Chương 26: Mục tiêu lần này
Tư Mãn Đà La
05/12/2019
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Minh Hi như thường lệ vẫn tới tập đoàn
làm việc. Lịch trình bây giờ của cô đã dài hơn một buổi, sáng qua công
ti, chiều qua tổ trọng án. Căn bản công việc văn phòng nhàn nhã, chủ yếu là do Madison làm hết nên cô mới có thời gian để quan tâm đến những thứ khác. Còn may cho Tần Minh Hi rằng cô không phải nghỉ việc ở công ti,
mà nếu cô thực sự nghỉ, tin chắc ba Tần sẽ không để yên cho cô, thậm chí có khi còn sai người lôi cổ cô về Phủ Cẩm. Việc đó hiển nhiên chẳng hề
vui vẻ tí nào.
Kết thúc một buổi sáng, để tiện cho việc đi lại, cô vẫn quyết định ăn trưa luôn ở cơ quan. Và lần nào cũng vậy, cùng với cả Tiêu Lâm nữa. Thế nhưng, cho tới lúc các món ăn đã được dọn lên hết, tình cảnh trước mắt
Tần Minh Hi lại diễn ra như mọi khi...
- Tiêu Lâm, chị đã nói với em bao nhiêu lần rằng đừng chơi điện thoại khi đang ăn cơm rồi mà, sẽ ảnh hưởng tới dạ dày đấy. - Cô lấy khăn giấy lau lại dao dĩa, ánh mắt bất lực nhìn người đối diện.
Tiêu Lâm nghe vậy liền bĩu môi:
- Ôi dào! Chị cằn nhằn thật y như mẹ em, toàn cằn nhằn những điều vô lí. Mà có phải em đang chơi đâu, là tại anh ấy nhắn đến ấy chứ. Nếu như không đáp lại thì thật có lỗi a.
Lại nữa...
Tần Minh Hi lắc đầu ngao ngán, tay cầm dao bắt đầu thuần thục xẻ thớ bít tết bóng mỡ thành từng miếng nhỏ. Bỗng nhiên người đối diện cô la lên làm cô giật nảy mình, bàn tay cầm dao chệch một bên, va vào mặt đĩa cái "keng"! Phản ứng đầu tiên của cô là hoảng hốt nhìn xung quanh, còn may những người ngồi gần đó không hề để ý tới họ, song cô quay ra, gắt:
- Em phát khùng hả! Đây là nơi công cộng đấy!
- Phải, em đang phát điên lên đây! Cuối cùng anh ấy cũng gửi ảnh cho em rồi. - Tiêu Lâm không hề để tâm đến lời cô nói, ngược lại vẫn sướng rơn kêu lên. - Trời đất ơi, soái quá trời! Lần này em lớ ngớ vớ huy chương rồi chị ơi!
- Xì, lớ ngớ vớ huy chương... - Tần Minh Hi nhíu mày lầu bầu, bực dọc cắt lại miếng bít tết. Tưởng được yên thân cho miếng bít tết lên miệng, ai dè chiếc điện thoại sáng đèn đột nhiên gí sát mặt cô, chặn đứng miệng ăn của cô khiến cô nhất thời ngây ra như phỗng...
- Chị thấy chưa hả? Có đẹp trai không? - Tiêu Lâm hí hửng thu điện thoại về, vừa cười khúc khích vừa gắp sợi mì Ý. - Anh ấy còn nói chiều mai sẽ dẫn em đi chơi núi. Đáo để chết mất!...
Thế nhưng Tiêu Lâm còn chưa kịp nói hết câu thì tay cô đã trống huơ trống hoác. Chiếc điện thoại đột nhiên bị giật khỏi tay làm cô không tránh khỏi bàng hoàng...
- Minh Hi! Chị làm gì vậy?!
- ...
- Chị Minh Hi! Sao chị lấy điện thoại của em? Mau trả lại...
- Anh ta là Khải? - Tần Minh Hi ngước mắt nhìn cô. Nhưng ánh mắt lần này hoàn toàn không giống với bất kì ánh mắt nào mà cô đã thấy trước đó, nó thẫm lại, sâu hoắm, khiến Tiêu Lâm ngây người...
- Anh ta tên Khải, đúng không? - Tần Minh Hi lập lại. Lần này, tiếng nói đó gần như rít ra từ kẽ răng. Nó vô tình làm Tiêu Lâm không tự chủ mà sống lưng lạnh toát, cô khẽ run lên...
- Đúng...đúng thế. Nhưng sao...sao chị biết?
- ... - Tần Minh Hi không trả lời. Cô lặng im nhìn xuống, nơi tấm hình chụp sefile của một người đàn ông. Anh ta có đôi mắt một mí, sống mũi cao và bờ môi mỏng. Người này quả thật rất trắng, rất đẹp và rất...
Quen thuộc.
Cô lập tức lấy điện thoại chụp lại màn hình rồi gửi tới một số, song còn nhắn thêm tin: Nhận được rồi thì gọi ngay cho tôi.
Thời gian trôi qua trong nỗi thấp thỏm của Tần Minh Hi. Cách một tấm kính, nắng ngoài kia đương toả hàng vạn tia sáng gay gắt như muốn nung nóng cả thành phố này...
Mọi sự diễn ra quá nhanh khiến Tiêu Lâm không còn phản ứng nào khác ngoài việc chứng kiến những biểu hiện lạ lùng từ nãy tới giờ của Tần Minh Hi. Đến lúc cô ấy giơ điện thoại chụp máy cô, cô lại càng kinh ngạc hơn...
- Chị Minh Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị biết Khải à? Anh ấy có vấn đề gì sao?
- ....
- Kìa chị!
- Tiêu Lâm, cho chị mượn điện thoại của em nhé! Chị hứa ngày mai sẽ trả cho em. - Người kia đột nhiên đáp lời bằng một câu đề nghị không đầu không cuối. Thần sắc của cô dường như đã bình ổn hơn, duy chỉ có ánh mắt là đang hừng hực lên một ngọn lửa mà Tiêu Lâm không biết tên.
Tiêu Lâm há hốc mồm, ngay tức thì cô từ chối:
- Không được đâu. Chiều mai em còn phải đi leo núi cùng anh ấy. Không có điện thoại thì làm sao bọn em liên lạc được với nhau.
Bị lợi dụng đến xém chút là mất mạng, em lại còn muốn vác mặt đi chơi với anh ta?
Tần Minh Hi thầm rủa trong lòng, cô bậm môi, nắm chặt cái điện thoại và trân trân nhìn Tiêu Lâm bằng vẻ mặt lưỡng lự. Cô không nói sự thật là vì không muốn để một người bình thường như Tiêu Lâm đang yên đang lành phải bị cuốn vào những chuyện rắc rối như thế này. Nếu để con bé biết bản thân bấy lâu nay đã buông lời yêu đương với một tên sát nhân, tâm lí của nó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không hề nhẹ. Nhưng cô phải kiếm lí do nào để thuyết phục con bé đây...
Trong đầu cô sớm đã vạch ra đủ những lí do trên trời dưới biển, nhưng bất kể là lí do nào, trong hoàn cảnh bây giờ khi nói ra cũng đều trở nên vô lí. Hiện tại Tần Minh Hi chỉ nung nấu duy nhất một ý niệm, chính là lập tức rời đi ngay!
Nghĩ là làm, cô liền đứng dậy:
- Xin lỗi, chị còn có việc gấp. Chị hứa, ngày mai nhất định chị sẽ trả lại điện thoại cho em.
Tiêu Lâm quýnh lên, cô cũng đứng dậy theo:
- Chị Minh Hi, chẳng phải em đã nói với chị...
- Tiêu Lâm. - Tần Minh Hi chợt cắt ngang lời đối phương bằng ngữ điệu cứng rắn lạ thường, cô khẽ quay người, cực kì nghiêm túc nhìn cô ấy. - Nếu em không muốn bản thân bị thiệt thòi, thì đừng dính dáng gì đến người đàn ông đó nữa.
Nói xong, cô liền rảo bước ra ngoài, mặc kệ phản ứng của Tiêu Lâm thế nào...
- Lần này thật quá sức tưởng tượng! - Trong văn phòng tổ trọng án oang oang giọng nói của Lâm Tĩnh. Anh ta hí hửng nhìn hai vật đang nằm trong tay mình, một bên là tờ sơ yếu lí lịch và một bên là chiếc điện thoại để hình một người đàn ông. - Ôn Vĩnh Khải, lần này để xem mày còn vênh váo được nữa không!
- Nhà gã này giàu nứt đố đổ vách, sống sung sướng không thích, lại thích đi giết người. - Trần Tiến cầm trên tay một bản điều tra khác, tặc lưỡi nói. - Bố mẹ gã mất trong một vụ tai nạn giao thông cách đây mấy năm, gia sản để lại đủ để nuôi sống thằng con quý hoá này cả đời. Còn nữa, trước kia gã quả nhiên từng là một trung úy. Vậy mà.....Hầy, đấy! Bây giờ gã thành cặn bã của xã hội luôn rồi.
Tần Minh Hi đang cực kì tập trung ngồi trước bàn vi tính. Ánh sáng xanh hắt lên mặt cô một màu trắng nhợt, thiếu sắc như người mấy ngày không ngủ. Con ngươi liên tục phản chiếu những thao tác chớp nhoáng trên màn hình. Mặt mũi càng ngày càng nhăn lại nhưng vẫn im lặng không nói câu nào. Sau lưng cô, Phương Tiểu Tổ chậm rãi bước tới. Một tay anh bám vào lưng ghê đằng sau cô, tay còn lại chống lên bàn làm việc, khẽ cúi người, cố ý kề sát vành tai bạn nhỏ Tần...
- Thế nào rồi? - Một giọng nói đầy từ tính phát ra ngay bên cạnh khiến Tần Minh Hi không nhịn được mà tạm rời màn hình, liếc đôi mắt mỏi nhừ vì phải tiếp xúc ánh sáng điện tử quá lâu nhìn anh, song cô lại đảo mắt về...
- Vẫn thế, tôi vẫn chưa tra được nơi ở hiện tại của Ôn Vĩnh Khải. Đã soát ra thông tin ID See & Chat, địa chỉ thành lập là ở một khu trung tâm thương mại. Không biết đâu mà lần.
Mọi thông tin cá nhân của nghi phạm đều có, duy nhất địa chỉ thường trú là họ không nắm rõ được. Lí do là vào năm ngoái, Ôn Vĩnh Khải đã chuyển hộ khẩu sang nước ngoài sống, bán đi căn nhà của bố mẹ để lại. Vậy nên chắc chắn bây giờ hắn đang tạm trú ở Phồn Lệ. Mà ngặt một nỗi thông tin tạm trú thường sẽ khó tìm hơn bởi vốn dĩ nó không cần phải lưu trữ ở sổ sách địa phương. Trong hoàn cảnh này, Tần Minh Hi chỉ còn cách duy nhất là tra gốc gác ID See & Chat, cô thậm chí còn moi hết từng địa chỉ được lưu mặc định mỗi khi nghi phạm online. Ấy thế mà...
Quảng trường...
Khu trung tâm giải trí...
Khu trung tâm thương mại...
Bất kể lúc nào nhắn tin trò chuyện cùng Tiêu Lâm, Khải đều đứng ở những nơi công cộng đông người qua lại. Những nơi khác như nhà hàng, quán bar,...hiển nhiên không hề xuất hiện trong danh sách này. Đơn giản vì phạm vi nhỏ nằm trong tầm kiểm soát, dễ bị những thiết bị an ninh giám sát nên hắn luôn chọn một địa điểm lớn hơn, khó kiểm soát hơn, và "an toàn" hơn.
Hắn khôn ngoan tới nỗi đã tính trước được những trường hợp bất lợi sẽ xảy đến với hắn, tựa như bây giờ.
- Hiện tại có muốn đánh rắn động cỏ cũng không được. - Tần Minh Hi tắt máy tính, uể oải ngả cái lưng mỏi nhừ vào nệm ghế, buồn bực nhắm nghiền mắt bất chấp họ Phương đang đứng ngay bên cạnh. Phương Tiểu Tổ thế nhưng chỉ cúi đầu im lặng nhìn cô...
- Thôi nào, dù sao chúng ta cũng kịp cứu được một người rồi mà. - Trần Tiến nói giọng an ủi.
Nhưng ông vừa mới dứt câu, điện thoại trên tay Lâm Tĩnh chợt vang lên một hồi chuông...
Hình như có tin nhắn đến...
- Khải nhắn! - Lâm Tĩnh trợn mắt, khẩn trương thốt lên.
Tần Minh Hi liền hé mắt, cô thẳng lưng đứng dậy, cùng Phương Tiểu Tổ đi tới...
- Hắn nhắn gì?
- Hắn nhắn....các người thua rồi....
- ...
Tất cả như không tin vào tai mình. Hắn làm sao biết bọn họ đang giữ điện thoại của Tiêu Lâm chứ? Việc này không thể có khả năng.
Phương Tiểu Tổ mày nhíu chặt, anh nhìn cô gái đứng bên cạnh, chầm chậm nói:
- Chẳng lẽ...
Tần Minh Hi lập tức hiểu ý anh...
- Chết tiệt! - Cô quát lên, liền lôi điện thoại trong túi ra. Làm sao cô lại quên Tiêu Lâm dùng những hai máy cùng lúc cơ chứ?!
Cô tức tốc gọi cho Tiêu Lâm, đầu dây bên kia liên tục vang lên tiếng ngân dài. May sao một lúc sau, có người bắt máy...
- Alo.
- Tiêu Lâm, chị Minh Hi đây!
- Chị.....Hi.....chuyện....thế? - Giọng của Tiêu Lâm bỗng dưng bị ngắt quãng, lệch lạc như thể bị ai đó bóp cổ vậy.
Cô bắt đầu cảm thấy cực kì không ổn, mồ hôi nhễ nhại trên trán, nỗi sợ trong cô cứ lớn dần khiến tay cầm điện thoại của cô bắt đầu run lên...
- Tiêu Lâm, em đang ở đâu?
- Chị nói....rõ....nào....em không......gì cả....
- Em đang ở chỗ nào? - Cô gần như quát lên.
- Em đang ở....núi Bích Kỉ.....Khải đột nhiên muốn.....sớm một ngày.... - Giọng Tiêu Lâm câu được câu mất.
- Tiêu Lâm, mau rời khỏi đó! Anh ta là kẻ giết người!
- Gì...ạ? Chị.....nói anh ấy....gì?
- Anh ta là kẻ giết người! Em nhất định phải đi khỏi đó!!!
- ....Xẹt....sao...xẹt...Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời đang nằm ngoài vùng phủ sóng.... - Cuộc gọi bất đắc dĩ phải kết thúc bằng câu nói lạnh băng của tổng đài.
- Alo, Tiêu Lâm? Tiêu Lâm!?
Tần Minh Hi như chết trân tại chỗ. Người cô run bần bật, mắt đảo loạn, bàn tay cầm điện thoại vì thiếu lực mà buông thõng xuống....
Con nhỏ ngốc nghếch này!
- Tiêu Lâm, chị đã nói với em bao nhiêu lần rằng đừng chơi điện thoại khi đang ăn cơm rồi mà, sẽ ảnh hưởng tới dạ dày đấy. - Cô lấy khăn giấy lau lại dao dĩa, ánh mắt bất lực nhìn người đối diện.
Tiêu Lâm nghe vậy liền bĩu môi:
- Ôi dào! Chị cằn nhằn thật y như mẹ em, toàn cằn nhằn những điều vô lí. Mà có phải em đang chơi đâu, là tại anh ấy nhắn đến ấy chứ. Nếu như không đáp lại thì thật có lỗi a.
Lại nữa...
Tần Minh Hi lắc đầu ngao ngán, tay cầm dao bắt đầu thuần thục xẻ thớ bít tết bóng mỡ thành từng miếng nhỏ. Bỗng nhiên người đối diện cô la lên làm cô giật nảy mình, bàn tay cầm dao chệch một bên, va vào mặt đĩa cái "keng"! Phản ứng đầu tiên của cô là hoảng hốt nhìn xung quanh, còn may những người ngồi gần đó không hề để ý tới họ, song cô quay ra, gắt:
- Em phát khùng hả! Đây là nơi công cộng đấy!
- Phải, em đang phát điên lên đây! Cuối cùng anh ấy cũng gửi ảnh cho em rồi. - Tiêu Lâm không hề để tâm đến lời cô nói, ngược lại vẫn sướng rơn kêu lên. - Trời đất ơi, soái quá trời! Lần này em lớ ngớ vớ huy chương rồi chị ơi!
- Xì, lớ ngớ vớ huy chương... - Tần Minh Hi nhíu mày lầu bầu, bực dọc cắt lại miếng bít tết. Tưởng được yên thân cho miếng bít tết lên miệng, ai dè chiếc điện thoại sáng đèn đột nhiên gí sát mặt cô, chặn đứng miệng ăn của cô khiến cô nhất thời ngây ra như phỗng...
- Chị thấy chưa hả? Có đẹp trai không? - Tiêu Lâm hí hửng thu điện thoại về, vừa cười khúc khích vừa gắp sợi mì Ý. - Anh ấy còn nói chiều mai sẽ dẫn em đi chơi núi. Đáo để chết mất!...
Thế nhưng Tiêu Lâm còn chưa kịp nói hết câu thì tay cô đã trống huơ trống hoác. Chiếc điện thoại đột nhiên bị giật khỏi tay làm cô không tránh khỏi bàng hoàng...
- Minh Hi! Chị làm gì vậy?!
- ...
- Chị Minh Hi! Sao chị lấy điện thoại của em? Mau trả lại...
- Anh ta là Khải? - Tần Minh Hi ngước mắt nhìn cô. Nhưng ánh mắt lần này hoàn toàn không giống với bất kì ánh mắt nào mà cô đã thấy trước đó, nó thẫm lại, sâu hoắm, khiến Tiêu Lâm ngây người...
- Anh ta tên Khải, đúng không? - Tần Minh Hi lập lại. Lần này, tiếng nói đó gần như rít ra từ kẽ răng. Nó vô tình làm Tiêu Lâm không tự chủ mà sống lưng lạnh toát, cô khẽ run lên...
- Đúng...đúng thế. Nhưng sao...sao chị biết?
- ... - Tần Minh Hi không trả lời. Cô lặng im nhìn xuống, nơi tấm hình chụp sefile của một người đàn ông. Anh ta có đôi mắt một mí, sống mũi cao và bờ môi mỏng. Người này quả thật rất trắng, rất đẹp và rất...
Quen thuộc.
Cô lập tức lấy điện thoại chụp lại màn hình rồi gửi tới một số, song còn nhắn thêm tin: Nhận được rồi thì gọi ngay cho tôi.
Thời gian trôi qua trong nỗi thấp thỏm của Tần Minh Hi. Cách một tấm kính, nắng ngoài kia đương toả hàng vạn tia sáng gay gắt như muốn nung nóng cả thành phố này...
Mọi sự diễn ra quá nhanh khiến Tiêu Lâm không còn phản ứng nào khác ngoài việc chứng kiến những biểu hiện lạ lùng từ nãy tới giờ của Tần Minh Hi. Đến lúc cô ấy giơ điện thoại chụp máy cô, cô lại càng kinh ngạc hơn...
- Chị Minh Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị biết Khải à? Anh ấy có vấn đề gì sao?
- ....
- Kìa chị!
- Tiêu Lâm, cho chị mượn điện thoại của em nhé! Chị hứa ngày mai sẽ trả cho em. - Người kia đột nhiên đáp lời bằng một câu đề nghị không đầu không cuối. Thần sắc của cô dường như đã bình ổn hơn, duy chỉ có ánh mắt là đang hừng hực lên một ngọn lửa mà Tiêu Lâm không biết tên.
Tiêu Lâm há hốc mồm, ngay tức thì cô từ chối:
- Không được đâu. Chiều mai em còn phải đi leo núi cùng anh ấy. Không có điện thoại thì làm sao bọn em liên lạc được với nhau.
Bị lợi dụng đến xém chút là mất mạng, em lại còn muốn vác mặt đi chơi với anh ta?
Tần Minh Hi thầm rủa trong lòng, cô bậm môi, nắm chặt cái điện thoại và trân trân nhìn Tiêu Lâm bằng vẻ mặt lưỡng lự. Cô không nói sự thật là vì không muốn để một người bình thường như Tiêu Lâm đang yên đang lành phải bị cuốn vào những chuyện rắc rối như thế này. Nếu để con bé biết bản thân bấy lâu nay đã buông lời yêu đương với một tên sát nhân, tâm lí của nó chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng không hề nhẹ. Nhưng cô phải kiếm lí do nào để thuyết phục con bé đây...
Trong đầu cô sớm đã vạch ra đủ những lí do trên trời dưới biển, nhưng bất kể là lí do nào, trong hoàn cảnh bây giờ khi nói ra cũng đều trở nên vô lí. Hiện tại Tần Minh Hi chỉ nung nấu duy nhất một ý niệm, chính là lập tức rời đi ngay!
Nghĩ là làm, cô liền đứng dậy:
- Xin lỗi, chị còn có việc gấp. Chị hứa, ngày mai nhất định chị sẽ trả lại điện thoại cho em.
Tiêu Lâm quýnh lên, cô cũng đứng dậy theo:
- Chị Minh Hi, chẳng phải em đã nói với chị...
- Tiêu Lâm. - Tần Minh Hi chợt cắt ngang lời đối phương bằng ngữ điệu cứng rắn lạ thường, cô khẽ quay người, cực kì nghiêm túc nhìn cô ấy. - Nếu em không muốn bản thân bị thiệt thòi, thì đừng dính dáng gì đến người đàn ông đó nữa.
Nói xong, cô liền rảo bước ra ngoài, mặc kệ phản ứng của Tiêu Lâm thế nào...
- Lần này thật quá sức tưởng tượng! - Trong văn phòng tổ trọng án oang oang giọng nói của Lâm Tĩnh. Anh ta hí hửng nhìn hai vật đang nằm trong tay mình, một bên là tờ sơ yếu lí lịch và một bên là chiếc điện thoại để hình một người đàn ông. - Ôn Vĩnh Khải, lần này để xem mày còn vênh váo được nữa không!
- Nhà gã này giàu nứt đố đổ vách, sống sung sướng không thích, lại thích đi giết người. - Trần Tiến cầm trên tay một bản điều tra khác, tặc lưỡi nói. - Bố mẹ gã mất trong một vụ tai nạn giao thông cách đây mấy năm, gia sản để lại đủ để nuôi sống thằng con quý hoá này cả đời. Còn nữa, trước kia gã quả nhiên từng là một trung úy. Vậy mà.....Hầy, đấy! Bây giờ gã thành cặn bã của xã hội luôn rồi.
Tần Minh Hi đang cực kì tập trung ngồi trước bàn vi tính. Ánh sáng xanh hắt lên mặt cô một màu trắng nhợt, thiếu sắc như người mấy ngày không ngủ. Con ngươi liên tục phản chiếu những thao tác chớp nhoáng trên màn hình. Mặt mũi càng ngày càng nhăn lại nhưng vẫn im lặng không nói câu nào. Sau lưng cô, Phương Tiểu Tổ chậm rãi bước tới. Một tay anh bám vào lưng ghê đằng sau cô, tay còn lại chống lên bàn làm việc, khẽ cúi người, cố ý kề sát vành tai bạn nhỏ Tần...
- Thế nào rồi? - Một giọng nói đầy từ tính phát ra ngay bên cạnh khiến Tần Minh Hi không nhịn được mà tạm rời màn hình, liếc đôi mắt mỏi nhừ vì phải tiếp xúc ánh sáng điện tử quá lâu nhìn anh, song cô lại đảo mắt về...
- Vẫn thế, tôi vẫn chưa tra được nơi ở hiện tại của Ôn Vĩnh Khải. Đã soát ra thông tin ID See & Chat, địa chỉ thành lập là ở một khu trung tâm thương mại. Không biết đâu mà lần.
Mọi thông tin cá nhân của nghi phạm đều có, duy nhất địa chỉ thường trú là họ không nắm rõ được. Lí do là vào năm ngoái, Ôn Vĩnh Khải đã chuyển hộ khẩu sang nước ngoài sống, bán đi căn nhà của bố mẹ để lại. Vậy nên chắc chắn bây giờ hắn đang tạm trú ở Phồn Lệ. Mà ngặt một nỗi thông tin tạm trú thường sẽ khó tìm hơn bởi vốn dĩ nó không cần phải lưu trữ ở sổ sách địa phương. Trong hoàn cảnh này, Tần Minh Hi chỉ còn cách duy nhất là tra gốc gác ID See & Chat, cô thậm chí còn moi hết từng địa chỉ được lưu mặc định mỗi khi nghi phạm online. Ấy thế mà...
Quảng trường...
Khu trung tâm giải trí...
Khu trung tâm thương mại...
Bất kể lúc nào nhắn tin trò chuyện cùng Tiêu Lâm, Khải đều đứng ở những nơi công cộng đông người qua lại. Những nơi khác như nhà hàng, quán bar,...hiển nhiên không hề xuất hiện trong danh sách này. Đơn giản vì phạm vi nhỏ nằm trong tầm kiểm soát, dễ bị những thiết bị an ninh giám sát nên hắn luôn chọn một địa điểm lớn hơn, khó kiểm soát hơn, và "an toàn" hơn.
Hắn khôn ngoan tới nỗi đã tính trước được những trường hợp bất lợi sẽ xảy đến với hắn, tựa như bây giờ.
- Hiện tại có muốn đánh rắn động cỏ cũng không được. - Tần Minh Hi tắt máy tính, uể oải ngả cái lưng mỏi nhừ vào nệm ghế, buồn bực nhắm nghiền mắt bất chấp họ Phương đang đứng ngay bên cạnh. Phương Tiểu Tổ thế nhưng chỉ cúi đầu im lặng nhìn cô...
- Thôi nào, dù sao chúng ta cũng kịp cứu được một người rồi mà. - Trần Tiến nói giọng an ủi.
Nhưng ông vừa mới dứt câu, điện thoại trên tay Lâm Tĩnh chợt vang lên một hồi chuông...
Hình như có tin nhắn đến...
- Khải nhắn! - Lâm Tĩnh trợn mắt, khẩn trương thốt lên.
Tần Minh Hi liền hé mắt, cô thẳng lưng đứng dậy, cùng Phương Tiểu Tổ đi tới...
- Hắn nhắn gì?
- Hắn nhắn....các người thua rồi....
- ...
Tất cả như không tin vào tai mình. Hắn làm sao biết bọn họ đang giữ điện thoại của Tiêu Lâm chứ? Việc này không thể có khả năng.
Phương Tiểu Tổ mày nhíu chặt, anh nhìn cô gái đứng bên cạnh, chầm chậm nói:
- Chẳng lẽ...
Tần Minh Hi lập tức hiểu ý anh...
- Chết tiệt! - Cô quát lên, liền lôi điện thoại trong túi ra. Làm sao cô lại quên Tiêu Lâm dùng những hai máy cùng lúc cơ chứ?!
Cô tức tốc gọi cho Tiêu Lâm, đầu dây bên kia liên tục vang lên tiếng ngân dài. May sao một lúc sau, có người bắt máy...
- Alo.
- Tiêu Lâm, chị Minh Hi đây!
- Chị.....Hi.....chuyện....thế? - Giọng của Tiêu Lâm bỗng dưng bị ngắt quãng, lệch lạc như thể bị ai đó bóp cổ vậy.
Cô bắt đầu cảm thấy cực kì không ổn, mồ hôi nhễ nhại trên trán, nỗi sợ trong cô cứ lớn dần khiến tay cầm điện thoại của cô bắt đầu run lên...
- Tiêu Lâm, em đang ở đâu?
- Chị nói....rõ....nào....em không......gì cả....
- Em đang ở chỗ nào? - Cô gần như quát lên.
- Em đang ở....núi Bích Kỉ.....Khải đột nhiên muốn.....sớm một ngày.... - Giọng Tiêu Lâm câu được câu mất.
- Tiêu Lâm, mau rời khỏi đó! Anh ta là kẻ giết người!
- Gì...ạ? Chị.....nói anh ấy....gì?
- Anh ta là kẻ giết người! Em nhất định phải đi khỏi đó!!!
- ....Xẹt....sao...xẹt...Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời đang nằm ngoài vùng phủ sóng.... - Cuộc gọi bất đắc dĩ phải kết thúc bằng câu nói lạnh băng của tổng đài.
- Alo, Tiêu Lâm? Tiêu Lâm!?
Tần Minh Hi như chết trân tại chỗ. Người cô run bần bật, mắt đảo loạn, bàn tay cầm điện thoại vì thiếu lực mà buông thõng xuống....
Con nhỏ ngốc nghếch này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.