Chương 5: Mảnh ghép hiện trường
Tư Mãn Đà La
11/11/2019
"Chứng cứ và hiện trường đã chứng minh điều đó." Thanh tra Trần cười khẩy, "Chẳng lẽ cô Tần cho rằng đây là vụ án giết người?"
"Phải." Tần Minh Hi không do dự đáp ngay. Cô rút điện thoại, bấm một cái rồi đưa cho ông ta: "Thanh tra Trần, ngài xem."
Thanh tra Trần nhìn màn hình điện thoại, bất giác nhíu mày...
Là ảnh hiện trường. Trong ảnh, nạn nhân vẫn duy trì tư thế, tất cả vật chứng, hung khí đều ở nguyên vị trí cũ.
"Thì sao nào?" Ông ta liếc cô, như thể cô đang làm một việc vô nghĩa vậy. Tần Minh Hi có chút bực mình vì khả năng quan sát và phán đoán của ông ta quá tệ, người như vậy thế quái nào lại lên được chức thanh tra nhỉ?
Cô nhếch miệng giễu cợt: "Chẳng lẽ ông không nhận ra, tư thế cầm dao của cô ta rất vô lí sao?"
"Gì cơ?" Ông ta liền nhìn kĩ lại lần nữa...lưỡi dao không hướng về phía cổ nạn nhân, mà là chĩa ra ngoài, mặc dù nó đang nằm gọn trong bàn tay trái buông thõng xuống.
Chi tiết này...
"Cầm dao như vậy đương nhiên không thể tự cắt cổ mình được, thêm nữa lưỡi dao là nơi dính nhiều máu nhất. Điều này chỉ có một khả năng, sau khi gây án, chính hung thủ đã để nạn nhân cầm hung khí, nhằm chuyển hướng vụ án từ giết người sang tự sát, nhưng vì quá vội vã nên hắn mới mắc phải sai lầm không đáng có này. Đây là điểm đầu tiên." Tần Minh Hi cười cười.
"Thứ hai, một người lần đầu tự sát hoàn toàn không thể một nhát dao đoạt mạng ngay được, thậm chí, người ta thường phải tập nhiều lần mới có thể định vị động mạch nằm ở chỗ nào, khá tương tự với việc cắt cổ tay. Tuy nhiên, vừa nãy tôi có quan sát qua, trên cổ nạn nhân ngoại trừ vết dao trí mạng kia hoàn toàn không còn dấu vết nào khác. Ngược lại, nếu bị ai đó giết, tần suất cắt trúng động mạch sẽ cao hơn."
"Thứ ba, là bức thư tuyệt mệnh. Khi đọc xong, tôi thật lấy làm lạ là chẳng có một chút sắc thái tình cảm nào ẩn chứa bên trong bức thư này cả. Rất ngắn gọn, không dài dòng. Nếu nạn nhân thực sự muốn tự tử thì bức thư tuyệt mệnh chính là lời nói nội tâm cuối cùng mà họ muốn biểu đạt, chẳng hạn như đau khổ, day dứt, ân hận, lưu luyến... Nhưng thư tuyệt mệnh của Phí Linh Lung lại quá khô khan, hoàn toàn khiến người đọc không cảm nhận được đây là bức thư từ một người sắp chết. Nói cách khác, vật chứng này do đích thân hung thủ nguỵ tạo. À còn nữa, chữ trong thư quá xấu, viết rất ẩu. Theo lí mà nói, nó phải nắn nót đẹp đẽ mới phải. Vậy nên tôi khẳng định, vật chứng này là giả."
Tất cả những người có mặt ở đây đều ngây ngẩn, bởi những lí luận mà Tần Minh Hi đưa ra đều rất logic, ngay cả thanh tra Trần cũng á khẩu không thể phản bác.
Tần Minh Hi dường như chẳng quan tâm đến vẻ mặt của họ, hắng giọng nói: "Nếu các vị muốn tìm được hung thủ thì hãy làm theo yêu cầu của tôi:
Thứ nhất kiểm tra camera an ninh gần khu WC nữ, tra xem trong khoảng thời gian nạn nhân tử vong, có những ai đã ra vào khu vực này. Khoanh vùng đối tượng, lập danh sách kẻ tình nghi, đồng thời tiến hành phỏng vấn lấy lời khai từ nghi phạm.
Thứ hai, trong túi xách của nạn nhân có điện thoại di động, kiểm tra lịch sử cuộc gọi và tin nhắn gần nhất, tra ra ai là người cuối cùng liên lạc trước khi nạn nhân tử vong bởi rất có thể người này là hung thủ hoặc có liên quan tới hung thủ.
Thứ ba, kết hợp đối chiếu chân dung nghi phạm trong camera và chân dung người quen của nạn nhân. Nạn nhân và hung thủ chắc chắn có quen biết, bằng chứng là không một dấu vết phản kháng nào xuất hiện ở hiện trường cả.
Cuối cùng, nạn nhân sống một mình, cần nhanh chóng tìm ra chỗ ở của nạn nhân đồng thời rà soát toàn bộ. Biết đâu có thể tìm được chút manh mối về hung thủ."
"....." Toàn thể lại chết trân lần hai, không ai có thể tin vào tai mình. Những lời tưởng chừng như từ một chuyên viên phá án lại thốt ra bởi người con gái có diện mạo xinh đẹp thanh tú đang đứng trước mặt họ đây.
Thanh tra Trần tựa hồ bị trút hết hồn phách, máy móc điều người đi làm theo yêu cầu của cô. Cái nhìn của ông ta dường như đã thay đổi 180 độ, đầy sự tán thưởng và sùng kính.
"Thanh tra Trần! Qua camera an ninh vào thời điểm nạn nhân bị sát hại chúng tôi đã tìm ra được ba người khả nghi. Họ đều là nữ." Cách hơn 20 phút sau, nhân viên cảnh sát phụ trách kiểm tra camera an ninh gấp gáp trở về, lập tức báo cáo.
"Có ba người thôi sao?"
"Dạ phải, bộ phận giám sát camera của DBC cho biết, bình thường rất ít người sử dụng khu vệ sinh này."
Tần Minh Hi nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Anh có sao chép lại đoạn video đó không?"
"A, đương nhiên." Nhân viên cảnh sát lôi laptop trong cặp, mở ra: "Toàn bộ quá trình ra vào đều được thu lại hết rồi. Thanh tra, cô Tần, hai người xem."
Thanh tra Trần và cả Tần Minh Hi đều nghiêng người quan sát vào màn hình, con mắt chuyển động linh hoạt qua mọi ngóc ngách mà camera ghi lại, cả hai đều tập trung cao độ.
Lúc này, ở góc trái màn hình, đồng hồ điện tử điểm 11 giờ 56 phút 28 giây. Khu vệ sinh vắng tanh, hành lang chạy dọc ra ngoài không một bóng người. Ánh đèn led từ trần nhà chiếu xuống không hề làm giảm đi sự vắng lặng lạnh lẽo, ngược lại càng khiến cho người khác cảm thấy áp lực và bất ổn. Đúng lúc đó, cuối hành lang xuất hiện một người phụ nữ đang tiến về phía bên này, là nạn nhân Phí Linh Lung. Phong cách ăn mặc đơn giản, khuôn mặt ưa nhìn cùng lớp trang điểm nhẹ nhàng lại khiến người khác không thể tin thi thể lạnh ngắt đầy máu sau đó và người phụ nữ này là một. Cô ta đi vào, mặt vô cảm nhìn thẳng về phía trước, mất hút sau cánh cửa khu vệ sinh.
11 giờ 58 phút 33 giây, cuối hành lang lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, cô ta mặc áo khoác dạ và đầm bó đen, tóc để xoã, đeo khẩu trang y tế màu đen, tay sơn móng đỏ chót, bả vai đeo một chiếc túi xách. Nhìn kĩ hơn chút nữa sẽ nhận ra, ngón áp út bên tay trái của cô ta có quấn băng cá nhân. 12 giờ 13 phút, người phụ nữ đó từ cửa khu vệ sinh bước ra, tay phải đang cầm khăn lau khô tay rồi để vào túi xách. Dần dần bóng cô ta lại mất hút ở ngã rẽ hành lang.
12 giờ 17 phút, một thiếu nữ tuổi tầm mười sáu đến hai mươi, mặc chiếc váy sọc đen, đeo túi công chúa bên hông, tóc buộc đuôi ngựa xuất hiện. Đúng 3 phút sau cô ta đi ra, tay cầm điện thoại cười nói vui vẻ, lớp trang điểm trên mặt dường như cũng đậm hơn.
12 giờ 24 phút, đây là thời điểm phát hiện nghi phạm cuối cùng. Đối phương là một phu nhân ăn mặc sang trọng, tóc vấn cao, mặt trang điểm không quá đậm cũng không quá nhạt. Gương mặt bà ta có vẻ hơi khó chịu, rất nhiều lần còn cúi đầu nhìn tà váy, tay không ngừng phủi phủi thứ gì dính trên đó. 4 phút sau, bà ta đi ra, gương mặt có phần hoà hoãn hơn. Bà ta lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi rất nhanh kết thúc, cuối cùng biến mất ở khúc quanh.
Sau đó, không còn ai xuất hiện nữa.
Mà từ đầu tới cuối, Phí Linh Lung chưa hề đặt chân ra ngoài nửa bước.
Tần Minh Hi xem xong, đứng thẳng người, khoé miệng cong lên cười như có như không...
"Phải." Tần Minh Hi không do dự đáp ngay. Cô rút điện thoại, bấm một cái rồi đưa cho ông ta: "Thanh tra Trần, ngài xem."
Thanh tra Trần nhìn màn hình điện thoại, bất giác nhíu mày...
Là ảnh hiện trường. Trong ảnh, nạn nhân vẫn duy trì tư thế, tất cả vật chứng, hung khí đều ở nguyên vị trí cũ.
"Thì sao nào?" Ông ta liếc cô, như thể cô đang làm một việc vô nghĩa vậy. Tần Minh Hi có chút bực mình vì khả năng quan sát và phán đoán của ông ta quá tệ, người như vậy thế quái nào lại lên được chức thanh tra nhỉ?
Cô nhếch miệng giễu cợt: "Chẳng lẽ ông không nhận ra, tư thế cầm dao của cô ta rất vô lí sao?"
"Gì cơ?" Ông ta liền nhìn kĩ lại lần nữa...lưỡi dao không hướng về phía cổ nạn nhân, mà là chĩa ra ngoài, mặc dù nó đang nằm gọn trong bàn tay trái buông thõng xuống.
Chi tiết này...
"Cầm dao như vậy đương nhiên không thể tự cắt cổ mình được, thêm nữa lưỡi dao là nơi dính nhiều máu nhất. Điều này chỉ có một khả năng, sau khi gây án, chính hung thủ đã để nạn nhân cầm hung khí, nhằm chuyển hướng vụ án từ giết người sang tự sát, nhưng vì quá vội vã nên hắn mới mắc phải sai lầm không đáng có này. Đây là điểm đầu tiên." Tần Minh Hi cười cười.
"Thứ hai, một người lần đầu tự sát hoàn toàn không thể một nhát dao đoạt mạng ngay được, thậm chí, người ta thường phải tập nhiều lần mới có thể định vị động mạch nằm ở chỗ nào, khá tương tự với việc cắt cổ tay. Tuy nhiên, vừa nãy tôi có quan sát qua, trên cổ nạn nhân ngoại trừ vết dao trí mạng kia hoàn toàn không còn dấu vết nào khác. Ngược lại, nếu bị ai đó giết, tần suất cắt trúng động mạch sẽ cao hơn."
"Thứ ba, là bức thư tuyệt mệnh. Khi đọc xong, tôi thật lấy làm lạ là chẳng có một chút sắc thái tình cảm nào ẩn chứa bên trong bức thư này cả. Rất ngắn gọn, không dài dòng. Nếu nạn nhân thực sự muốn tự tử thì bức thư tuyệt mệnh chính là lời nói nội tâm cuối cùng mà họ muốn biểu đạt, chẳng hạn như đau khổ, day dứt, ân hận, lưu luyến... Nhưng thư tuyệt mệnh của Phí Linh Lung lại quá khô khan, hoàn toàn khiến người đọc không cảm nhận được đây là bức thư từ một người sắp chết. Nói cách khác, vật chứng này do đích thân hung thủ nguỵ tạo. À còn nữa, chữ trong thư quá xấu, viết rất ẩu. Theo lí mà nói, nó phải nắn nót đẹp đẽ mới phải. Vậy nên tôi khẳng định, vật chứng này là giả."
Tất cả những người có mặt ở đây đều ngây ngẩn, bởi những lí luận mà Tần Minh Hi đưa ra đều rất logic, ngay cả thanh tra Trần cũng á khẩu không thể phản bác.
Tần Minh Hi dường như chẳng quan tâm đến vẻ mặt của họ, hắng giọng nói: "Nếu các vị muốn tìm được hung thủ thì hãy làm theo yêu cầu của tôi:
Thứ nhất kiểm tra camera an ninh gần khu WC nữ, tra xem trong khoảng thời gian nạn nhân tử vong, có những ai đã ra vào khu vực này. Khoanh vùng đối tượng, lập danh sách kẻ tình nghi, đồng thời tiến hành phỏng vấn lấy lời khai từ nghi phạm.
Thứ hai, trong túi xách của nạn nhân có điện thoại di động, kiểm tra lịch sử cuộc gọi và tin nhắn gần nhất, tra ra ai là người cuối cùng liên lạc trước khi nạn nhân tử vong bởi rất có thể người này là hung thủ hoặc có liên quan tới hung thủ.
Thứ ba, kết hợp đối chiếu chân dung nghi phạm trong camera và chân dung người quen của nạn nhân. Nạn nhân và hung thủ chắc chắn có quen biết, bằng chứng là không một dấu vết phản kháng nào xuất hiện ở hiện trường cả.
Cuối cùng, nạn nhân sống một mình, cần nhanh chóng tìm ra chỗ ở của nạn nhân đồng thời rà soát toàn bộ. Biết đâu có thể tìm được chút manh mối về hung thủ."
"....." Toàn thể lại chết trân lần hai, không ai có thể tin vào tai mình. Những lời tưởng chừng như từ một chuyên viên phá án lại thốt ra bởi người con gái có diện mạo xinh đẹp thanh tú đang đứng trước mặt họ đây.
Thanh tra Trần tựa hồ bị trút hết hồn phách, máy móc điều người đi làm theo yêu cầu của cô. Cái nhìn của ông ta dường như đã thay đổi 180 độ, đầy sự tán thưởng và sùng kính.
"Thanh tra Trần! Qua camera an ninh vào thời điểm nạn nhân bị sát hại chúng tôi đã tìm ra được ba người khả nghi. Họ đều là nữ." Cách hơn 20 phút sau, nhân viên cảnh sát phụ trách kiểm tra camera an ninh gấp gáp trở về, lập tức báo cáo.
"Có ba người thôi sao?"
"Dạ phải, bộ phận giám sát camera của DBC cho biết, bình thường rất ít người sử dụng khu vệ sinh này."
Tần Minh Hi nãy giờ vẫn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Anh có sao chép lại đoạn video đó không?"
"A, đương nhiên." Nhân viên cảnh sát lôi laptop trong cặp, mở ra: "Toàn bộ quá trình ra vào đều được thu lại hết rồi. Thanh tra, cô Tần, hai người xem."
Thanh tra Trần và cả Tần Minh Hi đều nghiêng người quan sát vào màn hình, con mắt chuyển động linh hoạt qua mọi ngóc ngách mà camera ghi lại, cả hai đều tập trung cao độ.
Lúc này, ở góc trái màn hình, đồng hồ điện tử điểm 11 giờ 56 phút 28 giây. Khu vệ sinh vắng tanh, hành lang chạy dọc ra ngoài không một bóng người. Ánh đèn led từ trần nhà chiếu xuống không hề làm giảm đi sự vắng lặng lạnh lẽo, ngược lại càng khiến cho người khác cảm thấy áp lực và bất ổn. Đúng lúc đó, cuối hành lang xuất hiện một người phụ nữ đang tiến về phía bên này, là nạn nhân Phí Linh Lung. Phong cách ăn mặc đơn giản, khuôn mặt ưa nhìn cùng lớp trang điểm nhẹ nhàng lại khiến người khác không thể tin thi thể lạnh ngắt đầy máu sau đó và người phụ nữ này là một. Cô ta đi vào, mặt vô cảm nhìn thẳng về phía trước, mất hút sau cánh cửa khu vệ sinh.
11 giờ 58 phút 33 giây, cuối hành lang lại xuất hiện thêm một người phụ nữ, cô ta mặc áo khoác dạ và đầm bó đen, tóc để xoã, đeo khẩu trang y tế màu đen, tay sơn móng đỏ chót, bả vai đeo một chiếc túi xách. Nhìn kĩ hơn chút nữa sẽ nhận ra, ngón áp út bên tay trái của cô ta có quấn băng cá nhân. 12 giờ 13 phút, người phụ nữ đó từ cửa khu vệ sinh bước ra, tay phải đang cầm khăn lau khô tay rồi để vào túi xách. Dần dần bóng cô ta lại mất hút ở ngã rẽ hành lang.
12 giờ 17 phút, một thiếu nữ tuổi tầm mười sáu đến hai mươi, mặc chiếc váy sọc đen, đeo túi công chúa bên hông, tóc buộc đuôi ngựa xuất hiện. Đúng 3 phút sau cô ta đi ra, tay cầm điện thoại cười nói vui vẻ, lớp trang điểm trên mặt dường như cũng đậm hơn.
12 giờ 24 phút, đây là thời điểm phát hiện nghi phạm cuối cùng. Đối phương là một phu nhân ăn mặc sang trọng, tóc vấn cao, mặt trang điểm không quá đậm cũng không quá nhạt. Gương mặt bà ta có vẻ hơi khó chịu, rất nhiều lần còn cúi đầu nhìn tà váy, tay không ngừng phủi phủi thứ gì dính trên đó. 4 phút sau, bà ta đi ra, gương mặt có phần hoà hoãn hơn. Bà ta lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi rất nhanh kết thúc, cuối cùng biến mất ở khúc quanh.
Sau đó, không còn ai xuất hiện nữa.
Mà từ đầu tới cuối, Phí Linh Lung chưa hề đặt chân ra ngoài nửa bước.
Tần Minh Hi xem xong, đứng thẳng người, khoé miệng cong lên cười như có như không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.