Chương 19: Buổi Phỏng Vấn
Lalam
26/04/2022
Thời tiết lại thay đổi rồi, ngoài trời bắt đầu nổi những trận gió lớn, kèm theo đó là những hạt mưa lất phất, không khí lại thêm một phần sương lạnh.
Sương Kha ngồi trong phòng làm việc nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, nhớ tới những tháng ngày đau khổ của mình cũng bắt đầu vào mùa đông, nhiều lúc cô cảm thấy sao cuộc đời mình lại nhiều bão giông đến vậy? Muốn một cuộc sống bình thường như bao người khác thật khó tới vậy sao.
Bản mệnh mỗi người sinh ra đã đều định sẵn tương lai sau này, cô có cố gắng cải mệnh nhưng cũng chỉ là con sâu ngấp ngoái trong hồ nước nóng mà thôi, càng khiến bản thân mệt mỏi chứ chẳng thay đổi được gì.
Trạch Hoắc Hàn đứng cạnh cửa sổ nhìn những hạt mưa bên ngoài mỗi lúc lại một nặng hạt hơn, đưa tay lên xem đồng hồ thấy cách giờ tan tầm chẳng là bao, nghĩ tới cô gái có phần ngọt ngào kia miệng khẽ mỉm cười. Anh quay người đi tới giá treo áo khoác, cầm lấy áo vest của mình, muốn đi tới Công ty Niệm Thời đón Sương Kha.
"Reng..."
"Ra ngoài đi."
Sương Kha vừa nhấc điện thoại lên nghe, đã nghe thấy giọng điệu ra lệnh của người đàn ông khó ưa kia, không hiểu anh ta muốn gì? mà giờ này đã tới đây tìm mình.
Đi tới cửa chính công ty, cô liếc nhìn nhận ra xe của Trạch Hoắc Hàn đang đỗ cách không bao xa, liền che túi xách lên đầu chạy tới mau chóng mở cửa ghế phụ ngồi lên xe.
"Không mang dù theo?" Trạch Hoắc Hàn thấy bộ dạng dính mưa của Sương Kha không vui lên tiếng.
Sương Kha dùng tay lau đi những giọt nước dính trên quần áo, nghe anh ta hỏi vậy chỉ cười gượng gạo, chứ không đáp lại, cô sợ anh ta chờ lâu lại khó chịu lúc đi vội quá quên mất không cầm theo dù.
Trạch Hoắc Hàn thấy cô im lặng, cũng không nói gì thêm, định đưa Sương Kha đi ăn tối, nhưng cả người cô ẩm ướt thế kia, có lẽ nên trở về nhà tắm rửa thay quần áo thì hơn.
"Ở nhà còn đồ ăn không?" Gần tới siêu thị Trạch Hoắc Hàn quay sang hỏi Sương Kha.
"Vẫn còn." Sương Kha mải mê nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngón tay cách một lớp cửa kính chơi đùa cùng những hạt mưa, không để ý tới lời anh ta vừa hỏi mình, một lúc sau mới máy móc trả lời.
Mới hôm qua anh ta tới mang theo một đống đồ tươi sống, nhét đầy cái tủ lạnh nhà cô, nếu mua thêm nữa không biết để chỗ nào.
"Cô muốn bị cảm sao? đi tắm rửa lớp nước mưa trên người đi." Vừa trở về nhà, Sương Kha đi vào phòng cất túi xách, sau đó cứ để quần áo như vậy đi xuống bếp chuẩn bị nấu nướng, Trạch Hoắc Hàn thấy vậy liền ngăn cản.
Cô đằng nào cũng phải xuống bếp, muốn nấu xong đi tắm một thể, giờ tắm xong tí nữa vào bếp mùi thức ăn lại bám lên người, đi tắm lần nữa rất mất thời gian, nhưng Trạch Hoắc Hàn lại bắt ép bằng được Sương Kha đi tắm, cuối cùng không còn cách nào khác phải nghe theo lời anh, cởi bỏ tạp dề xuống đi vào trong phòng.
Lúc cô đi ra khỏi nhà tăm, liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức quanh nhà. Hướng theo mùi thơm đó đi xuống bếp đã thấy một bàn đầy đủ các món ăn, người đàn ông kiêu ngạo Trạch Hoắc Hàn đang bận rộn xào nấu đồ ăn.
Cô đi đến gần bàn ăn nhìn qua thức ăn trên đĩa một lượt, rồi lại nhìn Trạch Hoắc Hàn, cả người trầm vào suy tư, hóa ra anh ta biết nấu ăn, sao thường ngày còn bắt cô nấu mấy món khó nuốt kia?
"Giúp tôi bê cái này ra bàn đi." Trạch Hoắc Hàn dùng muôi đơm thức ăn trong chảo ra, thấy Sương Kha đang nhàn hạ nhìn mình, khuôn mặt anh giãn ra gọi cô tới phụ.
"À, để tôi." Sương Kha chậm chạp đi tới, cầm lấy đĩa rau xào nóng hổi bê ra bàn.
"Trạch tổng, không ngờ anh lại có năng khiếu nấu ăn vậy." Cô đưa đũa gắp món măng xao đưa lên miệng ăn thử, không ngờ hương vị này không khác biệt nhà hàng là bao.
"Tôi là người có thể làm tất cả mọi việc đều đạt tới trình độ hoàn mỹ." Trạch Hoắc Hàn được Sương Kha khen, vẻ mặt cao ngạo tự pr bản thân.
Trước kia anh cũng có một thời gian vất vả làm thêm ở các nhà hàng bên pháp tự lực kiếm sống, tuy nhà họ Trạch rất giàu nhưng không đồng nghĩa với việc để con ngậm thìa vàng mà lớn lên, sự thành công hôm nay của anh không phải tự nhiên mà có, trong đó có cả máu và nước mắt.
Sương Kha muốn nhận nói thêm vài câu khen ngợi nữa, nhưng thấy anh ta như vậy, cô còn nói thêm tí anh ta lại quay ra nhận xét cô này kia, nên quyết định ngậm miệng im lặng ăn cơm.
...
"Trạch tổng, các ứng viên và các giám đốc đều đã có mặt." Thư ký đi vào phòng thông báo với Trạch Hoắc Hàn.
Anh cúi đầu ký nốt văn bản trong tay, rồi đứng lên cùng thư ký đi xuống phòng tham gia phỏng vấn.
Đợt này công ty Trạch Thị tuyển dụng vị trí trưởng phòng marketing, những ứng viên tới được vòng này đều là người xuất sắc trải qua hai vòng phỏng vấn khắt khe trước đó. Trạch Hoắc Hàn tham gia xét duyệt khâu đoạn cuối cùng, nếu ai có thể khiến anh hài lòng mới có thể nhận được tấm vé làm việc tại đây.
"Mời cô vào trong." Thư ký nhìn ghế chờ bên ngoài đều đã trống, chỉ còn một mình ứng viên nữ này ở đó.
Cô gái kia nghe gọi tới mình, nở nụ cười tươi đứng dậy chỉnh lại trang phục trên người mình một lần cuối trước khi bước vào phòng, cả cơ thể cố gắng điều chỉnh trạng thái sao cho thả lỏng nhất có thể.
"Mời cô giới thiệu về bản thân mình."
"Xin chào các vị, tôi là Trịnh Lâm Viên tốt nghiệp thạc sĩ..."
Trạch Hoắc Hàn đang cúi đầu xem qua một lượt hồ sơ của ứng viên trước đó, nghe thấy cái tên kia đôi mắt nhíu lại ngẩng đầu lên nhìn.
Trịnh Lâm Viên từ lúc bước vào ánh mắt đã luôn dán vào Trạch Hoắc Hàn, một khắc cũng không rời khỏi, lúc anh nhìn lên vừa hay chạm phải ánh mắt của cô.
Trong lòng Trịnh Lâm Viên bây giờ rất nhiều cảm xúc ngổn ngang khó tả, anh khác xưa rồi, không còn là người đàn ông ôn nhu mỗi khi nhìn thấy cô nữa, giờ đây ánh mắt của anh lạnh lùng xa cách khiến cô sợ hãi.
Trạch Hoắc Hàn ngạc nhiên, không nghĩ sẽ gặp lại bạn gái cũ ở đây. Trịnh Lâm Viên là người duy nhất mà anh từng thật lòng yêu sâu đậm. Nhưng 3 năm trước người phụ nữ này đột nhiên cứ thế vứt bỏ anh ra nước ngoài, giờ cô ấy tới đây là có mục đích gì?
Sương Kha ngồi trong phòng làm việc nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, nhớ tới những tháng ngày đau khổ của mình cũng bắt đầu vào mùa đông, nhiều lúc cô cảm thấy sao cuộc đời mình lại nhiều bão giông đến vậy? Muốn một cuộc sống bình thường như bao người khác thật khó tới vậy sao.
Bản mệnh mỗi người sinh ra đã đều định sẵn tương lai sau này, cô có cố gắng cải mệnh nhưng cũng chỉ là con sâu ngấp ngoái trong hồ nước nóng mà thôi, càng khiến bản thân mệt mỏi chứ chẳng thay đổi được gì.
Trạch Hoắc Hàn đứng cạnh cửa sổ nhìn những hạt mưa bên ngoài mỗi lúc lại một nặng hạt hơn, đưa tay lên xem đồng hồ thấy cách giờ tan tầm chẳng là bao, nghĩ tới cô gái có phần ngọt ngào kia miệng khẽ mỉm cười. Anh quay người đi tới giá treo áo khoác, cầm lấy áo vest của mình, muốn đi tới Công ty Niệm Thời đón Sương Kha.
"Reng..."
"Ra ngoài đi."
Sương Kha vừa nhấc điện thoại lên nghe, đã nghe thấy giọng điệu ra lệnh của người đàn ông khó ưa kia, không hiểu anh ta muốn gì? mà giờ này đã tới đây tìm mình.
Đi tới cửa chính công ty, cô liếc nhìn nhận ra xe của Trạch Hoắc Hàn đang đỗ cách không bao xa, liền che túi xách lên đầu chạy tới mau chóng mở cửa ghế phụ ngồi lên xe.
"Không mang dù theo?" Trạch Hoắc Hàn thấy bộ dạng dính mưa của Sương Kha không vui lên tiếng.
Sương Kha dùng tay lau đi những giọt nước dính trên quần áo, nghe anh ta hỏi vậy chỉ cười gượng gạo, chứ không đáp lại, cô sợ anh ta chờ lâu lại khó chịu lúc đi vội quá quên mất không cầm theo dù.
Trạch Hoắc Hàn thấy cô im lặng, cũng không nói gì thêm, định đưa Sương Kha đi ăn tối, nhưng cả người cô ẩm ướt thế kia, có lẽ nên trở về nhà tắm rửa thay quần áo thì hơn.
"Ở nhà còn đồ ăn không?" Gần tới siêu thị Trạch Hoắc Hàn quay sang hỏi Sương Kha.
"Vẫn còn." Sương Kha mải mê nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngón tay cách một lớp cửa kính chơi đùa cùng những hạt mưa, không để ý tới lời anh ta vừa hỏi mình, một lúc sau mới máy móc trả lời.
Mới hôm qua anh ta tới mang theo một đống đồ tươi sống, nhét đầy cái tủ lạnh nhà cô, nếu mua thêm nữa không biết để chỗ nào.
"Cô muốn bị cảm sao? đi tắm rửa lớp nước mưa trên người đi." Vừa trở về nhà, Sương Kha đi vào phòng cất túi xách, sau đó cứ để quần áo như vậy đi xuống bếp chuẩn bị nấu nướng, Trạch Hoắc Hàn thấy vậy liền ngăn cản.
Cô đằng nào cũng phải xuống bếp, muốn nấu xong đi tắm một thể, giờ tắm xong tí nữa vào bếp mùi thức ăn lại bám lên người, đi tắm lần nữa rất mất thời gian, nhưng Trạch Hoắc Hàn lại bắt ép bằng được Sương Kha đi tắm, cuối cùng không còn cách nào khác phải nghe theo lời anh, cởi bỏ tạp dề xuống đi vào trong phòng.
Lúc cô đi ra khỏi nhà tăm, liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức quanh nhà. Hướng theo mùi thơm đó đi xuống bếp đã thấy một bàn đầy đủ các món ăn, người đàn ông kiêu ngạo Trạch Hoắc Hàn đang bận rộn xào nấu đồ ăn.
Cô đi đến gần bàn ăn nhìn qua thức ăn trên đĩa một lượt, rồi lại nhìn Trạch Hoắc Hàn, cả người trầm vào suy tư, hóa ra anh ta biết nấu ăn, sao thường ngày còn bắt cô nấu mấy món khó nuốt kia?
"Giúp tôi bê cái này ra bàn đi." Trạch Hoắc Hàn dùng muôi đơm thức ăn trong chảo ra, thấy Sương Kha đang nhàn hạ nhìn mình, khuôn mặt anh giãn ra gọi cô tới phụ.
"À, để tôi." Sương Kha chậm chạp đi tới, cầm lấy đĩa rau xào nóng hổi bê ra bàn.
"Trạch tổng, không ngờ anh lại có năng khiếu nấu ăn vậy." Cô đưa đũa gắp món măng xao đưa lên miệng ăn thử, không ngờ hương vị này không khác biệt nhà hàng là bao.
"Tôi là người có thể làm tất cả mọi việc đều đạt tới trình độ hoàn mỹ." Trạch Hoắc Hàn được Sương Kha khen, vẻ mặt cao ngạo tự pr bản thân.
Trước kia anh cũng có một thời gian vất vả làm thêm ở các nhà hàng bên pháp tự lực kiếm sống, tuy nhà họ Trạch rất giàu nhưng không đồng nghĩa với việc để con ngậm thìa vàng mà lớn lên, sự thành công hôm nay của anh không phải tự nhiên mà có, trong đó có cả máu và nước mắt.
Sương Kha muốn nhận nói thêm vài câu khen ngợi nữa, nhưng thấy anh ta như vậy, cô còn nói thêm tí anh ta lại quay ra nhận xét cô này kia, nên quyết định ngậm miệng im lặng ăn cơm.
...
"Trạch tổng, các ứng viên và các giám đốc đều đã có mặt." Thư ký đi vào phòng thông báo với Trạch Hoắc Hàn.
Anh cúi đầu ký nốt văn bản trong tay, rồi đứng lên cùng thư ký đi xuống phòng tham gia phỏng vấn.
Đợt này công ty Trạch Thị tuyển dụng vị trí trưởng phòng marketing, những ứng viên tới được vòng này đều là người xuất sắc trải qua hai vòng phỏng vấn khắt khe trước đó. Trạch Hoắc Hàn tham gia xét duyệt khâu đoạn cuối cùng, nếu ai có thể khiến anh hài lòng mới có thể nhận được tấm vé làm việc tại đây.
"Mời cô vào trong." Thư ký nhìn ghế chờ bên ngoài đều đã trống, chỉ còn một mình ứng viên nữ này ở đó.
Cô gái kia nghe gọi tới mình, nở nụ cười tươi đứng dậy chỉnh lại trang phục trên người mình một lần cuối trước khi bước vào phòng, cả cơ thể cố gắng điều chỉnh trạng thái sao cho thả lỏng nhất có thể.
"Mời cô giới thiệu về bản thân mình."
"Xin chào các vị, tôi là Trịnh Lâm Viên tốt nghiệp thạc sĩ..."
Trạch Hoắc Hàn đang cúi đầu xem qua một lượt hồ sơ của ứng viên trước đó, nghe thấy cái tên kia đôi mắt nhíu lại ngẩng đầu lên nhìn.
Trịnh Lâm Viên từ lúc bước vào ánh mắt đã luôn dán vào Trạch Hoắc Hàn, một khắc cũng không rời khỏi, lúc anh nhìn lên vừa hay chạm phải ánh mắt của cô.
Trong lòng Trịnh Lâm Viên bây giờ rất nhiều cảm xúc ngổn ngang khó tả, anh khác xưa rồi, không còn là người đàn ông ôn nhu mỗi khi nhìn thấy cô nữa, giờ đây ánh mắt của anh lạnh lùng xa cách khiến cô sợ hãi.
Trạch Hoắc Hàn ngạc nhiên, không nghĩ sẽ gặp lại bạn gái cũ ở đây. Trịnh Lâm Viên là người duy nhất mà anh từng thật lòng yêu sâu đậm. Nhưng 3 năm trước người phụ nữ này đột nhiên cứ thế vứt bỏ anh ra nước ngoài, giờ cô ấy tới đây là có mục đích gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.