Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh
Chương 3: Hỉ Tử nương nương
Người Qua Đường Giáp Ất Bính Đinh
06/08/2021
"Ta biết ngay mà, lão đầu kia là cái đồ hư hỏng. Lần trước lén lút đi Nghi Xuân viện bị ta bắt được, còn không thèm chớp mắt mà nói dối tiểu quan tế bì nộn nhục bên cạnh là tiểu tư trong nhà" Ninh Hoàn trưng vẻ mặt đau lòng nhức óc chỉ mình ta thấu tỏ trời xanh.
Đêm đông yên tĩnh, thanh củi trong đống lửa kêu tanh tách đặc biệt rõ ràng, dường như đã thổi bớt cái giá rét thấu xương của căn nghĩa trang.
Túc Tiển gác chéo chân, gối đầu lên thanh trường đao bệ vệ, nhắm mắt dưỡng thần. Y dường như cảm nhận được ánh nhìn dữ dội của Ninh Hoàn bắn về phía mình, mất kiên nhẫn mở mắt "Nhìn cái gì?"
Ninh Hoàn sửng sốt, nhìn lén người ta còn bị bắt được, hắn xấu hổ gãi gãi đầu, thì thào nói: "Ngươi có chút khác biệt với cẩm y vệ trong ấn tượng của ta".
"Có gì khác?" Túc Tiển nghiêng nghiêng đầu, híp mắt nhìn Ninh Hoàn.
"Ta..cảm thấy ngươi là người tốt" Ninh Hoàn trả lời.
Túc Tiển hừ lạnh một tiếng, y hỏi ngược lại "Làm sao, thì ra trong đầu ngươi cẩm y vệ không phải là người tốt?".
Ninh Hoàn cũng nhận ra mình nói sai, cảm thấy không thú vị. Hắn liếc mắt nhìn xác quái vật trên mặt đất đã bay đầu, chột dạ mà chuyển chủ đề, hỏi: "Đây là loại quái vật gì?"
Túc Tiến trầm mặc một lát, Ninh Hoàn vừa chán nản định quay đầu ngủ thì y đột ngột trả lời "Nửa tháng trước, cẩm y vệ nhận được một án tử, nói rằng tại phía Nam cách Kinh Thành 30 dặm có một thôn trang. Nhiều người trong thôn đã biến mất, quan viên được phái đi điều tra đã lâu không quay về phục mệnh. Đồng Tri đại nhân hoài nghi là do yêu tà quấy phá, đặc biệt phái ta đến điều tra".
"Cẩm y vệ phụ trách cả trừ yêu?" Ninh Hoàn nhất thời hai mắt sáng ngời.
"Ngươi cũng biết, vụ việc "Ly miêu hoán thái tử" tại Vĩnh Lạc mười hai năm trước đã khiến toàn thể triều đình và dân chúng khiếp sợ. Lý Phi cấu kết với yêu đạo được Hoàng thượng tín nhiệm để hãm hại Lục Phi. Kể từ lúc đó, Hoàng thượng liền cảnh giác với đạo nhân, đặc biệt phân thêm một chi cẩm y vệ nghiên tập tu hành đạo thuật, để ngừa bọn họ có dị tâm" Túc Tiển giải thích.
Ninh Hoàn nghe được mà sững sờ, đắm chìm trong cảm giác bàng hoàng "Cẩm y vệ thực sự biết hàng yêu trừ ma". Hắn chợt nghĩ đến nguyên nhân Túc Tiển xuất hiện ở đây, sợ hãi thốt lên "Vậy..nếu như hôm nay ngươi mà không đến...ta..ta đây có phải sẽ sống không thấy người chết không thấy xác?"
Khóe miệng Túc Tiển khẽ cong lên, một tia đắc ý xẹt qua đôi mắt màu mực của y, như thể cực kỳ hài lòng với việc Ninh Hoàn nhận ra y là đại ân nhân của mình "Người bình thường sẽ không. Nhân diện thù (mình nhện đầu người) muốn ký sinh hoàn toàn ít nhất cũng mất mười ngày. Thứ vừa nãy thì chỉ cần trên dưới năm ngày".
"...Vậy sao tự nhiên nó lại chạy ra ngoài?" Ninh hoàn không hiểu hỏi
"Ta nói người bình thường sẽ không, còn ngươi không-phải-người-bình-thường" Túc Tiển liếc mắt nhìn Ninh Hoàn, nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng khẽ cong, tựa hồ phát hiện cái gì thú vị "Hai vai tả hữu nhân đăng ảm đạm, cho thấy ngươi sinh năm Âm tháng Âm, là cực âm thể chất; ấn đường biến thành màu đen, báo hiệu sắp có họa sát thân. Ngươi nói...Nhân diện thù không tìm ngươi thì tìm ai?"
Ninh Hoàn ngẩn ra, hồi lâu không nói được nên lời "Vậy sao lúc mới vào ngươi lại ăn mặc như vậy?"
Túc Tiển xem thường nói "Đương nhiên là vì che đi dương khí trên người. Dương hỏa của ta quá mạnh, Nhân diện thù nhìn thấy có thể sẽ không lộ diện".
Ninh Hoàn nghe vậy thì bĩu môi "Cho nên đây không phải là 'Náo thi quan'?"
Túc Tiển nằm bên cạnh đống củi, tay phải chống đầu, nhướng mày có chút kinh ngạc "Ngươi còn biết 'Náo thi Quan'?" Những lọn tóc vụn trên trán giấu đi vẻ lạnh lùng, dưới ánh lửa, ánh mắt của hắn đen nhánh mà sáng ngời.
Ninh Hoàn mím mím miệng, có chút đắc ý nói "Ta trước đây nghe gia gia kể chuyện, hồi còn bé cũng từng thấy".
Túc Tiển sửng sốt, đình chỉ một lúc, y ho khan một cách mất tự nhiên '' 'Náo thi quan' là cách gọi của tộc Kim Khưu" Y đứng dậy, bước đến quan tài nơi con quái vật vừa mới bò ra, đá vào ván quan "Mùi bùn đất còn chưa tán, xem ra là vừa bị đào lên".
"Vậy ở trong này rốt cuộc là cái gì?" Ninh Hoàn theo sát phía sau, kiễng chân, nghểnh đầu nhìn qua vai Túc Tiển.
Túc Tiển quay đầu lại "Không phải ngươi đều nhìn thấy rồi à?"
Ninh Hoàn phát hiện người này dĩ nhiên còn khó tám chuyện hơn cả phụ thân hắn, len lén đảo mắt một cái "Ý ta là thứ gì đã khiến nó thành như vậy?" Ninh Hoàn nhấn mạnh.
"Tương Tây có một loại bí thuật, có thể khiến dựng phụ sinh hạ Nhân diện thù. Đây là loại quái vật hung tàn, kịch độc, cho nên thường được đưa vào mộ thất để canh giữ linh đường. Thông thường bọn họ sẽ ép những dựng phụ mới có bầu ăn ấu trùng. Đợi đến khi sắp đến ngày sinh, dựng phụ sẽ bị dìm cho chết đuối, cuối cùng thì phong ấn họ vào một cỗ hắc kim quan bằng gỗ (quan tài sơn đen vàng). Chỉ là con Nhân diện thù vừa xong, kí chủ còn rất mới".
"Nhưng ngươi không phải đã nói chỉ dựng phụ ăn côn trùng mới có thể sao?" Túc Tiển nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Ninh Hoàn thấy y im lặng hồi lâu không có đáp lại ý tứ của mình, liền lật người chìm vào giấc ngủ say.
Sắc trời ngày càng trắng, tuyết rơi đêm qua cũng có dấu hiệu ngừng lại, một vệt ánh sáng rơi dọc theo khe hở trên mái nhà, Ninh Hoàn thở dài một hơi, thầm nghĩ đêm qua cuối cùng cũng kết thúc.
"Ngươi dự định quay lại Kinh thành sao?" Nhìn thấy Túc Tiển, Ninh Hoàn vội vàng đi theo.
Túc Tiển lắc đầu "Sự tình Nhân diện thù còn chưa giải quyết, hắc kim quan mới mở mấy ngày nay, Nhân diện thù lại có tập tính xây tổ đẻ trứng, ta phải tìm được sào huyệt của chúng, nếu không...hậu hoạn vô cùng khó lường. Từ đây đi về hướng Bắc năm dặm có vài hộ nhân gia, ngươi có thể đến đó mượn lương thực và ngựa trở về Kinh thành".
Nhân diện thù ở đây đã bị loại trừ, Túc Tiển cởi bỏ thân áo liệm bên ngoài. Y khoác trên mình một bộ Phi ngư phục đỏ sẫm*, khoác bên ngoài chiếc áo choàng đen, trước ngực và hai vai thêu tứ trảo phi ngư vân vàng óng, bên hông là hai thanh Tú xuân đao một dài một ngắn. So với lần đầu gặp gỡ đêm qua, trông y càng thêm tuấn tú, uy phong lẫm lẫm mà tràn đầy sát khí. Tóc y được bới cao, buộc thành đuôi ngựa. Sợi dây buộc tóc đỏ rực điểm xuyết trên mái tóc đen, nhẹ nhàng bay theo gió, phảng phất chút trẻ trung mà lại bá đạo.
Hai người chia tay trước cửa nghĩa trang. Ninh Hoàn nhìn theo bóng lưng mờ dần của Túc Tiển, mơ hồ nhìn thấy bóng trắng dài mảnh khảnh phía sau y đêm qua. Nhưng khi nhìn lại lần nữa, nơi đó chỉ có Túc Tiển một người. Ninh Hoàn lắc đầu, cho rằng mình đã nhìn lầm.
- -
Ninh Hoàn theo hướng Bắc đi chừng năm dặm quả thực bắt gặp một thôn trang.
Sắc trời dần tối, kỳ quái là toàn bộ thôn trang đều không có bất cứ dấu vết nào của khói lửa. Sau sự kiện ở nghĩa trang đêm qua, Ninh Hoàn thực sự không dám tùy tiện xông vào thôn trang xa lạ này. Mặt trời lặn dần, sương mù rải rác đã chặn lại tia sáng cuối cùng, Ninh Hoàn vừa lạnh vừa đói, trong cơn tuyệt vọng đành phải gõ cửa một hộ dân gần lối vào thôn.
"Bùm..bùm"
"Két" một bé gái tầm bảy tám tuổi xuất hiện từ sau cánh cửa, nghiêng đầu nhìn Ninh Hoàn, hỏi "Ngươi là ai, ngươi tới đây bái kiến Hí tử nương nương sao? Nhưng a ma nói hôm nay khách đông nên không ở lại được nữa".
Ánh trăng phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô bé, nàng mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ tươi, không biết có phải là ảo giác của Ninh Hoàn không, dường như hắn ngửi thấy một mùi đất thoang thoảng.
Ninh Hoàn sửng sốt, thầm nghĩ thì ra cái nơi hoang vu này cũng sẽ đầy khách, thực sự quá kỳ lạ.
Ngay lúc Ninh Hoàn định từ biệt đến nhà khác thử vận may, trong phòng vang lên tiếng sột soạt, âm thanh kỳ quái, giống như có thứ gì đó đang bò nhanh trên mặt đất.
Bé gái quay đầu nhìn vào trong nhà, một lúc sau mới quay lại phía Ninh Hoàn, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười cứng ngắc, dưới ánh trăng ảm đạm trông đến rợn người "Một vị khách đã trả phòng rồi, a ma cho ngươi vào đó". Giọng nói rõ ràng lanh lảnh mời chào Ninh Hoàn, không hiểu sao hắn lại cảm thấy da đầu mình hơi tê dại. Nhưng quanh đây cũng không còn ai, nếu không muốn gặp phải những chuyện tối qua, hắn cũng chỉ có thể tìm một chỗ đặt chân. Ninh Hoàn nghiến răng đi theo bé gái vào nhà.
Trong phòng tối đen, bé gái tay cầm một cây nến đi phía trước.
"Sao các ngươi không đốt đèn?" Ninh Hoàn hỏi.
"Hỉ tử nương nương ghét lửa, không cho đốt đèn".
"Hỉ tử nương nương là ai?" Ninh Hoàn hỏi lại.
"..." bé gái không lên tiếng, Ninh Hoàn chẳng thể làm gì khác ngoài im lặng.
Bé gái lẳng lặng dẫn đường, bước đi rất nhanh, Ninh Hoàn đành vừa đi vừa chạy đuổi theo nàng. "Đát, đát, đát". Trên lối hành lang nhỏ hẹp chỉ nghe tiếng bước chân của một mình hắn.
Bọn họ đi thật lâu, Ninh Hoàn không nghĩ rằng bên trong ngôi nhà nhỏ bằng đất này, lại có lối đi ngoằn ngoèo đến vậy. Cuối cùng, bé gái dẫn hắn đến một đại điện lạnh lẽo, trống trải được thắp sáng bởi một ngọn nến mờ nhạt, vừa đủ để chiếu sáng chiếc bàn gỗ và sáu cái ghế ở trung tâm.
Bé gái chỉ vào chiếc ghế trống duy nhất "Ngồi đi, a ma sẽ đến ngay thôi".
Ninh Hoàn vốn muốn hỏi bé gái chỗ cho thuê ngựa gần đây, nhưng vừa quay đầu bé gái đã biến mất.
"Ngươi đang tìm cái này?" Giọng nói lạnh lùng thuần khiết như ngọc, tuy rằng có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi nghe kỹ càng lại thấy có chút quen tai.
"Tại sao ngươi lại ở đây?" Ninh Hoàn kinh ngạc.
Túc Tiển nhướng mày, nhìn về phía sau Ninh Hoàn, theo tầm mắt của anh ta, Ninh Hoàn nhìn thấy một hình nhân gia nô (trong nguyên tác là người giấy nhé. Mình tạm gọi là hình nhân giấy, viết tắt là hình nhân) đang đứng trong góc nhà, ăn mặc giống hệt cô bé vừa rồi, nhìn hắn cười lạnh.
"M*" Ninh Hoàn cả kinh, phía sau lưng nhất thời bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hắn ngồi cứng đờ trên ghế, không tự chủ hỏi "Đây... đây là nơi quỷ dị nào vậy?"
"Ngươi hỏi đây là đâu? Ngươi có từng thấy hộ nhân gia chế hoàng lân thành trường minh đăng sao?" Túc Tiển đứng lên đánh giá xung quanh, "Đỉnh hoa sen hình bát giác chạm khắc bằng gạch đỏ giống như mộ táng thời Tống".
"Mộ phần?"
"Mộ táng thời Tống được chia làm sáu phần, hình nhân tiểu đồng dẫn chúng ta theo lối đi của lăng mộ và rẽ trái vào đây. Rất có thể đây là Bắc phòng, là nơi dành riêng để dâng cống phẩm".
"Co... cống phẩm?"
Ninh Hoàn sửng sốt, nhớ lại tình huống kỳ quái vừa gặp phải "Như lời ngươi nói, ta vẫn đi về phía Bắc, rồi đến nơi này, gặp... Chờ đã, tại sao ngươi lại ở đây, ta rõ ràng thấy ngươi đi hướng Nam!".
- ------
Phi Ngư phục là bộ này nè các bác. Mê chết tôi rồiii
Đêm đông yên tĩnh, thanh củi trong đống lửa kêu tanh tách đặc biệt rõ ràng, dường như đã thổi bớt cái giá rét thấu xương của căn nghĩa trang.
Túc Tiển gác chéo chân, gối đầu lên thanh trường đao bệ vệ, nhắm mắt dưỡng thần. Y dường như cảm nhận được ánh nhìn dữ dội của Ninh Hoàn bắn về phía mình, mất kiên nhẫn mở mắt "Nhìn cái gì?"
Ninh Hoàn sửng sốt, nhìn lén người ta còn bị bắt được, hắn xấu hổ gãi gãi đầu, thì thào nói: "Ngươi có chút khác biệt với cẩm y vệ trong ấn tượng của ta".
"Có gì khác?" Túc Tiển nghiêng nghiêng đầu, híp mắt nhìn Ninh Hoàn.
"Ta..cảm thấy ngươi là người tốt" Ninh Hoàn trả lời.
Túc Tiển hừ lạnh một tiếng, y hỏi ngược lại "Làm sao, thì ra trong đầu ngươi cẩm y vệ không phải là người tốt?".
Ninh Hoàn cũng nhận ra mình nói sai, cảm thấy không thú vị. Hắn liếc mắt nhìn xác quái vật trên mặt đất đã bay đầu, chột dạ mà chuyển chủ đề, hỏi: "Đây là loại quái vật gì?"
Túc Tiến trầm mặc một lát, Ninh Hoàn vừa chán nản định quay đầu ngủ thì y đột ngột trả lời "Nửa tháng trước, cẩm y vệ nhận được một án tử, nói rằng tại phía Nam cách Kinh Thành 30 dặm có một thôn trang. Nhiều người trong thôn đã biến mất, quan viên được phái đi điều tra đã lâu không quay về phục mệnh. Đồng Tri đại nhân hoài nghi là do yêu tà quấy phá, đặc biệt phái ta đến điều tra".
"Cẩm y vệ phụ trách cả trừ yêu?" Ninh Hoàn nhất thời hai mắt sáng ngời.
"Ngươi cũng biết, vụ việc "Ly miêu hoán thái tử" tại Vĩnh Lạc mười hai năm trước đã khiến toàn thể triều đình và dân chúng khiếp sợ. Lý Phi cấu kết với yêu đạo được Hoàng thượng tín nhiệm để hãm hại Lục Phi. Kể từ lúc đó, Hoàng thượng liền cảnh giác với đạo nhân, đặc biệt phân thêm một chi cẩm y vệ nghiên tập tu hành đạo thuật, để ngừa bọn họ có dị tâm" Túc Tiển giải thích.
Ninh Hoàn nghe được mà sững sờ, đắm chìm trong cảm giác bàng hoàng "Cẩm y vệ thực sự biết hàng yêu trừ ma". Hắn chợt nghĩ đến nguyên nhân Túc Tiển xuất hiện ở đây, sợ hãi thốt lên "Vậy..nếu như hôm nay ngươi mà không đến...ta..ta đây có phải sẽ sống không thấy người chết không thấy xác?"
Khóe miệng Túc Tiển khẽ cong lên, một tia đắc ý xẹt qua đôi mắt màu mực của y, như thể cực kỳ hài lòng với việc Ninh Hoàn nhận ra y là đại ân nhân của mình "Người bình thường sẽ không. Nhân diện thù (mình nhện đầu người) muốn ký sinh hoàn toàn ít nhất cũng mất mười ngày. Thứ vừa nãy thì chỉ cần trên dưới năm ngày".
"...Vậy sao tự nhiên nó lại chạy ra ngoài?" Ninh hoàn không hiểu hỏi
"Ta nói người bình thường sẽ không, còn ngươi không-phải-người-bình-thường" Túc Tiển liếc mắt nhìn Ninh Hoàn, nghiêm túc nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng khẽ cong, tựa hồ phát hiện cái gì thú vị "Hai vai tả hữu nhân đăng ảm đạm, cho thấy ngươi sinh năm Âm tháng Âm, là cực âm thể chất; ấn đường biến thành màu đen, báo hiệu sắp có họa sát thân. Ngươi nói...Nhân diện thù không tìm ngươi thì tìm ai?"
Ninh Hoàn ngẩn ra, hồi lâu không nói được nên lời "Vậy sao lúc mới vào ngươi lại ăn mặc như vậy?"
Túc Tiển xem thường nói "Đương nhiên là vì che đi dương khí trên người. Dương hỏa của ta quá mạnh, Nhân diện thù nhìn thấy có thể sẽ không lộ diện".
Ninh Hoàn nghe vậy thì bĩu môi "Cho nên đây không phải là 'Náo thi quan'?"
Túc Tiển nằm bên cạnh đống củi, tay phải chống đầu, nhướng mày có chút kinh ngạc "Ngươi còn biết 'Náo thi Quan'?" Những lọn tóc vụn trên trán giấu đi vẻ lạnh lùng, dưới ánh lửa, ánh mắt của hắn đen nhánh mà sáng ngời.
Ninh Hoàn mím mím miệng, có chút đắc ý nói "Ta trước đây nghe gia gia kể chuyện, hồi còn bé cũng từng thấy".
Túc Tiển sửng sốt, đình chỉ một lúc, y ho khan một cách mất tự nhiên '' 'Náo thi quan' là cách gọi của tộc Kim Khưu" Y đứng dậy, bước đến quan tài nơi con quái vật vừa mới bò ra, đá vào ván quan "Mùi bùn đất còn chưa tán, xem ra là vừa bị đào lên".
"Vậy ở trong này rốt cuộc là cái gì?" Ninh Hoàn theo sát phía sau, kiễng chân, nghểnh đầu nhìn qua vai Túc Tiển.
Túc Tiển quay đầu lại "Không phải ngươi đều nhìn thấy rồi à?"
Ninh Hoàn phát hiện người này dĩ nhiên còn khó tám chuyện hơn cả phụ thân hắn, len lén đảo mắt một cái "Ý ta là thứ gì đã khiến nó thành như vậy?" Ninh Hoàn nhấn mạnh.
"Tương Tây có một loại bí thuật, có thể khiến dựng phụ sinh hạ Nhân diện thù. Đây là loại quái vật hung tàn, kịch độc, cho nên thường được đưa vào mộ thất để canh giữ linh đường. Thông thường bọn họ sẽ ép những dựng phụ mới có bầu ăn ấu trùng. Đợi đến khi sắp đến ngày sinh, dựng phụ sẽ bị dìm cho chết đuối, cuối cùng thì phong ấn họ vào một cỗ hắc kim quan bằng gỗ (quan tài sơn đen vàng). Chỉ là con Nhân diện thù vừa xong, kí chủ còn rất mới".
"Nhưng ngươi không phải đã nói chỉ dựng phụ ăn côn trùng mới có thể sao?" Túc Tiển nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Ninh Hoàn thấy y im lặng hồi lâu không có đáp lại ý tứ của mình, liền lật người chìm vào giấc ngủ say.
Sắc trời ngày càng trắng, tuyết rơi đêm qua cũng có dấu hiệu ngừng lại, một vệt ánh sáng rơi dọc theo khe hở trên mái nhà, Ninh Hoàn thở dài một hơi, thầm nghĩ đêm qua cuối cùng cũng kết thúc.
"Ngươi dự định quay lại Kinh thành sao?" Nhìn thấy Túc Tiển, Ninh Hoàn vội vàng đi theo.
Túc Tiển lắc đầu "Sự tình Nhân diện thù còn chưa giải quyết, hắc kim quan mới mở mấy ngày nay, Nhân diện thù lại có tập tính xây tổ đẻ trứng, ta phải tìm được sào huyệt của chúng, nếu không...hậu hoạn vô cùng khó lường. Từ đây đi về hướng Bắc năm dặm có vài hộ nhân gia, ngươi có thể đến đó mượn lương thực và ngựa trở về Kinh thành".
Nhân diện thù ở đây đã bị loại trừ, Túc Tiển cởi bỏ thân áo liệm bên ngoài. Y khoác trên mình một bộ Phi ngư phục đỏ sẫm*, khoác bên ngoài chiếc áo choàng đen, trước ngực và hai vai thêu tứ trảo phi ngư vân vàng óng, bên hông là hai thanh Tú xuân đao một dài một ngắn. So với lần đầu gặp gỡ đêm qua, trông y càng thêm tuấn tú, uy phong lẫm lẫm mà tràn đầy sát khí. Tóc y được bới cao, buộc thành đuôi ngựa. Sợi dây buộc tóc đỏ rực điểm xuyết trên mái tóc đen, nhẹ nhàng bay theo gió, phảng phất chút trẻ trung mà lại bá đạo.
Hai người chia tay trước cửa nghĩa trang. Ninh Hoàn nhìn theo bóng lưng mờ dần của Túc Tiển, mơ hồ nhìn thấy bóng trắng dài mảnh khảnh phía sau y đêm qua. Nhưng khi nhìn lại lần nữa, nơi đó chỉ có Túc Tiển một người. Ninh Hoàn lắc đầu, cho rằng mình đã nhìn lầm.
- -
Ninh Hoàn theo hướng Bắc đi chừng năm dặm quả thực bắt gặp một thôn trang.
Sắc trời dần tối, kỳ quái là toàn bộ thôn trang đều không có bất cứ dấu vết nào của khói lửa. Sau sự kiện ở nghĩa trang đêm qua, Ninh Hoàn thực sự không dám tùy tiện xông vào thôn trang xa lạ này. Mặt trời lặn dần, sương mù rải rác đã chặn lại tia sáng cuối cùng, Ninh Hoàn vừa lạnh vừa đói, trong cơn tuyệt vọng đành phải gõ cửa một hộ dân gần lối vào thôn.
"Bùm..bùm"
"Két" một bé gái tầm bảy tám tuổi xuất hiện từ sau cánh cửa, nghiêng đầu nhìn Ninh Hoàn, hỏi "Ngươi là ai, ngươi tới đây bái kiến Hí tử nương nương sao? Nhưng a ma nói hôm nay khách đông nên không ở lại được nữa".
Ánh trăng phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô bé, nàng mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ tươi, không biết có phải là ảo giác của Ninh Hoàn không, dường như hắn ngửi thấy một mùi đất thoang thoảng.
Ninh Hoàn sửng sốt, thầm nghĩ thì ra cái nơi hoang vu này cũng sẽ đầy khách, thực sự quá kỳ lạ.
Ngay lúc Ninh Hoàn định từ biệt đến nhà khác thử vận may, trong phòng vang lên tiếng sột soạt, âm thanh kỳ quái, giống như có thứ gì đó đang bò nhanh trên mặt đất.
Bé gái quay đầu nhìn vào trong nhà, một lúc sau mới quay lại phía Ninh Hoàn, khóe miệng chậm rãi hiện lên một nụ cười cứng ngắc, dưới ánh trăng ảm đạm trông đến rợn người "Một vị khách đã trả phòng rồi, a ma cho ngươi vào đó". Giọng nói rõ ràng lanh lảnh mời chào Ninh Hoàn, không hiểu sao hắn lại cảm thấy da đầu mình hơi tê dại. Nhưng quanh đây cũng không còn ai, nếu không muốn gặp phải những chuyện tối qua, hắn cũng chỉ có thể tìm một chỗ đặt chân. Ninh Hoàn nghiến răng đi theo bé gái vào nhà.
Trong phòng tối đen, bé gái tay cầm một cây nến đi phía trước.
"Sao các ngươi không đốt đèn?" Ninh Hoàn hỏi.
"Hỉ tử nương nương ghét lửa, không cho đốt đèn".
"Hỉ tử nương nương là ai?" Ninh Hoàn hỏi lại.
"..." bé gái không lên tiếng, Ninh Hoàn chẳng thể làm gì khác ngoài im lặng.
Bé gái lẳng lặng dẫn đường, bước đi rất nhanh, Ninh Hoàn đành vừa đi vừa chạy đuổi theo nàng. "Đát, đát, đát". Trên lối hành lang nhỏ hẹp chỉ nghe tiếng bước chân của một mình hắn.
Bọn họ đi thật lâu, Ninh Hoàn không nghĩ rằng bên trong ngôi nhà nhỏ bằng đất này, lại có lối đi ngoằn ngoèo đến vậy. Cuối cùng, bé gái dẫn hắn đến một đại điện lạnh lẽo, trống trải được thắp sáng bởi một ngọn nến mờ nhạt, vừa đủ để chiếu sáng chiếc bàn gỗ và sáu cái ghế ở trung tâm.
Bé gái chỉ vào chiếc ghế trống duy nhất "Ngồi đi, a ma sẽ đến ngay thôi".
Ninh Hoàn vốn muốn hỏi bé gái chỗ cho thuê ngựa gần đây, nhưng vừa quay đầu bé gái đã biến mất.
"Ngươi đang tìm cái này?" Giọng nói lạnh lùng thuần khiết như ngọc, tuy rằng có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi nghe kỹ càng lại thấy có chút quen tai.
"Tại sao ngươi lại ở đây?" Ninh Hoàn kinh ngạc.
Túc Tiển nhướng mày, nhìn về phía sau Ninh Hoàn, theo tầm mắt của anh ta, Ninh Hoàn nhìn thấy một hình nhân gia nô (trong nguyên tác là người giấy nhé. Mình tạm gọi là hình nhân giấy, viết tắt là hình nhân) đang đứng trong góc nhà, ăn mặc giống hệt cô bé vừa rồi, nhìn hắn cười lạnh.
"M*" Ninh Hoàn cả kinh, phía sau lưng nhất thời bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hắn ngồi cứng đờ trên ghế, không tự chủ hỏi "Đây... đây là nơi quỷ dị nào vậy?"
"Ngươi hỏi đây là đâu? Ngươi có từng thấy hộ nhân gia chế hoàng lân thành trường minh đăng sao?" Túc Tiển đứng lên đánh giá xung quanh, "Đỉnh hoa sen hình bát giác chạm khắc bằng gạch đỏ giống như mộ táng thời Tống".
"Mộ phần?"
"Mộ táng thời Tống được chia làm sáu phần, hình nhân tiểu đồng dẫn chúng ta theo lối đi của lăng mộ và rẽ trái vào đây. Rất có thể đây là Bắc phòng, là nơi dành riêng để dâng cống phẩm".
"Co... cống phẩm?"
Ninh Hoàn sửng sốt, nhớ lại tình huống kỳ quái vừa gặp phải "Như lời ngươi nói, ta vẫn đi về phía Bắc, rồi đến nơi này, gặp... Chờ đã, tại sao ngươi lại ở đây, ta rõ ràng thấy ngươi đi hướng Nam!".
- ------
Phi Ngư phục là bộ này nè các bác. Mê chết tôi rồiii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.