Chương 47: Chương 47: Công lược đế vương lãnh khốc (7)
Đinh Khê
10/10/2018
Edit: LinhLan601
Beta: Min Heun
Nơi xa đột nhiên ầm ĩ lên. Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần.
Trong lòng Mộng Nhã căng thẳng, nhanh chóng đem xương ngỗng chôn xuống đất.
Tiểu nam hài cũng bị sợ tới mức không nhẹ, xoay người một cái, lập tức nhào vào trong ngực Mộng Nhã.
Mộng Nhã muốn đẩy nó ra, nhưng nhìn thấy thần sắc lo lắng hãi hùng của nó, lại không đành lòng.
Cô khẽ nói: "Ngươi đừng lên tiếng, không chừng là không phải tìm kiếm hai chúng ta."
Mộng Nhã chỉ nói đơn giản như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng cô vô cùng phức tạp.
Tiểu nam hài này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhưng trên người lại có một cỗ hương vị xú uế như có như không, lại còn ăn không đủ no. Vừa thấy chính là do bọn hạ nhân khinh chủ không chiếu cố!
Cùng với những lời giới thiệu ban đầu của hệ thống --
"Đương kim hoàng đế Sở Càn, thủ đoạn lãnh khốc vô tình, chính tay đâm chết mười hai người huynh đệ ruột thịt để bước lên ngôi vị hoàng đế."
"Sở Càn này có một người đệ đệ nhỏ nhất tên là Sở Huy, là do một cung nữ sinh ra. Lúc ấy đã thiếu chút nữa không thể giữ nổi, vẫn là Sở Càn ra mặt thỉnh thái y.
Chỉ là, tiên hoàng lại không thích đứa con này cho lắm. Vì vậy cũng không dựa theo gia phả đặt tên cho hắn, mà là để Sở Càn tùy tiện lấy cho hắn một cái tên."
"Sau khi tiên hoàng băng hà, Sở Càn kế vị thì người huynh đệ duy nhất còn sống sót của hắn cũng chỉ có Sở Huy. Hiện tại Sở Huy mới ba tuổi, Sở Càn rất yêu thương hắn. Nhưng Sở Huy vừa nhìn thấy Sở Càn liền khóc lóc không ngừng. Vì vậy mà dần dần Sở Càn đã không còn cùng Sở Huy chạm mặt."
Mộng Nhã nhớ lại những lời này, đã có thể kết luận, ca ca của nhóc con trong lồng ngực này chính là vị hoàng đế cao cao tại thượng, nắm quyền sinh sát của người khác trong tay.
***
Nói như vậy, người mà những cung nữ, thị vệ này đang tìm nhất định chính là nó.
Mộng Nhã không biết ai là kẻ khinh chủ. Hạ nhân chiếu cố Sở Huy nhiều như vậy, nếu không có quý nhân phân phó, những hạ nhân này chắc chắn không có lá gan.
Mộng Nhã lặng lẽ đem chính mình cuộn lại, vừa lúc cùng Sở Huy mặt đối mặt.
Ngón trỏ tinh tế của cô để trên môi, khẽ nói: "Suỵt. Không được phát ra tiếng động."
Sở Huy thực nghe lời, lập tức gật gật đầu.
Mộng Nhã biết những thị vệ đó nhất định sẽ tìm được nơi này.
Rốt cuộc hoàng cung tuy rằng rất lớn, nhưng nơi có thể giấu người lại chẳng có bao nhiêu.
Bởi vì tiểu điện hạ mất tích, toàn bộ nô tài trong cung của tiểu điện hạ, bao gồm cả Nghiêm ma ma đều bị trói lại, ném sang một bên quỳ ở đó.
Hoàng đế Sở Càn an vị trong viện của Sở Huy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn nô tài.
"Bệ hạ, nô tỳ oan uổng. Hôm nay tiểu điện hạ tự mình chạy ra ngoài chơi từ sớm...."
Sở Càn mắt lạnh vô tình: "Lấp kín miệng bà ta lại."
Nghiêm ma ma sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người run rẩy không ngừng.
Sở Huy chạy đi đã bỏ lại người hầu hạ duy nhất bên người. Nếu bệ hạ mà biết bà ta làm những chuyện kia......
Nghiêm ma ma muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng trong miệng đã bị nhét khăn, những tên thái giám hành hình này khí lực rất lớn, đem miệng bà ta nhét đến tràn đầy. Ngay cả suy nghĩ tự sát cũng không thực hiện được.
Mộng Nhã nhìn thị vệ xuất động càng ngày càng nhiều, cô biết nhất định là hoàng đế sẽ tiếp tục phân phó cho thêm người đi tìm.
Nếu nháo lớn hơn nữa thì càng tốt, đây chính là cơ hội của cô!
Đã một canh giờ trôi qua, tiểu điện hạ vẫn chưa tìm được.
Trong hoàng cung, khắp mặt hồ nước cơ hồ đều là thái giám. Vì sợ hãi tiểu điện hạ chết đuối, lúc này tất cả đều phải đem hồ trong Ngự Hoa Viên lật lên!
Mộng Nhã duỗi tay đặt lên trán che bớt ánh nắng, nhìn một màn ở nơi xa, nghĩ thầm: Thời điểm tới rồi.
Đột nhiên, Mộng Nhã giống như là bước hụt, cả người sắp sửa từ trên núi giả ngã xuống.
"A! Cứu mạng!!"
30/8/2018
----------oOo---------
Heun: Ố là la, có ai còn nhớ ta hôn? Ta đã trở lại sao bao nhiêu ngày mất tích =)) Mà chắc không có ai nhớ đâu, buồn dễ sợ:< Và điều cuối cùng nhớ vote và cmt để ủng hộ nha:> *nháy mắt*
#Chương sau có biến nha bà con:>
Beta: Min Heun
Nơi xa đột nhiên ầm ĩ lên. Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần.
Trong lòng Mộng Nhã căng thẳng, nhanh chóng đem xương ngỗng chôn xuống đất.
Tiểu nam hài cũng bị sợ tới mức không nhẹ, xoay người một cái, lập tức nhào vào trong ngực Mộng Nhã.
Mộng Nhã muốn đẩy nó ra, nhưng nhìn thấy thần sắc lo lắng hãi hùng của nó, lại không đành lòng.
Cô khẽ nói: "Ngươi đừng lên tiếng, không chừng là không phải tìm kiếm hai chúng ta."
Mộng Nhã chỉ nói đơn giản như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng cô vô cùng phức tạp.
Tiểu nam hài này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhưng trên người lại có một cỗ hương vị xú uế như có như không, lại còn ăn không đủ no. Vừa thấy chính là do bọn hạ nhân khinh chủ không chiếu cố!
Cùng với những lời giới thiệu ban đầu của hệ thống --
"Đương kim hoàng đế Sở Càn, thủ đoạn lãnh khốc vô tình, chính tay đâm chết mười hai người huynh đệ ruột thịt để bước lên ngôi vị hoàng đế."
"Sở Càn này có một người đệ đệ nhỏ nhất tên là Sở Huy, là do một cung nữ sinh ra. Lúc ấy đã thiếu chút nữa không thể giữ nổi, vẫn là Sở Càn ra mặt thỉnh thái y.
Chỉ là, tiên hoàng lại không thích đứa con này cho lắm. Vì vậy cũng không dựa theo gia phả đặt tên cho hắn, mà là để Sở Càn tùy tiện lấy cho hắn một cái tên."
"Sau khi tiên hoàng băng hà, Sở Càn kế vị thì người huynh đệ duy nhất còn sống sót của hắn cũng chỉ có Sở Huy. Hiện tại Sở Huy mới ba tuổi, Sở Càn rất yêu thương hắn. Nhưng Sở Huy vừa nhìn thấy Sở Càn liền khóc lóc không ngừng. Vì vậy mà dần dần Sở Càn đã không còn cùng Sở Huy chạm mặt."
Mộng Nhã nhớ lại những lời này, đã có thể kết luận, ca ca của nhóc con trong lồng ngực này chính là vị hoàng đế cao cao tại thượng, nắm quyền sinh sát của người khác trong tay.
***
Nói như vậy, người mà những cung nữ, thị vệ này đang tìm nhất định chính là nó.
Mộng Nhã không biết ai là kẻ khinh chủ. Hạ nhân chiếu cố Sở Huy nhiều như vậy, nếu không có quý nhân phân phó, những hạ nhân này chắc chắn không có lá gan.
Mộng Nhã lặng lẽ đem chính mình cuộn lại, vừa lúc cùng Sở Huy mặt đối mặt.
Ngón trỏ tinh tế của cô để trên môi, khẽ nói: "Suỵt. Không được phát ra tiếng động."
Sở Huy thực nghe lời, lập tức gật gật đầu.
Mộng Nhã biết những thị vệ đó nhất định sẽ tìm được nơi này.
Rốt cuộc hoàng cung tuy rằng rất lớn, nhưng nơi có thể giấu người lại chẳng có bao nhiêu.
Bởi vì tiểu điện hạ mất tích, toàn bộ nô tài trong cung của tiểu điện hạ, bao gồm cả Nghiêm ma ma đều bị trói lại, ném sang một bên quỳ ở đó.
Hoàng đế Sở Càn an vị trong viện của Sở Huy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn nô tài.
"Bệ hạ, nô tỳ oan uổng. Hôm nay tiểu điện hạ tự mình chạy ra ngoài chơi từ sớm...."
Sở Càn mắt lạnh vô tình: "Lấp kín miệng bà ta lại."
Nghiêm ma ma sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả người run rẩy không ngừng.
Sở Huy chạy đi đã bỏ lại người hầu hạ duy nhất bên người. Nếu bệ hạ mà biết bà ta làm những chuyện kia......
Nghiêm ma ma muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng trong miệng đã bị nhét khăn, những tên thái giám hành hình này khí lực rất lớn, đem miệng bà ta nhét đến tràn đầy. Ngay cả suy nghĩ tự sát cũng không thực hiện được.
Mộng Nhã nhìn thị vệ xuất động càng ngày càng nhiều, cô biết nhất định là hoàng đế sẽ tiếp tục phân phó cho thêm người đi tìm.
Nếu nháo lớn hơn nữa thì càng tốt, đây chính là cơ hội của cô!
Đã một canh giờ trôi qua, tiểu điện hạ vẫn chưa tìm được.
Trong hoàng cung, khắp mặt hồ nước cơ hồ đều là thái giám. Vì sợ hãi tiểu điện hạ chết đuối, lúc này tất cả đều phải đem hồ trong Ngự Hoa Viên lật lên!
Mộng Nhã duỗi tay đặt lên trán che bớt ánh nắng, nhìn một màn ở nơi xa, nghĩ thầm: Thời điểm tới rồi.
Đột nhiên, Mộng Nhã giống như là bước hụt, cả người sắp sửa từ trên núi giả ngã xuống.
"A! Cứu mạng!!"
30/8/2018
----------oOo---------
Heun: Ố là la, có ai còn nhớ ta hôn? Ta đã trở lại sao bao nhiêu ngày mất tích =)) Mà chắc không có ai nhớ đâu, buồn dễ sợ:< Và điều cuối cùng nhớ vote và cmt để ủng hộ nha:> *nháy mắt*
#Chương sau có biến nha bà con:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.