Chương 2: Quyển 1 - Chương 2
Thanh Vận Tiểu Thi
24/11/2022
Sáng sớm cách ngày, trong phòng giám định vật chứng của sở cảnh sát Hoa Đô, có ba chiếc hộp gỗ kích cỡ khác nhau đang được đặt ngang hàng trên bàn quan sát bằng kính trong suốt.
Đây là những thứ phân cục Trừng Dương tại Hoa Đô tìm được trong suốt đêm hôm qua.
Những chiếc xe cũ trong thành phố đỗ ven đường, mỗi ngày đều có vô số người đi lướt qua nó, nhưng không ai ngờ rằng, bên trong lại cất giấu thứ đáng sợ thế này.
Hôm nay Lục Tuấn Trì đưa theo Kiều Trạch đến trung tâm giám định vật chứng.
Vừa vào cửa, một nữ pháp y trẻ tuổi đã đứng lên đưa găng tay, khẩu trang cùng kính bảo hộ cho họ.
Phòng giám định vật chứng này được đóng kín, bên trong hơi tối, bên trong có thiết bị thông gió cường lực, ánh sáng hoàn toàn dựa vào những bóng đèn to nhỏ đủ kiểu, những bóng đèn khác nhau có công dụng khác nhau, có thể soi được những dấu vết riêng biệt.
Lục Tuấn Trì đeo trang bị lên, lại gần quan sát.
Những chiếc tráp được đánh số một, hai, ba theo thứ tự thời gian tồn tại, trong đó chiếc được bọn họ phát hiện đầu tiên là tráp số hai.
Tình trạng của hai cái tráp còn lại có vẻ cũng không khác biệt lắm, bên trong chất đầy bột phấn màu trắng, mỗi tráp đều chứa một phần tay, chân đã cụt của vài cô gái.
Tráp số một là lớn nhất, bên trong là một khoảng chân dài tới đầu gối. Tráp số hai là đôi tay nọ, còn tráp số ba, là một bên tay của một cô gái khác.
Ba bàn tay, hơn nữa đều là tay của phụ nữ trẻ tuổi, cộng thêm một chân, nói cách khác, có ít nhất hai nạn chân, cũng có thể là ba người.
Tình hình trước mắt thật sự rất khó giải quyết.
Kiều Trạch đứng bên cạnh nhìn một lát, chủ động lấy sổ tay ra, chuẩn bị ghi chép lại.
Hình Tĩnh của trung tâm giám định vật chứng, chỉ nghe tên thôi đã biết sinh ra để làm cảnh sát hình sự. (Cách đọc gần giống)
Hình Tĩnh có một đôi mắt phượng, tóc đuôi ngựa buộc cao, cô mặc một bộ đồng phục màu trắng, đứng bên cạnh giới thiệu cho bọn họ: “Chúng tôi đã kiểm tra cả ba tráp, không có vân tay hoàn chỉnh mà hung thủ để lại, đồ vật trong tráp, chúng tôi cũng đã tiến hành xét nghiệm. ADN khác nhau, cho nên hẳn là có ba nạn nhân, tay trong tráp số ba vẫn còn rất mới, nạn nhân bị sát hại cách đây không lâu.”
Lục Tuấn Trì quan sát một lát, đứng thẳng dậy khoanh tay hỏi: “Bột phấn màu trắng này là thứ gì vậy?”
Ba chiếc hộp thoạt trông đều chứa chất chống phân hủy, nhưng hắn lại không rõ cụ thể là thứ gì, tráp gỗ này có vẻ là thứ có thể mua được khắp nơi trên thị trường, cho nên, thứ thuốc trong đó cũng là một phương hướng điều tra.
Hình Tĩnh giải thích đơn giản: “Là hỗn hợp của long não, kali alum[3] và axit boric[4].”
Kiều Trạch ngậm nắp bút trong miệng, ú ớ nói: “Chị Tĩnh nói rõ chút đi, em còn ghi lại…”
Hình Tĩnh đưa cho cậu một bản báo cáo, nói: “Trên báo cáo đã viết rõ ràng rồi, bao gồm cả hàm lượng cụ thể, không cần ghi lại.”
Kiều Trạch lật lật bản báo cáo, trưng ra biểu cảm ham học chăm hỏi, “Em có thắc mắc, mấy thứ dược phẩm này có tác dụng gì thế? Tại sao bỏ tay chân bị cụt vào bên trong lại không thối rữa?”
Lúc này Hình Tĩnh mới giải thích: “Trong những thứ này, tác dụng của long não là khử mùi và chống giòi bọ, kali alum có tác dụng thấm dầu, ức chế vi khuẩn cùng protein đọng lại, còn axit boric là dùng để chống phân hủy.”
Lục Tuấn Trì bắt được điểm mấu chốt, “Đây là một cách dùng phổ biến à?”
Hình Tĩnh gật đầu, “Đây là một cách phối thuốc chống phân hủy cho tiêu bản, có điều không được phổ biến bằng formalin[5], cũng không có hiệu quả tốt bằng những hỗn hợp chất bảo quản khác. Nhưng phương thức này lại an toàn hơn, nguyên liệu cũng dễ tìm, người bình thường có thể phối chúng ngay tại nhà.”
Lục Tuấn Trì day ấn đường, dễ mua, dễ điều chế, nói cách khác, rất khó tìm ra con đường bám gót hung thủ qua những dược phẩm này.
Hình Tĩnh chỉ vào mấy chiếc tráp trước mặt, “Từ cách điều phối của ba chiếc tráp này có thể thấy được, chúng không được điều phối cùng một lần, hung thủ đang tiến hóa, càng ngày càng thuần thục, hắn vẫn luôn tiến hành điều chỉnh cách điều phối. Các anh cũng thấy được, trên đôi tay đầu tiên vẫn còn một vài dấu hiệu ăn mòn, nhưng chiếc tay mới này, lại được bảo quản rất hoàn hảo.”
Lục Tuấn Trì hỏi thêm: “Ngoài dược phẩm để bảo tồn ra, chúng ta còn biết thêm thông tin gì nữa?”
“Chủ nhiệm Thương đã ra ngoài làm việc rồi.” Hình Tĩnh lấy thêm một bản báo cáo xét nghiệm nữa, “Lúc trước anh ấy đã tới đây xem và nghiên cứu qua vân tay, ADN, nhóm máu, cách thức gây ra vết thương… Nghi ngờ hung khí là cưa xích. Những nạn nhân đều là phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi. Chủ nhiệm Thương còn nói…”
Hình Tĩnh nói tới đây bèn mím môi, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn sang Lục Tuấn Trì, “Anh ấy nói trong máu của nạn nhân có thành phần thuốc gây tê cho thú vật nhất định, chúng có phản ứng sống[6]. Những bộ phận này được cưa đứt ngay từ khi nạn nhân còn sống, sau khi hung thủ cố định nạn nhân, hắn cưa tay, chân của bọn họ xuống và xử lý, sau đó chống phân hủy. Hơn nữa, lượng thuốc gây tê không lớn, anh ấy nghi ngờ nạn nhân bị cưa tay trong trạng thái nửa tỉnh táo.”
Hung thủ như vậy, tàn nhẫn thái quá.
Lục Tuấn Trì nỏi: “Sau khi bị cắt tay chân, nạn nhân có thể sống sót không?”
Hình Tĩnh lắc đầu: “Vết thương ngoài lớn như thế, sẽ gây ra tình trạng mất máu nghiêm trọng, nhiễm trùng vết thương, cho dù có đến bệnh viện chuyên nghiệp, cũng chưa chắc đã có thể cứu được. Cho nên cơ bản có thể đoán rằng, nạn nhân đều đã tử vong.”
Nghe cô nói xong, trong đầu Lục Tuấn Trì hiện lên khung cảnh ghê rợn, trong căn phòng tối tăm, trước chiếc giường đơn sơ, một gã đàn ông khoác áo mưa, sắc mặt u tối, cưa cánh tay của cô gái đang nằm trước mặt mình xuống, tiếng cưa điện vang ong ong vang khắp căn phòng, cùng với tiếng kêu đau đớn vô lực của cô gái, cô rỉ ra từng tiếng kêu cứu rất nhỏ, nhưng không có ai trả lời…
Kiều Trạch đứng bên cạnh ghi chép, nghe tới đây, hai mắt cũng không khỏi ánh lên vẻ sợ hãi, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Lục Tuấn Trì quay lại hỏi Kiều Trạch: “Đã đối chiếu vân tay và nhóm máu chưa?”
Kiều Trạch nói: “Tối hôm qua khi nhận được thông tin em đã chạy đến kho chứa thông tin tìm cả đêm, không tìm thấy trong kho.” Nói cách khác, vân tay cùng nhóm máu của nạn nhân chưa từng được lưu trữ trong hệ thống của họ.
Sau khi Hình Tĩnh giải thích xong, giao một loạt báo cáo và một chồng ảnh chụp cho Lục Tuấn Trì, “Đội trưởng Lục, chúng tôi chỉ có thể cung cấp những thông tin này thôi, ngoài ra, anh xem xem còn cần kiểm tra thêm gì không?”
Lục Tuần Trì chần chừ một lát, nói: “Tôi muốn xin kiểm tra vật chất nhỏ dính trong móng tay của nạn nhân, thử xem có thể giúp chúng tôi xác định nghề nghiệp của người chết hay không.”
Hiện tại bọn họ chỉ có thể xác định đại khái thời gian khi nạn nhân bị chặt tay, thông tin mà họ biết được vẫn quá ít, bất lợi trong việc xác nhận thân phận người chết.
Nếu không tìm hiểu về những nạn nhân này, cũng sẽ không thể tìm được phương thức lựa chọn nạn nhân cùng động cơ giết người của hung thủ.
“Vật chất nhỏ?!” Hình Tĩnh nhìn Lục Tuấn Trì, khóe miệng nhếch lên, “Như đội trưởng Lục nói cũng là một cách, quả thật khe giữa móng tay của người cất giấu rất nhiều thông tin, cho dù có rửa tay nhiều lần cũng không thể rửa sạch. Tôi biết kỹ thuật này, hình như cách làm cụ thể là sau khi tiến hành đo quang phổ, tìm kiếm thông tin dựa trên kết quả đo lường. Có điều chỗ chúng tôi bây giờ vẫn chưa làm được, cần phải mang tới phòng thí nghiệm ở học viện cảnh sát Hoa Đô.”
Dứt lời, Hình Tĩnh lấy một tờ giấy ghi chú ra, “Để tôi ghi lại đã, đợi khi chủ nhiệm Thương về tôi sẽ bàn bạc với anh ấy, nếu có tin tức gì sẽ báo cho anh, có điều phải phiền đội trưởng Lục chờ đợi một thời gian.”
Lục Tuấn Trì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Công việc của trung tâm giám định vật chứng thuộc tổng cục Hoa Đô rất nặng, bọn họ không chỉ phụ trách đủ mọi xét nghiệm cho các phòng ban hình sự, đôi khi còn phải phối hợp với các phân cục trong công tác kiểm tra đo lường, mọi xét nhiệm và phân tích đều cần có thời gian.
Các nhân viên kiểm tra vết tích, nhân viên thí nghiệm cùng pháp y chỉ ước được dọn luôn vào trung tâm giám định vật chứng để ở.
Với các số liệu thuộc tổ trọng án, nơi đây luôn đặt lên hàng đầu, nhờ vậy mới có thể đưa ra kết quả nhanh chóng như vậy.
Công việc bên này đã xong xuôi, Lục Tuấn Trì cùng Kiều Trạch bèn ra về.
Tòa nhà tổng cục Hoa Đô vô cùng hiện đại, đặc biệt là trung tâm giám định vật chứng này, tầng một là trung tâm lưu trữ, tầng hai là phòng pháp y, tầng ba là phòng thí nghiệm vật chứng. Nhiệt độ, không khí luôn ở mức ổn định, khắp hành lang là cửa sổ sát đất trải dài, nhìn qua lớp kính có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài.
Giờ đang là giữa hè, đưa mắt nhìn ra, một khoảng xanh tươi tốt.
Lục Tuấn Trì đi vài bước liền xoay người, cầm tài liệu trong tay hỏi Kiều Trạch: “Vụ án này, em thấy sao?”
Kiều Trạch chống eo nói thẳng: “Hung thủ này đúng là siêu biến thái luôn! Có điều hắn cũng quá xảo trá lão luyện rồi, chúng ta đã tra nhiều vậy rồi, vẫn chẳng biết chút gì về hung thủ này.”
“Cũng không hẳn là không biết gì hết, hung thủ hẳn là đàn ông, hành động một mình.” Lục Tuấn Trì trầm giọng phỏng đoán, “Hung thủ có đường mua các vật phẩm hóa học cùng dược phẩm, còn có kiến thức liên quan nhất định, hẳn là học vấn không quá thấp, thời gian rảnh có thể điều chỉnh trong công việc của hắn tương đối dư dả, có nơi làm việc độc lập cùng địa điểm phanh thây…”
Lục Tuấn Trì nói tới đây thì dừng lại, nhẹ giọng lên tiếng: “Có điều, vì sao hung thủ lại bỏ những phần tay chân bị cắt đó vào trong xe?”
Trước mắt, câu hỏi này hắn vẫn chưa thể giải thích.
Lục Tuấn Trì cảm giác phân tích của mình có phần hỗn loạn, dựa vào những thông tin này, chưa đủ để hắn có hình dung cụ thể về hung thủ.
Thậm chí bước tiếp theo nên làm gì, hắn cũng không thể quyết định, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Lục Tuấn Trì được tiếp nhận giáo dục hình sự hiện đại tốt đẹp, hắn đã quen quy trình hóa, trình tự hóa quá trình phá án, cứ đi theo từng bước từng bước, nhanh chóng, nhạy bén, dùng phương pháp có sẵn nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Nhưng vụ án trước mặt lại khác với các vụ án khác, phân tích tâm lý của những kẻ biến thái này, người thường như hắn không rành rọt.
Kiều Trạch hỏi: “Phải rồi… Đội trưởng, cố vấn trong đội chúng ta đã chọn được ai chưa?”
Lục Tuấn Trì lắc đầu, “Mấy hồ sơ nhận được gần đây đều không phù hợp lắm.”
Kiều Trạch ở bên cạnh cúi đầu ủ rũ một lát, bỗng mở miệng: “Nếu tổ phân tích hành vi vẫn còn thì tốt quá.”
Nghe cậu nói xong, sắc mặt Lục Tuấn Trì hơi thay đổi.
Tổ phân tích hành vi, vốn là một phòng ban đặc biệt thuộc FBI nước Mỹ, tên gọi tắt là BSU, cũng chính là đội ngũ này đã khiến khái niệm “khắc họa tâm lý tội phạm” được lan rộng.
Kỹ năng khắc họa tâm lý tội phạm này, nói ra thì dễ, thật ra lại rất khó thực hiện cùng định nghĩa. Trên phương diện này, Hoa Hạ vẫn luôn kém xa các nước phương Tây.
Với hoàn cảnh trong nước như vậy, thật ra tổng cục Hoa Đô vẫn luôn đi đầu trong việc thử nghiệm các biện pháp hình sự.
Mười mấy năm trước, Hoa Đô đã từng đưa khắc họa tâm lý tội phạm vào giới cảnh sát, tiến hành huấn luyện cho các cảnh sát.
Tiếc rằng, ngành tâm lý tội phạm không phải là bộ ngành mà ai cũng có thể nắm bắt thuần thục, cho nên thoạt trông khi đó hiệu quả không được lớn. Có điều, chính hành động ấy đã gieo một hạt giống hy vọng cho tương lai.
Sau khi khắc họa tâm lý tội phạm được phổ biến rộng rãi, cuối cùng cũng nở hoa kết quả ở Hoa Đô.
Tám năm trước, một chuyên gia khắc họa tâm lý tội phạm tên là Vu Yên đã phá được huyền án mấy năm chưa kết của Hoa Đô, điều này khiến thân phận và địa vị của Vu Yên được người khác xưng là chuyên gia khắc họa số một Hoa Đô.
Phá được huyền án khiến cấp cao của cảnh sát Hoa Đô chân chính thấy được sức mạnh của khắc họa tâm lý tội phạm, cũng khiến bọn họ càng coi trọng điều này hơn.
Năm năm trước, tổng cục Hoa Đô dự định thành lập một tổ phân tích hành vi chuyên nghiệp, cho chuyên gia khắc họa Vu Yên dẫn đầu.
Mấy chục nghìn cảnh sát tại Hoa Đô, thậm chí cả những sinh viên trường cảnh sát cũng tham gia cuộc thi nổi đình nổi đám này, làm bài thi khắc họa tâm lý.
Cuối cùng Vu Yên chọn ra bốn người từ những người đó, trở thành những thành viên đầu tiên của tổ phân tích.
Đúng lúc này, Vu Yên bất hạnh đột ngột bỏ mình, khi đó mọi người đã nghĩ rằng, hy vọng thành lập tổ phân tích hành vi trở nên xa vời.
Nhưng cục trưởng Đàm khi ấy vẫn bỏ ngoài tai đề nghị của số đông, làm theo nguyện vọng của Vu Yên, thành lập tổ phân tích hành vi này.
Để tránh bi kịch tái diễn, ban chỉ huy cục cảnh sát quyết định tiến hành bảo vệ các chuyên gia phân tích tâm lý, khắp tổng cục không ai được biết thân phận thật sự của bọn họ.
Code name của bốn chuyên gia khắc họa tâm lý thuộc tổ phân tích hành vi là: Nhà Thơ, Ánh Trăng, Oanh Châu Âu, Nhà Tiên Tri.
Tổ phân tích trợ giúp khắc họa tâm lý cho các phân cục cùng tổng cục Hoa Đô, chỉ cần đăng tải các tài liệu về vụ án cùng tin tức cụ thể, kỹ càng lên mạng nội bộ sẽ nhận lại được một bản phân tích tâm lý liên quan đến tội phạm.
Mặc dù trên mỗi bản báo cáo đều sẽ viết: Không được khoa học chứng minh thực tế, chỉ dùng để tham khảo. Nhưng những bản khắc họa đó, lại được những cảnh sát bên dưới coi là thánh chỉ.
Thực tế chứng minh, khắc họa tâm lý tội phạm không phải huyền học[7], tỉ lệ chính xác của các chuyên gia phân tích kia rất cao.
Ứng dụng cùng sự phát triển của khắc họa tâm lý tội phạm, có tác dụng tích cực nhất định, có thể rút ngắn lại thời gian cảnh sát Hoa Đô phá án, nâng cao hiệu suất phá án.
Đặc biệt là chuyên gia khắc họa Nhà Thơ, trong số cảnh sát có người từng tổng hợp so sánh, xác suất khắc họa chính xác của anh lên tới 87%, dựa vào phân tích tâm lý của anh, cảnh sát Hoa Đô đã nhiều lần phá được án lớn, trong đó có cả những án treo đã rất lâu chưa bắt được hung thủ.
Chuyên gia khắc họa tâm lý vô cùng bí ẩn Nhà Thơ này, cũng được coi là người kế thừa của Vu Yên, thậm chí có vài người còn cảm thấy tài hoa cùng thành tựu của anh đã vượt xa Vu Yên lúc trước.
Có người nói, Nhà Thơ là người hiểu rõ tâm lý tội phạm nhất, cũng là người đến gần với tội ác nhất.
Cứ như vậy, cho đến hai năm trước…
Vụ án cát nổ xảy ra, tổ phân tích hành vi đột ngột giải tán, sau đó chưa từng thấy Nhà Thơ xuất hiện.
Rất nhiều người suy đoán, Nhà Thơ đã chết.
Những điều này, khiến giới cảnh sát Hoa Đô vẫn luôn ỷ lại khắc họa tâm lý tội phạm không kịp trở tay.
Một người đã quen được giúp đỡ muốn hành động độc lập, cần rất nhiều thời gian.
Nhưng mãi cho tới nay, khi đụng phải những vụ án khó phá giải, bọn họ vẫn sẽ nhớ tới tổ chức thần bí, cùng với người đã trở thành huyền thoại kia.
Sau khi Lục Tuấn Trì tiếp nhận tổ trọng án, nhiều lần phá được án lớn, nâng cao hiệu suất phá án, nhưng hắn cảm nhận rất rõ rằng mình không đủ khả năng trong phương diện khắc họa tâm lý tội phạm này, cho nên Lục Tuần Trì mới đề đạt tới chuyện tuyển một cố vấn.
Nhưng vị trí cố vấn này, mãi vẫn chưa quyết định được.
Trước cửa sổ sát đất trong tòa nhà tổng cục Hoa Đô, nắng sớm chiếu xuống, hai người trầm mặc không nói gì.
Sau đó Kiều Trạch bỗng sực nhớ ra điều gì, “Đội trưởng, em nhớ ra một chuyện, anh còn nhớ chúng ta có hợp tác với khoa Tội phạm học trường Cảnh sát Hoa Đô không?”
Cậu vừa nhắc, Lục Tuấn Trì liền nhớ ra, “Là chuyện hợp tác… các giảng viên của trường sẽ cố vấn cho vụ án của chúng ta, còn tổ trọng án đưa hồ sơ ghi chép về tội phạm cho họ tiến hành nghiên cứu học thuật sao?”
Vụ hợp tác này bắt đầu từ một năm trước, hai bên đều ký hiệp nghị bảo mật, quyết định nội dung bọn họ sẽ cung cấp cho nhau, trên thực tế trong một năm nay, tổ trọng án vẫn luôn cung cấp hồ sơ cho họ, nhưng lại chưa từng tới xin cố vấn.
Kiều Trạch mặt mày nghiêm túc, gật đầu nói: “Đúng đó, khoa Tội phạm học, đó là nơi ngọa hổ tàng long, trước đây em từng tới học tiết của chủ nhiệm Liêu, chỗ bọn họ có môn tâm lý học tội phạm, cũng có nội dung liên quan tới phân tích khắc họa. Hay là anh qua đó hỏi thử xem, có lẽ sẽ có giải thích hay ho gì đó.”
Nói tới đây, Kiều Trạch nhắc nhở thêm: “Đội trưởng, anh qua đó một chuyến đi, biết đâu còn tiện tay tìm được một cố vấn đó.”
Lục Tuấn Trì trầm tư một lát, “Anh sợ mấy người làm học thuật đó có cách biệt với người làm hình sự chúng ta, nói đạo lý cả mớ, lại không có tí thực tế nào. Dù sao thì đây cũng là một biện pháp, anh qua đó hỏi xem sao.”
Kiều Trạch nói: “Đúng vậy, chữa ngựa chết như chữa ngựa sống, nếu không có giúp ích gì, chúng ta không nghe theo là được.”
Lục Tuấn Trì dặn dò Kiều Trạch: “Lát nữa em về bảo mấy người họ điều tra ghi chép về cư dân mất tích trước, xem xem có thu hoạch được gì không. Ngoài ra, tráp số một và tráp số ba đều tìm được vào đêm hôm qua, hẳn là không kinh động tới ai, bảo đội hình sự tiếp tục bố trí trạm gác ngầm theo dõi, xem có kẻ nào đáng nghi tiếp cận những chiếc xe đó không?”
Kiều Trạch đáp lại, đi về phía tổ trọng án.
Sắp xếp công việc xong xuôi, Lục Tuấn Trì gọi điện thoại cho chủ nhiệm Liêu, chủ nhiệm Liêu vẫn đang lên lớp, nên trợ giảng nhận điện thoại giúp ông, nói rằng khoảng mười giờ chủ nhiệm Liêu sẽ hết tiết, sau đó có thể hẹn gặp mặt tại văn phòng.
Lục Tuấn Trì thấy bây giờ đã là chín rưỡi, bèn xuống dưới lầu lái xe tới học viện cảnh sát Hoa Đô.
Học viện cảnh sát Hoa Đô cách tổng cục gần tám cây số, Lục Tuấn Trì đã từng đến văn phòng của chủ nhiệm Liêu vài lần, ở tầng thứ ba trong tòa nhà viên chức.
Lục Tuấn Trì đỗ xe bên dưới tòa văn phòng, chạy lên cầu thang, đột nhiên điện thoại vang lên.
Hắn mở ra xem, là tin nhắn trả lời của Hình Tĩnh, cô nói Thương Khanh Hàn đã đồng ý với đề nghị của hắn, sẽ tiến hành phân tích vật chứng vi lượng.
Lục Tuấn Trì thở phào một hơi.
Tay hắn cầm tài liệu, cúi đầu trả lời tin nhắn, rảo bước trên hành lang, mắt thấy đã sắp tới cửa văn phòng của chủ nhiệm Liêu.
Bỗng nhiên có một bóng người đi ra từ trong văn phòng đối diện, Lục Tuấn Trì liếc thấy người kia là một người đàn ông cao gầy, hắn bèn bước chậm lại, sau đó nghiêng người, định né tránh.
Hành lang rất rộng, đủ cho tám người dàn hàng đi qua, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ an toàn vô sự, cho dù có phản ứng hơi chậm, hẳn là cũng chỉ quệt qua nhau.
Có điều ngay khi Lục Tuấn Trì né sang phía bên phải của anh ta, anh ta cũng tự tránh sang phía bên trái, dường như là lao thẳng về phía hắn.
Ngay sau đó, người đàn ông trực tiếp vấp vào người hắn, thấy có vẻ còn sắp ngã về phía trước, Lục Tuấn Trì bất đắc dĩ thả tài liệu ra, vươn tay ôm lấy anh, người nọ liền ngoan ngoãn ngã vào trong lồng ngực hắn.
- o0o-
Đây là những thứ phân cục Trừng Dương tại Hoa Đô tìm được trong suốt đêm hôm qua.
Những chiếc xe cũ trong thành phố đỗ ven đường, mỗi ngày đều có vô số người đi lướt qua nó, nhưng không ai ngờ rằng, bên trong lại cất giấu thứ đáng sợ thế này.
Hôm nay Lục Tuấn Trì đưa theo Kiều Trạch đến trung tâm giám định vật chứng.
Vừa vào cửa, một nữ pháp y trẻ tuổi đã đứng lên đưa găng tay, khẩu trang cùng kính bảo hộ cho họ.
Phòng giám định vật chứng này được đóng kín, bên trong hơi tối, bên trong có thiết bị thông gió cường lực, ánh sáng hoàn toàn dựa vào những bóng đèn to nhỏ đủ kiểu, những bóng đèn khác nhau có công dụng khác nhau, có thể soi được những dấu vết riêng biệt.
Lục Tuấn Trì đeo trang bị lên, lại gần quan sát.
Những chiếc tráp được đánh số một, hai, ba theo thứ tự thời gian tồn tại, trong đó chiếc được bọn họ phát hiện đầu tiên là tráp số hai.
Tình trạng của hai cái tráp còn lại có vẻ cũng không khác biệt lắm, bên trong chất đầy bột phấn màu trắng, mỗi tráp đều chứa một phần tay, chân đã cụt của vài cô gái.
Tráp số một là lớn nhất, bên trong là một khoảng chân dài tới đầu gối. Tráp số hai là đôi tay nọ, còn tráp số ba, là một bên tay của một cô gái khác.
Ba bàn tay, hơn nữa đều là tay của phụ nữ trẻ tuổi, cộng thêm một chân, nói cách khác, có ít nhất hai nạn chân, cũng có thể là ba người.
Tình hình trước mắt thật sự rất khó giải quyết.
Kiều Trạch đứng bên cạnh nhìn một lát, chủ động lấy sổ tay ra, chuẩn bị ghi chép lại.
Hình Tĩnh của trung tâm giám định vật chứng, chỉ nghe tên thôi đã biết sinh ra để làm cảnh sát hình sự. (Cách đọc gần giống)
Hình Tĩnh có một đôi mắt phượng, tóc đuôi ngựa buộc cao, cô mặc một bộ đồng phục màu trắng, đứng bên cạnh giới thiệu cho bọn họ: “Chúng tôi đã kiểm tra cả ba tráp, không có vân tay hoàn chỉnh mà hung thủ để lại, đồ vật trong tráp, chúng tôi cũng đã tiến hành xét nghiệm. ADN khác nhau, cho nên hẳn là có ba nạn nhân, tay trong tráp số ba vẫn còn rất mới, nạn nhân bị sát hại cách đây không lâu.”
Lục Tuấn Trì quan sát một lát, đứng thẳng dậy khoanh tay hỏi: “Bột phấn màu trắng này là thứ gì vậy?”
Ba chiếc hộp thoạt trông đều chứa chất chống phân hủy, nhưng hắn lại không rõ cụ thể là thứ gì, tráp gỗ này có vẻ là thứ có thể mua được khắp nơi trên thị trường, cho nên, thứ thuốc trong đó cũng là một phương hướng điều tra.
Hình Tĩnh giải thích đơn giản: “Là hỗn hợp của long não, kali alum[3] và axit boric[4].”
Kiều Trạch ngậm nắp bút trong miệng, ú ớ nói: “Chị Tĩnh nói rõ chút đi, em còn ghi lại…”
Hình Tĩnh đưa cho cậu một bản báo cáo, nói: “Trên báo cáo đã viết rõ ràng rồi, bao gồm cả hàm lượng cụ thể, không cần ghi lại.”
Kiều Trạch lật lật bản báo cáo, trưng ra biểu cảm ham học chăm hỏi, “Em có thắc mắc, mấy thứ dược phẩm này có tác dụng gì thế? Tại sao bỏ tay chân bị cụt vào bên trong lại không thối rữa?”
Lúc này Hình Tĩnh mới giải thích: “Trong những thứ này, tác dụng của long não là khử mùi và chống giòi bọ, kali alum có tác dụng thấm dầu, ức chế vi khuẩn cùng protein đọng lại, còn axit boric là dùng để chống phân hủy.”
Lục Tuấn Trì bắt được điểm mấu chốt, “Đây là một cách dùng phổ biến à?”
Hình Tĩnh gật đầu, “Đây là một cách phối thuốc chống phân hủy cho tiêu bản, có điều không được phổ biến bằng formalin[5], cũng không có hiệu quả tốt bằng những hỗn hợp chất bảo quản khác. Nhưng phương thức này lại an toàn hơn, nguyên liệu cũng dễ tìm, người bình thường có thể phối chúng ngay tại nhà.”
Lục Tuấn Trì day ấn đường, dễ mua, dễ điều chế, nói cách khác, rất khó tìm ra con đường bám gót hung thủ qua những dược phẩm này.
Hình Tĩnh chỉ vào mấy chiếc tráp trước mặt, “Từ cách điều phối của ba chiếc tráp này có thể thấy được, chúng không được điều phối cùng một lần, hung thủ đang tiến hóa, càng ngày càng thuần thục, hắn vẫn luôn tiến hành điều chỉnh cách điều phối. Các anh cũng thấy được, trên đôi tay đầu tiên vẫn còn một vài dấu hiệu ăn mòn, nhưng chiếc tay mới này, lại được bảo quản rất hoàn hảo.”
Lục Tuấn Trì hỏi thêm: “Ngoài dược phẩm để bảo tồn ra, chúng ta còn biết thêm thông tin gì nữa?”
“Chủ nhiệm Thương đã ra ngoài làm việc rồi.” Hình Tĩnh lấy thêm một bản báo cáo xét nghiệm nữa, “Lúc trước anh ấy đã tới đây xem và nghiên cứu qua vân tay, ADN, nhóm máu, cách thức gây ra vết thương… Nghi ngờ hung khí là cưa xích. Những nạn nhân đều là phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi. Chủ nhiệm Thương còn nói…”
Hình Tĩnh nói tới đây bèn mím môi, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn sang Lục Tuấn Trì, “Anh ấy nói trong máu của nạn nhân có thành phần thuốc gây tê cho thú vật nhất định, chúng có phản ứng sống[6]. Những bộ phận này được cưa đứt ngay từ khi nạn nhân còn sống, sau khi hung thủ cố định nạn nhân, hắn cưa tay, chân của bọn họ xuống và xử lý, sau đó chống phân hủy. Hơn nữa, lượng thuốc gây tê không lớn, anh ấy nghi ngờ nạn nhân bị cưa tay trong trạng thái nửa tỉnh táo.”
Hung thủ như vậy, tàn nhẫn thái quá.
Lục Tuấn Trì nỏi: “Sau khi bị cắt tay chân, nạn nhân có thể sống sót không?”
Hình Tĩnh lắc đầu: “Vết thương ngoài lớn như thế, sẽ gây ra tình trạng mất máu nghiêm trọng, nhiễm trùng vết thương, cho dù có đến bệnh viện chuyên nghiệp, cũng chưa chắc đã có thể cứu được. Cho nên cơ bản có thể đoán rằng, nạn nhân đều đã tử vong.”
Nghe cô nói xong, trong đầu Lục Tuấn Trì hiện lên khung cảnh ghê rợn, trong căn phòng tối tăm, trước chiếc giường đơn sơ, một gã đàn ông khoác áo mưa, sắc mặt u tối, cưa cánh tay của cô gái đang nằm trước mặt mình xuống, tiếng cưa điện vang ong ong vang khắp căn phòng, cùng với tiếng kêu đau đớn vô lực của cô gái, cô rỉ ra từng tiếng kêu cứu rất nhỏ, nhưng không có ai trả lời…
Kiều Trạch đứng bên cạnh ghi chép, nghe tới đây, hai mắt cũng không khỏi ánh lên vẻ sợ hãi, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Lục Tuấn Trì quay lại hỏi Kiều Trạch: “Đã đối chiếu vân tay và nhóm máu chưa?”
Kiều Trạch nói: “Tối hôm qua khi nhận được thông tin em đã chạy đến kho chứa thông tin tìm cả đêm, không tìm thấy trong kho.” Nói cách khác, vân tay cùng nhóm máu của nạn nhân chưa từng được lưu trữ trong hệ thống của họ.
Sau khi Hình Tĩnh giải thích xong, giao một loạt báo cáo và một chồng ảnh chụp cho Lục Tuấn Trì, “Đội trưởng Lục, chúng tôi chỉ có thể cung cấp những thông tin này thôi, ngoài ra, anh xem xem còn cần kiểm tra thêm gì không?”
Lục Tuần Trì chần chừ một lát, nói: “Tôi muốn xin kiểm tra vật chất nhỏ dính trong móng tay của nạn nhân, thử xem có thể giúp chúng tôi xác định nghề nghiệp của người chết hay không.”
Hiện tại bọn họ chỉ có thể xác định đại khái thời gian khi nạn nhân bị chặt tay, thông tin mà họ biết được vẫn quá ít, bất lợi trong việc xác nhận thân phận người chết.
Nếu không tìm hiểu về những nạn nhân này, cũng sẽ không thể tìm được phương thức lựa chọn nạn nhân cùng động cơ giết người của hung thủ.
“Vật chất nhỏ?!” Hình Tĩnh nhìn Lục Tuấn Trì, khóe miệng nhếch lên, “Như đội trưởng Lục nói cũng là một cách, quả thật khe giữa móng tay của người cất giấu rất nhiều thông tin, cho dù có rửa tay nhiều lần cũng không thể rửa sạch. Tôi biết kỹ thuật này, hình như cách làm cụ thể là sau khi tiến hành đo quang phổ, tìm kiếm thông tin dựa trên kết quả đo lường. Có điều chỗ chúng tôi bây giờ vẫn chưa làm được, cần phải mang tới phòng thí nghiệm ở học viện cảnh sát Hoa Đô.”
Dứt lời, Hình Tĩnh lấy một tờ giấy ghi chú ra, “Để tôi ghi lại đã, đợi khi chủ nhiệm Thương về tôi sẽ bàn bạc với anh ấy, nếu có tin tức gì sẽ báo cho anh, có điều phải phiền đội trưởng Lục chờ đợi một thời gian.”
Lục Tuấn Trì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Công việc của trung tâm giám định vật chứng thuộc tổng cục Hoa Đô rất nặng, bọn họ không chỉ phụ trách đủ mọi xét nghiệm cho các phòng ban hình sự, đôi khi còn phải phối hợp với các phân cục trong công tác kiểm tra đo lường, mọi xét nhiệm và phân tích đều cần có thời gian.
Các nhân viên kiểm tra vết tích, nhân viên thí nghiệm cùng pháp y chỉ ước được dọn luôn vào trung tâm giám định vật chứng để ở.
Với các số liệu thuộc tổ trọng án, nơi đây luôn đặt lên hàng đầu, nhờ vậy mới có thể đưa ra kết quả nhanh chóng như vậy.
Công việc bên này đã xong xuôi, Lục Tuấn Trì cùng Kiều Trạch bèn ra về.
Tòa nhà tổng cục Hoa Đô vô cùng hiện đại, đặc biệt là trung tâm giám định vật chứng này, tầng một là trung tâm lưu trữ, tầng hai là phòng pháp y, tầng ba là phòng thí nghiệm vật chứng. Nhiệt độ, không khí luôn ở mức ổn định, khắp hành lang là cửa sổ sát đất trải dài, nhìn qua lớp kính có thể thấy được cảnh sắc bên ngoài.
Giờ đang là giữa hè, đưa mắt nhìn ra, một khoảng xanh tươi tốt.
Lục Tuấn Trì đi vài bước liền xoay người, cầm tài liệu trong tay hỏi Kiều Trạch: “Vụ án này, em thấy sao?”
Kiều Trạch chống eo nói thẳng: “Hung thủ này đúng là siêu biến thái luôn! Có điều hắn cũng quá xảo trá lão luyện rồi, chúng ta đã tra nhiều vậy rồi, vẫn chẳng biết chút gì về hung thủ này.”
“Cũng không hẳn là không biết gì hết, hung thủ hẳn là đàn ông, hành động một mình.” Lục Tuấn Trì trầm giọng phỏng đoán, “Hung thủ có đường mua các vật phẩm hóa học cùng dược phẩm, còn có kiến thức liên quan nhất định, hẳn là học vấn không quá thấp, thời gian rảnh có thể điều chỉnh trong công việc của hắn tương đối dư dả, có nơi làm việc độc lập cùng địa điểm phanh thây…”
Lục Tuấn Trì nói tới đây thì dừng lại, nhẹ giọng lên tiếng: “Có điều, vì sao hung thủ lại bỏ những phần tay chân bị cắt đó vào trong xe?”
Trước mắt, câu hỏi này hắn vẫn chưa thể giải thích.
Lục Tuấn Trì cảm giác phân tích của mình có phần hỗn loạn, dựa vào những thông tin này, chưa đủ để hắn có hình dung cụ thể về hung thủ.
Thậm chí bước tiếp theo nên làm gì, hắn cũng không thể quyết định, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Lục Tuấn Trì được tiếp nhận giáo dục hình sự hiện đại tốt đẹp, hắn đã quen quy trình hóa, trình tự hóa quá trình phá án, cứ đi theo từng bước từng bước, nhanh chóng, nhạy bén, dùng phương pháp có sẵn nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Nhưng vụ án trước mặt lại khác với các vụ án khác, phân tích tâm lý của những kẻ biến thái này, người thường như hắn không rành rọt.
Kiều Trạch hỏi: “Phải rồi… Đội trưởng, cố vấn trong đội chúng ta đã chọn được ai chưa?”
Lục Tuấn Trì lắc đầu, “Mấy hồ sơ nhận được gần đây đều không phù hợp lắm.”
Kiều Trạch ở bên cạnh cúi đầu ủ rũ một lát, bỗng mở miệng: “Nếu tổ phân tích hành vi vẫn còn thì tốt quá.”
Nghe cậu nói xong, sắc mặt Lục Tuấn Trì hơi thay đổi.
Tổ phân tích hành vi, vốn là một phòng ban đặc biệt thuộc FBI nước Mỹ, tên gọi tắt là BSU, cũng chính là đội ngũ này đã khiến khái niệm “khắc họa tâm lý tội phạm” được lan rộng.
Kỹ năng khắc họa tâm lý tội phạm này, nói ra thì dễ, thật ra lại rất khó thực hiện cùng định nghĩa. Trên phương diện này, Hoa Hạ vẫn luôn kém xa các nước phương Tây.
Với hoàn cảnh trong nước như vậy, thật ra tổng cục Hoa Đô vẫn luôn đi đầu trong việc thử nghiệm các biện pháp hình sự.
Mười mấy năm trước, Hoa Đô đã từng đưa khắc họa tâm lý tội phạm vào giới cảnh sát, tiến hành huấn luyện cho các cảnh sát.
Tiếc rằng, ngành tâm lý tội phạm không phải là bộ ngành mà ai cũng có thể nắm bắt thuần thục, cho nên thoạt trông khi đó hiệu quả không được lớn. Có điều, chính hành động ấy đã gieo một hạt giống hy vọng cho tương lai.
Sau khi khắc họa tâm lý tội phạm được phổ biến rộng rãi, cuối cùng cũng nở hoa kết quả ở Hoa Đô.
Tám năm trước, một chuyên gia khắc họa tâm lý tội phạm tên là Vu Yên đã phá được huyền án mấy năm chưa kết của Hoa Đô, điều này khiến thân phận và địa vị của Vu Yên được người khác xưng là chuyên gia khắc họa số một Hoa Đô.
Phá được huyền án khiến cấp cao của cảnh sát Hoa Đô chân chính thấy được sức mạnh của khắc họa tâm lý tội phạm, cũng khiến bọn họ càng coi trọng điều này hơn.
Năm năm trước, tổng cục Hoa Đô dự định thành lập một tổ phân tích hành vi chuyên nghiệp, cho chuyên gia khắc họa Vu Yên dẫn đầu.
Mấy chục nghìn cảnh sát tại Hoa Đô, thậm chí cả những sinh viên trường cảnh sát cũng tham gia cuộc thi nổi đình nổi đám này, làm bài thi khắc họa tâm lý.
Cuối cùng Vu Yên chọn ra bốn người từ những người đó, trở thành những thành viên đầu tiên của tổ phân tích.
Đúng lúc này, Vu Yên bất hạnh đột ngột bỏ mình, khi đó mọi người đã nghĩ rằng, hy vọng thành lập tổ phân tích hành vi trở nên xa vời.
Nhưng cục trưởng Đàm khi ấy vẫn bỏ ngoài tai đề nghị của số đông, làm theo nguyện vọng của Vu Yên, thành lập tổ phân tích hành vi này.
Để tránh bi kịch tái diễn, ban chỉ huy cục cảnh sát quyết định tiến hành bảo vệ các chuyên gia phân tích tâm lý, khắp tổng cục không ai được biết thân phận thật sự của bọn họ.
Code name của bốn chuyên gia khắc họa tâm lý thuộc tổ phân tích hành vi là: Nhà Thơ, Ánh Trăng, Oanh Châu Âu, Nhà Tiên Tri.
Tổ phân tích trợ giúp khắc họa tâm lý cho các phân cục cùng tổng cục Hoa Đô, chỉ cần đăng tải các tài liệu về vụ án cùng tin tức cụ thể, kỹ càng lên mạng nội bộ sẽ nhận lại được một bản phân tích tâm lý liên quan đến tội phạm.
Mặc dù trên mỗi bản báo cáo đều sẽ viết: Không được khoa học chứng minh thực tế, chỉ dùng để tham khảo. Nhưng những bản khắc họa đó, lại được những cảnh sát bên dưới coi là thánh chỉ.
Thực tế chứng minh, khắc họa tâm lý tội phạm không phải huyền học[7], tỉ lệ chính xác của các chuyên gia phân tích kia rất cao.
Ứng dụng cùng sự phát triển của khắc họa tâm lý tội phạm, có tác dụng tích cực nhất định, có thể rút ngắn lại thời gian cảnh sát Hoa Đô phá án, nâng cao hiệu suất phá án.
Đặc biệt là chuyên gia khắc họa Nhà Thơ, trong số cảnh sát có người từng tổng hợp so sánh, xác suất khắc họa chính xác của anh lên tới 87%, dựa vào phân tích tâm lý của anh, cảnh sát Hoa Đô đã nhiều lần phá được án lớn, trong đó có cả những án treo đã rất lâu chưa bắt được hung thủ.
Chuyên gia khắc họa tâm lý vô cùng bí ẩn Nhà Thơ này, cũng được coi là người kế thừa của Vu Yên, thậm chí có vài người còn cảm thấy tài hoa cùng thành tựu của anh đã vượt xa Vu Yên lúc trước.
Có người nói, Nhà Thơ là người hiểu rõ tâm lý tội phạm nhất, cũng là người đến gần với tội ác nhất.
Cứ như vậy, cho đến hai năm trước…
Vụ án cát nổ xảy ra, tổ phân tích hành vi đột ngột giải tán, sau đó chưa từng thấy Nhà Thơ xuất hiện.
Rất nhiều người suy đoán, Nhà Thơ đã chết.
Những điều này, khiến giới cảnh sát Hoa Đô vẫn luôn ỷ lại khắc họa tâm lý tội phạm không kịp trở tay.
Một người đã quen được giúp đỡ muốn hành động độc lập, cần rất nhiều thời gian.
Nhưng mãi cho tới nay, khi đụng phải những vụ án khó phá giải, bọn họ vẫn sẽ nhớ tới tổ chức thần bí, cùng với người đã trở thành huyền thoại kia.
Sau khi Lục Tuấn Trì tiếp nhận tổ trọng án, nhiều lần phá được án lớn, nâng cao hiệu suất phá án, nhưng hắn cảm nhận rất rõ rằng mình không đủ khả năng trong phương diện khắc họa tâm lý tội phạm này, cho nên Lục Tuần Trì mới đề đạt tới chuyện tuyển một cố vấn.
Nhưng vị trí cố vấn này, mãi vẫn chưa quyết định được.
Trước cửa sổ sát đất trong tòa nhà tổng cục Hoa Đô, nắng sớm chiếu xuống, hai người trầm mặc không nói gì.
Sau đó Kiều Trạch bỗng sực nhớ ra điều gì, “Đội trưởng, em nhớ ra một chuyện, anh còn nhớ chúng ta có hợp tác với khoa Tội phạm học trường Cảnh sát Hoa Đô không?”
Cậu vừa nhắc, Lục Tuấn Trì liền nhớ ra, “Là chuyện hợp tác… các giảng viên của trường sẽ cố vấn cho vụ án của chúng ta, còn tổ trọng án đưa hồ sơ ghi chép về tội phạm cho họ tiến hành nghiên cứu học thuật sao?”
Vụ hợp tác này bắt đầu từ một năm trước, hai bên đều ký hiệp nghị bảo mật, quyết định nội dung bọn họ sẽ cung cấp cho nhau, trên thực tế trong một năm nay, tổ trọng án vẫn luôn cung cấp hồ sơ cho họ, nhưng lại chưa từng tới xin cố vấn.
Kiều Trạch mặt mày nghiêm túc, gật đầu nói: “Đúng đó, khoa Tội phạm học, đó là nơi ngọa hổ tàng long, trước đây em từng tới học tiết của chủ nhiệm Liêu, chỗ bọn họ có môn tâm lý học tội phạm, cũng có nội dung liên quan tới phân tích khắc họa. Hay là anh qua đó hỏi thử xem, có lẽ sẽ có giải thích hay ho gì đó.”
Nói tới đây, Kiều Trạch nhắc nhở thêm: “Đội trưởng, anh qua đó một chuyến đi, biết đâu còn tiện tay tìm được một cố vấn đó.”
Lục Tuấn Trì trầm tư một lát, “Anh sợ mấy người làm học thuật đó có cách biệt với người làm hình sự chúng ta, nói đạo lý cả mớ, lại không có tí thực tế nào. Dù sao thì đây cũng là một biện pháp, anh qua đó hỏi xem sao.”
Kiều Trạch nói: “Đúng vậy, chữa ngựa chết như chữa ngựa sống, nếu không có giúp ích gì, chúng ta không nghe theo là được.”
Lục Tuấn Trì dặn dò Kiều Trạch: “Lát nữa em về bảo mấy người họ điều tra ghi chép về cư dân mất tích trước, xem xem có thu hoạch được gì không. Ngoài ra, tráp số một và tráp số ba đều tìm được vào đêm hôm qua, hẳn là không kinh động tới ai, bảo đội hình sự tiếp tục bố trí trạm gác ngầm theo dõi, xem có kẻ nào đáng nghi tiếp cận những chiếc xe đó không?”
Kiều Trạch đáp lại, đi về phía tổ trọng án.
Sắp xếp công việc xong xuôi, Lục Tuấn Trì gọi điện thoại cho chủ nhiệm Liêu, chủ nhiệm Liêu vẫn đang lên lớp, nên trợ giảng nhận điện thoại giúp ông, nói rằng khoảng mười giờ chủ nhiệm Liêu sẽ hết tiết, sau đó có thể hẹn gặp mặt tại văn phòng.
Lục Tuấn Trì thấy bây giờ đã là chín rưỡi, bèn xuống dưới lầu lái xe tới học viện cảnh sát Hoa Đô.
Học viện cảnh sát Hoa Đô cách tổng cục gần tám cây số, Lục Tuấn Trì đã từng đến văn phòng của chủ nhiệm Liêu vài lần, ở tầng thứ ba trong tòa nhà viên chức.
Lục Tuấn Trì đỗ xe bên dưới tòa văn phòng, chạy lên cầu thang, đột nhiên điện thoại vang lên.
Hắn mở ra xem, là tin nhắn trả lời của Hình Tĩnh, cô nói Thương Khanh Hàn đã đồng ý với đề nghị của hắn, sẽ tiến hành phân tích vật chứng vi lượng.
Lục Tuấn Trì thở phào một hơi.
Tay hắn cầm tài liệu, cúi đầu trả lời tin nhắn, rảo bước trên hành lang, mắt thấy đã sắp tới cửa văn phòng của chủ nhiệm Liêu.
Bỗng nhiên có một bóng người đi ra từ trong văn phòng đối diện, Lục Tuấn Trì liếc thấy người kia là một người đàn ông cao gầy, hắn bèn bước chậm lại, sau đó nghiêng người, định né tránh.
Hành lang rất rộng, đủ cho tám người dàn hàng đi qua, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ an toàn vô sự, cho dù có phản ứng hơi chậm, hẳn là cũng chỉ quệt qua nhau.
Có điều ngay khi Lục Tuấn Trì né sang phía bên phải của anh ta, anh ta cũng tự tránh sang phía bên trái, dường như là lao thẳng về phía hắn.
Ngay sau đó, người đàn ông trực tiếp vấp vào người hắn, thấy có vẻ còn sắp ngã về phía trước, Lục Tuấn Trì bất đắc dĩ thả tài liệu ra, vươn tay ôm lấy anh, người nọ liền ngoan ngoãn ngã vào trong lồng ngực hắn.
- o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.