Chương 3:
Vương Toàn Cơ w
25/06/2023
Trượng phu nói ra những lời này, Vương Lý Thị mới thả lỏng trái tim lo lắng mấy ngày nay.
Mộc Cẩn không lập tức đồng ý.
Những ký ức để lại của nguyên chủ cũng không hoàn chỉnh, nàng còn chưa hiểu hết chuyện hiện tại.
Vương Bảo Sơn định ngồi xuống thì bị Vương Lý thị đuổi ra ngoài.
Mộc Cẩn hơi ngồi dậy không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vương Lý thị thấy nàng không hiểu bèn giải thích: “Hai đứa bé còn chưa được bú sữa, không để đói được đâu.”
Hóa ra là muốn để nàng cho con bú.
Mộc Cẩn nghe thấy thì tê cả da đầu.
Mặc dù đối mặt với người giống mẹ hiện đại đến bảy tám phần, nàng sẽ không quá sợ hãi nhưng vừa mới xuyên đến nên không nhập vai dễ như vậy được.
Đối với hai đứa bé cũng không có cách nào sinh ra tình mẫu tử.
Chẳng qua đã chiếm thân thể người ta, Mộc Cẩn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Vương Lý Thị.
Vương Lý thị thay phiên bế hai đứa bé đến trước ngực Mộc Cẩn, để cho chúng bú sữa.
Mộc Cẩn cứ chịu đau, không thèm quan tâm đến.
Có thể là do sau khi chồng qua đời nên thân thể mệt mỏi quá mức, đứa bé mút hồi lâu cũng không ra chút sữa nào.
Vương Lý thị buồn bực thở dài rồi nhíu mày.
Thấy trên khuôn mặt tương tự mẹ mình xuất hiện đau khổ như vậy, Mộc Cẩn cực kỳ lo lắng.
Thời xưa chưa có sữa bột, nếu không có sữa thì không có cách nào nuôi sống hai đứa bé.
Mộc Cân lại nhịn đau cùng Vương Lý thị thử nửa ngày, cuối cùng đổi lại vẫn là sự thất vọng.
Có lẽ là hai đứa bé đói nên khóc oa oa, người lớn nhìn rất sốt ruột.
Cuối cùng Vương Lý thị vỗ trán nhớ ra: “Ta đến nhà Kim Bảo một chuyến, không biết vợ hắn hết sữa chưa.”
Kim Bảo cùng tộc với Vương gia nên còn phải gọi Mộc Cẩn là đường cô, năm ngoái vợ hắn sinh được một đứa bé mập mạp, nghe nói sữa cũng đủ.
Vương Lý thị về nhà lấy một rổ trứng gà rồi sang nhà Kim Bảo, nàng dâu của Kim Bảo cũng vui vẻ đi ra.
Con trai của nàng ấy đã được một tuổi nên cũng nguyện ý giúp Mộc Cẩn.
Năm nay mất mùa thế nhưng Vương Lý thị lại ôm một rổ trứng gà lớn, nàng ấy và cả nhà còn đang lo không biết làm sao nuôi lớn đứa con.
Đứa bé một tuổi uống sữa nhưng không no bụng được, nhưng trong nhà chỉ có lương thô nên rổ trứng của Vương Lý thị có thể giúp nàng ấy trong lúc khẩn cấp.
Hai bên bàn mỗi ngày nàng dâu của Kim Bảo chạy sang mấy lần để cho con bú, Vương Lý Thị một tháng cho nàng hai mươi quả trứng gà.
Hai mươi quả trứng gà đủ cho con trai mình ăn, vào năm mất mùa thì trứng gà tốt như vậy cũng không dễ gì có được.
Bởi vậy, nàng dâu Kim Bảo không hề do dự mà đồng ý.
Sau khi sắp xếp xong xuôi thì Vương Lý thị mới về nhà ăn cơm.
Hai năm trước Mộc Cẩn được gả đi cũng không có mẹ chồng, chồng cha chồng đều đã mất nên trong nhà có một quả phụ vừa sinh xong khiến Vương Lý thị lo lắng, muốn đem chăn gối sang đây ngủ.
Mộc Cẩn không lập tức đồng ý.
Những ký ức để lại của nguyên chủ cũng không hoàn chỉnh, nàng còn chưa hiểu hết chuyện hiện tại.
Vương Bảo Sơn định ngồi xuống thì bị Vương Lý thị đuổi ra ngoài.
Mộc Cẩn hơi ngồi dậy không biết chuyện gì đang xảy ra.
Vương Lý thị thấy nàng không hiểu bèn giải thích: “Hai đứa bé còn chưa được bú sữa, không để đói được đâu.”
Hóa ra là muốn để nàng cho con bú.
Mộc Cẩn nghe thấy thì tê cả da đầu.
Mặc dù đối mặt với người giống mẹ hiện đại đến bảy tám phần, nàng sẽ không quá sợ hãi nhưng vừa mới xuyên đến nên không nhập vai dễ như vậy được.
Đối với hai đứa bé cũng không có cách nào sinh ra tình mẫu tử.
Chẳng qua đã chiếm thân thể người ta, Mộc Cẩn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Vương Lý Thị.
Vương Lý thị thay phiên bế hai đứa bé đến trước ngực Mộc Cẩn, để cho chúng bú sữa.
Mộc Cẩn cứ chịu đau, không thèm quan tâm đến.
Có thể là do sau khi chồng qua đời nên thân thể mệt mỏi quá mức, đứa bé mút hồi lâu cũng không ra chút sữa nào.
Vương Lý thị buồn bực thở dài rồi nhíu mày.
Thấy trên khuôn mặt tương tự mẹ mình xuất hiện đau khổ như vậy, Mộc Cẩn cực kỳ lo lắng.
Thời xưa chưa có sữa bột, nếu không có sữa thì không có cách nào nuôi sống hai đứa bé.
Mộc Cân lại nhịn đau cùng Vương Lý thị thử nửa ngày, cuối cùng đổi lại vẫn là sự thất vọng.
Có lẽ là hai đứa bé đói nên khóc oa oa, người lớn nhìn rất sốt ruột.
Cuối cùng Vương Lý thị vỗ trán nhớ ra: “Ta đến nhà Kim Bảo một chuyến, không biết vợ hắn hết sữa chưa.”
Kim Bảo cùng tộc với Vương gia nên còn phải gọi Mộc Cẩn là đường cô, năm ngoái vợ hắn sinh được một đứa bé mập mạp, nghe nói sữa cũng đủ.
Vương Lý thị về nhà lấy một rổ trứng gà rồi sang nhà Kim Bảo, nàng dâu của Kim Bảo cũng vui vẻ đi ra.
Con trai của nàng ấy đã được một tuổi nên cũng nguyện ý giúp Mộc Cẩn.
Năm nay mất mùa thế nhưng Vương Lý thị lại ôm một rổ trứng gà lớn, nàng ấy và cả nhà còn đang lo không biết làm sao nuôi lớn đứa con.
Đứa bé một tuổi uống sữa nhưng không no bụng được, nhưng trong nhà chỉ có lương thô nên rổ trứng của Vương Lý thị có thể giúp nàng ấy trong lúc khẩn cấp.
Hai bên bàn mỗi ngày nàng dâu của Kim Bảo chạy sang mấy lần để cho con bú, Vương Lý Thị một tháng cho nàng hai mươi quả trứng gà.
Hai mươi quả trứng gà đủ cho con trai mình ăn, vào năm mất mùa thì trứng gà tốt như vậy cũng không dễ gì có được.
Bởi vậy, nàng dâu Kim Bảo không hề do dự mà đồng ý.
Sau khi sắp xếp xong xuôi thì Vương Lý thị mới về nhà ăn cơm.
Hai năm trước Mộc Cẩn được gả đi cũng không có mẹ chồng, chồng cha chồng đều đã mất nên trong nhà có một quả phụ vừa sinh xong khiến Vương Lý thị lo lắng, muốn đem chăn gối sang đây ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.