Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh
Chương 33: Quỷ đả tường
Người Qua Đường Giáp Ất Bính Đinh
15/09/2021
Túc Tiển nhíu mày không nói gì. Ninh Hoàn nhìn Vương Ba "Tại sao ngươi lại biết những chuyện này?"
"Không dối gạt hai vị, ta là dưới cơ duyên xảo hợp lấy được một quyển cổ tịch, trong đó có ghi chép những bí mật liên quan đến thuốc trường sinh nên nhất thời nổi lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu thực hư". Vương Ba thở dài một tiếng, "Không nghĩ tới, nơi này lại hung hiểm như vậy". Hắn quay đầu nhìn Ninh hoàn "Tiểu huynh đệ, các ngươi cũng xem được quyển cổ tịch kia nên mới tới đây sao? Ai, ta nói, trước tiên chúng ta nên nghĩ biện pháp rời khỏi địa phương quái quỷ này đã".
Ninh Hoàn hướng mắt về phía Túc Tiển, trầm mặc một lúc lâu y mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua Vương Ba, "Hừ, ngươi nói cho ta xem cái cơ duyên xảo hợp kia của ngươi là như thế nào". Túc Tiển rút đoản đao cắm trên quan tài, xoay chuyển trong lòng bàn tay, nhếch khóe miệng, y nở nụ cười giễu cợt, "Vương Ba, ngươi nếu không nói được để ta thay ngươi trả lời a, cái cơ duyên kia là Từ Viên ngoại ở Triều Châu, còn cái xảo hợp là lúc ngươi hạ sát cả nhà họ đúng không".
Vương Ba biến sắc, hắn cười khan hai tiếng, "Tiểu huynh đệ này, ngươi đang nói gì ta nghe không hiểu. Nếu các ngươi không muốn đi thì để tự ta một mình tìm kiếm lối ra a, cái địa phương quỷ quái này ta không muốn ở lại nữa". Vừa dứt lời hắn đã muốn đứng dậy chạy khỏi quan tài. Túc Tiển đạp vào ngực Vương Ba, một cước vung lên hắn ngay lập tức nằm trở lại. "Chậm đã, ta còn lời chưa hỏi xong đây". Lưỡi đao sắc bén kề vào cổ Vương Ba, Túc Tiển gằn giọng hỏi, "Nơi này là Triều Châu, cách xa nơi năm đó Từ Phúc khởi hành, một Nam, một Bắc, vậy thì tại sao Từ thôn lại xuất hiện ở đây?"
"Khụ.." Vương Ba ho khan hai tiếng, hiển nhiên cú đạp kia không hề nhẹ nhàng, "Vị tiểu huynh đệ này đang nói gì, ta thực sự không hiểu a".
"Không hiểu?" Túc Tiển híp mắt, lưỡi đao đâm sâu hơn, cổ Vương Ba hằn vệt máu, y lạnh lùng nói, "Ta hỏi lần nữa, tại sao trường sinh thôn lại xuất hiện ở nơi này, bí tịch kia ruốt cuộc viết như thế nào?". (ôi giờ mới có cảm giác bị các trang khác lấy truyện đăng. Mấy đoạn chèn vào quảng cáo cho wattpad của tớ cũng bị xóa ko thương tiếc nên t phải chèn vào chính giữa truyện nè~)
"Ta... Ta là thật sự không biết, cổ tịch kia chỉ viết phương vị, còn lại nếu ngươi có giết ta, ta cũng không biết a" Vương ba xin tha.
"Hắn có lẽ thật sự không biết". Ninh Hoàn thì thầm bên tai Túc Tiển. Hắn chẳng màng đến lời cầu xin của Vương Ba, chỉ là không muốn lãng phí thời gian. Từ thôn chẳng biết lúc nào sẽ lại có biến số, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là tìm cách phá trận, "Vừa rồi ngươi cũng nói Từ thôn này vốn là một trò lừa đảo, nếu thật sự hắn biết được cũng chẳng đến nơi này chịu chết, lại còn tự nhốt mình trong quan tài nữa chứ".
"Đúng đúng đúng, tiểu huynh đệ kia nói đúng, nếu biết ta đã chẳng để đến nông nỗi này" Vương Ba vội vàng hùa theo, hắn đảo tròng mắt, "Bất quá chỉ cần hai vị đáp ứng không giết ta, ta có thể nói cho hai người chính xác tiên dược kia ở nơi nào, chính là tại Quan tài trận này".
Túc Tiển và Ninh Hoàn đã sớm rõ ràng làm gì có thứ gọi là thuốc trường sinh, nhưng nghe Vương Ba nói hai người cũng lười phơi bày, ngược lại muốn nghe xem tên này còn có ám chiêu gì, hay "người kia" đang tính kế gì.
Túc Tiển hừ lạnh một tiếng, buông Vương Ba, "Đi trước dẫn đường".
Vương Ba lanh lẹ lăn từ trong quan tài ra, vì phòng ngừa hắn chạy mất, Túc Tiển áp sát một bên, Ninh Hoàn thì chặn hậu kẹp Vương Ba ở giữa.
"Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa nói cho ta biết các ngươi tìm được nơi này như thế nào a?" Ninh Hoàn mím môi, không thèm phản ứng tên khâm phạm giết người này, cái hắn tò mò là tại sao Túc Tiển lại biết chính kẻ này đã giết chết một nhà Từ Viên ngoại cướp cổ tịch. Chẳng qua là tên họ Vương này còn đang kẹp giữa nên chưa tiện hỏi.
Ninh Hoàn đang suy nghĩ thì đi đằng trước Túc Tiển đã dừng lại, y quay đầu, ánh mắt sắc bén xoáy sâu Vương Ba "Ngươi xác định là hướng này?"
Vương Ba quyết đoán nói "Trên cổ tịch đích xác là ghi như vậy, không sai".
"Thế nào?" Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển nghiêng người lộ ra khe hở, ý muốn Ninh Hoàn nhìn phía trước. Trước mặt là cỗ quan tài bị mở nằm ngang giữa đường, trên nắp quan còn vết đao găm.
"Chúng ta trở lại điểm xuất phát?" Ninh Hoàn ngẩn ra, "Tại sao lại như vậy?" Nói xong, hắn nhướn mày nhìn Vương Ba.
"Ta..đây đúng là phương hướng theo bản đồ trên bí tịch a!" Vương Ba thấy hai người hoài nghi liền nhanh chóng thề thốt.
"Quyển cổ tịch kia đâu?" Ninh Hoàn quét mắt nhìn Vương Ba, "Từ lúc đến nơi này ta không thấy ngươi đem nó ra".
Vương Ba nhìn hai người chần chừ "Không phải vậy, chẳng qua nhỡ mang ra rồi đi được nửa chừng các ngươi đem ta diệt khẩu thì làm thế nào?"
Đèn lồng lập lòe, Túc Tiển cúi người ngồi xuống sờ đất bùn dưới chân, y quan sát xung quanh rồi lên tiếng "Gặp quỷ đả tường".
Quỷ đả tường, còn được biết đến là quỷ che mắt, gặp phải thứ này sẽ bị kẹt tại một chỗ, tới lui không thể đi ra ngoài.
Vương Ba nghe vậy thì vội vàng gật đầu "Nhất định là quỷ đả tường, nơi này nhiều quan tài như vậy nhất định có không ít ma quỷ".
Ninh Hoàn trừng mắt, trầm giọng chửi một tiếng. "Làm thế nào?", hắn đưa mắt nhìn Túc Tiển.
Túc Tiển móc từ trong tay áo một tấm hoàng phù, đoản đao rạch nhẹ lên tay, một giọt máu rơi thẳng vào tấm phù.
"Ngươi làm gì vậy?" Ninh Hoàn tò mò ngó nghiêng thắc mắc.
"Dùng máu dẫn, tìm ra con quỷ kia" Túc Tiển bình tĩnh trả lời. Nếu muốn thoát nhất định phải tìm ra vị trí của con Quỷ đả tường kia. Hoàng phù lơ lửng trên không trung vờn quanh ba người bỗng chốc hóa thành một đốm lửa xanh, tro bụi rơi xuống chân.(nên là các bạn có đọc chiện nhanh nhất thì qua chỗ chính chủ của t nhé. Gõ h.junk search trong wattpad là ra ngay nè)
"Đây nghĩa là sao?" Ninh Hoàn ngỡ tưởng hoàng phù sẽ tìm ra bóng dáng con quỷ kia, ai ngờ chuyện gì cũng chưa phát sinh.
"Ý chính là, quỷ nằm trong chúng ta" Vương Ba phía sau bất chợt lên tiếng, thanh âm khàn khàn trôi nổi mơ hồ. Ninh Hoàn sửng sốt quay đầu lại "Ngươi nói gì?".
"Nghĩa là một trong ba người chúng ta chính là con quỷ đó". Gương mặt hắn khô quắt như vỏ trần bì, lộ ra vẻ quỷ dị dưới ánh lửa mờ ảo.
Ninh Hoàn nhìn Túc Tiển, chỉ thấy y cũng chẳng có chút biểu tình gì nhìn chằm chằm Vương Ba sau lưng hắn. Y liếc Ninh Hoàn nhanh tay kéo hắn ra sau lưng.
Vương Ba nhìn chòng chọc Ninh Hoàn, khuôn mặt co rúm nhếch lên một nụ cười ác ý "Tiểu huynh đệ, ngươi có chắc chắn người bạn này của ngươi có thật sự là người hay không?"
Ninh Hoàn sững sờ, bàn tay kéo hắn lạnh như băng, hắn từ từ xoay đầu nhìn sang. Bên cạnh là một Bạch y nhân trong đám người sáng nay, mặt trắng như sáp, môi tím tái, nồng nặc mùi tử khí. Ninh Hoàn vừa muốn giãy ra thì có thanh âm bên tai kêu tên hắn "Ninh hoàn!"
Hắn bừng tỉnh, bạch y nhân bên cạnh đã biến mất, Túc Tiển kéo tay Ninh Hoàn nhíu chặt mày lo lắng.
"Hắn là quỷ" Vương Ba khàn khàn lên tiếng, giọng gã nghe như thể từ miền xa xăm vọng lại, cứ vang vọng bên tai Ninh Hoàn như tiếng chuông réo lên từng hồi đập thẳng vào màng nhĩ. "Ngươi thử sờ xem, ngực hắn có tiếng tim đập hay không.."
Ninh Hoàn lắc lắc, đầu đau như muốn nứt ra. Bóng hình Túc Tiển trước mắt hắn nhập nhòe, nhợt nhạt, đôi con ngươi đục ngầu....gương mặt kẻ bạch y kia như xếp chồng trùng khớp vào Túc Tiển, Ninh Hoàn chẳng có thể phân rõ đâu là thật đâu là giả.
Túc Tiển kéo Ninh Hoàn đã mất ý thức ra sau lưng, "Trò lừa vặt". Y nhìn chăm chú Vương Ba, rạch ngón tay dùng máu vẽ phù nhét vào miệng Ninh Hoàn. Nhất thời mùi máu tanh nồng lan khắp khuôn miệng xộc thẳng lên óc "Khụ..". Ninh Hoàn sặc một tiếng, rốt cuộc cũng lấy lại ý thức, từng lỗ chân lông như vừa bị ngâm trong nước đá. Hắn thở hổn hển, "Có khá hơn không?" Túc Tiển hỏi nhưng ánh mắt vẫn bám chặt vào Vương Ba.
"Ừ" Ninh Hoàn gật đầu.
Hắn co người lại gần Túc Tiển, nghe y lẩm nhẩm gì đó trong miệng. Vương Ba bắt đầu ré lên thống thiết.
Gương mặt gã ta đau đớn vặn vẹo bắt đầu biến hình từng chút một, làn da khô quắt từ từ co rút để lại hai hốc mắt trũng sâu. Gã ta bây giờ chẳng khác nào một bộ xương khô rít gào lao về phía hai người, chưa kịp hành động đã bị một bức chắn ngăn cách. "Tự tìm cái chết" Túc Tiển hừ lạnh.
Quỷ hồn của gã ta lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm "Không ra được, tất cả mọi người đều không ra được".
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lê lết về phía Túc Tiển như chiếc phao cứu sinh "Van cầu ngươi, mau cứu ta, chẳng lẽ ngươi không muốn biết nơi cất giấu thuốc trường sinh hay sao?"
Tim đèn bỗng lóe lên, đến lúc Ninh Hoàn tỉnh táo thì quỷ hồn của gã ta đã biến mất. "Người đâu?" Ninh Hoàn hỏi nhỏ.
Túc Tiển nhìn cái kẻ đang sợ mất hồn mất vía kia, khẽ bĩu môi một cái, rút bàn tay đang kéo ống tay áo ra. "Hồn phi phách tán". Vừa dứt lời đã đi thẳng ra phía cỗ quan tài không xa. Y quay đầu bực mình gắt Ninh Hoàn "Còn ngơ ngẩn làm gì, mau qua đây hỗ trợ".
"Nga nga.. tới đây...". Nắp quan vẫn nguyên vẹn sáu mươi tư viên đinh đóng chặt không một kẽ hở. Chẳng lẽ những thứ vừa phát sinh chỉ là ảo giác, cỗ quan tài này vốn chưa được mở ra?
Hai người phối hợp mở quan tài, bên trong là một cái xác vàng vọt nằm co ro.
"Đây là..." Ninh Hoàn trốn sau lưng ai kia hé ra nửa cái đầu.
Túc Tiển ngồi xổm dùng đao lật cái xác, thi thể đã khô quắt lộ ra cái đầu lâu với đôi mắt trũng sâu đen ngòm, Túc Tiển liếc mắt nhìn đường sẹo "Là Vương Ba, xem ra đã chết lâu rồi".
Ninh Hoàn gật đầu, lúc sau mới ngẩn ra rét run từ móng chân lên tới tận đỉnh đầu, hắn sững sờ nhìn Túc Tiển. "Nếu...nếu đây là Vương Ba, vậy thứ lúc trước chúng ta thấy là ai?"
"Không dối gạt hai vị, ta là dưới cơ duyên xảo hợp lấy được một quyển cổ tịch, trong đó có ghi chép những bí mật liên quan đến thuốc trường sinh nên nhất thời nổi lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu thực hư". Vương Ba thở dài một tiếng, "Không nghĩ tới, nơi này lại hung hiểm như vậy". Hắn quay đầu nhìn Ninh hoàn "Tiểu huynh đệ, các ngươi cũng xem được quyển cổ tịch kia nên mới tới đây sao? Ai, ta nói, trước tiên chúng ta nên nghĩ biện pháp rời khỏi địa phương quái quỷ này đã".
Ninh Hoàn hướng mắt về phía Túc Tiển, trầm mặc một lúc lâu y mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén quét qua Vương Ba, "Hừ, ngươi nói cho ta xem cái cơ duyên xảo hợp kia của ngươi là như thế nào". Túc Tiển rút đoản đao cắm trên quan tài, xoay chuyển trong lòng bàn tay, nhếch khóe miệng, y nở nụ cười giễu cợt, "Vương Ba, ngươi nếu không nói được để ta thay ngươi trả lời a, cái cơ duyên kia là Từ Viên ngoại ở Triều Châu, còn cái xảo hợp là lúc ngươi hạ sát cả nhà họ đúng không".
Vương Ba biến sắc, hắn cười khan hai tiếng, "Tiểu huynh đệ này, ngươi đang nói gì ta nghe không hiểu. Nếu các ngươi không muốn đi thì để tự ta một mình tìm kiếm lối ra a, cái địa phương quỷ quái này ta không muốn ở lại nữa". Vừa dứt lời hắn đã muốn đứng dậy chạy khỏi quan tài. Túc Tiển đạp vào ngực Vương Ba, một cước vung lên hắn ngay lập tức nằm trở lại. "Chậm đã, ta còn lời chưa hỏi xong đây". Lưỡi đao sắc bén kề vào cổ Vương Ba, Túc Tiển gằn giọng hỏi, "Nơi này là Triều Châu, cách xa nơi năm đó Từ Phúc khởi hành, một Nam, một Bắc, vậy thì tại sao Từ thôn lại xuất hiện ở đây?"
"Khụ.." Vương Ba ho khan hai tiếng, hiển nhiên cú đạp kia không hề nhẹ nhàng, "Vị tiểu huynh đệ này đang nói gì, ta thực sự không hiểu a".
"Không hiểu?" Túc Tiển híp mắt, lưỡi đao đâm sâu hơn, cổ Vương Ba hằn vệt máu, y lạnh lùng nói, "Ta hỏi lần nữa, tại sao trường sinh thôn lại xuất hiện ở nơi này, bí tịch kia ruốt cuộc viết như thế nào?". (ôi giờ mới có cảm giác bị các trang khác lấy truyện đăng. Mấy đoạn chèn vào quảng cáo cho wattpad của tớ cũng bị xóa ko thương tiếc nên t phải chèn vào chính giữa truyện nè~)
"Ta... Ta là thật sự không biết, cổ tịch kia chỉ viết phương vị, còn lại nếu ngươi có giết ta, ta cũng không biết a" Vương ba xin tha.
"Hắn có lẽ thật sự không biết". Ninh Hoàn thì thầm bên tai Túc Tiển. Hắn chẳng màng đến lời cầu xin của Vương Ba, chỉ là không muốn lãng phí thời gian. Từ thôn chẳng biết lúc nào sẽ lại có biến số, chuyện trọng yếu nhất bây giờ là tìm cách phá trận, "Vừa rồi ngươi cũng nói Từ thôn này vốn là một trò lừa đảo, nếu thật sự hắn biết được cũng chẳng đến nơi này chịu chết, lại còn tự nhốt mình trong quan tài nữa chứ".
"Đúng đúng đúng, tiểu huynh đệ kia nói đúng, nếu biết ta đã chẳng để đến nông nỗi này" Vương Ba vội vàng hùa theo, hắn đảo tròng mắt, "Bất quá chỉ cần hai vị đáp ứng không giết ta, ta có thể nói cho hai người chính xác tiên dược kia ở nơi nào, chính là tại Quan tài trận này".
Túc Tiển và Ninh Hoàn đã sớm rõ ràng làm gì có thứ gọi là thuốc trường sinh, nhưng nghe Vương Ba nói hai người cũng lười phơi bày, ngược lại muốn nghe xem tên này còn có ám chiêu gì, hay "người kia" đang tính kế gì.
Túc Tiển hừ lạnh một tiếng, buông Vương Ba, "Đi trước dẫn đường".
Vương Ba lanh lẹ lăn từ trong quan tài ra, vì phòng ngừa hắn chạy mất, Túc Tiển áp sát một bên, Ninh Hoàn thì chặn hậu kẹp Vương Ba ở giữa.
"Tiểu huynh đệ, ngươi còn chưa nói cho ta biết các ngươi tìm được nơi này như thế nào a?" Ninh Hoàn mím môi, không thèm phản ứng tên khâm phạm giết người này, cái hắn tò mò là tại sao Túc Tiển lại biết chính kẻ này đã giết chết một nhà Từ Viên ngoại cướp cổ tịch. Chẳng qua là tên họ Vương này còn đang kẹp giữa nên chưa tiện hỏi.
Ninh Hoàn đang suy nghĩ thì đi đằng trước Túc Tiển đã dừng lại, y quay đầu, ánh mắt sắc bén xoáy sâu Vương Ba "Ngươi xác định là hướng này?"
Vương Ba quyết đoán nói "Trên cổ tịch đích xác là ghi như vậy, không sai".
"Thế nào?" Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển nghiêng người lộ ra khe hở, ý muốn Ninh Hoàn nhìn phía trước. Trước mặt là cỗ quan tài bị mở nằm ngang giữa đường, trên nắp quan còn vết đao găm.
"Chúng ta trở lại điểm xuất phát?" Ninh Hoàn ngẩn ra, "Tại sao lại như vậy?" Nói xong, hắn nhướn mày nhìn Vương Ba.
"Ta..đây đúng là phương hướng theo bản đồ trên bí tịch a!" Vương Ba thấy hai người hoài nghi liền nhanh chóng thề thốt.
"Quyển cổ tịch kia đâu?" Ninh Hoàn quét mắt nhìn Vương Ba, "Từ lúc đến nơi này ta không thấy ngươi đem nó ra".
Vương Ba nhìn hai người chần chừ "Không phải vậy, chẳng qua nhỡ mang ra rồi đi được nửa chừng các ngươi đem ta diệt khẩu thì làm thế nào?"
Đèn lồng lập lòe, Túc Tiển cúi người ngồi xuống sờ đất bùn dưới chân, y quan sát xung quanh rồi lên tiếng "Gặp quỷ đả tường".
Quỷ đả tường, còn được biết đến là quỷ che mắt, gặp phải thứ này sẽ bị kẹt tại một chỗ, tới lui không thể đi ra ngoài.
Vương Ba nghe vậy thì vội vàng gật đầu "Nhất định là quỷ đả tường, nơi này nhiều quan tài như vậy nhất định có không ít ma quỷ".
Ninh Hoàn trừng mắt, trầm giọng chửi một tiếng. "Làm thế nào?", hắn đưa mắt nhìn Túc Tiển.
Túc Tiển móc từ trong tay áo một tấm hoàng phù, đoản đao rạch nhẹ lên tay, một giọt máu rơi thẳng vào tấm phù.
"Ngươi làm gì vậy?" Ninh Hoàn tò mò ngó nghiêng thắc mắc.
"Dùng máu dẫn, tìm ra con quỷ kia" Túc Tiển bình tĩnh trả lời. Nếu muốn thoát nhất định phải tìm ra vị trí của con Quỷ đả tường kia. Hoàng phù lơ lửng trên không trung vờn quanh ba người bỗng chốc hóa thành một đốm lửa xanh, tro bụi rơi xuống chân.(nên là các bạn có đọc chiện nhanh nhất thì qua chỗ chính chủ của t nhé. Gõ h.junk search trong wattpad là ra ngay nè)
"Đây nghĩa là sao?" Ninh Hoàn ngỡ tưởng hoàng phù sẽ tìm ra bóng dáng con quỷ kia, ai ngờ chuyện gì cũng chưa phát sinh.
"Ý chính là, quỷ nằm trong chúng ta" Vương Ba phía sau bất chợt lên tiếng, thanh âm khàn khàn trôi nổi mơ hồ. Ninh Hoàn sửng sốt quay đầu lại "Ngươi nói gì?".
"Nghĩa là một trong ba người chúng ta chính là con quỷ đó". Gương mặt hắn khô quắt như vỏ trần bì, lộ ra vẻ quỷ dị dưới ánh lửa mờ ảo.
Ninh Hoàn nhìn Túc Tiển, chỉ thấy y cũng chẳng có chút biểu tình gì nhìn chằm chằm Vương Ba sau lưng hắn. Y liếc Ninh Hoàn nhanh tay kéo hắn ra sau lưng.
Vương Ba nhìn chòng chọc Ninh Hoàn, khuôn mặt co rúm nhếch lên một nụ cười ác ý "Tiểu huynh đệ, ngươi có chắc chắn người bạn này của ngươi có thật sự là người hay không?"
Ninh Hoàn sững sờ, bàn tay kéo hắn lạnh như băng, hắn từ từ xoay đầu nhìn sang. Bên cạnh là một Bạch y nhân trong đám người sáng nay, mặt trắng như sáp, môi tím tái, nồng nặc mùi tử khí. Ninh Hoàn vừa muốn giãy ra thì có thanh âm bên tai kêu tên hắn "Ninh hoàn!"
Hắn bừng tỉnh, bạch y nhân bên cạnh đã biến mất, Túc Tiển kéo tay Ninh Hoàn nhíu chặt mày lo lắng.
"Hắn là quỷ" Vương Ba khàn khàn lên tiếng, giọng gã nghe như thể từ miền xa xăm vọng lại, cứ vang vọng bên tai Ninh Hoàn như tiếng chuông réo lên từng hồi đập thẳng vào màng nhĩ. "Ngươi thử sờ xem, ngực hắn có tiếng tim đập hay không.."
Ninh Hoàn lắc lắc, đầu đau như muốn nứt ra. Bóng hình Túc Tiển trước mắt hắn nhập nhòe, nhợt nhạt, đôi con ngươi đục ngầu....gương mặt kẻ bạch y kia như xếp chồng trùng khớp vào Túc Tiển, Ninh Hoàn chẳng có thể phân rõ đâu là thật đâu là giả.
Túc Tiển kéo Ninh Hoàn đã mất ý thức ra sau lưng, "Trò lừa vặt". Y nhìn chăm chú Vương Ba, rạch ngón tay dùng máu vẽ phù nhét vào miệng Ninh Hoàn. Nhất thời mùi máu tanh nồng lan khắp khuôn miệng xộc thẳng lên óc "Khụ..". Ninh Hoàn sặc một tiếng, rốt cuộc cũng lấy lại ý thức, từng lỗ chân lông như vừa bị ngâm trong nước đá. Hắn thở hổn hển, "Có khá hơn không?" Túc Tiển hỏi nhưng ánh mắt vẫn bám chặt vào Vương Ba.
"Ừ" Ninh Hoàn gật đầu.
Hắn co người lại gần Túc Tiển, nghe y lẩm nhẩm gì đó trong miệng. Vương Ba bắt đầu ré lên thống thiết.
Gương mặt gã ta đau đớn vặn vẹo bắt đầu biến hình từng chút một, làn da khô quắt từ từ co rút để lại hai hốc mắt trũng sâu. Gã ta bây giờ chẳng khác nào một bộ xương khô rít gào lao về phía hai người, chưa kịp hành động đã bị một bức chắn ngăn cách. "Tự tìm cái chết" Túc Tiển hừ lạnh.
Quỷ hồn của gã ta lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm "Không ra được, tất cả mọi người đều không ra được".
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lê lết về phía Túc Tiển như chiếc phao cứu sinh "Van cầu ngươi, mau cứu ta, chẳng lẽ ngươi không muốn biết nơi cất giấu thuốc trường sinh hay sao?"
Tim đèn bỗng lóe lên, đến lúc Ninh Hoàn tỉnh táo thì quỷ hồn của gã ta đã biến mất. "Người đâu?" Ninh Hoàn hỏi nhỏ.
Túc Tiển nhìn cái kẻ đang sợ mất hồn mất vía kia, khẽ bĩu môi một cái, rút bàn tay đang kéo ống tay áo ra. "Hồn phi phách tán". Vừa dứt lời đã đi thẳng ra phía cỗ quan tài không xa. Y quay đầu bực mình gắt Ninh Hoàn "Còn ngơ ngẩn làm gì, mau qua đây hỗ trợ".
"Nga nga.. tới đây...". Nắp quan vẫn nguyên vẹn sáu mươi tư viên đinh đóng chặt không một kẽ hở. Chẳng lẽ những thứ vừa phát sinh chỉ là ảo giác, cỗ quan tài này vốn chưa được mở ra?
Hai người phối hợp mở quan tài, bên trong là một cái xác vàng vọt nằm co ro.
"Đây là..." Ninh Hoàn trốn sau lưng ai kia hé ra nửa cái đầu.
Túc Tiển ngồi xổm dùng đao lật cái xác, thi thể đã khô quắt lộ ra cái đầu lâu với đôi mắt trũng sâu đen ngòm, Túc Tiển liếc mắt nhìn đường sẹo "Là Vương Ba, xem ra đã chết lâu rồi".
Ninh Hoàn gật đầu, lúc sau mới ngẩn ra rét run từ móng chân lên tới tận đỉnh đầu, hắn sững sờ nhìn Túc Tiển. "Nếu...nếu đây là Vương Ba, vậy thứ lúc trước chúng ta thấy là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.