Chương 64: Mật bưởi (3)
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
13/08/2023
Editor: tuanh0906
Lăng Diệu Diệu bị tiếng đập lạch cạch phía sau đánh thức.
Đêm khuya lạnh lẽo, lưng nàng lạnh đến phát run, chóp mũi là mùi mực gay mũi, lúc này mới giật mình phát hiện nàng đã ngủ thiếp đi trên bàn, chóp mũi đè lên trang sách đang mở.
Bóng đêm sâu lắng, ngọn nến trên bàn đã cháy gần hết, chỉ có một chút ánh trăng vắng vẻ xuyên qua ô cửa chiếu vào, tạo thành bốn đốm sáng hình thoi.
"Cạch, cạch, cạch, cạch..." Tiếng động lạ phía sau vẫn còn vang lên, nếu không phải chuột trong phòng... thì chính là có trộm.
Nàng khẽ lắc cái đầu còn ngái ngủ, vội vàng thắp một ngọn nến, cầm giá nến chiếu lên giường, sau đó lập tức kinh hãi tới hồn phi phách tán. Bên ngoài màn bị bao vây bởi một luồng hắc khí như đám mây, hắc khí quanh quẩn không đi, như gió lay động chiếc chổi quét giường bằng gỗ treo ở góc giường, gây ra tiếng ồn không dứt.
Người trong màn lụa ngủ cực kỳ không yên ổn, như là đang bị bóng đè.
Trước kia từng nghe nói người sau khi thất tình không khóc không nháo dễ kìm nén tới nội thương. Chẳng lẽ Hắc liên hoa... kìm nén đến mức phát điên sao?
Nàng vội vàng chạy tới, đứng bên ngoài mây đen cách màn gọi: "Tử Kỳ, Tử Kỳ?"
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, lông mi rung động, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lao đầu vào trong đám khí đen, xốc màn lên, cả người chui vào, lắc lắc cánh tay hắn, hoảng sợ phát hiện quần áo trên người hắn đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
"Mộ Thanh, tỉnh lại đi." Nàng có chút luống cuống, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Ngươi làm sao vậy?"
Hắc hóa không phải là kiêu ngạo ngầu lòi sao, sao lại chật vật như vậy...
"Đinh. Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật Mộ Thanh tạm thời đang trong thời kỳ linh lực rò rỉ sau khi gặp phải thất bại lớn, chưa tiến vào quá trình hắc hóa. Người làm nhiệm vụ chỉ cần tạo ra k1ch thích vật lý nhất định cho nhân vật, ví dụ như..."
Linh lực rò rỉ... K1ch thích vật lý...
Trong lòng nàng loạn hết cả lên, còn chưa nghe xong đã dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, ngồi trên người hắn, dùng hai tay cúi đầu tát mấy cái vào gương mặt tái nhợt của hắn, giòn giã mắng: "Không phải chỉ là tỏ tình thất bại sao? Có gì ghê gớm đâu, trên thế giới này ngoại trừ tỷ tỷ ngươi thì không có người khác sao? Đừng yếu đuối như vậy. Mau tỉnh lại."
Hệ thống: "...... Ví dụ như cho nhân vật một nụ hôn thích hợp..."
"......" Lăng Diệu Diệu bỗng rụt tay lại, vô cùng xấu hổ, mắng: "Sao ngươi nói chậm thế. Làm hại ta..."
Hắc liên hoa đã thảm như vậy, đang hôn mê còn bị nàng tát vài cái...
Nàng vô cùng áy náy cúi đầu, đưa tay sờ lên gương mặt bạch ngọc của hắn, cũng may da mặt hắn nhìn thì mỏng nhưng bị nàng đánh vài cái cũng không để lại dấu vết gì, đang nghĩ ngợi, ngón tay bỗng nhiên bị người nắm lấy.
Lòng bàn tay hắn nóng bỏng như lửa, nói mê: "Diệu Diệu..."
"Ừ..." Hai mắt nàng sáng lên: "Là ta, là ta, mau tỉnh lại..."
Một tiếng kinh hô chợt cắt đứt trong cổ họng.
Không kịp phòng ngừa trời đất đột nhiên quay cuồng, nàng bị hắn xoay người một cái đè ở dưới thân, kinh hoàng thất thố đang muốn đứng dậy, hai chân lại bị hắn dùng đầu gối giữ chặt không thể động đậy, xương cẳng chân đau nhức.
Cổ tay bị nắm chặt, đè vào bên gối, thiếu chút nữa nàng không nói nên lời: "Ngươi điên rồi..."
Môi hắn đột nhiên hạ xuống, nàng nghiêng đầu về một bên, hắn hôn không trúng, lập tức thô bạo nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, ấn lên đ ỉnh đầu, rút ra một tay nắm cằm nàng.
"Ngươi... Ngươi..."
Thiếu niên hai mắt nhắm chặt, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy hàng mi cong cong của hắn.
Lăng Diệu Diệu tức giận đến không nói nên lời. Người này nhắm hai mắt, ý thức mơ hồ, mà vẫn có thể khống chế vô cùng chuẩn xác như thế, khiến nàng không phản kháng được...
Môi hắn lại hạ xuống lần nữa, hơi lệch một chút, chỉ in dấu trên khóe môi nàng.
Lăng Diệu Diệu không nhúc nhích, tim đập kịch liệt. Toàn thân hắn lạnh như băng, tản ra mùi hương hoa mai lành lạnh, chỉ có môi và lòng bàn tay là nóng bỏng.
Hắn khí thế rất mạnh, vừa đè nàng, vừa nhéo cằm nàng, làm nàng sợ tới mức co rúm lại, chỉ cảm thấy tai họa khó tránh.
Ai ngờ, nụ hôn rơi xuống lại mềm mại ngoài dự kiến, chỉ chạm nhẹ từng chút như chuồn chuồn lướt nước, dường như không phải là cướp đoạt mà càng giống... lấy lòng.
Cho dù đã chiếm ưu thế áp đảo, trong xương cốt vẫn hèn mọn như cũ.
Lúc này nàng mới từ trong hoảng loạn bình tĩnh trở lại, trên mặt nóng bừng. Hơi thở của hai người quyện vào nhau, trong bóng tối nghe thấy hắn bỗng nhiên mở miệng, vẫn là nói mơ: "Nàng sẽ luôn ở bên ta chứ?"
"......"
Nàng chỉ sững sờ trong giây lát, nụ hôn của hắn đã trở nên dữ dằn, thậm chí còn khẽ cắn lên đôi môi ửng hồng của nàng.
"...... Ừ." Nàng bỗng trả lời trong cơn kinh hoàng.
"Vĩnh viễn không rời đi chứ?" Hắn hỏi tiếp, giọng nói khàn khàn.
Nàng chớp chớp mắt: "Khi còn ở thế giới này... vĩnh viễn không rời đi."
Tựa hồ cuối cùng đã nhận được lời hứa, lúc này hắn mới mất đi ý thức, ngã sang một bên.
Mây đen bên ngoài màn chợt tan đi, lộ ra ánh trăng tươi đẹp.
Từ nay về sau... trên trời dưới đất, chỉ có một người.
Là bờ đối diện.
Cũng là cảng về.
- ---------
Lăng Diệu Diệu bị tiếng chim ríu rít đánh thức, ánh mặt trời dừng trên mí mắt nàng, đỏ rực nóng bỏng.
Nàng không mở được mắt, ở trên giường lười biếng trở mình...
Sau đó đột nhiên tỉnh táo, ngồi bật dậy, nắm lấy chăn trên người.
Chăn yên ổn đắp trên người nàng, màn đã buông xuống, bên cạnh không có người.
Nàng hoảng sợ, vén màn ngồi dậy, chân trần giẫm lên giày, thò cổ nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng cũng không có người...
Sáng sớm đã không thấy bóng dáng, chắc không phải chạy ra ngoài trả thù xã hội chứ... Nàng xoa mặt, ép chính mình bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng mặc thêm áo khoác.
Vừa mới xỏ một bên tay áo, cửa đã "kẹt" một tiếng đẩy ra, nàng kinh ngạc nhìn Mộ Thanh ăn mặc chỉnh tề từ ngoài cửa bước vào, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh bàn.
Thoạt nhìn, hắn đã khôi phục như cũ, động tác không hề vướng mắc, sắc mặt rất bình thường, dường như mọi chuyện đêm qua đều là nàng nằm mơ.
"Ngươi... ngươi đi đâu vậy?" Nàng thật cẩn thận từ trên giường bò xuống, kéo ghế ra ngồi đối diện hắn.
"Ta đi tìm A tỷ uống trà sáng." Hắn bất ngờ nở một nụ cười, mang theo vẻ tươi đẹp lừa tình của người thiếu niên, giống dáng vẻ khi mới gặp.
A tỷ... Mộ Dao? Chẳng lẽ, không phải là đã... đoạn tuyệt sao...
"À..." Nàng không rõ bản thân là ngạc nhiên hay thất vọng, ngồi ở cạnh bàn, trong lòng bỗng chua xót lạ thường: "Sao đột nhiên hôm nay ngươi lại đi tìm Mộ tỷ tỷ uống trà?"
"Ta có một số việc cần thương lượng với nàng." Hắn yên lặng rót trà, sau đó đẩy chén trà đến trước mặt nàng.
Lăng Diệu Diệu có chút lơ đãng nhấp một ngụm, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy..."
"Hôn sự của ta và nàng."
"Phụt..." Nàng phun ra một ngụm trà, sau đó bắt đầu ho khan, nước mắt chảy ngược. Mộ Thanh đi tới, ôm Lăng Diệu Diệu đang ho tới ngã trái ngã phải vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Lăng Diệu Diệu giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn, đôi mắt nai con không chớp mắt nhìn hắn: "Có ý gì?"
Hình như nguyên chủ có gả cho Mộ Thanh, nhưng tuyệt đối không phải gả thế này, tựa hồ là Mộ Thanh dùng thủ đoạn nào đó khống chế nàng...
Manh mối còn chưa sắp xếp rõ ràng, hắn đã bất ngờ tới cầu hôn?
Cặp mắt long lanh của Mộ Thanh phản chiếu bóng nàng, sâu không thấy đáy, nhìn vào như muốn chết đuối: "Gả cho ta, không được sao?"
"Ta..." Nàng chỉ cảm thấy khiếp sợ: "Ngươi... không khỏi quá đột ngột."
"......" Ý cười trên mặt thiếu niên hơi thu lại, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, hơi ghé vào đầu gối nàng, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt thu thuỷ* thấp thoáng dưới hàng mi rõ ràng từng sợi, đen bóng kinh người: "Ta... không muốn đợi thêm chút nào nữa."
*nước mùa thu.
Lăng Diệu Diệu thu đầu gối lại, cách xa hắn một chút, hơi cảm thấy không tin được: "Nhưng hôm qua ngươi mới tỏ tình với Mộ tỷ tỷ..."
"Ta không tỏ tình." Sắc mặt hắn đột nhiên lạnh xuống, bất ngờ đứng lên, cúi đầu nhìn nàng: "A tỷ, cũng chỉ là A tỷ mà thôi."
Lăng Diệu Diệu mẫn cảm phát hiện khi hắn nói ra hai chữ "A tỷ" sự nhiệt tình và thân mật tràn ngập trước đây đã hoàn toàn biến mất. Hai chữ này thốt ra từ miệng hắn vô cùng hờ hững, không mang một chút cảm tình.
Thiếu niên dùng tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc nhếch lên của thiếu nữ ra sau tai, ngón tay vô tình cọ qua vành tai nàng, khiến nàng vô thức run rẩy, giọng hắn rất bình tĩnh: "Nếu nàng không thích, cắt đứt cũng không sao."
"......" Lăng Diệu Diệu ngơ ngẩn nhìn mặt hắn, chỉ cảm thấy khí chất xung quanh hắn đã lại thay đổi long trời lở đất, khiến nàng có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tử Kỳ?" Nàng thử gọi.
"Ừ." Hắn rũ mắt nhìn nàng, cái rũ mắt quen thuộc này làm nàng buông lỏng hơn phân nửa.
...... Vẫn là hắn, chẳng qua, chẳng qua trở nên có chút cổ quái mà thôi.
"Ta cảm thấy..." Nàng do dự một chút, lông mi rung động: "Ta cảm thấy loại chuyện này vẫn là không vội được..."
"Trong lòng nàng còn có Liễu Phất Y sao?" Hắn chợt ngắt lời, ngón tay siết chặt, ánh mắt tối sầm.
"Ta..."
Nàng như bị mất tiếng, hai chữ "không có" làm thế nào cũng không thể thốt ra, trong đầu liên tiếp vang lên cảnh báo màu đỏ.
Nàng chán nản hiểu ra, trong nhiệm vụ một nhân thiết của nàng luôn là một người yêu thầm Liễu Phất Y.
Một khi nhiệm vụ một còn chưa kết thúc, thì nàng không thể làm chủ bản thân.
"Liên quan gì đến Liễu đại ca?" Nàng đành phải thay đổi cách nói, điên cuồng xoa huyệt thái dương bị tra tấn đau đớn, đau đến nỗi nước mắt ngập tràn trong hốc mắt.
Dáng vẻ này trong mắt Mộ Thanh lại là một loại khẩu thị tâm phi.*
*nói một đằng nghĩ một nẻo.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộ Thanh nhẹ nhàng đặt câu hỏi, hàn ý quanh người càng sâu, hai tròng mắt đen sì trơn bóng dán chặt vào nàng, một lúc sau trong giọng nói lộ ra sự cố chấp nghiêm túc: "Nàng đã đồng ý với ta, sẽ ở bên ta, vĩnh viễn không rời đi."
"Tử Kỳ, ngươi nghe ta nói..."
Thiếu niên nắm cằm nàng nâng lên, ánh mắt lưu luyến trên mặt nàng, mang theo vô hạn si mê và đau đớn, hồi lâu, mới khẽ mở môi mỏng: "Lăng Diệu Diệu, trái tim ta cho nàng, nàng có thể thử thích ta không?"
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn: "Ta..."
Liên tiếp bị mất tiếng, đầu như muốn nổ tung, nàng cố nhịn cảnh báo của hệ thống, vội vàng nói: "Ta thật sự không ghét ngươi, Tử Kỳ..."
Nàng sốt ruột đẩy tay hắn ra, ôm lấy đầu, dùng sức gõ hai cái.
Loại chuyện như thích người khác ngoài Liễu Phất Y không thể từ miệng Lăng Ngu tự nói ra... Hiện tại đã tới ba phần tư tiến độ, chịu đựng thêm một phần tư nữa, nàng mới thực sự tự do.
Hắn nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, đáp án này quả nhiên không thể làm hắn vừa lòng.
Màu sắc thâm trầm trong mắt hắn ngày càng nồng đậm, như là bóng đêm lan tràn, hắn độ nhiên dùng chân giữ chặt hai đầu gối nàng, một tay đặt lên vai nàng, nhìn có vẻ thân mật, nhưng lại hơi dùng sức trực tiếp đè nàng trên ghế.
"Tử Kỳ..." Nàng mờ mịt ngẩng đầu, giãy giụa, có chút hoảng hốt: "Mộ Thanh, Mộ Thanh..."
Hắn mắt điếc tai ngơ.
Ánh sáng và bóng tối trong mắt hắn nhanh chóng luân phiên thay đổi, như mây đen khi tụ khi tán, lúc thì rõ ràng trong sáng, lúc thì sâu không thấy đáy.
Lăng Diệu Diệu sợ hãi nhìn vào mắt hắn. Chẳng lẽ số mệnh của hắn nhất định phải hắc hóa một lần, kéo dài thời gian như vậy vẫn không thể tránh khỏi. Hơn nữa, không phải vì Mộ Dao, mà là...
Hắn lại chậm rãi cười, như hoa nghênh xuân nở rộ, ban đầu ngữ khí vô cùng mềm mại: "Nàng có thể không thích ta, chúng ta bắt đầu từ đầu cũng được. Có điều... muốn gả cho Liễu Phất Y..." Đôi mắt bỗng nhiên tối sầm xuống, lệ khí trong mắt làm người hãi hùng khiếp vía: "Nằm mơ."
...... mà là vì nàng.
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười không hề có độ ấm, ngón tay đã đặt lên dây cột tóc xinh đẹp, hơi kéo một chút.
Đã muộn.
Thiếu nữ đang giãy giụa hài bỗng dừng lại, không tự chủ được nhìn vào đôi mắt trở nên vô cùng mỹ lệ của hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, dừng một chút, mang theo vài phần dỗ dành, gằn từng chữ: "Nàng thích ta."
Nàng chậm chạp mở miệng "Ta..."
Lại dừng không nói.
Trong mắt hắn hiện lên một chút giận dữ, cố chấp lặp lại một lần: "Nàng thích ta."
"Ta...... thích...... thích ngươi." Cuối cùng nàng cũng khó khăn thốt ra mấy chữ.
Gần như cùng lúc, vì làm trái tâm chí người khác mà sinh ra phản phệ lập tức gặm nhấm trái tim hắn, hắn trợn mắt, che lại ngực, phun ra một ngụm máu.
Hắn không chút để ý lấy tay áo lau đi, trên đôi môi tái nhợt còn dính vài vệt đỏ tươi kiều diễm. Hắn nhất ý cô hành nói tiếp: "Nàng đồng ý gả cho ta."
"Ta...... đồng ý...... gả...... cho ngươi."
Sắc mặt hắn lại lần nữa tái nhợt, gân xanh nổi lên, nhịn một lát, khóe miệng vẫn tràn ra một tia đỏ đậm.
"Được rồi, cứ nói... nói định như vậy rồi." Hắn chậm rãi đ è xuống mùi tanh trong cổ họng, khẽ mỉm cười dán mặt lên đầu gối nàng, nắm lấy góc váy mềm mại kéo lê trên mặt đất của nàng, cầm trong tay đùa nghịch.
Thật lâu sau, lông mi khẽ run, như đang nói một mình: "Đừng cự tuyệt ta, ta... không nhận nổi nàng cự tuyệt."
Mượn sức mạnh của dây cột tóc mê hoặc, trừu hồn đoạt phách, chỉ có thể kéo dài bảy ngày. Bảy ngày cũng đủ để hắn làm xong mọi việc.
Hắn chính là một kẻ tham lam và thấp kém như vậy... như một con nghiện, có được ngày nào thì sa đoạ ngày đó, rồi sau... rồi sau này...
Hắn sợ hãi suy xét chuyện sau này.
Lăng Diệu Diệu ánh mắt không có tiêu cự, chạm vào người trên đầu gối, ngón tay vòng quanh tóc hắn xoắn chơi, tò mò hỏi như một đứa trẻ: "...... Tử Kỳ, ngươi đang làm gì vậy?"
Hắn nắm lấy tay nàng, nhắm mắt lại dịu dàng hôn lên đó, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đời này kiếp này, dù thế nào nàng cũng phải ở bên ta."
----------
Lăng Diệu Diệu cúi đầu chậm chạp buộc lại đai váy, ngồi trước bàn trang điểm, soi gương tết tóc, búi tóc lỏng lẻo rũ xuống, nàng ngó trái ngó phải, không hài lòng dẩu miệng: "Búi lệch."
Nàng dùng đầu ngón tay phác hoạ khuôn mặt thiếu niên phản chiếu trong gương, sau đó chỉ vào gương: "Ngươi, ngươi giúp ta."
Mộ Thanh yên lặng đến gần nàng. Lăng Diệu Diệu kinh ngạc quay đầu lại, tựa hồ không hiểu người trong gương làm sao có thể xuất hiện trong hiện thực.
Mộ Thanh nắm lấy búi tóc mềm mại của nàng, tháo ra, sau đó dùng lược dính một ít nước chải đầu, có chút bỡ ngỡ chải vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của nàng.
Thiếu nữ trong gương nữ hài không quậy không nháo, mà chỉ mở to đôi mắt như nai con tò mò nhìn, ngoan ngoãn như búp bê.
"Ta không cần cái này." Nàng bỗng nhiên tránh ra.
"Cái gì?" Hắn hơi dừng lại động tác, mắt đen nhìn vào trong gương.
"Không cần mùi hương này." Nàng nhéo mũi.
Hắn chợt hiểu ra, nàng nói chính là nước chải đầu trên lược, mùi hương sơn chi nồng đậm.
Hắn rũ mắt nhìn lược, có chút hoang mang: "Trước giờ nàng vẫn luôn dùng nó chải đầu."
"Tử Kỳ không thích." Nàng căm giận nói: "Ta cũng không thích."
Hắn chợt cứng đờ, đặt lược xuống, cầm vài sợi tóc của nàng khẽ ngửi, ánh mắt mê mang: "Ta không có không thích... trước đây đều là lừa nàng."
"Thật sao?"
"Thật."
"Ừ, vậy ta cũng thích." Người trong gương sắc mặt chợt sáng lên, cười cong đôi mắt: "Ta cũng thích."
Khóe môi thiếu niên hơi cong, bỗng đặt một nụ hôn lên tóc nàng, sau đó hắn ngồi xổm xuống, một đầu gối chấm đất, hôn sườn mặt nàng.
Lăng Diệu Diệu nghiêng đầu, đầu ngón tay gõ gõ gương: "Búi tóc."
Hắn lưu luyến buông nàng ra: "Được, búi tóc."
Khói lượn lờ bay lên từ lư hương, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít bên ngoài.
Hắn chải tóc hết mười lăm phút mà vẫn còn chê ít, lúc thắt dây nơ tay đã hơi phát run, cũng may hắn thắt dây cột tóc của mình khá thành thạo, cuối cùng một chiếc nơ con bướm xinh đẹp và sắc nét xuất hiện.
Lăng Diệu Diệu soi gương xem xét búi tóc, mặt đầy vẻ bắt bẻ: "Búi còn lệch hơn ta."
"......" Hắn nắm lấy búi tóc nàng, nhìn gương trưng cầu ý kiến: "Làm lại lần nữa nhé?"
"Bỏ đi." Nàng nâng cằm lên lắc đầu.
"Vậy thì bỏ đi." Đôi mắt hắn đen nhánh trơn bóng, một lúc sau mới nhấp môi, hứa hẹn nói: "Sau này sẽ ngày càng tốt hơn."
Lăng Diệu Diệu hơi nheo mắt, bắt đầu ngáp liên tục.
Đây là tác dụng phụ của tình cổ, cả ngày tinh thần không tốt. Thiếu niên đưa tay ra sau lưng nàng, không màng nàng giãy giụa, chặn ngang bế nàng lên, đặt lên giường.
"Ta không muốn ngủ." Nàng cố giữ tỉnh táo, chơi đùa mấy viên ngọc màu đen gắn trên quần áo hắn.
Tay hắn phủ lên mu bàn tay nàng, cầm tay nàng: "Nghỉ ngơi một chút, lát nữa ăn cơm mới có tinh thần."
"À." Nàng ngoan ngoãn rút tay lại, đặt ở trên bụng, lông mi khẽ run.
Sắc mặt Mộ Thanh hơi tái nhợt, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: "Lát nữa phải nói cái gì, đã nhớ chưa?"
"Ừ." Nàng gật đầu.
"Có muốn luyện tập một lần không?"
Nàng dừng một chút, quay đầu: "Không."
Thiếu niên lại mạnh mẽ bẻ mặt nàng lại, quả quyết nói: "Luyện tập một lần."
"......" Nàng chớp mắt chọc chọc ngực hắn: "Ngươi sẽ khó chịu."
"......" Trong mắt hắn bỗng tràn ra sự dịu dàng: "Sẽ không khó chịu nữa."
Nàng cắn chặt răng lắc đầu, hắn không ép nữa, rũ mắt, duỗi tay sửa lại sợi tóc trên trán nàng, khẽ cười nói: "Muốn nàng nói một câu thích, quả thực còn khó hơn lên trời."
Trong màn, Lăng Diệu Diệu đã ngủ. Hắn ra tới ngồi trước bàn, lấy bút từ trên giá xuống, thảo thiếp, hôn thư, sính lễ một mạch viết xong, vừa nhanh vừa dứt khoát.
"Cốc cốc cốc." Hắn đặt bút xuống đi mở cửa. Tiểu nhị mồ hôi đầm đìa xách theo một con chim lớn mỏ vàng cánh màu đen đi lên lầu, chim vẫn còn đang vỗ cánh phành phạch. Thấy hắn mở cửa, tiểu nhị lộ vẻ vui mừng: "Công tử, đây là chim nhạn mà ngài muốn. Ngài xem, tinh thần rất tốt đó."
Thiếu niên xách cánh lên nhìn nó một lúc lâu mới gật đầu, đưa cho hắn một thỏi vàng, tiểu nhị nói cảm ơn sau đó cất vào trong ngực.
"Nhạn và thư, khi nào ngài cần đưa? Người đưa thư nói rằng ra roi thúc ngựa ít nhất cũng mất ba ngày, trên đường còn phải ngồi tàu."
Giọng hắn rất thấp: "Đủ rồi. Dọc đường chăm sóc tốt cho nó."
"Tốt..."
"Tử Kỳ." Sau lưng vang lên một tiếng gọi.
Hắn bỗng quay đầu lại, Lăng Diệu Diệu chân trần xách theo làn váy màu ngọc bích chạy đến bên cạnh hắn, chỉ vào con chim đang vỗ cánh giòn giã nói: "Ta muốn con ngỗng trời này."
"Ồ, Lăng cô nương." Tiểu nhị cười nghiêng ngả: "Đây... đây là chim nhạn."
Trên mặt nàng đầy vẻ bối rối ngây thơ, nghiêng đầu lặp lại nói: "Ta muốn con ngỗng trời này."
"......" Tiểu nhị sững sờ trong giây lát, cứ cảm thấy vị cô nương này có vẻ quái quái, không thông minh hoạt bát như mấy ngày trước. Hắn còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên trước mặt đã trực tiếp mạnh mẽ chặn ngang bế nàng lên, ôm trở về giường, dùng màn che lại. Nàng vẫn còn chỉ vào chim nhạn giãy giụa: "Ta muốn..."
Mộ Thanh vội vàng quay lại, đưa cho hắn thêm một thỏi vàng, thấp giọng nói: "Để lại con này, lại đi tìm một con khác."
Hắn lại tò mò nhìn vào phía trong, bắt gặp ánh mắt âm u cảnh cáo của thiếu niên, cảm giác như bị ai bóp chặt cổ, vội vàng thu hồi ánh mắt: "Được..."
Lăng Diệu Diệu ngồi xổm trên đất, dùng đầu ngón tay cẩn thận chọc cái mỏ màu vàng của con chim.
"Ca..." Nó không chịu nổi phiền nhiễu, mệt mỏi kêu lên một tiếng, âm thanh cũng khàn khàn.
Thiếu nữ cười, hai mắt cong cong, như một con vật nhỏ. Trước mặt nàng đặt hai chiếc đ ĩa nhỏ, một cái đựng một chút nước trong, một cái khác đựng cỏ mềm. Nàng cầm lên một cọng cỏ, thử đặt bên miệng chim, một lúc sau, mất mát nói: "Tử Kỳ, nó không ăn cơm."
Mộ Thanh chăm chú nhìn mặt nàng, chỉ nói: "Từ từ thì tốt rồi."
"Có phải nó rất không thích bị bắt tới?" Nàng lo lắng ngẩng đầu: "Chúng ta thả nó đi thôi..."
Đầu ngón tay Mộ Thanh đặt lên má nàng, vuốt v e từng chút: "Thả đi đâu?"
"Từ đâu đến thì về chỗ đó..."
"Thả?" Hắn cười nhạt: "Diệu Diệu, đây là thảo thiếp mà ta sẽ gửi cùng sính lễ."
Nàng dừng một chút, quả nhiên bị di chuyển lực chú ý: "Thảo thiếp là cái gì?"
Hắn nhìn nàng thật sâu, muốn nói lại thôi: "Thư gửi cho cha nàng."
"Cha..." Nàng dường như nhớ tới cái gì, ngồi xuống trước bàn, bỗng nhiên che đầu: "Cha..."
"...... Làm sao vậy?" Hắn căng thẳng bắt lấy cổ tay nàng, trong mắt nàng hình như một tia sáng lóe lên, cả người hắn như bị đóng băng.
Thế giới yên tĩnh ba giây.
Bốn mắt nhìn nhau, tay nàng chậm rãi buông ra khỏi đầu.
"Ta cũng muốn viết thư cho cha." Nàng mím môi, lấy bút từ trên giá, dùng luôn mực hắn vừa mài và giấy đã trải sẵn, bắt đầu xiêu vẹo viết thư.
Mộ Thanh cúi đầu nhìn, nàng viết rất nhanh, lặp đi lặp lại chỉ có hai câu:
"Cha: Ta thích Tử Kỳ, ta đồng ý gả cho Tử Kỳ"
"Ta thích Tử Kỳ, ta đồng ý gả cho Tử Kỳ"
"Ta thích Tử Kỳ, ta đồng ý gả cho..."
Trong lòng hắn chợt nhói đau, nắm lấy cổ tay nàng: "Đừng viết nữa..."
"Ngươi đừng cản ta viết thư cho cha..." Nàng vẫn giãy giụa, nét cuối cùng xiên qua những ô vuông màu đỏ, như cắt ngang toàn bộ tờ giấy.
Hắn rốt cuộc đoạt được bút trên tay nàng, trên quần áo hai người toàn là vết mực. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay đen sì của mình, ngẩn ra vài giây, sau đó ghét bỏ lau lên quần áo hắn.
"......" Mộ Thanh cúi đầu nhìn tay nàng.
Nàng lau tay xong lại bắt đầu không an phận, bỗng nhiên ôm cổ hắn dụi vào người hắn, có vẻ rất bực bội, môi liên tục chạm vào mặt hắn. Mộ Thanh kéo nàng ra, ngón tay đặt lên môi nàng, trái lương tâm nói: "Diệu Diệu, chờ một chút..."
Hắn dùng ngón cái vuốt v e qua lại trên đôi môi ửng hồng của nàng, như thể làm vậy là có thể trông mơ giải khát*: "Chờ một chút đi."
*ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi mình.
Chỉ là... phải chờ tới khi nào... chờ tới bảy ngày sau sao?
Hắn sẽ còn có cơ hội sao?
Lăng Diệu Diệu náo loạn mệt mỏi, lúc này mới vùi đầu vào ngực hắn, oán hận nói: "Ngươi xin lỗi ta."
Ngữ khí và cảm xúc của câu nói này đều cực kỳ giống nàng lúc bình thường, nghe vậy cả người hắn cứng đờ, sau đó sự hưng phấn và sợ hãi đồng thời dâng lên, thậm chí còn không dám cúi đầu nhìn mặt nàng, lông mi run rẩy nói: "Xin lỗi?"
"Nói ngươi sai rồi, không nên dùng loại thủ đoạn này với ta."
"......" Hắn lập tức cúi đầu: "Diệu Diệu?"
Người trong ngực vẫn hai mắt mơ hồ, nghịch ngón tay của mình.
Chưa tới bảy ngày, quả nhiên tất cả đều là ảo giác của hắn, trong lòng không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay là mất mát sâu sắc.
Hắn ôm người lên đầu gối, lại rút một tờ giấy khác, vòng lấy nàng bắt đầu viết.
Nàng nghiêng đầu, từ góc độ của hắn lướt qua đỉnh đầu nàng, có thể nhìn thấy chóp mũi trắng nõn và hàng mi chớp động của nàng: "Sao ngươi lại thay ta viết thư cho cha?"
Hắn nhếch khóe miệng, vừa viết vừa nói: "Lý ta nên viết."
Mộ nhị công tử cầu thú Lăng Ngu, con gái duy nhất của quận thủ quận Thái Thương, Lăng Lộc Sơn.
Thanh niên tài tuấn, gia thế tương đương, sử dụng từ ngữ đều khiêm tốn thoả đáng. Nét chữ của hắn ngay ngắn xinh đẹp, cũng như bản thân hắn có sức mê hoặc cực lớn, khiến người nhầm tưởng rằng đây là một chàng trai quang minh lỗi lạc, đáng được giao phó.
Xuyên qua trang giấy mỏng, cơ hồ có thể thấy được nụ cười hài lòng của nhạc phụ.
Viết tới lạc khoản, hắn để trống hai dòng, đưa bút cho nàng, ngón tay chỉ lên giấy: "Viết ở chỗ này."
"......" Nàng nhìn chằm chằm hai dòng trống đó, bất động.
Môi hắn kề sát vành tai nàng, mang theo kiên nhẫn dỗ dành: "Viết hai câu vừa rồi nàng viết."
Đối với một vị phụ thân chỉ cưng chiều con gái, gia thế nhân phẩm gì đó đều là lời người khác nói, chỉ có thân nữ nhi gật đầu đồng ý, mới là con dấu chắc chắn ván đã đóng thuyền.
Lăng Diệu Diệu siết chặt bút, không viết: "Ngươi xin lỗi ta."
Thiếu niên khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn tóc nàng: "Ta sai rồi."
Lăng Diệu Diệu dừng một chút, loạt xoạt viết một hàng chữ, buông bút, bắt đầu mải mê nghịch ngón tay mình.
Mộ Thanh cúi đầu nhìn, trên giấy chỉ viết năm chữ: "Ta chán ghét Tử Kỳ."
"......" Hắn không nói gì, lấy ra một tờ giấy khác, càng thêm nắn nót chép lại một bản, phía trước lạc khoản để trống hai dòng, sau đó nhét bút vào tay nàng: "Viết cho tử tế."
Lăng Diệu Diệu nhấp môi: "Xin lỗi cho tử tế."
Hắn không biết vì sao nàng có chấp niệm sâu như thế đối với việc xin lỗi, không chút để ý dỗ dành nói: "Ta sai rồi."
Nàng nghiến răng, viết còn qua loa có lệ hơn lúc nãy.
"Ta hận Tử Kỳ."
"......" Hắn lại rút một tờ giấy.
Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ kiên nhẫn như vậy, như thể chỉ cần nàng không nói dừng thì trò chơi này sẽ tiếp tục vô hạn tuần hoàn, mà hắn lại không một câu oán hận.
Đưa bút cho nàng, nàng đã có chút mệt mỏi, ngáp một cái: "Xin lỗi trước."
Hàng mi thật dài của hắn rũ xuống dưới, vén lên tóc nàng, hôn lên vành tai nàng, trong giọng nói mang theo một chút ấm ức cố chấp: "...... Nhưng ta thật sự thích nàng."
"Bịch..."
Nàng quăng bút, mực bắn tung tóe, dường như cảm thấy quăng đi còn chưa đủ, nàng lại nhặt lên cầm trên tay, phồng má như con sóc bẻ quả hạch, bẻ vài cái, vẫn không gãy.
Mộ Thanh cầm lấy cây bút, răng rắc bẻ, bút đã gãy thành vài đoạn nằm trước mặt nàng, đôi mắt ướt át nhìn nàng: "Nguôi giận chưa?"
Ánh mắt Lăng Diệu Diệu lườm hắn, quả thực như thể muốn bẻ gãy hắn như bẻ bút.
Hắn lại nhặt mấy cây bút lông sói từ trên giá xuống, bày thành hàng, hoàn toàn không thèm để ý: "Nếu không đủ, ta lại giúp nàng bẻ mấy cây..."
Chưa kịp nghe xong, Lăng Diệu Diệu đã đột nhiên bổ nhào vào lòng hắn, cắn một ngụm lên vai hắn. Hắn ôm chặt người vào trong ngực, nàng vừa đá vừa đánh vừa cào, răng dùng sức cắn, cắn đến nỗi quần áo hắn dính tơ máu.
Trên vai đột nhiên truyền tới đau đớn, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng kỳ lạ...
Lúc này nàng mới giống nàng, một Lăng Diệu Diệu ngoài mềm trong cứng biết giận, hàm răng sắc nhọn, nắm được cơ hội là lập tức phản đòn... Giờ khắc này, trái tim hắn cũng chợt trở nên sống động, ngay sau đó là nỗi chua xót và hoang mang sâu sắc.
Ánh mặt trời rơi trên mái tóc màu hạt dẻ của nàng, mái tóc như được dát lên những đường viền vàng ấm áp, nàng duỗi tay đánh rơi chiếc chong chóng tre của hắn: "Mượn gió mà bay, mặc cho số phận mới giống chuồn chuồn, gió lớn hay nhỏ đều sẽ ảnh hưởng. Ngươi dùng bùa chú khống chế nó, biến nó thành một con rối, thì nó khác gì những con rối khác?"
Thì ra càng chìm đắm lại càng trống rỗng, người hắn nhung nhớ vẫn luôn là nàng.
Chuồn chuồn và con rối, tóm lại là bất đồng.
Hắn bình tĩnh ôm nàng, mắt đen khẽ chớp, gần như không thể nghe thấy, nói: "Là ta sai rồi."
Người trong ngực bỗng dừng lại, không tránh: "Ngươi, lát nữa đi thả ngỗng trời."
"...... Ừ."
Nàng dừng một chút, rầu rĩ nói: "Lại viết một tờ."
"......" Hắn cúi đầu, đôi mắt hạnh của Lăng Diệu Diệu cũng đang nhìn hắn, chớp chớp.
Hắn trải giấy ra, chép ba lần, từng câu từng chữ đã nhớ kỹ trong lòng.
Trước lạc khoản để trống hai dòng, Lăng Diệu Diệu đoạt lấy bút trong tay hắn, ghé vào bàn đóng dấu đỏ.
"Cha, ta thích Tử Kỳ, ta đồng ý gả cho Tử Kỳ."
- ---------
Editor có lời muốn nói:
Hú hú, bắt đầu nghỉ lễ, chúc các nàng nghỉ lễ vui vẻ và đừng quên ủng hộ ta nhé ^^
Chương này hai đứa thật là đáng eo phải không?
Lăng Diệu Diệu bị tiếng đập lạch cạch phía sau đánh thức.
Đêm khuya lạnh lẽo, lưng nàng lạnh đến phát run, chóp mũi là mùi mực gay mũi, lúc này mới giật mình phát hiện nàng đã ngủ thiếp đi trên bàn, chóp mũi đè lên trang sách đang mở.
Bóng đêm sâu lắng, ngọn nến trên bàn đã cháy gần hết, chỉ có một chút ánh trăng vắng vẻ xuyên qua ô cửa chiếu vào, tạo thành bốn đốm sáng hình thoi.
"Cạch, cạch, cạch, cạch..." Tiếng động lạ phía sau vẫn còn vang lên, nếu không phải chuột trong phòng... thì chính là có trộm.
Nàng khẽ lắc cái đầu còn ngái ngủ, vội vàng thắp một ngọn nến, cầm giá nến chiếu lên giường, sau đó lập tức kinh hãi tới hồn phi phách tán. Bên ngoài màn bị bao vây bởi một luồng hắc khí như đám mây, hắc khí quanh quẩn không đi, như gió lay động chiếc chổi quét giường bằng gỗ treo ở góc giường, gây ra tiếng ồn không dứt.
Người trong màn lụa ngủ cực kỳ không yên ổn, như là đang bị bóng đè.
Trước kia từng nghe nói người sau khi thất tình không khóc không nháo dễ kìm nén tới nội thương. Chẳng lẽ Hắc liên hoa... kìm nén đến mức phát điên sao?
Nàng vội vàng chạy tới, đứng bên ngoài mây đen cách màn gọi: "Tử Kỳ, Tử Kỳ?"
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, lông mi rung động, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Nàng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức lao đầu vào trong đám khí đen, xốc màn lên, cả người chui vào, lắc lắc cánh tay hắn, hoảng sợ phát hiện quần áo trên người hắn đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
"Mộ Thanh, tỉnh lại đi." Nàng có chút luống cuống, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Ngươi làm sao vậy?"
Hắc hóa không phải là kiêu ngạo ngầu lòi sao, sao lại chật vật như vậy...
"Đinh. Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật Mộ Thanh tạm thời đang trong thời kỳ linh lực rò rỉ sau khi gặp phải thất bại lớn, chưa tiến vào quá trình hắc hóa. Người làm nhiệm vụ chỉ cần tạo ra k1ch thích vật lý nhất định cho nhân vật, ví dụ như..."
Linh lực rò rỉ... K1ch thích vật lý...
Trong lòng nàng loạn hết cả lên, còn chưa nghe xong đã dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, ngồi trên người hắn, dùng hai tay cúi đầu tát mấy cái vào gương mặt tái nhợt của hắn, giòn giã mắng: "Không phải chỉ là tỏ tình thất bại sao? Có gì ghê gớm đâu, trên thế giới này ngoại trừ tỷ tỷ ngươi thì không có người khác sao? Đừng yếu đuối như vậy. Mau tỉnh lại."
Hệ thống: "...... Ví dụ như cho nhân vật một nụ hôn thích hợp..."
"......" Lăng Diệu Diệu bỗng rụt tay lại, vô cùng xấu hổ, mắng: "Sao ngươi nói chậm thế. Làm hại ta..."
Hắc liên hoa đã thảm như vậy, đang hôn mê còn bị nàng tát vài cái...
Nàng vô cùng áy náy cúi đầu, đưa tay sờ lên gương mặt bạch ngọc của hắn, cũng may da mặt hắn nhìn thì mỏng nhưng bị nàng đánh vài cái cũng không để lại dấu vết gì, đang nghĩ ngợi, ngón tay bỗng nhiên bị người nắm lấy.
Lòng bàn tay hắn nóng bỏng như lửa, nói mê: "Diệu Diệu..."
"Ừ..." Hai mắt nàng sáng lên: "Là ta, là ta, mau tỉnh lại..."
Một tiếng kinh hô chợt cắt đứt trong cổ họng.
Không kịp phòng ngừa trời đất đột nhiên quay cuồng, nàng bị hắn xoay người một cái đè ở dưới thân, kinh hoàng thất thố đang muốn đứng dậy, hai chân lại bị hắn dùng đầu gối giữ chặt không thể động đậy, xương cẳng chân đau nhức.
Cổ tay bị nắm chặt, đè vào bên gối, thiếu chút nữa nàng không nói nên lời: "Ngươi điên rồi..."
Môi hắn đột nhiên hạ xuống, nàng nghiêng đầu về một bên, hắn hôn không trúng, lập tức thô bạo nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, ấn lên đ ỉnh đầu, rút ra một tay nắm cằm nàng.
"Ngươi... Ngươi..."
Thiếu niên hai mắt nhắm chặt, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy hàng mi cong cong của hắn.
Lăng Diệu Diệu tức giận đến không nói nên lời. Người này nhắm hai mắt, ý thức mơ hồ, mà vẫn có thể khống chế vô cùng chuẩn xác như thế, khiến nàng không phản kháng được...
Môi hắn lại hạ xuống lần nữa, hơi lệch một chút, chỉ in dấu trên khóe môi nàng.
Lăng Diệu Diệu không nhúc nhích, tim đập kịch liệt. Toàn thân hắn lạnh như băng, tản ra mùi hương hoa mai lành lạnh, chỉ có môi và lòng bàn tay là nóng bỏng.
Hắn khí thế rất mạnh, vừa đè nàng, vừa nhéo cằm nàng, làm nàng sợ tới mức co rúm lại, chỉ cảm thấy tai họa khó tránh.
Ai ngờ, nụ hôn rơi xuống lại mềm mại ngoài dự kiến, chỉ chạm nhẹ từng chút như chuồn chuồn lướt nước, dường như không phải là cướp đoạt mà càng giống... lấy lòng.
Cho dù đã chiếm ưu thế áp đảo, trong xương cốt vẫn hèn mọn như cũ.
Lúc này nàng mới từ trong hoảng loạn bình tĩnh trở lại, trên mặt nóng bừng. Hơi thở của hai người quyện vào nhau, trong bóng tối nghe thấy hắn bỗng nhiên mở miệng, vẫn là nói mơ: "Nàng sẽ luôn ở bên ta chứ?"
"......"
Nàng chỉ sững sờ trong giây lát, nụ hôn của hắn đã trở nên dữ dằn, thậm chí còn khẽ cắn lên đôi môi ửng hồng của nàng.
"...... Ừ." Nàng bỗng trả lời trong cơn kinh hoàng.
"Vĩnh viễn không rời đi chứ?" Hắn hỏi tiếp, giọng nói khàn khàn.
Nàng chớp chớp mắt: "Khi còn ở thế giới này... vĩnh viễn không rời đi."
Tựa hồ cuối cùng đã nhận được lời hứa, lúc này hắn mới mất đi ý thức, ngã sang một bên.
Mây đen bên ngoài màn chợt tan đi, lộ ra ánh trăng tươi đẹp.
Từ nay về sau... trên trời dưới đất, chỉ có một người.
Là bờ đối diện.
Cũng là cảng về.
- ---------
Lăng Diệu Diệu bị tiếng chim ríu rít đánh thức, ánh mặt trời dừng trên mí mắt nàng, đỏ rực nóng bỏng.
Nàng không mở được mắt, ở trên giường lười biếng trở mình...
Sau đó đột nhiên tỉnh táo, ngồi bật dậy, nắm lấy chăn trên người.
Chăn yên ổn đắp trên người nàng, màn đã buông xuống, bên cạnh không có người.
Nàng hoảng sợ, vén màn ngồi dậy, chân trần giẫm lên giày, thò cổ nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng cũng không có người...
Sáng sớm đã không thấy bóng dáng, chắc không phải chạy ra ngoài trả thù xã hội chứ... Nàng xoa mặt, ép chính mình bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng mặc thêm áo khoác.
Vừa mới xỏ một bên tay áo, cửa đã "kẹt" một tiếng đẩy ra, nàng kinh ngạc nhìn Mộ Thanh ăn mặc chỉnh tề từ ngoài cửa bước vào, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh bàn.
Thoạt nhìn, hắn đã khôi phục như cũ, động tác không hề vướng mắc, sắc mặt rất bình thường, dường như mọi chuyện đêm qua đều là nàng nằm mơ.
"Ngươi... ngươi đi đâu vậy?" Nàng thật cẩn thận từ trên giường bò xuống, kéo ghế ra ngồi đối diện hắn.
"Ta đi tìm A tỷ uống trà sáng." Hắn bất ngờ nở một nụ cười, mang theo vẻ tươi đẹp lừa tình của người thiếu niên, giống dáng vẻ khi mới gặp.
A tỷ... Mộ Dao? Chẳng lẽ, không phải là đã... đoạn tuyệt sao...
"À..." Nàng không rõ bản thân là ngạc nhiên hay thất vọng, ngồi ở cạnh bàn, trong lòng bỗng chua xót lạ thường: "Sao đột nhiên hôm nay ngươi lại đi tìm Mộ tỷ tỷ uống trà?"
"Ta có một số việc cần thương lượng với nàng." Hắn yên lặng rót trà, sau đó đẩy chén trà đến trước mặt nàng.
Lăng Diệu Diệu có chút lơ đãng nhấp một ngụm, không nhịn được hỏi: "Chuyện gì vậy..."
"Hôn sự của ta và nàng."
"Phụt..." Nàng phun ra một ngụm trà, sau đó bắt đầu ho khan, nước mắt chảy ngược. Mộ Thanh đi tới, ôm Lăng Diệu Diệu đang ho tới ngã trái ngã phải vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Lăng Diệu Diệu giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn, đôi mắt nai con không chớp mắt nhìn hắn: "Có ý gì?"
Hình như nguyên chủ có gả cho Mộ Thanh, nhưng tuyệt đối không phải gả thế này, tựa hồ là Mộ Thanh dùng thủ đoạn nào đó khống chế nàng...
Manh mối còn chưa sắp xếp rõ ràng, hắn đã bất ngờ tới cầu hôn?
Cặp mắt long lanh của Mộ Thanh phản chiếu bóng nàng, sâu không thấy đáy, nhìn vào như muốn chết đuối: "Gả cho ta, không được sao?"
"Ta..." Nàng chỉ cảm thấy khiếp sợ: "Ngươi... không khỏi quá đột ngột."
"......" Ý cười trên mặt thiếu niên hơi thu lại, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, hơi ghé vào đầu gối nàng, ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt thu thuỷ* thấp thoáng dưới hàng mi rõ ràng từng sợi, đen bóng kinh người: "Ta... không muốn đợi thêm chút nào nữa."
*nước mùa thu.
Lăng Diệu Diệu thu đầu gối lại, cách xa hắn một chút, hơi cảm thấy không tin được: "Nhưng hôm qua ngươi mới tỏ tình với Mộ tỷ tỷ..."
"Ta không tỏ tình." Sắc mặt hắn đột nhiên lạnh xuống, bất ngờ đứng lên, cúi đầu nhìn nàng: "A tỷ, cũng chỉ là A tỷ mà thôi."
Lăng Diệu Diệu mẫn cảm phát hiện khi hắn nói ra hai chữ "A tỷ" sự nhiệt tình và thân mật tràn ngập trước đây đã hoàn toàn biến mất. Hai chữ này thốt ra từ miệng hắn vô cùng hờ hững, không mang một chút cảm tình.
Thiếu niên dùng tay nhẹ nhàng vén một sợi tóc nhếch lên của thiếu nữ ra sau tai, ngón tay vô tình cọ qua vành tai nàng, khiến nàng vô thức run rẩy, giọng hắn rất bình tĩnh: "Nếu nàng không thích, cắt đứt cũng không sao."
"......" Lăng Diệu Diệu ngơ ngẩn nhìn mặt hắn, chỉ cảm thấy khí chất xung quanh hắn đã lại thay đổi long trời lở đất, khiến nàng có chút không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tử Kỳ?" Nàng thử gọi.
"Ừ." Hắn rũ mắt nhìn nàng, cái rũ mắt quen thuộc này làm nàng buông lỏng hơn phân nửa.
...... Vẫn là hắn, chẳng qua, chẳng qua trở nên có chút cổ quái mà thôi.
"Ta cảm thấy..." Nàng do dự một chút, lông mi rung động: "Ta cảm thấy loại chuyện này vẫn là không vội được..."
"Trong lòng nàng còn có Liễu Phất Y sao?" Hắn chợt ngắt lời, ngón tay siết chặt, ánh mắt tối sầm.
"Ta..."
Nàng như bị mất tiếng, hai chữ "không có" làm thế nào cũng không thể thốt ra, trong đầu liên tiếp vang lên cảnh báo màu đỏ.
Nàng chán nản hiểu ra, trong nhiệm vụ một nhân thiết của nàng luôn là một người yêu thầm Liễu Phất Y.
Một khi nhiệm vụ một còn chưa kết thúc, thì nàng không thể làm chủ bản thân.
"Liên quan gì đến Liễu đại ca?" Nàng đành phải thay đổi cách nói, điên cuồng xoa huyệt thái dương bị tra tấn đau đớn, đau đến nỗi nước mắt ngập tràn trong hốc mắt.
Dáng vẻ này trong mắt Mộ Thanh lại là một loại khẩu thị tâm phi.*
*nói một đằng nghĩ một nẻo.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộ Thanh nhẹ nhàng đặt câu hỏi, hàn ý quanh người càng sâu, hai tròng mắt đen sì trơn bóng dán chặt vào nàng, một lúc sau trong giọng nói lộ ra sự cố chấp nghiêm túc: "Nàng đã đồng ý với ta, sẽ ở bên ta, vĩnh viễn không rời đi."
"Tử Kỳ, ngươi nghe ta nói..."
Thiếu niên nắm cằm nàng nâng lên, ánh mắt lưu luyến trên mặt nàng, mang theo vô hạn si mê và đau đớn, hồi lâu, mới khẽ mở môi mỏng: "Lăng Diệu Diệu, trái tim ta cho nàng, nàng có thể thử thích ta không?"
Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn: "Ta..."
Liên tiếp bị mất tiếng, đầu như muốn nổ tung, nàng cố nhịn cảnh báo của hệ thống, vội vàng nói: "Ta thật sự không ghét ngươi, Tử Kỳ..."
Nàng sốt ruột đẩy tay hắn ra, ôm lấy đầu, dùng sức gõ hai cái.
Loại chuyện như thích người khác ngoài Liễu Phất Y không thể từ miệng Lăng Ngu tự nói ra... Hiện tại đã tới ba phần tư tiến độ, chịu đựng thêm một phần tư nữa, nàng mới thực sự tự do.
Hắn nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, đáp án này quả nhiên không thể làm hắn vừa lòng.
Màu sắc thâm trầm trong mắt hắn ngày càng nồng đậm, như là bóng đêm lan tràn, hắn độ nhiên dùng chân giữ chặt hai đầu gối nàng, một tay đặt lên vai nàng, nhìn có vẻ thân mật, nhưng lại hơi dùng sức trực tiếp đè nàng trên ghế.
"Tử Kỳ..." Nàng mờ mịt ngẩng đầu, giãy giụa, có chút hoảng hốt: "Mộ Thanh, Mộ Thanh..."
Hắn mắt điếc tai ngơ.
Ánh sáng và bóng tối trong mắt hắn nhanh chóng luân phiên thay đổi, như mây đen khi tụ khi tán, lúc thì rõ ràng trong sáng, lúc thì sâu không thấy đáy.
Lăng Diệu Diệu sợ hãi nhìn vào mắt hắn. Chẳng lẽ số mệnh của hắn nhất định phải hắc hóa một lần, kéo dài thời gian như vậy vẫn không thể tránh khỏi. Hơn nữa, không phải vì Mộ Dao, mà là...
Hắn lại chậm rãi cười, như hoa nghênh xuân nở rộ, ban đầu ngữ khí vô cùng mềm mại: "Nàng có thể không thích ta, chúng ta bắt đầu từ đầu cũng được. Có điều... muốn gả cho Liễu Phất Y..." Đôi mắt bỗng nhiên tối sầm xuống, lệ khí trong mắt làm người hãi hùng khiếp vía: "Nằm mơ."
...... mà là vì nàng.
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười không hề có độ ấm, ngón tay đã đặt lên dây cột tóc xinh đẹp, hơi kéo một chút.
Đã muộn.
Thiếu nữ đang giãy giụa hài bỗng dừng lại, không tự chủ được nhìn vào đôi mắt trở nên vô cùng mỹ lệ của hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, dừng một chút, mang theo vài phần dỗ dành, gằn từng chữ: "Nàng thích ta."
Nàng chậm chạp mở miệng "Ta..."
Lại dừng không nói.
Trong mắt hắn hiện lên một chút giận dữ, cố chấp lặp lại một lần: "Nàng thích ta."
"Ta...... thích...... thích ngươi." Cuối cùng nàng cũng khó khăn thốt ra mấy chữ.
Gần như cùng lúc, vì làm trái tâm chí người khác mà sinh ra phản phệ lập tức gặm nhấm trái tim hắn, hắn trợn mắt, che lại ngực, phun ra một ngụm máu.
Hắn không chút để ý lấy tay áo lau đi, trên đôi môi tái nhợt còn dính vài vệt đỏ tươi kiều diễm. Hắn nhất ý cô hành nói tiếp: "Nàng đồng ý gả cho ta."
"Ta...... đồng ý...... gả...... cho ngươi."
Sắc mặt hắn lại lần nữa tái nhợt, gân xanh nổi lên, nhịn một lát, khóe miệng vẫn tràn ra một tia đỏ đậm.
"Được rồi, cứ nói... nói định như vậy rồi." Hắn chậm rãi đ è xuống mùi tanh trong cổ họng, khẽ mỉm cười dán mặt lên đầu gối nàng, nắm lấy góc váy mềm mại kéo lê trên mặt đất của nàng, cầm trong tay đùa nghịch.
Thật lâu sau, lông mi khẽ run, như đang nói một mình: "Đừng cự tuyệt ta, ta... không nhận nổi nàng cự tuyệt."
Mượn sức mạnh của dây cột tóc mê hoặc, trừu hồn đoạt phách, chỉ có thể kéo dài bảy ngày. Bảy ngày cũng đủ để hắn làm xong mọi việc.
Hắn chính là một kẻ tham lam và thấp kém như vậy... như một con nghiện, có được ngày nào thì sa đoạ ngày đó, rồi sau... rồi sau này...
Hắn sợ hãi suy xét chuyện sau này.
Lăng Diệu Diệu ánh mắt không có tiêu cự, chạm vào người trên đầu gối, ngón tay vòng quanh tóc hắn xoắn chơi, tò mò hỏi như một đứa trẻ: "...... Tử Kỳ, ngươi đang làm gì vậy?"
Hắn nắm lấy tay nàng, nhắm mắt lại dịu dàng hôn lên đó, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đời này kiếp này, dù thế nào nàng cũng phải ở bên ta."
----------
Lăng Diệu Diệu cúi đầu chậm chạp buộc lại đai váy, ngồi trước bàn trang điểm, soi gương tết tóc, búi tóc lỏng lẻo rũ xuống, nàng ngó trái ngó phải, không hài lòng dẩu miệng: "Búi lệch."
Nàng dùng đầu ngón tay phác hoạ khuôn mặt thiếu niên phản chiếu trong gương, sau đó chỉ vào gương: "Ngươi, ngươi giúp ta."
Mộ Thanh yên lặng đến gần nàng. Lăng Diệu Diệu kinh ngạc quay đầu lại, tựa hồ không hiểu người trong gương làm sao có thể xuất hiện trong hiện thực.
Mộ Thanh nắm lấy búi tóc mềm mại của nàng, tháo ra, sau đó dùng lược dính một ít nước chải đầu, có chút bỡ ngỡ chải vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ của nàng.
Thiếu nữ trong gương nữ hài không quậy không nháo, mà chỉ mở to đôi mắt như nai con tò mò nhìn, ngoan ngoãn như búp bê.
"Ta không cần cái này." Nàng bỗng nhiên tránh ra.
"Cái gì?" Hắn hơi dừng lại động tác, mắt đen nhìn vào trong gương.
"Không cần mùi hương này." Nàng nhéo mũi.
Hắn chợt hiểu ra, nàng nói chính là nước chải đầu trên lược, mùi hương sơn chi nồng đậm.
Hắn rũ mắt nhìn lược, có chút hoang mang: "Trước giờ nàng vẫn luôn dùng nó chải đầu."
"Tử Kỳ không thích." Nàng căm giận nói: "Ta cũng không thích."
Hắn chợt cứng đờ, đặt lược xuống, cầm vài sợi tóc của nàng khẽ ngửi, ánh mắt mê mang: "Ta không có không thích... trước đây đều là lừa nàng."
"Thật sao?"
"Thật."
"Ừ, vậy ta cũng thích." Người trong gương sắc mặt chợt sáng lên, cười cong đôi mắt: "Ta cũng thích."
Khóe môi thiếu niên hơi cong, bỗng đặt một nụ hôn lên tóc nàng, sau đó hắn ngồi xổm xuống, một đầu gối chấm đất, hôn sườn mặt nàng.
Lăng Diệu Diệu nghiêng đầu, đầu ngón tay gõ gõ gương: "Búi tóc."
Hắn lưu luyến buông nàng ra: "Được, búi tóc."
Khói lượn lờ bay lên từ lư hương, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót ríu rít bên ngoài.
Hắn chải tóc hết mười lăm phút mà vẫn còn chê ít, lúc thắt dây nơ tay đã hơi phát run, cũng may hắn thắt dây cột tóc của mình khá thành thạo, cuối cùng một chiếc nơ con bướm xinh đẹp và sắc nét xuất hiện.
Lăng Diệu Diệu soi gương xem xét búi tóc, mặt đầy vẻ bắt bẻ: "Búi còn lệch hơn ta."
"......" Hắn nắm lấy búi tóc nàng, nhìn gương trưng cầu ý kiến: "Làm lại lần nữa nhé?"
"Bỏ đi." Nàng nâng cằm lên lắc đầu.
"Vậy thì bỏ đi." Đôi mắt hắn đen nhánh trơn bóng, một lúc sau mới nhấp môi, hứa hẹn nói: "Sau này sẽ ngày càng tốt hơn."
Lăng Diệu Diệu hơi nheo mắt, bắt đầu ngáp liên tục.
Đây là tác dụng phụ của tình cổ, cả ngày tinh thần không tốt. Thiếu niên đưa tay ra sau lưng nàng, không màng nàng giãy giụa, chặn ngang bế nàng lên, đặt lên giường.
"Ta không muốn ngủ." Nàng cố giữ tỉnh táo, chơi đùa mấy viên ngọc màu đen gắn trên quần áo hắn.
Tay hắn phủ lên mu bàn tay nàng, cầm tay nàng: "Nghỉ ngơi một chút, lát nữa ăn cơm mới có tinh thần."
"À." Nàng ngoan ngoãn rút tay lại, đặt ở trên bụng, lông mi khẽ run.
Sắc mặt Mộ Thanh hơi tái nhợt, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: "Lát nữa phải nói cái gì, đã nhớ chưa?"
"Ừ." Nàng gật đầu.
"Có muốn luyện tập một lần không?"
Nàng dừng một chút, quay đầu: "Không."
Thiếu niên lại mạnh mẽ bẻ mặt nàng lại, quả quyết nói: "Luyện tập một lần."
"......" Nàng chớp mắt chọc chọc ngực hắn: "Ngươi sẽ khó chịu."
"......" Trong mắt hắn bỗng tràn ra sự dịu dàng: "Sẽ không khó chịu nữa."
Nàng cắn chặt răng lắc đầu, hắn không ép nữa, rũ mắt, duỗi tay sửa lại sợi tóc trên trán nàng, khẽ cười nói: "Muốn nàng nói một câu thích, quả thực còn khó hơn lên trời."
Trong màn, Lăng Diệu Diệu đã ngủ. Hắn ra tới ngồi trước bàn, lấy bút từ trên giá xuống, thảo thiếp, hôn thư, sính lễ một mạch viết xong, vừa nhanh vừa dứt khoát.
"Cốc cốc cốc." Hắn đặt bút xuống đi mở cửa. Tiểu nhị mồ hôi đầm đìa xách theo một con chim lớn mỏ vàng cánh màu đen đi lên lầu, chim vẫn còn đang vỗ cánh phành phạch. Thấy hắn mở cửa, tiểu nhị lộ vẻ vui mừng: "Công tử, đây là chim nhạn mà ngài muốn. Ngài xem, tinh thần rất tốt đó."
Thiếu niên xách cánh lên nhìn nó một lúc lâu mới gật đầu, đưa cho hắn một thỏi vàng, tiểu nhị nói cảm ơn sau đó cất vào trong ngực.
"Nhạn và thư, khi nào ngài cần đưa? Người đưa thư nói rằng ra roi thúc ngựa ít nhất cũng mất ba ngày, trên đường còn phải ngồi tàu."
Giọng hắn rất thấp: "Đủ rồi. Dọc đường chăm sóc tốt cho nó."
"Tốt..."
"Tử Kỳ." Sau lưng vang lên một tiếng gọi.
Hắn bỗng quay đầu lại, Lăng Diệu Diệu chân trần xách theo làn váy màu ngọc bích chạy đến bên cạnh hắn, chỉ vào con chim đang vỗ cánh giòn giã nói: "Ta muốn con ngỗng trời này."
"Ồ, Lăng cô nương." Tiểu nhị cười nghiêng ngả: "Đây... đây là chim nhạn."
Trên mặt nàng đầy vẻ bối rối ngây thơ, nghiêng đầu lặp lại nói: "Ta muốn con ngỗng trời này."
"......" Tiểu nhị sững sờ trong giây lát, cứ cảm thấy vị cô nương này có vẻ quái quái, không thông minh hoạt bát như mấy ngày trước. Hắn còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên trước mặt đã trực tiếp mạnh mẽ chặn ngang bế nàng lên, ôm trở về giường, dùng màn che lại. Nàng vẫn còn chỉ vào chim nhạn giãy giụa: "Ta muốn..."
Mộ Thanh vội vàng quay lại, đưa cho hắn thêm một thỏi vàng, thấp giọng nói: "Để lại con này, lại đi tìm một con khác."
Hắn lại tò mò nhìn vào phía trong, bắt gặp ánh mắt âm u cảnh cáo của thiếu niên, cảm giác như bị ai bóp chặt cổ, vội vàng thu hồi ánh mắt: "Được..."
Lăng Diệu Diệu ngồi xổm trên đất, dùng đầu ngón tay cẩn thận chọc cái mỏ màu vàng của con chim.
"Ca..." Nó không chịu nổi phiền nhiễu, mệt mỏi kêu lên một tiếng, âm thanh cũng khàn khàn.
Thiếu nữ cười, hai mắt cong cong, như một con vật nhỏ. Trước mặt nàng đặt hai chiếc đ ĩa nhỏ, một cái đựng một chút nước trong, một cái khác đựng cỏ mềm. Nàng cầm lên một cọng cỏ, thử đặt bên miệng chim, một lúc sau, mất mát nói: "Tử Kỳ, nó không ăn cơm."
Mộ Thanh chăm chú nhìn mặt nàng, chỉ nói: "Từ từ thì tốt rồi."
"Có phải nó rất không thích bị bắt tới?" Nàng lo lắng ngẩng đầu: "Chúng ta thả nó đi thôi..."
Đầu ngón tay Mộ Thanh đặt lên má nàng, vuốt v e từng chút: "Thả đi đâu?"
"Từ đâu đến thì về chỗ đó..."
"Thả?" Hắn cười nhạt: "Diệu Diệu, đây là thảo thiếp mà ta sẽ gửi cùng sính lễ."
Nàng dừng một chút, quả nhiên bị di chuyển lực chú ý: "Thảo thiếp là cái gì?"
Hắn nhìn nàng thật sâu, muốn nói lại thôi: "Thư gửi cho cha nàng."
"Cha..." Nàng dường như nhớ tới cái gì, ngồi xuống trước bàn, bỗng nhiên che đầu: "Cha..."
"...... Làm sao vậy?" Hắn căng thẳng bắt lấy cổ tay nàng, trong mắt nàng hình như một tia sáng lóe lên, cả người hắn như bị đóng băng.
Thế giới yên tĩnh ba giây.
Bốn mắt nhìn nhau, tay nàng chậm rãi buông ra khỏi đầu.
"Ta cũng muốn viết thư cho cha." Nàng mím môi, lấy bút từ trên giá, dùng luôn mực hắn vừa mài và giấy đã trải sẵn, bắt đầu xiêu vẹo viết thư.
Mộ Thanh cúi đầu nhìn, nàng viết rất nhanh, lặp đi lặp lại chỉ có hai câu:
"Cha: Ta thích Tử Kỳ, ta đồng ý gả cho Tử Kỳ"
"Ta thích Tử Kỳ, ta đồng ý gả cho Tử Kỳ"
"Ta thích Tử Kỳ, ta đồng ý gả cho..."
Trong lòng hắn chợt nhói đau, nắm lấy cổ tay nàng: "Đừng viết nữa..."
"Ngươi đừng cản ta viết thư cho cha..." Nàng vẫn giãy giụa, nét cuối cùng xiên qua những ô vuông màu đỏ, như cắt ngang toàn bộ tờ giấy.
Hắn rốt cuộc đoạt được bút trên tay nàng, trên quần áo hai người toàn là vết mực. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay đen sì của mình, ngẩn ra vài giây, sau đó ghét bỏ lau lên quần áo hắn.
"......" Mộ Thanh cúi đầu nhìn tay nàng.
Nàng lau tay xong lại bắt đầu không an phận, bỗng nhiên ôm cổ hắn dụi vào người hắn, có vẻ rất bực bội, môi liên tục chạm vào mặt hắn. Mộ Thanh kéo nàng ra, ngón tay đặt lên môi nàng, trái lương tâm nói: "Diệu Diệu, chờ một chút..."
Hắn dùng ngón cái vuốt v e qua lại trên đôi môi ửng hồng của nàng, như thể làm vậy là có thể trông mơ giải khát*: "Chờ một chút đi."
*ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi mình.
Chỉ là... phải chờ tới khi nào... chờ tới bảy ngày sau sao?
Hắn sẽ còn có cơ hội sao?
Lăng Diệu Diệu náo loạn mệt mỏi, lúc này mới vùi đầu vào ngực hắn, oán hận nói: "Ngươi xin lỗi ta."
Ngữ khí và cảm xúc của câu nói này đều cực kỳ giống nàng lúc bình thường, nghe vậy cả người hắn cứng đờ, sau đó sự hưng phấn và sợ hãi đồng thời dâng lên, thậm chí còn không dám cúi đầu nhìn mặt nàng, lông mi run rẩy nói: "Xin lỗi?"
"Nói ngươi sai rồi, không nên dùng loại thủ đoạn này với ta."
"......" Hắn lập tức cúi đầu: "Diệu Diệu?"
Người trong ngực vẫn hai mắt mơ hồ, nghịch ngón tay của mình.
Chưa tới bảy ngày, quả nhiên tất cả đều là ảo giác của hắn, trong lòng không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay là mất mát sâu sắc.
Hắn ôm người lên đầu gối, lại rút một tờ giấy khác, vòng lấy nàng bắt đầu viết.
Nàng nghiêng đầu, từ góc độ của hắn lướt qua đỉnh đầu nàng, có thể nhìn thấy chóp mũi trắng nõn và hàng mi chớp động của nàng: "Sao ngươi lại thay ta viết thư cho cha?"
Hắn nhếch khóe miệng, vừa viết vừa nói: "Lý ta nên viết."
Mộ nhị công tử cầu thú Lăng Ngu, con gái duy nhất của quận thủ quận Thái Thương, Lăng Lộc Sơn.
Thanh niên tài tuấn, gia thế tương đương, sử dụng từ ngữ đều khiêm tốn thoả đáng. Nét chữ của hắn ngay ngắn xinh đẹp, cũng như bản thân hắn có sức mê hoặc cực lớn, khiến người nhầm tưởng rằng đây là một chàng trai quang minh lỗi lạc, đáng được giao phó.
Xuyên qua trang giấy mỏng, cơ hồ có thể thấy được nụ cười hài lòng của nhạc phụ.
Viết tới lạc khoản, hắn để trống hai dòng, đưa bút cho nàng, ngón tay chỉ lên giấy: "Viết ở chỗ này."
"......" Nàng nhìn chằm chằm hai dòng trống đó, bất động.
Môi hắn kề sát vành tai nàng, mang theo kiên nhẫn dỗ dành: "Viết hai câu vừa rồi nàng viết."
Đối với một vị phụ thân chỉ cưng chiều con gái, gia thế nhân phẩm gì đó đều là lời người khác nói, chỉ có thân nữ nhi gật đầu đồng ý, mới là con dấu chắc chắn ván đã đóng thuyền.
Lăng Diệu Diệu siết chặt bút, không viết: "Ngươi xin lỗi ta."
Thiếu niên khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn tóc nàng: "Ta sai rồi."
Lăng Diệu Diệu dừng một chút, loạt xoạt viết một hàng chữ, buông bút, bắt đầu mải mê nghịch ngón tay mình.
Mộ Thanh cúi đầu nhìn, trên giấy chỉ viết năm chữ: "Ta chán ghét Tử Kỳ."
"......" Hắn không nói gì, lấy ra một tờ giấy khác, càng thêm nắn nót chép lại một bản, phía trước lạc khoản để trống hai dòng, sau đó nhét bút vào tay nàng: "Viết cho tử tế."
Lăng Diệu Diệu nhấp môi: "Xin lỗi cho tử tế."
Hắn không biết vì sao nàng có chấp niệm sâu như thế đối với việc xin lỗi, không chút để ý dỗ dành nói: "Ta sai rồi."
Nàng nghiến răng, viết còn qua loa có lệ hơn lúc nãy.
"Ta hận Tử Kỳ."
"......" Hắn lại rút một tờ giấy.
Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ kiên nhẫn như vậy, như thể chỉ cần nàng không nói dừng thì trò chơi này sẽ tiếp tục vô hạn tuần hoàn, mà hắn lại không một câu oán hận.
Đưa bút cho nàng, nàng đã có chút mệt mỏi, ngáp một cái: "Xin lỗi trước."
Hàng mi thật dài của hắn rũ xuống dưới, vén lên tóc nàng, hôn lên vành tai nàng, trong giọng nói mang theo một chút ấm ức cố chấp: "...... Nhưng ta thật sự thích nàng."
"Bịch..."
Nàng quăng bút, mực bắn tung tóe, dường như cảm thấy quăng đi còn chưa đủ, nàng lại nhặt lên cầm trên tay, phồng má như con sóc bẻ quả hạch, bẻ vài cái, vẫn không gãy.
Mộ Thanh cầm lấy cây bút, răng rắc bẻ, bút đã gãy thành vài đoạn nằm trước mặt nàng, đôi mắt ướt át nhìn nàng: "Nguôi giận chưa?"
Ánh mắt Lăng Diệu Diệu lườm hắn, quả thực như thể muốn bẻ gãy hắn như bẻ bút.
Hắn lại nhặt mấy cây bút lông sói từ trên giá xuống, bày thành hàng, hoàn toàn không thèm để ý: "Nếu không đủ, ta lại giúp nàng bẻ mấy cây..."
Chưa kịp nghe xong, Lăng Diệu Diệu đã đột nhiên bổ nhào vào lòng hắn, cắn một ngụm lên vai hắn. Hắn ôm chặt người vào trong ngực, nàng vừa đá vừa đánh vừa cào, răng dùng sức cắn, cắn đến nỗi quần áo hắn dính tơ máu.
Trên vai đột nhiên truyền tới đau đớn, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng kỳ lạ...
Lúc này nàng mới giống nàng, một Lăng Diệu Diệu ngoài mềm trong cứng biết giận, hàm răng sắc nhọn, nắm được cơ hội là lập tức phản đòn... Giờ khắc này, trái tim hắn cũng chợt trở nên sống động, ngay sau đó là nỗi chua xót và hoang mang sâu sắc.
Ánh mặt trời rơi trên mái tóc màu hạt dẻ của nàng, mái tóc như được dát lên những đường viền vàng ấm áp, nàng duỗi tay đánh rơi chiếc chong chóng tre của hắn: "Mượn gió mà bay, mặc cho số phận mới giống chuồn chuồn, gió lớn hay nhỏ đều sẽ ảnh hưởng. Ngươi dùng bùa chú khống chế nó, biến nó thành một con rối, thì nó khác gì những con rối khác?"
Thì ra càng chìm đắm lại càng trống rỗng, người hắn nhung nhớ vẫn luôn là nàng.
Chuồn chuồn và con rối, tóm lại là bất đồng.
Hắn bình tĩnh ôm nàng, mắt đen khẽ chớp, gần như không thể nghe thấy, nói: "Là ta sai rồi."
Người trong ngực bỗng dừng lại, không tránh: "Ngươi, lát nữa đi thả ngỗng trời."
"...... Ừ."
Nàng dừng một chút, rầu rĩ nói: "Lại viết một tờ."
"......" Hắn cúi đầu, đôi mắt hạnh của Lăng Diệu Diệu cũng đang nhìn hắn, chớp chớp.
Hắn trải giấy ra, chép ba lần, từng câu từng chữ đã nhớ kỹ trong lòng.
Trước lạc khoản để trống hai dòng, Lăng Diệu Diệu đoạt lấy bút trong tay hắn, ghé vào bàn đóng dấu đỏ.
"Cha, ta thích Tử Kỳ, ta đồng ý gả cho Tử Kỳ."
- ---------
Editor có lời muốn nói:
Hú hú, bắt đầu nghỉ lễ, chúc các nàng nghỉ lễ vui vẻ và đừng quên ủng hộ ta nhé ^^
Chương này hai đứa thật là đáng eo phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.