Chương 36: Quyển 2 - Chương 36
Thanh Vận Tiểu Thi
24/11/2022
“Bà Phó?” Lục Tuấn Trì gọi bà lần nữa, cuối cùng Phó Mai lau nước mắt trên mặt: “Đây là tất cả những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó.”
Bà vất vả ngược xuôi, nuông chiều con cái, yêu thương chồng mình, muốn giúp chồng dạy dỗ con cả đời, khó khăn lắm mới chờ được ngày con trai lấy vợ, sinh con đẻ cái.
Nhưng kết quả bà nhận được lại là gì? Bọn họ coi sự hy sinh của bà như là lẽ đương nhiên.
Một khi có chuyện, bà lập tức trở thành vật hy sinh của cái gia đình này.
Là do lỗi của bà, đáng lẽ ngay khi phát hiện ra con mình còn nhỏ đã có khuynh hướng bạo lực bà dạy dỗ nó nghiêm khắc hơn thì bây giờ hắn sẽ không không có giới hạn như vậy.
Nếu con trai đánh vợ lần đầu, bà đứng ra bênh vực con dâu, có lẽ câu chuyện sẽ không tới nỗi như ngày hôm nay.
Nếu lúc con trai đánh con dâu đến mức nhập viện, con dâu nhất quyết đòi ly hôn, bà không khóc lóc cầu xin chúng nể mặt đứa bé quay lại bên nhau mà khuyên chúng nó ly hôn, có lẽ cuộc sống của mọi người đều sẽ tốt đẹp hơn.
Lúc này nghĩ lại, dường như hạt giống bi kịch đã được gieo mầm từ lâu.
Nhưng đến lúc này, mọi việc đều đã quá muộn màng.
“Vậy còn chuyện về toán cướp ba người, sao bà lại biết?” Lục Tuấn Trì hỏi tiếp.
Vừa rồi Phó Mai có nhắc tới chuyện mình gặp phải ở nhà Văn Văn. Lục Tuấn Trì đã xem thông tin sơ lược của Phó Mai, bà có một con trai một con gái, con trai Lịch Tòng Ba, con gái là Lịch Nhã Văn.
Không ngoài dự đoán, Phó Mai lên tiếng: “Văn Văn là con gái tôi, hơn hai tháng trước, tôi có đụng mặt chúng khi đến nhà con gái ở Tần Thành, tối hôm đó tôi bị tắc đường, khi đến nơi đã là 9 giờ tối…”
Phó Mai nhớ lại, nói: “Nhà Văn Văn ở trên tầng cao nhất, hôm đó có mưa bay bay, tôi nhắn một tin cho con gái bảo mẹ đã ở dưới nhà, gọi con bé mở cửa cho tôi. Con gái không trả lời, đúng lúc này có hàng xóm vào khu nên mở cửa cho tôi, tôi sợ con bé xuống lại mất công nên mới nhắn thêm rằng ‘mẹ gặp hàng xóm nhà đối diện, người ta dẫn mẹ vào, đang lên’.”
“Sau đó tôi đụng mặt ba người đang đi từ trên xuống ở hành lang. Người đi đầu là một gã đàn ông, dù là mùa hè nhưng gã ta vẫn cứ ăn mặc kín mít, che hết toàn bộ da thịt, gã đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ chừa đúng một đôi mắt, tôi còn nhớ gã cao hơn tôi hơn một cái đầu, đi lướt qua vai tôi. Đi sau gã là một người phụ nữ, tóc ngắn, rất gầy, cô ta mặc một chiếc váy liền, cuối cùng còn có một cậu bé không lớn, tôi cứ nghĩ họ là hàng xóm mới, còn nhường đường cho họ.”
“Trên người họ có mùi máu tươi thoang thoảng, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ quái, khi đó tôi còn nhìn thêm mấy lần. Gã đàn ông kia quay sang nhìn tôi, tôi sợ thót cả người, lúc này mới không dám nhìn lại họ nữa.”
“Đến khi tôi lên tầng, mở cửa nhà con gái mới phát hiện chúng đang bị trói, nhốt trong phòng, còn bị thương nữa.”
Phó Mai chùi nước mắt: “Văn Văn nói với tôi, có cướp đột nhập vào nhà chúng, nếu không phải khi đó tôi đến đúng lúc, còn được hàng xóm nhà đối diện dẫn lên đây, chúng đã bị ba người kia giết chết rồi. Hoặc nếu tôi đến sớm hơn một chút, hoặc đi một mình, có thể cũng sẽ bị bắt theo, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ….”
Có thể thấy sự có mặt của Phó Mai đã khiến toán cướp kia dừng việc gây án lại, khi bà gửi tin nhắn, hẳn là tên cướp đang xem điện thoại của Lịch Nhã Văn.
Nghe tới đây, Tô Hồi lật lại ghi chép các vụ án mà các địa phương khác vừa gửi tới, trong đó không hề ghi chép lại về vụ này.
Anh bỗng thấy hơi lạ, nhíu mày hỏi: “Vợ chồng con gái bà không báo cảnh sát à?”
Đụng phải vụ cướp đe dọa tính mạng mình lại không báo cảnh sát, chuyện này đúng là hơi lạ.
Phó Mai gật đầu: “Sau đó tôi vội vàng đến bệnh viện với hai đứa. Tôi có định báo cảnh sát rồi nhưng con gái lại ngăn cản, không cho gọi, khi ấy con rể cũng nói không có chuyện gì to tát thì thôi.”
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi nghe lời khai của Phó Mai xong, tới khi ra khỏi đó đã gần đến giờ tan tầm buổi chiều.
Lục Tuấn Trì gọi một cuộc cho Tề Chính Dương, vừa nghe mấy câu đã nhíu mày hỏi: “Vật chứng vô cùng xác thực, sao vẫn còn không chịu khai? Phía chúng tôi Phó Mai đã khai hết rồi. Ừ, giống như chúng ta đã suy đoán từ trước. Anh cứ nói thẳng với hắn, xem hắn có phản ứng gì.”
Giả vờ như Lịch Tòng Ba đã khai hết, hạ gục Phó Mai trước, đây là kế hoạch đã được Lục Tuấn Trì và Tô Hồi quyết định từ trước khi vào phòng bệnh.
Đây cũng chính là “Song đề tù nhân” dồn Phó Mai vào bước đường cùng.
Lục Tuấn Trì diễn vai phản diện, Tô Hồi sắm vai chính diện, mục đích là để Phó Mai khai ra toàn bộ.
Từ trước khi họ vào phòng bệnh, Lục Tuấn Trì đã dặn Kiều Trạch nhắn tin vào số điện thoại của hắn sau năm phút.
Lục Tuấn Trì cúp điện thoại, Tô Hồi đi theo hắn lên xe: “Kỹ năng kiểm soát biểu cảm của tổ trưởng Lục tốt quá, vừa rồi khi anh bẫy Phó Mai, nhìn phản ứng của anh tôi đã suýt tin là thật đó.”
Lục Tuấn Trì thắt dây an toàn giúp anh, “Thầy Tô, diễn xuất của anh cũng được lắm, phối hợp rất tốt.”
Tô Hồi đặt ba-toong trong tay sang một bên, “Nói thật, tôi không ngờ anh lại chủ động nêu ra cách làm này.”
Lục Tuấn Trì nói: “Môn thẩm vấn hình sự của tôi là do đội trưởng La ở cục thành phố hồi trước dạy, khi đó mọi người đều nói đội trưởng La là một lão cáo già.”
Lục Tuấn Trì là người chính trực nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn là người bảo thủ, không chịu tiếp thu, không biết cách linh hoạt.
Khi đối mặt với những kẻ tội phạm ranh ma, đôi khi vẫn phải dùng chút thủ đoạn nho nhỏ mới có thể khiến chúng khai hết sự thật.
Lời ăn tiếng nói và hành động của Lục Tuấn Trì luôn được giữ vững chừng mực, không bao giờ vượt quá giới hạn.
Tô Hồi lại nghĩ về vụ án hiện tại, Phó Mai vỗn chỉ là một người phụ nữ về hưu bình thường nhưng bị gia đình xúi giục, bà cũng trở thành đồng phạm trong vụ án này.
Tô Hồi nhìn sang Lục Tuấn Trì, chợt hỏi: “Tổ trưởng Lục, anh có biết trong tâm lý học tội phạm, có một lý luận tên là ‘Toàn dân phạm tội’ không?”
Lục Tuấn Trì nổ máy, nói: “Mới nghe lần đầu.”
“Chỉ là một lý thuyết thôi, cũng không có nhiều tài liệu về nó. Tôi cũng không tán thành nhưng vẫn cảm thấy quan điểm của nó rất thú vị.” Tô Hồi giải thích.
“Lý luận này cho rằng tâm lý phạm tội là một tâm lý vốn có của con người, tất cả mọi người đều là tội phạm tiềm ẩn, không có ai là vô tội. Sở dĩ người bình thường không phạm tội là vì chưa gặp cơ hội phạm tội phù hợp. Dưới tác động của thời gian, địa điểm, cùng cảm xúc trào dâng, con người sẽ ‘tiến hóa’ thành tội phạm.” Tô Hồi cúi đầu nhìn tay mình, “Dù là ai cũng có một mặt trái, đều có những bí mật giữ kín, nói cách khác, anh, tôi, mỗi một người bình thường đều có thể trở thành kẻ trộm, kẻ cướp hay hung thủ khi gặp tình huống cực đoan hoặc dưới điều kiện đặc biệt.”
“Điều kiện đặc biệt là gì?” Lục Tuấn Trì hỏi.
“Ví dụ như bị giam cầm, bị đe dọa, bị phản bội, bị hiểu lầm, cảm thấy tuyệt vọng, hoặc như khi gặp phải nguy hiểm, khi đối mặt với khó khăn không thể giải quyết, đối mặt với cám dỗ của tiền tài và sắc đẹp, người thân qua đời, đánh mất lý trí…”
Lục Tuấn Trì nói chắc nịch: “Tôi sẽ không như vậy. Những thứ này không phải lý do phạm tội. Bất kể ở thời điểm nào, chỉ cần có đủ bình tĩnh, chắc chắn sẽ có cách tránh việc phạm tội.”
Tô Hồi thường có thể đọc vị suy nghĩ của những kẻ phạm tội kia nhưng rõ ràng, Lục Tuấn Trì không nằm trong nhóm người đó.
Anh không đánh hơi được nhân tố phạm tội ở Lục Tuấn Trì.
Lúc này Tô Hồi đã hiểu, người như Lục Tuấn Trì sẽ chuẩn bị kỹ càng tất cả trước khi nguy cơ ập tới. Hắn cũng đủ lý trí, đủ thông minh, sẽ không để mình vào lâm vào cảnh bối rối.
Đúng lúc này, hắn lái xe qua một ngã đường, dừng xe vì đèn đỏ, Lục Tuấn Trì nghiêng đầu, hoàng hôn chiếu xuống, mắt Tô Hồi đẹp vô cùng, thoạt trông con mắt của anh nhạt màu hơn người bình thường một chút, tựa như một viên đá quý sang trọng, toát lên vẻ thần bí.
Lục Tuấn Trì vô cùng biết ơn Tô Hồi, dù gì anh cũng đã phát hiện ra điều bí ẩn trong vụ án này, nếu không có thể họ sẽ phải đi đường vòng.
***
Đôi lúc Lục Tuấn Trì sẽ cảm thấy Tô Hồi vô cùng sắc bén nhưng lại có lúc hắn cảm thấy sự sắc bén đó chỉ là ảo giác của mình, hầu hết thời gian Tô Hồi luôn ở trong trạng thái biếng nhác.
Ví dụ như lúc này, sau bữa tối, Tô Hồi thay đồ ngủ, ngồi chơi ghép hình một lát đã thấm mệt. Anh gối đầu lên một chiếc gối dựa, lười biếng nằm trên sô pha.
Lục Tuấn Trì lấy laptop, mở máy trên bàn ăn, chuẩn bị sắp xếp lại hồ sơ.
Tô Hồi chỉ đặt một bàn làm việc cạnh rìa phòng khách, thấy hắn phải dùng bàn ăn tạm thay bàn làm việc, anh bỗng hơi xấu hổ, cơ thể anh mềm như bông, vùi mình trên sô pha, chỉ về phía bàn làm việc, nói: “Những lúc tôi không dùng bàn, anh có thể ngồi ở kia.”
Lục Tuấn Trì nhìn bàn làm việc gần như bị vùi lấp bởi đủ loại sách vở, hắn cảm thấy đống sách đó có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Hắn uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn, ngồi đây cũng tốt lắm.”
Tô Hồi vươn tay tìm một mảnh ghép, vừa quan sát vừa nói: “Vậy anh có thể xem xét mua một chiếc ghế xoay, ngồi đó sẽ thoải mái hơn ghế của bàn ăn một chút.” Đến lúc này, anh càng lúc càng quen với sự tồn tại của người bạn chung nhà này của mình.
Lục Tuấn Trì đáp “ừ”, thấy cuộc gọi tới của Kiều Trạch, anh ra hiệu “suỵt” với Tô Hồi, sau đó mới nhớ lại có thể Tô Hồi không nhìn rõ, bèn giải thích một câu: “Tôi nghe điện thoại.”
Tô Hồi lập tức im lặng, đúng lúc này Aristoteles sáp lại, Tô Hồi vươn tay, vòng qua bụng nó, chú mèo lông xù được anh ôm vào lòng, ngoan ngoãn để anh vuốt ve mình.
Kiều Trạch gọi điện báo cáo lại kết quả hỏi thăm Lịch Nhã Văn và chồng cô, Hứa Huy.
Hai người đều nói chuyện xảy ra từ hai tháng trước, khi ấy nhà cửa không có tổn thất gì, lúc đó họ cũng rất hoảng loạn, sợ bị toán cướp kia trả thù nên mới không báo cảnh sát, hai người họ còn ra khách sạn ở tạm một thời gian.
Diện mạo của ba người trong nhóm cướp họ chỉ có thể phân biệt, mô tả gần giống như lời khai của Phó Mai khi trước, không cung cấp thêm thông tin hữu ích nào khác.
Lục Tuấn Trì nghe xong, nhíu mày nói: “Nói dối lộ liễu vậy à?”
Nói khó nghe thì đúng là coi cảnh sát bọn họ như mấy thằng ngu.
Chắc chắn vẫn còn bí ẩn nào đó trong quá trình gây án kia, họ càng không muốn nói, vấn đề lại càng nghiêm trọng.
Kiều Trạch nói: “Tổ trưởng, người ta là nạn nhân, nói mỗi câu ‘quên rồi’ thôi là em đâm vào ngõ cụt liền…”
Lục Tuấn Trì nói: “Em gửi tài liệu về hai vợ chồng này cho anh. Tần Thành không xa, cùng lắm anh qua đó một chuyến.”
Kiều Trạch đáp “vâng”, nhanh chóng cúp điện thoại rồi gửi hồ sơ cho hắn.
Lục Tuấn Trì vừa mới kết nối với máy in nhà Tô Hồi, Tô Hồi đã nói với hắn: “In cho tôi một bản nữa.”
Bà vất vả ngược xuôi, nuông chiều con cái, yêu thương chồng mình, muốn giúp chồng dạy dỗ con cả đời, khó khăn lắm mới chờ được ngày con trai lấy vợ, sinh con đẻ cái.
Nhưng kết quả bà nhận được lại là gì? Bọn họ coi sự hy sinh của bà như là lẽ đương nhiên.
Một khi có chuyện, bà lập tức trở thành vật hy sinh của cái gia đình này.
Là do lỗi của bà, đáng lẽ ngay khi phát hiện ra con mình còn nhỏ đã có khuynh hướng bạo lực bà dạy dỗ nó nghiêm khắc hơn thì bây giờ hắn sẽ không không có giới hạn như vậy.
Nếu con trai đánh vợ lần đầu, bà đứng ra bênh vực con dâu, có lẽ câu chuyện sẽ không tới nỗi như ngày hôm nay.
Nếu lúc con trai đánh con dâu đến mức nhập viện, con dâu nhất quyết đòi ly hôn, bà không khóc lóc cầu xin chúng nể mặt đứa bé quay lại bên nhau mà khuyên chúng nó ly hôn, có lẽ cuộc sống của mọi người đều sẽ tốt đẹp hơn.
Lúc này nghĩ lại, dường như hạt giống bi kịch đã được gieo mầm từ lâu.
Nhưng đến lúc này, mọi việc đều đã quá muộn màng.
“Vậy còn chuyện về toán cướp ba người, sao bà lại biết?” Lục Tuấn Trì hỏi tiếp.
Vừa rồi Phó Mai có nhắc tới chuyện mình gặp phải ở nhà Văn Văn. Lục Tuấn Trì đã xem thông tin sơ lược của Phó Mai, bà có một con trai một con gái, con trai Lịch Tòng Ba, con gái là Lịch Nhã Văn.
Không ngoài dự đoán, Phó Mai lên tiếng: “Văn Văn là con gái tôi, hơn hai tháng trước, tôi có đụng mặt chúng khi đến nhà con gái ở Tần Thành, tối hôm đó tôi bị tắc đường, khi đến nơi đã là 9 giờ tối…”
Phó Mai nhớ lại, nói: “Nhà Văn Văn ở trên tầng cao nhất, hôm đó có mưa bay bay, tôi nhắn một tin cho con gái bảo mẹ đã ở dưới nhà, gọi con bé mở cửa cho tôi. Con gái không trả lời, đúng lúc này có hàng xóm vào khu nên mở cửa cho tôi, tôi sợ con bé xuống lại mất công nên mới nhắn thêm rằng ‘mẹ gặp hàng xóm nhà đối diện, người ta dẫn mẹ vào, đang lên’.”
“Sau đó tôi đụng mặt ba người đang đi từ trên xuống ở hành lang. Người đi đầu là một gã đàn ông, dù là mùa hè nhưng gã ta vẫn cứ ăn mặc kín mít, che hết toàn bộ da thịt, gã đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ chừa đúng một đôi mắt, tôi còn nhớ gã cao hơn tôi hơn một cái đầu, đi lướt qua vai tôi. Đi sau gã là một người phụ nữ, tóc ngắn, rất gầy, cô ta mặc một chiếc váy liền, cuối cùng còn có một cậu bé không lớn, tôi cứ nghĩ họ là hàng xóm mới, còn nhường đường cho họ.”
“Trên người họ có mùi máu tươi thoang thoảng, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ quái, khi đó tôi còn nhìn thêm mấy lần. Gã đàn ông kia quay sang nhìn tôi, tôi sợ thót cả người, lúc này mới không dám nhìn lại họ nữa.”
“Đến khi tôi lên tầng, mở cửa nhà con gái mới phát hiện chúng đang bị trói, nhốt trong phòng, còn bị thương nữa.”
Phó Mai chùi nước mắt: “Văn Văn nói với tôi, có cướp đột nhập vào nhà chúng, nếu không phải khi đó tôi đến đúng lúc, còn được hàng xóm nhà đối diện dẫn lên đây, chúng đã bị ba người kia giết chết rồi. Hoặc nếu tôi đến sớm hơn một chút, hoặc đi một mình, có thể cũng sẽ bị bắt theo, giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ….”
Có thể thấy sự có mặt của Phó Mai đã khiến toán cướp kia dừng việc gây án lại, khi bà gửi tin nhắn, hẳn là tên cướp đang xem điện thoại của Lịch Nhã Văn.
Nghe tới đây, Tô Hồi lật lại ghi chép các vụ án mà các địa phương khác vừa gửi tới, trong đó không hề ghi chép lại về vụ này.
Anh bỗng thấy hơi lạ, nhíu mày hỏi: “Vợ chồng con gái bà không báo cảnh sát à?”
Đụng phải vụ cướp đe dọa tính mạng mình lại không báo cảnh sát, chuyện này đúng là hơi lạ.
Phó Mai gật đầu: “Sau đó tôi vội vàng đến bệnh viện với hai đứa. Tôi có định báo cảnh sát rồi nhưng con gái lại ngăn cản, không cho gọi, khi ấy con rể cũng nói không có chuyện gì to tát thì thôi.”
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi nghe lời khai của Phó Mai xong, tới khi ra khỏi đó đã gần đến giờ tan tầm buổi chiều.
Lục Tuấn Trì gọi một cuộc cho Tề Chính Dương, vừa nghe mấy câu đã nhíu mày hỏi: “Vật chứng vô cùng xác thực, sao vẫn còn không chịu khai? Phía chúng tôi Phó Mai đã khai hết rồi. Ừ, giống như chúng ta đã suy đoán từ trước. Anh cứ nói thẳng với hắn, xem hắn có phản ứng gì.”
Giả vờ như Lịch Tòng Ba đã khai hết, hạ gục Phó Mai trước, đây là kế hoạch đã được Lục Tuấn Trì và Tô Hồi quyết định từ trước khi vào phòng bệnh.
Đây cũng chính là “Song đề tù nhân” dồn Phó Mai vào bước đường cùng.
Lục Tuấn Trì diễn vai phản diện, Tô Hồi sắm vai chính diện, mục đích là để Phó Mai khai ra toàn bộ.
Từ trước khi họ vào phòng bệnh, Lục Tuấn Trì đã dặn Kiều Trạch nhắn tin vào số điện thoại của hắn sau năm phút.
Lục Tuấn Trì cúp điện thoại, Tô Hồi đi theo hắn lên xe: “Kỹ năng kiểm soát biểu cảm của tổ trưởng Lục tốt quá, vừa rồi khi anh bẫy Phó Mai, nhìn phản ứng của anh tôi đã suýt tin là thật đó.”
Lục Tuấn Trì thắt dây an toàn giúp anh, “Thầy Tô, diễn xuất của anh cũng được lắm, phối hợp rất tốt.”
Tô Hồi đặt ba-toong trong tay sang một bên, “Nói thật, tôi không ngờ anh lại chủ động nêu ra cách làm này.”
Lục Tuấn Trì nói: “Môn thẩm vấn hình sự của tôi là do đội trưởng La ở cục thành phố hồi trước dạy, khi đó mọi người đều nói đội trưởng La là một lão cáo già.”
Lục Tuấn Trì là người chính trực nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn là người bảo thủ, không chịu tiếp thu, không biết cách linh hoạt.
Khi đối mặt với những kẻ tội phạm ranh ma, đôi khi vẫn phải dùng chút thủ đoạn nho nhỏ mới có thể khiến chúng khai hết sự thật.
Lời ăn tiếng nói và hành động của Lục Tuấn Trì luôn được giữ vững chừng mực, không bao giờ vượt quá giới hạn.
Tô Hồi lại nghĩ về vụ án hiện tại, Phó Mai vỗn chỉ là một người phụ nữ về hưu bình thường nhưng bị gia đình xúi giục, bà cũng trở thành đồng phạm trong vụ án này.
Tô Hồi nhìn sang Lục Tuấn Trì, chợt hỏi: “Tổ trưởng Lục, anh có biết trong tâm lý học tội phạm, có một lý luận tên là ‘Toàn dân phạm tội’ không?”
Lục Tuấn Trì nổ máy, nói: “Mới nghe lần đầu.”
“Chỉ là một lý thuyết thôi, cũng không có nhiều tài liệu về nó. Tôi cũng không tán thành nhưng vẫn cảm thấy quan điểm của nó rất thú vị.” Tô Hồi giải thích.
“Lý luận này cho rằng tâm lý phạm tội là một tâm lý vốn có của con người, tất cả mọi người đều là tội phạm tiềm ẩn, không có ai là vô tội. Sở dĩ người bình thường không phạm tội là vì chưa gặp cơ hội phạm tội phù hợp. Dưới tác động của thời gian, địa điểm, cùng cảm xúc trào dâng, con người sẽ ‘tiến hóa’ thành tội phạm.” Tô Hồi cúi đầu nhìn tay mình, “Dù là ai cũng có một mặt trái, đều có những bí mật giữ kín, nói cách khác, anh, tôi, mỗi một người bình thường đều có thể trở thành kẻ trộm, kẻ cướp hay hung thủ khi gặp tình huống cực đoan hoặc dưới điều kiện đặc biệt.”
“Điều kiện đặc biệt là gì?” Lục Tuấn Trì hỏi.
“Ví dụ như bị giam cầm, bị đe dọa, bị phản bội, bị hiểu lầm, cảm thấy tuyệt vọng, hoặc như khi gặp phải nguy hiểm, khi đối mặt với khó khăn không thể giải quyết, đối mặt với cám dỗ của tiền tài và sắc đẹp, người thân qua đời, đánh mất lý trí…”
Lục Tuấn Trì nói chắc nịch: “Tôi sẽ không như vậy. Những thứ này không phải lý do phạm tội. Bất kể ở thời điểm nào, chỉ cần có đủ bình tĩnh, chắc chắn sẽ có cách tránh việc phạm tội.”
Tô Hồi thường có thể đọc vị suy nghĩ của những kẻ phạm tội kia nhưng rõ ràng, Lục Tuấn Trì không nằm trong nhóm người đó.
Anh không đánh hơi được nhân tố phạm tội ở Lục Tuấn Trì.
Lúc này Tô Hồi đã hiểu, người như Lục Tuấn Trì sẽ chuẩn bị kỹ càng tất cả trước khi nguy cơ ập tới. Hắn cũng đủ lý trí, đủ thông minh, sẽ không để mình vào lâm vào cảnh bối rối.
Đúng lúc này, hắn lái xe qua một ngã đường, dừng xe vì đèn đỏ, Lục Tuấn Trì nghiêng đầu, hoàng hôn chiếu xuống, mắt Tô Hồi đẹp vô cùng, thoạt trông con mắt của anh nhạt màu hơn người bình thường một chút, tựa như một viên đá quý sang trọng, toát lên vẻ thần bí.
Lục Tuấn Trì vô cùng biết ơn Tô Hồi, dù gì anh cũng đã phát hiện ra điều bí ẩn trong vụ án này, nếu không có thể họ sẽ phải đi đường vòng.
***
Đôi lúc Lục Tuấn Trì sẽ cảm thấy Tô Hồi vô cùng sắc bén nhưng lại có lúc hắn cảm thấy sự sắc bén đó chỉ là ảo giác của mình, hầu hết thời gian Tô Hồi luôn ở trong trạng thái biếng nhác.
Ví dụ như lúc này, sau bữa tối, Tô Hồi thay đồ ngủ, ngồi chơi ghép hình một lát đã thấm mệt. Anh gối đầu lên một chiếc gối dựa, lười biếng nằm trên sô pha.
Lục Tuấn Trì lấy laptop, mở máy trên bàn ăn, chuẩn bị sắp xếp lại hồ sơ.
Tô Hồi chỉ đặt một bàn làm việc cạnh rìa phòng khách, thấy hắn phải dùng bàn ăn tạm thay bàn làm việc, anh bỗng hơi xấu hổ, cơ thể anh mềm như bông, vùi mình trên sô pha, chỉ về phía bàn làm việc, nói: “Những lúc tôi không dùng bàn, anh có thể ngồi ở kia.”
Lục Tuấn Trì nhìn bàn làm việc gần như bị vùi lấp bởi đủ loại sách vở, hắn cảm thấy đống sách đó có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Hắn uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn, ngồi đây cũng tốt lắm.”
Tô Hồi vươn tay tìm một mảnh ghép, vừa quan sát vừa nói: “Vậy anh có thể xem xét mua một chiếc ghế xoay, ngồi đó sẽ thoải mái hơn ghế của bàn ăn một chút.” Đến lúc này, anh càng lúc càng quen với sự tồn tại của người bạn chung nhà này của mình.
Lục Tuấn Trì đáp “ừ”, thấy cuộc gọi tới của Kiều Trạch, anh ra hiệu “suỵt” với Tô Hồi, sau đó mới nhớ lại có thể Tô Hồi không nhìn rõ, bèn giải thích một câu: “Tôi nghe điện thoại.”
Tô Hồi lập tức im lặng, đúng lúc này Aristoteles sáp lại, Tô Hồi vươn tay, vòng qua bụng nó, chú mèo lông xù được anh ôm vào lòng, ngoan ngoãn để anh vuốt ve mình.
Kiều Trạch gọi điện báo cáo lại kết quả hỏi thăm Lịch Nhã Văn và chồng cô, Hứa Huy.
Hai người đều nói chuyện xảy ra từ hai tháng trước, khi ấy nhà cửa không có tổn thất gì, lúc đó họ cũng rất hoảng loạn, sợ bị toán cướp kia trả thù nên mới không báo cảnh sát, hai người họ còn ra khách sạn ở tạm một thời gian.
Diện mạo của ba người trong nhóm cướp họ chỉ có thể phân biệt, mô tả gần giống như lời khai của Phó Mai khi trước, không cung cấp thêm thông tin hữu ích nào khác.
Lục Tuấn Trì nghe xong, nhíu mày nói: “Nói dối lộ liễu vậy à?”
Nói khó nghe thì đúng là coi cảnh sát bọn họ như mấy thằng ngu.
Chắc chắn vẫn còn bí ẩn nào đó trong quá trình gây án kia, họ càng không muốn nói, vấn đề lại càng nghiêm trọng.
Kiều Trạch nói: “Tổ trưởng, người ta là nạn nhân, nói mỗi câu ‘quên rồi’ thôi là em đâm vào ngõ cụt liền…”
Lục Tuấn Trì nói: “Em gửi tài liệu về hai vợ chồng này cho anh. Tần Thành không xa, cùng lắm anh qua đó một chuyến.”
Kiều Trạch đáp “vâng”, nhanh chóng cúp điện thoại rồi gửi hồ sơ cho hắn.
Lục Tuấn Trì vừa mới kết nối với máy in nhà Tô Hồi, Tô Hồi đã nói với hắn: “In cho tôi một bản nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.