Chương 21: Quyển 1 - Chương 21
Thanh Vận Tiểu Thi
24/11/2022
Sự lạnh lẽo lan tỏa trong không khí.
Tô Hồi không để ý lại Tống Dung Giang, anh nói tiếp: “Sau đó, chẳng mấy chốc vụ án đầu tiên đã xảy ra, khi ấy niềm nhớ thương anh dành cho Bùi Vi Vi càng lúc càng tăng lên, vậy nên anh lấy hết can đảm làm một việc, anh tỏ tình với cô ấy. Lời tỏ tình đột ngột khiến cô ấy sợ hãi, cô ấy sợ hãi từ chối anh. Bởi vì với cô ấy mà nói, anh là một người xa lạ mà cô ấy còn không nhớ mặt.”
Hiện tại, họ không có bất cứ bằng chứng xác thực nào có thể chứng minh Tống Dung Giang quen biết Bùi Vi Vi.
Tô Hồi đặt ra giả thuyết thế này cũng chỉ vô dụng, không có bằng chứng xác thực nào.
Nhưng lúc này, anh đang nói chuyện với giọng điệu chắc nịch.
Giả thuyết này hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong quá trình điều tra của cảnh sát, Tô Hồi đưa ra nó với mục đích làm loạn mạch thời gian tâm lý của gã tội phạm, suy luận ra được kết quả thế này, anh cho rằng đây là tình huống giả định gần với sự thật nhất.
Kết quả này cũng không phải do anh bịa ra, mà là suy luận có được sau khi nghiên cứu vụ án, tìm hiểu Tống Dung Giang, hỏi thăm rất nhiều người, dựa vào rất nhiều dấu vết sót lại.
Trong tập hồ sơ cục trưởng Đàm cung cấp cho anh, Lục Tuấn Trì từng bỏ công sức trích ra lộ tuyến chạy ban đêm của xe Tống Dung Giang trong một khoảng thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, tối mỗi thứ bảy chủ nhật, gã sẽ xuất hiện gần cửa nhà và trường học của Bùi Vi Vi. Đây cũng là một bằng chứng có giá trị.
Tô Hồi dựa vào những manh mối này, phỏng đoán tâm lý đối phương.
Về lâu về dài, có rất nhiều cách để định nghĩa tâm lý tội phạm.
Tâm lý tội phạm mà Tô Hồi định nghĩa và lý giải không phải là những lý luận sâu xa khó hiểu kia, mà là khi anh đối mặt với thủ phạm, nó có thể giúp anh suy đoán ra suy nghĩ trong quá khứ của kẻ đó, đoán trước được hành động tiếp theo của hắn.
Đây là những suy luận không có bằng chứng xác thực, nếu nền tảng không đủ vững chắc, người thăm dò tâm lý tội phạm tựa như đang bước đi trên một sợi dây thép, có thể ngã xuống vực sâu vì bất cứ sai lầm nào.
Nhưng một khi tình huống họ phỏng đoán là thật, họ sẽ trải ra một con đường dài vốn không tồn tại ngay trên vực sâu thăm thẳm.
Trong vô vàn khả năng có thể xảy ra trong quá khứ, suy luận ra một khả năng duy nhất, cũng chính là chân tướng duy nhất…
“Chính trong thời gian bị từ chối, anh có lời qua tiếng lại với người bị hại đầu tiên, sau đó vì nỗi căm tức trong lòng, anh giết chết cô ấy… Khi ấy, ý nghĩ giết người của anh là bất chợt nảy sinh, nhưng phân tích trên tâm lý học, hành vi của anh là giết hại bù trừ.” Tô Hồi trầm giọng nói: “Người anh muốn giết là Bùi Vi Vi.”
Tống Dung Giang đã không còn vẻ bình tĩnh như vừa rồi, tay gã run lên bần bật, gã không phủ nhận chuyện Tô Hồi nói nữa, mà gằn giọng nhấn mạnh: “Mẹ kiếp, lúc đấy tao không muốn giết nó.”
Phản ứng này là sự thừa nhận gián tiếp với câu chuyện Tô Hồi vừa nói.
Hơn nữa, Tống Dung Giang vừa mới nói ra một điểm mấu chốt, “lúc đấy” là thế nào? Suy nghĩ của gã thay đổi theo từng thời điểm sao?
Tô Hồi nói tiếp: “Nạn nhân đầu tiên mất mạng, gần như là ngoài ý muốn, anh giết người trong cơn tức giận, đến khi anh tỉnh táo lại thì chuyện cũng đã rồi…”
“Từ đó về sau, cuộc sống của anh đã mất sự cân đối, anh vội vàng vứt xác, biết chắc rằng mình sẽ bị cảnh sát phát hiện, dưới áp lực của nỗi sợ này, anh bắt đầu nhấm nháp lại khoái cảm mà lần đầu giết chóc mang đến cho anh, anh nhận ra rằng mình thích điều đó. Vậy nên, anh giết chết cô gái thứ hai.”
Tô Hồi nói rồi quan sát Tống Dung Giang bằng đôi mắt mờ mịt của mình, anh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt gã nhưng anh có thể cảm nhận được, mỗi lần rít một hơi thuốc lá, gương mặt gã sẽ hơi nhăn lại, tốc độ hút thuốc cũng nhanh hơn.
Tô Hồi biết, mình lại nói đúng rồi.
“Khi anh kể lại với tôi về nạn nhân thứ hai, anh đã nói một câu rất thú vị, đó chính là sau khi anh giết cô ấy, anh cảm thấy ‘cô ta thuộc về tôi’…” Tô Hồi thăm dò gã, nói tiếp: “Vậy nên sau khi giết cô ấy, anh lại càng chắc chắn rằng mình muốn giết Bùi Vi Vi…”
Nói tới đây, Tô Hồi cố ý nói chậm lại: “Bởi vì, anh muốn cô ấy, hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về anh.”
Hẳn là khi đó Tống Dung Giang đã nhận ra, chỉ cần Bùi Vi Vi còn sống, ranh giới không thể vượt qua vẫn tồn tại giữa họ, chỉ khi cô gái này chết rồi, mới có thể thật sự ở bên gã.
Nhưng Bùi Vi Vi không giống những nạn nhân khác, trong cảm thụ của gã, cô ấy tựa như kho báu, đó là người phụ nữ chỉ thuộc về riêng gã…
Trong phòng thẩm vấn, đang diễn ra một trận quyết đấu tâm lý không đao không kiếm.
Tô Hồi chậm rãi nói: “Vậy nên khi đó anh bắt đầu nảy ra một suy nghĩ, anh muốn giết chết Bùi Vi Vi, không để cho ai biết chuyện này hết. Thậm chí anh còn huyễn tưởng rằng khi anh chết rồi, linh hồn anh có thể giao hòa với cô ấy…”
“Mày im đi!” Tống Dung Giang đứng phắt dậy, đụng vào khiến bàn ghế phát ra tiếng vang, bàn ghế vốn được ghim xuống sàn nhà phải rung lên vì hành động của gã, dường như nó có thể long ra bất cứ lúc nào.
Tống Dung Giang bỗng phát hiện, dường như gã đã rơi vào một thế bị động kỳ lạ, nếu những gì đang xảy ra là một ván bài, gã đã đánh hết bài của mình nhưng lại hoàn toàn không biết được những thứ Tô Hồi đang có trong tay.
Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn gã, anh vẫn cứ thong thả ung dung mà nói: “Anh xem, có phải tôi vẫn hiểu biết đôi chút về anh không?”
Câu nói tiếp theo của anh lại càng thấu triệt tâm tư của Tống Dung Giang: “Anh chọn Bùi Vi Vi vì cô ấy rất giống Đào Lị, vả lại cô ấy trẻ tuổi hơn Đào Lị, gần gũi với hình ảnh trong trí nhớ của anh hơn…”
“Hai nạn nhân trước đó là bù trừ cho Bùi Vi Vi, còn Bùi Vi Vi lại là để thay thế cho Đào Lị, có hai mối quan hệ bù trừ cùng xuất hiện trong vụ án này.”
“Sao mày lại biết Đào Lị?!” Tống Dung Giang đấm mạnh lên bàn, khớp xương của gã rỉ máu. Gã đàn ông trước mắt anh bỗng bị vạch trần tâm tư, tâm trí bắt đầu hoảng loạn.
Vốn dĩ Tống Dung Giang cho rằng năm đó khi gã qua lại với Đào Lị đã chẳng mấy ai biết được, lúc này càng không có người biết, thậm chí cả tên cô ấy, gã vẫn luôn cố gắng lảng đi, không hề nhắc tới.
Ho khan vài tiếng, Tô Hồi nói tiếp: “Trước giờ vẫn luôn có rất nhiều phương pháp để phân loại các sát thủ liên hoàn. Một phương thức thường gặp là phân loại tội phạm có và không có tổ chức. Một loại là tội phạm có tổ chức, hành vi của họ kín đáo, lên kế hoạch tỉ mỉ, biết cách che dấu hành vi phạm tội của mình, họ nghiêm túc lựa chọn mỗi một mục tiêu, cố gắng trốn tránh hình phạt. Còn một dạng khác là tội phạm không có tổ chức, dạng tội phạm này rất cảm tính, nạn nhân mà họ lựa chọn sẽ tùy tiện hơn, thậm chí họ có thể giết một người bất kỳ mình trông thấy trên đường.”
“Nhưng sát thủ liên hoàn không phải chỉ nằm trong hai thái cực này, phần lớn hung phạm thuộc hạng kết hợp, những tội phạm đó sẽ thay đổi giữa hình thái có tổ chức và không có tổ chức.”
“Có một hiện tượng rất thú vị, khi một sát thủ liên hoàn có tổ chức bị cảnh sát phát hiện, thường gã sẽ trở nên hỗn loạn, tiến vào trạng thái vô tổ chức. Nhưng khi một sát thủ liên hoàn không có tổ chức bị cảnh sát truy bắt, hắn sẽ càng lúc càng cẩn thận, tỉ mỉ, học được cách che giấu hành vi phạm tội của mình.”
Tống Dung Giang chính là một điển hình tiêu biểu cho tội phạm không có tổ chức biến thành tội phạm có tổ chức, đối tượng gây án của gã cũng biến từ những người khác sang Bùi Vi Vi.
“Tôi còn biết một chuyện nữa, sau khi anh giết hại Bùi Vi Vi, để nhấm nháp lại cảm giác này, anh đã quay lại địa điểm phạm tội không chỉ một lần, cũng chính là nơi anh chôn cô ấy.” Tô Hồi không trả lời câu hỏi của gã, anh vừa nói chuyện, vừa cúi đầu lấy một tờ bản đồ Hoa Đô ra.
“Quay lại địa điểm phạm tội là chuyện rất nhiều sát thủ liên hoàn thường làm, trở lại nơi đó giúp các anh dễ dàng hồi tưởng lại quá trình phạm tội hơn.”
“Cảnh sát đã trích được lịch sử thu nhập của anh, dường như cứ cách mất ngày, tiền taxi của anh bỗng nhiên lại thấp đi, nhưng lượng xăng lại tăng lên. Nhìn vào tình hình lượng xăng và tiền lãi giảm xuống, sự thay đổi này bắt đầu xuất hiện từ trước khi Bùi Vi Vi mất tích. Tôi đoán rằng những lần đó anh đang tìm kiếm địa điểm để cất giấu thi thể cô ấy cho kế hoạch lần này, sau đó là đào mộ, giết người, chôn xác.”
“Có rất nhiều bằng chứng đủ để chứng minh, vào những đêm đó anh đến cùng một địa điểm, mà dựa vào lượng xăng tiêu hao cùng ghi chép của camera ven đường…” Tô Hồi tạm dừng, anh mở tấm bản đồ Hoa Đô ra, khoanh vùng một phạm vi trên bản đồ.
Lúc này, Tô Hồi ngẩng đầu lên: “Địa điểm Bùi Vi Vi bị hại nằm trong phạm vi vòng tròn này. Mà anh, vẫn luôn quay lại nơi mình phạm tội vào buổi đêm lạnh lẽo, hơn nữa còn hồi tưởng lại dư vị ở đó…”
Tống Dung Giang cúi đầu nhìn tấm bản đồ kia, gã nuốt nước bọt, phạm vi đó khoanh vùng cả nơi gã chôn Bùi Vi Vi, hơn nữa gã không chỉ quay lại đó một lần để thăm cô, Tô Hồi lại nói đúng rồi.
Tống Dung Giang thừa nhận, dù cho gã cố thủ cẩn thận đến thế nào, người trước mắt này vẫn có thể cạy mở cánh cửa trong tim gã, nhìn trộm bí mật của gã, cảm giác này khiến gã không rét mà run…
Gã thừa nhận rằng mình là một con quái vật nhưng vì sao Tô Hồi lại có thể nhìn thấy được tâm lý của loại quái vật như gã?
Anh như gã thợ săn chuyên dụ bắt bọn họ, những lời dối trá, bẫy rập mà gã phải dồn hết tâm tư để dựng lên, dường như chẳng xứng đáng để nhắc đến trước mặt anh.
“Khác với hai nạn nhân khác, địa điểm anh giết hại cô ấy lần này không phải trên xe, mà là ở một nơi yên lặng không người qua lại, anh siết chết cô ấy…”
“Cũng chính vì vậy mà không có dấu vết nào sót lại trên xe.”
Nghe Tô Hồi miêu tả, tâm trí Tống Dung Giang như được quay lại hơn một trăm ngày trước, Bùi Vi Vi ngừng thở dưới bàn tay gã…
Thời tiết tháng tư vẫn còn hơi lạnh nhưng trái tim gã lại nóng hổi, gã không ngừng vuốt ve gương mặt cô… Hoàn toàn chiếm lấy người thiếu nữ ấy.
Giọng nói của Tô Hồi không chứa chút tình cảm nào, thân thể anh như một tảng băng lạnh vững chắc không thể phá vỡ, “Sau khi gặp Đào Lị, tôi lại càng chắc chắn điều này… Anh giết chết Bùi Vi Vi, người rất giống Đào Lị, anh muốn ở bên cô ấy mãi mãi.”
Tống Dung Giang ngẩng đầu nhìn Tô Hồi. Người đàn ông trước mắt chậm rãi xé toang lồng ngực gã, như thể đang vươn tay vạch não gã ra, sao anh có thể biết được?! Đây đều là những sự thật mà đám cảnh sát không thể phát hiện ra trong suốt mấy tháng trời điều tra!
Nhịp tim của Tống Dung Giang dậy lên như sấm, gã có thể cảm nhận được Tô Hồi đang từng bước đến gần đáp án mà gã cẩn thận che dấu đã lâu…
Không! Không thể như vậy được, chỉ còn mấy ngày nữa thôi gã sẽ chết, Bùi Vi Vi còn đang đợi gã ở đó…
Nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ hiện lên trước mắt gã.
Trên thế giới này, chỉ có gã được biết cô đang ở nơi nào!
Giọng nói không nhanh không chậm của Tô Hồi vẫn vang lên bên tai Tống Dung Giang: “Tôi đã điều tra rất nhiều địa chỉ, ở công viên nhỏ mà các anh đã từng hẹn hò. Hay trên núi Tây Sơn các anh từng leo? Hay là… rừng cây óc chó sau trường các anh?”
“Cô ấy là của tao! Không ai được cướp cô ấy đi hết!” Khi nghe thấy địa điểm cuối cùng, Tống Dung Giang bỗng nhiên vọt tới như kẻ điên, gã tóm cổ áo Tô Hồi, Tô Hồi cảm thấy mình bị gã túm chặt, eo va mạch vào lưng ghế. Sau đó, bàn tay Tống Dung Giang bóp chặt lấy cổ Tô Hồi.
Cô ấy hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về gã!
Bàn tay Tống Dung Giang dần siết chặt, đã có khoảnh khắc Tô Hồi không sao thở nổi, bàn tay to lớn đè chặt lên yết hầu, lên mạch máu, cảm giác này như đang tiến gần tới cái chết.
Nhưng nỗi sợ hãi không hề xuất hiện trên gương mặt Tô Hồi, anh chỉ bình tĩnh nhìn Tống Dung Giang.
Dường như anh đang chờ đợi thời khắc này.
Tô Hồi không để ý lại Tống Dung Giang, anh nói tiếp: “Sau đó, chẳng mấy chốc vụ án đầu tiên đã xảy ra, khi ấy niềm nhớ thương anh dành cho Bùi Vi Vi càng lúc càng tăng lên, vậy nên anh lấy hết can đảm làm một việc, anh tỏ tình với cô ấy. Lời tỏ tình đột ngột khiến cô ấy sợ hãi, cô ấy sợ hãi từ chối anh. Bởi vì với cô ấy mà nói, anh là một người xa lạ mà cô ấy còn không nhớ mặt.”
Hiện tại, họ không có bất cứ bằng chứng xác thực nào có thể chứng minh Tống Dung Giang quen biết Bùi Vi Vi.
Tô Hồi đặt ra giả thuyết thế này cũng chỉ vô dụng, không có bằng chứng xác thực nào.
Nhưng lúc này, anh đang nói chuyện với giọng điệu chắc nịch.
Giả thuyết này hoàn toàn chưa từng xuất hiện trong quá trình điều tra của cảnh sát, Tô Hồi đưa ra nó với mục đích làm loạn mạch thời gian tâm lý của gã tội phạm, suy luận ra được kết quả thế này, anh cho rằng đây là tình huống giả định gần với sự thật nhất.
Kết quả này cũng không phải do anh bịa ra, mà là suy luận có được sau khi nghiên cứu vụ án, tìm hiểu Tống Dung Giang, hỏi thăm rất nhiều người, dựa vào rất nhiều dấu vết sót lại.
Trong tập hồ sơ cục trưởng Đàm cung cấp cho anh, Lục Tuấn Trì từng bỏ công sức trích ra lộ tuyến chạy ban đêm của xe Tống Dung Giang trong một khoảng thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, tối mỗi thứ bảy chủ nhật, gã sẽ xuất hiện gần cửa nhà và trường học của Bùi Vi Vi. Đây cũng là một bằng chứng có giá trị.
Tô Hồi dựa vào những manh mối này, phỏng đoán tâm lý đối phương.
Về lâu về dài, có rất nhiều cách để định nghĩa tâm lý tội phạm.
Tâm lý tội phạm mà Tô Hồi định nghĩa và lý giải không phải là những lý luận sâu xa khó hiểu kia, mà là khi anh đối mặt với thủ phạm, nó có thể giúp anh suy đoán ra suy nghĩ trong quá khứ của kẻ đó, đoán trước được hành động tiếp theo của hắn.
Đây là những suy luận không có bằng chứng xác thực, nếu nền tảng không đủ vững chắc, người thăm dò tâm lý tội phạm tựa như đang bước đi trên một sợi dây thép, có thể ngã xuống vực sâu vì bất cứ sai lầm nào.
Nhưng một khi tình huống họ phỏng đoán là thật, họ sẽ trải ra một con đường dài vốn không tồn tại ngay trên vực sâu thăm thẳm.
Trong vô vàn khả năng có thể xảy ra trong quá khứ, suy luận ra một khả năng duy nhất, cũng chính là chân tướng duy nhất…
“Chính trong thời gian bị từ chối, anh có lời qua tiếng lại với người bị hại đầu tiên, sau đó vì nỗi căm tức trong lòng, anh giết chết cô ấy… Khi ấy, ý nghĩ giết người của anh là bất chợt nảy sinh, nhưng phân tích trên tâm lý học, hành vi của anh là giết hại bù trừ.” Tô Hồi trầm giọng nói: “Người anh muốn giết là Bùi Vi Vi.”
Tống Dung Giang đã không còn vẻ bình tĩnh như vừa rồi, tay gã run lên bần bật, gã không phủ nhận chuyện Tô Hồi nói nữa, mà gằn giọng nhấn mạnh: “Mẹ kiếp, lúc đấy tao không muốn giết nó.”
Phản ứng này là sự thừa nhận gián tiếp với câu chuyện Tô Hồi vừa nói.
Hơn nữa, Tống Dung Giang vừa mới nói ra một điểm mấu chốt, “lúc đấy” là thế nào? Suy nghĩ của gã thay đổi theo từng thời điểm sao?
Tô Hồi nói tiếp: “Nạn nhân đầu tiên mất mạng, gần như là ngoài ý muốn, anh giết người trong cơn tức giận, đến khi anh tỉnh táo lại thì chuyện cũng đã rồi…”
“Từ đó về sau, cuộc sống của anh đã mất sự cân đối, anh vội vàng vứt xác, biết chắc rằng mình sẽ bị cảnh sát phát hiện, dưới áp lực của nỗi sợ này, anh bắt đầu nhấm nháp lại khoái cảm mà lần đầu giết chóc mang đến cho anh, anh nhận ra rằng mình thích điều đó. Vậy nên, anh giết chết cô gái thứ hai.”
Tô Hồi nói rồi quan sát Tống Dung Giang bằng đôi mắt mờ mịt của mình, anh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt gã nhưng anh có thể cảm nhận được, mỗi lần rít một hơi thuốc lá, gương mặt gã sẽ hơi nhăn lại, tốc độ hút thuốc cũng nhanh hơn.
Tô Hồi biết, mình lại nói đúng rồi.
“Khi anh kể lại với tôi về nạn nhân thứ hai, anh đã nói một câu rất thú vị, đó chính là sau khi anh giết cô ấy, anh cảm thấy ‘cô ta thuộc về tôi’…” Tô Hồi thăm dò gã, nói tiếp: “Vậy nên sau khi giết cô ấy, anh lại càng chắc chắn rằng mình muốn giết Bùi Vi Vi…”
Nói tới đây, Tô Hồi cố ý nói chậm lại: “Bởi vì, anh muốn cô ấy, hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về anh.”
Hẳn là khi đó Tống Dung Giang đã nhận ra, chỉ cần Bùi Vi Vi còn sống, ranh giới không thể vượt qua vẫn tồn tại giữa họ, chỉ khi cô gái này chết rồi, mới có thể thật sự ở bên gã.
Nhưng Bùi Vi Vi không giống những nạn nhân khác, trong cảm thụ của gã, cô ấy tựa như kho báu, đó là người phụ nữ chỉ thuộc về riêng gã…
Trong phòng thẩm vấn, đang diễn ra một trận quyết đấu tâm lý không đao không kiếm.
Tô Hồi chậm rãi nói: “Vậy nên khi đó anh bắt đầu nảy ra một suy nghĩ, anh muốn giết chết Bùi Vi Vi, không để cho ai biết chuyện này hết. Thậm chí anh còn huyễn tưởng rằng khi anh chết rồi, linh hồn anh có thể giao hòa với cô ấy…”
“Mày im đi!” Tống Dung Giang đứng phắt dậy, đụng vào khiến bàn ghế phát ra tiếng vang, bàn ghế vốn được ghim xuống sàn nhà phải rung lên vì hành động của gã, dường như nó có thể long ra bất cứ lúc nào.
Tống Dung Giang bỗng phát hiện, dường như gã đã rơi vào một thế bị động kỳ lạ, nếu những gì đang xảy ra là một ván bài, gã đã đánh hết bài của mình nhưng lại hoàn toàn không biết được những thứ Tô Hồi đang có trong tay.
Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn gã, anh vẫn cứ thong thả ung dung mà nói: “Anh xem, có phải tôi vẫn hiểu biết đôi chút về anh không?”
Câu nói tiếp theo của anh lại càng thấu triệt tâm tư của Tống Dung Giang: “Anh chọn Bùi Vi Vi vì cô ấy rất giống Đào Lị, vả lại cô ấy trẻ tuổi hơn Đào Lị, gần gũi với hình ảnh trong trí nhớ của anh hơn…”
“Hai nạn nhân trước đó là bù trừ cho Bùi Vi Vi, còn Bùi Vi Vi lại là để thay thế cho Đào Lị, có hai mối quan hệ bù trừ cùng xuất hiện trong vụ án này.”
“Sao mày lại biết Đào Lị?!” Tống Dung Giang đấm mạnh lên bàn, khớp xương của gã rỉ máu. Gã đàn ông trước mắt anh bỗng bị vạch trần tâm tư, tâm trí bắt đầu hoảng loạn.
Vốn dĩ Tống Dung Giang cho rằng năm đó khi gã qua lại với Đào Lị đã chẳng mấy ai biết được, lúc này càng không có người biết, thậm chí cả tên cô ấy, gã vẫn luôn cố gắng lảng đi, không hề nhắc tới.
Ho khan vài tiếng, Tô Hồi nói tiếp: “Trước giờ vẫn luôn có rất nhiều phương pháp để phân loại các sát thủ liên hoàn. Một phương thức thường gặp là phân loại tội phạm có và không có tổ chức. Một loại là tội phạm có tổ chức, hành vi của họ kín đáo, lên kế hoạch tỉ mỉ, biết cách che dấu hành vi phạm tội của mình, họ nghiêm túc lựa chọn mỗi một mục tiêu, cố gắng trốn tránh hình phạt. Còn một dạng khác là tội phạm không có tổ chức, dạng tội phạm này rất cảm tính, nạn nhân mà họ lựa chọn sẽ tùy tiện hơn, thậm chí họ có thể giết một người bất kỳ mình trông thấy trên đường.”
“Nhưng sát thủ liên hoàn không phải chỉ nằm trong hai thái cực này, phần lớn hung phạm thuộc hạng kết hợp, những tội phạm đó sẽ thay đổi giữa hình thái có tổ chức và không có tổ chức.”
“Có một hiện tượng rất thú vị, khi một sát thủ liên hoàn có tổ chức bị cảnh sát phát hiện, thường gã sẽ trở nên hỗn loạn, tiến vào trạng thái vô tổ chức. Nhưng khi một sát thủ liên hoàn không có tổ chức bị cảnh sát truy bắt, hắn sẽ càng lúc càng cẩn thận, tỉ mỉ, học được cách che giấu hành vi phạm tội của mình.”
Tống Dung Giang chính là một điển hình tiêu biểu cho tội phạm không có tổ chức biến thành tội phạm có tổ chức, đối tượng gây án của gã cũng biến từ những người khác sang Bùi Vi Vi.
“Tôi còn biết một chuyện nữa, sau khi anh giết hại Bùi Vi Vi, để nhấm nháp lại cảm giác này, anh đã quay lại địa điểm phạm tội không chỉ một lần, cũng chính là nơi anh chôn cô ấy.” Tô Hồi không trả lời câu hỏi của gã, anh vừa nói chuyện, vừa cúi đầu lấy một tờ bản đồ Hoa Đô ra.
“Quay lại địa điểm phạm tội là chuyện rất nhiều sát thủ liên hoàn thường làm, trở lại nơi đó giúp các anh dễ dàng hồi tưởng lại quá trình phạm tội hơn.”
“Cảnh sát đã trích được lịch sử thu nhập của anh, dường như cứ cách mất ngày, tiền taxi của anh bỗng nhiên lại thấp đi, nhưng lượng xăng lại tăng lên. Nhìn vào tình hình lượng xăng và tiền lãi giảm xuống, sự thay đổi này bắt đầu xuất hiện từ trước khi Bùi Vi Vi mất tích. Tôi đoán rằng những lần đó anh đang tìm kiếm địa điểm để cất giấu thi thể cô ấy cho kế hoạch lần này, sau đó là đào mộ, giết người, chôn xác.”
“Có rất nhiều bằng chứng đủ để chứng minh, vào những đêm đó anh đến cùng một địa điểm, mà dựa vào lượng xăng tiêu hao cùng ghi chép của camera ven đường…” Tô Hồi tạm dừng, anh mở tấm bản đồ Hoa Đô ra, khoanh vùng một phạm vi trên bản đồ.
Lúc này, Tô Hồi ngẩng đầu lên: “Địa điểm Bùi Vi Vi bị hại nằm trong phạm vi vòng tròn này. Mà anh, vẫn luôn quay lại nơi mình phạm tội vào buổi đêm lạnh lẽo, hơn nữa còn hồi tưởng lại dư vị ở đó…”
Tống Dung Giang cúi đầu nhìn tấm bản đồ kia, gã nuốt nước bọt, phạm vi đó khoanh vùng cả nơi gã chôn Bùi Vi Vi, hơn nữa gã không chỉ quay lại đó một lần để thăm cô, Tô Hồi lại nói đúng rồi.
Tống Dung Giang thừa nhận, dù cho gã cố thủ cẩn thận đến thế nào, người trước mắt này vẫn có thể cạy mở cánh cửa trong tim gã, nhìn trộm bí mật của gã, cảm giác này khiến gã không rét mà run…
Gã thừa nhận rằng mình là một con quái vật nhưng vì sao Tô Hồi lại có thể nhìn thấy được tâm lý của loại quái vật như gã?
Anh như gã thợ săn chuyên dụ bắt bọn họ, những lời dối trá, bẫy rập mà gã phải dồn hết tâm tư để dựng lên, dường như chẳng xứng đáng để nhắc đến trước mặt anh.
“Khác với hai nạn nhân khác, địa điểm anh giết hại cô ấy lần này không phải trên xe, mà là ở một nơi yên lặng không người qua lại, anh siết chết cô ấy…”
“Cũng chính vì vậy mà không có dấu vết nào sót lại trên xe.”
Nghe Tô Hồi miêu tả, tâm trí Tống Dung Giang như được quay lại hơn một trăm ngày trước, Bùi Vi Vi ngừng thở dưới bàn tay gã…
Thời tiết tháng tư vẫn còn hơi lạnh nhưng trái tim gã lại nóng hổi, gã không ngừng vuốt ve gương mặt cô… Hoàn toàn chiếm lấy người thiếu nữ ấy.
Giọng nói của Tô Hồi không chứa chút tình cảm nào, thân thể anh như một tảng băng lạnh vững chắc không thể phá vỡ, “Sau khi gặp Đào Lị, tôi lại càng chắc chắn điều này… Anh giết chết Bùi Vi Vi, người rất giống Đào Lị, anh muốn ở bên cô ấy mãi mãi.”
Tống Dung Giang ngẩng đầu nhìn Tô Hồi. Người đàn ông trước mắt chậm rãi xé toang lồng ngực gã, như thể đang vươn tay vạch não gã ra, sao anh có thể biết được?! Đây đều là những sự thật mà đám cảnh sát không thể phát hiện ra trong suốt mấy tháng trời điều tra!
Nhịp tim của Tống Dung Giang dậy lên như sấm, gã có thể cảm nhận được Tô Hồi đang từng bước đến gần đáp án mà gã cẩn thận che dấu đã lâu…
Không! Không thể như vậy được, chỉ còn mấy ngày nữa thôi gã sẽ chết, Bùi Vi Vi còn đang đợi gã ở đó…
Nụ cười ngọt ngào của thiếu nữ hiện lên trước mắt gã.
Trên thế giới này, chỉ có gã được biết cô đang ở nơi nào!
Giọng nói không nhanh không chậm của Tô Hồi vẫn vang lên bên tai Tống Dung Giang: “Tôi đã điều tra rất nhiều địa chỉ, ở công viên nhỏ mà các anh đã từng hẹn hò. Hay trên núi Tây Sơn các anh từng leo? Hay là… rừng cây óc chó sau trường các anh?”
“Cô ấy là của tao! Không ai được cướp cô ấy đi hết!” Khi nghe thấy địa điểm cuối cùng, Tống Dung Giang bỗng nhiên vọt tới như kẻ điên, gã tóm cổ áo Tô Hồi, Tô Hồi cảm thấy mình bị gã túm chặt, eo va mạch vào lưng ghế. Sau đó, bàn tay Tống Dung Giang bóp chặt lấy cổ Tô Hồi.
Cô ấy hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về gã!
Bàn tay Tống Dung Giang dần siết chặt, đã có khoảnh khắc Tô Hồi không sao thở nổi, bàn tay to lớn đè chặt lên yết hầu, lên mạch máu, cảm giác này như đang tiến gần tới cái chết.
Nhưng nỗi sợ hãi không hề xuất hiện trên gương mặt Tô Hồi, anh chỉ bình tĩnh nhìn Tống Dung Giang.
Dường như anh đang chờ đợi thời khắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.