Chương 148: Quyển 7 - Chương 148
Thanh Vận Tiểu Thi
24/11/2022
“Tô Hồi?! Không phải cậu…” Tùy Lương Dật nhìn Tô Hồi đang đi về phía ông ta, sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt như tận mắt thấy những vong linh đang tiến về phía mình.
“Có phải anh ấy nên chết trong vụ nổ vừa rồi không?” Lục Tuấn Trì tiếp lời vạch trần sự thật, “Tùy Lương Dật, hoạt động vừa rồi không hề tiếp diễn, thứ anh nhìn thấy là chúng tôi nhờ chuyên gia gỡ bom quay lại trước.”
Họ đã dàn xếp từ trước, lặp lại đúng những bước đó trong lúc duyệt, hợp tác cùng diễn màn kịch này để Tùy Lương Dật có ảo giác rằng vụ nổ đã thành công, dẫn dắt ông ta nói ra sự thật.
Thật ra cảnh sát đã biết tin Tùy Lương Dật nhắm vào Tô Hồi từ trước, đề cao cảnh giác.
Trước đó khi Tùy Lương Dật và Ông Ngọc Hoa rời đi, họ lập tức dàn xếp cho mọi người sơ tán.
Lúc này quả bom đó cũng đã được tháo dỡ suôn sẻ.
“Anh… Tổ trưởng Lục, anh nói gì thế, tôi không hiểu.” Tùy Lương Dật cũng nhận ra vấn đề, ông ta luôn miệng chữa cháy. Tùy Lương Dật nhíu mày nhìn Tô Hồi đứng sau Lục Tuấn Trì, “Tô Hồi, cậu không sao là tốt rồi. Tôi với thầy Ông vừa nghe chuyện ở hội trường, đang định về xem cậu thế nào đây. Vậy nên tự dưng gặp cậu mới kinh ngạc như vậy.”
Lục Tuấn Trì ngắt lời ông ta: “Tùy Lương Dật, không cần diễn nữa. Cảnh sát đã nghe thấy hết những gì ông vừa nói rồi.”
Tùy Lương Dật bỗng nhiên nhớ tới chiếc kẹp cà vạt Tô Hồi tặng Ông Ngọc Hoa ở hội trường…
Ông ta quay lại nhìn Ông Ngọc Hoa, cả ngày hôm nay Ông Ngọc Hoa vẫn luôn cúi đầu, cuối cùng giờ ông ta cũng hiểu, đó là biểu hiện vô thức khi thừa nhận sai lầm.
Lục Tuấn Trì nói: “Tất cả phải cảm ơn thầy Ông đã phối hợp.”
Trước đây khi cảnh sát điều tra, dù họ nắm được rất nhiều manh mối gián tiếp nhưng vẫn còn thiếu duy nhất một chứng cứ trực tiếp.
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi chọn liên lạc với Ông Ngọc Hoa, nói rõ tất cả.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng Ông Ngọc Hoa cũng cho họ biết sự thật, đồng ý phối hợp với cảnh sát.
Đến lúc này, Tùy Lương Dật vẫn không thể tin vào sự thật này.
“Tùy Lương Dật, cậu làm nhiều chuyện như vậy đã đủ rồi, dừng lại đi.” Cuối cùng Ông Ngọc Hoa cũng ngẩng đầu, “Tôi chấp nhận chịu sự trừng phạt của pháp luật, trả giá cho sai lầm của tôi…”
Trong quá khứ ông từng sai hết lần này đến lần khác. Nhưng lần này, ông đã sẵn sàng để sống nốt phần đời còn lại trong tù, cũng đưa Tùy Lương Dật ra trước pháp luật.
“Tùy Lương Dật, yêu cầu ông phối hợp điều tra, về cảnh cục cùng chúng tôi.” Lục Tuấn Trì vừa nói vừa giơ tay, mấy cảnh sát bèn đi qua bao vây Tùy Lương Dật.
Tùy Lương Dật đứng đó, ông ta cắn chặt răng nhìn những cảnh sát này.
Những người này đến có kế hoạch, ông ta không có vũ khí, không đánh lại nhiều cảnh sát như vậy.
Dù bắt Ông Ngọc Hoa làm con tin cũng không câu giờ được bao nhiêu.
Đến lúc này Tùy Lương Dật vẫn không muốn chịu thua, ông ta cúi đầu suy tính xem mình còn quân bài nào chưa lật.
Trương Quân Chi, Vương Thiếu Cốc đã chết rồi, Ông Ngọc Hoa lại nghiêng về phía cảnh sát…
Lúc này ông ta mới nhận ra, mình đã dùng hết những quân bài chưa lật rồi.
Đây là một cuộc chiến đằng đẵng, không biết từ lúc nào ông ta đã bị đánh cho tan tác, bị cô lập hoàn toàn, trở thành kẻ cô độc đi tới bước đường cùng.
Rất nhiều chuyện trong quá khứ ông ta có thể đùn đẩy trách nhiệm, nhưng chuyện mưu sát Tô Hồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ông ta không thể thoát khỏi hiềm nghi.
Tường đổ người chạy, tan đàn xẻ nghé.
Khi những kẻ nắm quyền kia biết chuyện này, liệu có ai tình nguyện bảo vệ ông ta không?
Đến lúc này, có lẽ ông ta sẽ không thể quay đầu, thân bại danh liệt, chẳng thà giữ cho mình chút thể diện.
Tùy Lương Dật không phản kháng, sau một hồi suy nghĩ, ông ta giơ hai tay.
Có người bước lên còng tay ông ta lại.
Sau hai mươi phút di chuyển, Ông Ngọc Hoa và Tùy Lương Dật được đưa vào phòng thẩm vấn tại tổng cục Hoa Đô.
Vừa rồi sau khi hội nghị kết thúc, rất nhiều nhân viên đã quay lại tổng cục, lãnh đạo các cấp cũng rất coi trọng chuyện này.
Hôm nay Lục Tuấn Trì phụ trách thẩm vấn chính, Kiều Trạch ghi biên bản, cục trưởng Đàm đích thân ngồi nghe ngoài phòng quan sát.
Nhưng sau khi xác nhận thông tin cơ bản xong, Tùy Lương Dật vẫn luôn cúi đầu, mặc cho Lục Tuấn Trì hỏi thế nào ông ta đều im lặng.
Do thân phận đặc biệt của ông ta, mọi kỹ thuật thẩm vấn đều trở nên vô dụng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Tuấn Trì hỏi khô cả họng vẫn không cậy được miệng ông ta.
Trong phòng quan sát, cục trưởng Đàm nhíu mày nhìn Tô Hồi, “Ông Ngọc Hoa đã khai hết rồi, ông ta còn đợi gì nữa?”
Tô Hồi nhìn Tùy Lương Dật ngồi bên trong, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể ông ta đang tính xem cảnh sát nắm được bao nhiêu tin tức, mình sẽ nhận kết quả như thế nào…”
Trong phòng thẩm vấn, Tùy Lương Dật như cảm nhận được gì đó, ông ta ngẩng đầu nhìn sang mặt kính bên cạnh.
Ánh mắt của ông ta như xuyên qua lớp kính, đối diện với Tô Hồi.
Sau đó Tùy Lương Dật nói: “Các anh gọi Tô Hồi qua đây, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.”
Cục trưởng Đàm quay sang vỗ vai Tô Hồi.
“Tôi biết ông ta định hỏi chuyện gì rồi.” Tô Hồi nói xong, đứng dậy.
Anh vào phòng thẩm vấn, ngồi cạnh Lục Tuấn Trì.
Hôm nay hai người họ vừa tham dự hoạt động, được tuyên dương, lúc này vẫn đang mặc cảnh phục.
Hai chàng cảnh sát trẻ tuổi, đẹp trai lại tài hoa, thoạt trông vô cùng chính trực.
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn vô cùng nghiêm túc.
Tô Hồi lên tiếng: “Giáo sư Tùy, vừa rồi đồng nghiệp của tôi đã thuật lại các tội trạng của ông, ông có thừa nhận hành vi phạm tội của mình không?”
Tùy Lương Dật gập ngón tay gõ lên mặt bàn hai lần, sau đó ngẩng đầu hỏi Tô Hồi: “Tôi nghĩ mãi không hiểu, sao các cậu phát hiện ra tôi?”
Tùy Lương Dật không rõ tại sao ông ta luôn nấp phía sau, cẩn thận chỉ huy tất cả nhưng Tô Hồi vẫn điều tra ra ông ta?
Đến lúc này ông ta vẫn còn bình tĩnh, tựa như giáo sư cố vấn chỉ tới đây làm khách, không phải kẻ phạm nhân đang bị thẩm vấn.
Tô Hồi dừng một lát, nói: “Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi đã nhớ ra một chuyện. Năm đó khi tôi sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã viết một bài luận văn, tôi từng trao đổi với thầy giáo về chủ đề nghiên cứu của bài luận văn đó. Lúc đó giáo sư Tùy cũng có mặt, ông nói ông có rất nhiều tài liệu có thể cho tôi tham khảo, tôi ngỏ lời muốn ghi đồng tác giả thì ông lại từ chối.”
Trí nhớ dần dần khôi phục, cuối cùng Tô Hồi cũng nhớ lại bài luận văn kia.
“Lúc đó tôi còn tưởng chỉ là sự giúp đỡ từ đàn anh nhưng giờ nghĩ lại, từ lúc đó ông đã truyền bá ý tưởng bồi dưỡng sát thủ liên hoàn cho tôi rồi. Lá thư tố cáo sau này cũng là ông bảo cục phó Vương đưa cho cục phó Kim đúng không. Có điều vẫn còn nguyên nhân khác để chúng tôi điều tra ông.”
Tùy Lương Dật hỏi anh: “Tôi còn sơ hở ở đâu nữa?”
Tô Hồi nói: “Chúng tôi bắt tay điều tra ông là nhờ một bài phỏng vấn của ông khi tìm kiếm tài liệu về Vu Yên. Trong cuộc phỏng vấn đó, khi phóng viên hỏi nhận xét của ông về Vu Yên, lúc đó biểu cảm của ông rất kỳ lạ, đồng thời còn đẩy phóng viên kia. Dù sau đó ông đã xin lỗi phóng viên và xóa bỏ video nhưng trong thời đại thông tin phổ biến thế này, video này vẫn được giữ lại.”
Mạng internet có ký ức, Diêu Phi đã phát hiện video này khi soạn lại thông tin về Vu Yên. Ngôn Tình Cổ Đại
Tô Hồi xem xong cũng thấy trạng thái của Tùy Lương Dật rất mất tự nhiên, anh bèn ghi lại thông tin này.
Anh nói tiếp: “Sau đó tôi lại xem được một bài phỏng vấn khác, lúc phóng viên hỏi ông về tôi, ông cũng đã có biểu cảm giống vậy. Vậy nên tôi mạnh dạn giả thiết rằng có thể ông có liên quan đến cái chết của thầy Vu và ông cũng coi tôi là mục tiêu.”
Có lẽ Tùy Lương Dật giỏi ngụy trang, nhiều lúc ông ta khiến người khác không nhìn ra sự ác độc của mình, cũng khó mà liên hệ ông ta với kẻ thủ ác sau màn nhưng biểu cảm khác lạ lúc đó đã vạch trần ông ta.
Đó là biểu cảm đố kỵ phải gồng mình che giấu.
Vì thường ngày Tùy Lương Dật luôn có hình tượng gần gũi, nhiệt tình, biểu cảm và hành động như vậy khi gán lên người ông ta sẽ mang đến cảm giác khập khiễng rõ ràng.
Tô Hồi bình tĩnh nhìn ông ta, “Sau đó chúng tôi bắt đầu phân tích tâm lý, càng ngày tôi càng chắc chắn ông có vấn đề. Tùy Lương Dật, ông không giống những người làm nghiên cứu tâm lý tội phạm khác, mọi người đều khiêm tốn, đặt việc nghiên cứu, phá án lên hàng đầu. Nhưng ông lại rất hưởng thụ cảm giác được người khác ca tụng, khoe khoang những vụ án mình phá được.”
“Sau đó chúng tôi bắt đầu điều tra quan hệ giữa ông với viện nghiên cứu 372, với Vương Thiếu Cốc, Trương Quân Chi. Dù ông đã rất cẩn thận nhưng chúng tôi vẫn tìm được manh mối…”
Tô Hồi nói rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra đây lại là một quá trình đằng đẵng.
Họ như đứng trước một ngọn núi đã đóng băng nhiều năm, cần làm tan băng từng chút một, tìm ra chân tướng.
Họ dốc rất nhiều sức người sức của vào đó, điều tra hơn một tháng, cuối cùng đã có kết quả.
Tô Hồi trầm giọng nói: “Cuối cùng cảnh sát phát hiện năm đó là thầy Ông đã thành lập viện nghiên cứu 372. Chẳng qua những bằng chứng này vẫn chưa đủ…”
Cảnh sát chỉ có bằng chứng chứng tỏ Ông Ngọc Hoa và Tùy Lương Dật có liên quan đến viện nghiên cứu, nhưng lại không đủ chứng minh hành vi của những hung thủ sau này có liên quan trực tiếp đến họ.
Muốn đưa kẻ đứng sau ra trước pháp luật, họ buộc phải có bằng chứng rõ ràng, nếu không rất dễ bứt dây động rừng.
Tùy Lương Dật vô cùng cẩn thận, phần lớn đều nhờ Trương Quân Chi và Vương Thiếu Cốc ra mặt.
Ông ta quen biết rất nhiều người trong giới cảnh sát.
Ông ta hiểu rõ pháp luật, biết quy trình phá án.
Không có đủ bằng chứng, họ không thể bắt ông ta, không thể trừng trị tội lỗi của ông ta.
Phòng thẩm vấn vô cùng yên tĩnh, chỉ còn giọng Tô Hồi văng vẳng.
“Tùy Lương Dật, ông từng ngược đãi giết hại động vật. Khi ông còn nhỏ, quanh nhà ông có hai vụ cháy nhỏ xảy ra, có điều gia đình vẫn luôn hạnh phúc đã phai nhạt bớt những đặc trưng đó của ông. Nhưng khi ông mười lăm tuổi, bố mẹ cùng qua đời vì tai nạn giao thông, ông đã ở nhờ nhà ông nội, ông vẫn luôn có đủ đặc trưng của một sát thủ liên hoàn.”
“Tôi đoán sở dĩ ông học tâm lý tội phạm là để kiểm chứng mình là người thế nào, ông muốn nghiên cứu rõ bản thân. Khi nghiên cứu môn học này, ông cũng đang chứng thực bản thân, phân tích chính mình.”
“Do vấn đề từ chính ông mà ông vẫn luôn nghi ngờ tâm lý học tội phạm, ông không tin một người có thể suy luận để nắm rõ mọi thông tin của tội phạm. Ông tin vào sự ngụy trang của mình, nghĩ rằng không có ai bắt được ông.”
Tùy Lương Dật im lặng nghe Tô Hồi phân tích. Nghe tới đây ông ta mới phản ứng lại, khẽ gật đầu.
Chàng trai trẻ này đúng là học trò giỏi nhất của Ông Ngọc Hoa, anh nhạy bén phát hiện ra nguyên nhân tâm lý của ông ta khi chọn con đường này. Đây là điều mà năm xưa Ông Ngọc Hoa cũng không nhận ra.
Có một thời gian Tùy Lương Dật rất mâu thuẫn, ông ta vừa nghi ngờ những lý thuyết này, vừa kiểm chứng chúng.
Ông áp dụng những lý thuyết đó với bản thân, đắn đo suy nghĩ không biết mình có bị lộ không.
Ông ta từng thử phân tích các hung thủ bằng những lý thuyết này nhưng ông ta lại phát hiện mình không thể dễ dàng nhận biết đồng loại của mình.
Ông ta không muốn thừa nhận là do mình không đủ năng lực.
Phải làm sao mới có thể bắt đúng những kẻ đó đây?
Ông ta bỗng nhớ đến lúc đi săn, mọi người sẽ cố ý thả vài con mồi từng bắt đã được ký hiệu ra.
Một ý tưởng táo bạo manh nha trong đầu Tùy Lương Dật, ông ta sẽ biến thành phố này thành trường săn của mình…
“Ông dụ dỗ, đe dọa những hung thủ tiềm ẩn đó, ép họ làm theo ý ông. Sau đó nhờ vào việc bắt những hung thủ đó, ông có được cảm giác thành công lớn lao cùng với địa vị xã hội cao cả.”
“Ông cũng dùng những kẻ hung phạm đó để làm khó các chuyên gia khắc họa tâm lý khác, sau đó tự mình ra mặt giải quyết rắc rối.”
“Ông hưởng thụ cảm giác thượng đẳng khi mọi người đều không nhìn ra chân tướng, chỉ mình ông phá được vụ án.”
Nói tới đây, Tô Hồi dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng sau đó ông phát hiện, có những lúc mồi câu ông rải ra ngoài sẽ bị người khác tóm được…”
“Nhất là ở Hoa Đô, từng vụ án được phá giải khiến ông nảy sinh sự đố kỵ mạnh mẽ cùng hận thù với chúng tôi.”
Khóe miệng Tùy Lương Dật khẽ nhích, ban đầu ông ta phát hiện ra chuyện này là nhờ Vu Yên.
Ông ta cài người ở Hoa Đô, nhưng còn chưa kịp kéo lưới đã nghe tin hung thủ bị bắt…
Lúc đó ông ta vô cùng tức giận, không cam lòng, đố kỵ.
Tựa như một học sinh gian lận để được điểm cao, ông ta nghĩ rằng những học sinh khác không thể thi được điểm tốt nhưng lại có người thi được điểm tối đa.
Hồi nhỏ, ông ta coi những người có thành tích tốt hơn mình là quái vật.
Khi đã trưởng thành, nỗi hận thù này càng thêm mãnh liệt.
“Tôi từng thử phân tích xem tại sao ông lại muốn giết thầy Vu và tôi. Khi điều tra đến hoàn cảnh quá khứ của ông, chúng tôi còn phát hiện từ nhỏ đến lớn thành tích của ông đều vô cùng xuất sắc. Gần như mỗi lần thi cử đều được hạng nhất, mà những người có thành tích tốt hơn ông đều sơ ý bị thương hoặc bị ốm trước khi thi. Tôi đoán là ông hận những người mạnh hơn ông, nên ông đã ngấm ngầm giở trò để đạt hạng nhất. Chỉ cần mọi người nhắc đến người khác, bỏ quên ông, ông sẽ vô thức bực dọc và hận thù người đó. Kế hoạch của chúng tôi đã bắt tay vào từ những điểm này.”
Nói tới đây, Tô Hồi đã phân tích gần hết rồi, “Sau khi biết động cơ phạm tội của ông, chúng tôi muốn ép ông phạm tội một lần nữa, chúng tôi cần một cơ hội, một mồi nhử.”
Mà anh chính là mồi nhử đó.
Anh cược rằng khi Tùy Lương Dật biết anh không từ bỏ vụ án này, ông ta sẽ sợ anh điều tra ra sự thật.
Đọc những bài báo, những tin tức nhận thưởng của anh, ông ta sẽ tức đến phát điên, sau đó muốn giết người.
Tùy Lương Dật muốn hạ bệ anh lúc anh huy hoàng nhất, kéo anh xuống địa ngục.
Vậy nên kế hoạch giả chết này đã ra đời.
Họ và Ông Ngọc Hoa đã lên kế hoạch cho tất cả.
Sau khi Ông Ngọc Hoa và Tùy Lương Dật rời khỏi hội trường, hội nghị tạm dừng, mọi người được sơ tán, cảnh sát phòng chống cháy đỏ đến hội trường lục soát toàn bộ, phát hiện quả bom cuối cùng Tống Lam Ân chế tạo dưới sàn bục trao thưởng.
Sau đó họ chiếu chiếc video trao giải đã chuẩn bị sẵn.
Mà Tùy Lương Dật đã rơi vào cái bẫy này.
Lúc này họ đã có đủ bằng chứng chứng minh ông ta có liên quan đến loạt vụ án kia.
Dù ông ta có quyền thế tới đâu cũng không thể thoát tội được nữa.
Nghe tới đây, Tùy Lương Dật sầm mặt. Ông ta vỗ tay, chiếc còng lạnh lẽo trên cổ tay ông ta chạm vào nhau vang lên những tiếng “leng keng”.
Lục Tuấn Trì lại bắt đầu hỏi, lần này Tùy Lương Dật không chống đối nữa, ông ta bắt đầu gật đầu, đáp lại.
“Ông có thừa nhận mình đã xúi giục Phó Vân Sơ phạm tội không?”
“Đúng, là tôi chỉ thị hắn ta mới bắt đầu lợi dụng xe bỏ hoang để mua bán.”
……
“Hành vi phạm tội của Đàm Vĩnh Thần có liên quan đến ông không?”
“Tôi chưa từng gặp người này ở viện nghiên cứu 372 nhưng tôi từng bảo Trương Quân Chi tiếp xúc với gã, cung cấp một quả lựu đạn cho gã.”
……
“Ông có quen An Úc Từ không?”
“Tôi từng nghe Trương Quân Chi nói đó là học trò của ông ta, là Trương Quân Chi liên lạc với anh ta. Tôi thấy tâm lý người này rất thú vị nên đã bảo Trương Quân Chi lợi dụng anh ta.”
……
“Ông có quen Trần Tuyết Hiền không?”
“Tôi biết cô gái này, cô ta từng đến viện nghiên cứu nhưng chúng tôi không qua lại nhiều.”
……
“Vụ án cát mịn năm đó có phải do ông đứng sau chỉ huy không?”
“Ban đầu đó là một thí nghiệm tâm lý, tôi ghi chép lại cách lựa chọn của từng người, cũng xem cảnh sát có thể phá án không. Vụ nổ cuối cùng là do tôi cố ý dàn xếp, khi đó Trương Quân Chi có mặt ở hiện trường, khi xác nhận cảnh sát đã vào phạm vi vụ nổ mới kích nổ.”
……
“Cái chết của Tống Lam Ân có liên quan đến ông không?”
“Là Vương Thiếu Cốc ra tay.”
“Vậy tại sao Vương Thiếu Cốc lại tự tử?”
“Tôi biết cảnh sát đã điều tra ra ông ta nên đã mang cháu trai ông ta ra đe dọa. Ông ta làm nhiều chuyện như vậy, tự ông ta biết mình không thoát được, chẳng thà chết đi còn có chút danh dự.”
……
“Ông có thừa nhận mình cho người giết hại Vu Yên không?”
Tùy Lương Dật im lặng một hồi, gật đầu, “Có.”
Từng tội ác đã được ghi lại.
Những chuyện này khiến người nghe thẩm vấn đều không rét mà run.
Kẻ ngồi trong phòng thẩm vấn này là một con quỷ đội lốt người.
Khi nói những chuyện này, ông ta vẫn còn vẻ vô cùng đắc chí.
Khi cuộc thẩm vấn gần kết thúc, Tô Hồi lạnh lùng hỏi: “Tùy Lương Dật, vẫn còn một chuyện tôi muốn hỏi ông.”
Tùy Lương Dật hỏi: “Chuyện gì?”
“Về cái chết của bố mẹ tôi.” Tô Hồi hít sâu một hơi, “Có phải cũng liên quan đến ông không?”
Tùy Lương Dật lại hỏi: “Cậu nghĩ động cơ phạm tội của tôi là gì?”
Đôi mắt Tô Hồi kiên định, anh nói: “Bố mẹ ông cũng qua đời vì tai nạn giao thông, tôi nghĩ ông làm vậy vì muốn tôi cũng cảm nhận được nỗi đau của ông ngày đó.”
Tùy Lương Dật không thừa nhận, ông ta hơi nghiêng người về phía trước, ánh sáng lóe lên trên mắt kính của ông ta khiến người khác không thấy rõ ánh mắt.
Giọng ông ta trầm khàn, “Tô Hồi, cậu thông minh lắm. Tôi từng nằm mơ cũng muốn giết chết cậu. Khi nghe tin cậu thoát chết, ban đầu tôi giận lắm. Nhưng sau đó tôi bỗng có ý tưởng mới, để cậu sống cũng được, tôi có thể khiến cậu sống không bằng chết. Tôi sẽ cho cậu trải qua mọi đau khổ trong cuộc sống. Tôi muốn nhìn cậu ngã xuống vực sâu, xem cậu có đi cùng đường với tôi không.”
Tùy Lương Dật cô đơn, lẻ loi, điên cuồng, sau khi Tô Hồi thoát chết từ vụ án cát mịn năm đó, ông ta không vội vàng giết anh mà đã giết bố mẹ anh trước.
Phá hủy một thiên tài còn đáng khiêu chiến hơn giết anh ta nhiều.
Ông ta dày vò Tô Hồi để được thỏa mãn về tâm lý.
Thậm chí ông ta từng có ý ép Tô Hồi phạm tội, muốn anh thân bại danh liệt, muốn anh nếm thử cảm giác bị cô lập.
Ông ta còn từng muốn kéo anh làm đồng lõa, biến anh thành người thừa kế của mình.
Nhưng ông ta nghĩ đủ mọi cách, dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không được như ý.
Lục Tuấn Trì như sợ Tô Hồi không chịu nổi, hắn thò tay xuống bàn nắm tay anh.
Tô Hồi cảm nhận được sự ấm áp nơi ngón tay mình.
Thật ra anh không tức giận lắm, cũng không đau buồn lắm, trái lại anh rất bình tĩnh, thư thái.
Cuối cùng anh đã biết hết chân tướng, tìm ra đáp án, đưa hung thủ giết người thân của anh ra trước pháp luật.
Như một bộ ghép hình đã ghép đến miếng cuối cùng, bức tranh hoàn chỉnh xuất hiện.
Trên quãng đời này, dù anh từng đi qua rất nhiều bấp bênh, nhưng anh cũng gặp được rất nhiều người sẵn lòng kề vai sát cánh với mình.
Nhờ có họ mà anh mới có thể đọ sức với số phận của mình, với những tội ác kia, trở thành một chiến sĩ mình đồng da sắt.
Dù trải qua bao nhiêu gian khổ và tuyệt vọng, chỉ cần anh còn thở, tim còn đập, anh sẽ đấu tranh với bóng tối đến cùng.
Tô Hồi ngẩng đầu, dũng cảm nhìn Tùy Lương Dật, “Tôi sẽ không bao giờ trở thành người như ông.”
Tìm ra hung thủ, điều tra sự thật, rửa sạch mối oan.
Với anh mà nói, đây là cách báo thù tốt nhất, cũng là thắng lợi cuối cùng.
“Có phải anh ấy nên chết trong vụ nổ vừa rồi không?” Lục Tuấn Trì tiếp lời vạch trần sự thật, “Tùy Lương Dật, hoạt động vừa rồi không hề tiếp diễn, thứ anh nhìn thấy là chúng tôi nhờ chuyên gia gỡ bom quay lại trước.”
Họ đã dàn xếp từ trước, lặp lại đúng những bước đó trong lúc duyệt, hợp tác cùng diễn màn kịch này để Tùy Lương Dật có ảo giác rằng vụ nổ đã thành công, dẫn dắt ông ta nói ra sự thật.
Thật ra cảnh sát đã biết tin Tùy Lương Dật nhắm vào Tô Hồi từ trước, đề cao cảnh giác.
Trước đó khi Tùy Lương Dật và Ông Ngọc Hoa rời đi, họ lập tức dàn xếp cho mọi người sơ tán.
Lúc này quả bom đó cũng đã được tháo dỡ suôn sẻ.
“Anh… Tổ trưởng Lục, anh nói gì thế, tôi không hiểu.” Tùy Lương Dật cũng nhận ra vấn đề, ông ta luôn miệng chữa cháy. Tùy Lương Dật nhíu mày nhìn Tô Hồi đứng sau Lục Tuấn Trì, “Tô Hồi, cậu không sao là tốt rồi. Tôi với thầy Ông vừa nghe chuyện ở hội trường, đang định về xem cậu thế nào đây. Vậy nên tự dưng gặp cậu mới kinh ngạc như vậy.”
Lục Tuấn Trì ngắt lời ông ta: “Tùy Lương Dật, không cần diễn nữa. Cảnh sát đã nghe thấy hết những gì ông vừa nói rồi.”
Tùy Lương Dật bỗng nhiên nhớ tới chiếc kẹp cà vạt Tô Hồi tặng Ông Ngọc Hoa ở hội trường…
Ông ta quay lại nhìn Ông Ngọc Hoa, cả ngày hôm nay Ông Ngọc Hoa vẫn luôn cúi đầu, cuối cùng giờ ông ta cũng hiểu, đó là biểu hiện vô thức khi thừa nhận sai lầm.
Lục Tuấn Trì nói: “Tất cả phải cảm ơn thầy Ông đã phối hợp.”
Trước đây khi cảnh sát điều tra, dù họ nắm được rất nhiều manh mối gián tiếp nhưng vẫn còn thiếu duy nhất một chứng cứ trực tiếp.
Lục Tuấn Trì và Tô Hồi chọn liên lạc với Ông Ngọc Hoa, nói rõ tất cả.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng Ông Ngọc Hoa cũng cho họ biết sự thật, đồng ý phối hợp với cảnh sát.
Đến lúc này, Tùy Lương Dật vẫn không thể tin vào sự thật này.
“Tùy Lương Dật, cậu làm nhiều chuyện như vậy đã đủ rồi, dừng lại đi.” Cuối cùng Ông Ngọc Hoa cũng ngẩng đầu, “Tôi chấp nhận chịu sự trừng phạt của pháp luật, trả giá cho sai lầm của tôi…”
Trong quá khứ ông từng sai hết lần này đến lần khác. Nhưng lần này, ông đã sẵn sàng để sống nốt phần đời còn lại trong tù, cũng đưa Tùy Lương Dật ra trước pháp luật.
“Tùy Lương Dật, yêu cầu ông phối hợp điều tra, về cảnh cục cùng chúng tôi.” Lục Tuấn Trì vừa nói vừa giơ tay, mấy cảnh sát bèn đi qua bao vây Tùy Lương Dật.
Tùy Lương Dật đứng đó, ông ta cắn chặt răng nhìn những cảnh sát này.
Những người này đến có kế hoạch, ông ta không có vũ khí, không đánh lại nhiều cảnh sát như vậy.
Dù bắt Ông Ngọc Hoa làm con tin cũng không câu giờ được bao nhiêu.
Đến lúc này Tùy Lương Dật vẫn không muốn chịu thua, ông ta cúi đầu suy tính xem mình còn quân bài nào chưa lật.
Trương Quân Chi, Vương Thiếu Cốc đã chết rồi, Ông Ngọc Hoa lại nghiêng về phía cảnh sát…
Lúc này ông ta mới nhận ra, mình đã dùng hết những quân bài chưa lật rồi.
Đây là một cuộc chiến đằng đẵng, không biết từ lúc nào ông ta đã bị đánh cho tan tác, bị cô lập hoàn toàn, trở thành kẻ cô độc đi tới bước đường cùng.
Rất nhiều chuyện trong quá khứ ông ta có thể đùn đẩy trách nhiệm, nhưng chuyện mưu sát Tô Hồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, ông ta không thể thoát khỏi hiềm nghi.
Tường đổ người chạy, tan đàn xẻ nghé.
Khi những kẻ nắm quyền kia biết chuyện này, liệu có ai tình nguyện bảo vệ ông ta không?
Đến lúc này, có lẽ ông ta sẽ không thể quay đầu, thân bại danh liệt, chẳng thà giữ cho mình chút thể diện.
Tùy Lương Dật không phản kháng, sau một hồi suy nghĩ, ông ta giơ hai tay.
Có người bước lên còng tay ông ta lại.
Sau hai mươi phút di chuyển, Ông Ngọc Hoa và Tùy Lương Dật được đưa vào phòng thẩm vấn tại tổng cục Hoa Đô.
Vừa rồi sau khi hội nghị kết thúc, rất nhiều nhân viên đã quay lại tổng cục, lãnh đạo các cấp cũng rất coi trọng chuyện này.
Hôm nay Lục Tuấn Trì phụ trách thẩm vấn chính, Kiều Trạch ghi biên bản, cục trưởng Đàm đích thân ngồi nghe ngoài phòng quan sát.
Nhưng sau khi xác nhận thông tin cơ bản xong, Tùy Lương Dật vẫn luôn cúi đầu, mặc cho Lục Tuấn Trì hỏi thế nào ông ta đều im lặng.
Do thân phận đặc biệt của ông ta, mọi kỹ thuật thẩm vấn đều trở nên vô dụng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lục Tuấn Trì hỏi khô cả họng vẫn không cậy được miệng ông ta.
Trong phòng quan sát, cục trưởng Đàm nhíu mày nhìn Tô Hồi, “Ông Ngọc Hoa đã khai hết rồi, ông ta còn đợi gì nữa?”
Tô Hồi nhìn Tùy Lương Dật ngồi bên trong, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Có thể ông ta đang tính xem cảnh sát nắm được bao nhiêu tin tức, mình sẽ nhận kết quả như thế nào…”
Trong phòng thẩm vấn, Tùy Lương Dật như cảm nhận được gì đó, ông ta ngẩng đầu nhìn sang mặt kính bên cạnh.
Ánh mắt của ông ta như xuyên qua lớp kính, đối diện với Tô Hồi.
Sau đó Tùy Lương Dật nói: “Các anh gọi Tô Hồi qua đây, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.”
Cục trưởng Đàm quay sang vỗ vai Tô Hồi.
“Tôi biết ông ta định hỏi chuyện gì rồi.” Tô Hồi nói xong, đứng dậy.
Anh vào phòng thẩm vấn, ngồi cạnh Lục Tuấn Trì.
Hôm nay hai người họ vừa tham dự hoạt động, được tuyên dương, lúc này vẫn đang mặc cảnh phục.
Hai chàng cảnh sát trẻ tuổi, đẹp trai lại tài hoa, thoạt trông vô cùng chính trực.
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn vô cùng nghiêm túc.
Tô Hồi lên tiếng: “Giáo sư Tùy, vừa rồi đồng nghiệp của tôi đã thuật lại các tội trạng của ông, ông có thừa nhận hành vi phạm tội của mình không?”
Tùy Lương Dật gập ngón tay gõ lên mặt bàn hai lần, sau đó ngẩng đầu hỏi Tô Hồi: “Tôi nghĩ mãi không hiểu, sao các cậu phát hiện ra tôi?”
Tùy Lương Dật không rõ tại sao ông ta luôn nấp phía sau, cẩn thận chỉ huy tất cả nhưng Tô Hồi vẫn điều tra ra ông ta?
Đến lúc này ông ta vẫn còn bình tĩnh, tựa như giáo sư cố vấn chỉ tới đây làm khách, không phải kẻ phạm nhân đang bị thẩm vấn.
Tô Hồi dừng một lát, nói: “Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi đã nhớ ra một chuyện. Năm đó khi tôi sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã viết một bài luận văn, tôi từng trao đổi với thầy giáo về chủ đề nghiên cứu của bài luận văn đó. Lúc đó giáo sư Tùy cũng có mặt, ông nói ông có rất nhiều tài liệu có thể cho tôi tham khảo, tôi ngỏ lời muốn ghi đồng tác giả thì ông lại từ chối.”
Trí nhớ dần dần khôi phục, cuối cùng Tô Hồi cũng nhớ lại bài luận văn kia.
“Lúc đó tôi còn tưởng chỉ là sự giúp đỡ từ đàn anh nhưng giờ nghĩ lại, từ lúc đó ông đã truyền bá ý tưởng bồi dưỡng sát thủ liên hoàn cho tôi rồi. Lá thư tố cáo sau này cũng là ông bảo cục phó Vương đưa cho cục phó Kim đúng không. Có điều vẫn còn nguyên nhân khác để chúng tôi điều tra ông.”
Tùy Lương Dật hỏi anh: “Tôi còn sơ hở ở đâu nữa?”
Tô Hồi nói: “Chúng tôi bắt tay điều tra ông là nhờ một bài phỏng vấn của ông khi tìm kiếm tài liệu về Vu Yên. Trong cuộc phỏng vấn đó, khi phóng viên hỏi nhận xét của ông về Vu Yên, lúc đó biểu cảm của ông rất kỳ lạ, đồng thời còn đẩy phóng viên kia. Dù sau đó ông đã xin lỗi phóng viên và xóa bỏ video nhưng trong thời đại thông tin phổ biến thế này, video này vẫn được giữ lại.”
Mạng internet có ký ức, Diêu Phi đã phát hiện video này khi soạn lại thông tin về Vu Yên. Ngôn Tình Cổ Đại
Tô Hồi xem xong cũng thấy trạng thái của Tùy Lương Dật rất mất tự nhiên, anh bèn ghi lại thông tin này.
Anh nói tiếp: “Sau đó tôi lại xem được một bài phỏng vấn khác, lúc phóng viên hỏi ông về tôi, ông cũng đã có biểu cảm giống vậy. Vậy nên tôi mạnh dạn giả thiết rằng có thể ông có liên quan đến cái chết của thầy Vu và ông cũng coi tôi là mục tiêu.”
Có lẽ Tùy Lương Dật giỏi ngụy trang, nhiều lúc ông ta khiến người khác không nhìn ra sự ác độc của mình, cũng khó mà liên hệ ông ta với kẻ thủ ác sau màn nhưng biểu cảm khác lạ lúc đó đã vạch trần ông ta.
Đó là biểu cảm đố kỵ phải gồng mình che giấu.
Vì thường ngày Tùy Lương Dật luôn có hình tượng gần gũi, nhiệt tình, biểu cảm và hành động như vậy khi gán lên người ông ta sẽ mang đến cảm giác khập khiễng rõ ràng.
Tô Hồi bình tĩnh nhìn ông ta, “Sau đó chúng tôi bắt đầu phân tích tâm lý, càng ngày tôi càng chắc chắn ông có vấn đề. Tùy Lương Dật, ông không giống những người làm nghiên cứu tâm lý tội phạm khác, mọi người đều khiêm tốn, đặt việc nghiên cứu, phá án lên hàng đầu. Nhưng ông lại rất hưởng thụ cảm giác được người khác ca tụng, khoe khoang những vụ án mình phá được.”
“Sau đó chúng tôi bắt đầu điều tra quan hệ giữa ông với viện nghiên cứu 372, với Vương Thiếu Cốc, Trương Quân Chi. Dù ông đã rất cẩn thận nhưng chúng tôi vẫn tìm được manh mối…”
Tô Hồi nói rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra đây lại là một quá trình đằng đẵng.
Họ như đứng trước một ngọn núi đã đóng băng nhiều năm, cần làm tan băng từng chút một, tìm ra chân tướng.
Họ dốc rất nhiều sức người sức của vào đó, điều tra hơn một tháng, cuối cùng đã có kết quả.
Tô Hồi trầm giọng nói: “Cuối cùng cảnh sát phát hiện năm đó là thầy Ông đã thành lập viện nghiên cứu 372. Chẳng qua những bằng chứng này vẫn chưa đủ…”
Cảnh sát chỉ có bằng chứng chứng tỏ Ông Ngọc Hoa và Tùy Lương Dật có liên quan đến viện nghiên cứu, nhưng lại không đủ chứng minh hành vi của những hung thủ sau này có liên quan trực tiếp đến họ.
Muốn đưa kẻ đứng sau ra trước pháp luật, họ buộc phải có bằng chứng rõ ràng, nếu không rất dễ bứt dây động rừng.
Tùy Lương Dật vô cùng cẩn thận, phần lớn đều nhờ Trương Quân Chi và Vương Thiếu Cốc ra mặt.
Ông ta quen biết rất nhiều người trong giới cảnh sát.
Ông ta hiểu rõ pháp luật, biết quy trình phá án.
Không có đủ bằng chứng, họ không thể bắt ông ta, không thể trừng trị tội lỗi của ông ta.
Phòng thẩm vấn vô cùng yên tĩnh, chỉ còn giọng Tô Hồi văng vẳng.
“Tùy Lương Dật, ông từng ngược đãi giết hại động vật. Khi ông còn nhỏ, quanh nhà ông có hai vụ cháy nhỏ xảy ra, có điều gia đình vẫn luôn hạnh phúc đã phai nhạt bớt những đặc trưng đó của ông. Nhưng khi ông mười lăm tuổi, bố mẹ cùng qua đời vì tai nạn giao thông, ông đã ở nhờ nhà ông nội, ông vẫn luôn có đủ đặc trưng của một sát thủ liên hoàn.”
“Tôi đoán sở dĩ ông học tâm lý tội phạm là để kiểm chứng mình là người thế nào, ông muốn nghiên cứu rõ bản thân. Khi nghiên cứu môn học này, ông cũng đang chứng thực bản thân, phân tích chính mình.”
“Do vấn đề từ chính ông mà ông vẫn luôn nghi ngờ tâm lý học tội phạm, ông không tin một người có thể suy luận để nắm rõ mọi thông tin của tội phạm. Ông tin vào sự ngụy trang của mình, nghĩ rằng không có ai bắt được ông.”
Tùy Lương Dật im lặng nghe Tô Hồi phân tích. Nghe tới đây ông ta mới phản ứng lại, khẽ gật đầu.
Chàng trai trẻ này đúng là học trò giỏi nhất của Ông Ngọc Hoa, anh nhạy bén phát hiện ra nguyên nhân tâm lý của ông ta khi chọn con đường này. Đây là điều mà năm xưa Ông Ngọc Hoa cũng không nhận ra.
Có một thời gian Tùy Lương Dật rất mâu thuẫn, ông ta vừa nghi ngờ những lý thuyết này, vừa kiểm chứng chúng.
Ông áp dụng những lý thuyết đó với bản thân, đắn đo suy nghĩ không biết mình có bị lộ không.
Ông ta từng thử phân tích các hung thủ bằng những lý thuyết này nhưng ông ta lại phát hiện mình không thể dễ dàng nhận biết đồng loại của mình.
Ông ta không muốn thừa nhận là do mình không đủ năng lực.
Phải làm sao mới có thể bắt đúng những kẻ đó đây?
Ông ta bỗng nhớ đến lúc đi săn, mọi người sẽ cố ý thả vài con mồi từng bắt đã được ký hiệu ra.
Một ý tưởng táo bạo manh nha trong đầu Tùy Lương Dật, ông ta sẽ biến thành phố này thành trường săn của mình…
“Ông dụ dỗ, đe dọa những hung thủ tiềm ẩn đó, ép họ làm theo ý ông. Sau đó nhờ vào việc bắt những hung thủ đó, ông có được cảm giác thành công lớn lao cùng với địa vị xã hội cao cả.”
“Ông cũng dùng những kẻ hung phạm đó để làm khó các chuyên gia khắc họa tâm lý khác, sau đó tự mình ra mặt giải quyết rắc rối.”
“Ông hưởng thụ cảm giác thượng đẳng khi mọi người đều không nhìn ra chân tướng, chỉ mình ông phá được vụ án.”
Nói tới đây, Tô Hồi dừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng sau đó ông phát hiện, có những lúc mồi câu ông rải ra ngoài sẽ bị người khác tóm được…”
“Nhất là ở Hoa Đô, từng vụ án được phá giải khiến ông nảy sinh sự đố kỵ mạnh mẽ cùng hận thù với chúng tôi.”
Khóe miệng Tùy Lương Dật khẽ nhích, ban đầu ông ta phát hiện ra chuyện này là nhờ Vu Yên.
Ông ta cài người ở Hoa Đô, nhưng còn chưa kịp kéo lưới đã nghe tin hung thủ bị bắt…
Lúc đó ông ta vô cùng tức giận, không cam lòng, đố kỵ.
Tựa như một học sinh gian lận để được điểm cao, ông ta nghĩ rằng những học sinh khác không thể thi được điểm tốt nhưng lại có người thi được điểm tối đa.
Hồi nhỏ, ông ta coi những người có thành tích tốt hơn mình là quái vật.
Khi đã trưởng thành, nỗi hận thù này càng thêm mãnh liệt.
“Tôi từng thử phân tích xem tại sao ông lại muốn giết thầy Vu và tôi. Khi điều tra đến hoàn cảnh quá khứ của ông, chúng tôi còn phát hiện từ nhỏ đến lớn thành tích của ông đều vô cùng xuất sắc. Gần như mỗi lần thi cử đều được hạng nhất, mà những người có thành tích tốt hơn ông đều sơ ý bị thương hoặc bị ốm trước khi thi. Tôi đoán là ông hận những người mạnh hơn ông, nên ông đã ngấm ngầm giở trò để đạt hạng nhất. Chỉ cần mọi người nhắc đến người khác, bỏ quên ông, ông sẽ vô thức bực dọc và hận thù người đó. Kế hoạch của chúng tôi đã bắt tay vào từ những điểm này.”
Nói tới đây, Tô Hồi đã phân tích gần hết rồi, “Sau khi biết động cơ phạm tội của ông, chúng tôi muốn ép ông phạm tội một lần nữa, chúng tôi cần một cơ hội, một mồi nhử.”
Mà anh chính là mồi nhử đó.
Anh cược rằng khi Tùy Lương Dật biết anh không từ bỏ vụ án này, ông ta sẽ sợ anh điều tra ra sự thật.
Đọc những bài báo, những tin tức nhận thưởng của anh, ông ta sẽ tức đến phát điên, sau đó muốn giết người.
Tùy Lương Dật muốn hạ bệ anh lúc anh huy hoàng nhất, kéo anh xuống địa ngục.
Vậy nên kế hoạch giả chết này đã ra đời.
Họ và Ông Ngọc Hoa đã lên kế hoạch cho tất cả.
Sau khi Ông Ngọc Hoa và Tùy Lương Dật rời khỏi hội trường, hội nghị tạm dừng, mọi người được sơ tán, cảnh sát phòng chống cháy đỏ đến hội trường lục soát toàn bộ, phát hiện quả bom cuối cùng Tống Lam Ân chế tạo dưới sàn bục trao thưởng.
Sau đó họ chiếu chiếc video trao giải đã chuẩn bị sẵn.
Mà Tùy Lương Dật đã rơi vào cái bẫy này.
Lúc này họ đã có đủ bằng chứng chứng minh ông ta có liên quan đến loạt vụ án kia.
Dù ông ta có quyền thế tới đâu cũng không thể thoát tội được nữa.
Nghe tới đây, Tùy Lương Dật sầm mặt. Ông ta vỗ tay, chiếc còng lạnh lẽo trên cổ tay ông ta chạm vào nhau vang lên những tiếng “leng keng”.
Lục Tuấn Trì lại bắt đầu hỏi, lần này Tùy Lương Dật không chống đối nữa, ông ta bắt đầu gật đầu, đáp lại.
“Ông có thừa nhận mình đã xúi giục Phó Vân Sơ phạm tội không?”
“Đúng, là tôi chỉ thị hắn ta mới bắt đầu lợi dụng xe bỏ hoang để mua bán.”
……
“Hành vi phạm tội của Đàm Vĩnh Thần có liên quan đến ông không?”
“Tôi chưa từng gặp người này ở viện nghiên cứu 372 nhưng tôi từng bảo Trương Quân Chi tiếp xúc với gã, cung cấp một quả lựu đạn cho gã.”
……
“Ông có quen An Úc Từ không?”
“Tôi từng nghe Trương Quân Chi nói đó là học trò của ông ta, là Trương Quân Chi liên lạc với anh ta. Tôi thấy tâm lý người này rất thú vị nên đã bảo Trương Quân Chi lợi dụng anh ta.”
……
“Ông có quen Trần Tuyết Hiền không?”
“Tôi biết cô gái này, cô ta từng đến viện nghiên cứu nhưng chúng tôi không qua lại nhiều.”
……
“Vụ án cát mịn năm đó có phải do ông đứng sau chỉ huy không?”
“Ban đầu đó là một thí nghiệm tâm lý, tôi ghi chép lại cách lựa chọn của từng người, cũng xem cảnh sát có thể phá án không. Vụ nổ cuối cùng là do tôi cố ý dàn xếp, khi đó Trương Quân Chi có mặt ở hiện trường, khi xác nhận cảnh sát đã vào phạm vi vụ nổ mới kích nổ.”
……
“Cái chết của Tống Lam Ân có liên quan đến ông không?”
“Là Vương Thiếu Cốc ra tay.”
“Vậy tại sao Vương Thiếu Cốc lại tự tử?”
“Tôi biết cảnh sát đã điều tra ra ông ta nên đã mang cháu trai ông ta ra đe dọa. Ông ta làm nhiều chuyện như vậy, tự ông ta biết mình không thoát được, chẳng thà chết đi còn có chút danh dự.”
……
“Ông có thừa nhận mình cho người giết hại Vu Yên không?”
Tùy Lương Dật im lặng một hồi, gật đầu, “Có.”
Từng tội ác đã được ghi lại.
Những chuyện này khiến người nghe thẩm vấn đều không rét mà run.
Kẻ ngồi trong phòng thẩm vấn này là một con quỷ đội lốt người.
Khi nói những chuyện này, ông ta vẫn còn vẻ vô cùng đắc chí.
Khi cuộc thẩm vấn gần kết thúc, Tô Hồi lạnh lùng hỏi: “Tùy Lương Dật, vẫn còn một chuyện tôi muốn hỏi ông.”
Tùy Lương Dật hỏi: “Chuyện gì?”
“Về cái chết của bố mẹ tôi.” Tô Hồi hít sâu một hơi, “Có phải cũng liên quan đến ông không?”
Tùy Lương Dật lại hỏi: “Cậu nghĩ động cơ phạm tội của tôi là gì?”
Đôi mắt Tô Hồi kiên định, anh nói: “Bố mẹ ông cũng qua đời vì tai nạn giao thông, tôi nghĩ ông làm vậy vì muốn tôi cũng cảm nhận được nỗi đau của ông ngày đó.”
Tùy Lương Dật không thừa nhận, ông ta hơi nghiêng người về phía trước, ánh sáng lóe lên trên mắt kính của ông ta khiến người khác không thấy rõ ánh mắt.
Giọng ông ta trầm khàn, “Tô Hồi, cậu thông minh lắm. Tôi từng nằm mơ cũng muốn giết chết cậu. Khi nghe tin cậu thoát chết, ban đầu tôi giận lắm. Nhưng sau đó tôi bỗng có ý tưởng mới, để cậu sống cũng được, tôi có thể khiến cậu sống không bằng chết. Tôi sẽ cho cậu trải qua mọi đau khổ trong cuộc sống. Tôi muốn nhìn cậu ngã xuống vực sâu, xem cậu có đi cùng đường với tôi không.”
Tùy Lương Dật cô đơn, lẻ loi, điên cuồng, sau khi Tô Hồi thoát chết từ vụ án cát mịn năm đó, ông ta không vội vàng giết anh mà đã giết bố mẹ anh trước.
Phá hủy một thiên tài còn đáng khiêu chiến hơn giết anh ta nhiều.
Ông ta dày vò Tô Hồi để được thỏa mãn về tâm lý.
Thậm chí ông ta từng có ý ép Tô Hồi phạm tội, muốn anh thân bại danh liệt, muốn anh nếm thử cảm giác bị cô lập.
Ông ta còn từng muốn kéo anh làm đồng lõa, biến anh thành người thừa kế của mình.
Nhưng ông ta nghĩ đủ mọi cách, dùng đủ mọi thủ đoạn cũng không được như ý.
Lục Tuấn Trì như sợ Tô Hồi không chịu nổi, hắn thò tay xuống bàn nắm tay anh.
Tô Hồi cảm nhận được sự ấm áp nơi ngón tay mình.
Thật ra anh không tức giận lắm, cũng không đau buồn lắm, trái lại anh rất bình tĩnh, thư thái.
Cuối cùng anh đã biết hết chân tướng, tìm ra đáp án, đưa hung thủ giết người thân của anh ra trước pháp luật.
Như một bộ ghép hình đã ghép đến miếng cuối cùng, bức tranh hoàn chỉnh xuất hiện.
Trên quãng đời này, dù anh từng đi qua rất nhiều bấp bênh, nhưng anh cũng gặp được rất nhiều người sẵn lòng kề vai sát cánh với mình.
Nhờ có họ mà anh mới có thể đọ sức với số phận của mình, với những tội ác kia, trở thành một chiến sĩ mình đồng da sắt.
Dù trải qua bao nhiêu gian khổ và tuyệt vọng, chỉ cần anh còn thở, tim còn đập, anh sẽ đấu tranh với bóng tối đến cùng.
Tô Hồi ngẩng đầu, dũng cảm nhìn Tùy Lương Dật, “Tôi sẽ không bao giờ trở thành người như ông.”
Tìm ra hung thủ, điều tra sự thật, rửa sạch mối oan.
Với anh mà nói, đây là cách báo thù tốt nhất, cũng là thắng lợi cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.