Sổ Tay Công Lược Nam Chính Của Một Trà Xanh Chuyên Nghiệp
Chương 27
Venus
22/09/2023
Sau khi Diệp Nguyên và Lâm An bàn bạc xong cách giải quyết vụ việc trên diễn đàn kia xong thì cũng đã đến giữa trưa. Hai người quyết định ăn trưa rồi mới về phòng trọ.
Lúc về phòng trọ Diệp Nguyên đã ngay lập tức triệu hồi hệ thống.
"Hệ thống, có chuyện cần mày giúp đỡ đó."
Hệ thống lập tức liền xuất hiện.
"Kí chủ, có việc gì cần cứ giao phó."
"Tra cho tao vị trí và lý lịch của người ẩn danh đăng bài đăng nói về chuyện của tao và Lâm An sáng nay đi."
"Dạ vâng kí chủ."
Sau tầm 5 phút thì hệ thống đã quét ra được vị trí cũng như lý lịch của người đăng bài.
Hóa ra đó chính là người khá nổi tiếng ở trường Đại Học A. Tên cậu ta là Dục Hiểu, là sinh viên năm 2 khoa báo chí, nổi tiếng nhờ tài săn ảnh và gom góp tư liệu, hiện tại đang sống ở một khu trọ cách khu trọ của Diệp Nguyên không xa là bao.
Ha, trách gì Hạ Thất lại nhờ người như thế này đăng bài, nhất định là tốn một khoản tiền khá lớn đó nha.
Hệ thống thắc mắc với Diệp Nguyên.
"Sau khi tìm được tên tuổi và vị trí của hắn rồi thì kí chủ quyết định làm gì thế ạ ?"
Diệp Nguyên nhẹ nhàng đáp lại.
"Làm gì ấy à, mày nghĩ thử xem, Hạ Thất tốn một số tiền để nhờ người lên bài bôi đen tao, thì tao cũng phải nghĩ cách gì để đáp trả cho xứng đáng mới được."
"Đuổi học chắc là cách xứng đáng nhất đi."
"Sau vụ việc trộm tranh, tao cứ nghĩ đáng lẽ cậu ta phải bị đuổi học rồi cơ, nhưng mà lại chỉ bị kỉ luật mà thôi. Vậy thì chúng ta tương kế tựu kế, dựa vào việc này, khiến cho ban giám hiệu nhà trường suy xét về tình huống của cậu ta, tao nghĩ là vừa trộm tranh, vừa vu khống người khác thì khó mà ở lại trường lắm."
"Vậy lỡ như mà chuyện này vẫn không đủ để nhà trường đuổi học cậu ta thì sao kí chủ ?"
Diệp Nguyên nhếch mép cười.
"Mày có nghe cái gọi là " sức ép dư luận" không, nhà trường chỉ cần có sức ép dư luận, cộng với việc bị ảnh hưởng thanh danh thì đuổi học chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Sau khi uống xong tách trà thì Diệp Nguyên đứng lên, chỉnh lại cổ áo, sẵn sàng chuẩn bị đi gặp mặt tên Dục Hiểu kia.
Diệp Nguyên đi theo địa chỉ được hệ thống hướng dẫn rồi tìm đến một khu trọ cách đó không xa.
Lúc đến nơi, Diệp Nguyên đã chuẩn bị sẵn kịch bản để đối phó với mọi loại tình huống trong đầu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một người ăn mặc chỉn chu, nhìn khá ưa nhìn mở cửa bước ra khỏi cửa, nhìn Diệp Nguyên với ánh mắt vô cùng thắc mắc, như thể đang hỏi " cậu là ai ?"
Diệp Nguyên ngay lập tức nói ra kịch bản mà cậu chuẩn bị sẵn trong đầu.
"Xin chào, tôi là Diệp Nguyên, tôi muốn nhờ anh săn tin và ảnh của một người để đăng lên diễn đàn, chúng ta vào nhà nói chuyện chút có được không ?"
Sau khi bước vào nhà và ngồi trên sofa, Diệp Nguyên liền quyết định giở bài luôn mà không thèm giấu diếm nữa.
Ngay khi Dục Hiểu vừa bưng ấm trà vừa pha để mời khách lên thì Diệp Nguyên liền nói ngay.
"Xin thứ lỗi cho tôi, tôi đến đây tìm cậu không phải vì muốn bàn về chuyện săn ảnh hay săn tin, mà là tôi thực sự có chuyện muốn hỏi cậu."
"Cậu muốn hỏi chuyện gì ?"
"Tôi thực sự không hiểu, ngay cả tôi mà cậu còn không biết, thì cậu làm sao lại có thể viết bài về tôi một cái trơn tru như vậy nhỉ ? "
Dục Hiểu nghe xong câu này của Diệp Nguyên xong, mặt cậu ta liền biến sắc.
"Vậy ra, cậu chính là Diệp, Diệp Nguyên ư ? Nhưng mà, làm sao mà cậu lại có thể tìm đến được tận đây vậy ? Làm sao cậu biết người đăng bài là tôi ?"
Diệp Nguyên nhếch mép cười.
"Ha, cái này thì cậu không cần biết, tôi muốn hỏi cậu là người bỏ tiền ra thuê cậu tung tin xấu về tôi có phải Hạ Thất không ?"
Dục Hiểu vô cùng kinh ngạc.
"Cả cái này mà cậu cũng biết ư ?"
"Đương nhiên là tôi biết, tôi còn muốn nói cho cậu rằng, tôi với Lâm An thực sự là danh chính ngôn thuận, Hạ Thất mới chính là tiểu tam, chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi."
Dục Hiểu lúc này liền nở một nụ cười thiếu đạo đức, cậu ta vừa cười vừa nói.
"Ha, dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu, nếu cậu cũng xì tiền ra như Hạ Thất thì tôi mới có thể giúp cậu đính chính được haha. Dù không biết cậu dưa vào đâu mà tìm được tôi, nhưng mà cái gì cũng có tiền rồi mới nói chuyện được nha."
Hệ thống lúc này trong đầu Diệp Nguyên liền thấy lo thay cho kí chủ, liền hỏi.
"Kí chủ, cậu ta bắt kí chủ dùng tiền mới đăng bài thanh minh thì làm sao bây giờ ?"
Diệp Nguyên trấn an.
"Mày cứ yên tâm, cái gì cũng có cách giải quyết mà."
Quả nhiên Diệp Nguyên mặt không gợn sóng.
"Ồ vậy sao ?"
"Hóa ra nhà báo nào cũng đều là làm vì tiền bạc nhỉ ? Thực ra tôi ấy à, mặc dù không có tài cán gì, nhưng mà tôi biết cậu đã nhận tiền của những ai và cậu đã làm những trò dơ bẩn gì đấy."
Dục Hiểu liền trợn tròn mắt lên.
"Ha, cậu có biết mấy chuyện đó thì sao chứ, cậu làm gì được tôi ?"
"Tôi làm gì được cậu ấy à, tôi chỉ cần đưa những bằng chứng mà tôi có lên nhà trường, hoặc là đăng lên weibo, thì cậu nghĩ cậu có sao không ? Việc cậu chụp lén ảnh của một số nữ sinh khi đang đi ở trong nhà vệ sinh cũng đủ khiến cậu bị tống cổ vào đồn cảnh sát rồi."
Dục Hiểu liền ngay lập tức tính nhào vào người Diệp Nguyên. Diệp Nguyên liền né ra rồi nhanh chóng nói.
"Tôi nói cho cậu biết, điện thoại tôi đã gọi cảnh sát nãy giờ rồi. Bây giờ cậu muốn tiếp tục làm người bình thường và đăng bài đính chính cho tôi đồng thời thú nhận mình đã nhận tiền Hạ Thất rồi nói bậy, hay là cậu muốn ăn cơm tù rồi để mẹ cậu ở nhà tự hào cho cậu ?"
Dục Hiểu hậm hực ngồi xuống, sau khi nghĩ kĩ một tí rồi cậu ta trả lời.
"Tôi đồng ý, chỉ cần cậu để yên cho tôi, vậy thì tôi sẽ chứng minh cậu trong sạch và thú nhận với mọi người."
Sau khi ra khỏi nhà trọ của Dục Hiểu, hệ thống vẫn vô cùng thấp thỏm.
"Sao kí chủ lại liều thế, có biết tôi lo cho an nguy của kí chủ lắm không ? Ngộ nhỡ cậu ta không đồng ý, rồi muốn giết người diệt khẩu, thủ tiêu cậu luôn thì tôi biết làm sao đây kí chủ ?
"Mày cứ yên tâm, trước khi gặp mặt tao đã tìm hiểu kĩ về hắn. Hắn vẫn còn mẹ già và em trai nhỏ ở nhà cần chăm sóc, dù hơi thất đức nhưng hắn rất hiếu thảo, nếu hắn phải đi tù thì mẹ hắn nhất định sẽ không sống nổi đâu. Hắn đương nhiên là sẽ chọn biện pháp an toàn hơn rồi, nếu mà liều, thì kiểu gì chỉ có một con đường chết mà thôi."
Hệ thống thực sự thán phục.
"Kí chủ thật là lợi hại."
"Cũng không lợi hại đâu, nhờ có mày nên tao mới nắm được điểm yếu của cậu ta, rồi mới thỏa thuận dễ dàng như này, còn không á, chắc phải tốn không ít tiền với tên cặn bã này đâu."
Diệp Nguyên nghĩ thầm :" Cũng đã đến lúc kết thúc thế giới này rồi."
Lúc về phòng trọ Diệp Nguyên đã ngay lập tức triệu hồi hệ thống.
"Hệ thống, có chuyện cần mày giúp đỡ đó."
Hệ thống lập tức liền xuất hiện.
"Kí chủ, có việc gì cần cứ giao phó."
"Tra cho tao vị trí và lý lịch của người ẩn danh đăng bài đăng nói về chuyện của tao và Lâm An sáng nay đi."
"Dạ vâng kí chủ."
Sau tầm 5 phút thì hệ thống đã quét ra được vị trí cũng như lý lịch của người đăng bài.
Hóa ra đó chính là người khá nổi tiếng ở trường Đại Học A. Tên cậu ta là Dục Hiểu, là sinh viên năm 2 khoa báo chí, nổi tiếng nhờ tài săn ảnh và gom góp tư liệu, hiện tại đang sống ở một khu trọ cách khu trọ của Diệp Nguyên không xa là bao.
Ha, trách gì Hạ Thất lại nhờ người như thế này đăng bài, nhất định là tốn một khoản tiền khá lớn đó nha.
Hệ thống thắc mắc với Diệp Nguyên.
"Sau khi tìm được tên tuổi và vị trí của hắn rồi thì kí chủ quyết định làm gì thế ạ ?"
Diệp Nguyên nhẹ nhàng đáp lại.
"Làm gì ấy à, mày nghĩ thử xem, Hạ Thất tốn một số tiền để nhờ người lên bài bôi đen tao, thì tao cũng phải nghĩ cách gì để đáp trả cho xứng đáng mới được."
"Đuổi học chắc là cách xứng đáng nhất đi."
"Sau vụ việc trộm tranh, tao cứ nghĩ đáng lẽ cậu ta phải bị đuổi học rồi cơ, nhưng mà lại chỉ bị kỉ luật mà thôi. Vậy thì chúng ta tương kế tựu kế, dựa vào việc này, khiến cho ban giám hiệu nhà trường suy xét về tình huống của cậu ta, tao nghĩ là vừa trộm tranh, vừa vu khống người khác thì khó mà ở lại trường lắm."
"Vậy lỡ như mà chuyện này vẫn không đủ để nhà trường đuổi học cậu ta thì sao kí chủ ?"
Diệp Nguyên nhếch mép cười.
"Mày có nghe cái gọi là " sức ép dư luận" không, nhà trường chỉ cần có sức ép dư luận, cộng với việc bị ảnh hưởng thanh danh thì đuổi học chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Sau khi uống xong tách trà thì Diệp Nguyên đứng lên, chỉnh lại cổ áo, sẵn sàng chuẩn bị đi gặp mặt tên Dục Hiểu kia.
Diệp Nguyên đi theo địa chỉ được hệ thống hướng dẫn rồi tìm đến một khu trọ cách đó không xa.
Lúc đến nơi, Diệp Nguyên đã chuẩn bị sẵn kịch bản để đối phó với mọi loại tình huống trong đầu, nhẹ nhàng gõ cửa.
Một người ăn mặc chỉn chu, nhìn khá ưa nhìn mở cửa bước ra khỏi cửa, nhìn Diệp Nguyên với ánh mắt vô cùng thắc mắc, như thể đang hỏi " cậu là ai ?"
Diệp Nguyên ngay lập tức nói ra kịch bản mà cậu chuẩn bị sẵn trong đầu.
"Xin chào, tôi là Diệp Nguyên, tôi muốn nhờ anh săn tin và ảnh của một người để đăng lên diễn đàn, chúng ta vào nhà nói chuyện chút có được không ?"
Sau khi bước vào nhà và ngồi trên sofa, Diệp Nguyên liền quyết định giở bài luôn mà không thèm giấu diếm nữa.
Ngay khi Dục Hiểu vừa bưng ấm trà vừa pha để mời khách lên thì Diệp Nguyên liền nói ngay.
"Xin thứ lỗi cho tôi, tôi đến đây tìm cậu không phải vì muốn bàn về chuyện săn ảnh hay săn tin, mà là tôi thực sự có chuyện muốn hỏi cậu."
"Cậu muốn hỏi chuyện gì ?"
"Tôi thực sự không hiểu, ngay cả tôi mà cậu còn không biết, thì cậu làm sao lại có thể viết bài về tôi một cái trơn tru như vậy nhỉ ? "
Dục Hiểu nghe xong câu này của Diệp Nguyên xong, mặt cậu ta liền biến sắc.
"Vậy ra, cậu chính là Diệp, Diệp Nguyên ư ? Nhưng mà, làm sao mà cậu lại có thể tìm đến được tận đây vậy ? Làm sao cậu biết người đăng bài là tôi ?"
Diệp Nguyên nhếch mép cười.
"Ha, cái này thì cậu không cần biết, tôi muốn hỏi cậu là người bỏ tiền ra thuê cậu tung tin xấu về tôi có phải Hạ Thất không ?"
Dục Hiểu vô cùng kinh ngạc.
"Cả cái này mà cậu cũng biết ư ?"
"Đương nhiên là tôi biết, tôi còn muốn nói cho cậu rằng, tôi với Lâm An thực sự là danh chính ngôn thuận, Hạ Thất mới chính là tiểu tam, chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi."
Dục Hiểu lúc này liền nở một nụ cười thiếu đạo đức, cậu ta vừa cười vừa nói.
"Ha, dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu, nếu cậu cũng xì tiền ra như Hạ Thất thì tôi mới có thể giúp cậu đính chính được haha. Dù không biết cậu dưa vào đâu mà tìm được tôi, nhưng mà cái gì cũng có tiền rồi mới nói chuyện được nha."
Hệ thống lúc này trong đầu Diệp Nguyên liền thấy lo thay cho kí chủ, liền hỏi.
"Kí chủ, cậu ta bắt kí chủ dùng tiền mới đăng bài thanh minh thì làm sao bây giờ ?"
Diệp Nguyên trấn an.
"Mày cứ yên tâm, cái gì cũng có cách giải quyết mà."
Quả nhiên Diệp Nguyên mặt không gợn sóng.
"Ồ vậy sao ?"
"Hóa ra nhà báo nào cũng đều là làm vì tiền bạc nhỉ ? Thực ra tôi ấy à, mặc dù không có tài cán gì, nhưng mà tôi biết cậu đã nhận tiền của những ai và cậu đã làm những trò dơ bẩn gì đấy."
Dục Hiểu liền trợn tròn mắt lên.
"Ha, cậu có biết mấy chuyện đó thì sao chứ, cậu làm gì được tôi ?"
"Tôi làm gì được cậu ấy à, tôi chỉ cần đưa những bằng chứng mà tôi có lên nhà trường, hoặc là đăng lên weibo, thì cậu nghĩ cậu có sao không ? Việc cậu chụp lén ảnh của một số nữ sinh khi đang đi ở trong nhà vệ sinh cũng đủ khiến cậu bị tống cổ vào đồn cảnh sát rồi."
Dục Hiểu liền ngay lập tức tính nhào vào người Diệp Nguyên. Diệp Nguyên liền né ra rồi nhanh chóng nói.
"Tôi nói cho cậu biết, điện thoại tôi đã gọi cảnh sát nãy giờ rồi. Bây giờ cậu muốn tiếp tục làm người bình thường và đăng bài đính chính cho tôi đồng thời thú nhận mình đã nhận tiền Hạ Thất rồi nói bậy, hay là cậu muốn ăn cơm tù rồi để mẹ cậu ở nhà tự hào cho cậu ?"
Dục Hiểu hậm hực ngồi xuống, sau khi nghĩ kĩ một tí rồi cậu ta trả lời.
"Tôi đồng ý, chỉ cần cậu để yên cho tôi, vậy thì tôi sẽ chứng minh cậu trong sạch và thú nhận với mọi người."
Sau khi ra khỏi nhà trọ của Dục Hiểu, hệ thống vẫn vô cùng thấp thỏm.
"Sao kí chủ lại liều thế, có biết tôi lo cho an nguy của kí chủ lắm không ? Ngộ nhỡ cậu ta không đồng ý, rồi muốn giết người diệt khẩu, thủ tiêu cậu luôn thì tôi biết làm sao đây kí chủ ?
"Mày cứ yên tâm, trước khi gặp mặt tao đã tìm hiểu kĩ về hắn. Hắn vẫn còn mẹ già và em trai nhỏ ở nhà cần chăm sóc, dù hơi thất đức nhưng hắn rất hiếu thảo, nếu hắn phải đi tù thì mẹ hắn nhất định sẽ không sống nổi đâu. Hắn đương nhiên là sẽ chọn biện pháp an toàn hơn rồi, nếu mà liều, thì kiểu gì chỉ có một con đường chết mà thôi."
Hệ thống thực sự thán phục.
"Kí chủ thật là lợi hại."
"Cũng không lợi hại đâu, nhờ có mày nên tao mới nắm được điểm yếu của cậu ta, rồi mới thỏa thuận dễ dàng như này, còn không á, chắc phải tốn không ít tiền với tên cặn bã này đâu."
Diệp Nguyên nghĩ thầm :" Cũng đã đến lúc kết thúc thế giới này rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.