Chương 27: Sự phiền muộn của Đế cơ (3)
Bạch Vũ Trích Điêu Cung
13/08/2023
Editor: tuanh0906
"Thái Phi nương nương, thật là trùng hợp. Trên đường từ Thái Thương về hạ quan bị đắm thuyền, chính là những vị đại nhân này thi triển bản lĩnh, cứu mạng hạ quan. Quách Tu đứng trong đại điện với cơ thể khổng lồ, hắn nửa cúi đầu, gương mặt dữ tợn lộ ra nụ cười nịnh nọt, không ăn nhập với nhau trông khá buồn cười.
Triệu Thái phi không lên tiếng, hộ chỉ giáp trên tay nhếch lên, có chút phiền lòng dùng cái nắp gạt miệng ly trà.
Liễu Phất Y chăm chú nhìn lão thái y ở bên cạnh mồ hôi đầy đầu loay hoay xem xét triện hương và một vị hương sư trẻ tuổi mặc y phục bằng lụa, chàng bất giác chau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Mộ Dao yên lặng nhìn hai tay mình, ly trà trên bàn bồng bềnh khói trắng, đọng lại trên lông mi nàng.
"Đều do hạ quan không nắm được tin tức Các vị đại nhân được Thái Hậu ủy thác đường xa mà đến, lại là ân nhân của hạ quan, lẽ ra phải sớm an bài mới đúng......" Quách Tu chăm chú nhìn mặt đất, một mình lảm nhảm.
"Được rồi." Triệu Thái phi đặt mạnh chung trà lên bàn, ngữ khí không vui: "Ta kêu ngươi tới làm gì, trong lòng ngươi không rõ sao?"
Quách Tu dừng một chút, lúng túng nói: "Nương nương. Thần... Thần thật sự bị oan."
"Hừ, ngươi bị oan?" Triệu Thái phi hung hăng liếc xéo hắn một cái, quay đầu cao giọng nói: "Trần thái y, Lục tiên sinh. Các ngươi nói xem bổn cung có vu oan hắn không?"
Vị hương sư trẻ tuổi tên Lục Cửu, theo ý Mộ Thanh cố ý từ dân gian mời tới, trên người còn đặc biệt chuẩn bị một bộ áo dài lụa mới tinh, nhưng so với cung điện lộng lẫy nơi này vẫn có chút giản dị.
Hắn có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ vốn có chút nhợt nhạt hơi đỏ lên: "Hồi nương nương... Hương này, hương này... là, là đàn hương tốt nhất."
Quách Tu nghe vậy lập tức dựng thẳng sống lưng: "Từ khi thần lên làm Lễ Bộ thị lang, luôn luôn thức khuya dậy sớm, nơm nớp lo sợ, chỉ hận không thể vì nương nương đầu rơi máu chảy... Thần biết nương nương thành tâm lễ Phật, sao có thể làm ra việc lấy hàng kém thay hàng tốt được?"
Vẻ mặt hắn tràn đầy uất ức, thậm chí còn khoa trương giơ tay lau khóe mắt.
Triệu Thái phi nhẫn nại nhắm mắt: "Trần thái y?"
"Hồi Thái Phi nương nương..." Lão thái y râu tóc bạc phơ run rẩy lau mồ hôi trên trán, lao lực nói: "Trong đây đúng là có trộn lẫn dược liệu có tác dụng an thần và gây ảo giác..."
"Quách Tu." Lời còn chưa dứt, sắc mặt Triệu Thái phi đã lập tức thay đổi, bà ta giận nổi giận đùng đùng đập bàn: "Ngươi còn gì để giải thích? Ta để ngươi đi một mạch suôn sẻ đến vị trí này, ngươi trả ơn ta như vậy sao?"
Quách Tu bị bà ta quát cho run lên, đầu óc trống rỗng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt trắng bệch: "Không thể nào, không thể nào..."
"Lục tiên sinh." Mộ Dao không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau vị hương sư trẻ tuổi, trên người nàng có mùi hoa mai lành lạnh như có như không, khiến hắn cả kinh lui về phía sau hai bước.
Nàng cầm lên một mảnh triện hương, dùng đầu ngón tay vân vê, ngửi thử, trầm mặc một hồi, hỏi: "Ngươi là hương sư nổi tiếng nhất thành Trường An mà không nhận ra trong này có bổ sung thành phần nào sao?"
Lục Cửu nuốt nước miếng, môi dưới khẽ run: "Thảo dân... Thảo dân..." Hắn lấy lại bình tĩnh đáp: "Quả thực là có thêm một loại... Nhưng dựa vào năng lực của thảo dân khó có thể... khó có thể phân biệt được."
"Lục Cửu, ngươi không chịu nói?" Giọng Triệu Thái phi có chút sắc nhọn chói tai: "Muốn bổn cung cầu ngươi sao?"
"Nương nương, đừng nóng giận." Mộ Dao bình tĩnh ngắt lời, tự nhiên đứng chắn trước người hương sư đang run rẩy: "Lục tiên sinh là thương nhân, không phân rõ cũng bình thường. Bởi vì hắn chưa từng làm ra việc giết người phóng hỏa."
Nàng cố tình nhấn mạnh bốn chữ "giết người phóng hỏa", ánh mắt sắc bén liếc qua mặt Quách Tu.
- -------
Nước suối chảy qua tảng đá, phát ra những tiếng róc rách, dòng nước chia thành các nhánh, tách ra rồi lại tụ lại, sau đó ào ạt chảy về phía xa.
"Haizz, thật xui xẻo." Lăng Diệu Diệu ngồi xổm trên tảng đá lớn, giũ quần áo trong tay, thùng gỗ đựng quần áo bị nước đẩy khẽ lung lay trôi, nàng nhanh nhẹn duỗi tay giữ lại, kéo nó sang một bên.
Vô số bọt nước bắn lên mặt nàng, mang đến hơi nước mát lạnh giữa ngày hè nóng bức. Nàng dừng lại, áp sát gương mặt đỏ rực vào dòng suối, làm cho lông mày dính đầy bọt nước. Sau đó, cực kỳ hào hứng xắn tay áo, ngâm tay vào trong nước.
"Ào ào." Nàng bất ngờ nhấc tay ra khỏi nước, cảm nhận dòng nước theo cánh tay chảy vào trong quần áo, hơi ngứa, tự chơi một mình vô cùng vui vẻ.
Mái tóc dài màu hạt dẻ óng ả như sa tanh, tóc nàng vừa dày vừa mượt, một cây trâm không cố định được, một nửa đã rơi xuống. Nàng dứt khoát tháo trâm, mặc cho tóc buông xoã sau lưng, dùng bàn tay ướt vuốt lại đuôi tóc, đặt nghiêng ở bả vai, bắt đầu nhìn nửa thùng quần áo ngẩn người: "Lăng Diệu Diệu ta cũng coi như được nuông chiều từ bé, ngay cả quần áo của cha ruột còn chưa giặt bao giờ, vậy mà lại phải giúp Hắc liên hoa giặt quần áo?"
Nàng nhìn bóng mình phản chiếu trong nước thở ngắn than dài: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải tự thưởng cho mình thật tốt, sau đó đi bộ phận Thông tin khiếu nại cái hệ thống rác rưởi này."
Nói xong, lại nhúng áo ngoài đã ướt vào dòng suối, bắt đầu một vòng tự tiêu khiển mới.
Mãi cho đến khi cơn gió đưa tới một góc áo màu đen, Lăng Diệu Diệu mới dừng lại động tác, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Mộ Thanh từ trên cao nhìn xuống.
Hắn tránh ở đó, cũng không biết đã nghe bao lâu.
Mộ Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt: "Lăng tiểu thư thực không tình nguyện."
Tiếng nước suối chảy ồn ào bốn phía, hắn vừa lòng nhìn thấy sắc mặt nàng từ kinh chuyển sợ.
Lăng Diệu Diệu nghẹn một lúc lâu, gương mặt đỏ bừng: "Ngươi nói gì? Nghe không rõ."
"......" Hắn túm cổ áo nàng, kéo nàng tới trước mắt, mặt hai người dán cực gần, chóp mũi cơ hồ sắp chạm vào nhau. Lăng Diệu Diệu căng thẳng nhìn chằm chằm vào môi hắn, hai cánh môi mỏng hồng nhuận khẽ chạm, nhẹ nhàng phun ra một tràng nọc độc: "Ta nói... nếu không muốn thì đừng cố làm ra vẻ."
"Ha." Nàng cười lạnh một tiếng, lui mặt về phía sau một chút: "Nói như thể ta không muốn thì không cần giặt vậy."
Nàng vội vơ lại quần áo suýt nữa bị nước cuốn trôi, bỏ vào thùng, có chút chật vật lau nước trên mặt: "Hiện giờ chúng ta ở hoàng cung, có cả đống cung nữ chờ hầu hạ ngươi. Ngươi quyết không cho các nàng giặt, nhất định phải hành hạ ta. Ta có năng lực phản kháng sao?"
So với việc ném nàng vào đám người để nàng tìm đường, giặt quần áo đỡ hơn một chút. Nói cho cùng thì mùa hè ở thế giới này khó chịu như vậy, dù ở bên cạnh một tảng băng cứng nàng cũng không ngồi nổi.
Mộ Thanh lông mi chớp động: "Ta ngại các nàng tay chân thô thiển, lại nghĩ Lăng tiểu thư được nuông chiều từ bé..." Ánh mắt hắn ánh mắt dừng trên bàn tay trắng nõn của nàng, ngón tay như búp măng đè lại bộ quần áo màu đen, đối lập hết sức rõ ràng, hắn dừng một chút: "Ta chỉ thích bàn tay nuông chiều từ bé giúp ta giặt quần áo."
"......" Lăng Diệu Diệu không còn gì để nói, sau một lúc lâu, chấp nhận số phận tiếp tục vò quần áo: "Được rồi, giặt thì giặt. Ngươi tránh ra đi, chắn ánh sáng của ta."
Mộ Thanh vẫn ngồi xổm tảng đá, lười biếng chăm chú nhìn nàng. Mái tóc Diệu Diệu mềm mại mượt mà, ngoan ngoãn rũ trước ngực, khẽ đung đưa theo động tác của nàng.
Đầu hắn nhất thời choáng váng, trong cơn mê một số cảnh tượng mơ hồ như từng bông tuyết ùa vào đầu hắn. Người phụ nữ xinh đẹp như hoa tháo chiếc nhẫn xuống, giống như mọi người mẹ bình thường trên thế gian, giữa mày đầy vẻ trầm tĩnh dịu dàng.
Trong sân, tuyết bay lất phất, một vài bông tuyết trắng rơi trên đầu nàng và rơi rất nhiều xuống chậu nước trước mặt nàng, nửa ngày cũng không tan.
"Mẹ, tay mẹ có lạnh không?"
Nàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười khiến vạn vật thất sắc: "Giặt quần áo cho Tiểu Sanh Nhi thì không lạnh."
Gương mặt đó...
Trời đất bỗng quay cuồng trước mắt hắn, thân thể lung lay, sau đó được một bàn tay đỡ lấy.
"Làm sao vậy, ngồi xổm cũng không xong nữa." Lăng Diệu Diệu ghét bỏ ôm eo hắn. Tay nàng ướt, lạnh băng, nàng thuận tay lau luôn bọt nước lên người hắn hai cái, sau đó mới lặng lẽ thu hồi tay, đôi mắt lấp lánh hiện lên một chút trêu đùa: "Chậu muốn chạy, quần áo muốn trôi, ngươi còn muốn đổ... Ta chính là bạch tuộc sống, xem ta có lo được hết không?"
Ánh mắt hắn lóe lóe, tránh đi mảnh da thịt tuyết trắng dưới cổ áo nàng.
Lăng Diệu Diệu đã sớm quen với việc Hắc liên hoa đột nhiên biến sắc mặt, nàng tiếp tục giặt quần áo, lông mi buông xuống, môi hờ hững cong lên.
Mộ Thanh bỗng nhiên nói: "...... Tay lạnh không?"
Lăng Diệu Diệu nhíu mày, cảm thấy kỳ quái: "...... Không lạnh."
"Mùa hè mà, nghịch nước rất mát mẻ." Nàng nhấp môi cười, sau đó lạnh lẽo nói tiếp: "Nếu ngươi dám bắt ta giặt quần áo vào mùa đông... lão tử úp chậu lên đầu ngươi."
Mộ Thanh hồi lâu không nói gì, thay đổi tư thế, dứt khoát khoanh chân ngồi trên tảng đá.
"Đúng rồi, Mộ Thanh." Lăng Diệu Diệu tùy tiện tìm chuyện nói với hắn: "Kỳ thật quần áo của ngươi cũng rất dễ giặt."
Tên huênh hoang* này mỗi ngày thay một bộ quần áo, quần áo thay ra gần như đều sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi hương hoa mai. Đó là mùi trên người hắn, Hắc liên hoa ngay cả mùi hương cũng phải giống với mùi của tỷ tỷ.
*nguyên văn là tao bao: phô trương, rêu rao, đỏm dáng?
"Vậy sao?"
"Đúng vậy, chẳng qua..." Lăng Diệu Diệu nhấc một cái lên cho hắn xem: "Không có đất mà toàn là máu..." Nàng trêu đùa nhìn hắn: "Về sau ngươi bớt đổ máu được không? Vết máu khó giặt hơn đất nhiều."
Hắn sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Hôm nay, Lăng Diệu Diệu đặc biệt làm người muốn thân cận. Không biết rốt cuộc là do nàng cầm quần áo của hắn lây dính hơi thở của hắn, hay là do hơi nước bốc lên từ dòng suối khiến khuôn mặt nàng trở nên mềm mại.
Hắn rũ mắt, đúng lúc nhìn thấy một giọt nước trong suốt theo tóc nàng lăn xuống, mắt thấy nó sắp yên lặng rơi lên váy nàng. Hắn như bị ma xui quỷ khiến vươn tay vội vàng đỡ lấy nó. Giọt nước rơi xuống lòng bàn tay, vỡ thành tám cánh, theo đường chỉ tay lan rộng, giống như một nụ hôn dịu dàng.
Hắn lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên nắm chặt nắm tay.
【Thông báo tiến độ nhiệm vụ hai. Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của đối tượng công lược Mộ Thanh đạt tới 30%.】
Đúng vậy. Sau khi cốt truyện tại quận Thái Thương kết thúc, Lăng Diệu Diệu như ý nguyện được hệ thống thông báo về độ hảo cảm của đối tượng công lược, mỗi lần tăng 5%, đều nhận được thông báo.
Một phần tư lộ trình đã dành được khoảng một phần ba hảo cảm, nàng khá là vui mừng. Có điều, là lính mới không hề có kinh nghiệm, nàng giống như người mù đi đường mò mẫm trên con đường hoàn toàn xa lạ này.
Mộ Thanh chậm rãi đứng lên, giọt nước đã sớm biến thành một chút ướt át trong lòng bàn tay. Khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên bị ánh mặt trời mạ lên một viền vàng, một ngôi sao ánh sáng lóa mắt hội tụ trên hàng mi dài như bàn chải của hắn: "Cô biết rõ dọc đường đi là ta cố ý làm khó dễ, vì sao còn nghe lời ta?"
Lăng Diệu Diệu bị hắn hỏi vậy, sửng sốt nửa ngày, sau đó đột nhiên phá lên cười: "Ta nói sẽ đi theo các ngươi tới cùng, mà bị ngươi lăn lộn một chút đã chùn bước, chẳng phải là quá kém cỏi sao?"
Mộ Thanh không lên tiếng, chỉ nhìn khuôn mặt nàng dưới ánh mặt trời, dây cột tóc màu trắng bị gió thổi bay, như một con bướm tung cánh.
Ống tay áo hai người đong đưa, trong giây phút yên tĩnh này, họ cũng giống bao chàng trai cô gái bình thường nhất thế gian, đang viết lên câu chuyện mối tình đầu thời niên thiếu.
Lăng Diệu Diệu nhìn hắn cười, giọng nói vừa giòn vừa ngọt: "Ta cũng hỏi ngươi. Ngươi hành hạ ta như vậy, có phải cảm thấy rất vui?"
Lăng Diệu Diệu cúi người cất quần áo đã giặt vào trong thùng, đấm đôi chân đã tê rần vì ngồi xổm, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên, hồn nhiên không thèm để ý: "Dọc đường đi, ta thấy ngươi chơi rất vui vẻ, ta cũng không cảm thấy không vui."
Lăng Diệu Diệu ngân nga trở về.
Nàng lòng dạ rộng rãi, đây là điều mà người trong nhà và giáo viên trong trường đã công nhận. Ngay cả nam sinh phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết nhất cũng phải bái phục nàng tâm khoan tựa hải.*
*trái tim rộng như biển.
Tự mình trải nghiệm cũng không sợ thua chứ đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng chưa bao giờ chấp nhặt với người có lòng dạ hẹp hòi, quan trọng là trải nghiệm trong đó.
Sắc mặt Mộ Thanh nháy mắt trầm xuống, xoay người liền đi: "Nói bừa."
Lăng Diệu Diệu dừng bước. Thôi rồi, lại nói sai.
Trong đầu đinh lên một tiếng.【Thông báo tiến độ nhiệm vụ hai. Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của đối tượng công lược Mộ Thanh đạt tới 35%. Thỉnh không ngừng cố gắng】
"Thái Phi nương nương, thật là trùng hợp. Trên đường từ Thái Thương về hạ quan bị đắm thuyền, chính là những vị đại nhân này thi triển bản lĩnh, cứu mạng hạ quan. Quách Tu đứng trong đại điện với cơ thể khổng lồ, hắn nửa cúi đầu, gương mặt dữ tợn lộ ra nụ cười nịnh nọt, không ăn nhập với nhau trông khá buồn cười.
Triệu Thái phi không lên tiếng, hộ chỉ giáp trên tay nhếch lên, có chút phiền lòng dùng cái nắp gạt miệng ly trà.
Liễu Phất Y chăm chú nhìn lão thái y ở bên cạnh mồ hôi đầy đầu loay hoay xem xét triện hương và một vị hương sư trẻ tuổi mặc y phục bằng lụa, chàng bất giác chau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Mộ Dao yên lặng nhìn hai tay mình, ly trà trên bàn bồng bềnh khói trắng, đọng lại trên lông mi nàng.
"Đều do hạ quan không nắm được tin tức Các vị đại nhân được Thái Hậu ủy thác đường xa mà đến, lại là ân nhân của hạ quan, lẽ ra phải sớm an bài mới đúng......" Quách Tu chăm chú nhìn mặt đất, một mình lảm nhảm.
"Được rồi." Triệu Thái phi đặt mạnh chung trà lên bàn, ngữ khí không vui: "Ta kêu ngươi tới làm gì, trong lòng ngươi không rõ sao?"
Quách Tu dừng một chút, lúng túng nói: "Nương nương. Thần... Thần thật sự bị oan."
"Hừ, ngươi bị oan?" Triệu Thái phi hung hăng liếc xéo hắn một cái, quay đầu cao giọng nói: "Trần thái y, Lục tiên sinh. Các ngươi nói xem bổn cung có vu oan hắn không?"
Vị hương sư trẻ tuổi tên Lục Cửu, theo ý Mộ Thanh cố ý từ dân gian mời tới, trên người còn đặc biệt chuẩn bị một bộ áo dài lụa mới tinh, nhưng so với cung điện lộng lẫy nơi này vẫn có chút giản dị.
Hắn có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ vốn có chút nhợt nhạt hơi đỏ lên: "Hồi nương nương... Hương này, hương này... là, là đàn hương tốt nhất."
Quách Tu nghe vậy lập tức dựng thẳng sống lưng: "Từ khi thần lên làm Lễ Bộ thị lang, luôn luôn thức khuya dậy sớm, nơm nớp lo sợ, chỉ hận không thể vì nương nương đầu rơi máu chảy... Thần biết nương nương thành tâm lễ Phật, sao có thể làm ra việc lấy hàng kém thay hàng tốt được?"
Vẻ mặt hắn tràn đầy uất ức, thậm chí còn khoa trương giơ tay lau khóe mắt.
Triệu Thái phi nhẫn nại nhắm mắt: "Trần thái y?"
"Hồi Thái Phi nương nương..." Lão thái y râu tóc bạc phơ run rẩy lau mồ hôi trên trán, lao lực nói: "Trong đây đúng là có trộn lẫn dược liệu có tác dụng an thần và gây ảo giác..."
"Quách Tu." Lời còn chưa dứt, sắc mặt Triệu Thái phi đã lập tức thay đổi, bà ta giận nổi giận đùng đùng đập bàn: "Ngươi còn gì để giải thích? Ta để ngươi đi một mạch suôn sẻ đến vị trí này, ngươi trả ơn ta như vậy sao?"
Quách Tu bị bà ta quát cho run lên, đầu óc trống rỗng, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mịn, sắc mặt trắng bệch: "Không thể nào, không thể nào..."
"Lục tiên sinh." Mộ Dao không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau vị hương sư trẻ tuổi, trên người nàng có mùi hoa mai lành lạnh như có như không, khiến hắn cả kinh lui về phía sau hai bước.
Nàng cầm lên một mảnh triện hương, dùng đầu ngón tay vân vê, ngửi thử, trầm mặc một hồi, hỏi: "Ngươi là hương sư nổi tiếng nhất thành Trường An mà không nhận ra trong này có bổ sung thành phần nào sao?"
Lục Cửu nuốt nước miếng, môi dưới khẽ run: "Thảo dân... Thảo dân..." Hắn lấy lại bình tĩnh đáp: "Quả thực là có thêm một loại... Nhưng dựa vào năng lực của thảo dân khó có thể... khó có thể phân biệt được."
"Lục Cửu, ngươi không chịu nói?" Giọng Triệu Thái phi có chút sắc nhọn chói tai: "Muốn bổn cung cầu ngươi sao?"
"Nương nương, đừng nóng giận." Mộ Dao bình tĩnh ngắt lời, tự nhiên đứng chắn trước người hương sư đang run rẩy: "Lục tiên sinh là thương nhân, không phân rõ cũng bình thường. Bởi vì hắn chưa từng làm ra việc giết người phóng hỏa."
Nàng cố tình nhấn mạnh bốn chữ "giết người phóng hỏa", ánh mắt sắc bén liếc qua mặt Quách Tu.
- -------
Nước suối chảy qua tảng đá, phát ra những tiếng róc rách, dòng nước chia thành các nhánh, tách ra rồi lại tụ lại, sau đó ào ạt chảy về phía xa.
"Haizz, thật xui xẻo." Lăng Diệu Diệu ngồi xổm trên tảng đá lớn, giũ quần áo trong tay, thùng gỗ đựng quần áo bị nước đẩy khẽ lung lay trôi, nàng nhanh nhẹn duỗi tay giữ lại, kéo nó sang một bên.
Vô số bọt nước bắn lên mặt nàng, mang đến hơi nước mát lạnh giữa ngày hè nóng bức. Nàng dừng lại, áp sát gương mặt đỏ rực vào dòng suối, làm cho lông mày dính đầy bọt nước. Sau đó, cực kỳ hào hứng xắn tay áo, ngâm tay vào trong nước.
"Ào ào." Nàng bất ngờ nhấc tay ra khỏi nước, cảm nhận dòng nước theo cánh tay chảy vào trong quần áo, hơi ngứa, tự chơi một mình vô cùng vui vẻ.
Mái tóc dài màu hạt dẻ óng ả như sa tanh, tóc nàng vừa dày vừa mượt, một cây trâm không cố định được, một nửa đã rơi xuống. Nàng dứt khoát tháo trâm, mặc cho tóc buông xoã sau lưng, dùng bàn tay ướt vuốt lại đuôi tóc, đặt nghiêng ở bả vai, bắt đầu nhìn nửa thùng quần áo ngẩn người: "Lăng Diệu Diệu ta cũng coi như được nuông chiều từ bé, ngay cả quần áo của cha ruột còn chưa giặt bao giờ, vậy mà lại phải giúp Hắc liên hoa giặt quần áo?"
Nàng nhìn bóng mình phản chiếu trong nước thở ngắn than dài: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phải tự thưởng cho mình thật tốt, sau đó đi bộ phận Thông tin khiếu nại cái hệ thống rác rưởi này."
Nói xong, lại nhúng áo ngoài đã ướt vào dòng suối, bắt đầu một vòng tự tiêu khiển mới.
Mãi cho đến khi cơn gió đưa tới một góc áo màu đen, Lăng Diệu Diệu mới dừng lại động tác, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Mộ Thanh từ trên cao nhìn xuống.
Hắn tránh ở đó, cũng không biết đã nghe bao lâu.
Mộ Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ bỡn cợt: "Lăng tiểu thư thực không tình nguyện."
Tiếng nước suối chảy ồn ào bốn phía, hắn vừa lòng nhìn thấy sắc mặt nàng từ kinh chuyển sợ.
Lăng Diệu Diệu nghẹn một lúc lâu, gương mặt đỏ bừng: "Ngươi nói gì? Nghe không rõ."
"......" Hắn túm cổ áo nàng, kéo nàng tới trước mắt, mặt hai người dán cực gần, chóp mũi cơ hồ sắp chạm vào nhau. Lăng Diệu Diệu căng thẳng nhìn chằm chằm vào môi hắn, hai cánh môi mỏng hồng nhuận khẽ chạm, nhẹ nhàng phun ra một tràng nọc độc: "Ta nói... nếu không muốn thì đừng cố làm ra vẻ."
"Ha." Nàng cười lạnh một tiếng, lui mặt về phía sau một chút: "Nói như thể ta không muốn thì không cần giặt vậy."
Nàng vội vơ lại quần áo suýt nữa bị nước cuốn trôi, bỏ vào thùng, có chút chật vật lau nước trên mặt: "Hiện giờ chúng ta ở hoàng cung, có cả đống cung nữ chờ hầu hạ ngươi. Ngươi quyết không cho các nàng giặt, nhất định phải hành hạ ta. Ta có năng lực phản kháng sao?"
So với việc ném nàng vào đám người để nàng tìm đường, giặt quần áo đỡ hơn một chút. Nói cho cùng thì mùa hè ở thế giới này khó chịu như vậy, dù ở bên cạnh một tảng băng cứng nàng cũng không ngồi nổi.
Mộ Thanh lông mi chớp động: "Ta ngại các nàng tay chân thô thiển, lại nghĩ Lăng tiểu thư được nuông chiều từ bé..." Ánh mắt hắn ánh mắt dừng trên bàn tay trắng nõn của nàng, ngón tay như búp măng đè lại bộ quần áo màu đen, đối lập hết sức rõ ràng, hắn dừng một chút: "Ta chỉ thích bàn tay nuông chiều từ bé giúp ta giặt quần áo."
"......" Lăng Diệu Diệu không còn gì để nói, sau một lúc lâu, chấp nhận số phận tiếp tục vò quần áo: "Được rồi, giặt thì giặt. Ngươi tránh ra đi, chắn ánh sáng của ta."
Mộ Thanh vẫn ngồi xổm tảng đá, lười biếng chăm chú nhìn nàng. Mái tóc Diệu Diệu mềm mại mượt mà, ngoan ngoãn rũ trước ngực, khẽ đung đưa theo động tác của nàng.
Đầu hắn nhất thời choáng váng, trong cơn mê một số cảnh tượng mơ hồ như từng bông tuyết ùa vào đầu hắn. Người phụ nữ xinh đẹp như hoa tháo chiếc nhẫn xuống, giống như mọi người mẹ bình thường trên thế gian, giữa mày đầy vẻ trầm tĩnh dịu dàng.
Trong sân, tuyết bay lất phất, một vài bông tuyết trắng rơi trên đầu nàng và rơi rất nhiều xuống chậu nước trước mặt nàng, nửa ngày cũng không tan.
"Mẹ, tay mẹ có lạnh không?"
Nàng ngẩng đầu lên, nở nụ cười khiến vạn vật thất sắc: "Giặt quần áo cho Tiểu Sanh Nhi thì không lạnh."
Gương mặt đó...
Trời đất bỗng quay cuồng trước mắt hắn, thân thể lung lay, sau đó được một bàn tay đỡ lấy.
"Làm sao vậy, ngồi xổm cũng không xong nữa." Lăng Diệu Diệu ghét bỏ ôm eo hắn. Tay nàng ướt, lạnh băng, nàng thuận tay lau luôn bọt nước lên người hắn hai cái, sau đó mới lặng lẽ thu hồi tay, đôi mắt lấp lánh hiện lên một chút trêu đùa: "Chậu muốn chạy, quần áo muốn trôi, ngươi còn muốn đổ... Ta chính là bạch tuộc sống, xem ta có lo được hết không?"
Ánh mắt hắn lóe lóe, tránh đi mảnh da thịt tuyết trắng dưới cổ áo nàng.
Lăng Diệu Diệu đã sớm quen với việc Hắc liên hoa đột nhiên biến sắc mặt, nàng tiếp tục giặt quần áo, lông mi buông xuống, môi hờ hững cong lên.
Mộ Thanh bỗng nhiên nói: "...... Tay lạnh không?"
Lăng Diệu Diệu nhíu mày, cảm thấy kỳ quái: "...... Không lạnh."
"Mùa hè mà, nghịch nước rất mát mẻ." Nàng nhấp môi cười, sau đó lạnh lẽo nói tiếp: "Nếu ngươi dám bắt ta giặt quần áo vào mùa đông... lão tử úp chậu lên đầu ngươi."
Mộ Thanh hồi lâu không nói gì, thay đổi tư thế, dứt khoát khoanh chân ngồi trên tảng đá.
"Đúng rồi, Mộ Thanh." Lăng Diệu Diệu tùy tiện tìm chuyện nói với hắn: "Kỳ thật quần áo của ngươi cũng rất dễ giặt."
Tên huênh hoang* này mỗi ngày thay một bộ quần áo, quần áo thay ra gần như đều sạch sẽ, còn thoang thoảng mùi hương hoa mai. Đó là mùi trên người hắn, Hắc liên hoa ngay cả mùi hương cũng phải giống với mùi của tỷ tỷ.
*nguyên văn là tao bao: phô trương, rêu rao, đỏm dáng?
"Vậy sao?"
"Đúng vậy, chẳng qua..." Lăng Diệu Diệu nhấc một cái lên cho hắn xem: "Không có đất mà toàn là máu..." Nàng trêu đùa nhìn hắn: "Về sau ngươi bớt đổ máu được không? Vết máu khó giặt hơn đất nhiều."
Hắn sững sờ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Hôm nay, Lăng Diệu Diệu đặc biệt làm người muốn thân cận. Không biết rốt cuộc là do nàng cầm quần áo của hắn lây dính hơi thở của hắn, hay là do hơi nước bốc lên từ dòng suối khiến khuôn mặt nàng trở nên mềm mại.
Hắn rũ mắt, đúng lúc nhìn thấy một giọt nước trong suốt theo tóc nàng lăn xuống, mắt thấy nó sắp yên lặng rơi lên váy nàng. Hắn như bị ma xui quỷ khiến vươn tay vội vàng đỡ lấy nó. Giọt nước rơi xuống lòng bàn tay, vỡ thành tám cánh, theo đường chỉ tay lan rộng, giống như một nụ hôn dịu dàng.
Hắn lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên nắm chặt nắm tay.
【Thông báo tiến độ nhiệm vụ hai. Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của đối tượng công lược Mộ Thanh đạt tới 30%.】
Đúng vậy. Sau khi cốt truyện tại quận Thái Thương kết thúc, Lăng Diệu Diệu như ý nguyện được hệ thống thông báo về độ hảo cảm của đối tượng công lược, mỗi lần tăng 5%, đều nhận được thông báo.
Một phần tư lộ trình đã dành được khoảng một phần ba hảo cảm, nàng khá là vui mừng. Có điều, là lính mới không hề có kinh nghiệm, nàng giống như người mù đi đường mò mẫm trên con đường hoàn toàn xa lạ này.
Mộ Thanh chậm rãi đứng lên, giọt nước đã sớm biến thành một chút ướt át trong lòng bàn tay. Khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên bị ánh mặt trời mạ lên một viền vàng, một ngôi sao ánh sáng lóa mắt hội tụ trên hàng mi dài như bàn chải của hắn: "Cô biết rõ dọc đường đi là ta cố ý làm khó dễ, vì sao còn nghe lời ta?"
Lăng Diệu Diệu bị hắn hỏi vậy, sửng sốt nửa ngày, sau đó đột nhiên phá lên cười: "Ta nói sẽ đi theo các ngươi tới cùng, mà bị ngươi lăn lộn một chút đã chùn bước, chẳng phải là quá kém cỏi sao?"
Mộ Thanh không lên tiếng, chỉ nhìn khuôn mặt nàng dưới ánh mặt trời, dây cột tóc màu trắng bị gió thổi bay, như một con bướm tung cánh.
Ống tay áo hai người đong đưa, trong giây phút yên tĩnh này, họ cũng giống bao chàng trai cô gái bình thường nhất thế gian, đang viết lên câu chuyện mối tình đầu thời niên thiếu.
Lăng Diệu Diệu nhìn hắn cười, giọng nói vừa giòn vừa ngọt: "Ta cũng hỏi ngươi. Ngươi hành hạ ta như vậy, có phải cảm thấy rất vui?"
Lăng Diệu Diệu cúi người cất quần áo đã giặt vào trong thùng, đấm đôi chân đã tê rần vì ngồi xổm, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên, hồn nhiên không thèm để ý: "Dọc đường đi, ta thấy ngươi chơi rất vui vẻ, ta cũng không cảm thấy không vui."
Lăng Diệu Diệu ngân nga trở về.
Nàng lòng dạ rộng rãi, đây là điều mà người trong nhà và giáo viên trong trường đã công nhận. Ngay cả nam sinh phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết nhất cũng phải bái phục nàng tâm khoan tựa hải.*
*trái tim rộng như biển.
Tự mình trải nghiệm cũng không sợ thua chứ đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng chưa bao giờ chấp nhặt với người có lòng dạ hẹp hòi, quan trọng là trải nghiệm trong đó.
Sắc mặt Mộ Thanh nháy mắt trầm xuống, xoay người liền đi: "Nói bừa."
Lăng Diệu Diệu dừng bước. Thôi rồi, lại nói sai.
Trong đầu đinh lên một tiếng.【Thông báo tiến độ nhiệm vụ hai. Chúc mừng ký chủ, độ hảo cảm của đối tượng công lược Mộ Thanh đạt tới 35%. Thỉnh không ngừng cố gắng】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.