Chương 34:
Vương Toàn Cơ w
09/07/2023
Thái độ Vương Bảo Hưng đối xử với người trong thôn rất rõ ràng, chính là có làm thì mới có ăn, chỉ cần không đến mức đói chết người, ông không bao giờ tùy tiện giúp đỡ.
Vì chỉ cần ông giúp đỡ một nhà, trong thôn sẽ úa ra vô số nhà để ông giúp đỡ, thậm chí tình huống sẽ trở nên hỗn loạn.
Mộc Cẩn chỉ lo thương xót hai mẫu nữ họ, lại không nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy, bị Vương Bảo Sơn nói một chút, giống như đã khai sáng cho nàng, bảo đảm nói: “Nhị bá, sau này ta sẽ không như thế nữa.”
Người trong thôn đều vì thân phận Đồng sinh của Vương Bảo Hưng mà đối với ông vô cùng tôn kính, Mộc Cẩn tuy rằng tôn trọng ông, nhưng không phải dáng vẻ sùng bái không có não của người trong thôn.
Nàng ở hiện đại đã học đến tiến sĩ, còn Vương Bảo Hưng chỉ là một đồng sinh tầng chói của người đọc sách, ngay cả phủ thành cũng chưa từng đi qua,, nàng không cảm thấy thua kém Vương Bảo Hưng.
Nhưng vừa nhìn bây giờ, quả thật là thua kém xa rồi.
Nàng không có tầm nhìn và kinh nghiệm như Vương Bảo Hưng, suy nghĩ mọi việc cũng không chu đáo bằng Vương Bảo Hưng, chí ít bây giờ là vậy.
Mộc Cẩn vì sự coi thường lúc trước của mình mà cảm thấy hổ thẹn.
Vương Bảo Hưng nói xong liền cho Mộc Cẩn về nhà.
Mộc Cẩn đến Vương gia, nàng theo Vương Lý thị học thêu thùa may vá, hai đứa nhỏ đều ở đó.
“Nhị bá con kêu con nói cái gì vậy?”
Vừa vào cửa liền nghe thấy Vương Lý thị hỏi như vậy.
Không trách người trong nhà phản ứng lớn như thế, tính cách của Vương Bảo Hưng nghiêm túc, không giống như Vương Bảo Sơn khi rảnh rỗi thì tìm tiểu bối nói chuyện.
Mộc Cẩn không dám nói với người nhà chuyện mình đã lén lút nhét bánh bột ngô cho phụ nhân đang ôm con.
Chỉ nói Vương Bảo Hưng gọi nàng qua hỏi có phải nàng bảo Sùng Võ lên núi kêu người đến không.
Vương Lý thị cười: “Còn phải nói sao, ba người huynh muội các con có con là thông minh mà.”
Mộc Cẩn vẫn chưa quên chuyện ăn thịt người mà đám dân chạy nạn lúc nãy nói đến, hỏi Vương Bảo Sơn: “Cha, con lờ mờ nghe thấy người ngoài thôn nói người trong thôn phía tây ăn thịt người, cha, người nói xem chuyện này là thật hay là chỉ hù chúng ta thôi?”
Vừa nói đến cái này, không khí trong nhà dường như phủ một lớp màn nặng trĩu.
“Phía tây chúng ta tiếp giáp với thôn Liễu Kiều, vài tháng trước bọn họ đều qua đây cướp lương thực của chúng ta, e rằng lúc đó đã gặp tình trạng đói chết người. Ăn thịt người cũng không có gì lạ.”
“Trước đây cha thấy qua chuyện ăn thịt người chưa?” Mộc Cẩn hỏi.
Khi ông còn nhỏ là mùa màng phát triển nhất, thôn Vương Gia ruộng đất phì nhiêu, nhà nhà đều có thể ăn đủ no. Thôn Liễu Kiều, thôn Lý gia bên cạnh tuy rằng ruộng đất không phì nhiêu như thôn Vương gia, nuôi sống một nhà lại không có vấn đề.
Vương Bảo Sơn sống đến bốn mươi mấy tuổi, trước giờ chưa từng thấy thảm họa người ăn thịt người.
Lúc nhỏ chỉ nghe gia gia kể khi ông ấy còn trẻ ở trong huyện xảy ra lũ lụt làm ngập úng hoa màu, rất nhiều thôn không thu hoạch được một hạt lương thực nào, người không có cơm ăn thì ăn cỏ vỏ cây, sau đó ăn đất Quan m, cuối cùng đói đến nỗi chịu không được thì đổi con lấy lương thực.
Vì chỉ cần ông giúp đỡ một nhà, trong thôn sẽ úa ra vô số nhà để ông giúp đỡ, thậm chí tình huống sẽ trở nên hỗn loạn.
Mộc Cẩn chỉ lo thương xót hai mẫu nữ họ, lại không nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy, bị Vương Bảo Sơn nói một chút, giống như đã khai sáng cho nàng, bảo đảm nói: “Nhị bá, sau này ta sẽ không như thế nữa.”
Người trong thôn đều vì thân phận Đồng sinh của Vương Bảo Hưng mà đối với ông vô cùng tôn kính, Mộc Cẩn tuy rằng tôn trọng ông, nhưng không phải dáng vẻ sùng bái không có não của người trong thôn.
Nàng ở hiện đại đã học đến tiến sĩ, còn Vương Bảo Hưng chỉ là một đồng sinh tầng chói của người đọc sách, ngay cả phủ thành cũng chưa từng đi qua,, nàng không cảm thấy thua kém Vương Bảo Hưng.
Nhưng vừa nhìn bây giờ, quả thật là thua kém xa rồi.
Nàng không có tầm nhìn và kinh nghiệm như Vương Bảo Hưng, suy nghĩ mọi việc cũng không chu đáo bằng Vương Bảo Hưng, chí ít bây giờ là vậy.
Mộc Cẩn vì sự coi thường lúc trước của mình mà cảm thấy hổ thẹn.
Vương Bảo Hưng nói xong liền cho Mộc Cẩn về nhà.
Mộc Cẩn đến Vương gia, nàng theo Vương Lý thị học thêu thùa may vá, hai đứa nhỏ đều ở đó.
“Nhị bá con kêu con nói cái gì vậy?”
Vừa vào cửa liền nghe thấy Vương Lý thị hỏi như vậy.
Không trách người trong nhà phản ứng lớn như thế, tính cách của Vương Bảo Hưng nghiêm túc, không giống như Vương Bảo Sơn khi rảnh rỗi thì tìm tiểu bối nói chuyện.
Mộc Cẩn không dám nói với người nhà chuyện mình đã lén lút nhét bánh bột ngô cho phụ nhân đang ôm con.
Chỉ nói Vương Bảo Hưng gọi nàng qua hỏi có phải nàng bảo Sùng Võ lên núi kêu người đến không.
Vương Lý thị cười: “Còn phải nói sao, ba người huynh muội các con có con là thông minh mà.”
Mộc Cẩn vẫn chưa quên chuyện ăn thịt người mà đám dân chạy nạn lúc nãy nói đến, hỏi Vương Bảo Sơn: “Cha, con lờ mờ nghe thấy người ngoài thôn nói người trong thôn phía tây ăn thịt người, cha, người nói xem chuyện này là thật hay là chỉ hù chúng ta thôi?”
Vừa nói đến cái này, không khí trong nhà dường như phủ một lớp màn nặng trĩu.
“Phía tây chúng ta tiếp giáp với thôn Liễu Kiều, vài tháng trước bọn họ đều qua đây cướp lương thực của chúng ta, e rằng lúc đó đã gặp tình trạng đói chết người. Ăn thịt người cũng không có gì lạ.”
“Trước đây cha thấy qua chuyện ăn thịt người chưa?” Mộc Cẩn hỏi.
Khi ông còn nhỏ là mùa màng phát triển nhất, thôn Vương Gia ruộng đất phì nhiêu, nhà nhà đều có thể ăn đủ no. Thôn Liễu Kiều, thôn Lý gia bên cạnh tuy rằng ruộng đất không phì nhiêu như thôn Vương gia, nuôi sống một nhà lại không có vấn đề.
Vương Bảo Sơn sống đến bốn mươi mấy tuổi, trước giờ chưa từng thấy thảm họa người ăn thịt người.
Lúc nhỏ chỉ nghe gia gia kể khi ông ấy còn trẻ ở trong huyện xảy ra lũ lụt làm ngập úng hoa màu, rất nhiều thôn không thu hoạch được một hạt lương thực nào, người không có cơm ăn thì ăn cỏ vỏ cây, sau đó ăn đất Quan m, cuối cùng đói đến nỗi chịu không được thì đổi con lấy lương thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.