Quyển 2 - Chương 74: DUYÊN KIẾP
Ngô Đồng Tư Ngữ
06/01/2017
Type: Po3a
Có lúc, thích một người không cần lý do. Yêu quý có lẽ chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, bạn của lúc đó hoặc là đang ngước mặt nhìn chăm chú, hoặc là đang bình yên nghỉ ngơi. Hoặc cũng có thể giống như lần đầu tiên Cung Khắc gặp Quan Sở, chẳng hiểu sao lại trở thành bạn bè với người chẳng giống bác sỹ chút nào này. Cuối cùng anh tìm rất lâu và đã ra nguyên nhân, Cung Khắc quy kết mọi lý do cho chiếc răng khôn mọc khá nghiêm túc của Quan Sở.
Quan Sở cảm thấy lý do này đã tảng lờ nghiêm trọng hình tượng “ngọc thụ lâm phong” của anh ấy, lấy một điểm quyết định cả diện mạo, khách đoạt ngôi chủ. Thế là mỗi lần nhớ lại cảnh tượng khi mới quen nhau, anh ấy lại gọi một tiếng “ông xã” khiến Cung Khắc cảm thấy ghê tởm, giống như bây giờ vậy.
Mười lần chẳng sai. Quan Sở nhìn thấy hàng lông mày của Cung Khắc nhíu chặt lại như sắp bùng nổ tới nơi, tâm trạng cứ gọi là “đã”.
Anh ấy chớp chớp mắt nhìn Cung Khắc ba giây rồi xua tay: “Thôi, thôi, để ủng hộ cảnh sát nhân dân của chúng ta phá án, tớ sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp một lần vậy”.
Chẳng biết từ lúc nào đã có cái đầu nhỏ xíu của Đông Đông xen vào, “Bố hai, mẹ hai nói bố thất đức, đạo đức nghề nghiệp có gọi là đức không ạ ?”.
Năm phút sau, Quan Sở đen xì mặt cuối cùng cũng đã dỗ được Đông Đông ra khỏi phòng. Ngồi lên sofa, anh ấy thở dài: “Con bé này giống tính ai mà mồm mép cứ như có thêm mào gà vậy, ta tiếp nó quá tốn sức”.
Cung Khắc hờ hững liếc nhìn anh ấy: “Tóm lại không thuộc về cậu là được”.
Sau khi đùa giỡn, họ nghiêm chỉnh quay trở lại chuyện của Khúc Tam Nguyên. Ngữ khí của Quan Sở cũng nghiêm túc hơn nhiều. Anh ấy lấy ra một cuốn sổ ghi chép luôn mang theo người, bọc da màu đen, có vẻ rất dày nhưng không mới. Cung Khắc biết, đó là cuốn sổ Quan Sở chỉ dùng để ghi chép tình trạng của bệnh nhân mắc đủ các loại bệnh tâm lý.
Mặc dù Quan Sở là bác sỹ khoa Thần kinh, trông cũng có vẻ không mấy nghiêm túc nhưng đã thành chuyên gia tâm lý trong số những chuyên gia hiếm hoi ở thành phố Lâm Thủy khi còn rất trẻ.
Bình thường anh ấy hơi bắng nhắng, nhưng khi nói chuyện chính thì rất nghiêm túc. Anh ấy từ tốn, chậm rãi lật cuốn sổ tới trang có ghi chép mới nhất, bên trên có chữ viết, trước mắt Cung Khắc hiện ra hình ảnh Khúc Tam Nguyên tới tìm Quan Sở ngày hôm đó.
Khúc Tam Nguyên, ba mươi lăm tuổi, là một người đàn ông thấp bé, dáng người không béo, tướng mạo được coi là trung bình, là kiểu người nhìn vài lần trong đám đông cũng chưa chắc đã nhớ kỹ được diện mạo. Nhưng không phải anh ta không có điểm đặc biệt. Khoảng cách giữa hai đầu mày của Khúc Tam Nguyên rất rộng, điều này khiến Quan Sở khi thoạt nhìn thấy Khúc Tam Nguyên nhíu mày đi vào phòng là lại có cảm giác Ngưu Lang – Chức Nữ đang ở hai bên mày của anh ta, muốn nối họ lại nhưng không sao thành công được. Việc này cũng khiến một người thuộc cung Xử Nữ như Quan Sở rất bứt rứt.
Khúc Tam Nguyên đặt lịch hẹn với Quan Sở trước một tuần, tính ra, đó là ngày thứ hai sau khi anh ta tỉnh táo lại và xuất viện. Quan Sở đã lâu không tiếp xúc với việc này, nếu không phải có một người bạn quen thân giới thiệu, có lẽ anh ấy đã từ chối.
Anh ấy để Khúc Tam Nguyên nằm trên một chiếc giường có chất liệu bằng da, có thể điều chỉnh góc độ. Quan Sở cầm điều khiển, thuần thục điều chỉnh giường tới một góc độ mà Khúc Tam Nguyên cảm thấy dễ chịu, sau đó giơ tay ra, bật chiếc máy CD bên cạnh lên. Đó là một bản nhạc nhẹ nhàng, nhạc cụ đang chơi giống như huân*, tóm lại là âm sắc êm ái diệu kì khiến người ta chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhạc cụ cổ bằng đất có sáu lỗ
Quan Sở cầm báo cáo bệnh lý kỳ trước của Khúc Tam Nguyên lên, nhìn anh ta đang từ từ nhắm mắt lại, giọng nói ôn hòa: “Anh đang đứng trong căn phòng rất rộng, trong phòng có một ô cửa sổ sát sàn, rất lớn, rất lớn, bên ngoài cửa sổ là hồ bơi, trong hồ anh có nuôi một con cá heo tên là Hoan Hoan. Anh quay người đi lên gác, vào phòng ngủ trên tầng hai, trong phòng có một chiếc tủ đứng lớn, đó là bí mật của anh, vì nó nối liền với một thế giới khác. Anh mở cửa tủ ra, gạt bỏ mọi quần áo bên trong sau đó bước vào, anh nhìn thấy thứ gì?”.
“Cỏ xanh, rất nhiều cỏ xanh, còn cả hoa nữa, bên ngoài là hàng rào gỗ. Đó là khu vườn tôi sống hồi nhỏ…” Khúc Tam Nguyên nằm nhắm mắt, biểu cảm thả lỏng hơn ban nãy nhiều, xem ra tuổi thơ của anh ta rất đẹp. Anh ta kể rất nhiều, nói trong nhà có treo bằng khen của mình, kể về tấm lưng hơi gù của mẹ khi nấu cơm cho anh ta, còn kể về những lần anh ta cùng mẹ đi chợ. Quan Sở chú ý tới một chuyện, Khúc Tam Nguyên từ đầu đến cuối không hề nhắc tới bố, một chữ cũng không.
Điệu nhạc êm ái, luôn sẵn sàng vỗ về thần kinh của Khúc Tam Nguyên. Anh ta nhớ lại thời thơ ấu, nhớ lại cuộc sống học sinh những năm cấp ba rồi đại học, sau này là đi làm. Nhưng khi Quan Sở hỏi công việc có thuận lợi không, nét mặ Khúc Tam Nguyên lại bắt đầu bất an, anh ta mím môi, cắn chặt răng, nói đi nói lại một câu: “Họ đang ép tôi, đừng ép tôi, đừng…”.
Một tiếng “bộp” làm đứt mạch suy nghĩ của Cung Khắc. Anh ngẩng đầu nhìn Quan Sở vừa gấp sổ lại: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó Khúc Tam Nguyên đã tỉnh dậy, là bàng hoàng tỉnh dậy!” Khi nhớ lại những ký ức đó, trên gương mặt Khúc Tam Nguyên có những biểu cảm căng thẳng lo lắng. Quan Sở cảm than: “Từ góc độ chuyên ngành mà nói, bệnh nhân tự tỉnh dậy trong lúc thôi miên chỉ có một lý do – Anh ta đã nhớ tới chuyện khiến anh ta khiếp sợ. Những chuyện khác thì tớ không biết”.
“Vậy là đủ rồi.” Cung Khắc đứng dậy vỗ vai Quan Sở, “Cám ơn cậu đã giúp tớ một việc lớn”. Nếu nhớ không nhầm, Cung Khắc dường như đã lần tìm được nguyên nhân đối phương lựa chọn mấy người này, hơn nữa làm cách nào để dụ họ đi, dường như cũng đã có lý do hợp lý.
“Nam Sênh, Đông Đông, chúng ta ra ngoài thôi, hôm nay mời Quan Sở ăn sáng uống trà, đầu phố có mở cửa hàng Tụ Hoa Trai, nghe nói quà sáng ở đây khá ngon.” Cung Khắc vui vẻ đưa ra đề nghị. Cái bụng Quan Sở đang sôi sùng sục vì buổi sáng Vệ Lan chỉ cho anh ấy ăn ba cái bánh bao, nên giơ tay đầu tiên. Sau đó anh ấy bỗng nhiên hỏi lại: “Cái tên Tụ Hoa Trai này nghe không giống những quán ăn bình dân nhỉ?”.
“Một quán ăn Quảng Đông, nổi tiếng với bữa sáng kiểu Hồng Kông.” Diệp Nam Sênh ngồi trên sofa đang tranh đấu với mái tóc của Đông Đông. Cuối cùng sau khi đã buộc được một cái bím nhỏ hơi xiên vẹo, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quan Sở đã xanh mặt.
Thế mới nói, xem ai nhanh hơn về khoản ăn nói quả thực cần xem đối tượng, một câu “Khắc à” của Quan Sở đổi lại một tuần dị ứng, mặt vừa đỏ vừa sung, mọc đầy những cái mụn li ti đỏ ửng.
Về sau, khi ngồi trong một căn phòng trang nhã trên tầng hai Tụ Hoa Trai, Diệp Nam Sênh được Cung Tiêu Đằng giải thích rõ lý do: Năm xưa Quan Sở tới Quảng Đông công tác, ăn một món ăn, lúc đó cảm thấy rất ngon, về sau lại bị thông báo là món ấy được làm từ thịt bọ cạp và dòi, ngay lúc ấy đã có dấu hiệu dị ứng. Sau này phát triển thêm, anh ấy chỉ cần nghe chữ “món Quảng Đông” là dị ứng.
Diệp Nam Sênh cố gắng để không phá lên cười, nuốt ngay miếng bánh bột lọc trong miệng xuống. Cô cười tít mắt nhìn Cung Khắc: “902, anh làm vậy có phải hơi độc ác với Quan Sở không?”.
“Anh cũng bị thương”. Cung Khắc cất giọng hờ hững. Anh múc một thìa canh đút vào miệng. Ai nói đau lòng không phải là đau, bị một người đàn ông gọi là “chồng” *, anh còn thấy không thoải mái kìa.
Quan Sở hay gọi Cung Khắc là “Lão Cung” (tức Cung), đồng âm với “Ông xã” trong tiếng Trung.
Diệp Nam Sênh phát hiện ra Cung Khắc cũng biết ghi thù, chuyện này quả thực là… vô cùng thần kỳ.
Giữa giờ nghỉ trưa, Công an quận Du Hoài vẫn bận rộn không nghỉ. Đại sảnh tầng một, có mấy thanh niên vừa bị bắt về đang bị chỉ huy đi vào một căn phòng phía bên tay tráu. Quần áo trên người họ có nhiều lỗ thủng, không nghiêm chỉnh, có người thủng trên đùi, có người lại rách vạt trước của chiếc áo may ô. Nhưng họ đều không phải dân nghèo, là đám thanh niên ăn chơi mà tai, rốn, mắt đều bấm lỗ, xuyên rất nhiều đinh.
Khi Diệp Nam Sênh đi ngang qua bọn họ, cảnh sát dẫn đường giải thích: “Một đám vị thành niên, nói một câu bất hòa là tụ tập lại đánh nhau, lần thứ ba trong tháng rồi, bắt hết lại cải tạo, thả ra rồi lại bắt vào, thật không hiểu bố mẹ chúng giáo dục kiểu gì”.
Trong lúc ấy, họ đã lên tầng hai, Đới Minh Phong đứng ở đầu cầu thang, tay kẹp điếu thuốc chưa được châm lên, đang thất thần, tay kẹp điếu thuốc chưa được châm lên, đang thất thần, không nhận ra anh ấy nghĩ cái gì. Cảnh sát dẫn đường gọi anh ấy, anh ấy nhanh chóng tỉnh lại: “Thầy Cung, những lời thầy nói trong điện thoại có ý gì ạ? Lẽ nào ngoài Đồng Đan Thanh chưa được tìm thấy, những người đã trở về vẫn còn gặp chuyện?”.
Cung Khắc không trả lời thằng vào câu hỏi của anh ấy mà đi lên gác. Anh hỏi: “Tư liệu điều tra về mấy người ấy thế nào?”.
“Hạ Đồ đang tiến hành tìm kiếm liên mạng, nhưng bối cảnh sinh sống và học tập của mấy người này đều không tương đồng, điều tra xem ra cũng mất một ít thời gian.” Đới Minh Phong dẫn Cung Khắc và Diệp Nam Sênh vào một hành lang bên phải tầng hai, rồi dừng bước trước cửa gian phòng số ba bên tay trái. Diệp Nam Sênh nhìn tấm biển treo trước cửa viết hàng chữ “Phòng tài liệu điện tử”.
Hạ Đồ đang ở trong đó. Khi họ bước vào, Hạ Đồ đang ngồi trước bàn phím của ba máy hiển thị, nhấn chuột rất nhanh thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
Cô ấy không quay đầu mà lên tiếng: “Thầy Cung, hình như em hiểu mục đích thầy muốn em điều tra tài liệu về những phương diện này của họ rồi, có điều một người không phù hợp lắm, em đang kiểm tra”.
“Cứ từ từ.” Cung Khắc ngồi xuống chiếc ghế được Đới Minh Phong kéo lại. Xung quanh họ là máy tính, phải tới hai mươi chiếc. Trong phòng máy hơi tối, có mấy chiếc đang hiển thị trạng thái chờ đợi, nhấp nháy ánh sáng màu xanh lam, biểu tượng Windows đang bay qua bay lại trên màn hình như một con sứa. đều là những máy tính kiểu cũ, ngay cả bảo vệ màn hình cũng là kiểu cổ lắm rồi.
Đới Minh Phong vừa ngồi xuống đã chợt nhớ tới vấn đề ban nãy Cung Khắc chưa trả lời. Anh ấy liếc nhìn Cung Khắc, dường như còn muốn hỏi. Cung Khắc đã sớm đoán được bèn đưa cho anh ấy một cuốn sách. Chính là cuốn Cháy đêm 2.
Phía trước không cần xem, hãy xem đoạn cuối cùng.
Đới Minh Phong nghe lời lật tới trang 353, vì chưa đọc phần trước, nên anh ấy không hiểu mấy nội dung của trang đó, nhưng đoạn cuối thì rất rõ ràng. Câu chữ viết như thế này: Bình minh của thành phố lặng lẽ tới gần. Tiếng gió, tiếng chim hót, hương hoa thơm, mùi cỏ xanh… Tất cả dường như đã trở về chốn ban đầu giống như bốn con người chưa từng mất tích. Nhưng điều họ không biết là quỹ đạo cuộc sống hiện tại của bốn con người kia đều đã lệch rất xa so với quỹ đạo vốn có. Đó là con đường dần xuống địa ngục…
Tốc độ đọc sách của Cung Khắc có thể thay đổi tùy vào nội dung cuốn sách. Để đọc xong cuốn Cháy đêm 2 này, trước sau anh chỉ mất chưa tới một tiếng đồng hồ.
“Tôi cũng đã đọc ghi chép của bốn người trở về, đúng là giống hệt tình tiết trong cuốn tiểu thuyết này. Trùng hợp quá nhiều thì tức là có người cố tình.”
“Thế nên thầy mới nói bốn người đó sẽ còn xảy ra chuyện?” Đới Minh Phong chau mày: “Nhưng có khi nào hung thủ cố ý làm ra vẻ huyền bí như trong truyện để khiến xã hội rối loạn không?”.
Cung Khắc lắc đầu, “Không có khả năng, vì cuốn sách này mới ra mắt ngày hôm qua. Thế nên hung thủ gây án có lẽ đã đọc trước bản thảo hoặc chính là tác giả cũng chưa biết chừng”.
“Chu Tác Thổ…” Đới Minh Phong đưa ngón tay xoa xoa cằm, chìm vào suy tư.
Đúng lúc này, điện thoại của Đới Minh Phong vang lên. Anh ấy nhìn số gọi tới rồi nghe máy: “Tôi đang ở phòng tài liệu, mang kết quả qua đây đi”.
Cuộc điện thoại mới kết thúc được chốc lát, đã có người gõ cửa, sau đó là một cảnh sát trẻ với gương mặt thanh tú cầm một xấp tài liệu đi vào. Mặt cậu ấy còn nguyên vẻ hưng phấn khó che giấu: “Đội trưởng, có một phát hiện quan trọng! Tài liệu về khách hàng mua chiếc túi xách mà anh bảo em điều tra đã được phía Hồng Kông chuyển về, là vợ của một ông chủ bất động sản. Người phụ nữ này và Chu Tác Thổ là bạn học cấp ba rồi lên đại học, nghe nói hai người yêu nhau đã nhiều năm, sau đó cô gái lấy ông chủ hiện giờ, còn sinh một cô con gái”.
“Gặp lại nhau, phần nhiều là nối lại tình xưa, nhưng không liên quan gì tới vụ án này.” Đới Minh Phong vò đầu, có vẻ rất phiền não.
“Không chỉ có vậy đâu đội trưởng. Thầy Cung bảo bọn em tìm cách đột nhập vào máy tính của Chu Tác Thổ, phát hiện ra bản thảo trong máy tính của anh ta đều được gửi tới từ một hòm mail là [email protected]. Đội trưởng, bản thào này có thể thật sự không phải do Chu Tác Thổ viết.”
Đới Minh Phong cũng bắt đầu thấy nhộn nhạo trong lòng, để giành lại tình cũ, Chu Tác Thổ không phải không thể bán đứng bản thân! Nếu khả năng này thực sự xảy ra, vậy thì kẻ nấp sau lưng Chu Tác Thổ, thực sự viết tiểu thuyết rất có thể chính là người thao túng phía sau vụ án này. Mục đích của hắn là gì?
Đúng lúc này, Hạ Đồ ở sau lưng bỗng đập bàn: “Liên kết được rồi!”.
Có lúc, thích một người không cần lý do. Yêu quý có lẽ chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, bạn của lúc đó hoặc là đang ngước mặt nhìn chăm chú, hoặc là đang bình yên nghỉ ngơi. Hoặc cũng có thể giống như lần đầu tiên Cung Khắc gặp Quan Sở, chẳng hiểu sao lại trở thành bạn bè với người chẳng giống bác sỹ chút nào này. Cuối cùng anh tìm rất lâu và đã ra nguyên nhân, Cung Khắc quy kết mọi lý do cho chiếc răng khôn mọc khá nghiêm túc của Quan Sở.
Quan Sở cảm thấy lý do này đã tảng lờ nghiêm trọng hình tượng “ngọc thụ lâm phong” của anh ấy, lấy một điểm quyết định cả diện mạo, khách đoạt ngôi chủ. Thế là mỗi lần nhớ lại cảnh tượng khi mới quen nhau, anh ấy lại gọi một tiếng “ông xã” khiến Cung Khắc cảm thấy ghê tởm, giống như bây giờ vậy.
Mười lần chẳng sai. Quan Sở nhìn thấy hàng lông mày của Cung Khắc nhíu chặt lại như sắp bùng nổ tới nơi, tâm trạng cứ gọi là “đã”.
Anh ấy chớp chớp mắt nhìn Cung Khắc ba giây rồi xua tay: “Thôi, thôi, để ủng hộ cảnh sát nhân dân của chúng ta phá án, tớ sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp một lần vậy”.
Chẳng biết từ lúc nào đã có cái đầu nhỏ xíu của Đông Đông xen vào, “Bố hai, mẹ hai nói bố thất đức, đạo đức nghề nghiệp có gọi là đức không ạ ?”.
Năm phút sau, Quan Sở đen xì mặt cuối cùng cũng đã dỗ được Đông Đông ra khỏi phòng. Ngồi lên sofa, anh ấy thở dài: “Con bé này giống tính ai mà mồm mép cứ như có thêm mào gà vậy, ta tiếp nó quá tốn sức”.
Cung Khắc hờ hững liếc nhìn anh ấy: “Tóm lại không thuộc về cậu là được”.
Sau khi đùa giỡn, họ nghiêm chỉnh quay trở lại chuyện của Khúc Tam Nguyên. Ngữ khí của Quan Sở cũng nghiêm túc hơn nhiều. Anh ấy lấy ra một cuốn sổ ghi chép luôn mang theo người, bọc da màu đen, có vẻ rất dày nhưng không mới. Cung Khắc biết, đó là cuốn sổ Quan Sở chỉ dùng để ghi chép tình trạng của bệnh nhân mắc đủ các loại bệnh tâm lý.
Mặc dù Quan Sở là bác sỹ khoa Thần kinh, trông cũng có vẻ không mấy nghiêm túc nhưng đã thành chuyên gia tâm lý trong số những chuyên gia hiếm hoi ở thành phố Lâm Thủy khi còn rất trẻ.
Bình thường anh ấy hơi bắng nhắng, nhưng khi nói chuyện chính thì rất nghiêm túc. Anh ấy từ tốn, chậm rãi lật cuốn sổ tới trang có ghi chép mới nhất, bên trên có chữ viết, trước mắt Cung Khắc hiện ra hình ảnh Khúc Tam Nguyên tới tìm Quan Sở ngày hôm đó.
Khúc Tam Nguyên, ba mươi lăm tuổi, là một người đàn ông thấp bé, dáng người không béo, tướng mạo được coi là trung bình, là kiểu người nhìn vài lần trong đám đông cũng chưa chắc đã nhớ kỹ được diện mạo. Nhưng không phải anh ta không có điểm đặc biệt. Khoảng cách giữa hai đầu mày của Khúc Tam Nguyên rất rộng, điều này khiến Quan Sở khi thoạt nhìn thấy Khúc Tam Nguyên nhíu mày đi vào phòng là lại có cảm giác Ngưu Lang – Chức Nữ đang ở hai bên mày của anh ta, muốn nối họ lại nhưng không sao thành công được. Việc này cũng khiến một người thuộc cung Xử Nữ như Quan Sở rất bứt rứt.
Khúc Tam Nguyên đặt lịch hẹn với Quan Sở trước một tuần, tính ra, đó là ngày thứ hai sau khi anh ta tỉnh táo lại và xuất viện. Quan Sở đã lâu không tiếp xúc với việc này, nếu không phải có một người bạn quen thân giới thiệu, có lẽ anh ấy đã từ chối.
Anh ấy để Khúc Tam Nguyên nằm trên một chiếc giường có chất liệu bằng da, có thể điều chỉnh góc độ. Quan Sở cầm điều khiển, thuần thục điều chỉnh giường tới một góc độ mà Khúc Tam Nguyên cảm thấy dễ chịu, sau đó giơ tay ra, bật chiếc máy CD bên cạnh lên. Đó là một bản nhạc nhẹ nhàng, nhạc cụ đang chơi giống như huân*, tóm lại là âm sắc êm ái diệu kì khiến người ta chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhạc cụ cổ bằng đất có sáu lỗ
Quan Sở cầm báo cáo bệnh lý kỳ trước của Khúc Tam Nguyên lên, nhìn anh ta đang từ từ nhắm mắt lại, giọng nói ôn hòa: “Anh đang đứng trong căn phòng rất rộng, trong phòng có một ô cửa sổ sát sàn, rất lớn, rất lớn, bên ngoài cửa sổ là hồ bơi, trong hồ anh có nuôi một con cá heo tên là Hoan Hoan. Anh quay người đi lên gác, vào phòng ngủ trên tầng hai, trong phòng có một chiếc tủ đứng lớn, đó là bí mật của anh, vì nó nối liền với một thế giới khác. Anh mở cửa tủ ra, gạt bỏ mọi quần áo bên trong sau đó bước vào, anh nhìn thấy thứ gì?”.
“Cỏ xanh, rất nhiều cỏ xanh, còn cả hoa nữa, bên ngoài là hàng rào gỗ. Đó là khu vườn tôi sống hồi nhỏ…” Khúc Tam Nguyên nằm nhắm mắt, biểu cảm thả lỏng hơn ban nãy nhiều, xem ra tuổi thơ của anh ta rất đẹp. Anh ta kể rất nhiều, nói trong nhà có treo bằng khen của mình, kể về tấm lưng hơi gù của mẹ khi nấu cơm cho anh ta, còn kể về những lần anh ta cùng mẹ đi chợ. Quan Sở chú ý tới một chuyện, Khúc Tam Nguyên từ đầu đến cuối không hề nhắc tới bố, một chữ cũng không.
Điệu nhạc êm ái, luôn sẵn sàng vỗ về thần kinh của Khúc Tam Nguyên. Anh ta nhớ lại thời thơ ấu, nhớ lại cuộc sống học sinh những năm cấp ba rồi đại học, sau này là đi làm. Nhưng khi Quan Sở hỏi công việc có thuận lợi không, nét mặ Khúc Tam Nguyên lại bắt đầu bất an, anh ta mím môi, cắn chặt răng, nói đi nói lại một câu: “Họ đang ép tôi, đừng ép tôi, đừng…”.
Một tiếng “bộp” làm đứt mạch suy nghĩ của Cung Khắc. Anh ngẩng đầu nhìn Quan Sở vừa gấp sổ lại: “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó Khúc Tam Nguyên đã tỉnh dậy, là bàng hoàng tỉnh dậy!” Khi nhớ lại những ký ức đó, trên gương mặt Khúc Tam Nguyên có những biểu cảm căng thẳng lo lắng. Quan Sở cảm than: “Từ góc độ chuyên ngành mà nói, bệnh nhân tự tỉnh dậy trong lúc thôi miên chỉ có một lý do – Anh ta đã nhớ tới chuyện khiến anh ta khiếp sợ. Những chuyện khác thì tớ không biết”.
“Vậy là đủ rồi.” Cung Khắc đứng dậy vỗ vai Quan Sở, “Cám ơn cậu đã giúp tớ một việc lớn”. Nếu nhớ không nhầm, Cung Khắc dường như đã lần tìm được nguyên nhân đối phương lựa chọn mấy người này, hơn nữa làm cách nào để dụ họ đi, dường như cũng đã có lý do hợp lý.
“Nam Sênh, Đông Đông, chúng ta ra ngoài thôi, hôm nay mời Quan Sở ăn sáng uống trà, đầu phố có mở cửa hàng Tụ Hoa Trai, nghe nói quà sáng ở đây khá ngon.” Cung Khắc vui vẻ đưa ra đề nghị. Cái bụng Quan Sở đang sôi sùng sục vì buổi sáng Vệ Lan chỉ cho anh ấy ăn ba cái bánh bao, nên giơ tay đầu tiên. Sau đó anh ấy bỗng nhiên hỏi lại: “Cái tên Tụ Hoa Trai này nghe không giống những quán ăn bình dân nhỉ?”.
“Một quán ăn Quảng Đông, nổi tiếng với bữa sáng kiểu Hồng Kông.” Diệp Nam Sênh ngồi trên sofa đang tranh đấu với mái tóc của Đông Đông. Cuối cùng sau khi đã buộc được một cái bím nhỏ hơi xiên vẹo, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quan Sở đã xanh mặt.
Thế mới nói, xem ai nhanh hơn về khoản ăn nói quả thực cần xem đối tượng, một câu “Khắc à” của Quan Sở đổi lại một tuần dị ứng, mặt vừa đỏ vừa sung, mọc đầy những cái mụn li ti đỏ ửng.
Về sau, khi ngồi trong một căn phòng trang nhã trên tầng hai Tụ Hoa Trai, Diệp Nam Sênh được Cung Tiêu Đằng giải thích rõ lý do: Năm xưa Quan Sở tới Quảng Đông công tác, ăn một món ăn, lúc đó cảm thấy rất ngon, về sau lại bị thông báo là món ấy được làm từ thịt bọ cạp và dòi, ngay lúc ấy đã có dấu hiệu dị ứng. Sau này phát triển thêm, anh ấy chỉ cần nghe chữ “món Quảng Đông” là dị ứng.
Diệp Nam Sênh cố gắng để không phá lên cười, nuốt ngay miếng bánh bột lọc trong miệng xuống. Cô cười tít mắt nhìn Cung Khắc: “902, anh làm vậy có phải hơi độc ác với Quan Sở không?”.
“Anh cũng bị thương”. Cung Khắc cất giọng hờ hững. Anh múc một thìa canh đút vào miệng. Ai nói đau lòng không phải là đau, bị một người đàn ông gọi là “chồng” *, anh còn thấy không thoải mái kìa.
Quan Sở hay gọi Cung Khắc là “Lão Cung” (tức Cung), đồng âm với “Ông xã” trong tiếng Trung.
Diệp Nam Sênh phát hiện ra Cung Khắc cũng biết ghi thù, chuyện này quả thực là… vô cùng thần kỳ.
Giữa giờ nghỉ trưa, Công an quận Du Hoài vẫn bận rộn không nghỉ. Đại sảnh tầng một, có mấy thanh niên vừa bị bắt về đang bị chỉ huy đi vào một căn phòng phía bên tay tráu. Quần áo trên người họ có nhiều lỗ thủng, không nghiêm chỉnh, có người thủng trên đùi, có người lại rách vạt trước của chiếc áo may ô. Nhưng họ đều không phải dân nghèo, là đám thanh niên ăn chơi mà tai, rốn, mắt đều bấm lỗ, xuyên rất nhiều đinh.
Khi Diệp Nam Sênh đi ngang qua bọn họ, cảnh sát dẫn đường giải thích: “Một đám vị thành niên, nói một câu bất hòa là tụ tập lại đánh nhau, lần thứ ba trong tháng rồi, bắt hết lại cải tạo, thả ra rồi lại bắt vào, thật không hiểu bố mẹ chúng giáo dục kiểu gì”.
Trong lúc ấy, họ đã lên tầng hai, Đới Minh Phong đứng ở đầu cầu thang, tay kẹp điếu thuốc chưa được châm lên, đang thất thần, tay kẹp điếu thuốc chưa được châm lên, đang thất thần, không nhận ra anh ấy nghĩ cái gì. Cảnh sát dẫn đường gọi anh ấy, anh ấy nhanh chóng tỉnh lại: “Thầy Cung, những lời thầy nói trong điện thoại có ý gì ạ? Lẽ nào ngoài Đồng Đan Thanh chưa được tìm thấy, những người đã trở về vẫn còn gặp chuyện?”.
Cung Khắc không trả lời thằng vào câu hỏi của anh ấy mà đi lên gác. Anh hỏi: “Tư liệu điều tra về mấy người ấy thế nào?”.
“Hạ Đồ đang tiến hành tìm kiếm liên mạng, nhưng bối cảnh sinh sống và học tập của mấy người này đều không tương đồng, điều tra xem ra cũng mất một ít thời gian.” Đới Minh Phong dẫn Cung Khắc và Diệp Nam Sênh vào một hành lang bên phải tầng hai, rồi dừng bước trước cửa gian phòng số ba bên tay trái. Diệp Nam Sênh nhìn tấm biển treo trước cửa viết hàng chữ “Phòng tài liệu điện tử”.
Hạ Đồ đang ở trong đó. Khi họ bước vào, Hạ Đồ đang ngồi trước bàn phím của ba máy hiển thị, nhấn chuột rất nhanh thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
Cô ấy không quay đầu mà lên tiếng: “Thầy Cung, hình như em hiểu mục đích thầy muốn em điều tra tài liệu về những phương diện này của họ rồi, có điều một người không phù hợp lắm, em đang kiểm tra”.
“Cứ từ từ.” Cung Khắc ngồi xuống chiếc ghế được Đới Minh Phong kéo lại. Xung quanh họ là máy tính, phải tới hai mươi chiếc. Trong phòng máy hơi tối, có mấy chiếc đang hiển thị trạng thái chờ đợi, nhấp nháy ánh sáng màu xanh lam, biểu tượng Windows đang bay qua bay lại trên màn hình như một con sứa. đều là những máy tính kiểu cũ, ngay cả bảo vệ màn hình cũng là kiểu cổ lắm rồi.
Đới Minh Phong vừa ngồi xuống đã chợt nhớ tới vấn đề ban nãy Cung Khắc chưa trả lời. Anh ấy liếc nhìn Cung Khắc, dường như còn muốn hỏi. Cung Khắc đã sớm đoán được bèn đưa cho anh ấy một cuốn sách. Chính là cuốn Cháy đêm 2.
Phía trước không cần xem, hãy xem đoạn cuối cùng.
Đới Minh Phong nghe lời lật tới trang 353, vì chưa đọc phần trước, nên anh ấy không hiểu mấy nội dung của trang đó, nhưng đoạn cuối thì rất rõ ràng. Câu chữ viết như thế này: Bình minh của thành phố lặng lẽ tới gần. Tiếng gió, tiếng chim hót, hương hoa thơm, mùi cỏ xanh… Tất cả dường như đã trở về chốn ban đầu giống như bốn con người chưa từng mất tích. Nhưng điều họ không biết là quỹ đạo cuộc sống hiện tại của bốn con người kia đều đã lệch rất xa so với quỹ đạo vốn có. Đó là con đường dần xuống địa ngục…
Tốc độ đọc sách của Cung Khắc có thể thay đổi tùy vào nội dung cuốn sách. Để đọc xong cuốn Cháy đêm 2 này, trước sau anh chỉ mất chưa tới một tiếng đồng hồ.
“Tôi cũng đã đọc ghi chép của bốn người trở về, đúng là giống hệt tình tiết trong cuốn tiểu thuyết này. Trùng hợp quá nhiều thì tức là có người cố tình.”
“Thế nên thầy mới nói bốn người đó sẽ còn xảy ra chuyện?” Đới Minh Phong chau mày: “Nhưng có khi nào hung thủ cố ý làm ra vẻ huyền bí như trong truyện để khiến xã hội rối loạn không?”.
Cung Khắc lắc đầu, “Không có khả năng, vì cuốn sách này mới ra mắt ngày hôm qua. Thế nên hung thủ gây án có lẽ đã đọc trước bản thảo hoặc chính là tác giả cũng chưa biết chừng”.
“Chu Tác Thổ…” Đới Minh Phong đưa ngón tay xoa xoa cằm, chìm vào suy tư.
Đúng lúc này, điện thoại của Đới Minh Phong vang lên. Anh ấy nhìn số gọi tới rồi nghe máy: “Tôi đang ở phòng tài liệu, mang kết quả qua đây đi”.
Cuộc điện thoại mới kết thúc được chốc lát, đã có người gõ cửa, sau đó là một cảnh sát trẻ với gương mặt thanh tú cầm một xấp tài liệu đi vào. Mặt cậu ấy còn nguyên vẻ hưng phấn khó che giấu: “Đội trưởng, có một phát hiện quan trọng! Tài liệu về khách hàng mua chiếc túi xách mà anh bảo em điều tra đã được phía Hồng Kông chuyển về, là vợ của một ông chủ bất động sản. Người phụ nữ này và Chu Tác Thổ là bạn học cấp ba rồi lên đại học, nghe nói hai người yêu nhau đã nhiều năm, sau đó cô gái lấy ông chủ hiện giờ, còn sinh một cô con gái”.
“Gặp lại nhau, phần nhiều là nối lại tình xưa, nhưng không liên quan gì tới vụ án này.” Đới Minh Phong vò đầu, có vẻ rất phiền não.
“Không chỉ có vậy đâu đội trưởng. Thầy Cung bảo bọn em tìm cách đột nhập vào máy tính của Chu Tác Thổ, phát hiện ra bản thảo trong máy tính của anh ta đều được gửi tới từ một hòm mail là [email protected]. Đội trưởng, bản thào này có thể thật sự không phải do Chu Tác Thổ viết.”
Đới Minh Phong cũng bắt đầu thấy nhộn nhạo trong lòng, để giành lại tình cũ, Chu Tác Thổ không phải không thể bán đứng bản thân! Nếu khả năng này thực sự xảy ra, vậy thì kẻ nấp sau lưng Chu Tác Thổ, thực sự viết tiểu thuyết rất có thể chính là người thao túng phía sau vụ án này. Mục đích của hắn là gì?
Đúng lúc này, Hạ Đồ ở sau lưng bỗng đập bàn: “Liên kết được rồi!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.