Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Chương 10: Về Trước Khi Trời Tối
Kỉ Nhàn
15/08/2024
Câu hỏi đầu tiên ông ta đã nói dối. Khi Lộ Chi Ngư hỏi “là thật sao?”, đáng lẽ nam nhân đó phải trả lời là “thật”, vậy mà không hiểu sao lại nói thành “giả”.
Rất tốt, ông ta quả nhiên biết về sự tồn tại của quái vật. Nếu suy đoán sâu hơn, có lẽ ông ta biết rõ nguồn gốc của những con quái vật đó.
Câu hỏi thứ hai, Triệu Hữu Tài không nói dối nhưng hắn ta lại vô thức nghi ngờ cách gọi “cương thi”. Lộ Chi Ngư không tin ông ta không biết những con quái vật đó được gọi là cương thi. Vài năm trước trong thôn đã xuất hiện quái vật, mấy năm trôi qua mà người trong thôn vẫn chưa chết hết, thậm chí còn không dời đi!
Ngoài việc cho rằng họ đã hiểu rõ về quái vật, Lộ Chi Ngư không nghĩ ra lý do nào khác.
Chỉ có lý do này mà thôi.
Câu hỏi thứ ba thì càng dễ giải thích hơn.
Từ đầu đến cuối, Lộ Chi Ngư chưa hề nhắc đến việc rời khỏi Triệu gia thôn, nàng chỉ hỏi “làm sao để ra ngoài?”. Câu hỏi này có rất nhiều ý nghĩa, nhưng Triệu Hữu Tài lại giống như đã đọc được suy nghĩ của nàng trực tiếp đưa ra câu trả lời, rằng ông ta không biết.
Thật thú vị, ông ta lại chắc chắn câu hỏi của nàng là muốn rời khỏi Triệu gia thôn như vậy sao?”
Rõ ràng câu hỏi của nàng là – làm thế nào để rời khỏi ma vực.
Lộ Chi Ngư thu hồi tầm mắt không nhìn ông ta nữa, đẩy nhẹ Triệu Tử Minh thúc giục đám đệ tử Thượng Thanh Tông nhanh lên, họ còn phải đến chỗ đại phu.
“Nhanh lên nhanh lên, sư tỷ nói chúng ta còn phải đi tìm đại phu để lấy thuốc cho Giang sư huynh nauwx kìa!”
Lộ Chi Ngư chợt cứng đờ.
Trong nháy mắt, nàng chợt hiểu ra một số việc, đột ngột quay người nhìn về phía Triệu Hữu Tài: "Tính tình đại phu rất quái gở à?”
Triệu Hữu Tài ngây người.
“Đúng vậy, có hơi quái gở.”
“Thôn trưởng, bị bệnh à?”
Triệu Hữu Tài cứng đờ.
Sau đó mới nhận ra, mình đã lỡ lời nói ra điều gì đó.
Quả nhiên ngay sau đó, tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt hạnh nhân, từ từ tiến lại gần ông ta thì thầm hỏi: “Bị cương thi cắn à?”
“...” Triệu Hữu Tài im lặng.
“Được rồi, cảm ơn Triệu chưởng quỹ, ta đã hiểu đại khái rồi.” Thiếu nữ đột nhiên cong mắt cười tươi rói.
Ông ta sắp phát điên rồi!
Ngươi hiểu rồi.
Ngươi rốt cuộc hiểu cái gì rồi!
Đợi đến khi ông ta tính toán xong số tiền, đám người này không thèm nhìn số tiền đã trả mà cầm đồ lên và rời đi. Tiểu Ngôn đi theo sau tiểu cô nương thong thả bước đi.
Cậu đứng thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không còn vẻ rụt rè khi mới theo Lộ Chi Ngư đến đây.
Triệu Hữu Tài nhấp môi, chăm chú nhìn bóng lưng của Triệu Ngôn mà lo lắng.
Người bị ông ta nhìn chằm chằm như có cảm giác gì đó, chậm rãi quay đầu lại. Cậu khẽ cong môi cười, nhưng nụ cười ấy lại mang đến cảm giác đè nén cực độ.
Đôi mắt đen láy của đứa trẻ sáng rực như vầng trăng trên bầu trời, lại lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi.
Triệu Hữu Tài: "..."
Cảm thấy hơi rợn người.
"Sao vậy?"
Lộ Chi Ngư nhận thấy sự khác lạ của người bên cạnh, cũng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy vẻ mặt của Triệu Hữu Tài cứng đờ vì nụ cười.
Nụ cười... cứng đờ?
Biểu cảm cũng rất kỳ lạ.
Nàng khẽ cúi đầu nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu của Triệu Ngôn một cách trầm tư.
"Không... không có gì."
Triệu Ngôn lập tức cúi đầu, run rẩy đáp lời.
“Không có gì là tốt rồi.” Nàng khẽ cong môi cười, tỏ vẻ không mấy quan tâm: "Nói ra mới nhớ, trước giờ ta chưa từng hỏi ngươi, người lớn tuổi ngươi gọi là ông kia là ai thế?”
Quả nhiên, sắc mặt Triệu Ngôn có chút không tự nhiên, lẩm bẩm: “Ông chính là ông.”
Lộ Chi Ngư nhướng mày cười, nhiệt tình giải thích giúp cậu : “Là thôn trưởng à?”
Cơ thể Triệu Ngôn lập tức cứng đờ.
Dù sự cứng đờ này chỉ thoáng qua, nhưng Lộ Chi Ngư vẫn nhận thấy rõ. Nàng nhìn thấy rõ ràng cậu bé đột ngột cứng đờ rồi lại thư giãn cơ thể.
“Đúng vậy.”
Nhận được câu trả lời chính xác, Lộ Chi Ngư cười càng tươi hơn.
“Là người ngoài, chúng ta cũng nên đi thăm thôn trưởng, ngươi thấy có đúng không?”
Triệu Ngôn chần chừ một lát, đột ngột ngẩng đầu lên. Thấy Lộ Chi Ngư vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiêm túc cân nhắc khả năng này.
Theo lẽ thường, quả thật nên đi gặp thôn trưởng.
Chỉ là...
Cậu dừng bước, chỉ về phía trước: “Đến nơi rồi.”
Lộ Chi Ngư cũng nhìn theo, hai cánh cửa gỗ đóng chặt, phía trên cao treo một tấm bảng gỗ, viết bốn chữ “Cứu thế cứu người”. Nàng tiến lên gõ cửa nhưng bên trong không có ai đáp lại: "Không mở cửa à?”
Triệu Tử Minh nói: “Bên trong không có ai, có lẽ đại phu có việc ra ngoài rồi, chúng ta chờ ở đây nhé?”
Lộ Chi Ngư suy nghĩ một lát, đang do dự thì bỗng nhiên bắt gặp một bóng người màu xanh lá cây, nàng lập tức quay đầu lại nhìn. Ở đầu kia của con đường, một nam tử áo xanh đang cầm ô đứng đó.
Nam tử áo xanh thấy nàng nhìn mình, hơi ngạc nhiên nhướng mày rồi khẽ cong môi cười với nàng.
Mưa đã tạnh rồi mà còn cầm ô.
Lộ Chi Ngư nhíu mày, đánh giá nan tử từ đầu đến chân.
Tay cầm sách? Vừa đi từ chỗ người bán hàng về? Là một thư sinh ư?
Biết có người lạ đến nên cố ý đến xem? Hay là tình cờ đi qua? Không đúng, hướng đi không phải về nhà, hắn ta cố ý đến đây để xem họ. Rất hứng thú với họ?
Lí do hắn ta hứng thú là gì?
Lộ Chi Ngư mở to mắt nhìn chằm chằm vào nam tử, suy nghĩ miên man.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài.
Không được, vì khoảng cách quá xa, lại không có manh mối khác nên nàng đoán không ra.
Vẫn phải đến gần mới được.
Ở đầu kia con đường, nam tử áo xanh thấy Lộ Chi Ngư nhìn mình thì khẽ cong môi định nói gì đó.
Hắn ta nói rằng…
“Chào mừng đến với Triệu gia thôn.”
Tim Lộ Chi Ngư thình thịch một cái, bước chân sải dài định đi tới nhưng cổ tay bất ngờ bị ai đó kéo lại.
Nàng cúi đầu.
Triệu Ngôn nhìn nàng, chỉ vào bầu trời nhẹ giọng nói: “Trời sắp tối rồi.”
Lộ Chi Ngư siết chặt tay trừng mắt nhìn nam tử áo xanh, một lúc lâu sau mới quay người lại, mím môi nói: “Chúng ta về thôi.”
“Sư tỷ, không qua bên kia à?”
Triệu Tử Minh cũng nhìn thấy nam tử áo xanh, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Nhìn vẻ mặt của sư tỷ có vẻ như rất muốn đi qua.
“Không đi nữa.”
Lộ Chi Ngư nhíu mày, ngước nhìn chân trời đã nhuộm sắc cam, lo lắng nói: “Trời sắp tối rồi.”
Rất tốt, ông ta quả nhiên biết về sự tồn tại của quái vật. Nếu suy đoán sâu hơn, có lẽ ông ta biết rõ nguồn gốc của những con quái vật đó.
Câu hỏi thứ hai, Triệu Hữu Tài không nói dối nhưng hắn ta lại vô thức nghi ngờ cách gọi “cương thi”. Lộ Chi Ngư không tin ông ta không biết những con quái vật đó được gọi là cương thi. Vài năm trước trong thôn đã xuất hiện quái vật, mấy năm trôi qua mà người trong thôn vẫn chưa chết hết, thậm chí còn không dời đi!
Ngoài việc cho rằng họ đã hiểu rõ về quái vật, Lộ Chi Ngư không nghĩ ra lý do nào khác.
Chỉ có lý do này mà thôi.
Câu hỏi thứ ba thì càng dễ giải thích hơn.
Từ đầu đến cuối, Lộ Chi Ngư chưa hề nhắc đến việc rời khỏi Triệu gia thôn, nàng chỉ hỏi “làm sao để ra ngoài?”. Câu hỏi này có rất nhiều ý nghĩa, nhưng Triệu Hữu Tài lại giống như đã đọc được suy nghĩ của nàng trực tiếp đưa ra câu trả lời, rằng ông ta không biết.
Thật thú vị, ông ta lại chắc chắn câu hỏi của nàng là muốn rời khỏi Triệu gia thôn như vậy sao?”
Rõ ràng câu hỏi của nàng là – làm thế nào để rời khỏi ma vực.
Lộ Chi Ngư thu hồi tầm mắt không nhìn ông ta nữa, đẩy nhẹ Triệu Tử Minh thúc giục đám đệ tử Thượng Thanh Tông nhanh lên, họ còn phải đến chỗ đại phu.
“Nhanh lên nhanh lên, sư tỷ nói chúng ta còn phải đi tìm đại phu để lấy thuốc cho Giang sư huynh nauwx kìa!”
Lộ Chi Ngư chợt cứng đờ.
Trong nháy mắt, nàng chợt hiểu ra một số việc, đột ngột quay người nhìn về phía Triệu Hữu Tài: "Tính tình đại phu rất quái gở à?”
Triệu Hữu Tài ngây người.
“Đúng vậy, có hơi quái gở.”
“Thôn trưởng, bị bệnh à?”
Triệu Hữu Tài cứng đờ.
Sau đó mới nhận ra, mình đã lỡ lời nói ra điều gì đó.
Quả nhiên ngay sau đó, tiểu cô nương chớp chớp đôi mắt hạnh nhân, từ từ tiến lại gần ông ta thì thầm hỏi: “Bị cương thi cắn à?”
“...” Triệu Hữu Tài im lặng.
“Được rồi, cảm ơn Triệu chưởng quỹ, ta đã hiểu đại khái rồi.” Thiếu nữ đột nhiên cong mắt cười tươi rói.
Ông ta sắp phát điên rồi!
Ngươi hiểu rồi.
Ngươi rốt cuộc hiểu cái gì rồi!
Đợi đến khi ông ta tính toán xong số tiền, đám người này không thèm nhìn số tiền đã trả mà cầm đồ lên và rời đi. Tiểu Ngôn đi theo sau tiểu cô nương thong thả bước đi.
Cậu đứng thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không còn vẻ rụt rè khi mới theo Lộ Chi Ngư đến đây.
Triệu Hữu Tài nhấp môi, chăm chú nhìn bóng lưng của Triệu Ngôn mà lo lắng.
Người bị ông ta nhìn chằm chằm như có cảm giác gì đó, chậm rãi quay đầu lại. Cậu khẽ cong môi cười, nhưng nụ cười ấy lại mang đến cảm giác đè nén cực độ.
Đôi mắt đen láy của đứa trẻ sáng rực như vầng trăng trên bầu trời, lại lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi.
Triệu Hữu Tài: "..."
Cảm thấy hơi rợn người.
"Sao vậy?"
Lộ Chi Ngư nhận thấy sự khác lạ của người bên cạnh, cũng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy vẻ mặt của Triệu Hữu Tài cứng đờ vì nụ cười.
Nụ cười... cứng đờ?
Biểu cảm cũng rất kỳ lạ.
Nàng khẽ cúi đầu nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu của Triệu Ngôn một cách trầm tư.
"Không... không có gì."
Triệu Ngôn lập tức cúi đầu, run rẩy đáp lời.
“Không có gì là tốt rồi.” Nàng khẽ cong môi cười, tỏ vẻ không mấy quan tâm: "Nói ra mới nhớ, trước giờ ta chưa từng hỏi ngươi, người lớn tuổi ngươi gọi là ông kia là ai thế?”
Quả nhiên, sắc mặt Triệu Ngôn có chút không tự nhiên, lẩm bẩm: “Ông chính là ông.”
Lộ Chi Ngư nhướng mày cười, nhiệt tình giải thích giúp cậu : “Là thôn trưởng à?”
Cơ thể Triệu Ngôn lập tức cứng đờ.
Dù sự cứng đờ này chỉ thoáng qua, nhưng Lộ Chi Ngư vẫn nhận thấy rõ. Nàng nhìn thấy rõ ràng cậu bé đột ngột cứng đờ rồi lại thư giãn cơ thể.
“Đúng vậy.”
Nhận được câu trả lời chính xác, Lộ Chi Ngư cười càng tươi hơn.
“Là người ngoài, chúng ta cũng nên đi thăm thôn trưởng, ngươi thấy có đúng không?”
Triệu Ngôn chần chừ một lát, đột ngột ngẩng đầu lên. Thấy Lộ Chi Ngư vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiêm túc cân nhắc khả năng này.
Theo lẽ thường, quả thật nên đi gặp thôn trưởng.
Chỉ là...
Cậu dừng bước, chỉ về phía trước: “Đến nơi rồi.”
Lộ Chi Ngư cũng nhìn theo, hai cánh cửa gỗ đóng chặt, phía trên cao treo một tấm bảng gỗ, viết bốn chữ “Cứu thế cứu người”. Nàng tiến lên gõ cửa nhưng bên trong không có ai đáp lại: "Không mở cửa à?”
Triệu Tử Minh nói: “Bên trong không có ai, có lẽ đại phu có việc ra ngoài rồi, chúng ta chờ ở đây nhé?”
Lộ Chi Ngư suy nghĩ một lát, đang do dự thì bỗng nhiên bắt gặp một bóng người màu xanh lá cây, nàng lập tức quay đầu lại nhìn. Ở đầu kia của con đường, một nam tử áo xanh đang cầm ô đứng đó.
Nam tử áo xanh thấy nàng nhìn mình, hơi ngạc nhiên nhướng mày rồi khẽ cong môi cười với nàng.
Mưa đã tạnh rồi mà còn cầm ô.
Lộ Chi Ngư nhíu mày, đánh giá nan tử từ đầu đến chân.
Tay cầm sách? Vừa đi từ chỗ người bán hàng về? Là một thư sinh ư?
Biết có người lạ đến nên cố ý đến xem? Hay là tình cờ đi qua? Không đúng, hướng đi không phải về nhà, hắn ta cố ý đến đây để xem họ. Rất hứng thú với họ?
Lí do hắn ta hứng thú là gì?
Lộ Chi Ngư mở to mắt nhìn chằm chằm vào nam tử, suy nghĩ miên man.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài.
Không được, vì khoảng cách quá xa, lại không có manh mối khác nên nàng đoán không ra.
Vẫn phải đến gần mới được.
Ở đầu kia con đường, nam tử áo xanh thấy Lộ Chi Ngư nhìn mình thì khẽ cong môi định nói gì đó.
Hắn ta nói rằng…
“Chào mừng đến với Triệu gia thôn.”
Tim Lộ Chi Ngư thình thịch một cái, bước chân sải dài định đi tới nhưng cổ tay bất ngờ bị ai đó kéo lại.
Nàng cúi đầu.
Triệu Ngôn nhìn nàng, chỉ vào bầu trời nhẹ giọng nói: “Trời sắp tối rồi.”
Lộ Chi Ngư siết chặt tay trừng mắt nhìn nam tử áo xanh, một lúc lâu sau mới quay người lại, mím môi nói: “Chúng ta về thôi.”
“Sư tỷ, không qua bên kia à?”
Triệu Tử Minh cũng nhìn thấy nam tử áo xanh, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Nhìn vẻ mặt của sư tỷ có vẻ như rất muốn đi qua.
“Không đi nữa.”
Lộ Chi Ngư nhíu mày, ngước nhìn chân trời đã nhuộm sắc cam, lo lắng nói: “Trời sắp tối rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.