Chương 12: Chương 12: Công lược vị hôn phu băng lãnh (12)
Đinh Khê
08/10/2018
Edit: LinhLan601,Min Heun
Vì năng lực đã chịu qua lễ rửa tội của hệ thống, giác quan của Mộng Nhã đều trở nên nhạy bén hơn người thường. Cô cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo mình.
Quay đầu về nơi mà Tiết Hàm không thấy được, cô khẽ cong môi cười.
Tên biến thái, sáng sớm đã rình mò người ta.
Thời gian mấy phút rất nhanh liền trôi qua, Mộng Nhã kéo tay Lâm Mộc Mộc đi về phía lớp học.
Bên kia, trên tầng 51, Tiết Hàm bỏ kính viễn vọng xuống. Rốt cuộc không nhìn thấy được người kia nữa.
Giờ phút này, Tiết Hàm thật sự muốn tạo ra kính nhìn xuyên thấu. Như vậy thì mới có thể luôn đem ánh mắt đặt lên trên người người nọ.
Nhưng mà, muốn tạo ra loại kính ấy, lại chờ thêm mấy trăm năm đi.
***
Vừa tiến vào khu dạy học, cầu thang dĩ vãng luôn trống rỗng giờ phút này chen lấn vô số người vây xem.
Nói cho cùng thì đây là trường quý tộc, tin tức internet rất phát triển. Lúc này ở bên trong phòng học, học sinh đều đã thông qua diễn đàn biết được việc Mộng Nhã tự nhiên trở nên ngời ngời khí chất. Lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, có người thực sự đến thưởng thức xem thực hư ra sao nhưng cũng có những nữ sinh tự xưng xinh đẹp đến đây với mục đích lấn át Đường Mộng Nhã.
Tóm lại, trên cầu thang toàn người với người.
Lâm Mộc Mộc hiển nhiên bị khiếp sợ, cả người cô sững sờ một chút, nói:" Mộng Nhã..... Nhiều người quá...... "
Mộng Nhã cười nói: "Đừng sợ. Đều là bạn học, sẽ không ăn thịt cậu".
Lâm Mộc Mộc vẻ mặt đưa đám: "Lúc này mà cậu còn có tâm nói giỡn."
Mộng Nhã không có nói tiếp, mà chỉ cười ôn hòa nói với bạn học nam đang đứng ngăn cản đường.
"Xin lỗi vị bạn học này, sắp tới giờ học rồi, phiền bạn tránh qua một chút được không?"
Nam sinh này nháy mắt đem bạn học phía sau đẩy ra, mười phần thân sĩ dùng một tay dẫn đường: "Tiểu thư Mộng Nhã, mời cậu."
Mộng Nhã gật đầu cảm ơn.
Lâm Mộc Mộc đi theo phía sau Mộng Nhã, sắc mặt đỏ bừng, cơ hồ đã quên mất đi đường như thế nào, cô lúc này mới chân chính cảm giác được là mọi người đang chú ý!
Gương mặt của những bạn học chung quanh có quen, cũng có không quen, nhưng tóm lại, một đám đều đem ánh mắt tập trung trên người cô cùng Mộng Nhã -- đường hẻm hoan nghênh.
Thật vất vả mới đi tới chỗ ngồi của mình, cổ của Lâm Mộc Mộc toàn bộ đã đỏ rực lên.
Nhưng không có biện pháp a, lần đầu tiên ở trường học quý tộc thu hút được nhiều người chú ý như vậy, không kích động cũng thật khó.
Nhưng nhìn bộ dáng ưu nhã, thong dong như cũ của Mộng Nhã, Lâm Mộc Mộc nhỏ giọng hỏi: "Mộng Nhã, cậu không kích động sao?"
Mộng Nhã vô tội chớp chớp mắt: "Tớ không kích động, bình thường mà."
Lâm Mộc Mộc che mặt nóng bừng lại, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn đánh giá Mộng Nhã, cô nhìn từ trên xuống dưới, đem Mộng Nhã từ trái qua phải tinh tế nhìn vài lần.
"Mộng Nhã, ngũ quan của cậu rõ ràng không có biến hóa, nhưng khí chất của cậu thì có! Hoàn toàn không giống nhau a!"
Mộng Nhã tức giận cho cô một đấm, cười nói: "Cậu còn tưởng rằng tớ đi chỉnh dung?"
Lâm Mộc Mộc đầu co rụt lại: "...... Bởi vì thật sự giống như là hai người mà!"
Những lời này được Chu Văn Nhân nhất trí tán đồng.
"Đúng vậy, Mộng Nhã, trước kia cậu tuy đẹp, nhưng rất tùy tiện, thoạt nhìn giống như là đứa trẻ."
Mộng Nhã chớp mắt: "Chẳng lẽ hiện tại tớ không phải là đứa trẻ sao?"
Tâm các bạn học chung quanh nháy mắt mềm nhũng: "Đúng, cậu đúng, cậu vĩnh viễn là đứa trẻ."
"Khí chất hiện tại của cậu quả thực rất giống với thiên sứ! Thuần khiết, hào phóng!"
Lần đầu tiên bị khích lệ như vậy, Mộng Nhã có chút không thích ứng được, gương mặt ửng đỏ, nói: "Cảm ơn các cậu đã khen tớ như vậy."
Mà ở công ty, âm thanh này của Mộng Nhã đều bị Tiết Hàm hoàn chỉnh nghe được từ thiết bị theo dõi truyền tới văn phòng tổng tài.
Thời điểm âm thanh ngọt ngào kia của Mộng Nhã vang lên, hắn thật hận không thể phóng tới trường học đem người này cướp về, không cho bất luận kẻ nào có thể thấy được Mộng Nhã.
----------------------
Vì năng lực đã chịu qua lễ rửa tội của hệ thống, giác quan của Mộng Nhã đều trở nên nhạy bén hơn người thường. Cô cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo mình.
Quay đầu về nơi mà Tiết Hàm không thấy được, cô khẽ cong môi cười.
Tên biến thái, sáng sớm đã rình mò người ta.
Thời gian mấy phút rất nhanh liền trôi qua, Mộng Nhã kéo tay Lâm Mộc Mộc đi về phía lớp học.
Bên kia, trên tầng 51, Tiết Hàm bỏ kính viễn vọng xuống. Rốt cuộc không nhìn thấy được người kia nữa.
Giờ phút này, Tiết Hàm thật sự muốn tạo ra kính nhìn xuyên thấu. Như vậy thì mới có thể luôn đem ánh mắt đặt lên trên người người nọ.
Nhưng mà, muốn tạo ra loại kính ấy, lại chờ thêm mấy trăm năm đi.
***
Vừa tiến vào khu dạy học, cầu thang dĩ vãng luôn trống rỗng giờ phút này chen lấn vô số người vây xem.
Nói cho cùng thì đây là trường quý tộc, tin tức internet rất phát triển. Lúc này ở bên trong phòng học, học sinh đều đã thông qua diễn đàn biết được việc Mộng Nhã tự nhiên trở nên ngời ngời khí chất. Lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, có người thực sự đến thưởng thức xem thực hư ra sao nhưng cũng có những nữ sinh tự xưng xinh đẹp đến đây với mục đích lấn át Đường Mộng Nhã.
Tóm lại, trên cầu thang toàn người với người.
Lâm Mộc Mộc hiển nhiên bị khiếp sợ, cả người cô sững sờ một chút, nói:" Mộng Nhã..... Nhiều người quá...... "
Mộng Nhã cười nói: "Đừng sợ. Đều là bạn học, sẽ không ăn thịt cậu".
Lâm Mộc Mộc vẻ mặt đưa đám: "Lúc này mà cậu còn có tâm nói giỡn."
Mộng Nhã không có nói tiếp, mà chỉ cười ôn hòa nói với bạn học nam đang đứng ngăn cản đường.
"Xin lỗi vị bạn học này, sắp tới giờ học rồi, phiền bạn tránh qua một chút được không?"
Nam sinh này nháy mắt đem bạn học phía sau đẩy ra, mười phần thân sĩ dùng một tay dẫn đường: "Tiểu thư Mộng Nhã, mời cậu."
Mộng Nhã gật đầu cảm ơn.
Lâm Mộc Mộc đi theo phía sau Mộng Nhã, sắc mặt đỏ bừng, cơ hồ đã quên mất đi đường như thế nào, cô lúc này mới chân chính cảm giác được là mọi người đang chú ý!
Gương mặt của những bạn học chung quanh có quen, cũng có không quen, nhưng tóm lại, một đám đều đem ánh mắt tập trung trên người cô cùng Mộng Nhã -- đường hẻm hoan nghênh.
Thật vất vả mới đi tới chỗ ngồi của mình, cổ của Lâm Mộc Mộc toàn bộ đã đỏ rực lên.
Nhưng không có biện pháp a, lần đầu tiên ở trường học quý tộc thu hút được nhiều người chú ý như vậy, không kích động cũng thật khó.
Nhưng nhìn bộ dáng ưu nhã, thong dong như cũ của Mộng Nhã, Lâm Mộc Mộc nhỏ giọng hỏi: "Mộng Nhã, cậu không kích động sao?"
Mộng Nhã vô tội chớp chớp mắt: "Tớ không kích động, bình thường mà."
Lâm Mộc Mộc che mặt nóng bừng lại, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn đánh giá Mộng Nhã, cô nhìn từ trên xuống dưới, đem Mộng Nhã từ trái qua phải tinh tế nhìn vài lần.
"Mộng Nhã, ngũ quan của cậu rõ ràng không có biến hóa, nhưng khí chất của cậu thì có! Hoàn toàn không giống nhau a!"
Mộng Nhã tức giận cho cô một đấm, cười nói: "Cậu còn tưởng rằng tớ đi chỉnh dung?"
Lâm Mộc Mộc đầu co rụt lại: "...... Bởi vì thật sự giống như là hai người mà!"
Những lời này được Chu Văn Nhân nhất trí tán đồng.
"Đúng vậy, Mộng Nhã, trước kia cậu tuy đẹp, nhưng rất tùy tiện, thoạt nhìn giống như là đứa trẻ."
Mộng Nhã chớp mắt: "Chẳng lẽ hiện tại tớ không phải là đứa trẻ sao?"
Tâm các bạn học chung quanh nháy mắt mềm nhũng: "Đúng, cậu đúng, cậu vĩnh viễn là đứa trẻ."
"Khí chất hiện tại của cậu quả thực rất giống với thiên sứ! Thuần khiết, hào phóng!"
Lần đầu tiên bị khích lệ như vậy, Mộng Nhã có chút không thích ứng được, gương mặt ửng đỏ, nói: "Cảm ơn các cậu đã khen tớ như vậy."
Mà ở công ty, âm thanh này của Mộng Nhã đều bị Tiết Hàm hoàn chỉnh nghe được từ thiết bị theo dõi truyền tới văn phòng tổng tài.
Thời điểm âm thanh ngọt ngào kia của Mộng Nhã vang lên, hắn thật hận không thể phóng tới trường học đem người này cướp về, không cho bất luận kẻ nào có thể thấy được Mộng Nhã.
----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.