

Già hóa trẻ con, già hóa trẻ con, câu này miêu tả bà nội cô.

Ngồi xuống bàn cơm, Lâm Linh vừa cầm một cái bánh bao thịt, ăn nửa cái ngon lành, vừa thấy ánh mắt của bà nội là đầu hàng.

“Được rồi được rồi, cháu nói là được. Bà nội đừng nhìn cháu nữa, cháu ăn không vô.”

Bà nội Lâm nói: “Cháu nói xem chừng nào bạn trai của cháu mới đến gặp mọi người, đã quen nhau hai năm rồi, nếu tình cảm hai đứa ổn định thì cũng nên giới thiệu cho ông và bà.”

Nói đến đây bà nội cứ nhắc mãi: “Mọi năm cháu không ở nhà, không biết đám người kế bên rảnh rỗi không có chuyện gì làm thích khua môi múa mép, nói xấu sau lưng cháu. Bà muốn cháu dẫn bạn trai về cho mấy bà ấy xem, tát vào miệng các bà ấy.”

Lâm Linh bật cười, không ngờ bà nội lại thích mang thù: “Bà quan tâm lời người ta nói làm gì, không được ăn nho nên chê nho xanh thôi, chẳng phải bà là giáo viên ngữ văn hả, chắc hẳn hiểu lý lẽ này chứ?”

“Nếu không phải các bà ấy nói xấu cháu gái bà, bà già rồi lười chẳng thèm so đo đâu.” Bà nội khuyên bảo tận tình: “Bà nội đâu có hại cháu, cho dù người khác có nói hay không thì bạn trai cháu cũng nên về đây cho ông với bà xem thẻ chứ, còn kiểm tra cho cháu nữa.”

Lâm Linh ăn xong rồi, buông đũa, nhìn gương mặt nghiêm túc của bà nội, “phụt”, cô bật cười, cố ý vờ như suy nghĩ một chốc rồi mới nói: “Dạ… Vậy cũng được, nếu bà đã xin cháu thì cháu gái của bà cũng không phải người không hiểu lý lẽ, trong vòng ba ngày, cháu rể của bà sẽ đến thăm bà và ông nội, thế nào, hài lòng chưa?”

“Hài lòng hài lòng.” Bà nội Lâm cười tươi làm nếp nhăn trên mặt như nở hoa, sau đó mới phát hiện cháu gái đang trêu mình, oán trách: “Nhóc khỉ này, cứ trêu bà mãi!”

“Ha ha.”

Lâm Linh ăn sáng xong, quay lại phòng ngủ chọn tới chọn lui, mặc chiếc áo mùa đông màu trắng mới ra của hãng Cache – Cache, chân mang boot thẳng màu đen, choàng khăn màu xanh lá nhạt, lưng đeo balo cùng màu với chiếc khăn, thả vài món quà nhỏ vào balo, sau khi trang điểm xong thì xuống lầu tìm ông nội đang đi dạo trong sân.

Sau khi xuống lầu xong, Lâm Linh nhanh nhạy thấy ông nội Lâm đang ngồi với nhóm bô lão không biết đang nói gì mà rất vui vẻ.

Lâm Linh đi qua, đầu tiên là ngoan ngoãn chào người lớn.

Ông Tô khen Lâm Linh với ông nội Lâm: “Cháu gái của Lâm Kiến Quốc ông xinh đẹp thật đấy, chưa lấy chồng đúng không. Tôi có đứa cháu trai làm quản lý ngân hàng, năm nay ba mươi tuổi, chưa lấy vợ. Tôi thấy để hai đứa gặp nhau, nói không chừng sẽ nên duyên nên phận.”

“Đẹp cái gì mà đẹp.” Ông nội Lâm khiêm tốn nói, nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Lâm Linh: “Mặc đồ giống củ cải vậy, may mà bạn trai nó không chê nó.”

Ông Tôn hơi tiếc nuối: “Cháu gái ông có bạn trai rồi à, tiếc quá, có muốn suy nghĩ lại không, điều kiện cháu tôi tốt lắm, tính tình thật thà nữa…”

Ông nội Lâm phất tay: “Ông, lão già này không biết gì cả, đã nói cháu tôi có bạn trai rồi mà.”

Ông Tôn ngại ngùng: “Tôi hơi nhiều chuyện rồi nhỉ.”

Lâm Linh củ cải: “…” Tư tưởng hai người phóng khoáng thật đó.



Lâu rồi Lâm Linh không đi chợ, đi theo ông nội đến chợ bán thức ăn, thấy đám người đang cãi cọ ồn ào, mùi máu gà máu vịt máu heo và các nội tạng khác trộn lẫn vào nhau, ngập tràn hơi thở cuộc sống…

Lâm Linh bị nghiện diễn, ra vẻ nói với ông nội Lâm: “Trời ơi ông nội, giày cháu đắt lắm đấy, không được dính nước, ông nhìn xem chợ này nhiều nước quá chừng, chi bằng…”

Ông nội Lâm gật đầu, nghiêm túc nói: “Vậy cháu cởi giày ra, ông nội cầm cho cháu, bảo đảm không dính giọt nước nào.”

Lâm Linh: “…”

Sau khi Lâm Linh đi theo ông nội mua rất nhiều món cô thích ăn thì dọn đường về nhà, trên đường còn gặp thím Trương và cô con gái của thím ấy.

Giọng thím Trương vẫn lớn như mọi khi, lớn đến mức cách đó mười mét cũng nghe thấy, thím ấy vừa mở miệng là Lâm Linh và con của thím đều tự giác lùi về sau một bước.



Hai người đi theo người lớn, tay cầm hai túi thức ăn.

Con gái thím Trương tên Vương Nguyệt Nguyệt, năm nay đang học cấp ba, học hành bận rộn.

Quan hệ giữa Lâm Linh và cô ấy cũng được nên tán gẫu: “Nguyệt Nguyệt làm bài tập xong chưa, thi được bao nhiêu điểm, đã nghĩ sẽ thi đại học nào chưa?”

Ba câu hỏi chết chóc đáng sợ nhất đời học sinh, Lâm Linh không hề bỏ sót cái nào, giẫm thật mạnh lên miệng vết thương của Vương Nguyệt Nguyệt.

Vương Nguyệt Nguyệt cũng là người miệng lưỡi sắc bén: “Chị có thăng chức hay tăng lương chưa, tiền lương bao nhiêu, chừng nào dẫn bạn trai về ra mắt?”

Lâm Linh: “…”

Gặp đối thủ rồi.

Lâm Linh không cảm thấy mình bị xúc phạm, dù sao tại cô khơi mào trước nên cũng không thể trách Vương Nguyệt Nguyệt.

Vốn dĩ thím Trương đang nói chuyện với ông nội Lâm, sau khi nghe thì quay đầu răn dạy Nguyệt Nguyệt: “Đứa nhỏ này, sao lại ăn nói với chị như vậy, bây giờ chị Lâm Linh của con đang là ngôi sao nổi tiếng, con phải học theo chị.”

Lâm Linh “ngôi sao nổi tiếng” hơi chột dạ: “Thím Trương quá lời, đâu có gì đâu, cháu và Nguyệt Nguyệt đang giỡn.” Nói xong mở balo ra, lấy món quà trong túi ra đưa cho Nguyệt Nguyệt: “Này, cho em đó, làm em bị mắng, chị xin lỗi nha.”

Vương Nguyệt Nguyệt bị thím Trương mắng cho một trận, vốn dĩ không phục lắm, thấy Lâm Linh tặng quà cho mình thì lại vui lên ngay: “A, cảm ơn chị Linh Linh, chị Linh Linh là tuyệt nhất.”

Sau đó vội vã mở giấy gói quà ra, thấy chiếc kẹp tóc ngọc trai sáng lấp lánh, mừng muốn chết, chẳng thèm cầm túi thức ăn nữa, hai tay cầm kẹp tóc vui vẻ nhảy cẫng lên: “Aaa, em muốn mua cây kẹp này lâu rồi, con gái trong lớp ai cũng có mà em không có, năn nỉ mẹ lâu rồi mà mẹ không mua cho em, hu hu hu hu hu, chị Linh Linh tốt quá đi, sao chị biết em thích cái này!”

Lâm Linh sờ cằm: “Ừ… Hình như chị thấy status của bé học sinh nào đó.”

“Bé học sinh” Vương Nguyệt Nguyệt cười hì hì, không tranh luận.

Nhưng thím Trương nhìn thoáng qua kẹp tóc trên tay Vương Nguyệt Nguyệt: “Trả cho chị đi, món đồ đắt vậy mà con cũng không biết xấu hổ chìa tay nhận hả?”

Ông nội Lâm khuyên: “Ui trời, đồ trẻ con mà đáng bao đồng đâu, cứ để Nguyệt Nguyệt nhận đi, khách sáo làm gì.”

Thím Trương chỉ vào con cua đang nhảy nhót tung tăng trên tay, nói với ông Lâm: “Chú Lâm, chú đừng thấy đó chỉ là cái kẹp nhỏ, lần trước con nhóc này kéo tôi đến trung tâm mua sắm, tôi vừa nhìn giá, còn đắt hơn hai cân cua trên tay tôi gấp mấy lần. Bọn buôn bán hiện nay vô lương tâm thật, lừa tiền của mấy đứa nhỏ.”

Cô gái nhỏ Lâm Linh: …

Vương Nguyệt Nguyệt không phục: “Đắt thì đã sao, chị Linh Linh của con có tiền, muốn mua gì thì mua mẹ có quản lý được đâu? Mẹ nhìn đôi giày dưới chân chị ấy đi, con đã từng thấy trên mạng, giống như đúc, mẫu mới của hãng Cache – Cache, trăm mấy nghìn! Còn bộ quần áo mùa đông trên người chị ấy nữa, cũng trăm mấy nghìn. Chị Lâm Linh có tiền, cũng tốt với con, mua cho con cái kẹp thì sao, mẹ đã không mua cho con mà còn không chị chị Lâm Linh mua, sao mẹ lại quan tâm nhiều quá vậy!”

Thím Trương trợn mắt to như chuông đồng, nhìn đôi boot màu đen dưới chân Lâm Linh, lại nhìn bộ quần áo mùa đông màu trắng bình thường không có gì đặc biệt trên người cô, hoàn toàn không ngờ bộ quần áo này mà trị giá mấy trăm nghìn? Quay đầu quát Vương Nguyệt Nguyệt: “Con ăn nói lung tung hả, tốn mấy trăm nghìn mua quần áo, chị Lâm Linh của con bị điên hả? Dù có tiền cũng không tiêu xài phung phí như vậy.”

Bà ấy biết con nhóc Lâm Linh này làm người nổi tiếng, giàu hơn dân thường như bà ấy, cũng từng nghe bà nội con bé nói, hình như bạn trai con bé này là ông chủ công ty gì đó, giàu lắm.

Nhưng mặc bộ độ mấy trăm nghìn, bà không dám tin. Mấy trăm nghìn không phải là con số nhỏ, tiền lương mỗi tháng của ông Vương nhà bà chưa đến mười nghìn, bộ quần áo của con bé bằng tiền lương mấy năm của ông Vương nhà bà!

Lâm Linh chưa kịp nói gì, thím Trương lại nói: “Linh Linh à, thím Trương không có nhiều chuyện đâu nhưng mà nếu cháu có bạn trai tìm dẫn về ra mắt mọi người đi, đừng làm vài mụ ghen tị nói xấu sau lưng cháu. Bà nội cháu còn sống ở khu này, bị người ta nói này nói nọ, hai vợ chồng già cũng thấy mất mặt mà đúng không? Tất nhiên thím Trương tin cháu, nhưng có vài mụ già thích bà tám.”

Lâm Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ dạ, cháu biết rồi thím Trương.”

“Bộ quần áo trên người cháu trăm mấy nghìn lận à? Còn đôi giày này nữa, cũng một trăm mấy nghìn luôn à?”

Không phải đâu thím Trương, thím nghe cháu giải thích đi, cháu có món đắt hơn nữa.



Sau khi về nhà.

Ông nội Lâm thả thức ăn mấy trăm tệ xuống rồi lại nhìn bộ quần áo trăm mấy nghìn trên người cháu gái.

Ông nghĩ đến bộ giường một nghìn tệ trên mạng mà ông đã cắn răng mua cho cháu gái, thở dài.

Haiz… Già rồi già rồi, không nuôi nổi đứa nhỏ này.

Mặc dù sau khi ra ngoài làm việc, tháng nào đứa cháu này cũng gửi mười nghìn vào thẻ của ông nhưng ông đều để dành cho con bé, để dành sau này còn cho bạn trai nó.

Vợ đi khám bệnh tốn hết vài trăm tệ, đó là tiền bà lấy từ sinh viên mới tốt nghiệp của bà.

Sau lại cháu gái chợt cầm tiền đến bệnh viện đóng tiền viện phí, thanh toán một lần hết mấy triệu tiền viện phí, còn nâng cấp thành phòng VIP để bà cảm thấy thoải mái hơn.

Ông hỏi cô tiền ở đâu ra, cô nói tiền bạn trai cho, vốn dĩ ông còn không yên tâm, sợ cô làm chuyện sai trái, cô nói là người bạn cấp ba, ông vẫn còn nhớ, không ngờ quanh đi quẩn lại cô vẫn ở bên cạnh thằng bé đó.

Ông cũng yên tâm, làm giáo viên mấy chục năm, ông cực kỳ không ủng hộ việc làm bạn bè với nhau là cho người ta nhiều tiền như vậy. Nhưng đứng trước mạng sống của vợ mình, ông đành phải cúi đầu. Chỉ dạy cháu mình rằng phải tốt với người ta, cố gắng làm việc, sau này có tiền trả lại cho thằng bé.

Suy cho cùng, tại ông và người bạn già làm liên lụy cháu mình.

Ông nội Lâm gọi Lâm Linh lại, dạy cô: “Ông nội biết bạn trai cháu có tiền nhưng cháu cũng không thể thẳng tay xài tiền của người ta được, chúng ta đã thiếu nợ thằng bé nhiều lắm rồi.”



Lâm Linh đau khổ suy nghĩ ,cô ăn xài phung phí tiền của anh hồi nào, không nghĩ ra được nên ngây thơ nói: “Cháu biết mà ông nội, nhưng những thứ này là anh ấy mua mà.”

Ông nội Lâm trừng mắt nhìn cô: “Cháu không nói thằng bé đừng mua hả?”

“Cháu nói rồi nhưng anh ấy không đồng ý!”

Ông nội Lâm nhìn ánh mắt không cho là đúng của cháu gái, thấm thía nói: “Cho dù thế nào thì đây cũng là tiền của thằng bé, cháu và cậu ta chưa kết hôn, có một số chuyện nên biết chừng mực thì hơn.”

Lâm Linh nghe ông nội nói vậy, tức giận.

Cô bị oan mà! Tại anh mua nên liên quan gì đến cô đâu, những thứ cô mặc những đồ cô dùng đều là những thứ anh tặng hằng tháng, lúc trước cô còn tặng lại anh một đống, nếu cô không mặc… Thế chẳng phải lãng phí hay sao… Đúng không?

Hơn nữa rõ ràng từ trước đến nay Giang Ngộ chưa từng nói cô xài quá nhiều, cô tiết kiệm lắm nhé!

Cô cần kiệm, quan tâm gia đình, lại còn ân cần bao dung hiểu ý người ta mà ông nội nói cô không biết chừng mực? Tức muốn chết, hừ!”



Sau khi Lâm Linh đi theo ông nội Lâm về, thím Trương còn ở phía sau thì thầm với Vương Nguyệt Nguyệt: “Con lừa mẹ hả, quần áo trên người con bé đắt vậy thật hả?”

Vương Nguyệt Nguyệt mất kiên nhẫn nói: “Con lừa mẹ làm gì, không tin về nhà mẹ lấy máy tính xem thử đi.”

Thím Trương vỗ ngực mình, không biết đang ghen tị hay hâm mộ: “Con bé ngoan ngoãn này tìm đâu ra bạn trai giàu dữ vậy, còn tiêu tiền cho nó nữa. Nếu như bị mẹ của Tôn Ni Ni biết, chắc chắn là sẽ ghen tị muốn chết. Mụ già này nói xấu bé Lâm mãi, nói đi cũng nói lại, tại con gái bà ta đã không biết cố gắng mà còn không muốn người ta giỏi hơn mình… Nhưng đúng là quần áo của con bé Lâm Linh đẹp thật, thảo nào đắt cũng có lý do của đắt!”

Vương Nguyệt Nguyệt lén trợn mắt, lúc trước mẹ còn nói quần áo màu trắng xấu muốn chết, bây giờ lại cảm thấy đẹp? Tóm lại trong mắt mẹ, đắt là đẹp!

Thím Trương lại đẩy cô con gái đang ngắm kẹp: “Con nhìn con đi, không biết học hỏi chị Lâm Linh của con hả, quen bạn trai giàu có, mẹ và ba con sẽ không ép con học hành nữa.”

Vương Nguyệt Nguyệt nhịn không được, dỗi mẹ: “Đại gia dễ tìm vậy hả mẹ, mẹ đừng mơ nữa!”

Thím Trương: “Vậy sao Lâm Linh tìm được, chẳng phải tại con không có bản lĩnh hay sao.”

Cô bé rất bênh vực chị Linh Linh đã tặng món quà cô bé thích: “Chị Linh Linh và bạn trai là bạn cấp ba, hai người thanh mai trúc mã, chị ấy còn là sinh viên Đại học C, mẹ có tiền đưa con đến thành phố C học đi, ít nhiều gì con cũng sẽ trả mẹ 250 (đồ ngốc)!”

Thím Trương nghẹn lời, không nói gì nữa.



Thành phố C.

Giang Ngộ mới bước ra từ buổi tiệc xã giao, bây giờ đã là mười giờ tối.

Nhìn di động không có bất kỳ động tĩnh gì, Giang Ngộ hơi đau đầu, bảo tài xế ông Trịnh lái xe về biệt thự.

Sau khi về biệt thự, biệt thự trống rỗng, không có người, cũng không bật đèn, căn phòng quạnh quẽ.

Về phóng tắm rửa sạch sẽ, Giang Ngộ nằm trên giường, mở điện thoại lên nhìn giao diện Wechat, click vào ảnh đại diện Wechat của cô, trên màn hình trò chuyện có mấy dấu chấm than màu đỏ, câu nói cuối cùng là do anh gửi: Khi nào em về?

Tốt lắm, đã không nói câu nào mà còn block hết tất cả phương thức liên lạc, cô làm hay lắm!

Vốn dĩ anh không quan tâm chuyện cô bỏ nhà trốn đi, cho rằng cô chỉ quậy phá làm loạn thôi, đến hai ngày sau anh cho người đến nhà Ngô Phỉ đón cô về mới biết cô không hề ở nhà Ngô Phỉ.

Gọi điện thoại cho cô, lại nghe giọng nữ máy móc hết lần này đến lần khác, vệ sĩ đi theo cô, hai ngày nay anh nhận được tin mọi thứ đều bình thường, thế là cô cố tình block anh.

Giang Ngộ đang hơi bực bội, bỗng diên Châu Mạt gọi điện thoại đến.

“Mở cửa đi người anh em, tụi tớ đến chúc mừng cậu đây, mừng cậu thoát khỏi bể khổ.”

Giang Ngộ: “…”

Mở cửa, hai người Châu Mạt và Trần Mạt Bắc đứng ngoài cửa, tay mỗi người còn cầm hai bình rượu vang đỏ.

Châu Mạt làm lơ nét mặt lạnh nhạt từ chối tiếp xúc với mọi người, tùy tiện xông vào, còn nói: “Ngày gì ấy, ông đây thất tình, tối nay chúng ta không say không về!!!”

Giang Ngộ nhướn mày: “Cậu thất tình liên quan gì đến tớ?”

Châu Mạt: “Chẳng phải vợ cậu trốn rồi à, anh em chúng ta cùng cảnh ngộ, cùng là người bị đá!”

Trần Mạt Bắc bật cười, lớn đến mức vang vọng khắp phòng khách trống trải.

Bình thường anh ấy ít hay cười, trừ khi không nhịn nổi nữa.

Giang Ngộ: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Bạch Liên Hoa Lừa Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook