Chương 15: Rừng trúc và mai xanh (3)
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
13/08/2023
Nước sông mênh mông, trăng tan trong nước.
Ánh trăng lấp loáng như những sợi bạc vụn vây quanh con thuyền đang êm đềm giẽ sóng. Trên thuyền treo đèn lồng, chúng toả ra ánh sáng vàng khiến ánh trăng lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp.
"Hai vị khách quan, đây là rượu hoa đào đặc biệt chỉ có trên thuyền chúng tôi." Một bàn tay vươn tới, hai ly rượu nhỏ tinh xảo nhanh chóng được đặt lên bàn.
Trên thuyền đúng lúc gió đêm đang lạnh, hơi thở mát mẻ quyện hương rượu thơm nồng xộc thẳng vào tay áo.
"Nào, Diệu Diệu." Gương mặt Liễu Phất Y phản chiếu dưới ánh đèn, đẹp không tả xiết. Đắm mình trong khung cảnh lãng mạn như vậy thảo nào Lăng Ngu càng lún càng sâu...
"Liễu đại ca." Diệu Diệu nhanh chóng đỡ lấy chén rượu Liễu Phất Y đưa cho nàng: "Cảm ơn huynh, để muội tự rót." Hai người khẽ chạm, ly rượu va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã. Liễu Phất Y cười, nâng tay áo uống rượu, nhưng đáy mắt vẫn còn vương một chút u sầu.
Trong nguyên tác, Lăng Ngu đơn độc rời nhà, nàng rầu rĩ không vui, sau vài ngày lang bạt, cuối cùng cảm xúc mất khống chế, một mình trốn ở một chỗ, vừa khóc vừa mượn rượu giải sầu. Nam chính tốt bụng tất nhiên là sẽ uống rượu cùng nàng, ra sức an ủi. Đây là lần Lăng Ngu ở một mình với nam chính lâu nhất. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, độ thân mật giữa Diệu Diệu và Liễu Phất Y sẽ đạt tới 80%.
"Liễu đại ca cũng không vui sao?"
Liễu Phất Y hơi mỉm cười, ánh mắt lóe lên: "Sao lại là "cũng"?"
"À..." Nàng nhất thời nghẹn lời, cúi đầu lẩm bẩm: "Ta nhớ nhà." Sau đó khi ngẩng đầu lên tựa như ảnh hậu trong mắt nàng đã ánh lên hai vệt nước.
"À, cũng khó trách." Liễu Phất Y đổ thêm rượu cho nàng: "Dù sao thì muội cũng không phải đạo sĩ bắt yêu. Đạo sĩ bắt yêu phiêu bạt khắp nơi như đám vô căn lục bình*, nên đều xem nhẹ tình thân và tình yêu."
* bèo không rễ
"Huynh cũng như vậy sao?" Diệu Diệu yên lặng nhìn hắn.
"Đúng vậy." Trong mắt chàng mang theo một chút ý cười: "Không chỉ là là ta, Dao Nhi cũng vậy. Còn A Thanh......" Chàng mỉm cười lắc đầu nói: "A Thanh tuổi nhỏ, còn có chút dính người."
Diệu Diệu nuốt một ngụm nước miếng, không dám hé răng. Liễu Phất Y đáng thương, trên đầu sắp tràn đầy cỏ xanh*, còn chưa biết Mộ Thanh cùng Mộ Dao không phải chị em ruột, còn cho rằng Mộ Thanh chỉ là "dính người"...
* bị cắm sừng
"Nói như vậy, huynh và Mộ Dao tỷ đã quen với quan hệ như vậy rồi sao?"
"......" Nhắc tới Mộ Dao, gương mặt vẫn luôn hiền hoà của Liễu Phất Y lộ ra vài phần vô thố: "Ta cũng không biết gần đây nàng ấy làm sao vậy."
Rượu nhập phế phủ, thân thể nóng lên, lời nói bắt đầu nhiều dần: "Lại nói tiếp, tính tình của Dao Nhi quá giống ta, có lẽ không phải chuyện tốt."
Nói vậy cũng đúng, Diệu Diệu thầm nghĩ.
"Thật ra đây là một chuyện rất đơn giản." Nàng lại đổ đầy rượu cho Liễu Phất Y, nhìn chàng vô thức uống hết ly này đến ly khác: "Là hai người khiến nó trở nên phức tạp. Thật ra..." Nàng dừng một chút, vẻ mặt đầy phức tạp: "Hai người chỉ cần ngồi xuống và thổ lộ tâm tình với nhau chỉ một canh giờ, không, nói không chừng chỉ một khắc là có thể giải quyết."
"Thổ lộ tâm tình?"
"Đúng vậy."
Liễu Phất Y cười khổ: "Quá khó."
"Có gì mà khó?" Diệu Diệu bực tới mức tim nhảy loạn: "Trong lòng huynh nghĩ cái thì nói cái đó, có khó đến vậy sao?"
Liễu Phất Y lắc đầu, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Nhiều năm như vậy, ta cùng với Dao Nhi đều đã quen một mình gánh vác mọi thứ, so với người yêu càng giống như là chiến hữu. Chúng ta dựa vào nhau, nhưng cũng cạnh tranh lẫn nhau. Trong đoạn cảm tình này, chúng ta sợ thua đối phương, mà thua chính là thất bại thảm hại......" Chàng dứt lời, nhìn Diệu Diệu: "Muội còn nhỏ nên không hiểu."
Diệu Diệu bị lời này làm cho chột dạ.
Phải rồi, một người chưa từng yêu đương như nàng, dựa vào cái gì mà cố vấn tình cảm cho bọn họ?
***
"Giờ nào rồi?" Mộ Dao ngồi ở mép giường, khoác áo, vẻ mặt mệt mỏi.
Nàng học pháp thuật bắt yêu của Mộ gia uy lực rất lớn, nhưng cực kỳ hao tốn sức lực, mỗi lần luyện xong, đều phải ngủ một giấc dài. Cũng may nàng tự do lang thang, không cần làm gia chủ đối nội đối ngoại, rất là tự tại. Lần này ngủ một giấc tới tận buổi tối.
"Trăng đã lên rồi, A tỷ đói không?" Mộ Thanh mỉm cười xuất hiện ở đầu giường, lông mi nồng đậm, đôi mắt đen nhánh sáng ngời mang theo chút thân mật sủng nịch nhìn nàng, tựa như một con cún đang vui vẻ đặt hai chân lên mép giường, muốn thò tới li3m mặt chủ nhân.
Hắn cố tình thay áo ngoài để che đậy vết thương trên người. Tóc chải gọn gàng một sợi không loạn, ngoại trừ sắc mặt có chút trắng bệch, hoàn toàn không nhìn ra hắn vừa trải qua một hồi ác chiến.
Mộ Dao khoác áo, rũ mi, hai má ửng hồng do mới tỉnh ngủ, thoạt nhìn có chút đáng yêu. Nhưng sắc mặt nàng lại buồn bực: "Ta không muốn ăn."
"Nhưng mà A tỷ cả ngày chưa ăn cái gì." Mộ Thanh nửa làm nũng nửa dỗ dành: "Ta gọi chút thức ăn mang vào phòng cho tỷ được không?"
"A Thanh, vừa rồi hình như ta nghe thấy tiếng Phất Y." Mộ Dao ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt có một chút hoảng hốt.
Mặt Mộ Thanh nháy mắt trầm xuống, ngữ khí cũng thay đổi: "Đúng vậy, hắn tới gọi Lăng Diệu Diệu đi uống rượu."
Ánh mắt Mộ Dao lóe lên sau đó nàng nhắm mắt nói: "Vậy thôi."
"A tỷ cứ phải tìm hắn làm cái gì, ta cũng có thể ở cạnh tỷ. Tỷ muốn chơi cờ không?"
Thật là kỳ quái, theo lý thuyết Lăng Diệu Diệu câu đi Liễu Phất Y là kết quả tốt nhất. Nhưng tại sao hai người đó vừa uống rượu vừa ngắm trăng, vô cùng vui vẻ. Còn hai người bọn họ lại như bị vứt bỏ, không chỉ có không khí nặng nề, A tỷ cả cơm cũng không muốn ăn.
"Hay là, ta cũng cùng A tỷ đi ngắm trăng, nhưng bên ngoài rất lạnh, phải mặc nhiều một chút..."
"Không cần." Mộ Dao lên tiếng, giọng nói không giấu nổi phiền muộn: "Đừng náo loạn, A Thanh, để ta yên tĩnh."
"A tỷ, tỷ làm sao vậy?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Mộ Dao, động tác này tác động tới miệng vết thương khiến hắn nhíu mày, trên trán phiếm ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng toàn bộ quá trình, Mộ Dao hoàn toàn không chú ý tới.
"Ta mơ thấy... bà ta." Mộ Dao sắc mặt xám xịt, lẩm bẩm: "Mơ thấy cha mẹ, bọn họ bị bà ta..."
"Không đâu." Mộ Thanh nắm lấy cổ tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta sẽ bảo vệ tỷ, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó lại xảy ra."
Nàng nhắm mắt lại khẽ cười, sắc mặt trắng bệch: "Đừng cậy mạnh, A Thanh. Ngay cả ta đệ cũng đánh không lại, sao có thể đối phó bà ta? Trước mắt chỉ có cách là ta nỗ lực tu luyện... nỗ lực thêm một chút..."
Không, không phải. Mộ Thanh đôi mắt tối xuống, sâu trong nội tâm có một giọng nói đang thét gào: Ta có thể, chỉ cần tỷ cho phép, chỉ cần tỷ cho phép ta...
***
Một ly rượu hoa đào nhanh chóng thấy đáy, trong ly chỉ còn cặn cánh hoa chưa lọc sạch.
Diệu Diệu uống tới đầu váng não trướng, thái dương nhảy lên thình thịch, lưỡi dính nhau, chỉ muốn bò lên bàn.
"Liễu đại ca, ta cho huynh một... ý kiến..."
"Muội nói."
"Về sau... huynh... phải giữ khoảng cách... với người khác phái... làm thế... Mộ Dao mới không tức giận." Nàng giơ lên một ngón tay: "Đặc biệt là, nếu huynh gặp được một cô nương... thân phận tôn quý lại nhõng nhẽo... huynh nhất định... nhất định phải cách xa nàng một chút."
Một vị quý tộc hậu duệ hoàng gia, Đoan Dương đế cơ sống sờ sờ ngược nam nữ chính thành hai trái mướp đắng.
Liễu Phất Y không tỏ ý kiến, cười sờ đầu nàng: "Say rồi sao?"
"......" Diệu Diệu tức giận đẩy tay chàng ra: "Huynh không nghe thấy ta nói chuyện sao?"
"Ta nghe thấy." Giọng Liễu Phất Y có chút oan uổng, chàng đặt một chiếc chén nhỏ vào lòng bàn tay Diệu Diệu. Diệu Diệu lờ mờ nhìn thấy mặt trăng trong chén, cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đây là...... cái gì? Trứng ốp la?"
Liễu Phất Y không khỏi bật cười: "Là nước, có pha thuốc giải rượu, không có gì khác."
Lăng Diệu Diệu nháy mắt tỏ ra thất vọng: "Cả trứng cũng không cho, keo kiệt..." Nói xong sảng khoái ngửa đầu uống cạn, miệng như cái ấm bị rò rỉ, nước chảy một nửa ra ngoài dính ướt quần áo.
Liễu Phất Y nhìn thấy lông mày nhảy dựng, có chút đau lòng canh giải rượu canh khó khăn lắm mới kiếm được.
Lăng Diệu Diệu uống xong liền nằm bò ra bàn: "Sao thế này... buồn ngủ quá..."
"Là tác dụng của canh giải rượu, một lát sẽ hết." Chàng khẽ thở dài: "Nữ hài tử ra ngoài buổi tối phải giữ tỉnh táo."
Lăng Diệu Diệu trong đầu một mảnh hỗn loạn, lúc thì là khuôn mặt giận dỗi của Mộ Dao giận, lúc thì là Mộ Thanh cả người đỏ rực đuổi theo nàng. Đầu đau muốn nứt nàng nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
"Cái gì?" Liễu Phất Y ghé sát vào nghe.
"Liễu đại ca......" Nàng hàm hồ hỏi: "Phản viết phù là cái gì?"
Liễu Phất Y nhíu mày: "Muội nghe nói ở đâu?"
"Hả?" Nàng không đáp hỏi lại: "Tại sao Mộ gia lại không thể dùng Phản viết phù?"
Liễu Phất Y dừng một chút, chậm rãi nói: "Không chỉ Mộ gia, mà tất cả các đạo sĩ chính phái đều không thể dùng Phản viết phù."
"Bởi vì đó là tà môn ma đạo."
Canh giải rượu có hiệu lực rất mạnh, lúc này Diệu Diệu đã thoát khỏi cơn say lấy lại tỉnh táo, nhưng đầu vẫn đau, cả người vô lực, tạm thời không bò dậy được.
Tim nàng đập thình thịch: "Tà ác đến mức nào?"
"Từng có đại yêu ngụy trang thành đạo sĩ lẻn vào gia tộc bắt yêu, dùng một lá Phản viết phù, giết sạch cả nhà..."
Nàng cảm thấy giọng nói của Liễu Phất Y càng ngày càng gần, trong lòng hoảng hốt bỗng quên mất còn muốn hỏi cái gì, chợt nhớ lại cốt truyện tới.
Theo cốt truyện ban đầu, lần đổi ẩm dưới ánh trăng này kết thúc sau đó là tình tiết Lăng Ngu say rượu, Liễu Phất Y bế nàng trở về. Trên đường về, đương nhiên là bị Mộ Dao bắt gặp, sau đó Mộ Dao bùng nổ ghen tuông, đôi trẻ cãi cọ, tan rã không vui. Đọc tới đó, Lăng Diệu Diệu ở trong lòng mắng Lăng Ngu một tràng không biết xấu hổ.
"Muộn rồi, ta đưa muội về trước. Không cần lo lắng, qua một canh giờ là muội có thể hành động tự nhiên."
Đây... đây là... định bế nàng?
Không được, tổn thọ.
Cái khó ló cái khôn, một tiếng gọi lưu luyến tràn ra trên môi nàng: "Tử Kỳ..."
Liễu Phất Y khựng lại: "Tử Kỳ?"
Lông mày chàng chậm rãi giãn ra khai, sau đó là vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Chàng lập tức hiểu rõ, sở dĩ vị tiểu thư mềm yếu này không màng vất vả kiên trì muốn cùng bọn họ lang bạt, màn trời chiếu đất thì ra là vì vậy.
Thiếu nữ hoài xuân là vô tri không có sợ hãi nhất.
Bất tri bất giác trên mặt chàng hiện lên một chút buồn cười: "Vậy... ta đi tìm A Thanh lại đây?"
"Không không không!" Diệu Diệu sợ tới mức đá chân: "A! Đầu ta... đầu ta đau quá......"
***
"Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ thay cha mẹ báo thù."
Mộ Dao nắm chặt quần áo, khuôn mặt thanh tú kiên nghị, trong mắt b ắn ra một tia lạnh lùng: "Ta không thể trông cậy vào bất cứ ai, ta sẽ dựa vào thực lực của chính mình để hoàn thành mọi việc."
"A Tỷ vì sao luôn muốn tự mình gánh vác, tỷ vẫn không chịu tin tưởng ta sao?" Sắc mặt Mộ Thanh đã trắng bệch, nhưng hắn lại cố ý ngồi xổm, cảm giác được vết thương bụng bị xé rách, máu nóng không ngừng chảy ra mới khiến hắn tỉnh táo một chút.
"Không phải, A Thanh." Mộ Dao chậm rãi xoay người, đặt tay lên vai hắn, thanh âm nhu hòa: "Đệ khác với ta, đệ là hy vọng của Mộ gia, ta sẽ tận lực..."
Mộ Thanh trong mắt hiện lên một tia hắc ám: "Cho dù ta chỉ là người ngoài?"
"Đừng nói nữa." Mộ Dao sắc mặt lạnh lùng, "Đệ sẽ mãi là đệ đệ của ta. Đệ còn nói bậy, ta sẽ tức giận."
Đúng vậy, trong mắt tỷ Mộ gia quang minh lỗi lạc. Mà về lý ta nên mang ơn đội nghĩa...
Hắn buông mành ra khỏi cửa, toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo ẩm ướt.
Cảm giác lạnh lẽo như vậy, ngay cả những chiếc đèn lồng vàng rực rỡ trên thuyền cũng không thể mang lại một chút ấm áp.
Thuyền tiếp tục tiến lên trong yên tĩnh.
Dưới ánh trăng, một bóng người mảnh khảnh đứng bên ngoài không biết từ lúc nào, trên vai phủ đầy sương, đang không ngừng xoa cánh tay, nghe tiếng liền xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh mắt nàng dời xuống, dừng ở bàn tay hắn đang che trên bụng, nghi hoặc nói: "... Ngươi làm sao vậy?"
Ánh trăng lấp loáng như những sợi bạc vụn vây quanh con thuyền đang êm đềm giẽ sóng. Trên thuyền treo đèn lồng, chúng toả ra ánh sáng vàng khiến ánh trăng lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp.
"Hai vị khách quan, đây là rượu hoa đào đặc biệt chỉ có trên thuyền chúng tôi." Một bàn tay vươn tới, hai ly rượu nhỏ tinh xảo nhanh chóng được đặt lên bàn.
Trên thuyền đúng lúc gió đêm đang lạnh, hơi thở mát mẻ quyện hương rượu thơm nồng xộc thẳng vào tay áo.
"Nào, Diệu Diệu." Gương mặt Liễu Phất Y phản chiếu dưới ánh đèn, đẹp không tả xiết. Đắm mình trong khung cảnh lãng mạn như vậy thảo nào Lăng Ngu càng lún càng sâu...
"Liễu đại ca." Diệu Diệu nhanh chóng đỡ lấy chén rượu Liễu Phất Y đưa cho nàng: "Cảm ơn huynh, để muội tự rót." Hai người khẽ chạm, ly rượu va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã. Liễu Phất Y cười, nâng tay áo uống rượu, nhưng đáy mắt vẫn còn vương một chút u sầu.
Trong nguyên tác, Lăng Ngu đơn độc rời nhà, nàng rầu rĩ không vui, sau vài ngày lang bạt, cuối cùng cảm xúc mất khống chế, một mình trốn ở một chỗ, vừa khóc vừa mượn rượu giải sầu. Nam chính tốt bụng tất nhiên là sẽ uống rượu cùng nàng, ra sức an ủi. Đây là lần Lăng Ngu ở một mình với nam chính lâu nhất. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, độ thân mật giữa Diệu Diệu và Liễu Phất Y sẽ đạt tới 80%.
"Liễu đại ca cũng không vui sao?"
Liễu Phất Y hơi mỉm cười, ánh mắt lóe lên: "Sao lại là "cũng"?"
"À..." Nàng nhất thời nghẹn lời, cúi đầu lẩm bẩm: "Ta nhớ nhà." Sau đó khi ngẩng đầu lên tựa như ảnh hậu trong mắt nàng đã ánh lên hai vệt nước.
"À, cũng khó trách." Liễu Phất Y đổ thêm rượu cho nàng: "Dù sao thì muội cũng không phải đạo sĩ bắt yêu. Đạo sĩ bắt yêu phiêu bạt khắp nơi như đám vô căn lục bình*, nên đều xem nhẹ tình thân và tình yêu."
* bèo không rễ
"Huynh cũng như vậy sao?" Diệu Diệu yên lặng nhìn hắn.
"Đúng vậy." Trong mắt chàng mang theo một chút ý cười: "Không chỉ là là ta, Dao Nhi cũng vậy. Còn A Thanh......" Chàng mỉm cười lắc đầu nói: "A Thanh tuổi nhỏ, còn có chút dính người."
Diệu Diệu nuốt một ngụm nước miếng, không dám hé răng. Liễu Phất Y đáng thương, trên đầu sắp tràn đầy cỏ xanh*, còn chưa biết Mộ Thanh cùng Mộ Dao không phải chị em ruột, còn cho rằng Mộ Thanh chỉ là "dính người"...
* bị cắm sừng
"Nói như vậy, huynh và Mộ Dao tỷ đã quen với quan hệ như vậy rồi sao?"
"......" Nhắc tới Mộ Dao, gương mặt vẫn luôn hiền hoà của Liễu Phất Y lộ ra vài phần vô thố: "Ta cũng không biết gần đây nàng ấy làm sao vậy."
Rượu nhập phế phủ, thân thể nóng lên, lời nói bắt đầu nhiều dần: "Lại nói tiếp, tính tình của Dao Nhi quá giống ta, có lẽ không phải chuyện tốt."
Nói vậy cũng đúng, Diệu Diệu thầm nghĩ.
"Thật ra đây là một chuyện rất đơn giản." Nàng lại đổ đầy rượu cho Liễu Phất Y, nhìn chàng vô thức uống hết ly này đến ly khác: "Là hai người khiến nó trở nên phức tạp. Thật ra..." Nàng dừng một chút, vẻ mặt đầy phức tạp: "Hai người chỉ cần ngồi xuống và thổ lộ tâm tình với nhau chỉ một canh giờ, không, nói không chừng chỉ một khắc là có thể giải quyết."
"Thổ lộ tâm tình?"
"Đúng vậy."
Liễu Phất Y cười khổ: "Quá khó."
"Có gì mà khó?" Diệu Diệu bực tới mức tim nhảy loạn: "Trong lòng huynh nghĩ cái thì nói cái đó, có khó đến vậy sao?"
Liễu Phất Y lắc đầu, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Nhiều năm như vậy, ta cùng với Dao Nhi đều đã quen một mình gánh vác mọi thứ, so với người yêu càng giống như là chiến hữu. Chúng ta dựa vào nhau, nhưng cũng cạnh tranh lẫn nhau. Trong đoạn cảm tình này, chúng ta sợ thua đối phương, mà thua chính là thất bại thảm hại......" Chàng dứt lời, nhìn Diệu Diệu: "Muội còn nhỏ nên không hiểu."
Diệu Diệu bị lời này làm cho chột dạ.
Phải rồi, một người chưa từng yêu đương như nàng, dựa vào cái gì mà cố vấn tình cảm cho bọn họ?
***
"Giờ nào rồi?" Mộ Dao ngồi ở mép giường, khoác áo, vẻ mặt mệt mỏi.
Nàng học pháp thuật bắt yêu của Mộ gia uy lực rất lớn, nhưng cực kỳ hao tốn sức lực, mỗi lần luyện xong, đều phải ngủ một giấc dài. Cũng may nàng tự do lang thang, không cần làm gia chủ đối nội đối ngoại, rất là tự tại. Lần này ngủ một giấc tới tận buổi tối.
"Trăng đã lên rồi, A tỷ đói không?" Mộ Thanh mỉm cười xuất hiện ở đầu giường, lông mi nồng đậm, đôi mắt đen nhánh sáng ngời mang theo chút thân mật sủng nịch nhìn nàng, tựa như một con cún đang vui vẻ đặt hai chân lên mép giường, muốn thò tới li3m mặt chủ nhân.
Hắn cố tình thay áo ngoài để che đậy vết thương trên người. Tóc chải gọn gàng một sợi không loạn, ngoại trừ sắc mặt có chút trắng bệch, hoàn toàn không nhìn ra hắn vừa trải qua một hồi ác chiến.
Mộ Dao khoác áo, rũ mi, hai má ửng hồng do mới tỉnh ngủ, thoạt nhìn có chút đáng yêu. Nhưng sắc mặt nàng lại buồn bực: "Ta không muốn ăn."
"Nhưng mà A tỷ cả ngày chưa ăn cái gì." Mộ Thanh nửa làm nũng nửa dỗ dành: "Ta gọi chút thức ăn mang vào phòng cho tỷ được không?"
"A Thanh, vừa rồi hình như ta nghe thấy tiếng Phất Y." Mộ Dao ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt có một chút hoảng hốt.
Mặt Mộ Thanh nháy mắt trầm xuống, ngữ khí cũng thay đổi: "Đúng vậy, hắn tới gọi Lăng Diệu Diệu đi uống rượu."
Ánh mắt Mộ Dao lóe lên sau đó nàng nhắm mắt nói: "Vậy thôi."
"A tỷ cứ phải tìm hắn làm cái gì, ta cũng có thể ở cạnh tỷ. Tỷ muốn chơi cờ không?"
Thật là kỳ quái, theo lý thuyết Lăng Diệu Diệu câu đi Liễu Phất Y là kết quả tốt nhất. Nhưng tại sao hai người đó vừa uống rượu vừa ngắm trăng, vô cùng vui vẻ. Còn hai người bọn họ lại như bị vứt bỏ, không chỉ có không khí nặng nề, A tỷ cả cơm cũng không muốn ăn.
"Hay là, ta cũng cùng A tỷ đi ngắm trăng, nhưng bên ngoài rất lạnh, phải mặc nhiều một chút..."
"Không cần." Mộ Dao lên tiếng, giọng nói không giấu nổi phiền muộn: "Đừng náo loạn, A Thanh, để ta yên tĩnh."
"A tỷ, tỷ làm sao vậy?" Hắn ngồi xuống bên cạnh Mộ Dao, động tác này tác động tới miệng vết thương khiến hắn nhíu mày, trên trán phiếm ra một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng toàn bộ quá trình, Mộ Dao hoàn toàn không chú ý tới.
"Ta mơ thấy... bà ta." Mộ Dao sắc mặt xám xịt, lẩm bẩm: "Mơ thấy cha mẹ, bọn họ bị bà ta..."
"Không đâu." Mộ Thanh nắm lấy cổ tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta sẽ bảo vệ tỷ, tuyệt đối sẽ không để chuyện đó lại xảy ra."
Nàng nhắm mắt lại khẽ cười, sắc mặt trắng bệch: "Đừng cậy mạnh, A Thanh. Ngay cả ta đệ cũng đánh không lại, sao có thể đối phó bà ta? Trước mắt chỉ có cách là ta nỗ lực tu luyện... nỗ lực thêm một chút..."
Không, không phải. Mộ Thanh đôi mắt tối xuống, sâu trong nội tâm có một giọng nói đang thét gào: Ta có thể, chỉ cần tỷ cho phép, chỉ cần tỷ cho phép ta...
***
Một ly rượu hoa đào nhanh chóng thấy đáy, trong ly chỉ còn cặn cánh hoa chưa lọc sạch.
Diệu Diệu uống tới đầu váng não trướng, thái dương nhảy lên thình thịch, lưỡi dính nhau, chỉ muốn bò lên bàn.
"Liễu đại ca, ta cho huynh một... ý kiến..."
"Muội nói."
"Về sau... huynh... phải giữ khoảng cách... với người khác phái... làm thế... Mộ Dao mới không tức giận." Nàng giơ lên một ngón tay: "Đặc biệt là, nếu huynh gặp được một cô nương... thân phận tôn quý lại nhõng nhẽo... huynh nhất định... nhất định phải cách xa nàng một chút."
Một vị quý tộc hậu duệ hoàng gia, Đoan Dương đế cơ sống sờ sờ ngược nam nữ chính thành hai trái mướp đắng.
Liễu Phất Y không tỏ ý kiến, cười sờ đầu nàng: "Say rồi sao?"
"......" Diệu Diệu tức giận đẩy tay chàng ra: "Huynh không nghe thấy ta nói chuyện sao?"
"Ta nghe thấy." Giọng Liễu Phất Y có chút oan uổng, chàng đặt một chiếc chén nhỏ vào lòng bàn tay Diệu Diệu. Diệu Diệu lờ mờ nhìn thấy mặt trăng trong chén, cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
"Đây là...... cái gì? Trứng ốp la?"
Liễu Phất Y không khỏi bật cười: "Là nước, có pha thuốc giải rượu, không có gì khác."
Lăng Diệu Diệu nháy mắt tỏ ra thất vọng: "Cả trứng cũng không cho, keo kiệt..." Nói xong sảng khoái ngửa đầu uống cạn, miệng như cái ấm bị rò rỉ, nước chảy một nửa ra ngoài dính ướt quần áo.
Liễu Phất Y nhìn thấy lông mày nhảy dựng, có chút đau lòng canh giải rượu canh khó khăn lắm mới kiếm được.
Lăng Diệu Diệu uống xong liền nằm bò ra bàn: "Sao thế này... buồn ngủ quá..."
"Là tác dụng của canh giải rượu, một lát sẽ hết." Chàng khẽ thở dài: "Nữ hài tử ra ngoài buổi tối phải giữ tỉnh táo."
Lăng Diệu Diệu trong đầu một mảnh hỗn loạn, lúc thì là khuôn mặt giận dỗi của Mộ Dao giận, lúc thì là Mộ Thanh cả người đỏ rực đuổi theo nàng. Đầu đau muốn nứt nàng nhịn không được khẽ hừ một tiếng.
"Cái gì?" Liễu Phất Y ghé sát vào nghe.
"Liễu đại ca......" Nàng hàm hồ hỏi: "Phản viết phù là cái gì?"
Liễu Phất Y nhíu mày: "Muội nghe nói ở đâu?"
"Hả?" Nàng không đáp hỏi lại: "Tại sao Mộ gia lại không thể dùng Phản viết phù?"
Liễu Phất Y dừng một chút, chậm rãi nói: "Không chỉ Mộ gia, mà tất cả các đạo sĩ chính phái đều không thể dùng Phản viết phù."
"Bởi vì đó là tà môn ma đạo."
Canh giải rượu có hiệu lực rất mạnh, lúc này Diệu Diệu đã thoát khỏi cơn say lấy lại tỉnh táo, nhưng đầu vẫn đau, cả người vô lực, tạm thời không bò dậy được.
Tim nàng đập thình thịch: "Tà ác đến mức nào?"
"Từng có đại yêu ngụy trang thành đạo sĩ lẻn vào gia tộc bắt yêu, dùng một lá Phản viết phù, giết sạch cả nhà..."
Nàng cảm thấy giọng nói của Liễu Phất Y càng ngày càng gần, trong lòng hoảng hốt bỗng quên mất còn muốn hỏi cái gì, chợt nhớ lại cốt truyện tới.
Theo cốt truyện ban đầu, lần đổi ẩm dưới ánh trăng này kết thúc sau đó là tình tiết Lăng Ngu say rượu, Liễu Phất Y bế nàng trở về. Trên đường về, đương nhiên là bị Mộ Dao bắt gặp, sau đó Mộ Dao bùng nổ ghen tuông, đôi trẻ cãi cọ, tan rã không vui. Đọc tới đó, Lăng Diệu Diệu ở trong lòng mắng Lăng Ngu một tràng không biết xấu hổ.
"Muộn rồi, ta đưa muội về trước. Không cần lo lắng, qua một canh giờ là muội có thể hành động tự nhiên."
Đây... đây là... định bế nàng?
Không được, tổn thọ.
Cái khó ló cái khôn, một tiếng gọi lưu luyến tràn ra trên môi nàng: "Tử Kỳ..."
Liễu Phất Y khựng lại: "Tử Kỳ?"
Lông mày chàng chậm rãi giãn ra khai, sau đó là vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Chàng lập tức hiểu rõ, sở dĩ vị tiểu thư mềm yếu này không màng vất vả kiên trì muốn cùng bọn họ lang bạt, màn trời chiếu đất thì ra là vì vậy.
Thiếu nữ hoài xuân là vô tri không có sợ hãi nhất.
Bất tri bất giác trên mặt chàng hiện lên một chút buồn cười: "Vậy... ta đi tìm A Thanh lại đây?"
"Không không không!" Diệu Diệu sợ tới mức đá chân: "A! Đầu ta... đầu ta đau quá......"
***
"Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ thay cha mẹ báo thù."
Mộ Dao nắm chặt quần áo, khuôn mặt thanh tú kiên nghị, trong mắt b ắn ra một tia lạnh lùng: "Ta không thể trông cậy vào bất cứ ai, ta sẽ dựa vào thực lực của chính mình để hoàn thành mọi việc."
"A Tỷ vì sao luôn muốn tự mình gánh vác, tỷ vẫn không chịu tin tưởng ta sao?" Sắc mặt Mộ Thanh đã trắng bệch, nhưng hắn lại cố ý ngồi xổm, cảm giác được vết thương bụng bị xé rách, máu nóng không ngừng chảy ra mới khiến hắn tỉnh táo một chút.
"Không phải, A Thanh." Mộ Dao chậm rãi xoay người, đặt tay lên vai hắn, thanh âm nhu hòa: "Đệ khác với ta, đệ là hy vọng của Mộ gia, ta sẽ tận lực..."
Mộ Thanh trong mắt hiện lên một tia hắc ám: "Cho dù ta chỉ là người ngoài?"
"Đừng nói nữa." Mộ Dao sắc mặt lạnh lùng, "Đệ sẽ mãi là đệ đệ của ta. Đệ còn nói bậy, ta sẽ tức giận."
Đúng vậy, trong mắt tỷ Mộ gia quang minh lỗi lạc. Mà về lý ta nên mang ơn đội nghĩa...
Hắn buông mành ra khỏi cửa, toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo ẩm ướt.
Cảm giác lạnh lẽo như vậy, ngay cả những chiếc đèn lồng vàng rực rỡ trên thuyền cũng không thể mang lại một chút ấm áp.
Thuyền tiếp tục tiến lên trong yên tĩnh.
Dưới ánh trăng, một bóng người mảnh khảnh đứng bên ngoài không biết từ lúc nào, trên vai phủ đầy sương, đang không ngừng xoa cánh tay, nghe tiếng liền xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh mắt nàng dời xuống, dừng ở bàn tay hắn đang che trên bụng, nghi hoặc nói: "... Ngươi làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.