Chương 95: Quyển 4 - Chương 95
Thanh Vận Tiểu Thi
24/11/2022
Lục Tuấn Trì cúi đầu nhìn Tô Hồi, anh nằm trên sô pha, hơi thở nhẹ nhàng, ngủ không chút đề phòng.
Một khoảnh khắc thoáng qua, hắn có xúc động muốn cúi đầu hôn Tô Hồi. Nhưng cuối cùng hắn chỉ chăm chú nhìn anh, cọ ngón tay qua gò má hơi tái của anh, rồi vẫn từ bỏ.
Hẳn đó chỉ là lời nói linh tinh khi say thôi nhỉ?
Như lời khen giữa những người bạn.
Trước đây cũng có người nói vậy khi đùa hắn…
Lục Tuấn Trì thừa nhận, sau từng ngày chung sống, sau từng vụ án, tình cảm hắn dành cho Tô Hồi ngày càng nhiều thêm.
Người này có một vị trí quan trọng trong đời hắn, hắn quan tâm anh mọi lúc, sẽ vui vẻ khi thấy anh, cũng sẽ lo lắng khi rời xa.
Hắn thừa nhận đây là dấu hiệu của tình yêu nhưng hắn bằng lòng lặng lẽ bảo vệ anh.
Cơ mà thời gian càng trôi, Lục Tuấn Trì càng do dự.
Hắn không ngừng hỏi bản thân mình đã sẵn sàng tạm biệt quá khứ chưa, đã sẵn sàng bắt đầu một tình cảm mới chưa?
Hắn là một người thận trọng, đối xử với sinh hoạt và tình cảm không khác gì với vụ án. Khi bắt đầu, hắn chỉ muốn nhìn thấy mọi tình huống, mọi kết cục.
Nhưng cuộc sống luôn có rất nhiều biến số, dù có tỉ mỉ đến mức nào cũng không thể ngăn chặn những bất ngờ và sai sót, có vui, có buồn, có sung sướng, có đau khổ…
Có lẽ đó mới là sức hút đặc biệt của cuộc sống.
Lục Tuấn Trì đã quen dốc hết sức mình, nghiêm túc để sống, làm việc, yêu đương.
Nếu hai người đều có tình cảm, thói quen này có thể dựng lên một thành trì vững chắc cho tình yêu. Nhưng nếu tình cảm vẫn chưa đủ chín muồi, nó lại thành một áp lực khổng lồ, trở thành một gánh nặng.
Lúc này hắn đã chín chắn hơn nhiều, đã qua cái tuổi được ăn cả ngã về không, bất chấp tất cả vì tình yêu. Hắn sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác nhiều hơn, còn chưa bắt đầu hắn đã lo lắng sẽ tổn thương Tô Hồi.
Bế Hemingway ra khỏi lòng Tô Hồi, sau đó Lục Tuấn Trì ôm Tô Hồi lên giường. Đến khi quay lại phòng khách, màn hình laptop vẫn còn sáng, một cửa sổ quảng cáo chợt nhảy ra.
[Có 1231 người xung quanh bạn đang xem trang web này.]
[Gặp đúng người, là khởi đầu của một tình yêu.]
Đúng người.
Lục Tuấn Trì đóng quảng cáo trang web tình yêu và hôn nhân, trong đầu lại hiển hiện một hình bóng còn không có khuôn mặt cụ thể.
Hắn đã nghĩ khi thời gian dần trôi, bóng hình ấy sẽ mờ dần. Nhưng mỗi khi hắn nhớ về người đó, mọi ký ức đều sống động như thật, cả những tình cảm khó nói cũng dâng trào.
Lần đầu tiên Lục Tuấn Trì nghe đến biệt danh Nhà Thơ là từ một người khác, có người nói Nhà Thơ là người “thần thánh” nhất tổ phân tích hành vi.
Hắn đã nghĩ người xuất sắc quá mức sẽ có đôi chút coi thường người khác, vậy nên khi nhắn tin nhờ Nhà Thơ giúp đỡ, hắn hoàn toàn không mong chờ Nhà Thơ sẽ trả lời.
Nhưng cuối cùng Nhà Thơ đã trả lời hắn.
Lời lẽ sắc bén, phân tích giải thích vấn đề một cách gọn gàng dứt khoát, cuối cùng còn hỏi: “Hiểu chưa?”
Không hiểu sao, hắn rất thích câu hỏi cuối cùng của Tô Hồi, thậm chí cảm nhận được vẻ rạng rỡ của người bên kia màn hình.
Thông minh, kiêu ngạo, kèm thêm một chút độc miệng, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn với Nhà Thơ.
Ban đầu họ chỉ như những người bạn qua mạng thân quen mà chẳng biết mặt, Nhà Thơ luôn chăm chỉ trả lời câu hỏi của hắn, kiên nhẫn giải đáp cho hắn. Mỗi lúc như vậy, hắn lại thầm ngạc nhiên trước âm tích của Nhà Thơ.
Cũng có lúc họ nói tới những chuyện ngoài vụ án, lớn thì là tin tức xã hội, nhỏ thì chỉ là tiệm ăn sáng nào ngon. Nếu Nhà Thơ thật sự là một nhà thơ, hắn nghĩ hẳn anh sẽ là một nhà thơ chủ nghĩa lãng mạn.
Anh ca ngợi những giá trị chân – thiện – mỹ bằng tình cảm nóng bỏng nhất, cũng sẽ dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để phê bình cái xấu, khuyên mọi người hướng về cái tốt.
Anh là sự tồn tại khác hẳn Lục Tuấn Trì.
Hắn thích một Nhà Thơ như vậy, tựa như tập thơ trong phòng học hắn thích ngày nhỏ, hắn thích tất cả những điều đẹp đẽ đơn thuần và tự nhiên trong đó.
Lục Tuấn Trì thử tưởng tượng về Nhà Thơ, đắp nặn lên dáng vẻ của Nhà Thơ trong thế giới của hắn. Đây đã là chuyện lãng mạn nhất một chàng trai học khối tự nhiên không giàu trí tưởng tượng như hắn từng làm.
Có một lần hắn và Nhà Thơ nói về một vụ án liên quan đến đồng tính, nhắc đến vấn đề tỷ lệ người đồng tính, Nhơ Thơ nói: “Thật ra số người đồng tính trong cuộc sống đã không thể miêu tả bằng từ số ít nữa rồi, có một phần trăm người trưởng thành tại nước ta đồng tính luyến ái. Tại một vài quốc gia khác, thậm chí lên đến ba đến tám phần trăm. Trên Trái Đất, đây là một tập thể có đến vài trăm triệu người.”
Đúng vậy, hắn là một trong rất nhiều người đó.
Hắn nói với Nhà Thơ: “Có lẽ do giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến chúng ta cảm thấy đây là việc lệch lạc. Rất nhiều người chọn cách giấu đi, kìm nén bản tính của mình.”
Nhà Thơ đáp lại: “Có đôi khi càng kìm nén, càng gây tác dụng ngược.”
Nhà Thơ có ý gì?
Anh ấy kỳ thị đồng ý sao?
Lục Tuấn Trì muốn hỏi rất nhiều điều, hắn nâng lên đặt xuống, cuối cùng vẫn không hỏi thẳng, “Tôi cũng thấy đồng tính yêu nhau không phải thứ tình cảm thác loạn, tình yêu không bị giới hạn bởi bất cứ điều gì. Tiêu chuẩn lựa chọn của mỗi người khác nhau, không phải cậu bé nào đọc truyện cổ tích xong cũng thích công chúa, có thể cậu ấy sẽ thích hoàng tử.”
Hắn không nhớ mình từng từng thấy ví dụ gần như vậy trong quyển sách nào.
Nhà Thơ im lặng một lát, nói: “Tôi chỉ yêu hoàng tử.”
Lục Tuấn Trì sững người, hắn nghe thấy tiếng hít thở bên kia điện thoại, cùng tiếng tim mình loạn nhịp.
“…Tôi cũng vậy.”
Sau này nhớ lại cuộc nói chuyện ấy, Lục Tuấn Trì nghĩ nếu khi đó mình bạo dạn hơn chút, thật ra hắn có thể nói, anh tựa như hoàng tử của tôi.
Hắn thấy mình như chàng kỵ sĩ thành kính, cam tâm tình nguyện quỳ bên chân Nhà Thơ, dù có thể hắn chỉ là một trong rất nhiều người sùng bái và theo đuổi Nhà Thơ, hắn cũng muốn được ở bên cạnh anh.
Không biết tình cảm này bắt đầu từ lúc nào, hắn chưa từng thích ai khác, mãi đến lúc này mới chậm chạp nhận ra, có lẽ mình đã thích Nhà Thơ.
Trong quan điểm tình yêu của Nhà Thơ, anh cho rằng phần lớn con người đều là động vật yêu bằng mắt, sẽ có hảo cảm với vẻ ngoài đẹp đẽ.
Lục Tuấn Trì lại nghĩ mình là động vật tình cảm, hợp với tình yêu thầm kín không thấy mặt.
Khi đó hắn chưa từng gặp Nhà Thơ, Nhà Thơ lại từng thấy hắn, còn nói rằng: “Vừa rồi tôi thấy cậu dưới sân, bộ đồ tối màu đó hợp với khí chất của cậu lắm.”. Thử thách tì???? tra????g gốc, géc gô [ Tr????????Tr???????????? ????﹒???????? ]
Sau đó mỗi lần mua quần áo, hắn đều mua màu tối.
Có lần nọ, họ gặp tình huống khẩn cấp, cần ra ngoài bắt một nghi phạm, Nhà Thơ nói với hắn: “Cố lên nhé, đội phó Lục bé nhỏ của tôi.” Cách gọi này tựa như móng vuốt khẽ cào lên tim hắn.
May sao Lục Tuấn Trì vốn bình tĩnh, vẫn an toàn hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó có một năm nghỉ Tết, bình thường Lục Tuấn Trì vốn ít ngày nghỉ, hắn chưa từng cảm thấy kỳ nghỉ Tết lại dài đến vậy. Đến khi quay lại làm, cuối cùng hắn cũng xin được số điện thoại cá nhân của Nhà Thơ.
Lục Tuấn Trì lo lắng hỏi: “Các anh phải bảo mật thân phận, cho tôi số điện thoại không sao chứ?”
Nhà Thơ nói: “Bảo mật thân phận là để bảo đảm an toàn cho chúng tôi, cậu sẽ không tiết lộ số điện thoại của tôi chứ?”
Lục Tuấn Trì vội nói: “Chắc chắn là không.” Hắn muốn bảo vệ anh còn không kịp, tất nhiên sẽ không làm chuyện gì gây hại cho anh.
Nhà Thơ nói: “Cậu có phải người xấu đâu, cho cậu cũng không sao. Ngoài thân phận thành viên tổ phân tích hành vi, tôi cũng là người bình thường, không thể sống trong chân không mãi được. Hơn nữa số điện thoại này là cục thành phố cấp cho, không điều tra được đâu.”
Trên đường về nhà, thỉnh thoảng hắn lại nhẩm lại dãy số đã thuộc nằm lòng này. Những con số ấy như có ma lực, khiến tâm trạng của hắn không kìm được nhảy nhót tưng bừng.
Hắn rất muốn gọi đến số này, nghe giọng Nhà Thơ, lại sợ làm phiền anh.
Về đến nhà, Lục Hạo Sơ vừa thấy hắn đã hỏi: “Anh, hôm nay anh có chuyện gì vui hả?”
Lúc này hắn mới nhận ra nụ cười trên môi nở rộ suốt cả quãng đường.
Sau đó có một ngày, Nhà Thơ kêu ca với hắn người nhà thúc giục anh tìm bạn gái, Lục Tuấn Trì bèn an ủi vài câu.
Nhà Thơ im lặng một lát, bỗng nói: “Lục Tuấn Trì, hình như tôi hơi hơi thích cậu.”
Giọng nói của chàng trai trẻ khi tỏ tình vô cùng trong trẻo.
Đúng lúc này có con chim bay qua cửa sổ, Lục Tuấn Trì cầm điện thoại, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Nhà Thơ nói: “…Có phải không đúng lúc lắm không? Vậy cậu coi như chưa nghe thấy đi.”
Lục Tuấn Trì sợ anh cúp điện thoại, hắn căng thẳng nghe tiếng tim mình đập, “Không đâu, em cũng thích anh.” Hắn dừng một lát, trầm giọng nói: “Em cực kỳ, cực kỳ thích anh.”
Hắn nghĩ dù Nhà Thơ thích hắn bao nhiêu, dường như hắn phải thích anh nhiều hơn một chút. Nhưng hắn chưa từng dám nói, sợ nói ra rồi hai người còn chẳng thể làm bạn bình thường, hắn cảm giác hai người cách nhau quá xa, hắn tình nguyện lẳng lặng đối tốt với anh.
Nhưng lúc này, Nhà Thơ đã chủ động nói trước.
Lục Tuấn Trì đã nghĩ khoảng thời gian đó là hồi ức đẹp nhất đời mình.
Ban đầu, hai người đều không nhắc đến chuyện gặp mặt, đây là một mối tình Platon, họ mến mộ lẫn nhau, hầu hết thời gian chỉ trò chuyện qua điện thoại.
Lục Tuấn Trì biết, yêu một người không chỉ là một câu chữ, nhất là khi sống trong xã hội hiện giờ, làm việc cùng nhau, họ càng phải cân nhắc nhiều hơn, hắn cũng phải cố gắng chuẩn bị cho chuyện này.
Đến một lần Lục Tuấn Trì đi công tác, hắn nói với Nhà Thơ: “Em đếm số sao anh tặng em, đã được chín mươi chín ngôi rồi.”
Nhà Thơ nói: “Vậy đợi em về chúng ta gặp nhau đi. Anh sẽ tự tay đưa ngôi sao cuối cùng cho em.”
Lục Tuấn Trì nói: “Được, em sẽ xử lý chuyện bên đó thật nhanh.”
Khi đó hắn đã nghĩ rất nhiều, địa điểm hẹn hò đầu tiên, khi đó hắn sẽ mặc gì, sau này sống ở đâu, thậm chí nghĩ đến chuyện giới thiệu người kia với gia đình mình thế nào.
Nhưng hắn không ngờ, cuối cùng hắn là chờ được kết quả này.
“Xin lỗi, chúng ta không thể gặp nhau rồi.”
Hắn muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện nhưng sau đó, số điện thoại Nhà Thơ cho hắn không gọi được nữa.
Nhớ tới đây, Lục Tuấn Trì bỗng thấy mắt mình cay xè. Hắn tắt trang web trước mắt, tắt đèn, yên lặng ngồi trong bóng tối.
Hắn bỗng nghĩ đến một khả năng, người hắn muốn tìm là Tô Hồi sao?
Khi hắn ở cạnh anh, thỉnh thoảng bóng hình anh sẽ hòa cùng Nhà Thơ.
Nếu đó là Nhà Thơ của hắn…
Hắn muốn ôm anh vào lòng, che chở anh trước ánh lửa và súng đạn của toàn thế giới.
Một khoảnh khắc thoáng qua, hắn có xúc động muốn cúi đầu hôn Tô Hồi. Nhưng cuối cùng hắn chỉ chăm chú nhìn anh, cọ ngón tay qua gò má hơi tái của anh, rồi vẫn từ bỏ.
Hẳn đó chỉ là lời nói linh tinh khi say thôi nhỉ?
Như lời khen giữa những người bạn.
Trước đây cũng có người nói vậy khi đùa hắn…
Lục Tuấn Trì thừa nhận, sau từng ngày chung sống, sau từng vụ án, tình cảm hắn dành cho Tô Hồi ngày càng nhiều thêm.
Người này có một vị trí quan trọng trong đời hắn, hắn quan tâm anh mọi lúc, sẽ vui vẻ khi thấy anh, cũng sẽ lo lắng khi rời xa.
Hắn thừa nhận đây là dấu hiệu của tình yêu nhưng hắn bằng lòng lặng lẽ bảo vệ anh.
Cơ mà thời gian càng trôi, Lục Tuấn Trì càng do dự.
Hắn không ngừng hỏi bản thân mình đã sẵn sàng tạm biệt quá khứ chưa, đã sẵn sàng bắt đầu một tình cảm mới chưa?
Hắn là một người thận trọng, đối xử với sinh hoạt và tình cảm không khác gì với vụ án. Khi bắt đầu, hắn chỉ muốn nhìn thấy mọi tình huống, mọi kết cục.
Nhưng cuộc sống luôn có rất nhiều biến số, dù có tỉ mỉ đến mức nào cũng không thể ngăn chặn những bất ngờ và sai sót, có vui, có buồn, có sung sướng, có đau khổ…
Có lẽ đó mới là sức hút đặc biệt của cuộc sống.
Lục Tuấn Trì đã quen dốc hết sức mình, nghiêm túc để sống, làm việc, yêu đương.
Nếu hai người đều có tình cảm, thói quen này có thể dựng lên một thành trì vững chắc cho tình yêu. Nhưng nếu tình cảm vẫn chưa đủ chín muồi, nó lại thành một áp lực khổng lồ, trở thành một gánh nặng.
Lúc này hắn đã chín chắn hơn nhiều, đã qua cái tuổi được ăn cả ngã về không, bất chấp tất cả vì tình yêu. Hắn sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác nhiều hơn, còn chưa bắt đầu hắn đã lo lắng sẽ tổn thương Tô Hồi.
Bế Hemingway ra khỏi lòng Tô Hồi, sau đó Lục Tuấn Trì ôm Tô Hồi lên giường. Đến khi quay lại phòng khách, màn hình laptop vẫn còn sáng, một cửa sổ quảng cáo chợt nhảy ra.
[Có 1231 người xung quanh bạn đang xem trang web này.]
[Gặp đúng người, là khởi đầu của một tình yêu.]
Đúng người.
Lục Tuấn Trì đóng quảng cáo trang web tình yêu và hôn nhân, trong đầu lại hiển hiện một hình bóng còn không có khuôn mặt cụ thể.
Hắn đã nghĩ khi thời gian dần trôi, bóng hình ấy sẽ mờ dần. Nhưng mỗi khi hắn nhớ về người đó, mọi ký ức đều sống động như thật, cả những tình cảm khó nói cũng dâng trào.
Lần đầu tiên Lục Tuấn Trì nghe đến biệt danh Nhà Thơ là từ một người khác, có người nói Nhà Thơ là người “thần thánh” nhất tổ phân tích hành vi.
Hắn đã nghĩ người xuất sắc quá mức sẽ có đôi chút coi thường người khác, vậy nên khi nhắn tin nhờ Nhà Thơ giúp đỡ, hắn hoàn toàn không mong chờ Nhà Thơ sẽ trả lời.
Nhưng cuối cùng Nhà Thơ đã trả lời hắn.
Lời lẽ sắc bén, phân tích giải thích vấn đề một cách gọn gàng dứt khoát, cuối cùng còn hỏi: “Hiểu chưa?”
Không hiểu sao, hắn rất thích câu hỏi cuối cùng của Tô Hồi, thậm chí cảm nhận được vẻ rạng rỡ của người bên kia màn hình.
Thông minh, kiêu ngạo, kèm thêm một chút độc miệng, đây là ấn tượng đầu tiên của hắn với Nhà Thơ.
Ban đầu họ chỉ như những người bạn qua mạng thân quen mà chẳng biết mặt, Nhà Thơ luôn chăm chỉ trả lời câu hỏi của hắn, kiên nhẫn giải đáp cho hắn. Mỗi lúc như vậy, hắn lại thầm ngạc nhiên trước âm tích của Nhà Thơ.
Cũng có lúc họ nói tới những chuyện ngoài vụ án, lớn thì là tin tức xã hội, nhỏ thì chỉ là tiệm ăn sáng nào ngon. Nếu Nhà Thơ thật sự là một nhà thơ, hắn nghĩ hẳn anh sẽ là một nhà thơ chủ nghĩa lãng mạn.
Anh ca ngợi những giá trị chân – thiện – mỹ bằng tình cảm nóng bỏng nhất, cũng sẽ dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để phê bình cái xấu, khuyên mọi người hướng về cái tốt.
Anh là sự tồn tại khác hẳn Lục Tuấn Trì.
Hắn thích một Nhà Thơ như vậy, tựa như tập thơ trong phòng học hắn thích ngày nhỏ, hắn thích tất cả những điều đẹp đẽ đơn thuần và tự nhiên trong đó.
Lục Tuấn Trì thử tưởng tượng về Nhà Thơ, đắp nặn lên dáng vẻ của Nhà Thơ trong thế giới của hắn. Đây đã là chuyện lãng mạn nhất một chàng trai học khối tự nhiên không giàu trí tưởng tượng như hắn từng làm.
Có một lần hắn và Nhà Thơ nói về một vụ án liên quan đến đồng tính, nhắc đến vấn đề tỷ lệ người đồng tính, Nhơ Thơ nói: “Thật ra số người đồng tính trong cuộc sống đã không thể miêu tả bằng từ số ít nữa rồi, có một phần trăm người trưởng thành tại nước ta đồng tính luyến ái. Tại một vài quốc gia khác, thậm chí lên đến ba đến tám phần trăm. Trên Trái Đất, đây là một tập thể có đến vài trăm triệu người.”
Đúng vậy, hắn là một trong rất nhiều người đó.
Hắn nói với Nhà Thơ: “Có lẽ do giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến chúng ta cảm thấy đây là việc lệch lạc. Rất nhiều người chọn cách giấu đi, kìm nén bản tính của mình.”
Nhà Thơ đáp lại: “Có đôi khi càng kìm nén, càng gây tác dụng ngược.”
Nhà Thơ có ý gì?
Anh ấy kỳ thị đồng ý sao?
Lục Tuấn Trì muốn hỏi rất nhiều điều, hắn nâng lên đặt xuống, cuối cùng vẫn không hỏi thẳng, “Tôi cũng thấy đồng tính yêu nhau không phải thứ tình cảm thác loạn, tình yêu không bị giới hạn bởi bất cứ điều gì. Tiêu chuẩn lựa chọn của mỗi người khác nhau, không phải cậu bé nào đọc truyện cổ tích xong cũng thích công chúa, có thể cậu ấy sẽ thích hoàng tử.”
Hắn không nhớ mình từng từng thấy ví dụ gần như vậy trong quyển sách nào.
Nhà Thơ im lặng một lát, nói: “Tôi chỉ yêu hoàng tử.”
Lục Tuấn Trì sững người, hắn nghe thấy tiếng hít thở bên kia điện thoại, cùng tiếng tim mình loạn nhịp.
“…Tôi cũng vậy.”
Sau này nhớ lại cuộc nói chuyện ấy, Lục Tuấn Trì nghĩ nếu khi đó mình bạo dạn hơn chút, thật ra hắn có thể nói, anh tựa như hoàng tử của tôi.
Hắn thấy mình như chàng kỵ sĩ thành kính, cam tâm tình nguyện quỳ bên chân Nhà Thơ, dù có thể hắn chỉ là một trong rất nhiều người sùng bái và theo đuổi Nhà Thơ, hắn cũng muốn được ở bên cạnh anh.
Không biết tình cảm này bắt đầu từ lúc nào, hắn chưa từng thích ai khác, mãi đến lúc này mới chậm chạp nhận ra, có lẽ mình đã thích Nhà Thơ.
Trong quan điểm tình yêu của Nhà Thơ, anh cho rằng phần lớn con người đều là động vật yêu bằng mắt, sẽ có hảo cảm với vẻ ngoài đẹp đẽ.
Lục Tuấn Trì lại nghĩ mình là động vật tình cảm, hợp với tình yêu thầm kín không thấy mặt.
Khi đó hắn chưa từng gặp Nhà Thơ, Nhà Thơ lại từng thấy hắn, còn nói rằng: “Vừa rồi tôi thấy cậu dưới sân, bộ đồ tối màu đó hợp với khí chất của cậu lắm.”. Thử thách tì???? tra????g gốc, géc gô [ Tr????????Tr???????????? ????﹒???????? ]
Sau đó mỗi lần mua quần áo, hắn đều mua màu tối.
Có lần nọ, họ gặp tình huống khẩn cấp, cần ra ngoài bắt một nghi phạm, Nhà Thơ nói với hắn: “Cố lên nhé, đội phó Lục bé nhỏ của tôi.” Cách gọi này tựa như móng vuốt khẽ cào lên tim hắn.
May sao Lục Tuấn Trì vốn bình tĩnh, vẫn an toàn hoàn thành nhiệm vụ.
Sau đó có một năm nghỉ Tết, bình thường Lục Tuấn Trì vốn ít ngày nghỉ, hắn chưa từng cảm thấy kỳ nghỉ Tết lại dài đến vậy. Đến khi quay lại làm, cuối cùng hắn cũng xin được số điện thoại cá nhân của Nhà Thơ.
Lục Tuấn Trì lo lắng hỏi: “Các anh phải bảo mật thân phận, cho tôi số điện thoại không sao chứ?”
Nhà Thơ nói: “Bảo mật thân phận là để bảo đảm an toàn cho chúng tôi, cậu sẽ không tiết lộ số điện thoại của tôi chứ?”
Lục Tuấn Trì vội nói: “Chắc chắn là không.” Hắn muốn bảo vệ anh còn không kịp, tất nhiên sẽ không làm chuyện gì gây hại cho anh.
Nhà Thơ nói: “Cậu có phải người xấu đâu, cho cậu cũng không sao. Ngoài thân phận thành viên tổ phân tích hành vi, tôi cũng là người bình thường, không thể sống trong chân không mãi được. Hơn nữa số điện thoại này là cục thành phố cấp cho, không điều tra được đâu.”
Trên đường về nhà, thỉnh thoảng hắn lại nhẩm lại dãy số đã thuộc nằm lòng này. Những con số ấy như có ma lực, khiến tâm trạng của hắn không kìm được nhảy nhót tưng bừng.
Hắn rất muốn gọi đến số này, nghe giọng Nhà Thơ, lại sợ làm phiền anh.
Về đến nhà, Lục Hạo Sơ vừa thấy hắn đã hỏi: “Anh, hôm nay anh có chuyện gì vui hả?”
Lúc này hắn mới nhận ra nụ cười trên môi nở rộ suốt cả quãng đường.
Sau đó có một ngày, Nhà Thơ kêu ca với hắn người nhà thúc giục anh tìm bạn gái, Lục Tuấn Trì bèn an ủi vài câu.
Nhà Thơ im lặng một lát, bỗng nói: “Lục Tuấn Trì, hình như tôi hơi hơi thích cậu.”
Giọng nói của chàng trai trẻ khi tỏ tình vô cùng trong trẻo.
Đúng lúc này có con chim bay qua cửa sổ, Lục Tuấn Trì cầm điện thoại, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Nhà Thơ nói: “…Có phải không đúng lúc lắm không? Vậy cậu coi như chưa nghe thấy đi.”
Lục Tuấn Trì sợ anh cúp điện thoại, hắn căng thẳng nghe tiếng tim mình đập, “Không đâu, em cũng thích anh.” Hắn dừng một lát, trầm giọng nói: “Em cực kỳ, cực kỳ thích anh.”
Hắn nghĩ dù Nhà Thơ thích hắn bao nhiêu, dường như hắn phải thích anh nhiều hơn một chút. Nhưng hắn chưa từng dám nói, sợ nói ra rồi hai người còn chẳng thể làm bạn bình thường, hắn cảm giác hai người cách nhau quá xa, hắn tình nguyện lẳng lặng đối tốt với anh.
Nhưng lúc này, Nhà Thơ đã chủ động nói trước.
Lục Tuấn Trì đã nghĩ khoảng thời gian đó là hồi ức đẹp nhất đời mình.
Ban đầu, hai người đều không nhắc đến chuyện gặp mặt, đây là một mối tình Platon, họ mến mộ lẫn nhau, hầu hết thời gian chỉ trò chuyện qua điện thoại.
Lục Tuấn Trì biết, yêu một người không chỉ là một câu chữ, nhất là khi sống trong xã hội hiện giờ, làm việc cùng nhau, họ càng phải cân nhắc nhiều hơn, hắn cũng phải cố gắng chuẩn bị cho chuyện này.
Đến một lần Lục Tuấn Trì đi công tác, hắn nói với Nhà Thơ: “Em đếm số sao anh tặng em, đã được chín mươi chín ngôi rồi.”
Nhà Thơ nói: “Vậy đợi em về chúng ta gặp nhau đi. Anh sẽ tự tay đưa ngôi sao cuối cùng cho em.”
Lục Tuấn Trì nói: “Được, em sẽ xử lý chuyện bên đó thật nhanh.”
Khi đó hắn đã nghĩ rất nhiều, địa điểm hẹn hò đầu tiên, khi đó hắn sẽ mặc gì, sau này sống ở đâu, thậm chí nghĩ đến chuyện giới thiệu người kia với gia đình mình thế nào.
Nhưng hắn không ngờ, cuối cùng hắn là chờ được kết quả này.
“Xin lỗi, chúng ta không thể gặp nhau rồi.”
Hắn muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện nhưng sau đó, số điện thoại Nhà Thơ cho hắn không gọi được nữa.
Nhớ tới đây, Lục Tuấn Trì bỗng thấy mắt mình cay xè. Hắn tắt trang web trước mắt, tắt đèn, yên lặng ngồi trong bóng tối.
Hắn bỗng nghĩ đến một khả năng, người hắn muốn tìm là Tô Hồi sao?
Khi hắn ở cạnh anh, thỉnh thoảng bóng hình anh sẽ hòa cùng Nhà Thơ.
Nếu đó là Nhà Thơ của hắn…
Hắn muốn ôm anh vào lòng, che chở anh trước ánh lửa và súng đạn của toàn thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.