Chương 24: Rừng trúc và mai xanh (12)
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
13/08/2023
Editor: tuanh0906
"Nếu cô chán ghét ta như vậy, vừa rồi tại sao lại nói dối?" Mộ Thanh trong mắt có chút khó hiểu.
Lăng Diệu Diệu kỳ quái, đây vẫn là Hắc liên hoa khôn khéo đó sao?
"Đó là vì ta suy nghĩ cho đại cục, không muốn giữa các ngươi có xích mích. Hy sinh một mình ta, tạo phúc ngàn vạn gia, hiểu chưa?"
Hắc liên hoa không hé răng, hắn rũ mắt: "Mùi hương trên áo choàng của Liễu Phất Y làm ta nhức đầu."
Lại thế nữa.
Lăng Diệu Diệu sớm đã nghẹn một bụng tức giận: "Ngươi lắm chuyện quá đi, tránh ta xa một chút, hai ta đều thanh tịnh."
Mộ Thanh duỗi tay túm chặt áo choàng của nàng, lại bị nàng đánh một cái tát vào tay: "Đừng có động."
Lần này nàng tức giận thật sự, tay hắn bị nàng không thương tiếc đánh cho đau rát, theo bản năng rụt lại. Nàng quấn chặt áo choàng, bộ dáng như gà mái che chở đàn con, ánh mắt gần như bốc hỏa, nóng rực đến mức hắn phải lùi lại hai bước, sau đó nàng phun ra hai chữ: "Ta lạnh."
Mộ Thanh đưa tay định cởi áo choàng của mình, lại nghe thấy nàng cười lạnh: "Ta không muốn của Mộ công tử mà muốn của Liễu đại ca cơ."
Đôi mắt hắn tức khắc tối sầm lại, khóe miệng mím chặt, giọng nói rất thấp: "Ta thua kém Liễu Phất Y vậy sao?"
Lăng Diệu Diệu mỉa mai đáp lại: "Dù sao thì người dạy ta pháp thuật là Liễu đại ca, người đến cứu ta cũng là Liễu đại ca. Ngươi đã làm cái gì, trong lòng ngươi rõ nhất."
Mộ Thanh nhìn nàng một hồi, nói: "..... Ta đã cho cô túi thơm."
Nhắc tới cái này Lăng Diệu Diệu càng cáu: "Túi thơm của Liễu đại ca còn có thể doạ sợ tiểu yêu, túi thơm của ngươi có tác dụng cái rắm gì?"
Sắc mặt Hắc liên hoa thoáng chốc thay đổi, có vẻ đang cố gắng kiềm chế cơn giận.
Nàng vén lên áo choàng, muốn cởi túi thơm ra: "Ai thèm túi thơm của ngươi, trả ngươi."
Nhưng túm nửa ngày, đỏ hết cả tay mới phát hiện túi thơm này là dùng thuật pháp treo lên, lơ lửng trên eo nàng, đi tới đâu theo tới đó, làm thế nào cũng không cởi ra được.
Mộ Thanh lạnh lùng nhìn, dường như muốn nói cái gì xong rồi lại thôi. Một lúc sau, hắn quay đầu đi: "Lăng tiểu thư, cô thấy đó chúng ta và cô không đồng đạo. Nếu bây giờ cô rút lui, chúng ta có thể đưa cô về nhà an toàn, từ đây trời cao biển rộng, ai đi đường nấy..."
"Ồ." Lăng Diệu Diệu ngắt lời.
Nàng cảm thấy đã hiểu ra một chút: "Ngươi cố tình làm khó ta, là muốn ta biết khó mà lui, rời khỏi các ngươi?"
Nàng vừa đến đã phá vỡ sự cân bằng vi diệu của ba người. Nàng quấy rầy không chỉ ảnh hưởng đến Liễu Phất Y, mà còn ảnh hưởng đến một đóa hoa sen đen vốn dĩ chuyên tâm.*
*nguyên văn: tâm vô bàng vụ
Ban đầu vì muốn đối phó Liễu Phất Y hắn mới để nàng ở lại, ai ngờ nàng ngày càng thân thiết với hắn. Hắn không quen, cho nên hoảng sợ, cho nên sinh lòng thù hận, muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn. Cho dù nàng không chết, ít nhất cũng bị doạ một trận. Nếu đổi thành quan gia tiểu thư bình thường, có lẽ đúng là sẽ bị dọa đến kêu cha gọi mẹ đòi về nhà, tránh xa nhóm nhân vật chính.
Hừ, người này thật xấu.
Lòng hiếu thắng của nàng lập tức bốc cao tới mười trượng.
Mái tóc màu hạt dẻ óng ánh dưới ánh mặt trời, mềm mại rũ xuống hai bên, lửa giận trong mắt chậm rãi rút đi, nàng cười: "Vậy làm ngươi thất vọng rồi, ta không chỉ muốn cùng các ngươi đi Trường An mà còn muốn cùng các ngươi đi đến cuối cùng."
Đến cuối cùng còn sẽ cứu mạng nhỏ của ngươi đó, đồ ngốc.
Hai người như hai con mãnh thú, yên lặng quan sát lẫn nhau, địch bất động, ta bất động.
Mộ Thanh nhìn chăm chú nàng, thật sự có chút nghi hoặc: "Rốt cuộc vì sao cô cố chấp như vậy?"
Diệu Diệu thở dài: "Mộ Thanh, ta coi ngươi như bạn bè, không cầu ngươi có qua có lại, chỉ cầu ngươi đừng chà đạp sự thật lòng của người khác."
"...... Thật lòng?" Hắn nghiền ngẫm hai chữ này trong miệng, nơi nào đó có chút chấn động trong chớp mắt nhưng lập tức bị bác bỏ, vẻ trào phúng trong mắt hắn càng thêm rõ ràng: "Trên đời nào có hai chữ thật lòng?"
Lăng Diệu Diệu che lại ngực mình, vẻ mặt tức giận: "Mộ công tử, hiện tại ngươi đang chà đạp nó."
"......" Hắn trầm mặt xoay người: "Về sau lại gặp nguy hiểm cũng đừng trách ta không nhắc nhở cô."
Lăng Diệu Diệu hai tay chống nạnh, cố ý cao giọng rất giống tiểu phu nhân ỷ thế hiếp người: "Có Liễu đại ca bảo vệ, ta sợ cái gì chứ?"
Bước lên con đường này, ngay cả Mộ Thanh ngươi ta đều không sợ, sợ cái gì đường xá xa xôi, tràn ngập nguy hiểm.
Mộ Thanh bóng dáng cứng đờ, bước càng nhanh hơn.
"Đinh. Nhắc nhở nhiệm vụ. Nhiệm vụ một, kết thúc một phần tư giai đoạn. Phần thưởng Mảnh nhỏ ký ức, vật phẩm này có thể giúp người thách đấu khám phá cốt truyện chủ tuyến."
Một mảnh thủy tinh sáng bóng xuất hiện trong tay Lăng Diệu Diệu, nàng soi lên ngó trái ngó phải: "Đây là mảnh nhỏ ký ức? Qua loa quá đi?"
Xuyên qua mảnh thủy tinh, bầu trời trong xanh ngả sang màu xám đen, như bị phai màu theo thời gian. Màu nước xanh xám loang lổ lan ra, trong phút chốc bao phủ Lăng Diệu Diệu.
"Nếu cô chán ghét ta như vậy, vừa rồi tại sao lại nói dối?" Mộ Thanh trong mắt có chút khó hiểu.
Lăng Diệu Diệu kỳ quái, đây vẫn là Hắc liên hoa khôn khéo đó sao?
"Đó là vì ta suy nghĩ cho đại cục, không muốn giữa các ngươi có xích mích. Hy sinh một mình ta, tạo phúc ngàn vạn gia, hiểu chưa?"
Hắc liên hoa không hé răng, hắn rũ mắt: "Mùi hương trên áo choàng của Liễu Phất Y làm ta nhức đầu."
Lại thế nữa.
Lăng Diệu Diệu sớm đã nghẹn một bụng tức giận: "Ngươi lắm chuyện quá đi, tránh ta xa một chút, hai ta đều thanh tịnh."
Mộ Thanh duỗi tay túm chặt áo choàng của nàng, lại bị nàng đánh một cái tát vào tay: "Đừng có động."
Lần này nàng tức giận thật sự, tay hắn bị nàng không thương tiếc đánh cho đau rát, theo bản năng rụt lại. Nàng quấn chặt áo choàng, bộ dáng như gà mái che chở đàn con, ánh mắt gần như bốc hỏa, nóng rực đến mức hắn phải lùi lại hai bước, sau đó nàng phun ra hai chữ: "Ta lạnh."
Mộ Thanh đưa tay định cởi áo choàng của mình, lại nghe thấy nàng cười lạnh: "Ta không muốn của Mộ công tử mà muốn của Liễu đại ca cơ."
Đôi mắt hắn tức khắc tối sầm lại, khóe miệng mím chặt, giọng nói rất thấp: "Ta thua kém Liễu Phất Y vậy sao?"
Lăng Diệu Diệu mỉa mai đáp lại: "Dù sao thì người dạy ta pháp thuật là Liễu đại ca, người đến cứu ta cũng là Liễu đại ca. Ngươi đã làm cái gì, trong lòng ngươi rõ nhất."
Mộ Thanh nhìn nàng một hồi, nói: "..... Ta đã cho cô túi thơm."
Nhắc tới cái này Lăng Diệu Diệu càng cáu: "Túi thơm của Liễu đại ca còn có thể doạ sợ tiểu yêu, túi thơm của ngươi có tác dụng cái rắm gì?"
Sắc mặt Hắc liên hoa thoáng chốc thay đổi, có vẻ đang cố gắng kiềm chế cơn giận.
Nàng vén lên áo choàng, muốn cởi túi thơm ra: "Ai thèm túi thơm của ngươi, trả ngươi."
Nhưng túm nửa ngày, đỏ hết cả tay mới phát hiện túi thơm này là dùng thuật pháp treo lên, lơ lửng trên eo nàng, đi tới đâu theo tới đó, làm thế nào cũng không cởi ra được.
Mộ Thanh lạnh lùng nhìn, dường như muốn nói cái gì xong rồi lại thôi. Một lúc sau, hắn quay đầu đi: "Lăng tiểu thư, cô thấy đó chúng ta và cô không đồng đạo. Nếu bây giờ cô rút lui, chúng ta có thể đưa cô về nhà an toàn, từ đây trời cao biển rộng, ai đi đường nấy..."
"Ồ." Lăng Diệu Diệu ngắt lời.
Nàng cảm thấy đã hiểu ra một chút: "Ngươi cố tình làm khó ta, là muốn ta biết khó mà lui, rời khỏi các ngươi?"
Nàng vừa đến đã phá vỡ sự cân bằng vi diệu của ba người. Nàng quấy rầy không chỉ ảnh hưởng đến Liễu Phất Y, mà còn ảnh hưởng đến một đóa hoa sen đen vốn dĩ chuyên tâm.*
*nguyên văn: tâm vô bàng vụ
Ban đầu vì muốn đối phó Liễu Phất Y hắn mới để nàng ở lại, ai ngờ nàng ngày càng thân thiết với hắn. Hắn không quen, cho nên hoảng sợ, cho nên sinh lòng thù hận, muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn. Cho dù nàng không chết, ít nhất cũng bị doạ một trận. Nếu đổi thành quan gia tiểu thư bình thường, có lẽ đúng là sẽ bị dọa đến kêu cha gọi mẹ đòi về nhà, tránh xa nhóm nhân vật chính.
Hừ, người này thật xấu.
Lòng hiếu thắng của nàng lập tức bốc cao tới mười trượng.
Mái tóc màu hạt dẻ óng ánh dưới ánh mặt trời, mềm mại rũ xuống hai bên, lửa giận trong mắt chậm rãi rút đi, nàng cười: "Vậy làm ngươi thất vọng rồi, ta không chỉ muốn cùng các ngươi đi Trường An mà còn muốn cùng các ngươi đi đến cuối cùng."
Đến cuối cùng còn sẽ cứu mạng nhỏ của ngươi đó, đồ ngốc.
Hai người như hai con mãnh thú, yên lặng quan sát lẫn nhau, địch bất động, ta bất động.
Mộ Thanh nhìn chăm chú nàng, thật sự có chút nghi hoặc: "Rốt cuộc vì sao cô cố chấp như vậy?"
Diệu Diệu thở dài: "Mộ Thanh, ta coi ngươi như bạn bè, không cầu ngươi có qua có lại, chỉ cầu ngươi đừng chà đạp sự thật lòng của người khác."
"...... Thật lòng?" Hắn nghiền ngẫm hai chữ này trong miệng, nơi nào đó có chút chấn động trong chớp mắt nhưng lập tức bị bác bỏ, vẻ trào phúng trong mắt hắn càng thêm rõ ràng: "Trên đời nào có hai chữ thật lòng?"
Lăng Diệu Diệu che lại ngực mình, vẻ mặt tức giận: "Mộ công tử, hiện tại ngươi đang chà đạp nó."
"......" Hắn trầm mặt xoay người: "Về sau lại gặp nguy hiểm cũng đừng trách ta không nhắc nhở cô."
Lăng Diệu Diệu hai tay chống nạnh, cố ý cao giọng rất giống tiểu phu nhân ỷ thế hiếp người: "Có Liễu đại ca bảo vệ, ta sợ cái gì chứ?"
Bước lên con đường này, ngay cả Mộ Thanh ngươi ta đều không sợ, sợ cái gì đường xá xa xôi, tràn ngập nguy hiểm.
Mộ Thanh bóng dáng cứng đờ, bước càng nhanh hơn.
"Đinh. Nhắc nhở nhiệm vụ. Nhiệm vụ một, kết thúc một phần tư giai đoạn. Phần thưởng Mảnh nhỏ ký ức, vật phẩm này có thể giúp người thách đấu khám phá cốt truyện chủ tuyến."
Một mảnh thủy tinh sáng bóng xuất hiện trong tay Lăng Diệu Diệu, nàng soi lên ngó trái ngó phải: "Đây là mảnh nhỏ ký ức? Qua loa quá đi?"
Xuyên qua mảnh thủy tinh, bầu trời trong xanh ngả sang màu xám đen, như bị phai màu theo thời gian. Màu nước xanh xám loang lổ lan ra, trong phút chốc bao phủ Lăng Diệu Diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.