Chương 35: Hoàn cảnh khó khăn
Tư Mãn Đà La
03/06/2020
"Cái gì thế?" Tần Minh Hi từ trong ngực Phương Tiểu Tổ hoảng hốt ngẩng đầu.
Anh trầm mặc không nói, chỉ kéo cô đứng dậy rồi vòng tay ôm lấy bả vai cô buộc cô phải nép sát bên người anh.
"Có bẫy." Anh nhìn chăm chăm vào hai đầu dây được buộc chắc ở hai mỏm đá, nói.
Tần Minh Hi trợn trừng mắt rồi nhanh chóng chiếu đèn flash ra đằng sau. Quả nhiên có một tia bạc ánh lên như tơ nhện khiến cho cô đặc biệt chú ý...
Sợi iron bạc?
Cô lạnh người đi...
Thảo nào...nếu như vừa nãy không phản ứng kịp thời, đầu cô hiện tại chắc chắn sẽ lăn lóc trên đất rồi.
Hai người không ai nói thêm câu nào, lặng lẽ chọn cách bước tiếp. Cả hai đều tự ý thức được tình huống trước mắt và tự nhủ trong lòng phải tập trung sự cảnh giác lên mức cao nhất. Nhất là sau tình huống vừa rồi, tâm trạng Tần Minh Hi đã xấu nay lại càng xấu hơn. Ánh mắt cô dò xét khắp nơi đèn chiếu qua, hoàn toàn không để tâm đến việc bị ai đó chiếm tiện nghi.
"Khải có vẻ nắm rất rõ địa hình ở đây." Tần Minh Hi âm thầm nghiến răng.
"Hay nói cách khác đây là địa bàn riêng của hắn." Phương Tiểu Tổ khẽ buông cô ra rồi nhanh chóng đi lướt qua người cô, "Ở đằng sau yểm trợ cho tôi. Dù sao chúng ta cũng không thể lường trước được hắn sẽ đặt thêm bẫy gì."
Mặc dù biết Phương Tiểu Tổ không để ý nhưng Tần MInh Hi vẫn gật nhẹ đầu. Chợt nghĩ tới vừa rồi chính mình được anh giật từ tay Thần Chết về, cô gượng gạo xoa xoa gáy, ậm ừ lên tiếng, "Ờ...lúc nãy cảm ơn anh đã cứu tôi."
Anh vẫn lững thững đi mà chẳng thèm ngoái lại nhìn cô, "Ồ, chỗ thân quen thì cần gì phải khách sáo như thế?"
"..."
"Còn nếu cảm thấy bản thân mắc nợ lớn quá thì dùng thân báo đáp cũng được, dù sao có một lời hai, tốt cho tôi mà cũng tốt cho em."
"..."
Nếu không phải hoàn cảnh bây giờ cộng thêm việc cô nợ ơn anh, cô chắc chắn sẽ đập anh ngay tại chỗ.
Đi được một lúc, Tần Minh Hi chợt cảm thấy hơi nhức đầu, mặc dù không ảnh hưởng lắm nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài, thể trạng của cả cô và anh chắc chắn sẽ ngày càng tệ hơn. Ai cũng biết tiếp xúc với mùi phân hủy trong một thời gian dài sẽ gây hại đến cơ thể người sống. Vậy nên cô chỉ thầm mong trong này sẽ có lỗ hổng thông ra với bên ngoài.
Cô cũng quyết định không nói cho anh biết, dù sao có nói cũng chẳng giải quyết được gì.
"Chậc, thì ra đây là lí do tại sao hắn phải tốn công vác theo cái xác khi đang chạy trốn à...Nghĩ cũng khôn lỏi phết đấy."
Giọng nói của Phương Tiểu Tổ đột nhiên truyền tới khiến Tần Minh Hi hơi ngẩn người. Cô có thể mơ hồ nghe ra ý cười đằng sau lời nói của anh.
Cô khẽ nhếch môi, "Anh nghĩ chúng ta sẽ chịu đựng được bao lâu?"
"Cố lắm thì 24 tiếng, tính cả đói, khát, cùng với thứ mùi chết tiệt này."
Ước chừng bên ngoài đã tối trời, dẫu sao thì bọn họ cũng ở trong này quá lâu rồi. Nếu như không giải quyết nhanh chóng thì không chỉ hai người bọn họ, những người khác sẽ dễ gặp phải rủi ro lớn.
Đương chui qua một hốc đá, cả hai người bất chợt gặp phải một đám khói lớn bao lấy toàn bộ đường đi. Khói mịt mùng, dầy đặc đến nỗi chúng có xu hướng lan tỏa rộng hơn. Mùi khét sộc vào mũi khiến hai người Tần Phương lập tức bước lùi vài bước rồi ngồi thụp xuống, nâng cánh tay bịt mũi, nhíu mày nhìn nhau...
"Chết tiệt! Hắn phóng hỏa!" Tần Minh Hi gằn lên.
Phương Tiểu Tổ khẽ cắn môi rồi xoay người kéo tay cô, "Quay lại thôi, chúng ta không thể đi tiếp được!"
"Nhưng hắn vẫn...."
"Không còn nhiều thời gian, trong này bí bách, khói độc chắc chắn sẽ giết chúng ta trước khi chúng ta bắt được hắn!"
Tần Minh Hi căm phẫn nhìn đám khói, cuối cùng cô quyết định thuận theo ý Phương Tiểu Tổ, để anh kéo đi với vẻ mặt không cam tâm.
Tiếc rằng hoàn cảnh bây giờ không cho phép bọn họ mạo hiểm.
Cuộc truy đuổi bị gián đoạn, cả hai chỉ còn cách trở về điểm xuất phát ban đầu và lựa chọn tìm những người còn lại.
Đứng trước bốn lối đi, nơi mà họ đã phải chật vật đối phó với lũ dơi ban chiều, hiện giờ lựa chọn chỉ còn hai...
Lối đầu tiên chính là lựa chọn của họ...
"Lúc đó anh có thấy được ai vào lối này không?" Tần Minh Hi dõi mắt xuống dải cát trước mặt, lẳng lặng phỏng đoán vết giày này có lẽ là của Lâm Tĩnh.
Phương Tiểu Tổ lướt từng đầu ngón tay vào vách đá sần sùi bên cạnh, khẽ nhấp môi, "Dù là ai tôi cũng không quan tâm, quan trọng là một trong hai người bọn họ, ai là người đã tìm ra Tiêu Lâm và đi cùng với cô ấy..."
"Phải rồi..." Tần Minh Hi âm thầm đồng tình trong lòng. Đột nhiên cô ngồi thụp xuống, cẩn thận chiếu đèn vào dấu vết lõm sâu trên cát. "Này! Anh nhìn xem! Một dấu giày khác! Giày thể thao nữ, chắc chắn là của Tiêu Lâm."
Phương Tiểu Tổ đứng cúi đầu nhìn xuống một hồi. Anh hơi nhíu mày, tiếp, "Và một trong số họ bị thương."
Ánh mắt của cô nhuốm dần một màu tối tăm. Không cần anh nói, tự cô cũng vừa nghiệm ra được...
Hai dấu chân vô cùng sát nhau, lại gần như song hành. Hai người xa lạ không thể nào có những hành động thân cận đến mức như vậy, trừ phi một người bị thương, người còn lại bất đắc dĩ phải làm giá đỡ.
"Chậc. Mong rằng họ không đi quá xa." Tần Minh Hi đứng thẳng dậy, chiếu đèn về phía trước.
Trong lúc đó, ở một lối hang khác, thanh tra Trần Tiến sống lưng cứng đờ, vẻ mặt trắng bệch nhìn một lượt không gian trước mặt...
Ánh đèn lập lòe trên tay ông ta chậm rãi lướt ngang, mơ mơ hồ hồ soi ra những thứ màu trắng, từng mảnh từng mảnh, từng khúc từng khúc nằm ngổn ngang, rải rác dưới nền đất lạnh lẽo.
Thần kinh Trần Tiến bắt đầu căng lên như dây đàn, yết hầu lên xuống không ít lần, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng nhịn không được mà run một cái...
Đây...chẳng phải là xương người sao?
Nếu đếm sơ qua thì ít nhất cũng phải gần chục bộ xương. Tuy bây giờ chưa thể xác định độ tuổi của từng hài cốt, nhưng những nạn nhân này phỏng chừng đều là người đang ở độ tuổi trưởng thành.
Hơn nữa, dựa vào trang phục trên mỗi bộ hài cốt, về cơ bản ông ta có thể đoán ra giới tính của những nạn nhân xấu số, cả nam lẫn nữ.
Trần Tiến chậm rãi bước tiếp, ông ta quyết định sẽ bỏ qua chỗ này, dù sao thì việc quan trọng trước mắt vẫn là đi tìm người. Và nếu như mọi việc diễn ra thuận lợi, ông ta nhất định sẽ quay trở lại đây để làm một cuộc điều tra danh tính, trả lại danh phận cho những người đã chết oan và để gia đình mỗi bạn nhân an táng họ thật tử tế.
Nghĩ tới đây, Trần Tiến thầm siết chặt nắm đấm, tuy chưa thể khẳng định những nạn nhân xấu số kia đều do một tay Ôn Vĩnh Khải giết chết, nhưng khả năng này khá cao. Những người đó nếu không phải bị giết chết thì còn có thể chết như thế nào đây?
Lại ở chỗ khác, Tiêu Lâm nhẹ nhàng đỡ Lâm Tĩnh ngồi xuống bên cạnh một phiến đá cao. Cô quỳ một chân xuống, tỉ mỉ xem lại vết thương cho anh...
"Còn đau không?" Cô lên tiếng hỏi han.
"Ừm. Tôi không sao." Lâm Tĩnh khẽ mấp máy đôi môi khô nứt. Anh ngửa đầu tựa vào phiến đá, nặng nề thở dốc. Bộ dạng đó khiến Tiêu Lâm nhìn qua có chút lo lắng.
"Nếu...anh cảm thấy thân thể có chỗ nào không ổn thì nói với tôi, nhé?" Lần này cô ngồi bệt luôn xuống đất, nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve vết thương đã được băng bó của anh.
Thấy anh khẽ gật đầu, hai mắt vẫn nhắm nghiền tựa hồ khá mệt mỏi, cô liền thở dài, ngước mắt nhìn lên khe hở trên trần hang đá, yên lặng ngắm ánh trăng xuyên qua khe hở đó đến bần thần...
Không biết bên ngoài đã là mấy giờ, liệu đã tới giờ đi ngủ chưa nhỉ?
Chị Minh Hi, chị hiện tại thế nào rồi?
Em chỉ mong chị vẫn ổn...
Em xin lỗi chị, xin lỗi tất cả mọi người.
Thật lòng xin lỗi...
Lâm Tĩnh từ trong mệt mỏi mơ hồ mở mắt. Anh phát hiện người bên cạnh đang yên lặng nhìn chăm chú vào cái gì đó. Ánh mắt của cô ẩn ẩn nỗi buồn, rất nhiều rất nhiều, anh liền cảm tưởng như đôi mắt long lanh đó sắp ướt...
"Này, cô Tiêu..." Lâm Tĩnh sau một hồi âm thầm nhìn cô bỗng dưng lên tiếng.
Tiêu Lâm bị giọng nói khàn khàn của anh làm giật mình, cô ngơ ngác quay đầu nhìn anh, "Hả? Tôi đây, sao vậy? Anh thấy không thoải mái chỗ nào à?"
Anh lắc đầu cười nhạt, "Không. Chỉ là, tôi muốn nói chuyện với cô một chút..."
Tiêu Lâm ngạc nhiên nhìn anh.
Lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá kĩ người đàn ông trước mặt. Tự cảm thấy thật ra anh cũng không đến nỗi nào. Từ sau khi phát hiện bản thân mình bị lừa dối, cô đã hoàn toàn thất vọng vào hiện thực, trong lòng tự giác sinh ra một cảm giác xa cách đối với đàn ông. Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại gặp chàng cảnh sát họ Lâm này, nhìn thấy bộ dạng chật vật khốn khổ của anh, trong lòng cô bỗng rối như tơ vò...
Thấy cô ngây người không nói gì, Lâm Tĩnh đành mở lời trước, "Cô Tiêu, cô có đói không?"
"Tôi...hơi đói." Câu hỏi có lẽ hơi kì cục nên Tiêu Lâm chỉ biết cứng ngắc, trả lời như được lập trình sẵn.
Anh hơi nâng tay, móc trong túi áo hai gói bánh bích quy, chậm rãi chìa ra đưa cho cô, "Này, ăn đi, nếu như cô không chê. Tôi chỉ còn nhiêu đó thôi."
Tiêu Lâm há hốc mồm, tâm can như thể được một làn gió nhẹ nhàng vuốt ve, "Thôi, tôi không cần đâu. Anh cứ ăn đi, dù sao bây giờ anh vẫn yếu hơn tôi mà."
"Hừm. Tôi trước kia là lính đặc chủng, khó khăn nào mà chưa từng trải qua. Đừng nói là đói nửa ngày, hai ngày thì tôi vẫn cầm cự được như thường. Nhưng ngược lại nhìn cô đi, con gái chân yếu tay mềm thế kia thì phải ăn cho lại sức để còn đỡ được tôi chứ. Tôi vẫn phải dựa dẫm vào cái thân gầy còm của cô nhiều nhiều đấy. "
"..."
Anh trầm mặc không nói, chỉ kéo cô đứng dậy rồi vòng tay ôm lấy bả vai cô buộc cô phải nép sát bên người anh.
"Có bẫy." Anh nhìn chăm chăm vào hai đầu dây được buộc chắc ở hai mỏm đá, nói.
Tần Minh Hi trợn trừng mắt rồi nhanh chóng chiếu đèn flash ra đằng sau. Quả nhiên có một tia bạc ánh lên như tơ nhện khiến cho cô đặc biệt chú ý...
Sợi iron bạc?
Cô lạnh người đi...
Thảo nào...nếu như vừa nãy không phản ứng kịp thời, đầu cô hiện tại chắc chắn sẽ lăn lóc trên đất rồi.
Hai người không ai nói thêm câu nào, lặng lẽ chọn cách bước tiếp. Cả hai đều tự ý thức được tình huống trước mắt và tự nhủ trong lòng phải tập trung sự cảnh giác lên mức cao nhất. Nhất là sau tình huống vừa rồi, tâm trạng Tần Minh Hi đã xấu nay lại càng xấu hơn. Ánh mắt cô dò xét khắp nơi đèn chiếu qua, hoàn toàn không để tâm đến việc bị ai đó chiếm tiện nghi.
"Khải có vẻ nắm rất rõ địa hình ở đây." Tần Minh Hi âm thầm nghiến răng.
"Hay nói cách khác đây là địa bàn riêng của hắn." Phương Tiểu Tổ khẽ buông cô ra rồi nhanh chóng đi lướt qua người cô, "Ở đằng sau yểm trợ cho tôi. Dù sao chúng ta cũng không thể lường trước được hắn sẽ đặt thêm bẫy gì."
Mặc dù biết Phương Tiểu Tổ không để ý nhưng Tần MInh Hi vẫn gật nhẹ đầu. Chợt nghĩ tới vừa rồi chính mình được anh giật từ tay Thần Chết về, cô gượng gạo xoa xoa gáy, ậm ừ lên tiếng, "Ờ...lúc nãy cảm ơn anh đã cứu tôi."
Anh vẫn lững thững đi mà chẳng thèm ngoái lại nhìn cô, "Ồ, chỗ thân quen thì cần gì phải khách sáo như thế?"
"..."
"Còn nếu cảm thấy bản thân mắc nợ lớn quá thì dùng thân báo đáp cũng được, dù sao có một lời hai, tốt cho tôi mà cũng tốt cho em."
"..."
Nếu không phải hoàn cảnh bây giờ cộng thêm việc cô nợ ơn anh, cô chắc chắn sẽ đập anh ngay tại chỗ.
Đi được một lúc, Tần Minh Hi chợt cảm thấy hơi nhức đầu, mặc dù không ảnh hưởng lắm nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài, thể trạng của cả cô và anh chắc chắn sẽ ngày càng tệ hơn. Ai cũng biết tiếp xúc với mùi phân hủy trong một thời gian dài sẽ gây hại đến cơ thể người sống. Vậy nên cô chỉ thầm mong trong này sẽ có lỗ hổng thông ra với bên ngoài.
Cô cũng quyết định không nói cho anh biết, dù sao có nói cũng chẳng giải quyết được gì.
"Chậc, thì ra đây là lí do tại sao hắn phải tốn công vác theo cái xác khi đang chạy trốn à...Nghĩ cũng khôn lỏi phết đấy."
Giọng nói của Phương Tiểu Tổ đột nhiên truyền tới khiến Tần Minh Hi hơi ngẩn người. Cô có thể mơ hồ nghe ra ý cười đằng sau lời nói của anh.
Cô khẽ nhếch môi, "Anh nghĩ chúng ta sẽ chịu đựng được bao lâu?"
"Cố lắm thì 24 tiếng, tính cả đói, khát, cùng với thứ mùi chết tiệt này."
Ước chừng bên ngoài đã tối trời, dẫu sao thì bọn họ cũng ở trong này quá lâu rồi. Nếu như không giải quyết nhanh chóng thì không chỉ hai người bọn họ, những người khác sẽ dễ gặp phải rủi ro lớn.
Đương chui qua một hốc đá, cả hai người bất chợt gặp phải một đám khói lớn bao lấy toàn bộ đường đi. Khói mịt mùng, dầy đặc đến nỗi chúng có xu hướng lan tỏa rộng hơn. Mùi khét sộc vào mũi khiến hai người Tần Phương lập tức bước lùi vài bước rồi ngồi thụp xuống, nâng cánh tay bịt mũi, nhíu mày nhìn nhau...
"Chết tiệt! Hắn phóng hỏa!" Tần Minh Hi gằn lên.
Phương Tiểu Tổ khẽ cắn môi rồi xoay người kéo tay cô, "Quay lại thôi, chúng ta không thể đi tiếp được!"
"Nhưng hắn vẫn...."
"Không còn nhiều thời gian, trong này bí bách, khói độc chắc chắn sẽ giết chúng ta trước khi chúng ta bắt được hắn!"
Tần Minh Hi căm phẫn nhìn đám khói, cuối cùng cô quyết định thuận theo ý Phương Tiểu Tổ, để anh kéo đi với vẻ mặt không cam tâm.
Tiếc rằng hoàn cảnh bây giờ không cho phép bọn họ mạo hiểm.
Cuộc truy đuổi bị gián đoạn, cả hai chỉ còn cách trở về điểm xuất phát ban đầu và lựa chọn tìm những người còn lại.
Đứng trước bốn lối đi, nơi mà họ đã phải chật vật đối phó với lũ dơi ban chiều, hiện giờ lựa chọn chỉ còn hai...
Lối đầu tiên chính là lựa chọn của họ...
"Lúc đó anh có thấy được ai vào lối này không?" Tần Minh Hi dõi mắt xuống dải cát trước mặt, lẳng lặng phỏng đoán vết giày này có lẽ là của Lâm Tĩnh.
Phương Tiểu Tổ lướt từng đầu ngón tay vào vách đá sần sùi bên cạnh, khẽ nhấp môi, "Dù là ai tôi cũng không quan tâm, quan trọng là một trong hai người bọn họ, ai là người đã tìm ra Tiêu Lâm và đi cùng với cô ấy..."
"Phải rồi..." Tần Minh Hi âm thầm đồng tình trong lòng. Đột nhiên cô ngồi thụp xuống, cẩn thận chiếu đèn vào dấu vết lõm sâu trên cát. "Này! Anh nhìn xem! Một dấu giày khác! Giày thể thao nữ, chắc chắn là của Tiêu Lâm."
Phương Tiểu Tổ đứng cúi đầu nhìn xuống một hồi. Anh hơi nhíu mày, tiếp, "Và một trong số họ bị thương."
Ánh mắt của cô nhuốm dần một màu tối tăm. Không cần anh nói, tự cô cũng vừa nghiệm ra được...
Hai dấu chân vô cùng sát nhau, lại gần như song hành. Hai người xa lạ không thể nào có những hành động thân cận đến mức như vậy, trừ phi một người bị thương, người còn lại bất đắc dĩ phải làm giá đỡ.
"Chậc. Mong rằng họ không đi quá xa." Tần Minh Hi đứng thẳng dậy, chiếu đèn về phía trước.
Trong lúc đó, ở một lối hang khác, thanh tra Trần Tiến sống lưng cứng đờ, vẻ mặt trắng bệch nhìn một lượt không gian trước mặt...
Ánh đèn lập lòe trên tay ông ta chậm rãi lướt ngang, mơ mơ hồ hồ soi ra những thứ màu trắng, từng mảnh từng mảnh, từng khúc từng khúc nằm ngổn ngang, rải rác dưới nền đất lạnh lẽo.
Thần kinh Trần Tiến bắt đầu căng lên như dây đàn, yết hầu lên xuống không ít lần, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng nhịn không được mà run một cái...
Đây...chẳng phải là xương người sao?
Nếu đếm sơ qua thì ít nhất cũng phải gần chục bộ xương. Tuy bây giờ chưa thể xác định độ tuổi của từng hài cốt, nhưng những nạn nhân này phỏng chừng đều là người đang ở độ tuổi trưởng thành.
Hơn nữa, dựa vào trang phục trên mỗi bộ hài cốt, về cơ bản ông ta có thể đoán ra giới tính của những nạn nhân xấu số, cả nam lẫn nữ.
Trần Tiến chậm rãi bước tiếp, ông ta quyết định sẽ bỏ qua chỗ này, dù sao thì việc quan trọng trước mắt vẫn là đi tìm người. Và nếu như mọi việc diễn ra thuận lợi, ông ta nhất định sẽ quay trở lại đây để làm một cuộc điều tra danh tính, trả lại danh phận cho những người đã chết oan và để gia đình mỗi bạn nhân an táng họ thật tử tế.
Nghĩ tới đây, Trần Tiến thầm siết chặt nắm đấm, tuy chưa thể khẳng định những nạn nhân xấu số kia đều do một tay Ôn Vĩnh Khải giết chết, nhưng khả năng này khá cao. Những người đó nếu không phải bị giết chết thì còn có thể chết như thế nào đây?
Lại ở chỗ khác, Tiêu Lâm nhẹ nhàng đỡ Lâm Tĩnh ngồi xuống bên cạnh một phiến đá cao. Cô quỳ một chân xuống, tỉ mỉ xem lại vết thương cho anh...
"Còn đau không?" Cô lên tiếng hỏi han.
"Ừm. Tôi không sao." Lâm Tĩnh khẽ mấp máy đôi môi khô nứt. Anh ngửa đầu tựa vào phiến đá, nặng nề thở dốc. Bộ dạng đó khiến Tiêu Lâm nhìn qua có chút lo lắng.
"Nếu...anh cảm thấy thân thể có chỗ nào không ổn thì nói với tôi, nhé?" Lần này cô ngồi bệt luôn xuống đất, nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve vết thương đã được băng bó của anh.
Thấy anh khẽ gật đầu, hai mắt vẫn nhắm nghiền tựa hồ khá mệt mỏi, cô liền thở dài, ngước mắt nhìn lên khe hở trên trần hang đá, yên lặng ngắm ánh trăng xuyên qua khe hở đó đến bần thần...
Không biết bên ngoài đã là mấy giờ, liệu đã tới giờ đi ngủ chưa nhỉ?
Chị Minh Hi, chị hiện tại thế nào rồi?
Em chỉ mong chị vẫn ổn...
Em xin lỗi chị, xin lỗi tất cả mọi người.
Thật lòng xin lỗi...
Lâm Tĩnh từ trong mệt mỏi mơ hồ mở mắt. Anh phát hiện người bên cạnh đang yên lặng nhìn chăm chú vào cái gì đó. Ánh mắt của cô ẩn ẩn nỗi buồn, rất nhiều rất nhiều, anh liền cảm tưởng như đôi mắt long lanh đó sắp ướt...
"Này, cô Tiêu..." Lâm Tĩnh sau một hồi âm thầm nhìn cô bỗng dưng lên tiếng.
Tiêu Lâm bị giọng nói khàn khàn của anh làm giật mình, cô ngơ ngác quay đầu nhìn anh, "Hả? Tôi đây, sao vậy? Anh thấy không thoải mái chỗ nào à?"
Anh lắc đầu cười nhạt, "Không. Chỉ là, tôi muốn nói chuyện với cô một chút..."
Tiêu Lâm ngạc nhiên nhìn anh.
Lần đầu tiên cô nghiêm túc đánh giá kĩ người đàn ông trước mặt. Tự cảm thấy thật ra anh cũng không đến nỗi nào. Từ sau khi phát hiện bản thân mình bị lừa dối, cô đã hoàn toàn thất vọng vào hiện thực, trong lòng tự giác sinh ra một cảm giác xa cách đối với đàn ông. Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại gặp chàng cảnh sát họ Lâm này, nhìn thấy bộ dạng chật vật khốn khổ của anh, trong lòng cô bỗng rối như tơ vò...
Thấy cô ngây người không nói gì, Lâm Tĩnh đành mở lời trước, "Cô Tiêu, cô có đói không?"
"Tôi...hơi đói." Câu hỏi có lẽ hơi kì cục nên Tiêu Lâm chỉ biết cứng ngắc, trả lời như được lập trình sẵn.
Anh hơi nâng tay, móc trong túi áo hai gói bánh bích quy, chậm rãi chìa ra đưa cho cô, "Này, ăn đi, nếu như cô không chê. Tôi chỉ còn nhiêu đó thôi."
Tiêu Lâm há hốc mồm, tâm can như thể được một làn gió nhẹ nhàng vuốt ve, "Thôi, tôi không cần đâu. Anh cứ ăn đi, dù sao bây giờ anh vẫn yếu hơn tôi mà."
"Hừm. Tôi trước kia là lính đặc chủng, khó khăn nào mà chưa từng trải qua. Đừng nói là đói nửa ngày, hai ngày thì tôi vẫn cầm cự được như thường. Nhưng ngược lại nhìn cô đi, con gái chân yếu tay mềm thế kia thì phải ăn cho lại sức để còn đỡ được tôi chứ. Tôi vẫn phải dựa dẫm vào cái thân gầy còm của cô nhiều nhiều đấy. "
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.