Chương 162: Cuối cùng cô cũng hiểu bốn chữ "địa ngục trần gian" này có nghĩa gì
Thanh Vận Tiểu Thi
24/11/2022
Trong phòng vẫn là ngọn đèn không sáng lắm ấy.
Tề Khả Hân rón rén đi tới góc phòng, lúc này Hà Kiều Kiều mới phát hiện ở đó có một cánh cửa nhỏ khá khuất.
Sau đó Tề Khả Hân lấy một sợi thép nhỏ ra, kiên nhẫn chọc vào ổ khóa.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, một lát sau, cô nghe thấy tiếng "tạch" của ổ khóa.
Tốt quá! Hà Kiều Kiều không khỏi hoan hô.
Nhưng sau đó cô ép mình bình tĩnh lại, người phụ nữ này bị nhốt bảy năm, sao lại có cách chạy thoát đúng lúc cô mới tới, cô cảnh giác hỏi: "Chị lấy đâu ra sợi dây này thế?"
Tề Khả Hân nói nhỏ: "Ban đầu nó dùng để cố định đèn, tôi bẻ một đoạn."
"Cách mở cửa thì sao?"
"Tôi sợ bị phát hiện, chỉ dám thử lúc Đàm Cầm ngủ."
Hà Kiều Kiều lại hỏi: "Chị chắc chắn làm thế này sẽ an toàn chứ?"
Tề Khả Hân thấy Hà Kiều Kiều có vẻ chần chừ, cô lạnh lùng nói: "Nếu cô không đi thì ở lại đi."
Hà Kiều Kiều nhìn căn phòng, cô do dự một lát rồi đi theo Tề Khả Hân.
Ra khỏi phòng là đến một lối đi rất dài kéo thẳng lên trên, có người đã đào lối đi, gần như không có bậc thang nào rõ ràng, chỉ có mấy tấm gỗ để kê chân.
Tề Khả Hân rất yếu ớt, cứ đi mấy bước lại dừng lại nghỉ.
Hà Kiều Kiều đi theo cô, dùng cả tay lẫn chân để trèo lên. Không lâu sau là đến cánh cửa thứ hai, rồi tiếp tục là cánh cửa thứ ba, cũng may mấy cánh cửa này không khó mở.
Họ tốn khoảng nửa tiếng để đi hết lối đi. Tề Khả Hân ra trước, Hà Kiều Kiều đi theo.
Giờ đây Hà Kiều Kiều mới biết nơi họ vừa ở là một căn phòng ở rất sâu dưới đất, cuối cùng hai chân cũng chạm mặt đất, tim cô đập thình thịch, tự do ở ngay phía trước.
Sau đó cô nhìn quanh căn phòng, chợt sững người.
Giờ này hẳn là hoàng hôn, cả căn phòng được dán quanh bởi một lớp màng mỏng, bắt sáng không tốt lắm.
Hà Kiều Kiều phải dụi mắt mới nhìn rõ, nơi này giống như một kho chứa. Bên trong chất đầy những thứ được bọc bằng nilon, có mấy chiếc hòm ngổn ngang đang mở một nửa, còn có vòng hoa, vàng mã, áo liệm và tiền vàng.
Cô kinh ngạc trố mắt, hóa ra đây là kho hàng của một cửa hàng quan tài.
Hà Kiều Kiều thấy hơi lạnh, cô kéo chặt áo, hàm răng va vào nhau lập cập.
Cô tự an ủi mình, ít ra cũng lên khỏi nhà tù đó rồi.
Cô nghĩ sau khi ra ngoài, mình phải xin lỗi mẹ, không nên cãi lời mẹ.
Cô muốn chăm chỉ học tập.
Chú ý an toàn của bản thân mọi lúc.
Cô không dám hét lên, sợ người đàn ông kia đến.
Họ đi qua kho hàng rộng chừng mấy chục mét, đến cuối cùng, Tề Khả Hân dần đi chậm lại, tụt lại phía sau, Hà Kiều Kiều mở cửa.
Cô nhìn thấy người đàn ông bắt cóc mình đang ngồi trên ghế cạnh cửa, hút thuốc, đợi họ xuất hiện như ôm cây đợi thỏ.
Hà Kiều Kiều sửng sốt, sau đó cô thấy Tề Khả Hân quỳ xuống bò qua đó, quỳ rạp bên chân người đàn ông.
Bẫy, hóa ra tất cả đều là bẫy.
Đến lúc này Hà Kiều Kiều mới chắc chắn mình bị lừa.
Tề Khả Hân cố ý dụ cô chạy trốn, mà cô quá muốn ra khỏi đây, không vượt qua thử thách này.
Người đàn ông xoa đầu Tề Khả Hân, vứt cho cô ấy một cái túi, cô ấy liên tục cảm ơn. Sau đó người đàn ông kia lại đưa một quả táo trong giỏ hoa quả bên cạnh cho cô ấy, Tề Khả Hân nhận quả táo, cẩn thận ôm vào lòng.
Đây là phần thưởng cô ấy nhận được khi lừa Hà Kiều Kiều.
Hà Kiều Kiều phẫn nộ nghiến răng, tức run người.
Dù chưa vào đời nhưng Hà Kiều Kiều không nghĩ mình dễ lừa. Cô cũng từng nghi ngờ Tề Khả Hân lừa mình, nhưng lại nghĩ mọi người đều là nạn nhân, hẳn sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Cô không muốn nghĩ xấu cho người phụ nữ kia như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, thứ chờ đợi cô lại là kết quả này...
Mới một phút trước cô còn nghĩ mình tự do rồi, tưởng tượng cuộc sống sau khi về nhà.
Nhưng hiện thực lại đập vỡ tất cả tưởng tượng của cô.
Người đàn ông bước lên mấy bước, xoa đầu cô, "Sao hả? Tức giận, sợ hãi lắm đúng không? Đây là điều người mới như cô cần phải học, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được đâu."
Hắn ta bóp cằm Hà Kiều Kiều.
Hà Kiều Kiều vùng vẫy phản kháng, nhưng sức mạnh của hai người chênh lệch quá nhiều.
Hắn ta bắt đầu đánh cô, tát Hà Kiều Kiều từng cái, sau đó đá cô.
Hà Kiều Kiều nhịn đau không rêи ɾỉ.
Người đàn ông nhìn cô ngã ngồi xuống đất, hơi thở thoi thóp.
Hắn ta hài lòng nhìn ánh sáng trong mắt thiếu nữ dần lụi tàn.
Sau đó hắn ta lại đá Hà Kiều Kiều thêm một cú, chỉ về phía Tề Khả Hân nói: "Ban đầu chúng cũng từng trải qua giai đoạn này, nhưng bây giờ thì đứa nào đứa nấy ngoan như chó. Đứa trẻ ngoan sẽ có thưởng, mà trẻ hư làm sai thì phải phạt."
Sự quật cường này có thể kéo dài bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Một tháng, ba tháng? Một năm?
Chúng có thời gian, có thủ đoạn, có thể mài mòn cô từng chút, từng chút một.
—
Khi Tô Hồi và Lục Tuấn Trì đến nhà Nghiêm Tiểu Nhị đã là tám rưỡi tối.
Ban đầu bố mẹ Nghiêm Tiểu Nhị từ chối phối hợp với cảnh sát, không muốn cảnh sát đến nhà.
Lục Tuấn Trì lấy lý do phối hợp điều tra, dẫn người đi thẳng tới nhà.
Nghiêm Tiểu Nhị là một cô gái nhợt nhạt gầy gò, năm nay hai mươi tuổi, năm cô mất tích vừa tròn mười lăm, khi về nhà là mười tám tuổi.
Theo lời kể của bố mẹ cô, sau hai năm sinh hoạt bình thường, Nghiêm Tiểu Nhị đã hồi phục lại từ trạng thái mất năng lực ngôn ngữ, có thể giao lưu bình thường.
Khúc Minh và Lục Tuấn Trì hỏi cụ thể chuyện cô mất tích.
"Ban đầu hắn đưa cô đi bằng cách nào?"
Nghiêm Tiểu Nhị mím môi, nói: "Bị xe... Tôi đi tới cạnh một chiếc xe, cửa xe bỗng mở ra, có một người bước xuống kéo tôi lên xe."
"Người bắt cô đi trông thế nào? Bao nhiêu tuổi?"
"Tôi không nhớ rõ."
"Sau đó đã có chuyện gì xảy ra?"
Nghiêm Tiểu Nhị chớp mắt, đôi mắt cô như một con nai con sợ hãi, "Sau đó... Tôi bị đưa đến một căn phòng."
Lục Tuấn Trì hỏi: "Trong phòng có các cô gái khác không?"
Nghiêm Tiểu Nhị ngập ngừng một lát, "Tôi không nhớ rõ."
Khúc Minh hỏi tiếp: "Cô sống ở đó ba năm mà, sao lại không nhớ rõ? Hôm qua mới có một cô gái mất tích..."
"Đừng hỏi tôi nữa!" Nghiêm Tiểu Nhị ôm đầu khóc, cô khóc rất lớn tiếng, cảm xúc kích động, không ngừng lắc đầu, "Tôi không nhớ thật mà..."
Mẹ Nghiêm Tiểu Nhị nghe tiếng chạy ra, ôm con gái vào lòng, "Đồng chí cảnh sát, các anh đừng ép nó nữa, nó không nhớ thật đấy. Nhớ lại nhiều chuyện sẽ làm con bé suy sụp, chúng tôi phối hợp điều tra thì cũng phải trên tiền đề là bảo vệ an toàn bản thân chứ đúng không... Các anh nhất quyết bắt con gái tôi phát điên đấy à?"
Khúc Minh nhíu mày, "Con gái chị mất tích ba năm, anh chị không hỏi, không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy à?"
Mẹ Nghiêm Tiểu Nhị nói: "Giờ lại bắt chúng tôi phối hợp? Lúc đó chúng tôi báo cảnh sát, cầu xin các anh tìm con gái tôi rồi, nhưng các anh nói gì? Không đủ chứng cứ, không điều tra được tin tức gì. Tôi đến hỏi các anh hết lần này tới lần khác, lần nào cũng thất vọng quay về. Bây giờ con gái tôi về rồi, chúng tôi không quan trọng chuyện gì đã xảy ra nữa, tôi chỉ muốn sống yên bình thôi!"
Khúc Minh vẫn muốn thuyết phục họ: "Vậy chị không thể nghĩ cho bố mẹ các cô gái mất tích khác sao?"
Mẹ Nghiêm Tiểu Nhị nói: "Trong ba năm ở ngoài con gái tôi đã học được một điều, con người có số mệnh. Ai cũng phải chấp nhận số mệnh thôi. Chuyện của người khác, chúng tôi giúp được thì giúp, không được thì thôi."
Nói tới đây, hai mẹ con họ ôm nhau khóc.
Lục Tuấn Trì nhìn Nghiêm Tiểu Nhị, hắn cảm giác cô gái này biết chuyện gì đó, chân tướng nằm ngay trong đầu cô, nhưng cô không nói cho họ biết, họ cũng không thể có được thông tin quan trọng này.
Tô Hồi vỗ vai hắn, kéo hắn vào bếp. Anh nói nhỏ với Lục Tuấn Trì: "Cô ấy đang rất sợ, chắc là không nói cho các em đâu."
Lục Tuấn Trì: "Em cũng thấy vậy, cô ấy rất sợ hãi."
Tô Hồi nói: "Anh nghĩ sự sợ hãi của cô ấy không bắt nguồn từ người kia, hay khoảng thời gian đó, mà phần nhiều là từ những cảnh sát tới đây như chúng ta."
Lục Tuấn Trì nghe vậy bèn nhíu mày, "Em cũng nghĩ cô ấy không chạy trốn khỏi đó mà là được thả ra." Hắn dừng một lát, nói tiếp: "Cô ấy không mắc hội chứng Stockholm đấy chứ?"
Tô Hồi lắc đầu, "Hội chứng Stockholm là chỉ sự sợ hãi nạn nhân dành cho kẻ bắt cóc chuyển hóa thành tình cảm khác, sau khi thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, cảm xúc đó sẽ giảm dần. Không lý nào đã hai năm rồi vẫn không thoát ra được, yêu đến mức giữ kín miệng, sống chết không nói như vậy."
Anh dừng một lát, anh đã hiểu được ra vài chuyện, nhưng vẫn chưa dám chắc.
Sau đó Tô Hồi nói: "Anh nghĩ bây giờ có bố mẹ cô ấy ở đây, đừng dồn cô ấy quá, nhỡ đâu cô ấy lại làm gì quá khích."
"Bây giờ cô ấy đã biết cảnh sát đang điều tra rồi, nếu vẫn còn quan hệ với tên bắt cóc kia, có lẽ cô ấy sẽ thử liên lạc với hắn ta." Lục Tuấn Trì nói: "Em sẽ cho người chú ý đến manh mối này, điều tra thử xem."
—
Hà Kiều Kiều bị túm tóc ném vào căn phòng tối kia lần nữa.
Nghe tiếng động, Đàm Cầm cũng thức dậy, cô há miệng ngáp, như thể không ngạc nhiên chút nào.
Người đàn ông kia vừa đi Hà Kiều Kiều đã bất chấp đau đớn, nhảy lên bóp cổ Tề Khả Hân, ấn cô lên tường.
Hơn cả hận gã đàn ông kia, cô hận người phụ nữ trước mắt mình hơn.
Cô siết chặt cổ Tề Khả Hân, bao nhiêu câu chửi dồn hết trong bụng.
Tề Khả Hân không có bao nhiêu sức, mặt đỏ bừng, ngón tay không ngừng quặp lấy tay cô.
Hà Kiểu Kiểu sực tỉnh, mình muốn gϊếŧ người à? Nếu làm vậy thì có khác gì kẻ bắt cô tới đây đâu?
Cô buông tay ra.
Tề Khả Hân ho khan, thở dốc một hồi, cô cười với Hà Kiều Kiều, "Cô cũng chỉ có từng đó bản lĩnh thôi, cũng đâu dám gϊếŧ tôi." Nghe giọng cô còn có vẻ mong chờ.
"Đồ khùng." Hà Kiều Kiều khẽ mắng.
Đàm Cẩm bật cười.
Hà Kiều Kiều nhìn hai người phụ nữ trước mắt, tức giận hỏi: "Tại sao các chị không thể đoàn kết lại? Các chị không muốn ra khỏi đây sao?"
Vừa rồi Đàm Cầm còn cười ha ha nhìn hai người đánh nhau, nghe câu hỏi của cô, Đàm Cầm lên tiếng: "Em gái à, cô không biết đấy thôi, căn phòng này có camera giám sát, tên đàn ông đó có thể thấy chúng ta đang làm gì bất cứ lúc nào, có chuyện gì xảy ra trong này. Vậy nên mấy trò mèo của cô không có tác dụng đâu."
Tề Khả Hân nghỉ ngơi một lát, khi sắc mặt đã bình thường lại, cô nói: "Tôi chỉ giúp cô nhận thức rõ hoàn cảnh lúc này của mình thôi. Cô không thể chạy thoát đâu. Với cô thì biết rõ chuyện này cũng tốt, cũng chỉ bị đánh một trận thôi. Còn tôi lại đổi được mạng sống trong một tuần, đáng giá lắm."
Nói tới đây, cô đưa quả táo kia cho Hà Kiều Kiều, "Đừng tức giận, biết đâu về sau cô cũng làm chuyện này đấy."
Hà Kiều Kiều tức giận nhìn cô, hất bay quả táo.
Tề Khả Hân thở dài, vén chăn trên ván giường nơi Hà Kiều Kiều ngủ lên, "Tôi cho cô xem thứ này vậy."
Bên dưới ván giường là một chiếc bục xi măng, được đậy bằng một chiếc nắp gỗ.
Tề Khả Hân nhấc tấm ván, một mùi thối kinh dị bốc lên, cô đẩy Hà Kiều Kiều về phía trước.
Hà Kiều Kiều thò đầu xuống nhìn, nó giống như một chiếc giếng sâu mấy mét, ánh đèn rọi xuống giúp cô nhìn thấy bên dưới có thứ gì đó, mấy tấm vải rách và mùi thối nồng nặc.
Tề Khả Hân khẽ nói: "Mỗi khi chúng tôi đẻ con gái, hắn ta sợ bị phát hiện không dám chôn bên ngoài nên sẽ vứt vào đây."
Lúc này Hà Kiều Kiều mới thấy rõ, dưới đó là thịt thối của trẻ con và những bộ xương trắng nhởn.
Cô không nhịn được bụm miệng nôn khan.
Từ khi bị nhốt vào đây, cô luôn thấy căn phòng này có một mùi thối không sao tan biến được.
Giờ thì cô biết nguồn gốc của mùi hương đó rồi.
Hai ngày qua cô vẫn luôn ngủ trên thi thể.
Muốn sống không được, chết cũng chẳng xong.
Cuối cùng cô đã hiểu, bốn chữ "địa ngục trần gian" nghĩa là gì.
Tề Khả Hân rón rén đi tới góc phòng, lúc này Hà Kiều Kiều mới phát hiện ở đó có một cánh cửa nhỏ khá khuất.
Sau đó Tề Khả Hân lấy một sợi thép nhỏ ra, kiên nhẫn chọc vào ổ khóa.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, một lát sau, cô nghe thấy tiếng "tạch" của ổ khóa.
Tốt quá! Hà Kiều Kiều không khỏi hoan hô.
Nhưng sau đó cô ép mình bình tĩnh lại, người phụ nữ này bị nhốt bảy năm, sao lại có cách chạy thoát đúng lúc cô mới tới, cô cảnh giác hỏi: "Chị lấy đâu ra sợi dây này thế?"
Tề Khả Hân nói nhỏ: "Ban đầu nó dùng để cố định đèn, tôi bẻ một đoạn."
"Cách mở cửa thì sao?"
"Tôi sợ bị phát hiện, chỉ dám thử lúc Đàm Cầm ngủ."
Hà Kiều Kiều lại hỏi: "Chị chắc chắn làm thế này sẽ an toàn chứ?"
Tề Khả Hân thấy Hà Kiều Kiều có vẻ chần chừ, cô lạnh lùng nói: "Nếu cô không đi thì ở lại đi."
Hà Kiều Kiều nhìn căn phòng, cô do dự một lát rồi đi theo Tề Khả Hân.
Ra khỏi phòng là đến một lối đi rất dài kéo thẳng lên trên, có người đã đào lối đi, gần như không có bậc thang nào rõ ràng, chỉ có mấy tấm gỗ để kê chân.
Tề Khả Hân rất yếu ớt, cứ đi mấy bước lại dừng lại nghỉ.
Hà Kiều Kiều đi theo cô, dùng cả tay lẫn chân để trèo lên. Không lâu sau là đến cánh cửa thứ hai, rồi tiếp tục là cánh cửa thứ ba, cũng may mấy cánh cửa này không khó mở.
Họ tốn khoảng nửa tiếng để đi hết lối đi. Tề Khả Hân ra trước, Hà Kiều Kiều đi theo.
Giờ đây Hà Kiều Kiều mới biết nơi họ vừa ở là một căn phòng ở rất sâu dưới đất, cuối cùng hai chân cũng chạm mặt đất, tim cô đập thình thịch, tự do ở ngay phía trước.
Sau đó cô nhìn quanh căn phòng, chợt sững người.
Giờ này hẳn là hoàng hôn, cả căn phòng được dán quanh bởi một lớp màng mỏng, bắt sáng không tốt lắm.
Hà Kiều Kiều phải dụi mắt mới nhìn rõ, nơi này giống như một kho chứa. Bên trong chất đầy những thứ được bọc bằng nilon, có mấy chiếc hòm ngổn ngang đang mở một nửa, còn có vòng hoa, vàng mã, áo liệm và tiền vàng.
Cô kinh ngạc trố mắt, hóa ra đây là kho hàng của một cửa hàng quan tài.
Hà Kiều Kiều thấy hơi lạnh, cô kéo chặt áo, hàm răng va vào nhau lập cập.
Cô tự an ủi mình, ít ra cũng lên khỏi nhà tù đó rồi.
Cô nghĩ sau khi ra ngoài, mình phải xin lỗi mẹ, không nên cãi lời mẹ.
Cô muốn chăm chỉ học tập.
Chú ý an toàn của bản thân mọi lúc.
Cô không dám hét lên, sợ người đàn ông kia đến.
Họ đi qua kho hàng rộng chừng mấy chục mét, đến cuối cùng, Tề Khả Hân dần đi chậm lại, tụt lại phía sau, Hà Kiều Kiều mở cửa.
Cô nhìn thấy người đàn ông bắt cóc mình đang ngồi trên ghế cạnh cửa, hút thuốc, đợi họ xuất hiện như ôm cây đợi thỏ.
Hà Kiều Kiều sửng sốt, sau đó cô thấy Tề Khả Hân quỳ xuống bò qua đó, quỳ rạp bên chân người đàn ông.
Bẫy, hóa ra tất cả đều là bẫy.
Đến lúc này Hà Kiều Kiều mới chắc chắn mình bị lừa.
Tề Khả Hân cố ý dụ cô chạy trốn, mà cô quá muốn ra khỏi đây, không vượt qua thử thách này.
Người đàn ông xoa đầu Tề Khả Hân, vứt cho cô ấy một cái túi, cô ấy liên tục cảm ơn. Sau đó người đàn ông kia lại đưa một quả táo trong giỏ hoa quả bên cạnh cho cô ấy, Tề Khả Hân nhận quả táo, cẩn thận ôm vào lòng.
Đây là phần thưởng cô ấy nhận được khi lừa Hà Kiều Kiều.
Hà Kiều Kiều phẫn nộ nghiến răng, tức run người.
Dù chưa vào đời nhưng Hà Kiều Kiều không nghĩ mình dễ lừa. Cô cũng từng nghi ngờ Tề Khả Hân lừa mình, nhưng lại nghĩ mọi người đều là nạn nhân, hẳn sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Cô không muốn nghĩ xấu cho người phụ nữ kia như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, thứ chờ đợi cô lại là kết quả này...
Mới một phút trước cô còn nghĩ mình tự do rồi, tưởng tượng cuộc sống sau khi về nhà.
Nhưng hiện thực lại đập vỡ tất cả tưởng tượng của cô.
Người đàn ông bước lên mấy bước, xoa đầu cô, "Sao hả? Tức giận, sợ hãi lắm đúng không? Đây là điều người mới như cô cần phải học, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được đâu."
Hắn ta bóp cằm Hà Kiều Kiều.
Hà Kiều Kiều vùng vẫy phản kháng, nhưng sức mạnh của hai người chênh lệch quá nhiều.
Hắn ta bắt đầu đánh cô, tát Hà Kiều Kiều từng cái, sau đó đá cô.
Hà Kiều Kiều nhịn đau không rêи ɾỉ.
Người đàn ông nhìn cô ngã ngồi xuống đất, hơi thở thoi thóp.
Hắn ta hài lòng nhìn ánh sáng trong mắt thiếu nữ dần lụi tàn.
Sau đó hắn ta lại đá Hà Kiều Kiều thêm một cú, chỉ về phía Tề Khả Hân nói: "Ban đầu chúng cũng từng trải qua giai đoạn này, nhưng bây giờ thì đứa nào đứa nấy ngoan như chó. Đứa trẻ ngoan sẽ có thưởng, mà trẻ hư làm sai thì phải phạt."
Sự quật cường này có thể kéo dài bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Một tháng, ba tháng? Một năm?
Chúng có thời gian, có thủ đoạn, có thể mài mòn cô từng chút, từng chút một.
—
Khi Tô Hồi và Lục Tuấn Trì đến nhà Nghiêm Tiểu Nhị đã là tám rưỡi tối.
Ban đầu bố mẹ Nghiêm Tiểu Nhị từ chối phối hợp với cảnh sát, không muốn cảnh sát đến nhà.
Lục Tuấn Trì lấy lý do phối hợp điều tra, dẫn người đi thẳng tới nhà.
Nghiêm Tiểu Nhị là một cô gái nhợt nhạt gầy gò, năm nay hai mươi tuổi, năm cô mất tích vừa tròn mười lăm, khi về nhà là mười tám tuổi.
Theo lời kể của bố mẹ cô, sau hai năm sinh hoạt bình thường, Nghiêm Tiểu Nhị đã hồi phục lại từ trạng thái mất năng lực ngôn ngữ, có thể giao lưu bình thường.
Khúc Minh và Lục Tuấn Trì hỏi cụ thể chuyện cô mất tích.
"Ban đầu hắn đưa cô đi bằng cách nào?"
Nghiêm Tiểu Nhị mím môi, nói: "Bị xe... Tôi đi tới cạnh một chiếc xe, cửa xe bỗng mở ra, có một người bước xuống kéo tôi lên xe."
"Người bắt cô đi trông thế nào? Bao nhiêu tuổi?"
"Tôi không nhớ rõ."
"Sau đó đã có chuyện gì xảy ra?"
Nghiêm Tiểu Nhị chớp mắt, đôi mắt cô như một con nai con sợ hãi, "Sau đó... Tôi bị đưa đến một căn phòng."
Lục Tuấn Trì hỏi: "Trong phòng có các cô gái khác không?"
Nghiêm Tiểu Nhị ngập ngừng một lát, "Tôi không nhớ rõ."
Khúc Minh hỏi tiếp: "Cô sống ở đó ba năm mà, sao lại không nhớ rõ? Hôm qua mới có một cô gái mất tích..."
"Đừng hỏi tôi nữa!" Nghiêm Tiểu Nhị ôm đầu khóc, cô khóc rất lớn tiếng, cảm xúc kích động, không ngừng lắc đầu, "Tôi không nhớ thật mà..."
Mẹ Nghiêm Tiểu Nhị nghe tiếng chạy ra, ôm con gái vào lòng, "Đồng chí cảnh sát, các anh đừng ép nó nữa, nó không nhớ thật đấy. Nhớ lại nhiều chuyện sẽ làm con bé suy sụp, chúng tôi phối hợp điều tra thì cũng phải trên tiền đề là bảo vệ an toàn bản thân chứ đúng không... Các anh nhất quyết bắt con gái tôi phát điên đấy à?"
Khúc Minh nhíu mày, "Con gái chị mất tích ba năm, anh chị không hỏi, không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy à?"
Mẹ Nghiêm Tiểu Nhị nói: "Giờ lại bắt chúng tôi phối hợp? Lúc đó chúng tôi báo cảnh sát, cầu xin các anh tìm con gái tôi rồi, nhưng các anh nói gì? Không đủ chứng cứ, không điều tra được tin tức gì. Tôi đến hỏi các anh hết lần này tới lần khác, lần nào cũng thất vọng quay về. Bây giờ con gái tôi về rồi, chúng tôi không quan trọng chuyện gì đã xảy ra nữa, tôi chỉ muốn sống yên bình thôi!"
Khúc Minh vẫn muốn thuyết phục họ: "Vậy chị không thể nghĩ cho bố mẹ các cô gái mất tích khác sao?"
Mẹ Nghiêm Tiểu Nhị nói: "Trong ba năm ở ngoài con gái tôi đã học được một điều, con người có số mệnh. Ai cũng phải chấp nhận số mệnh thôi. Chuyện của người khác, chúng tôi giúp được thì giúp, không được thì thôi."
Nói tới đây, hai mẹ con họ ôm nhau khóc.
Lục Tuấn Trì nhìn Nghiêm Tiểu Nhị, hắn cảm giác cô gái này biết chuyện gì đó, chân tướng nằm ngay trong đầu cô, nhưng cô không nói cho họ biết, họ cũng không thể có được thông tin quan trọng này.
Tô Hồi vỗ vai hắn, kéo hắn vào bếp. Anh nói nhỏ với Lục Tuấn Trì: "Cô ấy đang rất sợ, chắc là không nói cho các em đâu."
Lục Tuấn Trì: "Em cũng thấy vậy, cô ấy rất sợ hãi."
Tô Hồi nói: "Anh nghĩ sự sợ hãi của cô ấy không bắt nguồn từ người kia, hay khoảng thời gian đó, mà phần nhiều là từ những cảnh sát tới đây như chúng ta."
Lục Tuấn Trì nghe vậy bèn nhíu mày, "Em cũng nghĩ cô ấy không chạy trốn khỏi đó mà là được thả ra." Hắn dừng một lát, nói tiếp: "Cô ấy không mắc hội chứng Stockholm đấy chứ?"
Tô Hồi lắc đầu, "Hội chứng Stockholm là chỉ sự sợ hãi nạn nhân dành cho kẻ bắt cóc chuyển hóa thành tình cảm khác, sau khi thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, cảm xúc đó sẽ giảm dần. Không lý nào đã hai năm rồi vẫn không thoát ra được, yêu đến mức giữ kín miệng, sống chết không nói như vậy."
Anh dừng một lát, anh đã hiểu được ra vài chuyện, nhưng vẫn chưa dám chắc.
Sau đó Tô Hồi nói: "Anh nghĩ bây giờ có bố mẹ cô ấy ở đây, đừng dồn cô ấy quá, nhỡ đâu cô ấy lại làm gì quá khích."
"Bây giờ cô ấy đã biết cảnh sát đang điều tra rồi, nếu vẫn còn quan hệ với tên bắt cóc kia, có lẽ cô ấy sẽ thử liên lạc với hắn ta." Lục Tuấn Trì nói: "Em sẽ cho người chú ý đến manh mối này, điều tra thử xem."
—
Hà Kiều Kiều bị túm tóc ném vào căn phòng tối kia lần nữa.
Nghe tiếng động, Đàm Cầm cũng thức dậy, cô há miệng ngáp, như thể không ngạc nhiên chút nào.
Người đàn ông kia vừa đi Hà Kiều Kiều đã bất chấp đau đớn, nhảy lên bóp cổ Tề Khả Hân, ấn cô lên tường.
Hơn cả hận gã đàn ông kia, cô hận người phụ nữ trước mắt mình hơn.
Cô siết chặt cổ Tề Khả Hân, bao nhiêu câu chửi dồn hết trong bụng.
Tề Khả Hân không có bao nhiêu sức, mặt đỏ bừng, ngón tay không ngừng quặp lấy tay cô.
Hà Kiểu Kiểu sực tỉnh, mình muốn gϊếŧ người à? Nếu làm vậy thì có khác gì kẻ bắt cô tới đây đâu?
Cô buông tay ra.
Tề Khả Hân ho khan, thở dốc một hồi, cô cười với Hà Kiều Kiều, "Cô cũng chỉ có từng đó bản lĩnh thôi, cũng đâu dám gϊếŧ tôi." Nghe giọng cô còn có vẻ mong chờ.
"Đồ khùng." Hà Kiều Kiều khẽ mắng.
Đàm Cẩm bật cười.
Hà Kiều Kiều nhìn hai người phụ nữ trước mắt, tức giận hỏi: "Tại sao các chị không thể đoàn kết lại? Các chị không muốn ra khỏi đây sao?"
Vừa rồi Đàm Cầm còn cười ha ha nhìn hai người đánh nhau, nghe câu hỏi của cô, Đàm Cầm lên tiếng: "Em gái à, cô không biết đấy thôi, căn phòng này có camera giám sát, tên đàn ông đó có thể thấy chúng ta đang làm gì bất cứ lúc nào, có chuyện gì xảy ra trong này. Vậy nên mấy trò mèo của cô không có tác dụng đâu."
Tề Khả Hân nghỉ ngơi một lát, khi sắc mặt đã bình thường lại, cô nói: "Tôi chỉ giúp cô nhận thức rõ hoàn cảnh lúc này của mình thôi. Cô không thể chạy thoát đâu. Với cô thì biết rõ chuyện này cũng tốt, cũng chỉ bị đánh một trận thôi. Còn tôi lại đổi được mạng sống trong một tuần, đáng giá lắm."
Nói tới đây, cô đưa quả táo kia cho Hà Kiều Kiều, "Đừng tức giận, biết đâu về sau cô cũng làm chuyện này đấy."
Hà Kiều Kiều tức giận nhìn cô, hất bay quả táo.
Tề Khả Hân thở dài, vén chăn trên ván giường nơi Hà Kiều Kiều ngủ lên, "Tôi cho cô xem thứ này vậy."
Bên dưới ván giường là một chiếc bục xi măng, được đậy bằng một chiếc nắp gỗ.
Tề Khả Hân nhấc tấm ván, một mùi thối kinh dị bốc lên, cô đẩy Hà Kiều Kiều về phía trước.
Hà Kiều Kiều thò đầu xuống nhìn, nó giống như một chiếc giếng sâu mấy mét, ánh đèn rọi xuống giúp cô nhìn thấy bên dưới có thứ gì đó, mấy tấm vải rách và mùi thối nồng nặc.
Tề Khả Hân khẽ nói: "Mỗi khi chúng tôi đẻ con gái, hắn ta sợ bị phát hiện không dám chôn bên ngoài nên sẽ vứt vào đây."
Lúc này Hà Kiều Kiều mới thấy rõ, dưới đó là thịt thối của trẻ con và những bộ xương trắng nhởn.
Cô không nhịn được bụm miệng nôn khan.
Từ khi bị nhốt vào đây, cô luôn thấy căn phòng này có một mùi thối không sao tan biến được.
Giờ thì cô biết nguồn gốc của mùi hương đó rồi.
Hai ngày qua cô vẫn luôn ngủ trên thi thể.
Muốn sống không được, chết cũng chẳng xong.
Cuối cùng cô đã hiểu, bốn chữ "địa ngục trần gian" nghĩa là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.