Sổ Tay Cưa Đổ Người Yêu Cũ

Chương 28: Chuyện cũ năm xưa

Hòa Ngư

14/08/2024

Môi Lộc Nhất Bạch run nhè nhẹ, không nói lời nào.

Thích Ca nằm trên đầu gối hắn, dùng sức cọ cọ, “Ai cũng không quan trọng bằng anh.”

Y như bị cái gì đó kích thích, không ngừng lặp đi lặp lại, “Toàn bộ thế giới này cũng không quan trọng bằng anh…”

Lộc Nhất Bạch bị y cọ tới nỗi tâm phiền ý loạn, cúi người bắt lấy cánh tay y, muốn kéo người lên.

Thích Ca lại nghĩ hắn vẫn còn muốn bỏ chạy, ôm càng chặt hơn nữa, “Không được đi.”

Có thể là tự nhận thấy giọng điệu của mình rất không biết xấu hổ, y lại mềm giọng, ngẩng đầu tội nghiệp nói, “Anh nghe em nói một lát thôi, được không?”

Lộc Nhất Bạch nhìn y rốt cuộc không cọ tới cọ lui nữa, liền không miễn cường thêm, “Em muốn nói gì?”

Thấy hắn nguyện ý nghe, Thích Ca khẽ thở phào, thoáng sửa sang lại ý nghĩ, mới mở miệng nói, “Người trong video call vừa rồi gọi là Dư An Chi.”

Đối với cái họ này, Lộc Nhất Bạch có chút mẫn cảm, “Bác Dư kia…”

“Phải, cậu ấy chính là đứa con kia của bác Dư.” Thích Ca gật gật đầu, đột nhiên hỏi, “Em chưa nói với anh đúng không, thật ra em còn có một anh trai và một em gái nữa?”

Lộc Nhất Bạch quả thật hơi chấn kinh, quãng thời gian hắn và Thích Ca yêu đương với nhau tính ra cũng hơn nửa năm. Khi đó hắn rất nhàn rỗi, trừ lúc Thích Ca đi học, bọn họ gần như là như hình với bóng. Thỉnh thoảng Thích Ca đi học, hắn cũng sẽ mặt dày giả làm học sinh, trà trộn vào để đi cùng nhau.

Cho nên, trong lúc đó, bọn họ hầu như chẳng có bí mật gì.

Dù quan hệ giữa hắn với Trịnh Thiên như vậy, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ thuận miệng nhắc tới đứa em trai cùng cha khác mẹ này với Thích Ca, nhưng cho tới giờ hắn cũng chưa từng nghe thấy Thích Ca nói gì tới sự tồn tại của người anh trai hoặc em gái nào.

Chính xác hơn, từ góc độ của Thích Ca, cảm giác tồn tại của ngay cả cha mẹ y cũng vô cùng yếu ớt.

“Vậy là chưa nói rồi, thật ra cũng có thể coi là không có, vì từ nhỏ tới lớn bọn em không sống cùng nhau.” Giọng nói của Thích Ca bình thản, “Sau khi em sinh ra chưa được ba tháng, sự nghiệp của ba em được một cơ hội rất tốt, ông dẫn mẹ và anh trai em xuất ngoại, còn em thì gửi nuôi ở nhà ông bà ngoại.”

Lòng Lộc Nhất Bạch đau xót, hắn cũng lớn lên bên người ông ngoại bà ngoại nên đặc biệt thấu hiểu, đối với trẻ nhỏ, không ai có thể thay thế cha mẹ. Cha mẹ Thích Ca ở nước ngoài, lại có bước tiến lớn trong sự nghiệp, e rằng không có cơ hội quay về thăm y.

“Sau khi bị gửi nuôi, lần đầu gặp lại mẹ là khi em sáu tuổi, lần đầu gặp ba là khi em mười tuổi.” Thích Ca cười cười, “Hồi đó muốn gọi video đâu có đơn giản như bây giờ, em nhìn bọn họ thì thấy rất xa lạ. Bọn họ nhìn em, cũng thấy xấu hổ.”

Trái tim Lộc Nhất Bạch đau xoắn lại, không nhịn được mà giơ tay xoa xoa đầu y.

Thích Ca nhoẻn miệng cười, chộp lấy tay hắn không chịu thả về, “Nói gần nói xa, thật ra chỉ là muốn nói cho anh, bạn bè thân thiết nhất của em từ thời còn bé chính là Dư An Chi. Cậu ấy lớn hơn em hai tuổi, lúc nào cũng chăm sóc em như thể là anh trai em vậy. Mấy đứa con nít ở trấn Tùng Hương đều rất hung hăng, hồi nhỏ sức khỏe em không được tốt, em còn là người ngoại tộc nữa, tuy bọn họ không dám bắt nạt em, nhưng cũng không chơi cùng em. Dư An Chi lại không giống vậy, nhà cậu ấy hơi giống với nhà ông ngoại em, cũng là dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã học nhiều hiểu rộng, lại còn ấm áp lịch thiệp, em rất thích cậu ấy.”

Lộc Nhất Bạch mím mím môi, Thích Ca nhận ra ngay, vội giải thích, “Anh, anh đừng có ghen, không phải thích kiểu đó, kiểu thích đó em chỉ thích anh thôi. Với em mà nói, Dư An Chi thật sự giống một người anh trai.”

Loại thời điểm này, Lộc Nhất Bạch cũng ngại ghen, hắn nghĩ nghĩ, cứng rắn đổi sang chuyện khác, “Trâu Hàn cũng là lớn lên cùng mấy người bọn em à?”

“Nó thì không phải, Tiểu Hàn là sau này mới quen.” Thích Ca lại nói tiếp, “Dư An Chi là gay, trấn Tùng Hương là nơi thế nào, căn bản không thể tiếp thu loại chuyện này. Lần đầu tiên cậu ấy come out với người nhà đã bị ba đánh gãy một chân, lúc đó em rời nhà đi học, sau này mới biết được. Nhưng Dư An Chi nhìn thì ôn hòa dễ nói chuyện, thật ra tính tình cực kỳ bướng, có lẽ là do trẻ tuổi, tâm lý đang vào thời kỳ phản nghịch, gia đình càng không đồng ý, cậu ấy càng phải làm cho bằng được.”

Thích Ca dừng một chút, hỏi, “Anh còn nhớ lần em về nhà dịp sinh nhật ông ngoại em không?”

Lộc Nhất Bạch đương nhiên nhớ rõ, thời điểm hai người yêu đương, mỗi ngày hận không thể dính lấy nhau suốt hai bốn tiếng, ngay cả nghỉ hè Thích Ca cũng không quay về thăm ông bà ngoại.

Ngày đó y đột nhiên nói là sinh nhật ông ngoại, phải trở về quê nhà một chuyến.

Chuyện của hai người bọn họ còn chưa nói với người nhà, Lộc Nhất Bạch đương nhiên không thể theo y cùng về nhà.

Tính ra, đó là lần đầu tiên hai người tách ra.

Thích Ca đi rồi, Lộc Nhất Bạch cảm thấy vô cùng không quen, làm gì cũng không có tâm trạng, đặc biệt nhớ nhung Thích Ca. Thế nên mới nảy sinh ý nghĩ cầu hôn, hắn muốn ở cùng Thích Ca cả đời, muốn bất kể Thích Ca đi đâu, hắn đều có thể danh chính ngôn thuận theo sát bên cạnh y, đồng hành cùng y.

“Sinh nhật ông ngoại là thật, nhưng còn một nguyên nhân em chưa nói. Dư An Chi nói em biết cậu ấy và bạn trai ra nước ngoài xin giấy kết hôn, cậu ấy phải về gặp ba mẹ. Cậu ấy sợ trong nhà vẫn không đồng ý nên mong em có thể về giúp, làm chỗ dựa tiếp thêm can đảm cho cậu ấy.” Tay Thích Ca vô thức nắm thật chặt, “Con đường Dư An Chi đi khi đó chính là con đường về sau em cũng phải đi, em đương nhiên phải về. Sở dĩ lúc đó không nói cho anh là vì trong lòng em cũng không nắm chắc, em biết rõ sự cố chấp và thành kiến của bọn họ. Nhưng không ngờ kết quả còn tệ hơn em tưởng.”

Tờ giấy chứng nhận kết hôn ở nước ngoài của Dư An Chi không chỉ không giành được sự đồng ý, ngược lại hoàn toàn chọc giận ba mẹ, bọn họ nhốt Dư An Chi lại, còn bắt người bạn trai kia lại, muốn đưa hai người đi “trừ tà”.



Cái gọi là “trừ tà”, thật ra chỉ là đổi một phương thức ngược đãi.

“Nhà Dư An Chi có rất nhiều sách, người nhà cậu ấy bình thường nói chuyện làm việc đều rất ôn hòa hữu lễ. Dù có nghe nói tới chuyện bọn họ đánh gãy chân Dư An Chi, nhưng em cũng không tận mắt nhìn thấy. Nên em chỉ nghĩ dù bọn họ không đồng ý thì chắc hẳn cũng sẽ không làm chuyện gì quá phận đâu, là em khờ…”

Thích Ca có chút không nói nên lời, chuyện sau đó, đến giờ vẫn khiến y gặp ác mộng.

Hai người trẻ tuổi không chịu nổi, dưới xúc động mà ước hẹn cùng nhau nhảy lầu tự tử.

“Em bận rộn cả đêm, xin ông bà ngoại đi biện hộ giùm, sáng sớm mệt quá không chịu nổi, mới ngủ trên sofa một lát, liền nghe bên ngoài có người hét lên, nói bọn họ muốn nhảy lầu.” Cả người Thích Ca đều đang run rẩy, “Em mới chạy tới dưới lầu, Dư An Chi liền nhảy xuống, em trơ mắt nhìn cậu ấy ngã xuống ngay trước mặt em, máu tươi chảy ra từ khắp nơi trên cơ thể, nhuộm đỏ mặt đất, em nhìn cả người cậu co quắp lại, nhìn mặt cậu ấy dính đầy máu, nhìn đôi mắt cậu ấy trợn to…”

Lộc Nhất Bạch rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo Thích Ca vào trong ngực mình, ôm chặt lấy y.

Giọng nói vỡ vụn nghẹn ngào của Thích Ca từng chút thoát khỏi lồng ngực hắn, “Lúc cậu ấy rơi xuống, vừa khéo ngã trúng một con mèo, con mèo kia bị đè thành một vũng thịt nát… Nhưng nếu không có con mèo đó, chắc chắn cậu ấy đã chết ngay tại chỗ.”

Lộc Nhất Bạch bỗng nhớ tới, bây giờ Thích Ca không ăn thịt.

Ngọn nguồn chắc chắn là ở đây.

Qua thật lâu, Thích Ca mới bình tĩnh lại một chút, y nói, “Anh biết không? Bọn em đưa Dư An Chi tới bệnh viện, tình huống của cậu ấy rất rất không ổn, cần phí giải phẫu khổng lồ, nhà cậu ấy lại không chịu bỏ tiền. Không phải vì tiếc tiền, mà chỉ vì không muốn chữa trị cho cậu ấy. Tới lúc đó rồi mà bọn họ còn cho rằng, có đứa con như vậy còn chẳng thà để nó chết đi cho rồi.”

“Thế nên, mấy năm này đều là em chăm sóc cậu ta sao?”

“Cũng không phải đều là em.” Thích Ca thở dài, “Sau khi được bệnh viện cấp cứu, An Chi không chết, nhưng cũng không tỉnh lại, cậu ấy thành người thực vật. Bác Dư đã trả tiền giải phẫu lại cho ông em, nhưng vẫn không muốn nhận An Chi, ông ta cứ vậy mặc kệ cậu ấy. Rốt cuộc dì không đành lòng, lén tìm em đưa hết tiền riêng cho em, để em chăm sóc An Chi. Lúc An Chi nhảy lầu, dì trực tiếp ngất xỉu luôn, sau khi tỉnh lại hộc máu mấy lần, sức khỏe dần không ổn định, sau này lại mắc chứng trầm cảm, không trụ được bao lâu. Bác Dư vẫn luôn không hỏi thăm gì An Chi, nên em cũng không dám nói cho ông ta, em với Tiểu Hàn cứ luân phiên chăm sóc cho cậu ấy. Trước đây em thường xuyên tới thăm rồi trò chuyện với cậu ấy, em hy vọng cậu ấy tỉnh lại, nhưng lại sợ nếu cậu ấy thật sự tỉnh lại… Em cũng không biết cậu ấy phải đối mặt với mọi chuyện thế nào đây.”

Im lặng một hồi, Lộc Nhất Bạch nói, “Cho nên, năm đó là em sợ…”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là em sợ.” Vẻ mặt Thích Ca vô cùng đau khổ, “Chính ngày An Chi nhảy lầu, em gọi điện cho mẹ mượn tiền, bà biết chuyện liền nói…”

Thích Ca tạm dừng một lúc lâu, mới nói tiếp, “Bà nói nếu con bà mà là gay, bà cũng sẽ như bác Dư, thà để nó chết đi còn hơn.”

Lộc Nhất Bạch hiểu, từ nhỏ Thích Ca đã không lớn lên cùng cha mẹ, nhưng thật ra y đặc biệt khát vọng tình yêu của cha mẹ, y không nỡ làm cha mẹ thất vọng. Hơn nữa, chuyện của Dư An Chi bị tất cả mọi người xung quanh phản đối, y sợ mình cũng đi cùng một con đường với Dư An Chi, nên mới lùi bước.

Lộc Nhất Bạch bỗng nhớ tới hồi đó lúc hắn cầu hôn Thích Ca, Thích Ca từng hỏi hắn, “Gia đình anh có biết chuyện anh thích đàn ông không? Nếu bọn họ không đồng ý, anh sẽ làm sao?”

Lúc ấy hắn cười nói, “Chỉ cần yêu nhau, không có khó khăn gì không thể giải quyết, cùng lắm thì chúng ta cùng nhảy lầu tự tử.”

Sau đó Thích Ca như bị bỏng, trả nhẫn lại cho hắn, từ chối lời cầu hôn hắn đưa ra.

“Thật sự rất xin lỗi.” Thích Ca rất hối hận. “Anh biết sao em lại không muốn nói không? Bởi vì mấy thứ này đều không phải là lý do, tới giờ chưa từng có ai bắt ép em phải làm cái gì, nói cho cùng vẫn là do em không đủ kiên định, là em đã buông tay cho tình cảm giữa hai chúng ta, là lỗi của em.”

Lộc Nhất Bạch trầm mặc một hồi lâu, mới hỏi, “Vậy bây giờ em không sợ gia đình em phản đối nữa à?”

Thích Ca chôn đầu trong lồng ngực hắn, không nói gì.

Ngay tại lúc Lộc Nhất Bạch cảm thấy không thích hợp, Thích Ca mới ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, y nói, “Trước khi ông ngoại qua đời đã nói với em, ông không hiểu đồng tính luyến ái, nhưng nếu em thật sự thích, vô luận đối tượng của em là nam hay nữ ông đều có thể tiếp nhận. Năm đó nghỉ hè em không về, ông đã đoán ra em đang yêu đương. Sau đó lại xảy ra chuyện của Dư An Chi, có thể là do em biểu hiện quá kích động, sau đó lại cứ buồn bã, nên ông đoán được người em thích là đàn ông. Ông lớn tuổi như vậy, lại đi tìm hiểu rất nhiều tư liệu, chỉ vì hy vọng chúng ta không đi lên con đường của nhà họ Dư năm đó… Chỉ trách em ngu xuẩn, nếu sớm nói thật với ông, tình huống sau này có lẽ đã khác.”

Lộc Nhất Bạch không biết còn có thể nói gì nữa, thật ra khi đó Thích Ca còn chưa tới hai mươi tuổi, chỉ là cậu thanh niên vừa lên đại học, chưa phải trải qua chuyện gì.

Gặp chuyện lớn như vậy, sợ hãi lùi bước mới là phản ứng bình thường.

Hắn lớn hơn Thích Ca vài tuổi, lại không tạo cho Thích Ca đầy đủ cảm giác an toàn, nếu nói tiếp, bản thân hắn cũng có một phần trách nhiệm.

Nhưng Thích Ca chỉ nói ông ngoại y đồng ý, vẫn không nhắc gì tới cha mẹ như cũ.

“Vậy thái độ của mẹ em bây giờ là thế nào?” Lộc Nhất Bạch không muốn lại như năm đó nên hỏi thẳng.

Thích Ca kéo kéo khóe miệng, cười mà còn khó coi hơn cả khóc, “Bọn họ bây giờ cũng không có ý kiến gì đâu.”

Lộc Nhất Bạch luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không bắt được chỗ nào.



“Anh Lộc, giờ đừng nói nữa, để em ôm một cái, có được không?” Thích Ca càng vùi đầu vào trong lồng ngực Lộc Nhất Bạch, thanh ấm yếu ớt như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Lộc Nhất Bạch đành phải ôm chặt y.

Không biết đã qua bao lâu, Lộc Nhất Bạch khẽ gọi một tiếng, Thích Ca không phản ứng.

Cúi đầu nhìn, mới phát hiện y đã ngủ mất, chỉ là không biết đã khóc khi nào, mà trên mặt còn vương nước mắt.

Lộc Nhất Bạch nhíu nhíu mày, ôm Thích Ca lên giường, cầm khăn ướt lau mặt cho y, Thích Ca rầm rì một tiếng nhưng không tỉnh, mà chỉ xiêu vẹo nghiêng ngả dính chặt trên người Lộc Nhất Bạch.

Sáng hôm sau khi Thích Ca tỉnh lại, phát hiện mình lại ngủ trong ngực Lộc Nhất Bạch, mặc trên người là cái áo ngủ lớn hơn một size.

Lần này y không trốn mà cố ý ủn ủn vào trong ngực Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch không có cách nào giả bộ ngủ, chỉ có thể mở mắt ra, “Dậy rồi?”

“Anh thay áo ngủ cho em hả?” Thích Ca ngẩng đầu, toét miệng cười nhìn hắn.

Đôi mắt y vẫn còn hơi sưng, Lộc Nhất Bạch “ờm” một tiếng, xem như trả lời.

Thích Ca lập tức mặt dày ôm chặt lấy hắn, “Anh đã nhìn hết sạch em rồi, anh phải chịu trách nhiệm.”

Lộc Nhất Bạch: “… Anh nhắm mắt lại thay.”

Thích Ca trợn to mắt, “Không phải chớ?”

Lộc Nhất Bạch không nói lời nào.

Thích Ca nghĩ nghĩ, bắt đầu cởi nút áo.

Lộc Nhất Bạch: “!!!”

Hắn vội vàng kéo tay Thích Ca lại.

Thích Ca yếu đuối nằm trong lồng ngực hắn cọ cọ, “Anh Lộc, anh dẫn em theo đi mà, em không có nơi nào để đi cả.”

Lộc Nhất Bạch không bị lay động mảy may, “Giả vờ đáng thương ít thôi.”

Thích Ca bỗng nhớ tới cái gì, đột ngột ngồi dậy, lấy một cái thẻ phòng từ quần áo hôm qua ra, đưa cho Lộc Nhất Bạch.

Lộc Nhất Bạch sửng sốt, “Đây là gì?”

“Mấy ngày nay em đều ở khách sạn.” Thích Ca ghé sát vào đầu hắn mà nói, “Anh dẫn em đi Lận Xuyên đi, em thật sự không còn chỗ ở nữa rồi.”

Lộc Nhất Bạch không hiểu sao ra sao, “Nhà của em đâu?”

“Bán rồi.” Thích Ca nói.

Lộc Nhất Bạch: “… Vị trí tốt như vậy, đang trong thời kỳ giá nhà tăng cao, bán chi tiếc vậy.”

Hắn nói xong liền rời giường rửa mặt, thuận tay đặt thẻ phòng của Thích Ca lên tủ đầu giường.

“Anh Lộc…” Thích Ca sắp khóc tới nơi, “Phải thế nào anh mới chịu tha thứ cho em đây?”

Lộc Nhất Bạch đóng cửa phòng tắm.

Thích Ca khổ sở đi tới lấy thẻ phòng, lại phát hiện trên tủ đầu giường có để hai chiếc vé máy bay đi Lận Xuyên.

Hết chương 28Du Thanh: Lmao anh Lộc sao toàn bẫy anh Ca thế này:))))))) Chương 39 siêu siêu dễ thương luôn, ấm áp muốn khóc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sổ Tay Cưa Đổ Người Yêu Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook