Chương 39: Chưa Từng Hạnh Phúc
Lalam
26/04/2022
Sương Kha đang ngồi ngoài sân chống cằm suy, nghe thấy tiếng động đằng sau lưng, quay lại nhìn xem thử, thì thấy Trạch Hoắc Hàn đang mỉm cười bước lại gần.
"Sao anh lại ra đây?"
"Tôi đoán em đang ở đây." Trạch Hoắc Hàn cầm chiếc áo vest của mình khoác lên vai Sương Kha, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh thuận tay kéo cô vào trong lòng mình.
Đêm khuya là lúc con người cảm thấy yếu đuối nhất, bóng tối giăng khắp lối tâm trạng khó chịu theo đó tất cả bộc phát ra, Trạch Hoắc Hàn lo lắng Sương Kha ở một mình suy nghĩ sẽ không thông, nên mới đánh liều ra bên ngoài xem thử.
"Trạch tổng cảm ơn anh đã đưa tôi về đây, mai anh trở lại thành phố đi, tôi ở lại đây vài ngày." Sương Kha hai tay ôm lấy eo Trạch Hoắc Hàn, không từ chối sự quan tâm này từ anh, bởi giờ đây cô đang rất cần có người bên cạnh cùng mình chia sẻ muộn phiền.
Tình hình của mẹ không biết khi nào mới khỏi, có lẽ giống như trước đây kéo dài tới tận mấy năm, hoặc là lâu hơn thế nữa. Phải làm sao mới tốt đây? Suy nghĩ nhiều đầu óc Sương Kha đau như bị vật gì đó đập trúng vỡ tan thành từng mảnh.
Trời lúc này đã về khuya, tiếng ếch nhái ngoài đồng bắt đầu kêu inh ỏi, phá tan màn đêm yên tĩnh, một đêm nay cả hai người đều mất ngủ, trở thành chỗ dựa cho nhau.
"Á...Ông là đồ phản bội, đồ khốn nạn...Haha..." Hết la khóc, rồi lại cười như điên dại, bên trong căn phòng bị khóa chặt, thuốc mê trên người Lan Nhuệ đã hết. Sương Kha từ trong giấc mộng bị âm thanh thê lương bên tai làm giật mình tỉnh dậy, vội vàng xuống giường chạy sang phòng mẹ.
"Sương Kha cậu gọi bác sĩ rồi con đừng lo." Sương Đông sợ cô nhìn thấy mẹ trong tình trạng thế này sẽ đau lòng, giữ cô lại không cho tới gần căn phòng chị gái đang ở.
"Cậu, mẹ nhìn thấy con nhất định sẽ đỡ hơn." Sương Kha tin sâu thẳm trong tâm hồn mẹ vẫn nhớ tới đứa con gái bé nhỏ mà bà yêu thương, cô tới bà tĩnh tâm hơn, từ từ nhớ lại mọi chuyện.
"Tinh thần mẹ con bây giờ đang không ổn định, con vào đó chị ấy vô tình làm con bị thương." Trên cánh tay Sương Đông vẫn hằn sâu vết cắt do Lan Nhuệ tối qua để lại, bình thường chị gái rất thương yêu ông, lúc mất đi lý trí trong mắt chẳng còn nhớ nổi ai cả.
Sương Kha kiên quyết: "Cậu để con vào đi, con tự biết bảo vệ mình."
Sương Đông sau cùng không cản nổi quyết tâm của cháu gái, đành buông tay, chủ động đi tới mở cửa cho Sương Kha đi vào.
"Mẹ con là tiểu Kha, con gái của mẹ." Cô đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi mẹ, vừa rồi cô đã mơ một giấc mộng rất đáng sợ, tới giờ khi quay về hiện tại một số hình ảnh biên trong đó vẫn luôn đeo bám.
Trong giấc mơ mẹ dù hai mẹ con cô đang đứng cạnh nhau, nhưng dù có cố gắng đến đâu cũng thẳng thể tới gần bên bà, sau đó bà bị một luồng ánh sáng lôi đi, cô chạy mãi chạy tới sức cùng lực kiệt, vẫn khổ thể giữ được.
"Mẹ, con trở về bên mẹ rồi đây." Sương Kha gọi bà vài lần nhưng trong đôi mắt mẹ lại chẳng thể chứa được cô, bà lúc này đang bị giam giữ ở trong một thế giới khác, không thể thoát ra được, sau khi khóc cười mệt thì lại ngồi đơ ra dưới sàn nhà.
"...Cô là hồ ly tinh cướp chồng người khác." Lan Nhuệ ngẩng mặt lên nhìn chăm chú người đang bước dần về phía mình, đầu nghiêng qua bên này rồi lại nghiêng sang bên kia, một lúc lâu sau chỉ thẳng tay vào mặt Sương Kha điên cuồng chửi bới, rồi lại chạy tới giường ôm khư khư cái gối: "Tiểu Kha đừng khóc, đừng khóc."
"Mẹ tại sao lại luôn giữ những ký ức đau lòng như vậy trong lòng làm gì? Chúng ta có rất nhiều lúc bên nhau vui vẻ mà, sao mẹ lại chỉ nhớ tới ông ta." Sương Kha mặc cho bà chửi mình, vẫn cố gắng nắm lấy bàn tay gầy gò của bà đặt lên má mình.
Vì yêu mà sinh hận, tĩnh tụ lâu ngày trở thành tâm bệnh, càng trao đi nhiều lại càng đau khổ, ông ta có cái gì tốt đẹp mà mẹ yêu nhiều tới vậy? Si mê đến lỗi đánh mất cả lý trí, ngoài ông ta ra chẳng thể nhớ nồi người nào khác.
"Đường Khiên tôi phải giết ông, giết chết ông." Lan Nhuệ đang vuốt ve chiếc gối trên tay, đôi mắt tự nhiên trợn lên bàn tay túm lấy cổ Sương Kha bóp mạnh xuống, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Chị mau thả con bé ra, nó là con gái của chị mà." Sương Đông vẫn luôn đứng bên ngoài canh chừng thấy tình hình bên trong không ổn nhanh chân đi vào, muốn gỡ bàn tay trên cổ Sương Kha ra.
Sương Kha bị bà bóp chặt, hít thở không khí khó khăn, những giọt nước mắt đau đớn vương trên khóe mi, hình ảnh lúc này chật vật đến đau lòng, tuy biết mẹ đã không còn tỉnh táo, nhưng hành động này của bà khiến cô tổn thương, ấm ức.
Trạch Hoắc Hàn vừa đi ra ngoài mua đồ ăn sáng trở lại, Thấy cảnh này gấp gáp tới bên cạnh Lan Nhuệ, ôm chặt lấy cơ thể đang vùng vẫy của bà, kéo mạnh ra kết hợp cùng động tác của cậu út, thành công giải thoát cho người sắp bị ngạt thở tới chết kia.
Cùng lúc đó bác sĩ cũng tới nơi, tiếp tục tiêm cho Lan Nhuệ liều thuốc ổn định tinh thần, tất cả trở lại trạng thái yên tĩnh như ban đầu. Bà ấy vì náo loạn cả mấy tiếng đồng hồ, mệt mỏi ngất đi.
Ở bên kia Sương Kha ôm lấy cổ mình, liên tục ho khan cố gắng hít lấy chút không khí quý báu này.
Trạch Hoắc Hàn vỗ nhẹ lên lưng Sương Kha: "Em ổn không?"
"Cậu đã nói mà cháu không chịu nghe." Sương Đông nhìn cháu gái thở dài, vừa rồi mà không có ông ở đây, mạng Sương Kha hôm nay đã bị mẹ đẻ sát hại rồi, chị ấy tâm trí không ổn định giống như bị người khác điều khiển, làm gì còn nhận ra ai là con gái, ai là kẻ thù nữa.
Sương Kha dùng khăn lau đi lớp mồ hôi nhem nhuốc trên gương mặt đã ngủ say của mẹ, giọng khàn đặc: "Cháu không nghĩ bệnh mẹ lại nặng như vậy."
"Đi ra ngoài cả đi, ra rồi nói." Sương Đông đẩy Sương Kha cùng Trạch Hoắc Hàn ra ngoài cửa.
"Nếu mấy ngày nữa tình hình không khả quan, cậu cháu mình đưa chị ấy đi viện."
"Dạ." Đây là cách tốt nhất rồi, Sương Kha thở dài, ở trong đó không thể bằng ở nhà được, nhưng bệnh tình của mẹ nặng như vậy, không đưa đi tình trạng này không biết tới bao giờ. Cả hai đêm nay mọi người đều đã thấm mệt, ngày tháng sau này còn dài, sức đâu mà chăm sóc một người mãi được.
"Anh đã liên hệ với Ông Trần Khôn, bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng về căn bệnh này, ông ấy có phương phát chữa trị rất hiệu quả." Ông ấy và nhà họ Trạch có giao tình, nên mới nhận lời giúp đỡ. Đang định tìm cơ hội hỏi cô ấy, bây giờ thấy Sương Kha đã thông suốt chuyện đưa mẹ lên thành phố A anh mới nói.
Sương Đông mừng rỡ: "Nếu là ông ấy thì tốt quá, trước kia cậu có tìm hiểu qua về ông ta, đáng tiếc không phải ai ông ấy cũng nhận lời chữa trị." Người đàn ông kia hiện giờ đang là giảng viên đại học y dược, bệnh nhân ông ta chữa trị đều là dựa vào duyên số, đúng là người giỏi cách làm việc không giống ai.
"Sao anh lại ra đây?"
"Tôi đoán em đang ở đây." Trạch Hoắc Hàn cầm chiếc áo vest của mình khoác lên vai Sương Kha, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh thuận tay kéo cô vào trong lòng mình.
Đêm khuya là lúc con người cảm thấy yếu đuối nhất, bóng tối giăng khắp lối tâm trạng khó chịu theo đó tất cả bộc phát ra, Trạch Hoắc Hàn lo lắng Sương Kha ở một mình suy nghĩ sẽ không thông, nên mới đánh liều ra bên ngoài xem thử.
"Trạch tổng cảm ơn anh đã đưa tôi về đây, mai anh trở lại thành phố đi, tôi ở lại đây vài ngày." Sương Kha hai tay ôm lấy eo Trạch Hoắc Hàn, không từ chối sự quan tâm này từ anh, bởi giờ đây cô đang rất cần có người bên cạnh cùng mình chia sẻ muộn phiền.
Tình hình của mẹ không biết khi nào mới khỏi, có lẽ giống như trước đây kéo dài tới tận mấy năm, hoặc là lâu hơn thế nữa. Phải làm sao mới tốt đây? Suy nghĩ nhiều đầu óc Sương Kha đau như bị vật gì đó đập trúng vỡ tan thành từng mảnh.
Trời lúc này đã về khuya, tiếng ếch nhái ngoài đồng bắt đầu kêu inh ỏi, phá tan màn đêm yên tĩnh, một đêm nay cả hai người đều mất ngủ, trở thành chỗ dựa cho nhau.
"Á...Ông là đồ phản bội, đồ khốn nạn...Haha..." Hết la khóc, rồi lại cười như điên dại, bên trong căn phòng bị khóa chặt, thuốc mê trên người Lan Nhuệ đã hết. Sương Kha từ trong giấc mộng bị âm thanh thê lương bên tai làm giật mình tỉnh dậy, vội vàng xuống giường chạy sang phòng mẹ.
"Sương Kha cậu gọi bác sĩ rồi con đừng lo." Sương Đông sợ cô nhìn thấy mẹ trong tình trạng thế này sẽ đau lòng, giữ cô lại không cho tới gần căn phòng chị gái đang ở.
"Cậu, mẹ nhìn thấy con nhất định sẽ đỡ hơn." Sương Kha tin sâu thẳm trong tâm hồn mẹ vẫn nhớ tới đứa con gái bé nhỏ mà bà yêu thương, cô tới bà tĩnh tâm hơn, từ từ nhớ lại mọi chuyện.
"Tinh thần mẹ con bây giờ đang không ổn định, con vào đó chị ấy vô tình làm con bị thương." Trên cánh tay Sương Đông vẫn hằn sâu vết cắt do Lan Nhuệ tối qua để lại, bình thường chị gái rất thương yêu ông, lúc mất đi lý trí trong mắt chẳng còn nhớ nổi ai cả.
Sương Kha kiên quyết: "Cậu để con vào đi, con tự biết bảo vệ mình."
Sương Đông sau cùng không cản nổi quyết tâm của cháu gái, đành buông tay, chủ động đi tới mở cửa cho Sương Kha đi vào.
"Mẹ con là tiểu Kha, con gái của mẹ." Cô đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi mẹ, vừa rồi cô đã mơ một giấc mộng rất đáng sợ, tới giờ khi quay về hiện tại một số hình ảnh biên trong đó vẫn luôn đeo bám.
Trong giấc mơ mẹ dù hai mẹ con cô đang đứng cạnh nhau, nhưng dù có cố gắng đến đâu cũng thẳng thể tới gần bên bà, sau đó bà bị một luồng ánh sáng lôi đi, cô chạy mãi chạy tới sức cùng lực kiệt, vẫn khổ thể giữ được.
"Mẹ, con trở về bên mẹ rồi đây." Sương Kha gọi bà vài lần nhưng trong đôi mắt mẹ lại chẳng thể chứa được cô, bà lúc này đang bị giam giữ ở trong một thế giới khác, không thể thoát ra được, sau khi khóc cười mệt thì lại ngồi đơ ra dưới sàn nhà.
"...Cô là hồ ly tinh cướp chồng người khác." Lan Nhuệ ngẩng mặt lên nhìn chăm chú người đang bước dần về phía mình, đầu nghiêng qua bên này rồi lại nghiêng sang bên kia, một lúc lâu sau chỉ thẳng tay vào mặt Sương Kha điên cuồng chửi bới, rồi lại chạy tới giường ôm khư khư cái gối: "Tiểu Kha đừng khóc, đừng khóc."
"Mẹ tại sao lại luôn giữ những ký ức đau lòng như vậy trong lòng làm gì? Chúng ta có rất nhiều lúc bên nhau vui vẻ mà, sao mẹ lại chỉ nhớ tới ông ta." Sương Kha mặc cho bà chửi mình, vẫn cố gắng nắm lấy bàn tay gầy gò của bà đặt lên má mình.
Vì yêu mà sinh hận, tĩnh tụ lâu ngày trở thành tâm bệnh, càng trao đi nhiều lại càng đau khổ, ông ta có cái gì tốt đẹp mà mẹ yêu nhiều tới vậy? Si mê đến lỗi đánh mất cả lý trí, ngoài ông ta ra chẳng thể nhớ nồi người nào khác.
"Đường Khiên tôi phải giết ông, giết chết ông." Lan Nhuệ đang vuốt ve chiếc gối trên tay, đôi mắt tự nhiên trợn lên bàn tay túm lấy cổ Sương Kha bóp mạnh xuống, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Chị mau thả con bé ra, nó là con gái của chị mà." Sương Đông vẫn luôn đứng bên ngoài canh chừng thấy tình hình bên trong không ổn nhanh chân đi vào, muốn gỡ bàn tay trên cổ Sương Kha ra.
Sương Kha bị bà bóp chặt, hít thở không khí khó khăn, những giọt nước mắt đau đớn vương trên khóe mi, hình ảnh lúc này chật vật đến đau lòng, tuy biết mẹ đã không còn tỉnh táo, nhưng hành động này của bà khiến cô tổn thương, ấm ức.
Trạch Hoắc Hàn vừa đi ra ngoài mua đồ ăn sáng trở lại, Thấy cảnh này gấp gáp tới bên cạnh Lan Nhuệ, ôm chặt lấy cơ thể đang vùng vẫy của bà, kéo mạnh ra kết hợp cùng động tác của cậu út, thành công giải thoát cho người sắp bị ngạt thở tới chết kia.
Cùng lúc đó bác sĩ cũng tới nơi, tiếp tục tiêm cho Lan Nhuệ liều thuốc ổn định tinh thần, tất cả trở lại trạng thái yên tĩnh như ban đầu. Bà ấy vì náo loạn cả mấy tiếng đồng hồ, mệt mỏi ngất đi.
Ở bên kia Sương Kha ôm lấy cổ mình, liên tục ho khan cố gắng hít lấy chút không khí quý báu này.
Trạch Hoắc Hàn vỗ nhẹ lên lưng Sương Kha: "Em ổn không?"
"Cậu đã nói mà cháu không chịu nghe." Sương Đông nhìn cháu gái thở dài, vừa rồi mà không có ông ở đây, mạng Sương Kha hôm nay đã bị mẹ đẻ sát hại rồi, chị ấy tâm trí không ổn định giống như bị người khác điều khiển, làm gì còn nhận ra ai là con gái, ai là kẻ thù nữa.
Sương Kha dùng khăn lau đi lớp mồ hôi nhem nhuốc trên gương mặt đã ngủ say của mẹ, giọng khàn đặc: "Cháu không nghĩ bệnh mẹ lại nặng như vậy."
"Đi ra ngoài cả đi, ra rồi nói." Sương Đông đẩy Sương Kha cùng Trạch Hoắc Hàn ra ngoài cửa.
"Nếu mấy ngày nữa tình hình không khả quan, cậu cháu mình đưa chị ấy đi viện."
"Dạ." Đây là cách tốt nhất rồi, Sương Kha thở dài, ở trong đó không thể bằng ở nhà được, nhưng bệnh tình của mẹ nặng như vậy, không đưa đi tình trạng này không biết tới bao giờ. Cả hai đêm nay mọi người đều đã thấm mệt, ngày tháng sau này còn dài, sức đâu mà chăm sóc một người mãi được.
"Anh đã liên hệ với Ông Trần Khôn, bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng về căn bệnh này, ông ấy có phương phát chữa trị rất hiệu quả." Ông ấy và nhà họ Trạch có giao tình, nên mới nhận lời giúp đỡ. Đang định tìm cơ hội hỏi cô ấy, bây giờ thấy Sương Kha đã thông suốt chuyện đưa mẹ lên thành phố A anh mới nói.
Sương Đông mừng rỡ: "Nếu là ông ấy thì tốt quá, trước kia cậu có tìm hiểu qua về ông ta, đáng tiếc không phải ai ông ấy cũng nhận lời chữa trị." Người đàn ông kia hiện giờ đang là giảng viên đại học y dược, bệnh nhân ông ta chữa trị đều là dựa vào duyên số, đúng là người giỏi cách làm việc không giống ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.