Chương 33: Mượn nợ tỏ tình
Tư Mãn Đà La
03/06/2020
Tần Minh Hi nín thở, rón rén bước tạt sang bên trái, nơi có cửa hang
nhỏ. Cô cực kì dè chừng vẻ mặt của Khải, nhất là ánh mắt hắn. Cũng còn
may khi cô chuyển hướng, Khải dường như không hề hay biết, hắn vẫn nhìn
thẳng vào khoảng không tối đen với một nụ cười ngoác miệng quái dị. Hẳn
tên khốn này đang nghĩ tới việc phải xâu xé cô như thế nào...
Nghĩ tới, Tần Minh Hi đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười...
Chẳng phải sẽ đánh nhau đến "tơi bời máu lửa" hay sao? Vậy mà vì cái quái gì lại thành ra thế này? Y như trò mèo vờn chuột vậy.
Mặc dù biết hoàn cảnh hiện tại là không hợp, nhưng cô vẫn khá hào hứng khi quyết định chơi đùa đối phương một chút. Sức lực của "Tần Minh Hi" có hạn, thêm nữa từ khi xuyên qua, cô chưa bao giờ đoái hoài đến việc phải rèn luyện lại thể lực, chưa kể bản thân cô còn không biết thân thể này có phải hoàn toàn khoẻ mạnh hay không. Nếu là cô của trước kia thì đương nhiên sẽ không phải khổ sở như bây giờ...
Một bước lại một bước, cô ước chừng đã cách Khải những mấy mét rồi. Trong khi đó hắn vẫn không nhìn về phía bên này, hẳn vẫn đinh ninh là cô đang đứng như trời trồng ngay trước mặt hắn. Rồi hắn bắt đầu di chuyển, hắn mò mẫm từng bước, bàn tay quơ qua quơ lại giữa không trung. Hắn vẫn đeo nụ cười quái dị đó...
Tần Minh Hi không muốn phí thời gian thêm nữa. Khi chỉ còn cách cửa hang hơn một mét, cô xoay người chạy vào, vội vã chẳng khác gì bị ma đuổi. Bao nhiêu năm trong "nghề", cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại, một cựu thanh tra như cô mà lại chạy trốn một tên tội phạm. Nghĩ có đáng trách không cơ chứ!
Chạy được một đoạn, cô dừng lại, chống gối thở hổn hển, còn không quên ngoái lại nhìn đằng sau, khi đã xác định không có ai mới cho phép bản thân được dừng chân thêm một lúc nữa.
Một mình cô đương nhiên không thể khuất phục được hắn, vậy nên cô phải tìm người trước khi tên khốn gian xảo kia giở mánh khoé sau lưng cô. Ai mà biết hắn còn chiêu trò gì nữa, giấu thêm chiếc kính nhìn đêm hay thủ sẵn một khẩu súng chẳng hạn. Hơn nữa, biểu hiện kì quái trên khuôn mặt hắn vừa rồi vẫn luôn loanh quanh trong đầu Tần Minh Hi, cảnh báo cô chuyện này tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Cô dần ổn định hô hấp, ngước mắt nhìn lên con đường trước mặt rồi dậm bước, cố tăng nhanh cước bộ. Đi được thêm một đoạn, Tần Minh Hi lại bất ngờ bước vào một không gian khác. Vẫn là một cái hang, nó không rộng nhưng bù lại nó cao hơn cái hang lúc trước, hơn rất nhiều là đằng khác. Lí do là ở nơi này có đặt một bức tượng Như Lai Phật Tổ với chiều cao khoảng 7 mét và bề rộng gần 4 mét. Bức tượng chiếm hầu hết không gian ở đây, chỉ còn chừa một khoảng nhỏ vừa đủ đặt bàn thờ cùng một manh chiếu rách, chắc là nơi để quỳ khấn.
Vì vẫn đeo kính nhìn đêm nên ngoài việc nắm được sơ qua ở nơi này có gì, Tần Minh Hi đương nhiên không thể xác định rõ màu sắc một cách trọn vẹn. Nghi vấn trong lòng cô cũng theo đó mà dấy lên...
Một nơi linh thiêng như vậy mà không hiểu sao bị bỏ hoang nhỉ?
Bỗng, cô nhìn thấy mang máng một cái gì đó đen đen lộ ra đằng sau bức tượng Phật. Cố nhìn kĩ hơn nữa...cô sững người...
Là mũi giày!?
Cô tất tả chạy qua, quả nhiên nhìn thấy thân thể Phương Tiểu Tổ đang nằm ngửa với một vết thương đáng kể trên trán. Tần Minh Hi vừa mừng vừa lo, cũng phải thôi, tìm được anh nhưng cô không chắc liệu anh có còn ổn hay không...với thể trạng như thế này...
"Phương Tiểu Tổ? Này! Tỉnh lại đi!" Cô quát khẽ, vội lay anh vài cái, thấy anh không phản ứng liền lo lắng dò xét động mạch cổ...
Còn đập. Tần Minh Hi khẽ thở phào. Cô nâng đầu anh dậy, lúc xộc tay vào tóc mái gần thái dương, cô mới phát hiện vết thương trên trán anh vốn đã chảy máu, còn may là chảy không nhiều. Tần Minh Hi rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt an tĩnh kia, nhịn không được lại vỗ vỗ vào má anh...
"Này! Tôi không rảnh mà vác anh đi đâu nhé! Tỉnh lại cho tôi! Không là tôi thật sự sẽ bỏ anh lại ở đây đó! Nghe thấy gì không? Lúc nãy bà đây còn suýt bị tên khốn đó hại đời kia kìa!"
Vừa dứt lời, cô liền thấy tròng mắt của anh khẽ động đậy, quả nhiên ngay sau đó anh từ từ mở mắt. Đôi mắt đen láy không chút tạp chất, khuôn mặt vẫn an tĩnh như thể con cá đang ngủ...
Tần Minh Hi: "..." Anh ta tỉnh hẳn chưa vậy?
Ý thức đầu mình đang gối lên thứ gì đó vừa mềm lại vừa ấm, Phương Tiểu Tổ bấy giờ mới thèm đảo tròng mắt, mờ mịt nhìn vào khoảng tối vô định, "Minh Hi?"
Tần Minh Hi đột nhiên bị gọi tên có chút bối rối, bàn tay cô khẽ nâng đầu anh dậy, nhanh chóng cởi bỏ áo vest, "Còn ai vào đây nữa. Tôi mà không đi kiếm thì chắc anh sẽ chết mục ở đây ấy nhỉ?"
Phương Tiểu Tổ chậm rãi ngồi dậy, cơn đau từ đầu truyền tới khiến anh khẽ nhăn mặt. Anh theo bản năng định chạm vào vết thương thì bỗng bàn tay người nào đó từ đâu vươn tới chộp lấy cổ tay anh kèm theo một tiếng quát khẽ, "Tay lem luốc thế kia mà còn dám sờ vào vết thương?! Anh muốn bị nhiễm trùng hả?!"
Tần Minh Hi giận dữ trừng mắt rồi cởi nốt áo van mỏng đang khoác trên người. Cô cắn răng xé toạc chiếc áo thành một đường vải dài, cầm miếng vải đó và bắt đầu băng bó cho anh, "Tôi với Khải vừa xảy ra ẩu đả, sức tôi không bằng gã nên bản thân buộc lòng phải chạy vào đây để tìm anh trước, ai ngờ anh lại ở đây thật..."
Cô nhẹ nhàng quấn mấy vòng băng rồi khẽ nghiêng người sang bên kia để kiểm tra xem vết thương có còn thấm máu hay không, phải xác định mọi thứ đều ổn thì mặt cô bấy giờ mới chịu giãn ra, hài lòng thắt hai đầu dây thành một cái nơ màu trắng khá "xinh xắn"...
Ừm, cũng tạm...
Cô dám chắc trong ba lô của Tiêu Lâm có băng cá nhân, nhưng không may là cô đã để quên nó khi đang chạy trốn mấy con rơi rồi. Vậy nên đành rằng bây giờ phải hi sinh cái áo này vậy.
"Xin lỗi."
"Hả? Gì cơ?"
"Xin lỗi." Phương Tiểu Tổ rũ mắt, đôi môi mấp máy lập lại một câu khiến Tần Minh Hi ngây ra như phỗng.
"Sao phải xin lỗi? Anh đâu có lỗi gì đâu?"
"Không, tôi đã bỏ cô ở lại, còn để cô phải...một mình đối mặt với nguy hiểm." Anh trầm mặc một chút rồi giơ tay khẽ chạm lên gò má cô. Ánh mắt anh hiện rõ sự dịu dàng cùng xót xa, nhiều nhất chính là áy náy, "Đây. Cô xem, mặt mũi con gái mà còn để bị thương như thế, lẽ nào cô lại không biết lo?"
Sự thân cận bất ngờ này đã khiến Tần Minh Hi cứng đơ vài giây, vô tình để mặc anh vuốt ve má mình. Vết thương mà anh nói có lẽ là kết quả của cuộc xung đột vừa rồi, nhưng mà chút thương tích nhỏ như vậy nào có đáng kể gì đâu?
Phải, đây là lí trí của cô phản biện.
Nhưng thật xấu hổ nếu để anh thấy vẻ mặt của cô lúc này...
Mà nghĩ cũng lạ, kể từ khi sống lại, con người của Tần Minh Hi dần dần thay đổi hẳn đi so với lúc trước, cô trở nên nhạy cảm, dễ dãi đến nỗi chính mình cũng không thể tin. Đơn cử là thái độ của cô đối với Phương Tiểu Tổ, cô đang dần mềm lòng vô điều kiện trước hành động quan tâm của anh mà không mảy may một tia nghi ngờ.
Cô ngượng ngập gỡ tay anh xuống, hắng giọng, "Anh đừng nói như vậy. Mặt mũi gì tôi cũng chẳng cần, tính mạng quan trọng hơn. Còn nữa, không cần phải xin lỗi tôi, mọi chuyện chẳng qua cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy thôi mà." Cô nói xong, vừa định phủi mông đứng lên thì bàn tay bỗng dưng bị người nào đó nắm chặt lấy, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Phương Tiểu Tổ vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô bằng con mắt đen láy...
"Minh Hi, tôi biết bây giờ có hơi đương đột, nhưng có lời này tôi vẫn phải nói cho em biết..." Anh nhoẻn miệng cười, tiếp, "Tuy rằng không thể đoán trước được tương lai, nhưng dù cho là bây giờ hay là sau này, Phương Tiểu Tổ tôi xin đảm bảo sẽ dốc hết lòng để bảo vệ em. Vậy nên, hãy luôn mặc niệm trong lòng như vậy nhé!"
Kèm theo đó là sự kiên định đến tuyệt đối.
Họ Tần hoàn toàn rơi vào trầm tư. Đáp lại, cô vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, chút hơi ấm từ bàn tay đối phương truyền tới khiến toàn thân cô như muốn tê dại. Sau lời nói ấy, cô chợt cảm thấy hay là bản thân đã nghe nhầm rồi, khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ bỗng chốc cứng ngắc vì không biết nên phản ứng thế nào cho phải nhẽ. Đúng, điều này quá đường đột, vậy nên đến cuối cùng cô chỉ có thể thốt được một câu, "Tại sao?"
Tại sao lại đối tốt với cô như vậy?
Cô thích anh, phải, cô ngầm thừa nhận.
Nhưng liệu anh có thích cô không?
Bất chợt cô nhớ đến lần cuối cùng trước khi cô và anh rời khỏi thế giới cũ, anh đã ôm cô.
Rồi suốt quãng thời gian hai người gặp lại nhau, sự đối địch giữa họ ngày càng ít. Hoàn cảnh đã đưa đẩy họ phải cùng chung chiến tuyến.
Và bây giờ...cô cũng không biết phải nói sao nữa. Anh đang cho cô một lời đảm bảo, một sự hứa hẹn hay là một cách để bày tỏ tình cảm? Cô không muốn phải chơi trò ái tình lằng nhằng, thứ cô muốn chính là một lời giải thích rõ ràng...
Tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?
"Bởi vì tôi nợ em." Phương Tiểu Tổ chậm rãi đứng dậy, móc trong túi áo vest cô vừa mặc lại chiếc điện thoại mà anh đã làm rơi hồi trước, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô...
"Và còn hơn thế nữa, rằng tôi thích em."
Nghĩ tới, Tần Minh Hi đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười...
Chẳng phải sẽ đánh nhau đến "tơi bời máu lửa" hay sao? Vậy mà vì cái quái gì lại thành ra thế này? Y như trò mèo vờn chuột vậy.
Mặc dù biết hoàn cảnh hiện tại là không hợp, nhưng cô vẫn khá hào hứng khi quyết định chơi đùa đối phương một chút. Sức lực của "Tần Minh Hi" có hạn, thêm nữa từ khi xuyên qua, cô chưa bao giờ đoái hoài đến việc phải rèn luyện lại thể lực, chưa kể bản thân cô còn không biết thân thể này có phải hoàn toàn khoẻ mạnh hay không. Nếu là cô của trước kia thì đương nhiên sẽ không phải khổ sở như bây giờ...
Một bước lại một bước, cô ước chừng đã cách Khải những mấy mét rồi. Trong khi đó hắn vẫn không nhìn về phía bên này, hẳn vẫn đinh ninh là cô đang đứng như trời trồng ngay trước mặt hắn. Rồi hắn bắt đầu di chuyển, hắn mò mẫm từng bước, bàn tay quơ qua quơ lại giữa không trung. Hắn vẫn đeo nụ cười quái dị đó...
Tần Minh Hi không muốn phí thời gian thêm nữa. Khi chỉ còn cách cửa hang hơn một mét, cô xoay người chạy vào, vội vã chẳng khác gì bị ma đuổi. Bao nhiêu năm trong "nghề", cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại, một cựu thanh tra như cô mà lại chạy trốn một tên tội phạm. Nghĩ có đáng trách không cơ chứ!
Chạy được một đoạn, cô dừng lại, chống gối thở hổn hển, còn không quên ngoái lại nhìn đằng sau, khi đã xác định không có ai mới cho phép bản thân được dừng chân thêm một lúc nữa.
Một mình cô đương nhiên không thể khuất phục được hắn, vậy nên cô phải tìm người trước khi tên khốn gian xảo kia giở mánh khoé sau lưng cô. Ai mà biết hắn còn chiêu trò gì nữa, giấu thêm chiếc kính nhìn đêm hay thủ sẵn một khẩu súng chẳng hạn. Hơn nữa, biểu hiện kì quái trên khuôn mặt hắn vừa rồi vẫn luôn loanh quanh trong đầu Tần Minh Hi, cảnh báo cô chuyện này tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Cô dần ổn định hô hấp, ngước mắt nhìn lên con đường trước mặt rồi dậm bước, cố tăng nhanh cước bộ. Đi được thêm một đoạn, Tần Minh Hi lại bất ngờ bước vào một không gian khác. Vẫn là một cái hang, nó không rộng nhưng bù lại nó cao hơn cái hang lúc trước, hơn rất nhiều là đằng khác. Lí do là ở nơi này có đặt một bức tượng Như Lai Phật Tổ với chiều cao khoảng 7 mét và bề rộng gần 4 mét. Bức tượng chiếm hầu hết không gian ở đây, chỉ còn chừa một khoảng nhỏ vừa đủ đặt bàn thờ cùng một manh chiếu rách, chắc là nơi để quỳ khấn.
Vì vẫn đeo kính nhìn đêm nên ngoài việc nắm được sơ qua ở nơi này có gì, Tần Minh Hi đương nhiên không thể xác định rõ màu sắc một cách trọn vẹn. Nghi vấn trong lòng cô cũng theo đó mà dấy lên...
Một nơi linh thiêng như vậy mà không hiểu sao bị bỏ hoang nhỉ?
Bỗng, cô nhìn thấy mang máng một cái gì đó đen đen lộ ra đằng sau bức tượng Phật. Cố nhìn kĩ hơn nữa...cô sững người...
Là mũi giày!?
Cô tất tả chạy qua, quả nhiên nhìn thấy thân thể Phương Tiểu Tổ đang nằm ngửa với một vết thương đáng kể trên trán. Tần Minh Hi vừa mừng vừa lo, cũng phải thôi, tìm được anh nhưng cô không chắc liệu anh có còn ổn hay không...với thể trạng như thế này...
"Phương Tiểu Tổ? Này! Tỉnh lại đi!" Cô quát khẽ, vội lay anh vài cái, thấy anh không phản ứng liền lo lắng dò xét động mạch cổ...
Còn đập. Tần Minh Hi khẽ thở phào. Cô nâng đầu anh dậy, lúc xộc tay vào tóc mái gần thái dương, cô mới phát hiện vết thương trên trán anh vốn đã chảy máu, còn may là chảy không nhiều. Tần Minh Hi rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt an tĩnh kia, nhịn không được lại vỗ vỗ vào má anh...
"Này! Tôi không rảnh mà vác anh đi đâu nhé! Tỉnh lại cho tôi! Không là tôi thật sự sẽ bỏ anh lại ở đây đó! Nghe thấy gì không? Lúc nãy bà đây còn suýt bị tên khốn đó hại đời kia kìa!"
Vừa dứt lời, cô liền thấy tròng mắt của anh khẽ động đậy, quả nhiên ngay sau đó anh từ từ mở mắt. Đôi mắt đen láy không chút tạp chất, khuôn mặt vẫn an tĩnh như thể con cá đang ngủ...
Tần Minh Hi: "..." Anh ta tỉnh hẳn chưa vậy?
Ý thức đầu mình đang gối lên thứ gì đó vừa mềm lại vừa ấm, Phương Tiểu Tổ bấy giờ mới thèm đảo tròng mắt, mờ mịt nhìn vào khoảng tối vô định, "Minh Hi?"
Tần Minh Hi đột nhiên bị gọi tên có chút bối rối, bàn tay cô khẽ nâng đầu anh dậy, nhanh chóng cởi bỏ áo vest, "Còn ai vào đây nữa. Tôi mà không đi kiếm thì chắc anh sẽ chết mục ở đây ấy nhỉ?"
Phương Tiểu Tổ chậm rãi ngồi dậy, cơn đau từ đầu truyền tới khiến anh khẽ nhăn mặt. Anh theo bản năng định chạm vào vết thương thì bỗng bàn tay người nào đó từ đâu vươn tới chộp lấy cổ tay anh kèm theo một tiếng quát khẽ, "Tay lem luốc thế kia mà còn dám sờ vào vết thương?! Anh muốn bị nhiễm trùng hả?!"
Tần Minh Hi giận dữ trừng mắt rồi cởi nốt áo van mỏng đang khoác trên người. Cô cắn răng xé toạc chiếc áo thành một đường vải dài, cầm miếng vải đó và bắt đầu băng bó cho anh, "Tôi với Khải vừa xảy ra ẩu đả, sức tôi không bằng gã nên bản thân buộc lòng phải chạy vào đây để tìm anh trước, ai ngờ anh lại ở đây thật..."
Cô nhẹ nhàng quấn mấy vòng băng rồi khẽ nghiêng người sang bên kia để kiểm tra xem vết thương có còn thấm máu hay không, phải xác định mọi thứ đều ổn thì mặt cô bấy giờ mới chịu giãn ra, hài lòng thắt hai đầu dây thành một cái nơ màu trắng khá "xinh xắn"...
Ừm, cũng tạm...
Cô dám chắc trong ba lô của Tiêu Lâm có băng cá nhân, nhưng không may là cô đã để quên nó khi đang chạy trốn mấy con rơi rồi. Vậy nên đành rằng bây giờ phải hi sinh cái áo này vậy.
"Xin lỗi."
"Hả? Gì cơ?"
"Xin lỗi." Phương Tiểu Tổ rũ mắt, đôi môi mấp máy lập lại một câu khiến Tần Minh Hi ngây ra như phỗng.
"Sao phải xin lỗi? Anh đâu có lỗi gì đâu?"
"Không, tôi đã bỏ cô ở lại, còn để cô phải...một mình đối mặt với nguy hiểm." Anh trầm mặc một chút rồi giơ tay khẽ chạm lên gò má cô. Ánh mắt anh hiện rõ sự dịu dàng cùng xót xa, nhiều nhất chính là áy náy, "Đây. Cô xem, mặt mũi con gái mà còn để bị thương như thế, lẽ nào cô lại không biết lo?"
Sự thân cận bất ngờ này đã khiến Tần Minh Hi cứng đơ vài giây, vô tình để mặc anh vuốt ve má mình. Vết thương mà anh nói có lẽ là kết quả của cuộc xung đột vừa rồi, nhưng mà chút thương tích nhỏ như vậy nào có đáng kể gì đâu?
Phải, đây là lí trí của cô phản biện.
Nhưng thật xấu hổ nếu để anh thấy vẻ mặt của cô lúc này...
Mà nghĩ cũng lạ, kể từ khi sống lại, con người của Tần Minh Hi dần dần thay đổi hẳn đi so với lúc trước, cô trở nên nhạy cảm, dễ dãi đến nỗi chính mình cũng không thể tin. Đơn cử là thái độ của cô đối với Phương Tiểu Tổ, cô đang dần mềm lòng vô điều kiện trước hành động quan tâm của anh mà không mảy may một tia nghi ngờ.
Cô ngượng ngập gỡ tay anh xuống, hắng giọng, "Anh đừng nói như vậy. Mặt mũi gì tôi cũng chẳng cần, tính mạng quan trọng hơn. Còn nữa, không cần phải xin lỗi tôi, mọi chuyện chẳng qua cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy thôi mà." Cô nói xong, vừa định phủi mông đứng lên thì bàn tay bỗng dưng bị người nào đó nắm chặt lấy, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Phương Tiểu Tổ vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô bằng con mắt đen láy...
"Minh Hi, tôi biết bây giờ có hơi đương đột, nhưng có lời này tôi vẫn phải nói cho em biết..." Anh nhoẻn miệng cười, tiếp, "Tuy rằng không thể đoán trước được tương lai, nhưng dù cho là bây giờ hay là sau này, Phương Tiểu Tổ tôi xin đảm bảo sẽ dốc hết lòng để bảo vệ em. Vậy nên, hãy luôn mặc niệm trong lòng như vậy nhé!"
Kèm theo đó là sự kiên định đến tuyệt đối.
Họ Tần hoàn toàn rơi vào trầm tư. Đáp lại, cô vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, chút hơi ấm từ bàn tay đối phương truyền tới khiến toàn thân cô như muốn tê dại. Sau lời nói ấy, cô chợt cảm thấy hay là bản thân đã nghe nhầm rồi, khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ bỗng chốc cứng ngắc vì không biết nên phản ứng thế nào cho phải nhẽ. Đúng, điều này quá đường đột, vậy nên đến cuối cùng cô chỉ có thể thốt được một câu, "Tại sao?"
Tại sao lại đối tốt với cô như vậy?
Cô thích anh, phải, cô ngầm thừa nhận.
Nhưng liệu anh có thích cô không?
Bất chợt cô nhớ đến lần cuối cùng trước khi cô và anh rời khỏi thế giới cũ, anh đã ôm cô.
Rồi suốt quãng thời gian hai người gặp lại nhau, sự đối địch giữa họ ngày càng ít. Hoàn cảnh đã đưa đẩy họ phải cùng chung chiến tuyến.
Và bây giờ...cô cũng không biết phải nói sao nữa. Anh đang cho cô một lời đảm bảo, một sự hứa hẹn hay là một cách để bày tỏ tình cảm? Cô không muốn phải chơi trò ái tình lằng nhằng, thứ cô muốn chính là một lời giải thích rõ ràng...
Tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?
"Bởi vì tôi nợ em." Phương Tiểu Tổ chậm rãi đứng dậy, móc trong túi áo vest cô vừa mặc lại chiếc điện thoại mà anh đã làm rơi hồi trước, ánh mắt vẫn nhìn về phía cô...
"Và còn hơn thế nữa, rằng tôi thích em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.