Chương 8: Gả thay (8)
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
12/10/2021
Editor: Tử Mẫn (tuanh0906vnh)
"Tiểu thư, tiểu thư?" Nha hoàn Giáp dè dặt gọi, giọng nàng thỏ thẻ như cào vào lòng người.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Lăng Diệu Diệu xoay người bật dậy, vội vàng vén màn, tóc tai rối bù, đôi mắt mở to như chuông đồng, khiến nha hoàn sợ hãi lui về phía sau vài bước.
"Không...... Không có chuyện gì lớn cả." Nàng lắp bắp giải thích: "Lão gia nói Liễu công tử và Mộ tiểu thư đang ở tiền sảnh dùng trà, bảo tiểu thư ra chơi với họ."
Lăng Diệu Diệu à một tiếng, xoa đôi mắt ngái ngủ, ngồi ngây người trong chốc lát, rồi mới chậm rãi rời khỏi giường.
Lược ngà voi được nhúng vào bát nước có thả những cánh hoa, chải lên mái tóc khô vàng chẻ ngọn vì ngày đêm thở ngắn than dài của nguyên chủ. Tóc bị vướng, nha hoàn Giáp cẩn thận đoán ý chủ nhân, lấy một ít dầu dưỡng nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngay lập tức, mùi hương nồng nặc xông vào mũi, Lăng Diệu Diệu hắt hơi một cái, bịt mũi nóng nảy nói: "Sao phải phiền toái như vậy? Cắt là được."
Nha hoàn Giáp vô cùng hoảng sợ: "Nhưng...... Nhưng sợ là......"
"Đưa đây, để ta." Nàng tìm thấy một chiếc kéo trong ngăn. Sau đó, đoạt lấy tóc trong tay nha hoàn Giáp, cắt xoẹt một đường, ngọn tóc đan xen rơi trên bàn trang điểm, vừa hung hăng cắt lại vừa dạy dỗ: "Có bỏ thì mới có được. Phải cắt nó mới mọc đẹp hơn. Đừng quá quý tóc làm gì."
Lăng Diệu Diệu buông kéo, lắc lắc đầu như chó con dính nước, rũ hết tóc dính trên quần áo sau đó lại ngồi im.
Người trong gương mí mắt hơi sưng, xệ xuống, trông có vẻ đờ đẫn.
"Tối qua tiểu thư ngủ không ngon sao?" Nha hoàn Giáp thận trọng hỏi.
"...... Cũng không phải." Lăng Diệu Diệu đau đầu xoa trán. Theo lý thuyết đêm qua là bước đầu tiên nàng công lược Hắc liên hoa thành công, lẽ ra phải ngủ ngon lành mỹ mãn mới đúng.
Nhưng vừa nhắm mắt đã bị ác mộng quấn quanh.
Ngọn đuốc phản chiếu trên mặt nước như một hồ lửa vỡ nát, hơi nóng thiêu đốt mặt người. Trước cửa, một loạt người quần áo bất chỉnh đang quỳ rạp, trên mặt đầy bùn đất. Tiếng khóc thảm thiết liên tục không ngừng, bao trùm toàn bộ đất trời. Các thiếu nữ bị quan binh túm tóc, đôi tay bị trói gô sau lưng, bước đi loạng choạng, như bao tải rách bị kéo lê.
Bầu trời tràn ngập tiếng khóc than, có người giãy giụa, như cá nằm trên thớt điên cuồng quẫy đuôi. Nhưng giây tiếp theo đã bị đại đao chém đầu, máu tươi phun trào, sau đó đọng lại thành một vũng nhỏ bên cạnh giày của đao phủ. Khi hắn rút chân đi, đế giày phát ra những tiếng nước lép nhép.
Trong sân, rất nhiều rương gỗ được chất thành đống. Có những cái mở nắp, phía dưới mảnh gỗ không đóng đinh có ánh sáng lấp lánh, lộ ra một chiếc trâm con bướm đang rung động, cánh bướm xòe ra, cô độc bộc lộ vẻ đẹp không ai thưởng thức.
Nơi xa có tiếng ngựa phì phò, một tên lính què chuẩn bị chuyển rương gỗ lên xe, chợt bị một tên cường tráng hơn đụng phải, hai người lao vào đánh nhau.
Màn đêm đỏ rực, ai nấy đều như kiến bò trên chảo nóng. Hoặc là điên hoặc là chết.
*đây là giấc mơ của Diệu Diệu, sợ mọi người không hiểu nên mị in nghiêng để không lẫn với mạch truyện.
Diệu Diệu nhìn khuôn mặt non nớt của nha hoàn. Buổi tối hôm tiêu diệt Thủy kính, cô bé này sợ tới hàm răng run rẩy, sắc mặt xanh mét. Nhưng hiện tại, mặt mày lại hồng hào như trái táo, tuổi trẻ chính là kiên cường như vậy.
"Ngươi bao lớn rồi?"
Nha hoàn hơi nghi hoặc ấp úng: "...... Mười bốn tuổi. Sao vậy, tiểu thư?"
Diệu Diệu nhìn mặt nàng, một tiểu cô nương mười bốn tuổi, trong cái đêm hỗn loạn đó, bị người chà đạp rồi bóp chết, ném vào bùn đất, hai mắt trợn to.
Khi đó, Lăng Ngu ở đâu? Ở rừng Thanh Trúc, hay là đã tới trấn Hạnh Tử? Nàng có nghĩ tới nhà mình và những người bị nàng ném lại sau lưng, cuối cùng sẽ phải đối mặt với số phận như thế nào không?
Nàng rũ mắt: "Không có gì, đi thôi. Chúng ta ra phòng khách."
"Nhắc nhở nhiệm vụ: Nhiệm vụ một, một phần tư giai đoạn kế tiếp. Yêu cầu ký chủ tiếp tục gia tăng độ thân mật với nhân vật Liễu Phất Y khi có mặt nhân vật Mộ Dao. Nhắc nhở xong."
Đột nhiên nhận được nhắc nhở, miếng bánh trong miệng Lăng Diệu Diệu cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
"Phi." Nàng phun ra.
"Không hợp khẩu vị sao?" Liễu Phất Y cười uống trà, tốt bụng đẩy chén trà sang cho Diệu Diệu.
"Ta thấy Lăng tiểu thư là chưa tỉnh ngủ."
Mộ Thanh cười như không cười mở miệng. Cùng là người canh bốn mới ngủ, sắc mặt của hắn lại vẫn trong trắng lộ hồng, dưới mắt một chút quầng thâm cũng không có.
Chạm phải cặp mắt đen của Mộ Thanh, Lăng Diệu Diệu theo bản năng co rúm lại. Tức thì, ánh lửa và ảo ảnh một lần nữa thổi quét mà đến, dạ dày bắt đầu cuộn lên.
Mộ Thanh thấy nàng sắc mặt tái nhợt, nuốt vội một ngụm trà, hoàn toàn làm ngơ hắn như không nghe thấy. Nàng xoay người về phía Liễu Phất Y, mềm yếu hỏi: "Liễu đại ca, sắc mặt ta trông kém lắm phải không?"
Nàng hết sức chăm chú, ánh mắt sáng quắc khiến vẻ mặt Mộ Thanh cứng lại trong giây lát.
Phòng khách chỉ có Diệu Diệu ngồi cùng nhóm nhân vật chính. Quận thủ cha từ sáng sớm đã vội vàng xử lý chính vụ. Ông nói là, người trẻ tuổi mới nói chuyện được với nhau. Ông già rồi, luôn không biết tiếp lời thế nào làm khách bối rối.
Trên thực tế, Diệu Diệu biết là quận thủ cố ý giữ nhóm kỳ nhân dị sĩ này ở lại đây một thời gian, để tránh khi trong quận lại gặp phải yêu quái khó giải quyết, không có chỗ nhờ vả. Nhưng ông không thể lấy thân phận áp người, nên đã đem trọng trách này giao cho con gái bảo bối. Ông hy vọng Diệu Diệu có thể kết thân với bọn họ, tốt nhất là có vài phần giao tình.
"Ừm, là không tốt lắm." Liễu Phất Y cẩn thận quan sát gương mặt tái nhợt của nàng, hơi nhíu mày: "Không thoải mái chỗ nào?" Hai người dựa vào nhau rất gần. Khi chàng cúi đầu nhìn xuống, sẽ tạo thành một góc độ có chút ái muội. Liễu Phất Y mang trên mình hào quang nam chính, khí chất đặc biệt. Chàng chăm chú nhìn như vậy đã đủ khiến bất kỳ đại cô nương hay tiểu tức phụ nào cũng phải đỏ mặt.
Diệu Diệu dũng cảm nhìn chàng, mặc kệ gương mặt ửng hồng, ngữ khí càng thêm đáng thương: "Ta chỉ là...... buổi tối ngủ không ngon."
Xuyên qua đầu vai Liễu Phất Y, nàng thấy động tác uống trà của Mộ Dao dừng lại một chút, nâng đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía này.
Diệu Diệu lại dựa gần Phất Y thêm một chút, ấp úng nói: "Chính là sau lần bắt Kính yêu, đêm nào ta cũng gặp ác mộng."
Nàng cố tình đè thấp giọng, khiến Liễu Phất Y không tự giác phải áp sát vào nghe.
Mộ Dao khẽ cau mày.
Nghe thấy hai chữ "Kính yêu", sắc mặt Liễu Phất Y ngưng trọng, sau khi nhìn nàng một lúc lâu, mới trấn an nói: "Lăng tiểu thư là người thường, có thể là bị đại yêu ảnh hưởng." Từ trong lòng chàng móc ra một cái túi gấm trắng: "Bên trong có ngải thảo và cỏ vong ưu, có tác dụng an thần. Lăng tiểu thư không ngại thử xem."
Lăng Diệu Diệu vừa cầm lấy liền nắm chặt không buông, nhưng còn ra vẻ nhu nhược đáng thương từ chối: "Ta thật sự có thể lấy sao......"
Liễu Phất Y dở khóc dở cười: "Được chứ."
Lăng Diệu Diệu làm động tác cất nó vào trong ngực, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Vậy ta lấy thật nhé?"
Liễu Phất Y bị chọc cười: "Ừ."
"Cầm lấy đi, cho Lăng tiểu thư." Mộ Dao nhàn nhạt nói, ánh mắt bắn thẳng lại đây: "Nếu không thích mùi đó, chỗ ta vẫn còn."
Lăng Diệu Diệu cười thầm trong bụng. Bầu không khí trong phòng này vô cùng kỳ dị. Chỉ có một mình Liễu Phất Y hồn nhiên không phát hiện, ngữ khí vẫn bằng phẳng bình thường.
Trực giác của phụ nữ rất chuẩn. Sinh vật giống cái dù có thần kinh thô, cũng đều sẽ sinh ra địch ý đối với bất kỳ sinh vật giống cái nào khác xunh quanh phối ngẫu* của mình. Bọn họ vô thức xù lông, đề phòng mọi cạm bẫy. Mặc dù Mộ Dao nói chuyện tự nhiên, nhưng giờ phút này cả người đều đã căng cứng. Đốt ngón tay nắm chặt cái ly đã bán đứng nàng, da thịt dưới móng tay cơ hồ bị bấm thành vết.
*bạn đời, vợ chồng
Sắc mặt Mộ Thanh đã không tốt từ lâu. Hắn như con búp bê thời tiết Mộ Dao treo ở bên cửa sổ. Có một số cảm xúc, bản thân Mộ Dao còn chưa nhận ra, hắn lại có thể phát hiện trước. Bởi vậy, ánh mắt hắn khi nhìn Diệu Diệu mang theo một chút sâu thẳm.
"Mộ tỷ tỷ cũng có túi thơm? Là một đôi với Liễu công tử sao?" Diệu Diệu cầm túi thơm của Liễu Phất Y đùa nghịch, tò mò hỏi.
Bắt nạt người khác cũng không thể quá đáng. Nàng vốn chỉ định đùa một chút, khiến Mộ Dao đỏ mặt, để không khí bớt lúng túng, không đến mức vì tăng độ thân mật, làm đôi tiểu tình lữ sinh ra mâu thuẫn.
Nhưng Lăng Diệu Diệu rốt cuộc không có kinh nghiệm về tình cảm. Nàng sao có thể lường trước được, chỉ là một câu trêu chọc vô ý, khi lọt vào tai Mộ Dao không hiểu sao lại mang hàm ý thăm dò không tốt. Mộ Dao bị kích động ý muốn công khai chủ quyền, một chữ "phải"đã tới bên miệng......
"Không phải." Mộ Thanh cố ý đáp.
"Không phải vậy. Đạo sĩ bắt yêu thường mang theo một vài túi thơm như vậy để xua đuổi tà vật." Liễu Phất Y đồng thời nghiêm túc giải thích.
Lăng Diệu Diệu nhất thời đơ người. Xấu hổ quá, làm sao bây giờ?
Sắc mặt Mộ Dao chuyển từ trắng sang đỏ, rồi lại trắng, nàng đứng bật dậy: "Ta đi về trước."
"A Tỷ, ta đưa tỷ về." Mộ Thanh ước gì kết quả như vậy. Hắn theo sát Mộ Dao, cười như hoa xuân nở rộ, đôi mắt sáng rực.
Liễu Phất Y ngồi thẳng nhìn về phía bóng dáng Mộ Dao, trong mắt có vẻ lo lắng, sau đó lại quay về phía Diệu Diệu.
"Huynh mau đi đi, Liễu đại ca. Đa tạ túi thơm của huynh." Diệu Diệu vô cùng thông minh dọn đường cho chàng.
Liễu Phất Y lại không đi, ngón tay mảnh khảnh rút ra một lá bùa không chữ, cầm lấy túi thơm trên tay Diệu Diệu, gập nhỏ rồi nhét vào: "Đây là bùa của ta."
Chàng khẽ cười nói: "Trên đó có hơi thở của ta. Nếu ác mộng là tà vật quấy phá, phát hiện ra nó sẽ không dám tới làm phiền muội nữa."
Lăng Diệu Diệu bị lòng tốt của nam chính làm cho cảm động tới khóc lóc thảm thiết, nàng hết sức cẩn thận cầm miệng túi thơm, như thể sợ làm hỏng nó: "Cảm ơn Liễu đại ca......"
Liễu Phất Y cười, lúc này mới phất áo rời đi: "Ta đi xem Dao Nhi."
Bên ngoài Tây sương phòng ít người qua lại, một bóng người đi dạo bên hồ. Gió cuối xuân thổi qua khiến mặt hồ gợn sóng. Hàng liễu đung đưa, một cành liễu nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, bị hắn bẻ gãy.
Hắn xoay vò cành liễu non trong chốc lát, sau đó không thương tiếc ném vào ao, chìm xuống bùn.
Mộ Thanh cảm thấy phiền thật sự.
"A Tỷ, ta thấy Lăng tiểu thư có ý với Liễu Phất Y."
"Đừng nói bậy." Mộ Dao ngồi ở trên giường, thần sắc hờ hững, có điều ánh mắt bỗng hơi rung động.
A Tỷ tâm loạn, hắn đương nhiên đắc ý, thêm mắm thêm muối: "Ta thấy Liễu Phất Y cũng không chán ghét Lăng Ngu."
"A Thanh." Mộ Dao nhíu mày: "Nếu đệ quá rảnh rỗi, thì đi luyện thuật pháp, đừng ở trước mặt ta lắc lư."
"A Tỷ đừng nóng giận." Hắn dịu giọng: "Ta chỉ lo lắng, vạn nhất Liễu Phất Y......"
"Phất Y không phải người như vậy." Mộ Dao nhàn nhạt ngắt lời, ánh mắt nàng trong sáng, không có chút nghi ngờ.
Hắn chán ghét sự tín nhiệm của A Tỷ đối người kia.
Lúc này, gió chợt thổi bay tóc mai trên trán hắn, thổi tới một cái bóng màu vàng như cánh bướm. Mộ Thanh duỗi tay ra bắt, là một mảnh giấy vàng đã rách, chỉ có thể nhìn thấy một góc ký tự màu đỏ, không rõ là chữ gì.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, đây là lá bùa của Liễu Phất Y.
Màu đỏ đó không phải đan sa*, mà là máu tươi.
*mực vẽ bùa
"Tiểu thư, tiểu thư?" Nha hoàn Giáp dè dặt gọi, giọng nàng thỏ thẻ như cào vào lòng người.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Lăng Diệu Diệu xoay người bật dậy, vội vàng vén màn, tóc tai rối bù, đôi mắt mở to như chuông đồng, khiến nha hoàn sợ hãi lui về phía sau vài bước.
"Không...... Không có chuyện gì lớn cả." Nàng lắp bắp giải thích: "Lão gia nói Liễu công tử và Mộ tiểu thư đang ở tiền sảnh dùng trà, bảo tiểu thư ra chơi với họ."
Lăng Diệu Diệu à một tiếng, xoa đôi mắt ngái ngủ, ngồi ngây người trong chốc lát, rồi mới chậm rãi rời khỏi giường.
Lược ngà voi được nhúng vào bát nước có thả những cánh hoa, chải lên mái tóc khô vàng chẻ ngọn vì ngày đêm thở ngắn than dài của nguyên chủ. Tóc bị vướng, nha hoàn Giáp cẩn thận đoán ý chủ nhân, lấy một ít dầu dưỡng nhẹ nhàng xoa bóp.
Ngay lập tức, mùi hương nồng nặc xông vào mũi, Lăng Diệu Diệu hắt hơi một cái, bịt mũi nóng nảy nói: "Sao phải phiền toái như vậy? Cắt là được."
Nha hoàn Giáp vô cùng hoảng sợ: "Nhưng...... Nhưng sợ là......"
"Đưa đây, để ta." Nàng tìm thấy một chiếc kéo trong ngăn. Sau đó, đoạt lấy tóc trong tay nha hoàn Giáp, cắt xoẹt một đường, ngọn tóc đan xen rơi trên bàn trang điểm, vừa hung hăng cắt lại vừa dạy dỗ: "Có bỏ thì mới có được. Phải cắt nó mới mọc đẹp hơn. Đừng quá quý tóc làm gì."
Lăng Diệu Diệu buông kéo, lắc lắc đầu như chó con dính nước, rũ hết tóc dính trên quần áo sau đó lại ngồi im.
Người trong gương mí mắt hơi sưng, xệ xuống, trông có vẻ đờ đẫn.
"Tối qua tiểu thư ngủ không ngon sao?" Nha hoàn Giáp thận trọng hỏi.
"...... Cũng không phải." Lăng Diệu Diệu đau đầu xoa trán. Theo lý thuyết đêm qua là bước đầu tiên nàng công lược Hắc liên hoa thành công, lẽ ra phải ngủ ngon lành mỹ mãn mới đúng.
Nhưng vừa nhắm mắt đã bị ác mộng quấn quanh.
Ngọn đuốc phản chiếu trên mặt nước như một hồ lửa vỡ nát, hơi nóng thiêu đốt mặt người. Trước cửa, một loạt người quần áo bất chỉnh đang quỳ rạp, trên mặt đầy bùn đất. Tiếng khóc thảm thiết liên tục không ngừng, bao trùm toàn bộ đất trời. Các thiếu nữ bị quan binh túm tóc, đôi tay bị trói gô sau lưng, bước đi loạng choạng, như bao tải rách bị kéo lê.
Bầu trời tràn ngập tiếng khóc than, có người giãy giụa, như cá nằm trên thớt điên cuồng quẫy đuôi. Nhưng giây tiếp theo đã bị đại đao chém đầu, máu tươi phun trào, sau đó đọng lại thành một vũng nhỏ bên cạnh giày của đao phủ. Khi hắn rút chân đi, đế giày phát ra những tiếng nước lép nhép.
Trong sân, rất nhiều rương gỗ được chất thành đống. Có những cái mở nắp, phía dưới mảnh gỗ không đóng đinh có ánh sáng lấp lánh, lộ ra một chiếc trâm con bướm đang rung động, cánh bướm xòe ra, cô độc bộc lộ vẻ đẹp không ai thưởng thức.
Nơi xa có tiếng ngựa phì phò, một tên lính què chuẩn bị chuyển rương gỗ lên xe, chợt bị một tên cường tráng hơn đụng phải, hai người lao vào đánh nhau.
Màn đêm đỏ rực, ai nấy đều như kiến bò trên chảo nóng. Hoặc là điên hoặc là chết.
*đây là giấc mơ của Diệu Diệu, sợ mọi người không hiểu nên mị in nghiêng để không lẫn với mạch truyện.
Diệu Diệu nhìn khuôn mặt non nớt của nha hoàn. Buổi tối hôm tiêu diệt Thủy kính, cô bé này sợ tới hàm răng run rẩy, sắc mặt xanh mét. Nhưng hiện tại, mặt mày lại hồng hào như trái táo, tuổi trẻ chính là kiên cường như vậy.
"Ngươi bao lớn rồi?"
Nha hoàn hơi nghi hoặc ấp úng: "...... Mười bốn tuổi. Sao vậy, tiểu thư?"
Diệu Diệu nhìn mặt nàng, một tiểu cô nương mười bốn tuổi, trong cái đêm hỗn loạn đó, bị người chà đạp rồi bóp chết, ném vào bùn đất, hai mắt trợn to.
Khi đó, Lăng Ngu ở đâu? Ở rừng Thanh Trúc, hay là đã tới trấn Hạnh Tử? Nàng có nghĩ tới nhà mình và những người bị nàng ném lại sau lưng, cuối cùng sẽ phải đối mặt với số phận như thế nào không?
Nàng rũ mắt: "Không có gì, đi thôi. Chúng ta ra phòng khách."
"Nhắc nhở nhiệm vụ: Nhiệm vụ một, một phần tư giai đoạn kế tiếp. Yêu cầu ký chủ tiếp tục gia tăng độ thân mật với nhân vật Liễu Phất Y khi có mặt nhân vật Mộ Dao. Nhắc nhở xong."
Đột nhiên nhận được nhắc nhở, miếng bánh trong miệng Lăng Diệu Diệu cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
"Phi." Nàng phun ra.
"Không hợp khẩu vị sao?" Liễu Phất Y cười uống trà, tốt bụng đẩy chén trà sang cho Diệu Diệu.
"Ta thấy Lăng tiểu thư là chưa tỉnh ngủ."
Mộ Thanh cười như không cười mở miệng. Cùng là người canh bốn mới ngủ, sắc mặt của hắn lại vẫn trong trắng lộ hồng, dưới mắt một chút quầng thâm cũng không có.
Chạm phải cặp mắt đen của Mộ Thanh, Lăng Diệu Diệu theo bản năng co rúm lại. Tức thì, ánh lửa và ảo ảnh một lần nữa thổi quét mà đến, dạ dày bắt đầu cuộn lên.
Mộ Thanh thấy nàng sắc mặt tái nhợt, nuốt vội một ngụm trà, hoàn toàn làm ngơ hắn như không nghe thấy. Nàng xoay người về phía Liễu Phất Y, mềm yếu hỏi: "Liễu đại ca, sắc mặt ta trông kém lắm phải không?"
Nàng hết sức chăm chú, ánh mắt sáng quắc khiến vẻ mặt Mộ Thanh cứng lại trong giây lát.
Phòng khách chỉ có Diệu Diệu ngồi cùng nhóm nhân vật chính. Quận thủ cha từ sáng sớm đã vội vàng xử lý chính vụ. Ông nói là, người trẻ tuổi mới nói chuyện được với nhau. Ông già rồi, luôn không biết tiếp lời thế nào làm khách bối rối.
Trên thực tế, Diệu Diệu biết là quận thủ cố ý giữ nhóm kỳ nhân dị sĩ này ở lại đây một thời gian, để tránh khi trong quận lại gặp phải yêu quái khó giải quyết, không có chỗ nhờ vả. Nhưng ông không thể lấy thân phận áp người, nên đã đem trọng trách này giao cho con gái bảo bối. Ông hy vọng Diệu Diệu có thể kết thân với bọn họ, tốt nhất là có vài phần giao tình.
"Ừm, là không tốt lắm." Liễu Phất Y cẩn thận quan sát gương mặt tái nhợt của nàng, hơi nhíu mày: "Không thoải mái chỗ nào?" Hai người dựa vào nhau rất gần. Khi chàng cúi đầu nhìn xuống, sẽ tạo thành một góc độ có chút ái muội. Liễu Phất Y mang trên mình hào quang nam chính, khí chất đặc biệt. Chàng chăm chú nhìn như vậy đã đủ khiến bất kỳ đại cô nương hay tiểu tức phụ nào cũng phải đỏ mặt.
Diệu Diệu dũng cảm nhìn chàng, mặc kệ gương mặt ửng hồng, ngữ khí càng thêm đáng thương: "Ta chỉ là...... buổi tối ngủ không ngon."
Xuyên qua đầu vai Liễu Phất Y, nàng thấy động tác uống trà của Mộ Dao dừng lại một chút, nâng đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía này.
Diệu Diệu lại dựa gần Phất Y thêm một chút, ấp úng nói: "Chính là sau lần bắt Kính yêu, đêm nào ta cũng gặp ác mộng."
Nàng cố tình đè thấp giọng, khiến Liễu Phất Y không tự giác phải áp sát vào nghe.
Mộ Dao khẽ cau mày.
Nghe thấy hai chữ "Kính yêu", sắc mặt Liễu Phất Y ngưng trọng, sau khi nhìn nàng một lúc lâu, mới trấn an nói: "Lăng tiểu thư là người thường, có thể là bị đại yêu ảnh hưởng." Từ trong lòng chàng móc ra một cái túi gấm trắng: "Bên trong có ngải thảo và cỏ vong ưu, có tác dụng an thần. Lăng tiểu thư không ngại thử xem."
Lăng Diệu Diệu vừa cầm lấy liền nắm chặt không buông, nhưng còn ra vẻ nhu nhược đáng thương từ chối: "Ta thật sự có thể lấy sao......"
Liễu Phất Y dở khóc dở cười: "Được chứ."
Lăng Diệu Diệu làm động tác cất nó vào trong ngực, khóe miệng không nhịn được cong lên: "Vậy ta lấy thật nhé?"
Liễu Phất Y bị chọc cười: "Ừ."
"Cầm lấy đi, cho Lăng tiểu thư." Mộ Dao nhàn nhạt nói, ánh mắt bắn thẳng lại đây: "Nếu không thích mùi đó, chỗ ta vẫn còn."
Lăng Diệu Diệu cười thầm trong bụng. Bầu không khí trong phòng này vô cùng kỳ dị. Chỉ có một mình Liễu Phất Y hồn nhiên không phát hiện, ngữ khí vẫn bằng phẳng bình thường.
Trực giác của phụ nữ rất chuẩn. Sinh vật giống cái dù có thần kinh thô, cũng đều sẽ sinh ra địch ý đối với bất kỳ sinh vật giống cái nào khác xunh quanh phối ngẫu* của mình. Bọn họ vô thức xù lông, đề phòng mọi cạm bẫy. Mặc dù Mộ Dao nói chuyện tự nhiên, nhưng giờ phút này cả người đều đã căng cứng. Đốt ngón tay nắm chặt cái ly đã bán đứng nàng, da thịt dưới móng tay cơ hồ bị bấm thành vết.
*bạn đời, vợ chồng
Sắc mặt Mộ Thanh đã không tốt từ lâu. Hắn như con búp bê thời tiết Mộ Dao treo ở bên cửa sổ. Có một số cảm xúc, bản thân Mộ Dao còn chưa nhận ra, hắn lại có thể phát hiện trước. Bởi vậy, ánh mắt hắn khi nhìn Diệu Diệu mang theo một chút sâu thẳm.
"Mộ tỷ tỷ cũng có túi thơm? Là một đôi với Liễu công tử sao?" Diệu Diệu cầm túi thơm của Liễu Phất Y đùa nghịch, tò mò hỏi.
Bắt nạt người khác cũng không thể quá đáng. Nàng vốn chỉ định đùa một chút, khiến Mộ Dao đỏ mặt, để không khí bớt lúng túng, không đến mức vì tăng độ thân mật, làm đôi tiểu tình lữ sinh ra mâu thuẫn.
Nhưng Lăng Diệu Diệu rốt cuộc không có kinh nghiệm về tình cảm. Nàng sao có thể lường trước được, chỉ là một câu trêu chọc vô ý, khi lọt vào tai Mộ Dao không hiểu sao lại mang hàm ý thăm dò không tốt. Mộ Dao bị kích động ý muốn công khai chủ quyền, một chữ "phải"đã tới bên miệng......
"Không phải." Mộ Thanh cố ý đáp.
"Không phải vậy. Đạo sĩ bắt yêu thường mang theo một vài túi thơm như vậy để xua đuổi tà vật." Liễu Phất Y đồng thời nghiêm túc giải thích.
Lăng Diệu Diệu nhất thời đơ người. Xấu hổ quá, làm sao bây giờ?
Sắc mặt Mộ Dao chuyển từ trắng sang đỏ, rồi lại trắng, nàng đứng bật dậy: "Ta đi về trước."
"A Tỷ, ta đưa tỷ về." Mộ Thanh ước gì kết quả như vậy. Hắn theo sát Mộ Dao, cười như hoa xuân nở rộ, đôi mắt sáng rực.
Liễu Phất Y ngồi thẳng nhìn về phía bóng dáng Mộ Dao, trong mắt có vẻ lo lắng, sau đó lại quay về phía Diệu Diệu.
"Huynh mau đi đi, Liễu đại ca. Đa tạ túi thơm của huynh." Diệu Diệu vô cùng thông minh dọn đường cho chàng.
Liễu Phất Y lại không đi, ngón tay mảnh khảnh rút ra một lá bùa không chữ, cầm lấy túi thơm trên tay Diệu Diệu, gập nhỏ rồi nhét vào: "Đây là bùa của ta."
Chàng khẽ cười nói: "Trên đó có hơi thở của ta. Nếu ác mộng là tà vật quấy phá, phát hiện ra nó sẽ không dám tới làm phiền muội nữa."
Lăng Diệu Diệu bị lòng tốt của nam chính làm cho cảm động tới khóc lóc thảm thiết, nàng hết sức cẩn thận cầm miệng túi thơm, như thể sợ làm hỏng nó: "Cảm ơn Liễu đại ca......"
Liễu Phất Y cười, lúc này mới phất áo rời đi: "Ta đi xem Dao Nhi."
Bên ngoài Tây sương phòng ít người qua lại, một bóng người đi dạo bên hồ. Gió cuối xuân thổi qua khiến mặt hồ gợn sóng. Hàng liễu đung đưa, một cành liễu nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, bị hắn bẻ gãy.
Hắn xoay vò cành liễu non trong chốc lát, sau đó không thương tiếc ném vào ao, chìm xuống bùn.
Mộ Thanh cảm thấy phiền thật sự.
"A Tỷ, ta thấy Lăng tiểu thư có ý với Liễu Phất Y."
"Đừng nói bậy." Mộ Dao ngồi ở trên giường, thần sắc hờ hững, có điều ánh mắt bỗng hơi rung động.
A Tỷ tâm loạn, hắn đương nhiên đắc ý, thêm mắm thêm muối: "Ta thấy Liễu Phất Y cũng không chán ghét Lăng Ngu."
"A Thanh." Mộ Dao nhíu mày: "Nếu đệ quá rảnh rỗi, thì đi luyện thuật pháp, đừng ở trước mặt ta lắc lư."
"A Tỷ đừng nóng giận." Hắn dịu giọng: "Ta chỉ lo lắng, vạn nhất Liễu Phất Y......"
"Phất Y không phải người như vậy." Mộ Dao nhàn nhạt ngắt lời, ánh mắt nàng trong sáng, không có chút nghi ngờ.
Hắn chán ghét sự tín nhiệm của A Tỷ đối người kia.
Lúc này, gió chợt thổi bay tóc mai trên trán hắn, thổi tới một cái bóng màu vàng như cánh bướm. Mộ Thanh duỗi tay ra bắt, là một mảnh giấy vàng đã rách, chỉ có thể nhìn thấy một góc ký tự màu đỏ, không rõ là chữ gì.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên thay đổi, đây là lá bùa của Liễu Phất Y.
Màu đỏ đó không phải đan sa*, mà là máu tươi.
*mực vẽ bùa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.