Sổ Tay Ghi Chép Cách Làm Đàn Ông Tốt
Chương 18: Quân tẩu bỏ học
Đường Trung Miêu
17/03/2022
Editor: Yên
Mấy bữa nay tui mải cày bộ "Luật tiểu thuyết mạng" và edit thêm truyện mới nên edit chậm mất bộ này:< nhưng công nhận LTTM kia hay thực sự cả nhà ạ:<
Lý Xuân Hoa đối xử rất nhiệt tình với những người được con trai nói là đã chăm sóc con dâu mình, tuy rằng sắc mặt cô gái bị bà nắm tay trước mặt này có chút kỳ quái cũng không để trong lòng, mà lại vẫn cứ tiếp tục duy trì tư thế nắm tay cô rồi bắt đầu nói liên tục không ngừng.
"Trước đó tôi còn muốn đi theo bọn nó đến đây, dù gì thì Thời Hằng cũng bận nhiều việc, Tuyết Châu lại mới mang thai lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, nhưng vì cái nhà mới đang xây nên tạm thời chưa rời khỏi được, hơn nữa đến đây cũng phải mất công đi thuê nhà nữa, vốn dĩ tôi đã nói cứ để Tuyết Châu ở quê rồi nhưng sợ việc xây nhà náo động sẽ làm con bé động thai nên cuối cùng vẫn phải để Thời Hằng nói là ở trong bộ đội không thiếu cái gì cả, cũng có cả bệnh viện mới yên tâm."
"Mấy tháng nay tôi ở nhà đó ăn không ngon ngủ không yên, cứ suốt ngày sợ Thời Hằng sẽ chăm sóc không tốt cho Tuyết Châu thôi, lúc này không như thế nữa, phòng ở bên kia vừa chuẩn bị tốt xong tôi đã vội vàng tới đây rồi."
Chu Thiến Thiến cứng mặt, nhìn người phụ nữ mỗi lần nhìn Hà Tuyết Châu trên mặt đều đong đầy yêu thương trước mặt này, thậm chí còn hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Cô ta cũng là có mẹ chồng, lúc vẫn chưa tùy quân, cũng đã từng gặp qua cảnh sống chung giữa mẹ chồng và nàng dâu ở nhà người khác rồi, ở trong ấn tượng của Chu Thiến Thiến thì chỉ cần là mẹ chồng thì hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút bất mãn với con dâu.
Lúc trước mẹ cô ta bất mãn với chị dâu cũng đã từng nói là giữa mẹ chồng và nàng dâu thì cần phải có một người chịu cúi đầu, mẹ cô ta không muốn làm người đó, cho nên từ lúc bắt đầu đã phải ra oai phủ đầu.
Sau khi Chu Thiến Thiến kết hôn cũng nhận ra mẹ chồng có chút bất mãn mơ hồ với mình, cô ta không định phản kháng, mà lại chọn điệu thấp, thật cẩn thận lấy lòng.
Rốt cuộc cô ta cũng biết rõ là giữa bản thân và mẹ chồng thì chồng chắc chắn sẽ chọn mẹ ruột của hắn.
Cho nên khi nghe mẹ Lâm Thời Hằng cũng không thích Hà Tuyết Châu, Chu Thiến Thiến liền thấy đúng như dự đoán, hơn nữa cũng không nghi ngờ việc này chút nào cả.
Nhưng cô ta không thể ngờ là mẹ Lâm Thời Hằng nói tới là tới, biểu hiện với Hà Tuyết Châu còn thân thiết hơn cả mẹ ruột của cô ấy chứ.
Lý Xuân Hoa lôi kéo tay người trước mặt blah blah nói nửa ngày mà mãi không nhận được câu trả lời nào, thử nhìn xem, lại chỉ có thể thấy sắc mặt khó coi của Chu Thiến Thiến.
Người này sao cứ cái đầu gỗ vậy, vậy mà bà còn trông chờ cô có thể đáp lại hai câu với mình.
Bà có chút ghét bỏ buông tay ra, rồi lại đổi sang nắm tay người khác.
Lần này người bị bắt lấy tay chính là Trương tẩu tử có quan hệ tốt với Hà Tuyết Châu, cô vô cùng phối hợp cảm thán một câu: "Ngài đối xử tốt với Tuyết Châu thật đấy."
"Đương nhiên rồi!"
Lý Xuân Hoa đang chờ những lời này, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào: "Con bé Tuyết Châu này ấy hả, lúc chưa gả đến nhà tôi thì tôi đã nhìn trúng con bé rồi, bộ dáng, dáng người, tính nết mọi thứ đều tốt cả, làm việc còn lưu loát, tôi vừa thấy liền cảm thấy đây là con dâu ông trời đã chú định cho tôi rồi!"
Hà Tuyết Châu được Lâm Thời Hằng đỡ dậy, nghe thấy mẹ chồng nói liền có chút ngốc, khi đó cô chỉ biết đột nhiên có một ngày mẹ nói cho mình là Lâm gia coi trọng cô, sính lễ trong nhà muốn đã quyết định xong xuôi, bảo cô chỉ cần an tâm chờ xuất giá là được, thật đúng là không biết hóa ra mẹ chồng là bởi vì thích cô mới đến hỏi cưới.
Thấy biểu tình trên mặt bà lão trước mặt này không giống giả vờ, Trương tẩu tử vẫn luôn lặng lẽ vì Hà Tuyết Châu mà thầm lo lắng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: "Vậy thật đúng là hợp ý, cũng là may mắn của Tuyết Châu vì có thể có một người mẹ chồng tính tình hiền lành lại thương cô ấy như ngài."
Lý Xuân Hoa vừa nghe, tươi cười trên mặt lập tức càng thêm hiền lành: "Nào có, vẫn là đứa nhỏ Tuyết Châu khiến người ta đau lòng, trước đó ấy, Thời Hằng ở bộ đội, con bé thân là vợ nó đương nhiên nên theo nó đi tùy quân, nhưng vì không yên tâm bà già là tôi đây mới ở trong thôn cùng tôi ba năm."
"Ba năm a, số lần con bé gặp Thời Hằng hoàn toàn có thể đếm bằng hai bàn tay, trước đó tôi còn nổi lòng tham, bởi vì thích Tuyết Châu, muốn con bé ở cùng tôi lâu hơn chút, nhưng mà sau đó nghĩ lại, tôi cũng không thể ích kỷ như vậy đúng không, dù tôi có thích Tuyết Châu đến đâu thì cũng không thể để con bé rời xa Thời Hằng lâu như vậy được."
Hà Tuyết Châu đang cảm thán hóa ra mẹ chồng thích cô như vậy sao, nghe được lời này của Lý Xuân Hoa, vì có thai nên cô rất nhạy cảm liền thầm cảm động trong lòng.
Hóa ra mẹ chồng vì thích cô mới không cho cô đi theo Thời Hằng tùy quân sao?
Lâm Thời Hằng đúng lúc nói một câu: "Mẹ, ngài thích Tuyết Châu thì cứ ở lại đây đi, chúng ta mua một căn nhà ở đây, sau này cùng sống chung một nhà."
"Không được không được, mộ cha con còn ở trong thôn đấy, mẹ phải ở lại trông nom nữa." Lý Xuân Hoa đáp lại con trai một câu, lại giải thích với Trương tẩu tử: "Ông nhà tôi đi sớm, người trong nhà chúng tôi có tập tục là người chết trước 30 tuổi thì trừ khi dời mộ, không thì phải có người trông nom, nếu không như vậy sợ sẽ thành cô hồn dã quỷ."
Trương tẩu tử đương nhiên sẽ không thức thời nói một câu đây đều là phong kiến mê tín, nghe xong cũng cảm thán một câu chắc nịch: "Ngài cũng không dễ dàng."
"Còn tốt còn tốt, trước kia ấy hả, chỉ nghĩ đến việc nuôi con lớn thôi, sau đó không ngờ con trai vừa lớn đã đi tòng quân, may mà có Tuyết Châu ở bên tôi, làm trong lòng bà già này có chút an ủi."
Lý Xuân Hoa nói ba câu không rời người con dâu Hà Tuyết Châu này, lại nói chuyện phiếm hai câu mới lưu luyến không rời buông tay Trương tẩu tử, "Vậy giờ tôi đi về trước, mấy tháng này tôi toàn đi chọn con gà mái, mỗi ngày thật cẩn thận hầu hạ vất vả mới nuôi thành gà lớn được, mỗi con đều có thể đẻ trứng, canh từ loại gà này là bổ dưỡng nhất, thật vất vả mới cho mang theo tới đây để tẩm bổ cho thân thể của Tuyết Châu nhà tôi, mấy con gà còn sống cả đó, tôi phải nhanh đi bỏ ra ngoài, không chúng nó lại không thoải mái."
"Ai, ngài đi đi."
Thấy trong mắt mấy người phụ nhân trong mặt hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kinh ngạc cùng hâm mộ, lúc này Lý Xuân Hoa mới vừa lòng buông lỏng tay ra.
Từ sau khi con trai và con dâu rời đi, bà liền bắt đầu nghĩ các loại đối sách.
Đầu tiên, chuyện Thời Hằng mất đi năng lực sinh dục này tuyệt đối không thể để cho người khác biết được, mà hiện tại Thời Hằng còn định gạt người làm mẹ là bà đây, Lý Xuân Hoa biết con trai lo lắng mình biết sẽ khổ sở, cũng không đành lòng chọc thủng chuyện này.
Thật ra chỉ cần có thể làm Thời Hằng để lại một huyết mạch có thể khiến hắn làm cha, vậy thì sẽ không đến mức sau này già rồi đến người hiếu kính cũng không có, Lý Xuân Hoa đã rất thỏa mãn.
Nhưng ngay sau đó, bà bắt đầu suy nghĩ về vấn đề giới tính của đứa bé này.
Nói thật thì Lý Xuân Hoa đương nhiên hy vọng trong bụng Hà Tuyết Châu là một đứa nhóc mũm mĩm, chỉ là tuy bà là phụ nữ nông thôn nhưng cũng biết trong chuyện này, không phải mình cứ muốn cái gì là sẽ được cái đó.
Nếu là con trai còn tốt, nếu như là đứa con gái thì chỉ mỗi người cả nhà họ Lâm kia đã đủ làm người đau đầu rồi.
Mấy tháng qua đi, trải qua nỗ lực tẩy não bản thân, Lý Xuân Hoa rốt cuộc cũng từ trạng thái vừa tưởng tượng đến lúc Hà Tuyết Châu sinh ra đứa con gái liền tức ngực khó thở cả người khó chịu chuyển thành "Là con gái cũng phải chăm sóc cho tốt, là con trai cũng không tồi".
Mặc kệ thế nào thì chỉ cần là con của Thời Hằng nhà bà, bà đều sẽ chiều chuộng nâng niu nó, con gái thì làm sao! Chủ tịch còn nói sinh nam sinh nữ đều giống nhau nữa mà! Lý Xuân Hoa bà không phải cũng là con gái sao!
Tiếp theo nên suy nghĩ xem nếu như thật sự sinh con gái thì phải giải thích thế nào với người ngoài về việc không cần sinh thêm đứa nữa.
Lý Xuân Hoa cũng chỉ đọc sách được vài năm, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn nhiều so với Hà Tuyết Châu - một người nói là được đi học tiểu học nhưng trên thực tế là nhận sách vở giấy bút nhưng lại bị mang về nhà tiếp tục lao động.
Sau mấy tháng suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách khiến người khác không hoài nghi, cũng có thể làm con trai không bị lộ nguyên nhân mà hắn không thể sinh.
Đó chính là làm tất cả mọi người cho rằng Lý Xuân Hoa bà cực kỳ thích Hà Tuyết Châu.
Đến lúc đó dù cho có sinh con gái thì bà cũng có thể lấy lí do đau lòng thân thể của con dâu Hà Tuyết Châu này mà không cho hai đứa nó sinh thêm con nữa.
Lý Xuân Hoa biết, nếu là con gái thêm mà vẫn làm như vậy thì những kẻ dám có mơ ước xấu xa đến Thời Hằng nhà bà vẫn sẽ mơ ước, nhưng ít ra làm như vậy có thể làm Thời Hằng cho là bà không biết chuyện con trai không thể sinh này.
Cũng có thể làm Thời Hằng cảm thấy bớt khó chịu.
Dù trước đó Lý Xuân Hoa đã sớm nghĩ kỹ là mình phải chăm sóc Hà Tuyết Châu cho tốt rồi nhưng chỉ tưởng tượng đến việc mình thân là mẹ chồng mà lại phải đi chăm sóc con dâu thì trong lòng vẫn sẽ có chút không thoải mái, vì con trai nên mới mạnh mẽ ép xuống mà thôi.
Nhưng lúc con trai đến ga tàu hỏa đón, đứa nhỏ Thời Hằng này hiếu thuận, ở trên xe còn nói muốn bảo Tuyết Châu nấu cơm giặt đồ rồi chăm sóc tốt cho người làm mẹ là bà.
Mặt ngoài thì Lý Xuân Hoa răn dạy con trai sao có thể để Tuyết Châu đang mang thai làm việc được nhưng trong lòng lại không nhịn được mà vui vẻ.
Ở trong lòng con trai, so sánh giữa người làm mẹ là bà và người vợ đang màn thai của nó thì bà mới là quan trọng nhất, thân là mẹ, Lý Xuân Hoa sao có thể không vui vẻ cho được.
Vui vẻ vừa qua đi thì một tia bất mãn đối với việc mình phải hầu hạ Hà Tuyết Châu cũng tan đi.
Đứa nhỏ này còn không biết ở trong lòng Thời Hằng nó vẫn chưa quan trọng bằng bà nữa.
Cũng không thể để cô biết được, người mang thai người thích nhất là nghĩ nhiều, may mà bà đã dặn dò Thời Hằng không thể để Tuyết Châu làm việc, hơn nữa cũng không thể lộ ra là hắn thiên vị mẹ mình hơn là vợ được.
Nghĩ đến đây, sống lưng bà càng thêm thẳng, cười ha hả nghiêng đầu đi hỏi con dâu mang bụng to, trong mắt đong đầy cảm kích cùng mến mộ nhìn về phía mình: "Tuyết Châu, con chờ bao lâu rồi? Cái đứa nhỏ này, ở nhà không phải tốt hơn sao, mẹ lại không phải người ngoài, còn ra chờ làm gì, trời còn lạnh như vậy nữa, cảm thận không lại bị cảm đó."
"Lát nữa mẹ sẽ hầm canh gà cho con, nhớ hồi bổ cho tốt đấy."
Trông thấy mến mộ trong mắt Hà Tuyết Châu càng nhiều hơn, Lý Xuân Hoa nhìn đến thoải mái, đồng thời còn có một chút chột dạ áy náy.
Đứa nhỏ này, sao lại dễ bị lừa như thế chứ, vậy mà lại thật sự tin mấy lời vừa nãy của bà, một chút cũng không nghi ngờ.
Nhưng mà những lời này cũng không được hoàn toàn là bà nói bừa, trước đây không phát hiện, đứa con dâu Tuyết Châu này thật đúng là khiến người ta đau lòng.
Thấy ánh mắt khi cô nhìn Lâm Thời Hằng tràn đầy yêu thương cùng ỷ lại, thương tiếc trong mắt Lý Xuân Hoa - người mẹ chồng biết "Chân tướng này" lại nhiều thêm một chút.
Thời Hằng đứa nhỏ này không biết săn sóc người khác thì người làm mẹ như bà nàng không thể cũng như vậy được.
Bà phải đối xử tốt với Tuyết Châu, phải hơn chút nữa mới được.
***
Trương tẩu tử tiễn người đi, nhìn một nhà ba người cùng với Lý Xuân Hoa hiền từ hòa ái hỏi đủ các loại chuyện dần dần đi xa, trong mắt vừa là cực kỳ hâm mộ vừa là thả lỏng.
"Thật không ngờ là mẹ Lâm đoàn trưởng lại thích Tuyết Châu như vậy."
"Đúng vậy, thế này có khi còn thân thiết hơn cả con gái ruột ấy, Tuyết Châu cũng thật may mắn khi có một mẹ chồng tốt như vậy mà."
Đang nói thì một người phụ nữ bình thường không hay đối địch với Chu Thiến Thiến đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người nhìn sắc mặt xanh mét của Chu Thiến Thiến: "Người nào đó vừa nói cái gì ấy nhỉ? Ăn đất?"
"Haizz, nhưng mà lần trước nói ăn túi nilon cũng không ăn, chắc là lần này cũng sẽ không ăn, sau này ấy hả, nếu không có mắt nhìn thì cũng đừng mở miệng làm gì, dù sao lời nói cũng chẳng khác gì đánh rắm, có bao giờ thực hiện được đâu."
Chu Thiến Thiến bị chèn ép sắc mặt trắng bệch, vô thức nghiêng đầu nhìn Miêu Tinh, muốn cô nói giúp hai câu cho mình, lại thấy sắc mặt Miêu Tinh cũng không đẹp lắm, trang dung khu ra cửa rõ ràng tinh xảo xinh đẹp như vậy cũng ảm đạm vài phần, đôi mắt còn không hề nhìn về phía cô ta.
Mà người phụ nữ kia còn đang châm chọc mỉa mai: "Không ăn thì nhanh về nhà trốn đi, giống như lần trước ấy, trốn hết mười ngày nửa tháng, đây không phải là chuyện cô làm tốt nhất hay sao?"
"Ăn thì ăn! Cô nghĩ tôi sợ cô à!"
Chu Thiến Thiến không chịu nổi nhất là phép khích tướng, nghe vậy não nóng lên, vậy mà thật sự ngồi xổm người xuống lấy ít đất lên, chỉ là lúc định chon vào trong miệng lại ngửi thấy mùi tanh của đất nơi chóp mũi, chậm chạp không mở miệng.
Ghê tởm như vậy thì ăn thế nào được.
Nhưng mà không ăn xong thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười bị người khác nói xấu sau lưng.
Đang chần chờ thì cô ta đột nhiên linh cơ vừa động, ôm bụng vọt tới trước cây đại thụ dựa vào thân cây nôn khan một trận.
Tin cô ta mang thai tin tức ai cũng biết, nhìn thấy đến cảnh tượng này đều cả kinh, ngay cả người phụ nữ kia cũng không dám lại ép cô ta.
Trong bụng cô ta là một mạng người, nếu để xảy ra sai lầm gì thì sẽ kết tử thù luôn mất.
Thấy mọi người quả nhiên không ép mình nữa, Chu Thiến Thiến cong eo đỡ thân cây, thấp hèn trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Đang đắc ý thì phía trên lại đột nhiên rơi xuống một cái thứ gì ở trên đầu.
Chu Thiến Thiến vô thức duỗi tay xoa thì liền sờ được một tay cứt chim.
Biểu tình của cô ta lập tức cứng đờ lại trắng bệch, còn không kịp phản ứng thì tức, lại có một đống từ trên trời rơi xuống, trùng hợp rơi ở trên trán cô ta mang theo mùi hôi thối lan ra khắp nơi.
"A!!!"
"Ha ha ha ha ha ha!!!"
Nhìn bộ dáng cô ta chật vật như vậy, người phụ nữ vừa nãy còn cười ha hả với cô ta: "Xứng đáng!! Ai bảo cô bịa đặt làm gì, ông trời đang trừng phạt cô đấy!"
"Đánh rắm!!"
Chu Thiến Thiến bị liên tiếp đả kích làm tức đến mất lý trí: "Các người thật sự cho là mẹ chồng Hà Tuyết Châu thích cô ta sao? Còn không phải là vì cái bụng kia sao, chỉ cần cô ta sinh con gái liền xong đời, các người cứ chờ xem!"
"Hiện tại ai còn tin cô nữa chứ, cô vẫn nên nhanh về rửa sạch cứt chim trên mặt đi!"
"Tháng sau Hà Tuyết Châu liền phải sinh."
"Các người nhìn xem, mẹ chồng cô ta trọng nam khinh nữ, chắc chắn sẽ trở mặt!"
Cô ta vẫn thề son sắt như cũ, chỉ là lần này lại không dám lại hứa hẹn nếu không như lời cô ta nói thì sẽ ăn cái gì.
Mấy bữa nay tui mải cày bộ "Luật tiểu thuyết mạng" và edit thêm truyện mới nên edit chậm mất bộ này:< nhưng công nhận LTTM kia hay thực sự cả nhà ạ:<
Lý Xuân Hoa đối xử rất nhiệt tình với những người được con trai nói là đã chăm sóc con dâu mình, tuy rằng sắc mặt cô gái bị bà nắm tay trước mặt này có chút kỳ quái cũng không để trong lòng, mà lại vẫn cứ tiếp tục duy trì tư thế nắm tay cô rồi bắt đầu nói liên tục không ngừng.
"Trước đó tôi còn muốn đi theo bọn nó đến đây, dù gì thì Thời Hằng cũng bận nhiều việc, Tuyết Châu lại mới mang thai lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, nhưng vì cái nhà mới đang xây nên tạm thời chưa rời khỏi được, hơn nữa đến đây cũng phải mất công đi thuê nhà nữa, vốn dĩ tôi đã nói cứ để Tuyết Châu ở quê rồi nhưng sợ việc xây nhà náo động sẽ làm con bé động thai nên cuối cùng vẫn phải để Thời Hằng nói là ở trong bộ đội không thiếu cái gì cả, cũng có cả bệnh viện mới yên tâm."
"Mấy tháng nay tôi ở nhà đó ăn không ngon ngủ không yên, cứ suốt ngày sợ Thời Hằng sẽ chăm sóc không tốt cho Tuyết Châu thôi, lúc này không như thế nữa, phòng ở bên kia vừa chuẩn bị tốt xong tôi đã vội vàng tới đây rồi."
Chu Thiến Thiến cứng mặt, nhìn người phụ nữ mỗi lần nhìn Hà Tuyết Châu trên mặt đều đong đầy yêu thương trước mặt này, thậm chí còn hoài nghi có phải bản thân đang nằm mơ hay không.
Cô ta cũng là có mẹ chồng, lúc vẫn chưa tùy quân, cũng đã từng gặp qua cảnh sống chung giữa mẹ chồng và nàng dâu ở nhà người khác rồi, ở trong ấn tượng của Chu Thiến Thiến thì chỉ cần là mẹ chồng thì hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút bất mãn với con dâu.
Lúc trước mẹ cô ta bất mãn với chị dâu cũng đã từng nói là giữa mẹ chồng và nàng dâu thì cần phải có một người chịu cúi đầu, mẹ cô ta không muốn làm người đó, cho nên từ lúc bắt đầu đã phải ra oai phủ đầu.
Sau khi Chu Thiến Thiến kết hôn cũng nhận ra mẹ chồng có chút bất mãn mơ hồ với mình, cô ta không định phản kháng, mà lại chọn điệu thấp, thật cẩn thận lấy lòng.
Rốt cuộc cô ta cũng biết rõ là giữa bản thân và mẹ chồng thì chồng chắc chắn sẽ chọn mẹ ruột của hắn.
Cho nên khi nghe mẹ Lâm Thời Hằng cũng không thích Hà Tuyết Châu, Chu Thiến Thiến liền thấy đúng như dự đoán, hơn nữa cũng không nghi ngờ việc này chút nào cả.
Nhưng cô ta không thể ngờ là mẹ Lâm Thời Hằng nói tới là tới, biểu hiện với Hà Tuyết Châu còn thân thiết hơn cả mẹ ruột của cô ấy chứ.
Lý Xuân Hoa lôi kéo tay người trước mặt blah blah nói nửa ngày mà mãi không nhận được câu trả lời nào, thử nhìn xem, lại chỉ có thể thấy sắc mặt khó coi của Chu Thiến Thiến.
Người này sao cứ cái đầu gỗ vậy, vậy mà bà còn trông chờ cô có thể đáp lại hai câu với mình.
Bà có chút ghét bỏ buông tay ra, rồi lại đổi sang nắm tay người khác.
Lần này người bị bắt lấy tay chính là Trương tẩu tử có quan hệ tốt với Hà Tuyết Châu, cô vô cùng phối hợp cảm thán một câu: "Ngài đối xử tốt với Tuyết Châu thật đấy."
"Đương nhiên rồi!"
Lý Xuân Hoa đang chờ những lời này, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo tự hào: "Con bé Tuyết Châu này ấy hả, lúc chưa gả đến nhà tôi thì tôi đã nhìn trúng con bé rồi, bộ dáng, dáng người, tính nết mọi thứ đều tốt cả, làm việc còn lưu loát, tôi vừa thấy liền cảm thấy đây là con dâu ông trời đã chú định cho tôi rồi!"
Hà Tuyết Châu được Lâm Thời Hằng đỡ dậy, nghe thấy mẹ chồng nói liền có chút ngốc, khi đó cô chỉ biết đột nhiên có một ngày mẹ nói cho mình là Lâm gia coi trọng cô, sính lễ trong nhà muốn đã quyết định xong xuôi, bảo cô chỉ cần an tâm chờ xuất giá là được, thật đúng là không biết hóa ra mẹ chồng là bởi vì thích cô mới đến hỏi cưới.
Thấy biểu tình trên mặt bà lão trước mặt này không giống giả vờ, Trương tẩu tử vẫn luôn lặng lẽ vì Hà Tuyết Châu mà thầm lo lắng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: "Vậy thật đúng là hợp ý, cũng là may mắn của Tuyết Châu vì có thể có một người mẹ chồng tính tình hiền lành lại thương cô ấy như ngài."
Lý Xuân Hoa vừa nghe, tươi cười trên mặt lập tức càng thêm hiền lành: "Nào có, vẫn là đứa nhỏ Tuyết Châu khiến người ta đau lòng, trước đó ấy, Thời Hằng ở bộ đội, con bé thân là vợ nó đương nhiên nên theo nó đi tùy quân, nhưng vì không yên tâm bà già là tôi đây mới ở trong thôn cùng tôi ba năm."
"Ba năm a, số lần con bé gặp Thời Hằng hoàn toàn có thể đếm bằng hai bàn tay, trước đó tôi còn nổi lòng tham, bởi vì thích Tuyết Châu, muốn con bé ở cùng tôi lâu hơn chút, nhưng mà sau đó nghĩ lại, tôi cũng không thể ích kỷ như vậy đúng không, dù tôi có thích Tuyết Châu đến đâu thì cũng không thể để con bé rời xa Thời Hằng lâu như vậy được."
Hà Tuyết Châu đang cảm thán hóa ra mẹ chồng thích cô như vậy sao, nghe được lời này của Lý Xuân Hoa, vì có thai nên cô rất nhạy cảm liền thầm cảm động trong lòng.
Hóa ra mẹ chồng vì thích cô mới không cho cô đi theo Thời Hằng tùy quân sao?
Lâm Thời Hằng đúng lúc nói một câu: "Mẹ, ngài thích Tuyết Châu thì cứ ở lại đây đi, chúng ta mua một căn nhà ở đây, sau này cùng sống chung một nhà."
"Không được không được, mộ cha con còn ở trong thôn đấy, mẹ phải ở lại trông nom nữa." Lý Xuân Hoa đáp lại con trai một câu, lại giải thích với Trương tẩu tử: "Ông nhà tôi đi sớm, người trong nhà chúng tôi có tập tục là người chết trước 30 tuổi thì trừ khi dời mộ, không thì phải có người trông nom, nếu không như vậy sợ sẽ thành cô hồn dã quỷ."
Trương tẩu tử đương nhiên sẽ không thức thời nói một câu đây đều là phong kiến mê tín, nghe xong cũng cảm thán một câu chắc nịch: "Ngài cũng không dễ dàng."
"Còn tốt còn tốt, trước kia ấy hả, chỉ nghĩ đến việc nuôi con lớn thôi, sau đó không ngờ con trai vừa lớn đã đi tòng quân, may mà có Tuyết Châu ở bên tôi, làm trong lòng bà già này có chút an ủi."
Lý Xuân Hoa nói ba câu không rời người con dâu Hà Tuyết Châu này, lại nói chuyện phiếm hai câu mới lưu luyến không rời buông tay Trương tẩu tử, "Vậy giờ tôi đi về trước, mấy tháng này tôi toàn đi chọn con gà mái, mỗi ngày thật cẩn thận hầu hạ vất vả mới nuôi thành gà lớn được, mỗi con đều có thể đẻ trứng, canh từ loại gà này là bổ dưỡng nhất, thật vất vả mới cho mang theo tới đây để tẩm bổ cho thân thể của Tuyết Châu nhà tôi, mấy con gà còn sống cả đó, tôi phải nhanh đi bỏ ra ngoài, không chúng nó lại không thoải mái."
"Ai, ngài đi đi."
Thấy trong mắt mấy người phụ nhân trong mặt hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kinh ngạc cùng hâm mộ, lúc này Lý Xuân Hoa mới vừa lòng buông lỏng tay ra.
Từ sau khi con trai và con dâu rời đi, bà liền bắt đầu nghĩ các loại đối sách.
Đầu tiên, chuyện Thời Hằng mất đi năng lực sinh dục này tuyệt đối không thể để cho người khác biết được, mà hiện tại Thời Hằng còn định gạt người làm mẹ là bà đây, Lý Xuân Hoa biết con trai lo lắng mình biết sẽ khổ sở, cũng không đành lòng chọc thủng chuyện này.
Thật ra chỉ cần có thể làm Thời Hằng để lại một huyết mạch có thể khiến hắn làm cha, vậy thì sẽ không đến mức sau này già rồi đến người hiếu kính cũng không có, Lý Xuân Hoa đã rất thỏa mãn.
Nhưng ngay sau đó, bà bắt đầu suy nghĩ về vấn đề giới tính của đứa bé này.
Nói thật thì Lý Xuân Hoa đương nhiên hy vọng trong bụng Hà Tuyết Châu là một đứa nhóc mũm mĩm, chỉ là tuy bà là phụ nữ nông thôn nhưng cũng biết trong chuyện này, không phải mình cứ muốn cái gì là sẽ được cái đó.
Nếu là con trai còn tốt, nếu như là đứa con gái thì chỉ mỗi người cả nhà họ Lâm kia đã đủ làm người đau đầu rồi.
Mấy tháng qua đi, trải qua nỗ lực tẩy não bản thân, Lý Xuân Hoa rốt cuộc cũng từ trạng thái vừa tưởng tượng đến lúc Hà Tuyết Châu sinh ra đứa con gái liền tức ngực khó thở cả người khó chịu chuyển thành "Là con gái cũng phải chăm sóc cho tốt, là con trai cũng không tồi".
Mặc kệ thế nào thì chỉ cần là con của Thời Hằng nhà bà, bà đều sẽ chiều chuộng nâng niu nó, con gái thì làm sao! Chủ tịch còn nói sinh nam sinh nữ đều giống nhau nữa mà! Lý Xuân Hoa bà không phải cũng là con gái sao!
Tiếp theo nên suy nghĩ xem nếu như thật sự sinh con gái thì phải giải thích thế nào với người ngoài về việc không cần sinh thêm đứa nữa.
Lý Xuân Hoa cũng chỉ đọc sách được vài năm, nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn nhiều so với Hà Tuyết Châu - một người nói là được đi học tiểu học nhưng trên thực tế là nhận sách vở giấy bút nhưng lại bị mang về nhà tiếp tục lao động.
Sau mấy tháng suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ ra một cách khiến người khác không hoài nghi, cũng có thể làm con trai không bị lộ nguyên nhân mà hắn không thể sinh.
Đó chính là làm tất cả mọi người cho rằng Lý Xuân Hoa bà cực kỳ thích Hà Tuyết Châu.
Đến lúc đó dù cho có sinh con gái thì bà cũng có thể lấy lí do đau lòng thân thể của con dâu Hà Tuyết Châu này mà không cho hai đứa nó sinh thêm con nữa.
Lý Xuân Hoa biết, nếu là con gái thêm mà vẫn làm như vậy thì những kẻ dám có mơ ước xấu xa đến Thời Hằng nhà bà vẫn sẽ mơ ước, nhưng ít ra làm như vậy có thể làm Thời Hằng cho là bà không biết chuyện con trai không thể sinh này.
Cũng có thể làm Thời Hằng cảm thấy bớt khó chịu.
Dù trước đó Lý Xuân Hoa đã sớm nghĩ kỹ là mình phải chăm sóc Hà Tuyết Châu cho tốt rồi nhưng chỉ tưởng tượng đến việc mình thân là mẹ chồng mà lại phải đi chăm sóc con dâu thì trong lòng vẫn sẽ có chút không thoải mái, vì con trai nên mới mạnh mẽ ép xuống mà thôi.
Nhưng lúc con trai đến ga tàu hỏa đón, đứa nhỏ Thời Hằng này hiếu thuận, ở trên xe còn nói muốn bảo Tuyết Châu nấu cơm giặt đồ rồi chăm sóc tốt cho người làm mẹ là bà.
Mặt ngoài thì Lý Xuân Hoa răn dạy con trai sao có thể để Tuyết Châu đang mang thai làm việc được nhưng trong lòng lại không nhịn được mà vui vẻ.
Ở trong lòng con trai, so sánh giữa người làm mẹ là bà và người vợ đang màn thai của nó thì bà mới là quan trọng nhất, thân là mẹ, Lý Xuân Hoa sao có thể không vui vẻ cho được.
Vui vẻ vừa qua đi thì một tia bất mãn đối với việc mình phải hầu hạ Hà Tuyết Châu cũng tan đi.
Đứa nhỏ này còn không biết ở trong lòng Thời Hằng nó vẫn chưa quan trọng bằng bà nữa.
Cũng không thể để cô biết được, người mang thai người thích nhất là nghĩ nhiều, may mà bà đã dặn dò Thời Hằng không thể để Tuyết Châu làm việc, hơn nữa cũng không thể lộ ra là hắn thiên vị mẹ mình hơn là vợ được.
Nghĩ đến đây, sống lưng bà càng thêm thẳng, cười ha hả nghiêng đầu đi hỏi con dâu mang bụng to, trong mắt đong đầy cảm kích cùng mến mộ nhìn về phía mình: "Tuyết Châu, con chờ bao lâu rồi? Cái đứa nhỏ này, ở nhà không phải tốt hơn sao, mẹ lại không phải người ngoài, còn ra chờ làm gì, trời còn lạnh như vậy nữa, cảm thận không lại bị cảm đó."
"Lát nữa mẹ sẽ hầm canh gà cho con, nhớ hồi bổ cho tốt đấy."
Trông thấy mến mộ trong mắt Hà Tuyết Châu càng nhiều hơn, Lý Xuân Hoa nhìn đến thoải mái, đồng thời còn có một chút chột dạ áy náy.
Đứa nhỏ này, sao lại dễ bị lừa như thế chứ, vậy mà lại thật sự tin mấy lời vừa nãy của bà, một chút cũng không nghi ngờ.
Nhưng mà những lời này cũng không được hoàn toàn là bà nói bừa, trước đây không phát hiện, đứa con dâu Tuyết Châu này thật đúng là khiến người ta đau lòng.
Thấy ánh mắt khi cô nhìn Lâm Thời Hằng tràn đầy yêu thương cùng ỷ lại, thương tiếc trong mắt Lý Xuân Hoa - người mẹ chồng biết "Chân tướng này" lại nhiều thêm một chút.
Thời Hằng đứa nhỏ này không biết săn sóc người khác thì người làm mẹ như bà nàng không thể cũng như vậy được.
Bà phải đối xử tốt với Tuyết Châu, phải hơn chút nữa mới được.
***
Trương tẩu tử tiễn người đi, nhìn một nhà ba người cùng với Lý Xuân Hoa hiền từ hòa ái hỏi đủ các loại chuyện dần dần đi xa, trong mắt vừa là cực kỳ hâm mộ vừa là thả lỏng.
"Thật không ngờ là mẹ Lâm đoàn trưởng lại thích Tuyết Châu như vậy."
"Đúng vậy, thế này có khi còn thân thiết hơn cả con gái ruột ấy, Tuyết Châu cũng thật may mắn khi có một mẹ chồng tốt như vậy mà."
Đang nói thì một người phụ nữ bình thường không hay đối địch với Chu Thiến Thiến đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người nhìn sắc mặt xanh mét của Chu Thiến Thiến: "Người nào đó vừa nói cái gì ấy nhỉ? Ăn đất?"
"Haizz, nhưng mà lần trước nói ăn túi nilon cũng không ăn, chắc là lần này cũng sẽ không ăn, sau này ấy hả, nếu không có mắt nhìn thì cũng đừng mở miệng làm gì, dù sao lời nói cũng chẳng khác gì đánh rắm, có bao giờ thực hiện được đâu."
Chu Thiến Thiến bị chèn ép sắc mặt trắng bệch, vô thức nghiêng đầu nhìn Miêu Tinh, muốn cô nói giúp hai câu cho mình, lại thấy sắc mặt Miêu Tinh cũng không đẹp lắm, trang dung khu ra cửa rõ ràng tinh xảo xinh đẹp như vậy cũng ảm đạm vài phần, đôi mắt còn không hề nhìn về phía cô ta.
Mà người phụ nữ kia còn đang châm chọc mỉa mai: "Không ăn thì nhanh về nhà trốn đi, giống như lần trước ấy, trốn hết mười ngày nửa tháng, đây không phải là chuyện cô làm tốt nhất hay sao?"
"Ăn thì ăn! Cô nghĩ tôi sợ cô à!"
Chu Thiến Thiến không chịu nổi nhất là phép khích tướng, nghe vậy não nóng lên, vậy mà thật sự ngồi xổm người xuống lấy ít đất lên, chỉ là lúc định chon vào trong miệng lại ngửi thấy mùi tanh của đất nơi chóp mũi, chậm chạp không mở miệng.
Ghê tởm như vậy thì ăn thế nào được.
Nhưng mà không ăn xong thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười bị người khác nói xấu sau lưng.
Đang chần chờ thì cô ta đột nhiên linh cơ vừa động, ôm bụng vọt tới trước cây đại thụ dựa vào thân cây nôn khan một trận.
Tin cô ta mang thai tin tức ai cũng biết, nhìn thấy đến cảnh tượng này đều cả kinh, ngay cả người phụ nữ kia cũng không dám lại ép cô ta.
Trong bụng cô ta là một mạng người, nếu để xảy ra sai lầm gì thì sẽ kết tử thù luôn mất.
Thấy mọi người quả nhiên không ép mình nữa, Chu Thiến Thiến cong eo đỡ thân cây, thấp hèn trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Đang đắc ý thì phía trên lại đột nhiên rơi xuống một cái thứ gì ở trên đầu.
Chu Thiến Thiến vô thức duỗi tay xoa thì liền sờ được một tay cứt chim.
Biểu tình của cô ta lập tức cứng đờ lại trắng bệch, còn không kịp phản ứng thì tức, lại có một đống từ trên trời rơi xuống, trùng hợp rơi ở trên trán cô ta mang theo mùi hôi thối lan ra khắp nơi.
"A!!!"
"Ha ha ha ha ha ha!!!"
Nhìn bộ dáng cô ta chật vật như vậy, người phụ nữ vừa nãy còn cười ha hả với cô ta: "Xứng đáng!! Ai bảo cô bịa đặt làm gì, ông trời đang trừng phạt cô đấy!"
"Đánh rắm!!"
Chu Thiến Thiến bị liên tiếp đả kích làm tức đến mất lý trí: "Các người thật sự cho là mẹ chồng Hà Tuyết Châu thích cô ta sao? Còn không phải là vì cái bụng kia sao, chỉ cần cô ta sinh con gái liền xong đời, các người cứ chờ xem!"
"Hiện tại ai còn tin cô nữa chứ, cô vẫn nên nhanh về rửa sạch cứt chim trên mặt đi!"
"Tháng sau Hà Tuyết Châu liền phải sinh."
"Các người nhìn xem, mẹ chồng cô ta trọng nam khinh nữ, chắc chắn sẽ trở mặt!"
Cô ta vẫn thề son sắt như cũ, chỉ là lần này lại không dám lại hứa hẹn nếu không như lời cô ta nói thì sẽ ăn cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.