Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh
Chương 1: Nghĩa trang
Người Qua Đường Giáp Ất Bính Đinh
06/08/2021
Edit: Thủy Tước
Beta: (tuyển beta nhaaa)
(Đây là bản dịch phi thương mại. Mình chỉ edit lại dựa trên QT, GG Trans, nếu có sai sót góp ý cho mình nhé. Many thanks)
- --
Mùa Đông, Gia Tĩnh năm thứ 20.
Trời vừa tờ mờ sáng, Phủ của Lễ bộ Thị lang tại Kinh thành đã tất bật, người qua kẻ lại.
Đại quản gia Ninh Tứ giấu tay vào lớp áo bông dày, vội vàng băng qua hành lang đình Đông hướng về phía chủ phòng.
"Phu nhân, mọi việc đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ thiếu gia trở về".
Ninh phu nhân u buồn gật đầu. Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày hơn, gương mặt nàng mang theo chút bất an. "Cũng mong Hoàn nhi có thể sớm trở về".
Ninh Tứ khom người, theo ánh nhìn của nàng hướng ra ngoài khung cửa. Tuyết rơi ở Kinh thành ngày càng dày, đã kéo dài hơn nửa tháng, tuyết đọng ven đường sắp cao đến thắt lưng người trưởng thành. Tuy cổ ngữ có câu "Thụy tuyết triệu phong niên" (Tuyết lành báo trước một năm được mùa), nhưng trận tuyết hôm nay thấy thế nào cũng chẳng phải điềm lành.
Ninh Tứ cau mày nhưng rất nhanh lại giãn ra. Đại thiếu gia rời nhà đã mấy tháng, vừa vặn mang theo mười mấy gia nô, theo lý thuyết chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.
"Hai ngày nay mắt phải của ta luôn nháy, Hoàn nhi nếu có thể trở về sớm thì ta cũng an tâm. Ai...đều do lão gia, bắt hắn đi sửa cái gì mộ phần..."
..
Gió bất chợt thổi mạnh, Ninh Hoàn rét đến run người, hắn quấn chặt thêm lớp áo bông duy nhất còn sót lại, cúi đầu, từng bước, từng bước lao vào màn tuyết trắng xóa.
Một tháng trước, phụ thân của hắn, Ninh Hiền nằm mơ thấy phần mộ tổ tiên bị nứt một lỗ hổng lớn. Sau khi tỉnh dậy lão bắt đầu suy tính đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nlão quyết định phái con trai trở về quê nhà Giang Nam. Ninh Hoàn đương nhiên vui mừng, đây chẳng phải cơ hội trời ban, giúp hắn vừa danh chính ngôn thuận trốn học, lại còn được du ngoạn khắp nơi. Ninh Hoàn bèn dọn dẹp hành lý, nhanh chóng lên đường.
Đường đi xa xôi, trắc trở khiến Ninh Hoàn tốn không ít thời gian, thế nhưng gia cảnh Ninh gia sung túc, hắn lại mang theo không ít gia nô và lộ phí nên quãng đường cũng chẳng kham khổ gì.
Xui xẻo thay, Ninh Hoàn đi chuyến này phát hiện mộ tổ Ninh gia chẳng những được chăm sóc rất tốt, mà cỏ dại cũng không có nửa phần. Ta nói trong cái rủi có cái xui, đã phí công đi một chuyến xa xôi, trên đường trở về còn gặp sơn phỉ. Mười mấy tên gia đinh trong nhà chạy trối chết, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Rừng núi hoang vắng, chẳng biết bao giờ có thể trở về nhà, Ninh Hoàn thở một cái thật dài.
Sắc trời bắt đầu tối, Ninh Hoàn nhìn quanh một hồi, nghĩ thầm việc cấp bách trước mắt là phải tìm được chỗ nghỉ ngơi.
Đi được chừng nửa dặm đường, phía trước không xa xuất hiện một tòa cổ trạch. Ninh Hoàn trong lòng căng thẳng, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần.
Cổ trạch đổ nát, tan hoang chỉ còn lại cái xác nhà trống rỗng, một nửa cánh cửa đổ nghiêng chắn lối vào, nửa còn lại thì trực tiếp... mất tích, đến khi Ninh Hoàn lại gần mới nhìn rõ trên tấm Hoành phi (bảng hiệu treo ở lối ra vào) đề vài chữ lớn, khiến bản thân cứng đờ.
"Nghĩa Trang Thiện Đức"
Cái gọi là Nghĩa trang ở đây chính là nơi chuyên môn dùng để đặt những chiếc quan tài chưa kịp đưa đi an táng. Ninh Hoàn tuy nói là kẻ đọc sách, không tin ma quỷ xà thần, mấu chốt là hắn cũng chẳng muốn ngủ cùng xác chết một đêm đâu. Nhưng nơi này trước không thôn, sau không tiệm, hơn nữa đêm ngày càng sâu, hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Ninh Hoàn đứng ở cửa do dự trong chốc lát, cắn răng bước vào trong. Đối diện cửa chính là một hàng quan tài cũ nát, vài cái đã bị bật tung nắp, may mà bên trong không có thi thể nào.
Hắn nhanh nhẹn chắp tay trước ngực, cung kính đứng trước một hàng quan tài khom lưng vái lạy "Đêm tối, tuyết rơi dày, tại hạ thực sự cùng đường đành tá túc ở đây một đêm, sau khi trời sáng nhất định đi ngay không quấy rầy chư vị".
Ngoài cửa tuyết lớn đầy trời, cuồng phong gào thét, Ninh Hoàn xoa xoa đôi bàn tay, tìm một góc xa nhất ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa. Trong màn đêm im lặng, đốm lửa bập bùng như đang nhảy nhót trên những chiếc quan tài cũ. Bôn ba mấy ngày, Ninh Hoàn thực sự dã quá mệt mỏi, hắn dựa lưng vào tường rồi nhanh chóng thiếp đi.
Đêm khuya, gió lạnh rin rít lại xen lẫn tiếng "leng keng, leng keng" giòn tan từ ngoài cửa truyền đến, Ninh Hoàn lo lắng nhíu mày, âm thanh gì vậy?
Lúc này trong nghĩa trang, quan tài cách Ninh Hoàn gần nhất đột nhiên phát ra âm thanh chói tai "Bang, Bang", giống như có người bị nhốt bên trong đập vào nắp quan, Ninh Hoàn sửng sốt, vội vàng đứng bật dậy.
"Đinh linh, đinh linh" tiếng chuông càng lúc càng rõ ràng, kèm theo tiếng chân dẫm trên nền tuyết. Dưới ánh lửa phản chiếu, hai bóng người dần dần hiện ra.
Ninh Hoàn trợn trừng mắt nhìn ra cửa. Đó là một nam nhân mặc áo liệm trắng muốt, trên đầu đội mũ đen. Y nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trong tay "Đinh linh, đinh linh", một bóng người thon dài, tứ chi cứng đờ như ẩn như hiện đi theo sau lưng.
Người đàn ông vào cửa nhìn xung quanh, bắt gặp Ninh Hoàn đang co ro, câm như hến ở góc nhà, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà lúc này, Ninh Hoàn rốt cục cũng nhìn rõ bóng người phía sau anh ta, khuôn mặt nhợt nhạt như giấy, trên môi và má được tô vẽ rực rỡ, con ngươi to tròn, đen láy. Phát hiện ánh nhìn của Ninh Hoàn, "nó" liền nở nụ cười kỳ dị "ha ha ha ha".
Dây thần kinh của hắn muốn đứt phựt luôn rồi, vào giây phút cuối cùng trước khi bất tỉnh, dường như hắn nghe thấy một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng "Tại sao lại có người?"
...
"Này, tỉnh lại đi" cái mông của Ninh Hoàn bị đá hai phát, hắn mơ mơ màng màng mở mắt. Ánh mắt tan rã dần dần tập trung, ánh lửa phản chiếu xuống dưới, hắn nhìn rõ một thân ảnh màu trắng đứng ngay trước mặt mình. Ninh Hoàn điên rồi, lăn một vòng rúc vào góc nhà, run tay chỉ vào "người" trước mặt "Ngươi... ngươi là người hay quỷ!"
"Người" trước mắt không kiên nhẫn nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay phải lạnh lẽo áp lên hàm răng đang chiến đấu của hắn, chỉ nghe thấy giọng điệu của y chán ghét "Nếu còn ồn ào, ta sẽ ném ngươi ra ngoài"
Ninh Hoàn sửng sốt, che miệng im bặt. Một phút trầm mặc qua đi, Ninh Hoàn lại rón rén lên tiếng "...vậy ngươi rốt cục là người hay quỷ?"
"Hừ", bạch y nhân đánh giá xung quanh, ánh mắt tựa như đang tìm cái gì. Nghe vậy y hừ một tiếng "Ta là quỷ, ngươi còn có thể yên ổn mà ở chỗ này?"
Nói như vậy không phải là quỷ, dây đàn siết chặt của Ninh hoàn đột nhiên buông lỏng, nhưng nhớ tới bóng dáng mảnh mai phía sau, Ninh Hoàn trầm giọng hỏi "Phía kia... mới vừa rồi cái bóng đó là gì?"
"Cái này?" bạch y nhân từ trong túi móc ra một người giấy lớn bằng lòng bàn tay, người giấy từ trong tay y chậm rãi bay xuống, lúc chạm xuống đất nó đã to hơn cả anh ta.
Ninh Hoàn trợn tròn mắt, kinh hô "Thì ra là tà thuật?"
Bạch y nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Ninh Hoàn, anh ta vén tấm vải liệm màu trắng đang khoác bên ngoài, lộ ra một tấm kim bài bằng xương: Cẩm y vệ Trấn phủ sử.
"Thấy rõ ràng chưa?" hắn lạnh lùng nói.
Ninh Hoàn khó tin trừng mắt "Ngươi là cẩm y vệ!"
Ninh Hoàn cảm thấy tò mò, đêm hôm thanh vắng, cẩm y vệ lại đến vùng đất hoang vu này làm gì? Vừa định đặt câu hỏi, hắn lại nghĩ, chuyện của cẩm y vệ nào đến lượt một bách tính bình thường như hắn can dự vào, chọc vào đám người kia, cho dù phụ thân của hắn là hoàng thân quốc thích cũng chẳng thể cứu được, nên bèn ngậm chặt miệng.
Hừ, hơn nửa đêm, ăn mặc giả thần giả quỷ, có thể làm chuyện gì đứng đắn. Ninh Hoàn tức giận nghĩ.
Lúc này, cỗ quan tài ở gần hắn lại phát ra tiếng "Bang, Bang" dữ dội, như muốn phá vỡ tấm ván quan tài, Ninh Hoàn kéo chặt ống tay áo của Cẩm y vệ "Lại nữa rồi!"
Bạch y nhân cau mày nhìn lại chiếc quan tài, anh ta không có vẻ gì là ngạc nhiên trước những biến hóa trước mặt, nhàn nhạt hỏi "Ngươi nói cỗ quan tài này mới vừa rồi cũng kêu lên?"
Ninh Hoàn liều mạng gật đầu, bạch y nhân hờ hững đưa ánh mắt trở lại bàn tay đang nắm lấy tay áo của y, chậm rãi phun ra hai chữ "Buông tay"
Ninh Hoàn cúi đầu phát hiện tay của mình vô thức cư nhiên đã nắm lấy tay áo người ta, hắn cười khan một tiếng, ngượng ngùng buông lỏng ra.
"Ngươi thực sự là Cẩm y vệ?" Ninh Hoàn không buông tha, dò xét một câu.
Bạch y nhân liếc Ninh Hoàn, khẽ hừ một tiếng, không phủ nhận.
Hừ hừ hừ, người này dùng lỗ mũi nói chuyện sao??? Ninh Hoàn bĩu môi bất mãn thầm nghĩ. Ấy nhưng mà nếu y thực sự là Cẩm y vệ, thì hẳn là không phải sợ nữa.
Ninh Hoàn vốn xuất thân là con cháu quan lại thế gia, đối với tình tiết về Cẩm y vệ hắn đã sớm thuộc làu. Người ta vẫn nói Cẩm y vệ không chỉ trị quan, còn trị quỷ, bách tính vẫn cho rằng đây chỉ là một câu ẩn dụ bất mãn của đám quan lại, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Hồng Vũ năm thứ mười lăm, Thái tổ Chu Nguyên Chương để củng cố quyền lực đã bãi bỏ thân quân Đô Úy Phủ và Nghi Loan Ty, thay thế bằng Cẩm y vệ. Là tay sai, nanh vuốt chỉ phục tùng hoàng đế, Cẩm y vệ ngoại trừ tuần tra truy bắt, giám thị triều đình đủ loại quan lại trong ngoài, cũng sẽ xử lý một ít việc kỳ quái trong Kinh thành. Nổi danh nhất là án tử "Ly miêu hoán thái tử" phát sinh ở Vinh Lạc mười hai năm trước.
Khi đó, Minh Thành tổ Chu Lệ có hai phi tử là Lý phi và Lục phi, hai người mang thai gần như cùng một lúc. Để tranh giành ngôi vị hoàng hậu, Lục phi cấu kết với yêu đạo được hoàng đế tín nhiệm. Nhân lúc Lý phi khó sinh ngất đi, chúng đã tráo đổi thái tử với một con ly miêu mới sinh. Minh Thành tổ nghe tin Lý phi hạ sinh yêu quái, nhất thời nhất thời long nhan đại nộ, yêu cầu Cẩm y vệ trong một tháng tra rõ việc này.
Cẩm y vệ lúc ấy có một gã kỳ nhân, tên là Kỷ Cương. Có người nói hắn ta bấm ngón tay liền có thể tính được thiên cơ. Nhìn thấu âm mưu của Lục phi cùng yêu đạo, hắn đã âm thầm phái người lục soát tất cả các hộ nhân gia trong vòng ba mươi dặm quanh Kinh thành và tìm được thái tử bị đánh tráo. Lục Phi hay tin âm mưu bại lộ, tự sát mà chết. Mà Kỷ Cương thì lập công lớn, được Minh thành tổ phong làm Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, giữ chức quan tam phẩm.
"Đi mở nắp quan tài" Cẩm y vệ đột nhiên quay đầu lại nói với Ninh Hoàn, giọng điệu bình tĩnh, đơn giản tựa như một cái hắt hơi.
Ninh Hoàn nghe xong chỉ vào chính mình hoài nghi, hít một hơi hỏi: "Ngươi bảo ta... ta đi?"
Cẩm y vệ "Ân" một tiếng, gật đầu thản nhiên "Ngươi đi"
"Ta không đi!" Ninh Hoàn kiên quyết cự tuyệt. Không nói đến việc trong quan tài này là người hay quỷ, người này đêm hôm khuya khoắt, mặc áo liệm giả thần giả quỷ vừa nhìn đã thấy quái lạ. Thế mà còn lệnh cho hắn đi mở quan tài, rõ ràng chính là muốn hắn đi chịu chết! Người ta nói nhóm cẩu nô tài của Hoàng thượng thủ đoạn độc ác, lòng dạ nham hiểm, quả nhiên không sai.
"Ngươi đường đường là một Cẩm y vệ, đã không bảo vệ bách tính vô tội, còn muốn ta đi chịu chết. Ta không đi! Chính ngươi đi!!!" Ninh Hoàn ôm vai, bó gối, ngồi phịch xuống đất thề sống chết không theo.
Cẩm y vệ nhíu mày "Đi hay không?"
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Không đi là không đi!" nói xong Ninh Hoàn căng mặt, siết mông lùi về phía chân tường thêm nửa tấc.
"Hỏi lần nữa, có đi hay là không?" tốc độ di chuyển của tay y quá nhanh, Ninh Hoàn còn không kịp phản ứng, lưỡi đao lạnh lẽo đã chạm vào quai hàm.
"Ai ai ai, quân... quân tử động khẩu không động thủ! Ngươi đang nói chuyện thì dùng đao làm gì nha! Ngươi... Ngươi có biết cha ta là ai không?" Ninh Hoàn hét lên.
"À? Là ai?" cẩm y vệ cong khóe môi mỉa mai.
"Ta... Cha ta là Lễ bộ Thị lang!" Ninh Hoàn lớn tiếng nói.
"Hừ, còn tưởng rằng ngươi là Hoàng thân quốc thích" cẩm y vệ hừ lạnh một tiếng, "Chỉ là một cái chức quan Lễ bộ Thị lang mà thôi" hắn rũ mắt, nhìn Ninh Hoàn nhếch mép, chậm rãi nói "Coi như ngươi Thái tử, dù có chết ở một cái nghĩa trang hoang vu, Hoàng thượng biết cũng chẳng thể trách tội một cẩm y vệ như ta a....!" giọng điệu kéo dài mang theo tia đe dọa.
Ninh Hoàn tức giận, người này quả thực ngang ngược không biết lý lẽ, ngón tay hắn chỉ vào Cẩm y vệ nửa ngày không thốt nên lời "Ngươi... Ngươi... Đi, ta đi!"
Đại trượng phu co được dãn được, hừ!
Beta: (tuyển beta nhaaa)
(Đây là bản dịch phi thương mại. Mình chỉ edit lại dựa trên QT, GG Trans, nếu có sai sót góp ý cho mình nhé. Many thanks)
- --
Mùa Đông, Gia Tĩnh năm thứ 20.
Trời vừa tờ mờ sáng, Phủ của Lễ bộ Thị lang tại Kinh thành đã tất bật, người qua kẻ lại.
Đại quản gia Ninh Tứ giấu tay vào lớp áo bông dày, vội vàng băng qua hành lang đình Đông hướng về phía chủ phòng.
"Phu nhân, mọi việc đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ thiếu gia trở về".
Ninh phu nhân u buồn gật đầu. Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày hơn, gương mặt nàng mang theo chút bất an. "Cũng mong Hoàn nhi có thể sớm trở về".
Ninh Tứ khom người, theo ánh nhìn của nàng hướng ra ngoài khung cửa. Tuyết rơi ở Kinh thành ngày càng dày, đã kéo dài hơn nửa tháng, tuyết đọng ven đường sắp cao đến thắt lưng người trưởng thành. Tuy cổ ngữ có câu "Thụy tuyết triệu phong niên" (Tuyết lành báo trước một năm được mùa), nhưng trận tuyết hôm nay thấy thế nào cũng chẳng phải điềm lành.
Ninh Tứ cau mày nhưng rất nhanh lại giãn ra. Đại thiếu gia rời nhà đã mấy tháng, vừa vặn mang theo mười mấy gia nô, theo lý thuyết chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.
"Hai ngày nay mắt phải của ta luôn nháy, Hoàn nhi nếu có thể trở về sớm thì ta cũng an tâm. Ai...đều do lão gia, bắt hắn đi sửa cái gì mộ phần..."
..
Gió bất chợt thổi mạnh, Ninh Hoàn rét đến run người, hắn quấn chặt thêm lớp áo bông duy nhất còn sót lại, cúi đầu, từng bước, từng bước lao vào màn tuyết trắng xóa.
Một tháng trước, phụ thân của hắn, Ninh Hiền nằm mơ thấy phần mộ tổ tiên bị nứt một lỗ hổng lớn. Sau khi tỉnh dậy lão bắt đầu suy tính đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nlão quyết định phái con trai trở về quê nhà Giang Nam. Ninh Hoàn đương nhiên vui mừng, đây chẳng phải cơ hội trời ban, giúp hắn vừa danh chính ngôn thuận trốn học, lại còn được du ngoạn khắp nơi. Ninh Hoàn bèn dọn dẹp hành lý, nhanh chóng lên đường.
Đường đi xa xôi, trắc trở khiến Ninh Hoàn tốn không ít thời gian, thế nhưng gia cảnh Ninh gia sung túc, hắn lại mang theo không ít gia nô và lộ phí nên quãng đường cũng chẳng kham khổ gì.
Xui xẻo thay, Ninh Hoàn đi chuyến này phát hiện mộ tổ Ninh gia chẳng những được chăm sóc rất tốt, mà cỏ dại cũng không có nửa phần. Ta nói trong cái rủi có cái xui, đã phí công đi một chuyến xa xôi, trên đường trở về còn gặp sơn phỉ. Mười mấy tên gia đinh trong nhà chạy trối chết, cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Rừng núi hoang vắng, chẳng biết bao giờ có thể trở về nhà, Ninh Hoàn thở một cái thật dài.
Sắc trời bắt đầu tối, Ninh Hoàn nhìn quanh một hồi, nghĩ thầm việc cấp bách trước mắt là phải tìm được chỗ nghỉ ngơi.
Đi được chừng nửa dặm đường, phía trước không xa xuất hiện một tòa cổ trạch. Ninh Hoàn trong lòng căng thẳng, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần.
Cổ trạch đổ nát, tan hoang chỉ còn lại cái xác nhà trống rỗng, một nửa cánh cửa đổ nghiêng chắn lối vào, nửa còn lại thì trực tiếp... mất tích, đến khi Ninh Hoàn lại gần mới nhìn rõ trên tấm Hoành phi (bảng hiệu treo ở lối ra vào) đề vài chữ lớn, khiến bản thân cứng đờ.
"Nghĩa Trang Thiện Đức"
Cái gọi là Nghĩa trang ở đây chính là nơi chuyên môn dùng để đặt những chiếc quan tài chưa kịp đưa đi an táng. Ninh Hoàn tuy nói là kẻ đọc sách, không tin ma quỷ xà thần, mấu chốt là hắn cũng chẳng muốn ngủ cùng xác chết một đêm đâu. Nhưng nơi này trước không thôn, sau không tiệm, hơn nữa đêm ngày càng sâu, hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Ninh Hoàn đứng ở cửa do dự trong chốc lát, cắn răng bước vào trong. Đối diện cửa chính là một hàng quan tài cũ nát, vài cái đã bị bật tung nắp, may mà bên trong không có thi thể nào.
Hắn nhanh nhẹn chắp tay trước ngực, cung kính đứng trước một hàng quan tài khom lưng vái lạy "Đêm tối, tuyết rơi dày, tại hạ thực sự cùng đường đành tá túc ở đây một đêm, sau khi trời sáng nhất định đi ngay không quấy rầy chư vị".
Ngoài cửa tuyết lớn đầy trời, cuồng phong gào thét, Ninh Hoàn xoa xoa đôi bàn tay, tìm một góc xa nhất ngồi xuống bắt đầu nhóm lửa. Trong màn đêm im lặng, đốm lửa bập bùng như đang nhảy nhót trên những chiếc quan tài cũ. Bôn ba mấy ngày, Ninh Hoàn thực sự dã quá mệt mỏi, hắn dựa lưng vào tường rồi nhanh chóng thiếp đi.
Đêm khuya, gió lạnh rin rít lại xen lẫn tiếng "leng keng, leng keng" giòn tan từ ngoài cửa truyền đến, Ninh Hoàn lo lắng nhíu mày, âm thanh gì vậy?
Lúc này trong nghĩa trang, quan tài cách Ninh Hoàn gần nhất đột nhiên phát ra âm thanh chói tai "Bang, Bang", giống như có người bị nhốt bên trong đập vào nắp quan, Ninh Hoàn sửng sốt, vội vàng đứng bật dậy.
"Đinh linh, đinh linh" tiếng chuông càng lúc càng rõ ràng, kèm theo tiếng chân dẫm trên nền tuyết. Dưới ánh lửa phản chiếu, hai bóng người dần dần hiện ra.
Ninh Hoàn trợn trừng mắt nhìn ra cửa. Đó là một nam nhân mặc áo liệm trắng muốt, trên đầu đội mũ đen. Y nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trong tay "Đinh linh, đinh linh", một bóng người thon dài, tứ chi cứng đờ như ẩn như hiện đi theo sau lưng.
Người đàn ông vào cửa nhìn xung quanh, bắt gặp Ninh Hoàn đang co ro, câm như hến ở góc nhà, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà lúc này, Ninh Hoàn rốt cục cũng nhìn rõ bóng người phía sau anh ta, khuôn mặt nhợt nhạt như giấy, trên môi và má được tô vẽ rực rỡ, con ngươi to tròn, đen láy. Phát hiện ánh nhìn của Ninh Hoàn, "nó" liền nở nụ cười kỳ dị "ha ha ha ha".
Dây thần kinh của hắn muốn đứt phựt luôn rồi, vào giây phút cuối cùng trước khi bất tỉnh, dường như hắn nghe thấy một giọng nói trong trẻo và lạnh lùng "Tại sao lại có người?"
...
"Này, tỉnh lại đi" cái mông của Ninh Hoàn bị đá hai phát, hắn mơ mơ màng màng mở mắt. Ánh mắt tan rã dần dần tập trung, ánh lửa phản chiếu xuống dưới, hắn nhìn rõ một thân ảnh màu trắng đứng ngay trước mặt mình. Ninh Hoàn điên rồi, lăn một vòng rúc vào góc nhà, run tay chỉ vào "người" trước mặt "Ngươi... ngươi là người hay quỷ!"
"Người" trước mắt không kiên nhẫn nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay phải lạnh lẽo áp lên hàm răng đang chiến đấu của hắn, chỉ nghe thấy giọng điệu của y chán ghét "Nếu còn ồn ào, ta sẽ ném ngươi ra ngoài"
Ninh Hoàn sửng sốt, che miệng im bặt. Một phút trầm mặc qua đi, Ninh Hoàn lại rón rén lên tiếng "...vậy ngươi rốt cục là người hay quỷ?"
"Hừ", bạch y nhân đánh giá xung quanh, ánh mắt tựa như đang tìm cái gì. Nghe vậy y hừ một tiếng "Ta là quỷ, ngươi còn có thể yên ổn mà ở chỗ này?"
Nói như vậy không phải là quỷ, dây đàn siết chặt của Ninh hoàn đột nhiên buông lỏng, nhưng nhớ tới bóng dáng mảnh mai phía sau, Ninh Hoàn trầm giọng hỏi "Phía kia... mới vừa rồi cái bóng đó là gì?"
"Cái này?" bạch y nhân từ trong túi móc ra một người giấy lớn bằng lòng bàn tay, người giấy từ trong tay y chậm rãi bay xuống, lúc chạm xuống đất nó đã to hơn cả anh ta.
Ninh Hoàn trợn tròn mắt, kinh hô "Thì ra là tà thuật?"
Bạch y nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Ninh Hoàn, anh ta vén tấm vải liệm màu trắng đang khoác bên ngoài, lộ ra một tấm kim bài bằng xương: Cẩm y vệ Trấn phủ sử.
"Thấy rõ ràng chưa?" hắn lạnh lùng nói.
Ninh Hoàn khó tin trừng mắt "Ngươi là cẩm y vệ!"
Ninh Hoàn cảm thấy tò mò, đêm hôm thanh vắng, cẩm y vệ lại đến vùng đất hoang vu này làm gì? Vừa định đặt câu hỏi, hắn lại nghĩ, chuyện của cẩm y vệ nào đến lượt một bách tính bình thường như hắn can dự vào, chọc vào đám người kia, cho dù phụ thân của hắn là hoàng thân quốc thích cũng chẳng thể cứu được, nên bèn ngậm chặt miệng.
Hừ, hơn nửa đêm, ăn mặc giả thần giả quỷ, có thể làm chuyện gì đứng đắn. Ninh Hoàn tức giận nghĩ.
Lúc này, cỗ quan tài ở gần hắn lại phát ra tiếng "Bang, Bang" dữ dội, như muốn phá vỡ tấm ván quan tài, Ninh Hoàn kéo chặt ống tay áo của Cẩm y vệ "Lại nữa rồi!"
Bạch y nhân cau mày nhìn lại chiếc quan tài, anh ta không có vẻ gì là ngạc nhiên trước những biến hóa trước mặt, nhàn nhạt hỏi "Ngươi nói cỗ quan tài này mới vừa rồi cũng kêu lên?"
Ninh Hoàn liều mạng gật đầu, bạch y nhân hờ hững đưa ánh mắt trở lại bàn tay đang nắm lấy tay áo của y, chậm rãi phun ra hai chữ "Buông tay"
Ninh Hoàn cúi đầu phát hiện tay của mình vô thức cư nhiên đã nắm lấy tay áo người ta, hắn cười khan một tiếng, ngượng ngùng buông lỏng ra.
"Ngươi thực sự là Cẩm y vệ?" Ninh Hoàn không buông tha, dò xét một câu.
Bạch y nhân liếc Ninh Hoàn, khẽ hừ một tiếng, không phủ nhận.
Hừ hừ hừ, người này dùng lỗ mũi nói chuyện sao??? Ninh Hoàn bĩu môi bất mãn thầm nghĩ. Ấy nhưng mà nếu y thực sự là Cẩm y vệ, thì hẳn là không phải sợ nữa.
Ninh Hoàn vốn xuất thân là con cháu quan lại thế gia, đối với tình tiết về Cẩm y vệ hắn đã sớm thuộc làu. Người ta vẫn nói Cẩm y vệ không chỉ trị quan, còn trị quỷ, bách tính vẫn cho rằng đây chỉ là một câu ẩn dụ bất mãn của đám quan lại, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Hồng Vũ năm thứ mười lăm, Thái tổ Chu Nguyên Chương để củng cố quyền lực đã bãi bỏ thân quân Đô Úy Phủ và Nghi Loan Ty, thay thế bằng Cẩm y vệ. Là tay sai, nanh vuốt chỉ phục tùng hoàng đế, Cẩm y vệ ngoại trừ tuần tra truy bắt, giám thị triều đình đủ loại quan lại trong ngoài, cũng sẽ xử lý một ít việc kỳ quái trong Kinh thành. Nổi danh nhất là án tử "Ly miêu hoán thái tử" phát sinh ở Vinh Lạc mười hai năm trước.
Khi đó, Minh Thành tổ Chu Lệ có hai phi tử là Lý phi và Lục phi, hai người mang thai gần như cùng một lúc. Để tranh giành ngôi vị hoàng hậu, Lục phi cấu kết với yêu đạo được hoàng đế tín nhiệm. Nhân lúc Lý phi khó sinh ngất đi, chúng đã tráo đổi thái tử với một con ly miêu mới sinh. Minh Thành tổ nghe tin Lý phi hạ sinh yêu quái, nhất thời nhất thời long nhan đại nộ, yêu cầu Cẩm y vệ trong một tháng tra rõ việc này.
Cẩm y vệ lúc ấy có một gã kỳ nhân, tên là Kỷ Cương. Có người nói hắn ta bấm ngón tay liền có thể tính được thiên cơ. Nhìn thấu âm mưu của Lục phi cùng yêu đạo, hắn đã âm thầm phái người lục soát tất cả các hộ nhân gia trong vòng ba mươi dặm quanh Kinh thành và tìm được thái tử bị đánh tráo. Lục Phi hay tin âm mưu bại lộ, tự sát mà chết. Mà Kỷ Cương thì lập công lớn, được Minh thành tổ phong làm Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, giữ chức quan tam phẩm.
"Đi mở nắp quan tài" Cẩm y vệ đột nhiên quay đầu lại nói với Ninh Hoàn, giọng điệu bình tĩnh, đơn giản tựa như một cái hắt hơi.
Ninh Hoàn nghe xong chỉ vào chính mình hoài nghi, hít một hơi hỏi: "Ngươi bảo ta... ta đi?"
Cẩm y vệ "Ân" một tiếng, gật đầu thản nhiên "Ngươi đi"
"Ta không đi!" Ninh Hoàn kiên quyết cự tuyệt. Không nói đến việc trong quan tài này là người hay quỷ, người này đêm hôm khuya khoắt, mặc áo liệm giả thần giả quỷ vừa nhìn đã thấy quái lạ. Thế mà còn lệnh cho hắn đi mở quan tài, rõ ràng chính là muốn hắn đi chịu chết! Người ta nói nhóm cẩu nô tài của Hoàng thượng thủ đoạn độc ác, lòng dạ nham hiểm, quả nhiên không sai.
"Ngươi đường đường là một Cẩm y vệ, đã không bảo vệ bách tính vô tội, còn muốn ta đi chịu chết. Ta không đi! Chính ngươi đi!!!" Ninh Hoàn ôm vai, bó gối, ngồi phịch xuống đất thề sống chết không theo.
Cẩm y vệ nhíu mày "Đi hay không?"
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Không đi là không đi!" nói xong Ninh Hoàn căng mặt, siết mông lùi về phía chân tường thêm nửa tấc.
"Hỏi lần nữa, có đi hay là không?" tốc độ di chuyển của tay y quá nhanh, Ninh Hoàn còn không kịp phản ứng, lưỡi đao lạnh lẽo đã chạm vào quai hàm.
"Ai ai ai, quân... quân tử động khẩu không động thủ! Ngươi đang nói chuyện thì dùng đao làm gì nha! Ngươi... Ngươi có biết cha ta là ai không?" Ninh Hoàn hét lên.
"À? Là ai?" cẩm y vệ cong khóe môi mỉa mai.
"Ta... Cha ta là Lễ bộ Thị lang!" Ninh Hoàn lớn tiếng nói.
"Hừ, còn tưởng rằng ngươi là Hoàng thân quốc thích" cẩm y vệ hừ lạnh một tiếng, "Chỉ là một cái chức quan Lễ bộ Thị lang mà thôi" hắn rũ mắt, nhìn Ninh Hoàn nhếch mép, chậm rãi nói "Coi như ngươi Thái tử, dù có chết ở một cái nghĩa trang hoang vu, Hoàng thượng biết cũng chẳng thể trách tội một cẩm y vệ như ta a....!" giọng điệu kéo dài mang theo tia đe dọa.
Ninh Hoàn tức giận, người này quả thực ngang ngược không biết lý lẽ, ngón tay hắn chỉ vào Cẩm y vệ nửa ngày không thốt nên lời "Ngươi... Ngươi... Đi, ta đi!"
Đại trượng phu co được dãn được, hừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.