Chương 24: Một góc núi băng
Hòa Ngư
14/08/2024
Lần này Lộc Nhất Bạch không cho Thích Ca cơ hội làm “anh hùng cứu mỹ nam” nữa, hắn phản ứng vô cùng nhanh, một tay ngăn Thích Ca lại, một tay giơ ra.
Mọi người hoa mắt, căn bản chưa kịp thấy rõ động tác của hắn thế nào, kẻ hành hung đã bị hắn chế trụ cổ tay, giãy thế nào cũng không ra, mà mũi dao sắc bén kia vừa vặn dừng ngay trước mũi Lộc Nhất Bạch không tới hai cm!
“A!”
“Ôi mẹ ơi!”
“Giết người!”
“Sếp Lộc, ngài có sao không?”
…
Bấy giờ người trong đoàn phim mới phản ứng lại, lập tức hét ầm lên.
Thích Ca toát mồ hôi hột, trước tiên tiến lên đoạt lấy con dao kia, sau đó mới quay sang kẻ hành hung kia mà rống một tràng dài.
Kẻ hành hung đúng là hàng xóm mà họ gặp phải sáng nay.
Đám người bên đoàn phim sợ tới mức không dám ho he tiếng nào, cả đám đều ngẩn ra.
Lộc Nhất Bạch nhìn Thích Ca, nói với nhà sản xuất, “Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người không cần sợ, trở về cả đi.”
Nhà sản xuất hiểu được ý hắn là không muốn bọn họ thấy nhiều rồi nói lung tung, lập tức dẫn người rời đi.
“Không sao rồi.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ bả vai Thích Ca.
Thích Ca thở hồng hộc, hai mắt đỏ hoe, nếu vừa rồi… y không dám nghĩ nữa, chỉ nghĩ thôi đã muốn tức tới nổ tung.
Nghe thấy động tĩnh, lúc này bên nhà hàng xóm có mấy người chạy tới, cúi đầu khom lưng giải thích với Lộc Nhất Bạch. Sau đó thấy hắn đang giữ chặt tay người đàn ông nọ thì muốn cầu xin hắn buông tay, lại xấu hổ không dám mở miệng, cuối cùng đều nhìn sang phía Thích Ca.
Thích Ca quay mặt đi, không nhìn bọn họ, cũng không xin Lộc Nhất Bạch giùm họ.
Lộc Nhất Bạch có thể cảm giác được quan hệ giữa hai nhà có lẽ không đơn giản, chủ động thả lỏng tay ra.
Người đàn ông kia giờ không còn hung hãn nữa, nhưng ông ta vẫn cứ nhìn chòng chọc vào Lộc Nhất Bạch, bán tín bán nghi hỏi, “Mày là gì của nó?”
“Nó” ở đây đương nhiên là chỉ Thích Ca.
“Bác Dư!” Thích Ca quay đầu lại, lớn tiếng nói, “Cháu đã nói ảnh là sếp của cháu! Bác… Bác như vầy thật sự không ổn đâu.”
Y chuyển sang người nhà của ông ta nói, “Đưa bác đi… đi bệnh viện đi, cháu bỏ tiền.”
Những người đó vội vàng lắc đầu xua tay, huyên thuyên nói nói gì đó rồi lôi người đàn ông về nhà.
Thích Ca tức giận không chịu nổi, kéo Lộc Nhất Bạch vào nhà, khẩn cấp đóng cửa lại.
Lộc Nhất Bạch định nói gì đó, nhưng lại bị ôm lấy cổ trước.
Nhịp tim nháy mắt loạn lên, lời Lộc Nhất Bạch muốn nói lên tới môi rồi lại bị nuốt trở vào, hắn chần chừ một chút, mới nâng tay sờ sờ đỉnh đầu Thích Ca, “Được rồi, thực sự không sao đâu.”
“Rất xin lỗi.” Thanh âm Thích Ca hơi mang giọng mũi.
Lòng Lộc Nhất Bạch mềm nhũn, bàn tay treo giữa không trung vừa định đặt lên lưng Thích Ca, Thích Ca lại ngẩng đầu lên, “Em với anh đi báo cảnh sát đi.”
Lộc Nhất Bạch không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, cười nói, “Thế thì không cần thiết… Cơ mà, có thể nói cho anh nghe chuyện gì không?”
Thích Ca buông Lộc Nhất Bạch ra, nhưng không tách ra, cứ vậy đứng ngay trước mặt hắn, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Giống như chỉ có như vậy y mới có dũng khí nói ra lời trong lòng, “Bác Dư có đứa con trai lớn hơn em hai tuổi, hai người bọn em lớn lên cùng nhau. Cậu ấy cũng là đồng tính, nhưng mà người nơi này, đại đa số đều không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, cậu ấy lại bị chính người yêu mình phản bội, cuối cùng rơi vào kết cục sống không bằng chết. Mẹ cậu ấy vì quá tức giận mà đổ bệnh, không lâu sau liền qua đời, từ đó về sau tinh thần bác Dư trở nên không bình thường lắm. Bác ấy vô cùng ghét đồng tính, thấy anh ở lại nhà em liền tưởng… hai người chúng ta có quan hệ đó, nên mới xúc động vậy.”
Thích Ca rõ ràng có rất nhiều băn khoăn, y tận sức nói đơn giản, Lộc Nhất Bạch lại nghe ra được khá nhiều tin tức.
Nào là “người nơi này, không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái”, có người đồng tính “rơi vào kết cục sống không bằng chết”… Mấy điều này lẽ nào có liên quan tới chuyện y chia tay năm năm trước?
Nhưng không đợi Lộc Nhất Bạch hỏi, Thích Ca đã tiếp tục nói, “Lúc em về hồi tết âm lịch, bác biểu hiện như người bình thường, em nghĩ bác đã hồi phục rồi, hóa ra lại là… như vầy không ổn, vẫn nên đưa bác đi bệnh viện thôi. Thân thủ của anh tốt nên không bị sao, lỡ đâu bác ấy gặp người khác, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa… Rất xin lỗi, sếp Lộc, em không nên dẫn anh tới đây.”
Nghe thấy xưng hô của y lại đổi thành “sếp Lộc”, đôi mắt Lộc Nhất Bạch hơi trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
“Với anh mà nói thì không thành vấn đề.” Lộc Nhất Bạch bình tĩnh nói, “Ông ta gặp tình huống như vậy đã bao lâu rồi? Không gặp bác sĩ sao?”
Thích Ca bị hắn dẫn dắt, “Lúc đầu bác ấy hay cáu kỉnh, tụi em tưởng rằng bác gặp đả kích quá lớn, không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tính ra thì… chừng bốn năm trước, sau khi dì qua đời bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn. Bác sĩ khám rồi, nhưng bác không muốn uống thuốc, lại không chịu nằm viện, nên không có tác dụng gì.”
Bốn năm phát bệnh, cộng thêm thời gian không bị phát hiện trước đó, vậy tính ra thời điểm người bạn kia của Thích Ca gặp chuyện không may vô cùng có khả năng là vào năm năm trước!
Lộc Nhất Bạch cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói, “Tình huống của ông ta có vẻ như không thể tự lành được, em nên nói chuyện với người nhà ông ta chút, đưa ông ta vào bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không tình huống có thể trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn. Lỡ ngày nào đó ông ta thật sự tổn thương người vô tội, ông ta không cần chịu trách nhiệm, nhưng người bị ông ta tổn thương còn vô tội hơn.”
Thích Ca ngẩng đầu nhìn Lộc Nhất Bạch, ánh mắt vừa đau lòng vừa quyến luyến.
Y muốn qua nhà hàng xóm, lại sợ Lộc Nhất Bạch sẽ không vui.
Lộc Nhất Bạch cười cười nhẹ vỗ đầu y, “Anh sẽ không đi với em, để khỏi kích thích ông ta, em cứ đi đi, anh thu dọn hành lý. Máy bay sắp tới rồi, tranh thủ thời gian.”
Thích Ca đi qua nhà hàng xóm.
Lộc Nhất Bạch ngồi một lúc trên sofa, mới bắt đầu dọn hành lý.
Không được bao lâu, Thích Ca đã quay lại, cảm xúc hơi chùng xuống, “Đồng ý thì cứ đồng ý đi…”
Nửa câu sau y chưa nói, nhưng Lộc Nhất Bạch có thể đoán được, hẳn là người nhà kia cảm thấy y chõ mũi vào chuyện người khác.
“Đừng nghĩ nhiều, em đã làm rất tốt rồi, người bạn kia của em sẽ cảm kích em.” Lộc Nhất Bạch không hỏi nhiều, trực tiếp dời sự chú ý của Thích Ca đi, “Máy bay sắp tới, em xem xem còn quên cái gì không.”
Thích Ca vực dậy tinh thần, thu xếp vài món đồ nhỏ, máy bay đã tới nơi.
Lên máy bay rồi Thích Ca rất im lặng, chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn nhìn một lúc liền ngủ mất.
Thời điểm tỉnh lại phát hiện đầu mình đã lệch qua trên vai Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch cũng đã ngủ, mặt mày mang nét dịu dàng.
Tâm trạng hỏng bét của Thích Ca bỗng tốt lên một xíu.
Vừa ra khỏi sân bay, di động của Lộc Nhất Bạch vang lên, là Ngu Thành Hà gửi lời mời gọi video.
Lộc Nhất Bạch tiếp máy.
Mới kết nối, Ngu Thành Hà đã gấp gáp mở miệng, “Lão Lộc ông đang ở đâu vậy? Tôi vừa mới nghe nói bên ⟪ Tuyết Vực ⟫ xảy ra sự cố, ông còn đích thân tới hiện trường nữa hả? Gọi điện cũng không thấy bắt máy, ông không sao chứ?”
Lộc Nhất Bạch chờ anh nói xong hết, mới ngắn gọn súc tích trả lời, “Không sao.”
Ngu Thành Hà: “Vậy ngon, thế tôi cúp…”
“Ông đang đâu đấy?” Lộc Nhất Bạch bỗng hỏi một câu, nhìn background sau lưng Ngu Thành Hà hẳn là đang ở chỗ ăn chơi, đèn chớp lóe chẳng khác gì phim kinh dị.
“KTV*, qua đây ăn sinh nhật tôi không?” Ngu Thành Hà thừa biết Lộc Nhất Bạch sẽ không đi mấy nơi như thế này, nhưng vẫn thản nhiên mở miệng hỏi.
*KTV: Chỗ hát karaoke
Ngờ đâu Lộc Nhất Bạch lại gật đầu, “Gửi địa chỉ qua đây.”
Ngu Thành Hà: “Hở?”
Lộc Nhất Bạch cắt đứt cuộc gọi, quay đầu nói với Thích Ca, “Sinh nhật Ngu Thành Hà, em với anh cùng đi đi.”
Thích Ca tuy đã biết giữa Lộc Nhất Bạch cùng Ngu Thành Hà không có gì mờ ám, nhưng y vẫn có chút xíu ghen tuông nên muốn đi. Cơ mà về mặt lý trí y lại hiểu được, trường hợp này hình như mình không có lý do để tham gia, Ngu Thành Hà cũng đâu có mời y.
Y rối rắm không biết nên từ chối hay đáp ứng.
“Sau này trọng tâm công việc của em là ngành giải trí, phải làm quen tìm hiểu cuộc sống trong cái vòng này là tất yếu.” Lộc Nhất Bạch đã thay Thích Ca tìm sẵn một cái lý do.
Vì thế Thích Ca vui vẻ đáp ứng, còn thuận tay mua bánh ngọt ven đường.
Ngu Thành Hà không ngờ Lộc Nhất Bạch thật sự tới đây, tự mình ra cửa nghênh đón, thời điểm nhìn thấy Thích Ca thì lập tức lộ vẻ mặt thấu hiểu, len lén chọc cánh tay Lộc Nhất Bạch, “Hóa ra là muốn đưa vợ tới đây giải sầu à? Cậu ta thoạt nhìn không vui lắm.”
Lộc Nhất Bạch không nói gì, trực tiếp đẩy cửa ra.
Ngu Thành Hà nhướng mày, không phủ nhận thì chính là thừa nhận.
Tuy nổi tiếng, nhưng dù sao cũng mới debut không lâu, nên Ngu Thành Hà không có nhiều bạn bè trong vòng, hầu hết là đồng nghiệp trong đoàn phim.
Một đám người đang gào khóc thảm thiết, thình lình nhìn thấy Lộc Nhất Bạch thì lập tức như bị bấm nút pause.
Lộc Nhất Bạch mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó chọn một góc ngồi xuống, Thích Ca nhắm mắt theo đuôi hắn, mạnh mẽ ngồi chen vào bên cạnh hắn.
Có người nơm nớp lo sợ tới mời Lộc Nhất Bạch hát.
“Tôi không hát đâu, các cô cậu mới là chuyên nghiệp.” Lộc Nhất Bạch cự tuyệt, “Mọi người muốn chơi thế nào thì cứ chơi, không cần phải lo cho tôi.”
Ngu Thành Hà nhanh chóng đứng lên, bấm nút cho qua bài hát đứng đầu, bài tiếp theo là một ca khúc xưa cũ mang tên ⟪ Ngỡ như người xưa đến ⟫*.
*Bài hát ⟪ Ngỡ như người xưa đến ⟫ do Mai Diễm Phương trình bày.
“Ai chọn đây?” Ngu Thành Hà quét một vòng, “Duệ Duệ, chắc chắn là em phải không? Tới đây tới đây, mau bắt đầu show diễn của em đi.”
Bị điểm danh là một cậu trai trẻ tuổi đang trốn trong một góc, vẻ mặt ủ dột, thoạt trông tâm tình không tốt lắm.
Nhạc dạo vang lên, Lộc Nhất Bạch không chút dấu vết nhìn vào mắt Thích Ca.
Năm năm trước, ngày hai người gặp gỡ, ca khúc Thích Ca hát trên sân khấu chính là bài ⟪ Ngỡ như người xưa đến ⟫ này.
Sau này Thích Ca nói, khi hát xong y liếc mắt một cái liền thấy Lộc Nhất Bạch đứng dưới tán cây hoa đào, trong lúc hoảng hốt nghĩ có khi bọn họ đã từng quen biết nhau.
Nếu nói năm năm trước Thích Ca hát ⟪ Ngỡ như người xưa đến ⟫ mang chút vẻ ‘vì thơ mới nên ép mình phải buồn*’, bây giờ nghe lại chỉ thấy mình đã thành người trong bài hát.
*“Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu” (Thái tang tử – Đề tường trạm dịch trên đường Bác Sơn)
Lời hát “vốn dĩ phải là một đôi” khiến mũi y chua xót, phải tự nhéo mình thật mạnh mới không thất thố.
Y cúi đầu, cố nén cảm xúc, nên không để ý thấy ánh mắt của Lộc Nhất Bạch.
Quản lý địa điểm có đôi mắt tinh tường, nhìn ra được Lộc Nhất Bạch hình như không cao hứng lắm, lập tức hét lên, “Sinh nhật thì phải náo nhiệt lên mới phải chứ, ai lại đi hát bài buồn thế này? Đổi bài đổi bài!”
Nháy mắt liền có người hùa theo, bài hát mới hát được một đoạn đã bị cho qua mất, lần này bọn họ chuyển sang một bài mang tiết tấu vừa nhanh vừa sôi động.
Lộc Nhất Bạch nhíu nhíu mày, vừa định lên tiếng thì thấy có người mang ly rượu tới trước mặt hắn.
“Sếp Lộc, em là…” Người nọ tự giới thiệu một tràng dài, một chứ Lộc Nhất Bạch cũng không nghe vào tai.
“Em kính ngài một ly.” Người nọ rốt cuộc nói xong, giơ ly rượu lên chuẩn bị uống.
Nhưng đúng vào lúc này, phía sau có người đi qua va vào người nọ. Tay người nọ run lên, rượu trong ly sóng sánh trào ra ngoài, đổ lên quần Lộc Nhất Bạch, còn vừa khéo trúng vào chỗ đó.
“Rất xin lỗi, sếp Lộc, em không cố ý.” Ngữ khí người nọ là hoảng sợ, nhưng tay lại rất thông thuận hướng về phía quần Lộc Nhất Bạch.
Còn chưa đụng vào thì cổ tay đã bị người khác nắm chặt, không thể động đậy gì được.
Người nọ vừa nhấc đầu lên, liền đối diện đôi mắt lạnh như băng.
Tất cả cảm xúc tồi tệ trong Thích Ca ngưng tụ thành một chữ, “Cút!”
Hết chương 24
Mọi người hoa mắt, căn bản chưa kịp thấy rõ động tác của hắn thế nào, kẻ hành hung đã bị hắn chế trụ cổ tay, giãy thế nào cũng không ra, mà mũi dao sắc bén kia vừa vặn dừng ngay trước mũi Lộc Nhất Bạch không tới hai cm!
“A!”
“Ôi mẹ ơi!”
“Giết người!”
“Sếp Lộc, ngài có sao không?”
…
Bấy giờ người trong đoàn phim mới phản ứng lại, lập tức hét ầm lên.
Thích Ca toát mồ hôi hột, trước tiên tiến lên đoạt lấy con dao kia, sau đó mới quay sang kẻ hành hung kia mà rống một tràng dài.
Kẻ hành hung đúng là hàng xóm mà họ gặp phải sáng nay.
Đám người bên đoàn phim sợ tới mức không dám ho he tiếng nào, cả đám đều ngẩn ra.
Lộc Nhất Bạch nhìn Thích Ca, nói với nhà sản xuất, “Chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người không cần sợ, trở về cả đi.”
Nhà sản xuất hiểu được ý hắn là không muốn bọn họ thấy nhiều rồi nói lung tung, lập tức dẫn người rời đi.
“Không sao rồi.” Lộc Nhất Bạch vỗ vỗ bả vai Thích Ca.
Thích Ca thở hồng hộc, hai mắt đỏ hoe, nếu vừa rồi… y không dám nghĩ nữa, chỉ nghĩ thôi đã muốn tức tới nổ tung.
Nghe thấy động tĩnh, lúc này bên nhà hàng xóm có mấy người chạy tới, cúi đầu khom lưng giải thích với Lộc Nhất Bạch. Sau đó thấy hắn đang giữ chặt tay người đàn ông nọ thì muốn cầu xin hắn buông tay, lại xấu hổ không dám mở miệng, cuối cùng đều nhìn sang phía Thích Ca.
Thích Ca quay mặt đi, không nhìn bọn họ, cũng không xin Lộc Nhất Bạch giùm họ.
Lộc Nhất Bạch có thể cảm giác được quan hệ giữa hai nhà có lẽ không đơn giản, chủ động thả lỏng tay ra.
Người đàn ông kia giờ không còn hung hãn nữa, nhưng ông ta vẫn cứ nhìn chòng chọc vào Lộc Nhất Bạch, bán tín bán nghi hỏi, “Mày là gì của nó?”
“Nó” ở đây đương nhiên là chỉ Thích Ca.
“Bác Dư!” Thích Ca quay đầu lại, lớn tiếng nói, “Cháu đã nói ảnh là sếp của cháu! Bác… Bác như vầy thật sự không ổn đâu.”
Y chuyển sang người nhà của ông ta nói, “Đưa bác đi… đi bệnh viện đi, cháu bỏ tiền.”
Những người đó vội vàng lắc đầu xua tay, huyên thuyên nói nói gì đó rồi lôi người đàn ông về nhà.
Thích Ca tức giận không chịu nổi, kéo Lộc Nhất Bạch vào nhà, khẩn cấp đóng cửa lại.
Lộc Nhất Bạch định nói gì đó, nhưng lại bị ôm lấy cổ trước.
Nhịp tim nháy mắt loạn lên, lời Lộc Nhất Bạch muốn nói lên tới môi rồi lại bị nuốt trở vào, hắn chần chừ một chút, mới nâng tay sờ sờ đỉnh đầu Thích Ca, “Được rồi, thực sự không sao đâu.”
“Rất xin lỗi.” Thanh âm Thích Ca hơi mang giọng mũi.
Lòng Lộc Nhất Bạch mềm nhũn, bàn tay treo giữa không trung vừa định đặt lên lưng Thích Ca, Thích Ca lại ngẩng đầu lên, “Em với anh đi báo cảnh sát đi.”
Lộc Nhất Bạch không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, cười nói, “Thế thì không cần thiết… Cơ mà, có thể nói cho anh nghe chuyện gì không?”
Thích Ca buông Lộc Nhất Bạch ra, nhưng không tách ra, cứ vậy đứng ngay trước mặt hắn, hơi thở hòa quyện vào nhau.
Giống như chỉ có như vậy y mới có dũng khí nói ra lời trong lòng, “Bác Dư có đứa con trai lớn hơn em hai tuổi, hai người bọn em lớn lên cùng nhau. Cậu ấy cũng là đồng tính, nhưng mà người nơi này, đại đa số đều không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái, cậu ấy lại bị chính người yêu mình phản bội, cuối cùng rơi vào kết cục sống không bằng chết. Mẹ cậu ấy vì quá tức giận mà đổ bệnh, không lâu sau liền qua đời, từ đó về sau tinh thần bác Dư trở nên không bình thường lắm. Bác ấy vô cùng ghét đồng tính, thấy anh ở lại nhà em liền tưởng… hai người chúng ta có quan hệ đó, nên mới xúc động vậy.”
Thích Ca rõ ràng có rất nhiều băn khoăn, y tận sức nói đơn giản, Lộc Nhất Bạch lại nghe ra được khá nhiều tin tức.
Nào là “người nơi này, không thể tiếp nhận đồng tính luyến ái”, có người đồng tính “rơi vào kết cục sống không bằng chết”… Mấy điều này lẽ nào có liên quan tới chuyện y chia tay năm năm trước?
Nhưng không đợi Lộc Nhất Bạch hỏi, Thích Ca đã tiếp tục nói, “Lúc em về hồi tết âm lịch, bác biểu hiện như người bình thường, em nghĩ bác đã hồi phục rồi, hóa ra lại là… như vầy không ổn, vẫn nên đưa bác đi bệnh viện thôi. Thân thủ của anh tốt nên không bị sao, lỡ đâu bác ấy gặp người khác, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa… Rất xin lỗi, sếp Lộc, em không nên dẫn anh tới đây.”
Nghe thấy xưng hô của y lại đổi thành “sếp Lộc”, đôi mắt Lộc Nhất Bạch hơi trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
“Với anh mà nói thì không thành vấn đề.” Lộc Nhất Bạch bình tĩnh nói, “Ông ta gặp tình huống như vậy đã bao lâu rồi? Không gặp bác sĩ sao?”
Thích Ca bị hắn dẫn dắt, “Lúc đầu bác ấy hay cáu kỉnh, tụi em tưởng rằng bác gặp đả kích quá lớn, không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, tính ra thì… chừng bốn năm trước, sau khi dì qua đời bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn. Bác sĩ khám rồi, nhưng bác không muốn uống thuốc, lại không chịu nằm viện, nên không có tác dụng gì.”
Bốn năm phát bệnh, cộng thêm thời gian không bị phát hiện trước đó, vậy tính ra thời điểm người bạn kia của Thích Ca gặp chuyện không may vô cùng có khả năng là vào năm năm trước!
Lộc Nhất Bạch cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nói, “Tình huống của ông ta có vẻ như không thể tự lành được, em nên nói chuyện với người nhà ông ta chút, đưa ông ta vào bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không tình huống có thể trở nên ngày càng nghiêm trọng hơn. Lỡ ngày nào đó ông ta thật sự tổn thương người vô tội, ông ta không cần chịu trách nhiệm, nhưng người bị ông ta tổn thương còn vô tội hơn.”
Thích Ca ngẩng đầu nhìn Lộc Nhất Bạch, ánh mắt vừa đau lòng vừa quyến luyến.
Y muốn qua nhà hàng xóm, lại sợ Lộc Nhất Bạch sẽ không vui.
Lộc Nhất Bạch cười cười nhẹ vỗ đầu y, “Anh sẽ không đi với em, để khỏi kích thích ông ta, em cứ đi đi, anh thu dọn hành lý. Máy bay sắp tới rồi, tranh thủ thời gian.”
Thích Ca đi qua nhà hàng xóm.
Lộc Nhất Bạch ngồi một lúc trên sofa, mới bắt đầu dọn hành lý.
Không được bao lâu, Thích Ca đã quay lại, cảm xúc hơi chùng xuống, “Đồng ý thì cứ đồng ý đi…”
Nửa câu sau y chưa nói, nhưng Lộc Nhất Bạch có thể đoán được, hẳn là người nhà kia cảm thấy y chõ mũi vào chuyện người khác.
“Đừng nghĩ nhiều, em đã làm rất tốt rồi, người bạn kia của em sẽ cảm kích em.” Lộc Nhất Bạch không hỏi nhiều, trực tiếp dời sự chú ý của Thích Ca đi, “Máy bay sắp tới, em xem xem còn quên cái gì không.”
Thích Ca vực dậy tinh thần, thu xếp vài món đồ nhỏ, máy bay đã tới nơi.
Lên máy bay rồi Thích Ca rất im lặng, chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn nhìn một lúc liền ngủ mất.
Thời điểm tỉnh lại phát hiện đầu mình đã lệch qua trên vai Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch cũng đã ngủ, mặt mày mang nét dịu dàng.
Tâm trạng hỏng bét của Thích Ca bỗng tốt lên một xíu.
Vừa ra khỏi sân bay, di động của Lộc Nhất Bạch vang lên, là Ngu Thành Hà gửi lời mời gọi video.
Lộc Nhất Bạch tiếp máy.
Mới kết nối, Ngu Thành Hà đã gấp gáp mở miệng, “Lão Lộc ông đang ở đâu vậy? Tôi vừa mới nghe nói bên ⟪ Tuyết Vực ⟫ xảy ra sự cố, ông còn đích thân tới hiện trường nữa hả? Gọi điện cũng không thấy bắt máy, ông không sao chứ?”
Lộc Nhất Bạch chờ anh nói xong hết, mới ngắn gọn súc tích trả lời, “Không sao.”
Ngu Thành Hà: “Vậy ngon, thế tôi cúp…”
“Ông đang đâu đấy?” Lộc Nhất Bạch bỗng hỏi một câu, nhìn background sau lưng Ngu Thành Hà hẳn là đang ở chỗ ăn chơi, đèn chớp lóe chẳng khác gì phim kinh dị.
“KTV*, qua đây ăn sinh nhật tôi không?” Ngu Thành Hà thừa biết Lộc Nhất Bạch sẽ không đi mấy nơi như thế này, nhưng vẫn thản nhiên mở miệng hỏi.
*KTV: Chỗ hát karaoke
Ngờ đâu Lộc Nhất Bạch lại gật đầu, “Gửi địa chỉ qua đây.”
Ngu Thành Hà: “Hở?”
Lộc Nhất Bạch cắt đứt cuộc gọi, quay đầu nói với Thích Ca, “Sinh nhật Ngu Thành Hà, em với anh cùng đi đi.”
Thích Ca tuy đã biết giữa Lộc Nhất Bạch cùng Ngu Thành Hà không có gì mờ ám, nhưng y vẫn có chút xíu ghen tuông nên muốn đi. Cơ mà về mặt lý trí y lại hiểu được, trường hợp này hình như mình không có lý do để tham gia, Ngu Thành Hà cũng đâu có mời y.
Y rối rắm không biết nên từ chối hay đáp ứng.
“Sau này trọng tâm công việc của em là ngành giải trí, phải làm quen tìm hiểu cuộc sống trong cái vòng này là tất yếu.” Lộc Nhất Bạch đã thay Thích Ca tìm sẵn một cái lý do.
Vì thế Thích Ca vui vẻ đáp ứng, còn thuận tay mua bánh ngọt ven đường.
Ngu Thành Hà không ngờ Lộc Nhất Bạch thật sự tới đây, tự mình ra cửa nghênh đón, thời điểm nhìn thấy Thích Ca thì lập tức lộ vẻ mặt thấu hiểu, len lén chọc cánh tay Lộc Nhất Bạch, “Hóa ra là muốn đưa vợ tới đây giải sầu à? Cậu ta thoạt nhìn không vui lắm.”
Lộc Nhất Bạch không nói gì, trực tiếp đẩy cửa ra.
Ngu Thành Hà nhướng mày, không phủ nhận thì chính là thừa nhận.
Tuy nổi tiếng, nhưng dù sao cũng mới debut không lâu, nên Ngu Thành Hà không có nhiều bạn bè trong vòng, hầu hết là đồng nghiệp trong đoàn phim.
Một đám người đang gào khóc thảm thiết, thình lình nhìn thấy Lộc Nhất Bạch thì lập tức như bị bấm nút pause.
Lộc Nhất Bạch mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó chọn một góc ngồi xuống, Thích Ca nhắm mắt theo đuôi hắn, mạnh mẽ ngồi chen vào bên cạnh hắn.
Có người nơm nớp lo sợ tới mời Lộc Nhất Bạch hát.
“Tôi không hát đâu, các cô cậu mới là chuyên nghiệp.” Lộc Nhất Bạch cự tuyệt, “Mọi người muốn chơi thế nào thì cứ chơi, không cần phải lo cho tôi.”
Ngu Thành Hà nhanh chóng đứng lên, bấm nút cho qua bài hát đứng đầu, bài tiếp theo là một ca khúc xưa cũ mang tên ⟪ Ngỡ như người xưa đến ⟫*.
*Bài hát ⟪ Ngỡ như người xưa đến ⟫ do Mai Diễm Phương trình bày.
“Ai chọn đây?” Ngu Thành Hà quét một vòng, “Duệ Duệ, chắc chắn là em phải không? Tới đây tới đây, mau bắt đầu show diễn của em đi.”
Bị điểm danh là một cậu trai trẻ tuổi đang trốn trong một góc, vẻ mặt ủ dột, thoạt trông tâm tình không tốt lắm.
Nhạc dạo vang lên, Lộc Nhất Bạch không chút dấu vết nhìn vào mắt Thích Ca.
Năm năm trước, ngày hai người gặp gỡ, ca khúc Thích Ca hát trên sân khấu chính là bài ⟪ Ngỡ như người xưa đến ⟫ này.
Sau này Thích Ca nói, khi hát xong y liếc mắt một cái liền thấy Lộc Nhất Bạch đứng dưới tán cây hoa đào, trong lúc hoảng hốt nghĩ có khi bọn họ đã từng quen biết nhau.
Nếu nói năm năm trước Thích Ca hát ⟪ Ngỡ như người xưa đến ⟫ mang chút vẻ ‘vì thơ mới nên ép mình phải buồn*’, bây giờ nghe lại chỉ thấy mình đã thành người trong bài hát.
*“Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu” (Thái tang tử – Đề tường trạm dịch trên đường Bác Sơn)
Lời hát “vốn dĩ phải là một đôi” khiến mũi y chua xót, phải tự nhéo mình thật mạnh mới không thất thố.
Y cúi đầu, cố nén cảm xúc, nên không để ý thấy ánh mắt của Lộc Nhất Bạch.
Quản lý địa điểm có đôi mắt tinh tường, nhìn ra được Lộc Nhất Bạch hình như không cao hứng lắm, lập tức hét lên, “Sinh nhật thì phải náo nhiệt lên mới phải chứ, ai lại đi hát bài buồn thế này? Đổi bài đổi bài!”
Nháy mắt liền có người hùa theo, bài hát mới hát được một đoạn đã bị cho qua mất, lần này bọn họ chuyển sang một bài mang tiết tấu vừa nhanh vừa sôi động.
Lộc Nhất Bạch nhíu nhíu mày, vừa định lên tiếng thì thấy có người mang ly rượu tới trước mặt hắn.
“Sếp Lộc, em là…” Người nọ tự giới thiệu một tràng dài, một chứ Lộc Nhất Bạch cũng không nghe vào tai.
“Em kính ngài một ly.” Người nọ rốt cuộc nói xong, giơ ly rượu lên chuẩn bị uống.
Nhưng đúng vào lúc này, phía sau có người đi qua va vào người nọ. Tay người nọ run lên, rượu trong ly sóng sánh trào ra ngoài, đổ lên quần Lộc Nhất Bạch, còn vừa khéo trúng vào chỗ đó.
“Rất xin lỗi, sếp Lộc, em không cố ý.” Ngữ khí người nọ là hoảng sợ, nhưng tay lại rất thông thuận hướng về phía quần Lộc Nhất Bạch.
Còn chưa đụng vào thì cổ tay đã bị người khác nắm chặt, không thể động đậy gì được.
Người nọ vừa nhấc đầu lên, liền đối diện đôi mắt lạnh như băng.
Tất cả cảm xúc tồi tệ trong Thích Ca ngưng tụ thành một chữ, “Cút!”
Hết chương 24
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.