Chương 12: Lén cất giữ ảnh chụp
Hòa Ngư
14/08/2024
Thông báo bổ nhiệm ngươi phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt vừa phát ra, Thích Ca liền nhận được tin nhắn của Lưu Hoa Thanh, hỏi có phải y nói giúp ông trước mặt Lộc Nhất Bạch không.
Thích Ca vốn không cho rằng việc này là nhờ công của y, đương nhiên sẽ không thừa nhận, “Em làm gì có bản lĩnh đó chứ? Là sếp Lộc coi trọng anh, đã quyết định từ sớm rồi.”
Lưu Hoa Thanh không nói thêm nữa.
Giữa trưa Lộc Nhất Bạch có một buổi hẹn cá nhân, Thích Ca thở phào ra một hơi khi không cần phải ăn cùng hắn. Bữa cơm tối qua y đã ăn tới suýt đau dạ dày.
Thích Ca một mình xuống căn tin ăn cơm, vừa mới ngồi xuống lập tức bị người vây quanh.
Bàn ăn dành cho bốn người bị sáu người ngồi chật cứng, còn hai người khác nữa đứng bên cạnh không chịu đi.
Thích Ca không hiểu sao ra sao, trước giờ dù y có được hoan nghênh thì cũng không tới mức độ này.
Bây giờ là tình huống gì đây?
“Anh 7, có muốn ăn thêm một miếng thịt không? Thịt kho tàu hôm nay làm ngon lắm.”
“Tiểu Thất không ăn thịt, cậu ấy chỉ ăn đồ chay thôi, cậu nếm thử món nấm này xem sao?”
“Anh 7, sếp Lộc có tới căn tin ăn không anh?”
“Lúc nghỉ ngơi sếp Lộc thích làm gì?”
“Tiểu Thất quả là người biết nhớ nguồn cội, cậu tốt với Địa Trung Hải thật đấy.”
…
Thích Ca nghe một hồi mới hiểu được.
Hóa ra những người này cho rằng lời nói của y có thể ảnh hưởng Lộc Nhất Bạch, đều tới để chắp vá quan hệ.
Người phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt mãi chưa được quyết định, Lưu Hoa Thanh cũng không phải ứng cử viên đứng đầu. Thích Ca vừa trở thành trợ lý đặc biệt, người phụ trách vị trí kia liền quyết định Lưu Hoa Thanh, mà mối giao hảo giữa Lưu Hoa Thanh và Thích Ca là chuyện ai ai cũng biết, nên mọi người nghĩ nhiều cũng là bình thường.
“Sếp Lộc rất dữ, tôi cũng chẳng dám nói chuyện với ảnh, mọi người hiểu lầm rồi.” Thích Ca dở khóc dở cười, “Lần đầu tiên tôi làm trợ lý, vừa khó vừa cực, sáng nay mới làm sai tí đã bị sếp Lộc mắng cho không ngẩng đầu lên được, không tin thì mọi người tới văn phòng tổng giám đốc mà hỏi thử.”
Đây cũng không tính là nói dối, hôm nay tâm tình Lộc Nhất Bạch thoạt nhìn rất tệ, chẳng bày ra vẻ hòa nhã được cho ai xem, cả với Thích Ca cũng thế.
Những người này nửa tin nửa ngờ, lại ngượng không dám lập tức bỏ chạy, nên tiếp tục nói chuyện phiếm, đề tài vẫn xoay quanh Lộc Nhất Bạch.
Căn tin được xây trong một tiểu khu cách công ty không xa, là do thuê hai gian nhà thông thành một mà xây nên.
Sau khi ăn xong, Thích Ca lén rời đi từ cửa sau của tiểu khu đặng tránh bị đồng nghiệp dò hỏi tin tức.
Công ty ở phía cửa chính, nên rất ít nhân viên đi cửa sau.
Tiểu khu này được xanh hóa rất tốt, có rất nhiều giống hoa cỏ, thời tiết ấm áp, hoa của gốc cây quỳnh nở rộ rực rỡ. Từng đóa từng đóa hoa trắng lớn trông cực kỳ tràn trề sức sống, khiến tâm tình con người ta trở nên tốt hơn hẳn, Thích Ca không nhịn được mà tới gần dừng lại quan sát.
“Tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!”
Thích Ca đang lấy di động ra chuẩn bị chụp ảnh, bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, không kiềm được quay đầu lại nhìn xem.
Có một nam một nữ đang đi về phía bên này, đều là người Thích Ca biết —— Chu Tinh Bác cùng Hàn Nhược.
Bọn họ dường như đang cãi nhau, không chú ý tới Thích Ca đang ở đằng trước.
Thích Ca với hai người này đều có ân oán, bây giờ mà đi ra thì không thể tránh khỏi tình cảnh xấu hổ.
Y hơi do dự, rồi ngồi xổm xuống.
Gốc hoa quỳnh này cành lá tươi tốt, che giấu y không lộ ra chút dấu vết.
“… Chuyện này không thể trách anh được.” Hai người càng tới gần, giọng nói của Chu Tinh Bác cũng rõ ràng dễ nghe hơn, “Tin tức là do bên nhân sự truyền ra, đến thông báo điều động cũng đã soạn sẵn rồi. Mẹ nó ai mà ngờ được sếp Lộc lại đột nhiên thay đổi?”
“Anh đừng có mà tránh nặng tìm nhẹ với tôi!” Hàn Nhược ngồi ngay xuống vệ đường không chịu đi, “Chuyện của Thích Ca thì bỏ qua, tôi hỏi anh, con quỷ cái Nghiêm Lăng kia có ý gì? Rõ ràng là ả ta cố ý nhằm vào tôi! Cứ như thế này thì đừng nói thăng chức, đến vị trí bây giờ tôi cũng không thể giữ nổi. Chu Tinh Bác, anh đừng ép tôi!”
“Em nói nhỏ thôi.” Chu Tinh Bác hơi kiêng kỵ, dường như muốn kéo Hàn Nhược đi nhưng không thành công, “Chúng ta đừng đứng đây ồn ào nữa nhé… Thôi được rồi, coi như anh xin lỗi em, để anh nói chuyện với Nghiêm Lăng…”
“Không phải chỉ nói chuyện thôi.” Hàn Nhược tỏ thái độ rõ ràng, “Anh phải đảm bảo ả ta không chỉ không nhằm vào tôi nữa, còn phải giúp tôi trèo lên trên. Lưu Hoa Thanh cùng Thích Ca đều đã đi rồi, rất nhiều vị trí trong bộ phận tiếp thị bị thừa ra, tôi muốn vị trí tốt nhất.”
Chu Tinh Bác có vẻ không còn gì để nói, “Cô hai ơi, chuyện này anh đồng ý thì làm được gì? Anh cũng đâu có cách nào với Nghiêm Lăng…”
“Anh sao lại không có cách nào với ả ta?” Hàn Nhược cười lạnh, “Ả cố ý nhắm vào tôi chẳng phải do ghen sao? Anh có thể ảnh hưởng tới cô ta cỡ đó, còn bảo không có cách nào?”
Chu Tinh Bác ha ha một tiếng, “Sao mà ghen được? Chỉ là chơi đùa thôi mà…”
“Không phải chơi đùa, bà già Nghiêm Lăng kia thật sự động tâm với anh.” Hàn Nhược chắc chắn, “Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, nếu không phải ả đã động tâm, ả sẽ không mạo hiểm duỗi tay gây phiền toái cho tôi.”
Thích Ca không ngờ bọn họ cứ đứng đây tự móc mỉa bản thân như thế. Y khó chịu muốn chết, không hề muốn hóng đống phốt này.
Công ty có quy định rõ ràng, nhân viên trong cùng công ty không được yêu đương với nhau.
Có người nói quy định thật vô nhân đạo, nhưng Thích Ca có thể hiểu được.
Không nói về khía cạnh ảnh hưởng tới công việc, mà là về mặt quan hệ giữa các chức vụ với nhau, đặc biệt là một số chức vụ có tiếp xúc với cơ mật quan trọng. Nếu để dính tới lợi ích cá nhân thì có thể tạo thành mối nguy hại rất lớn.
Đương nhiên, đứng dưới góc nhìn của nhân viên, phần lớn người đều có giới hạn cuối cùng, sẽ không biết luật mà vẫn phạm, thế nên quy định này mới có vẻ vô nhân tính.
Đây là một vấn đề người nói có lý kẻ bảo có tình.
Nhưng dù thế nào đi nữa, công ty đã quy định rõ ràng, thân là nhân viên nhất định phải tuân theo.
Mà tất cả những thứ đó cũng chẳng thể ngăn cản bọn họ thông đồng với nhau —— dưới danh nghĩa bạn tình.
Trước kia Thích Ca có nghe nói qua, cũng từng nhận được vài ám chỉ trong tối ngoài sáng, nhưng tận mắt nhìn thấy thì là lần đầu tiên.
“Cứ coi như chuyện em nói là sự thật thì thế nào?” Chu Tinh Bác thở dài, “Cô ta nổi tiếng là động vật máu lạnh, đặt lợi ích lên hàng đầu, sẽ không vì hơi thích anh mà nghe theo lời anh.”
“Chu Tinh Bác, anh nhớ cho kỹ, Nghiêm Lăng động tâm với anh, nhưng tôi thì không, giữa hai chúng ta chỉ có quan hệ bạn tình mà thôi. Bây giờ tôi đã bị anh hại cho thảm thế này, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua.” Thanh âm Hàn Nhược tràn ngập oán hận, “Tôi biết anh có biện pháp khiến Nghiêm Lăng chịu thua. Tôi không sợ bị đuổi việc, năng lực của tôi đi tới đâu cũng kiếm được việc, nhưng tôi không thể trở thành con pháo hôi có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào. Cho tôi dự án anh đã hứa lúc trước, hoặc là mười vạn tệ.”
Cô ta dừng lại một chút, hơi đắc ý, “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ gửi ảnh chụp giường chiếu của chúng ta cho sếp Lộc, nói hai chúng ta đang yêu đương, Nghiêm Lăng là tuesday. Anh biết quy định của công ty rồi đấy, anh đoán xem sếp Nghiêm có giữ anh lại nổi không? Thân là nhà thiết kế đi ra từ Thanh Bách, anh có thể tìm được công ty nào tốt hơn sao? Anh cũng có nghe nhỉ, sếp Lộc sẽ dùng tới blacklist của công ty.”
Cách đó vài mét mà Thích Ca vẫn có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nề của Chu Tinh Bác, hiển nhiên là đang tức giận.
Nhưng gã không dám cứng đối cứng với Hàn Nhược, “Nhược Nhược à, phải đến nỗi đó sao? Anh thích em như vậy, tuy nói là bạn tình, nhưng anh coi em như người yêu mà thương, em…”
Hàn Nhược trực tiếp ngắt lời gã, “Đừng có nói nhảm, tôi không tin anh không thể lấy ra nổi mười vạn tệ. Tất nhiên, nếu anh thật sự không có thì có thể dùng cách tương tự đi đòi Nghiêm Lăng. Tiền lương của Nghiêm Lăng cao như thế, mười vạn tệ chỉ là chút tiền cỏn con. Chẳng lẽ trong lòng ả anh còn không đáng giá bằng mười vạn tệ sao?”
Cuối cùng cô ta kiêu căng ngạo mạn rời đi, “Chu Tinh Bác, tôi cho anh thời gian ba ngày, tự anh xem rồi làm đi.”
Chu Tinh Bác điên cuồng giẫm cỏ ngay ngoài bụi cây, Thích Ca kinh hồn táng đảm, chỉ sợ gã sẽ xông tới rồi phát hiện ra mình.
Cũng may, Chu Tinh Bác dù nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được có người nghe lén bọn họ nói chuyện, phát tiết xong liền rời đi.
Thích Ca xác định hai người đều đã đi xa rồi mới đứng lên, hai chân nãy giờ ngồi xổm đã tê rần.
Sau khi trở lại công ty, Thích Ca vừa ra khỏi thang máy liền thấy Lộc Nhất Bạch đứng ngay bàn làm việc của mình, Y Tuyền đứng bên cạnh với sắc mặt trắng bệch.
Thích Ca hoảng sợ, “Sếp Lộc…”
Lộc Nhất Bạch đang đợi y?
“Vào đây.” Lộc Nhất Bạch ném ra hai chữ liền quay về văn phòng.
Thích Ca liếc mắt nhìn Y Tuyền một cái, trên gương mặt cô là vẻ sống sót sau tai nạn, cũng không thể ngắn gọn cung cấp tin tức gì hữu dụng, đành phải căng da đầu đi vào.
“Sếp Lộc.” Bước chân Thích Ca dừng lại, tuy gương mặt Lộc Nhất Bạch vẫn không có cảm xúc gì, y vẫn nhận ra hắn đang tức giận.
Có vài thói quen, dù thời gian đã qua lâu cỡ nào vẫn không phai nhòa.
Ai lại chọc hắn bực thế này?
“Cậu có hiểu biết gì về giới giải trí không?” Lộc Nhất Bạch hỏi.
Thích Ca không biết “hiểu biết” trong ý hắn là sao, dè dặt trả lời, “Tôi chưa bao giờ tìm hiểu về ngành này, nhưng lúc rảnh sẽ xem một ít.”
Lộc Nhất Bạch rút một xấp văn kiện ra, “Chuyện trên tay nếu giải phóng được thì giải phóng hết đi, xem bản kế hoạch này có vấn đề gì không, lấy góc nhìn của khán giả mà xem.”
Thích Ca mở văn kiện ra, trang đầu tiên viết hai hàng chữ to: Bản kế hoạch show thực tế du lịch ⟪ Theo bạn đến tận cùng thế giới ⟫.
Mở đầu trang thứ hai, khách quý chuẩn bị mời: Ngu Thành Hà…
Thích Ca chỉ nhìn đến tên liền không nhịn được ngẩng đầu lên.
Lộc Nhất Bạch đang nhìn y, đáy mắt đen kịt của hắn như miệng giếng cổ, sâu không thấy đáy.
Thích Ca nuốt ngụm nước bọt, rũ tầm mắt, khép văn kiện lại, ra vẻ bình tĩnh, “Vậy tôi sẽ cầm ra ngoài đọc.”
“Từ từ.” Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Lộc Nhất Bạch duỗi sang, đè lên văn kiện, “Đọc luôn ở đây.”
Thích Ca mím môi, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ đáp, “Vâng.”
Đôi mắt Lộc Nhất Bạch càng thêm âm trầm, thuận thế ngồi xuống.
Thích Ca cũng không tìm chỗ để ngồi, cứ thế đứng trước bàn làm việc của Lộc Nhất Bạch mà mở văn kiện ra lần nữa.
Thích Ca từng xem show thực tế du lịch mấy lần, phần lớn đều giống nhau, chỉ khác vài chi tiết nhỏ. Bản kế hoạch nội dung của show thực tế này cũng chẳng mới mẻ độc đáo hơn bao nhiêu.
Y lật vội vài tờ, bỗng nhiên khựng lại, ngẩng đầu hỏi Lộc Nhất Bạch, “Sếp Lộc, chuyện như xào cp này, có thể coi là có vấn đề không?”
Mí mắt Lộc Nhất Bạch không thèm nâng lên, “Hửm?”
Dường như không hiểu ý của y.
“Theo bản kế hoạch này, Ngu Thành Hà phải xào cp với một sao nam khác, chuyện này hẳn là không ổn ạ?” Thích Ca nói với vẻ đương nhiên.
Nếu Lộc Nhất Bạch coi trọng chương trình này như vậy, nghĩa là hắn rất để bụng tới Ngu Thành Hà, mà boss thì sao có thể để tình nhân của mình đi xây thuyền với người khác? Người làm ra bản kế hoạch này hẳn là không biết quan hệ giữa bọn họ.
Lộc Nhất Bạch ngả người ra sau, ung dung ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Thích Ca, “Tôi bảo cậu xem nội dung bản kế hoạch, sao cậu chỉ chú ý tới mỗi Ngu Thành Hà?”
Sắc mặt Thích Ca biến đổi, bỗng nhận ra mình đã phạm phải sai lầm.
Y quên mất, cảnh tượng hai người bọn họ thân thiết hôm ấy là do y nhìn lén thấy.
“Bởi vì… Chẳng phải hiện tại có rất nhiều cư dân mạng phản cảm với chuyện fanservice sao?” Thích Ca nhéo lòng bàn tay của mình, cố hết sức tỏ vẻ nhẹ nhàng thong dong, “Tôi đang hỏi là hành vi có thể nào gây ra ảnh hưởng tiêu cực tới chương trình hay không? Không phải chỉ chú ý tới mỗi Ngu Thành Hà.”
“Vậy sao?” Lộc Nhất Bạch không dễ gạt như vậy, “Ngôi sao nam xào cp với Ngu Thành Hà không có tên họ gì à? Tại sao cậu gọi hắn là “sao nam”, lại nhớ rõ tên của Ngu Thành Hà thế?”
Thích Ca: “…”
Thích Ca kéo xấp văn kiện về phía mình, “Tôi còn cần sửa sang lại ý kiến…”
Y lo Lộc Nhất Bạch không cho mình đi, nên dùng lực rất lớn.
Thành công rút văn kiện ra, nhưng lại tiện thể quét luôn một túi văn kiện khác trên bàn Lộc Nhất Bạch xuống đất.
Thích Ca hoảng hốt, vội xoay người lại nhặt.
Lộc Nhất Bạch còn hoảng hơn cả y, đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế dựa.
Thích Ca vừa mới cong lưng, Lộc Nhất Bạch đã nhặt túi văn kiện lên.
Một tấm ảnh chụp lộ ra gần nửa, Lộc Nhất Bạch tay mắt lanh lẹ nhét nó vào lại trong.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, Thích Ca đã thấy rõ ràng đó là ảnh chụp của chính y!
Bức ảnh kia là khi y vừa vào công ty, cố ý muốn đổi ảnh chân dung mới, sau này còn khiến y gặp rất nhiều phiền toái, nên y hiểu rõ mỗi chi tiết trên bức ảnh đó như lòng bàn tay mình!
Lộc Nhất Bạch lén cất giấu ảnh chụp của y!
Tâm Thích Ca như nổi trống, một lúc lâu sau mới ngồi dậy, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Lộc Nhất Bạch cất túi văn kiện vào trong ngăn kéo, lạnh mặt nói, “Cậu cầm ra ngoài đọc đi, liệt kê những vấn đề trong đấy ra, in ra kẹp lại thành một phần tài liệu.”
Thích Ca bây giờ lại không muốn đi nữa, “Sếp Lộc, vừa nãy…”
“Đi ra ngoài!” Lộc Nhất Bạch cất cao giọng.
Thích Ca quật cường đứng tại chỗ, đối mặt với hắn, ánh mắt nóng rực như sắp bốc cháy.
Lộc Nhất Bạch đã hoàn toàn bình tĩnh lại, “Đang thời gian làm việc, thái độ chuyên nghiệp của cậu đâu?”
Thích Ca chớp chớp mắt, trong lòng có vô số ý nghĩ chạy qua, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Vậy tôi ra ngoài làm việc.”
Lộc Nhất Bạch dè dặt gật đầu.
Trong nháy mắt Thích Ca quay đầu, khóe miệng y gợi lên một đường cong xán lạn.
Y quá hiểu Lộc Nhất Bạch, những lời đồn đãi đó một dấu chấm câu y cũng không tin.
Chỉ có Ngu Thành Hà… Thích Ca mím môi, y sẽ điều tra rõ.
Hiện tại Lộc Nhất Bạch không muốn đối mặt, y sẽ không ép buộc hắn.
Tiếc là Thích Ca không nhìn thấy, ở phía sau y, Lộc Nhất Bạch nhàn nhã tựa lưng vào ghế, không hề có lấy một xíu căng thẳng hay hoảng loạn, sâu trong đáy mắt là ý cười giảo hoạt như hồ ly.
Hết chương 12
Thích Ca vốn không cho rằng việc này là nhờ công của y, đương nhiên sẽ không thừa nhận, “Em làm gì có bản lĩnh đó chứ? Là sếp Lộc coi trọng anh, đã quyết định từ sớm rồi.”
Lưu Hoa Thanh không nói thêm nữa.
Giữa trưa Lộc Nhất Bạch có một buổi hẹn cá nhân, Thích Ca thở phào ra một hơi khi không cần phải ăn cùng hắn. Bữa cơm tối qua y đã ăn tới suýt đau dạ dày.
Thích Ca một mình xuống căn tin ăn cơm, vừa mới ngồi xuống lập tức bị người vây quanh.
Bàn ăn dành cho bốn người bị sáu người ngồi chật cứng, còn hai người khác nữa đứng bên cạnh không chịu đi.
Thích Ca không hiểu sao ra sao, trước giờ dù y có được hoan nghênh thì cũng không tới mức độ này.
Bây giờ là tình huống gì đây?
“Anh 7, có muốn ăn thêm một miếng thịt không? Thịt kho tàu hôm nay làm ngon lắm.”
“Tiểu Thất không ăn thịt, cậu ấy chỉ ăn đồ chay thôi, cậu nếm thử món nấm này xem sao?”
“Anh 7, sếp Lộc có tới căn tin ăn không anh?”
“Lúc nghỉ ngơi sếp Lộc thích làm gì?”
“Tiểu Thất quả là người biết nhớ nguồn cội, cậu tốt với Địa Trung Hải thật đấy.”
…
Thích Ca nghe một hồi mới hiểu được.
Hóa ra những người này cho rằng lời nói của y có thể ảnh hưởng Lộc Nhất Bạch, đều tới để chắp vá quan hệ.
Người phụ trách dự án Hồ Tịch Nguyệt mãi chưa được quyết định, Lưu Hoa Thanh cũng không phải ứng cử viên đứng đầu. Thích Ca vừa trở thành trợ lý đặc biệt, người phụ trách vị trí kia liền quyết định Lưu Hoa Thanh, mà mối giao hảo giữa Lưu Hoa Thanh và Thích Ca là chuyện ai ai cũng biết, nên mọi người nghĩ nhiều cũng là bình thường.
“Sếp Lộc rất dữ, tôi cũng chẳng dám nói chuyện với ảnh, mọi người hiểu lầm rồi.” Thích Ca dở khóc dở cười, “Lần đầu tiên tôi làm trợ lý, vừa khó vừa cực, sáng nay mới làm sai tí đã bị sếp Lộc mắng cho không ngẩng đầu lên được, không tin thì mọi người tới văn phòng tổng giám đốc mà hỏi thử.”
Đây cũng không tính là nói dối, hôm nay tâm tình Lộc Nhất Bạch thoạt nhìn rất tệ, chẳng bày ra vẻ hòa nhã được cho ai xem, cả với Thích Ca cũng thế.
Những người này nửa tin nửa ngờ, lại ngượng không dám lập tức bỏ chạy, nên tiếp tục nói chuyện phiếm, đề tài vẫn xoay quanh Lộc Nhất Bạch.
Căn tin được xây trong một tiểu khu cách công ty không xa, là do thuê hai gian nhà thông thành một mà xây nên.
Sau khi ăn xong, Thích Ca lén rời đi từ cửa sau của tiểu khu đặng tránh bị đồng nghiệp dò hỏi tin tức.
Công ty ở phía cửa chính, nên rất ít nhân viên đi cửa sau.
Tiểu khu này được xanh hóa rất tốt, có rất nhiều giống hoa cỏ, thời tiết ấm áp, hoa của gốc cây quỳnh nở rộ rực rỡ. Từng đóa từng đóa hoa trắng lớn trông cực kỳ tràn trề sức sống, khiến tâm tình con người ta trở nên tốt hơn hẳn, Thích Ca không nhịn được mà tới gần dừng lại quan sát.
“Tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!”
Thích Ca đang lấy di động ra chuẩn bị chụp ảnh, bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, không kiềm được quay đầu lại nhìn xem.
Có một nam một nữ đang đi về phía bên này, đều là người Thích Ca biết —— Chu Tinh Bác cùng Hàn Nhược.
Bọn họ dường như đang cãi nhau, không chú ý tới Thích Ca đang ở đằng trước.
Thích Ca với hai người này đều có ân oán, bây giờ mà đi ra thì không thể tránh khỏi tình cảnh xấu hổ.
Y hơi do dự, rồi ngồi xổm xuống.
Gốc hoa quỳnh này cành lá tươi tốt, che giấu y không lộ ra chút dấu vết.
“… Chuyện này không thể trách anh được.” Hai người càng tới gần, giọng nói của Chu Tinh Bác cũng rõ ràng dễ nghe hơn, “Tin tức là do bên nhân sự truyền ra, đến thông báo điều động cũng đã soạn sẵn rồi. Mẹ nó ai mà ngờ được sếp Lộc lại đột nhiên thay đổi?”
“Anh đừng có mà tránh nặng tìm nhẹ với tôi!” Hàn Nhược ngồi ngay xuống vệ đường không chịu đi, “Chuyện của Thích Ca thì bỏ qua, tôi hỏi anh, con quỷ cái Nghiêm Lăng kia có ý gì? Rõ ràng là ả ta cố ý nhằm vào tôi! Cứ như thế này thì đừng nói thăng chức, đến vị trí bây giờ tôi cũng không thể giữ nổi. Chu Tinh Bác, anh đừng ép tôi!”
“Em nói nhỏ thôi.” Chu Tinh Bác hơi kiêng kỵ, dường như muốn kéo Hàn Nhược đi nhưng không thành công, “Chúng ta đừng đứng đây ồn ào nữa nhé… Thôi được rồi, coi như anh xin lỗi em, để anh nói chuyện với Nghiêm Lăng…”
“Không phải chỉ nói chuyện thôi.” Hàn Nhược tỏ thái độ rõ ràng, “Anh phải đảm bảo ả ta không chỉ không nhằm vào tôi nữa, còn phải giúp tôi trèo lên trên. Lưu Hoa Thanh cùng Thích Ca đều đã đi rồi, rất nhiều vị trí trong bộ phận tiếp thị bị thừa ra, tôi muốn vị trí tốt nhất.”
Chu Tinh Bác có vẻ không còn gì để nói, “Cô hai ơi, chuyện này anh đồng ý thì làm được gì? Anh cũng đâu có cách nào với Nghiêm Lăng…”
“Anh sao lại không có cách nào với ả ta?” Hàn Nhược cười lạnh, “Ả cố ý nhắm vào tôi chẳng phải do ghen sao? Anh có thể ảnh hưởng tới cô ta cỡ đó, còn bảo không có cách nào?”
Chu Tinh Bác ha ha một tiếng, “Sao mà ghen được? Chỉ là chơi đùa thôi mà…”
“Không phải chơi đùa, bà già Nghiêm Lăng kia thật sự động tâm với anh.” Hàn Nhược chắc chắn, “Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất, nếu không phải ả đã động tâm, ả sẽ không mạo hiểm duỗi tay gây phiền toái cho tôi.”
Thích Ca không ngờ bọn họ cứ đứng đây tự móc mỉa bản thân như thế. Y khó chịu muốn chết, không hề muốn hóng đống phốt này.
Công ty có quy định rõ ràng, nhân viên trong cùng công ty không được yêu đương với nhau.
Có người nói quy định thật vô nhân đạo, nhưng Thích Ca có thể hiểu được.
Không nói về khía cạnh ảnh hưởng tới công việc, mà là về mặt quan hệ giữa các chức vụ với nhau, đặc biệt là một số chức vụ có tiếp xúc với cơ mật quan trọng. Nếu để dính tới lợi ích cá nhân thì có thể tạo thành mối nguy hại rất lớn.
Đương nhiên, đứng dưới góc nhìn của nhân viên, phần lớn người đều có giới hạn cuối cùng, sẽ không biết luật mà vẫn phạm, thế nên quy định này mới có vẻ vô nhân tính.
Đây là một vấn đề người nói có lý kẻ bảo có tình.
Nhưng dù thế nào đi nữa, công ty đã quy định rõ ràng, thân là nhân viên nhất định phải tuân theo.
Mà tất cả những thứ đó cũng chẳng thể ngăn cản bọn họ thông đồng với nhau —— dưới danh nghĩa bạn tình.
Trước kia Thích Ca có nghe nói qua, cũng từng nhận được vài ám chỉ trong tối ngoài sáng, nhưng tận mắt nhìn thấy thì là lần đầu tiên.
“Cứ coi như chuyện em nói là sự thật thì thế nào?” Chu Tinh Bác thở dài, “Cô ta nổi tiếng là động vật máu lạnh, đặt lợi ích lên hàng đầu, sẽ không vì hơi thích anh mà nghe theo lời anh.”
“Chu Tinh Bác, anh nhớ cho kỹ, Nghiêm Lăng động tâm với anh, nhưng tôi thì không, giữa hai chúng ta chỉ có quan hệ bạn tình mà thôi. Bây giờ tôi đã bị anh hại cho thảm thế này, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua.” Thanh âm Hàn Nhược tràn ngập oán hận, “Tôi biết anh có biện pháp khiến Nghiêm Lăng chịu thua. Tôi không sợ bị đuổi việc, năng lực của tôi đi tới đâu cũng kiếm được việc, nhưng tôi không thể trở thành con pháo hôi có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào. Cho tôi dự án anh đã hứa lúc trước, hoặc là mười vạn tệ.”
Cô ta dừng lại một chút, hơi đắc ý, “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ gửi ảnh chụp giường chiếu của chúng ta cho sếp Lộc, nói hai chúng ta đang yêu đương, Nghiêm Lăng là tuesday. Anh biết quy định của công ty rồi đấy, anh đoán xem sếp Nghiêm có giữ anh lại nổi không? Thân là nhà thiết kế đi ra từ Thanh Bách, anh có thể tìm được công ty nào tốt hơn sao? Anh cũng có nghe nhỉ, sếp Lộc sẽ dùng tới blacklist của công ty.”
Cách đó vài mét mà Thích Ca vẫn có thể nghe được tiếng hô hấp nặng nề của Chu Tinh Bác, hiển nhiên là đang tức giận.
Nhưng gã không dám cứng đối cứng với Hàn Nhược, “Nhược Nhược à, phải đến nỗi đó sao? Anh thích em như vậy, tuy nói là bạn tình, nhưng anh coi em như người yêu mà thương, em…”
Hàn Nhược trực tiếp ngắt lời gã, “Đừng có nói nhảm, tôi không tin anh không thể lấy ra nổi mười vạn tệ. Tất nhiên, nếu anh thật sự không có thì có thể dùng cách tương tự đi đòi Nghiêm Lăng. Tiền lương của Nghiêm Lăng cao như thế, mười vạn tệ chỉ là chút tiền cỏn con. Chẳng lẽ trong lòng ả anh còn không đáng giá bằng mười vạn tệ sao?”
Cuối cùng cô ta kiêu căng ngạo mạn rời đi, “Chu Tinh Bác, tôi cho anh thời gian ba ngày, tự anh xem rồi làm đi.”
Chu Tinh Bác điên cuồng giẫm cỏ ngay ngoài bụi cây, Thích Ca kinh hồn táng đảm, chỉ sợ gã sẽ xông tới rồi phát hiện ra mình.
Cũng may, Chu Tinh Bác dù nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được có người nghe lén bọn họ nói chuyện, phát tiết xong liền rời đi.
Thích Ca xác định hai người đều đã đi xa rồi mới đứng lên, hai chân nãy giờ ngồi xổm đã tê rần.
Sau khi trở lại công ty, Thích Ca vừa ra khỏi thang máy liền thấy Lộc Nhất Bạch đứng ngay bàn làm việc của mình, Y Tuyền đứng bên cạnh với sắc mặt trắng bệch.
Thích Ca hoảng sợ, “Sếp Lộc…”
Lộc Nhất Bạch đang đợi y?
“Vào đây.” Lộc Nhất Bạch ném ra hai chữ liền quay về văn phòng.
Thích Ca liếc mắt nhìn Y Tuyền một cái, trên gương mặt cô là vẻ sống sót sau tai nạn, cũng không thể ngắn gọn cung cấp tin tức gì hữu dụng, đành phải căng da đầu đi vào.
“Sếp Lộc.” Bước chân Thích Ca dừng lại, tuy gương mặt Lộc Nhất Bạch vẫn không có cảm xúc gì, y vẫn nhận ra hắn đang tức giận.
Có vài thói quen, dù thời gian đã qua lâu cỡ nào vẫn không phai nhòa.
Ai lại chọc hắn bực thế này?
“Cậu có hiểu biết gì về giới giải trí không?” Lộc Nhất Bạch hỏi.
Thích Ca không biết “hiểu biết” trong ý hắn là sao, dè dặt trả lời, “Tôi chưa bao giờ tìm hiểu về ngành này, nhưng lúc rảnh sẽ xem một ít.”
Lộc Nhất Bạch rút một xấp văn kiện ra, “Chuyện trên tay nếu giải phóng được thì giải phóng hết đi, xem bản kế hoạch này có vấn đề gì không, lấy góc nhìn của khán giả mà xem.”
Thích Ca mở văn kiện ra, trang đầu tiên viết hai hàng chữ to: Bản kế hoạch show thực tế du lịch ⟪ Theo bạn đến tận cùng thế giới ⟫.
Mở đầu trang thứ hai, khách quý chuẩn bị mời: Ngu Thành Hà…
Thích Ca chỉ nhìn đến tên liền không nhịn được ngẩng đầu lên.
Lộc Nhất Bạch đang nhìn y, đáy mắt đen kịt của hắn như miệng giếng cổ, sâu không thấy đáy.
Thích Ca nuốt ngụm nước bọt, rũ tầm mắt, khép văn kiện lại, ra vẻ bình tĩnh, “Vậy tôi sẽ cầm ra ngoài đọc.”
“Từ từ.” Ngón tay với khớp xương rõ ràng của Lộc Nhất Bạch duỗi sang, đè lên văn kiện, “Đọc luôn ở đây.”
Thích Ca mím môi, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ đáp, “Vâng.”
Đôi mắt Lộc Nhất Bạch càng thêm âm trầm, thuận thế ngồi xuống.
Thích Ca cũng không tìm chỗ để ngồi, cứ thế đứng trước bàn làm việc của Lộc Nhất Bạch mà mở văn kiện ra lần nữa.
Thích Ca từng xem show thực tế du lịch mấy lần, phần lớn đều giống nhau, chỉ khác vài chi tiết nhỏ. Bản kế hoạch nội dung của show thực tế này cũng chẳng mới mẻ độc đáo hơn bao nhiêu.
Y lật vội vài tờ, bỗng nhiên khựng lại, ngẩng đầu hỏi Lộc Nhất Bạch, “Sếp Lộc, chuyện như xào cp này, có thể coi là có vấn đề không?”
Mí mắt Lộc Nhất Bạch không thèm nâng lên, “Hửm?”
Dường như không hiểu ý của y.
“Theo bản kế hoạch này, Ngu Thành Hà phải xào cp với một sao nam khác, chuyện này hẳn là không ổn ạ?” Thích Ca nói với vẻ đương nhiên.
Nếu Lộc Nhất Bạch coi trọng chương trình này như vậy, nghĩa là hắn rất để bụng tới Ngu Thành Hà, mà boss thì sao có thể để tình nhân của mình đi xây thuyền với người khác? Người làm ra bản kế hoạch này hẳn là không biết quan hệ giữa bọn họ.
Lộc Nhất Bạch ngả người ra sau, ung dung ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn Thích Ca, “Tôi bảo cậu xem nội dung bản kế hoạch, sao cậu chỉ chú ý tới mỗi Ngu Thành Hà?”
Sắc mặt Thích Ca biến đổi, bỗng nhận ra mình đã phạm phải sai lầm.
Y quên mất, cảnh tượng hai người bọn họ thân thiết hôm ấy là do y nhìn lén thấy.
“Bởi vì… Chẳng phải hiện tại có rất nhiều cư dân mạng phản cảm với chuyện fanservice sao?” Thích Ca nhéo lòng bàn tay của mình, cố hết sức tỏ vẻ nhẹ nhàng thong dong, “Tôi đang hỏi là hành vi có thể nào gây ra ảnh hưởng tiêu cực tới chương trình hay không? Không phải chỉ chú ý tới mỗi Ngu Thành Hà.”
“Vậy sao?” Lộc Nhất Bạch không dễ gạt như vậy, “Ngôi sao nam xào cp với Ngu Thành Hà không có tên họ gì à? Tại sao cậu gọi hắn là “sao nam”, lại nhớ rõ tên của Ngu Thành Hà thế?”
Thích Ca: “…”
Thích Ca kéo xấp văn kiện về phía mình, “Tôi còn cần sửa sang lại ý kiến…”
Y lo Lộc Nhất Bạch không cho mình đi, nên dùng lực rất lớn.
Thành công rút văn kiện ra, nhưng lại tiện thể quét luôn một túi văn kiện khác trên bàn Lộc Nhất Bạch xuống đất.
Thích Ca hoảng hốt, vội xoay người lại nhặt.
Lộc Nhất Bạch còn hoảng hơn cả y, đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế dựa.
Thích Ca vừa mới cong lưng, Lộc Nhất Bạch đã nhặt túi văn kiện lên.
Một tấm ảnh chụp lộ ra gần nửa, Lộc Nhất Bạch tay mắt lanh lẹ nhét nó vào lại trong.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, Thích Ca đã thấy rõ ràng đó là ảnh chụp của chính y!
Bức ảnh kia là khi y vừa vào công ty, cố ý muốn đổi ảnh chân dung mới, sau này còn khiến y gặp rất nhiều phiền toái, nên y hiểu rõ mỗi chi tiết trên bức ảnh đó như lòng bàn tay mình!
Lộc Nhất Bạch lén cất giấu ảnh chụp của y!
Tâm Thích Ca như nổi trống, một lúc lâu sau mới ngồi dậy, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Lộc Nhất Bạch cất túi văn kiện vào trong ngăn kéo, lạnh mặt nói, “Cậu cầm ra ngoài đọc đi, liệt kê những vấn đề trong đấy ra, in ra kẹp lại thành một phần tài liệu.”
Thích Ca bây giờ lại không muốn đi nữa, “Sếp Lộc, vừa nãy…”
“Đi ra ngoài!” Lộc Nhất Bạch cất cao giọng.
Thích Ca quật cường đứng tại chỗ, đối mặt với hắn, ánh mắt nóng rực như sắp bốc cháy.
Lộc Nhất Bạch đã hoàn toàn bình tĩnh lại, “Đang thời gian làm việc, thái độ chuyên nghiệp của cậu đâu?”
Thích Ca chớp chớp mắt, trong lòng có vô số ý nghĩ chạy qua, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, “Vậy tôi ra ngoài làm việc.”
Lộc Nhất Bạch dè dặt gật đầu.
Trong nháy mắt Thích Ca quay đầu, khóe miệng y gợi lên một đường cong xán lạn.
Y quá hiểu Lộc Nhất Bạch, những lời đồn đãi đó một dấu chấm câu y cũng không tin.
Chỉ có Ngu Thành Hà… Thích Ca mím môi, y sẽ điều tra rõ.
Hiện tại Lộc Nhất Bạch không muốn đối mặt, y sẽ không ép buộc hắn.
Tiếc là Thích Ca không nhìn thấy, ở phía sau y, Lộc Nhất Bạch nhàn nhã tựa lưng vào ghế, không hề có lấy một xíu căng thẳng hay hoảng loạn, sâu trong đáy mắt là ý cười giảo hoạt như hồ ly.
Hết chương 12
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.